[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu
Ngoại truyện - Nhật ký theo đuổi vợ
Trúc Tuế là kiểu người thích giao du, còn Tống Chân lại ưa ở nhà đọc tài liệu.Sau khi kết hôn và chung sống, hai 'thuộc tính cơ bản' này của cả hai không mấy thay đổi.Phần lớn thời gian, nếu Trúc Tuế muốn đi ra ngoài, tan làm cô sẽ đưa Tống Chan về dưới lầu khu chung cư, rồi sau đó quay xe đi gặp bạn bè.Sinh ra trong một gia tộc lớn, Trúc Tuế vốn cần giao thiệp để duy trì mạng lưới quan hệ, Tống Chân hiểu rõ điều đó.Hơn nữa, dù có ra ngoài, Trúc Tuế cũng hiếm khi về quá muộn, trừ khi gặp dịp không thể thoái thoát, còn lại cô gần như chẳng bao giờ trở về trong tình trạng cả người đầy mùi rượu, Trúc Tuế có thói quen rất tốt, chưa từng gây phiền phức cho Tống Chân, cũng không quấy rầy khi nàng tăng ca, càng không như Trình Lang luôn bám lấy đòi được chú ý, vậy nên ngược lại, với những buổi xã giao của Trúc Tuế, Tống Chân luôn dành sự ủng hộ lớn nhất có thể.Từ khi kết hôn, mỗi khi Trúc Tuế có tiệc tùng, đa phần vẫn là Tống Chân ở nhà chờ Trúc Tuế trở về.Tuy vậy, vẫn có một hai lần mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.Tống Chân nhớ rõ có một lần, khi ấy đã gần 10 giờ đêm.Dạo đó, nàng vừa giải quyết được vấn đề thuốc điều hòa, thuốc thử Z được tuyên bố chính thức bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, hồ sơ đã nộp lên, đang chờ được quân đội phê duyệt, tin tức này còn leo lên cả hot search, cả nước đều biết. Trúc Tuế với cương vị là trưởng khoa khoa Tuyến tố, đương nhiên cũng phải giao thiệp nhiều hơn, đa phần là các mối giao hảo trong giới tài phiệt.Tối hôm ấy, khi nhận được điện thoại từ Vinh Thanh Sơn, Tống Chân có phần bất ngờ."Sao cơ? Bệnh viện?" Tống Chân sững người."Đúng vậy, ở bệnh viên, mà xem chừng..." Vinh Thanh Sơn liếc nhìn về phía sau, nuốt nước bọt, hạ giọng căng thẳng nói vào điện thoại, "Xem chừng Tuế Tuế không định xin lỗi đâu, bây giờ vẫn còn rất hùng hổ, lúc nãy chúng tôi vừa tách được hai bên ra, giờ mà lại chạm mặt, đừng nói là xin lỗi, tôi sợ cậu ấy lại đánh thêm một trận mất!""Chị Tống à, chị làm ơn tới đây ngay đi, tôi thật sự không cản được tổ tông này đâu!"Vinh Thanh Sơn than thở khóc lóc, báo cáo mười phần chân thực.Nếu là gọi video, nói không chừng cậu đã quỳ xuống cầu xin Tống Chân đến hòa giải.Nhờ mối quan hệ với Trúc Nghi, Vinh Thanh Sơn cũng ngầm hiểu giữa nàng với Trúc Tuế là gì, chỉ là không biết hai người đã kết hôn, chỉ nghĩ là người yêu.Trúc Tuế bên này muốn đánh người, Vinh Thanh Sơn không cản nổi, chỉ còn cách cầu cứu Tống Chân.Nghe được cô đánh nhau, Tống Chân lập tức đứng dậy thay đồ, nói chuyện thêm hai ba câu để hỏi địa điểm, nàng vội cúp máy, khoác đại một chiếc váy mùa hè lên người rồi xuống hầm gửi xe, lái chiếc xe đã lâu không động đến của mình.Nhanh chóng chạy tới bệnh viện, khi xuống xe, một cơn gió lạnh thổi qua, Tống Chân lúc này mới kinh ngạc phát hiện trời đang mưa, có hơi lạnh.Nhưng giờ chẳng còn tâm trí mà để ý, theo địa chỉ tìm đến, nàng bắt gặp khung cảnh ở hành lang bệnh viện Đại học Quân y, một nhóm Alpha đứng ngồi đủ kiểu chặn kín lối đi, khí thế tỏa ra nhìn từ xa đã biết không phải người bình thường.Tống Chân vừa bấm gọi cho Vinh Thanh Sơn thì Vinh Thanh Sơn cũng vừa nhìn thấy nàng, lập tức chạy đến kéo nàng ra một góc.Lúc