[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Ngoại truyện - Nhật ký theo đuổi vợ



Vào thời điểm tệ hại nhất cuộc đời mình, Trúc Tuế gặp được người dịu dàng nhất thế gian.

Cô thậm chí còn không biết tên đối phương.

Nhưng con người vốn dĩ là những cá thể độc nhất vô nhị, có người sinh ra như có siêu năng lực kì diệu, chỉ cần nói chuyện đôi ba câu thôi là tâm trí mình đã bị kéo chệch hướng, có giận dỗi cũng tan biến chẳng còn mảy may.

Những đám mây u ám và gai góc trong lòng cũng bị nụ cười ngọt ngào ấy sưởi ấm, từng chút từng chút một rút lui.

Ban đầu chỉ là chút cảm giác bình yên, giữa những ngày bị tâm trí tra tấn giày vò, được yên ổn đôi chút thôi cũng đã là một món quà quý giá đối với Trúc Tuế.

Rồi chẳng biết từ lúc nào, một chút mong chờ lặng lẽ nảy mầm trong lòng cô.

Rõ ràng chẳng nói gì đặc biệt, toàn những câu 'Xin chào', 'Tạm biệt', 'Hôm nay trời đẹp nhỉ' vân vân mây mây, kiểu trò chuyện chẳng có chút dinh dưỡng nào, nhưng chỉ cần nghe đối phương gọi điện cho gia đình, trò chuyện với bạn bè, cảm nhận sự ấm áp thường nhật ẩn sau từng lời nói, Trúc Tuế cảm thấy rất khác lạ.

Nhưng khi nhận ra lòng mình thật sự đã rung động, cô lại để vuột mất người ấy.

Sau khi phân hóa xong, người kia biến mất khỏi bệnh viện như thể chưa từng tồn tại.

Có lúc, Trúc Tuế tự tin rằng chỉ cần lật hồ sơ bệnh án ra tra một lượt là kiểu gì cũng gặp lại.

Thế mà sau khi lần mò gần cả ngàn bộ hồ sơ, cô đành phải thừa nhận rằng, trên đời này, có những chuyện thực sự phải trông chờ vào duyên phận.

Đặc biệt là khi người ta đã có bạn gái, còn là thanh mai trúc mã, trong lòng cô lại mang đầy tư tâm, có lẽ vì vậy mà ông trời cũng chẳng muốn cho cô tìm được.

Gặp lại lần nữa là chuyện của nhiều năm sau.

Khi nhận ra đối phương đã là lúc môi quấn môi trong một nụ hôn mất kiểm soát, và trong miệng đối phương thì cứ khe khẽ nhắc mãi một cái tên.

Người kia vừa gọi tên một người khác, vừa khẽ chống tay lên vai Trúc Tuế, yếu ớt kháng cự sự gần gũi.

Đau lòng ư? Có chứ.

Nhưng nhiều hơn thế là niềm vui sướng cuồng nhiệt giấu kín bấy lâu.

Bao năm qua, trước khi gặp lại Tống Chân, Trúc Tuế vẫn luôn nghĩ, nếu một ngày cả hai tái ngộ, mà người ấy đã yên bề gia thất, mình sẽ phải chào đón đối phương bằng thái độ thế nào đây? Và, sẽ phải nén bao nhiêu đắng cay để không cố tình phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của người ta đây?

Nhưng giờ thì không cần nữa.

Cuộc hôn nhân ấy đã kết thúc gọn ghẽ vì sự xuất hiện của kẻ thứ ba, giờ việc cô cần làm chỉ là, đường đường chính chính xâm nhập.

Xâm nhập vào cuộc sống, và vào cả trái tim của người kia, thật cẩn thận, từng chút một, và tốt nhất là trước khi đạt được mục đích, đừng để đối phương phát hiện ra tâm tư mình vốn chẳng hề trong sáng.

Tối đó, cô bẹo má Tống Chân, không kìm được mà hôn sâu thêm lần nữa, lau khô giọt nước mắt vương trên gương mặt ấy rồi ra quầy lễ tân đặt thêm một phòng.

Kể từ ngày đó, câu chuyện của họ chính thức bắt đầu.

May mắn là Tống Chân chẳng biết gì về cô cả, tuy rằng cái cớ mà Trúc Tuế đưa ra vừa hoang đường vừa lộn xộn, trong khi những người khác nghe xong chắc chắn sẽ chẳng tin, vậy mà Tống Chân vẫn tin, đặt chân vào chiếc lưới săn cô đã giăng sẵn.