này, Tống Chân mới biết rõ ngọn ngành.Hôm nay là tiệc rượu, ai cũng uống, Trúc Tuế tửu lượng xem như khá, nhưng cũng có những người tửu lượng không tốt tham gia, trong đó có một người đã khởi xướng xung đột này."Khoa Tuyến tố các cô dạo gần đây nổi danh, Tuế Tuế cũng phát triển tốt, lại mang hàm trung tá, cô biết đấy, bên ngoài cô ấy vẫn công khai là độc thân, cho nên nhiều nhà bắt đầu có ý muốn giới thiệu đối tượng."Người bị đánh là thiếu gia của một gia tộc nào đó, muốn giới thiệu em gái mình cho Trúc Tuế."Tiểu Lý tửu lượng kém, trước đây không quá thân thiết nên... Cũng không biết kiêng kị."Vinh Thanh Sơn xoa tay, càng nói càng hạ giọng, như thế thấy xấu hổ thay cho kẻ đó."Cậu ta động chạm đến chuyện của anh Niên.""Anh Niên?" Lần đầu tiên Tống Chân nghe danh xưng này, hơi ngơ ngác."Là Trúc Niên, chúng tôi thường gọi như vậy."Nhận ra sự việc nghiêm trọng, sắc mặt Tống Chân cũng trầm hẳn, "Sau đó thì sao?""Trước đây anh Niên có bạn gái, tuy là Beta nhưng mà cũng là con nhà gia thế, nhà Tiểu Lý với bạn gái của anh Niên là họ hàng xa, nên...""Cậu ta nói gì Trúc Niên sao?""Không." Vinh Thanh Sơn xua tay, "Cậu ta không dám nói nhiều về anh Niên, nhưng mà lại buông lời khó nghe về bạn gái của anh ấy."Nói là 'khó nghe' còn nhẹ, người đã ngà ngà say, nói chuyện cũng không biết lựa lời, làm cả bàn tiệc cứng họng không biết nên hòa giải thế nào."Lúc đầu thì nói cô ấy không xứng với anh Niên, rồi lại bảo làm lỡ dở anh ấy, mọi người đều muốn cản cậu ta lại, cố kéo mấy lần, nhưng cậu ta hiểu sai ý, cuối cùng còn to giọng chê anh Niên mắt kém, nếu..."Vinh Thanh Sơn không nói được nữa, Tống Chân cúi đầu, đã hiểu."Cô cũng biết tính Trúc Tuế rồi đấy, không phải kiểu người nén giận vào lòng, Tiểu Lý lại cứ thao thao bất tuyệt, cô ấy đứng dậy cho cậu ta một đấm, cậu ta ngã xuống đập đầu vào bình hoa, rách một đường dài trên lông mày, rồi... Hai bên lao vào đánh nhau..."Sau đó bị mọi người tách ra, đưa hết đến bệnh viện."Có nghiêm trọng không?" Tống Chân hỏi."Không, chỉ là khâu mấy mũi trên lông mày thôi, nhưng mà... Cũng khó mà nói cho qua được."Đặc biệt là người trong giới bọn họ, ít nhiều gì sau này cũng phải chạm mặt, Trúc Tuế hễ không vừa ý là động thủ thì còn ra bộ dáng gì? "Trúc Tuế đâu?""Đang ngồi bên kia, tay cũng bị thương, bảo bôi thuốc thì không chịu, cứ ngồi lỳ ở đó, muốn đợi Tiểu Lý ra." Vinh Thanh Sơn nhắc tới lại đau đầu, nhỏ giọng nói, "Tôi thấy vẫn chưa nguôi giận, nhưng mà...""Thật sự không thể đánh tiếp nữa!""Cô đi khuyên cô ấy đi, thật sự không được đánh nữa."Đánh một lần còn có thể bảo là cãi vã, nhưng nếu đuổi đánh người ta thì khác nào không nể mặt nhà họ Lý chứ? Nếu hôm nay Trúc Tuế thật sự đánh thêm lần nữa, ngày mai chắc chắn sẽ bị ông cụ Trúc xách đi xin lỗi.Suy xét đủ đường, Vinh Thanh Sơn không muốn Trúc Tuế lại bất hòa với ông cụ trong nhà nữa, không ổn.Lời chưa nói hết, nhưng Tống Chân đã hiểu.Nàng gật đầu, hứa sẽ khuyên bảo cho đàng hoàng, Vinh Thanh Sơn dẫn nàng qua.Người bị đánh vẫn bị Vinh Thanh Sơn giữ lại trong phòng bệnh, không dám thả ra ngoài, khi Tống Chân đến, Trúc Tuế đang cúi đầu, hai tay đan vào nhau, mặt lạnh canh gác trước cửa phòng bệnh, khí thế nổi bật, hoàn toàn khác với ngày thường. Nói sao nhỉ... Đằng đằng sát khí? Cô là Alpha cấp S, nếu thật sự muốn trở mặt thì cả đám