Tối hôm đưa được Tống Chân về nhà ở chung, Trúc Tuế đã mừng đến độ thao thức cả đêm, không sao ngủ được trong phòng ngủ chính.

Sống chung một nhà, cô càng phát hiện ra nhiều điều dễ thương ở con người này.

Nàng không uống được rượu.

Vẫn giữ thói quen uống sữa mỗi tối, mê nhất là loại sữa nhập khẩu mà cô mua ở siêu thị.

Ăn bánh mình nhất định phải phết mứt, đặc biệt là mứt dâu tây.

Không mấy để tâm đến chuyện ăn diện, tủ đồ toàn quần áo thoải mái là chính, đến chỗ làm thì khoác thêm áo blouse.

Thẳng thắn, đơn giản, không phải kiểu ngây thơ không biết gì, mà là... Tâm trí dành hết cho việc gì đó khác.

Lúc làm việc, Tống Chân có thể giải liền ba phương trình phức tạp trong mười phút, nhưng với những lời bóng gió ám chỉ của Trúc Tuế, chỉ cần cô chưa chịu nói thẳng ra thì Tống Chân sẽ chẳng hiểu gì.

Cuộc sống của Tống Chân dường như dâng hết cho nghiên cứu khoa học.

Cho thuốc thử Z.

Trúc Tuế cũng có thể cảm giác được, thuốc thử Z đối với Tống Chân là vô cùng quan trọng.

Tất nhiên, không có gì là hoàn hảo, ở Tống Chân vẫn còn một nỗi phiền nhiễu khiến Trúc Tuế đau đầu, đó chính là, Trình Lang.

Thật ra Tống Chân chẳng bao giờ nhắc đến Trình Lang, bình thường cũng không lộ ra chút gì, nhưng Trúc Tuế cảm nhận được.

Tống Chân bị mất ngủ rất nghiêm trọng, và chuyện này, khó mà nói là không liên quan gì đến Trình Lang.

Trúc Tuế có cảm giác, chứng mất ngủ này bắt đầu từ khi Tống Chân bắt quả tang Trình Lang ngoại tình.

Tình cảm bao năm từ thuở bé, con người đâu phải sỏi đá, dù ngoài mặt tỉnh táo đến đâu, trong lòng sao có thể coi như chưa từng thấy gì cho được?

Trước đây khi còn ở bệnh viện, mỗi lần nghe Tống Chân nói chuyện điện thoại với Trình Lang, Trúc Tuế có thể cảm nhận rõ, rằng tình cảm ấy là thật, thích nhau là thật, say đắm cũng là thật.

Bảo Tống Chân dứt bỏ mối dây ràng buộc từ nhỏ đến lớn ngay sau khi vừa ly hôn, cho dù có biết rõ mọi chuyện, cũng chẳng thể một sớm một chiều mà xong được.

Lý trí và cảm xúc là hai thứ vốn chẳng thể nhập làm một, có những thứ, hiểu là một chuyện, buông được hay không lại là chuyện khác.

Về chuyện này, Trúc Tuế hiếm khi hỏi.

Nhưng khi cả ba làm cùng một đơn vị, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc, cô vẫn sẽ để ý.

Thế rồi quan sát một thời gian, cô mới thấy hình như mình lo nghĩ hơi nhiều.

Nhóm một và nhóm hai tách biệt, ít khi nói chuyện, mà Tống Chân lại chỉ cắm đầu vào đống số liệu, Trình Lang cho dù có muốn lấy lòng chắc cũng chẳng tìm được chỗ mà chen vào.

Điều nhiệm đến khoa Tuyến tố không bao lâu thì gặp chuyện của phu nhân Brown.

Khoa Tuyến tố bận tối tăm mặt mũi, hai nhóm vốn cạch mặt nhau nay cũng buộc phải buông bỏ ân oán, hợp tác làm việc.

Mà hợp tác thì đương nhiên phải có tiếp xúc, trưởng nhóm này và trưởng nhóm kia thỉnh thoảng phải thảo luận để giải quyết vấn đề của phu nhân Brown.

Trúc Tuế nghĩ, thôi thì tranh thủ quan sát thêm.