Alpha ở đây cũng không cản nổi.Tống Chân bước đến gần, khẽ gọi, "Tuế Tuế?"Trúc Tuế khựng lại, cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp bóng dáng Tống Chân, thoáng sửng sốt một chút rồi nhíu mày, "Sao chị lại tới đây?"Nghĩ đến gì đó, cô liếc về phía Vinh Thanh Sơn.Tống Chân lại gần hơn nữa, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Trúc Tuế, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, nói, "Em nhìn xem mấy giờ rồi."Nàng bật sáng màn hình điện thoại, chỉ chỉ vào thời gian trên đó, nhỏ giọng chỉ để cả hai nghe thấy, "Bình thường giờ này em đã về đến nhà rồi.""Còn không cho chị gọi Vinh Thanh Sơn hỏi một chút à!"Lý do này hợp tình hợp lý, Trúc Tuế thu hồi ánh mắt, cũng thôi cau mày.Vinh Thanh Sơn ở phía sau Tống Chân lau mồ hôi, hy vọng nàng có thể nói thêm vài câu nữa."Tay em bị thương, sao không chịu bôi thuốc?" Nắm lấy tay cô, Tống Chân mới nhìn rõ."Em..."Tống Chân cũng không giấu Trúc tuế, nói thẳng, "Vừa nãy Vinh Thanh Sơn kể với chị rồi, đánh nhau phải không?"Trúc Tuế lại nhíu mày, "Cậu ta nhiều chuyện."Tống Chân ngẩng đầu, mỉm cười kiều diễm nhìn Trúc Tuế, "Vậy sao?"Giữa khoảng lặng, Trúc Tuế muốn rút tay ra, nhưng Tống Chân không cho.Cả hai bốn mắt nhìn nhau, không chỉ không buông tay mà Tống Chân còn ghé sát lại, giúp Trúc Tuế chỉnh lại tóc, giọng dịu dàng nói: "Chuyện hôm nay cậu ấy kể hết với chị rồi."Trúc Tuế vừa định biện giải, thì chất giọng dịu dàng ấy lại vang lên, "Chị biết, không phải lỗi của em."Trúc Tuế như bị câu nói ấy giữ chặt vào chỗ ngồi, cảm xúc cuộn trào, lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng. Dưới ánh đèn mờ nhạt của hành lang bệnh viện, đôi mắt hạnh của Tống Chân vẫn trong veo lạ thường."Cậu ta không nên nói những lời đó, là cậu ta sai."Cổ họng khẽ chuyển động vài lần, Trúc Tuế bị ánh nhìn trong suốt ấy nhìn đến khó chịu, vươn tay che đi đôi mắt tống Chân, khẽ khàn giọng nói: "Cũng không hẳn, em cũng có chỗ không đúng."Cô không thể hung hăng trước một Tống Chân dịu dàng như thế.Cũng không thể nói dối trước đôi mắt kia."Vậy em còn giận không?"Một lúc lâu yên lặng, Tống Chân mới khẽ hỏi, giọng mềm như sợi tơ, rung lên từng đợt trong tim Trúc Tuế.Che lại đôi mắt kia, Trúc Tuế lúc này mới để ý Tống Chân chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng manh ôm sát người, trên đường đến bệnh viện, gió lạnh thổi qua, để lại những nốt da gà li ti trên cánh tay nàng, Trúc Tuế khẽ chạm đầu ngón tay lên, rất lạnh.Lúc này cô mới nhận ra, Tống Chân vội vã chạy đến đây vì mình, đến mức chẳng bận tâm thời tiết.Trúc Tuế không đáp mà hỏi lại, "Chị lạnh không?"Tống Chân chưa kịp trả lời, Trúc Tuế đã cởi áo khoác thể thao của mình, trùm qua đầu rồi khoác lên người nàng.Khi tầm mắt lần nữa nhìn thấy, Tống Chân đã bị Trúc Tuế ôm chặt vào lòng.Mặc kệ những ánh nhìn xung quanh, Trúc Tuế vùi mặt vào vai Tống Chân, giọng mang chút oán trách, trầm trầm nói, "Ban đầu rất giận.""Nhưng chị đến rồi, em lại cảm thấy cậu ta cũng không đáng để giận nữa."Không đáng để vì một kẻ làm mất hứng mà khiến Tống Chân lo lắng, hay để nàng phải chịu lạnh."Nếu đã không đáng thì chúng ta đi xử lý vết thương trước nhé?"Nàng không đẩy Trúc Tuế ra, thuận theo mà dịu giọng dỗ dành.Vùi mặt trong bờ vai gầy của Tống Chân, cuối cùng Trúc Tuế cũng rầu rĩ đáp một tiếng, "Ừm."