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, Tống Chân làm việc công tư phân minh, ngoài việc nghĩ cách chữa trị cho phu nhân Brown thì chẳng hơi đâu dư thừa mà vướng vào chuyện gì khác với Trình Lang.

Nếu không biết chuyện Tống Chân mất ngủ, thì với thái độ đó của Tống Chân, chắc cô cũng sẽ tưởng giữa nàng và Trình Lang vốn chẳng hề có mối quan hệ cá nhân nào.

Ngay cả bạn bè còn nhìn không giống, ai mà ngờ được bọn họ từng là vợ cũ của nhau cơ chứ?

Trúc Tuế sẽ không nghĩ vậy, và các đồng nghiệp nhóm một cũng sẽ không.

Ngày Tống Chân dọn đến nhà Trúc Tuế, nàng cũng đã nói rằng mình không giỏi đối nhân xử thế, không giỏi đoán dò lòng người, nên nếu nàng có làm ra chuyện gì không phải thì Trúc Tuế cứ nói thẳng, chứ úp mở bóng gió thì sợ là nàng không hiểu được, bảo Trúc Tuế đừng làm vậy.

Khi ấy, Trúc Tuế tưởng Tống Chân chỉ đang khách sáo thôi.

Qua hơn một tháng quan sát, vậy mà... Lại là thật.

Trong chuyện tình cảm, Tống Chân quả thực là một người rất chậm chạp.

Tối hôm ấy, khi công việc đã xong, ngẩng đầu nhìn sang, vẫn thấy Tống Chân đang vùi mình vào một đống tài liệu nghiên cứu, trong lòng Trúc Tuế bỗng dấy lên một ý nghĩ hoang đường, rằng so với Trình Lang, e rằng thứ mà cô cần đánh bại trước tiên, lại là công việc của Tống Chân.

So với nghiên cứu khoa học, Trình Lang trong mắt Tống Chân dường như... Cũng không đáng nhắc tới.

Ý nghĩ hoang đường ấy được chứng thực một chút sau khi phu nhân Brown được chữa khỏi.

Ca điều trị có Tống Chân, Tả Điềm và Trình Lang cùng tham gia, sau khi xong việc, ngoài chuyện bệnh tình của phu nhân Brown, Tống Chân không nói với Trình Lang thêm bất kỳ một câu nào.

Tối đó, các lãnh đạo rủ nhau đi ăn, Trúc Tuế cũng có mặt.

Tống Chân rất mệt, nhưng cũng không nói muốn về trước vì lát còn phải chở Trúc Tuế về, lúc Trúc Tuế ăn xong quay lại xe thì Tống Chân đã gục trên vô lăng ngủ say từ khi nào.

Trúc Tuế không gọi Tống Chân dậy, vì mình vừa uống rượu, nên cô dùng điện thoại gọi người đến lái thay.

Đến dưới nhà, Tống Chân mới mơ màng tỉnh lại, dụi mắt, giọng mềm mại ngái ngủ: "Sao chị lại ở ghế sau rồi?"

"Chẳng phải em bảo chị lái xe sao?"

Tỉnh hẳn, Tống Chân mới phát hiện mình đang gối đầu lên đùi Trúc Tuế, lập tức ngượng ngùng ngồi thẳng dậy.

Trúc Tuế cũng không ép nàng nằm lại, chỉ sửa lại quần áo, rồi nói: "Thấy chị chưa tỉnh nên em gọi người đến lái thay."

Lại bổ sung, "Dạo này chị thức khuya suốt, lái xe khi đang mệt mỏi nguy hiểm lắm, lại còn chạy ban đêm nữa, vì an toàn nên em không gọi chị dậy."

Tống Chân ngáp dài, đôi mắt long lanh trong ánh đèn đường loang loáng chiếu qua cửa kính, khiến lòng Trúc Tuế chợt xao động.

Tống Chân không liên hoan cùng mọi người, ở trên xe ngủ nên nàng chưa ăn uống gì.

Về đến nhà, Trúc Tuế nấu mì cho nàng, Tống Chân tựa vào cửa ngáp liên tục, nhìn động tác của Trúc Tuế, rồi lúng túng nói, "Để chị làm, chị có làm phiền em quá không?"

"Nấu mì thôi mà, có gì phiền chứ?"

Tống Chân ngập ngừng.

Trúc Tuế hiểu rõ, Tống Chân cũng không phải cảm thấy nấu mì là phiền toái, chỉ là không muốn phiền đến cô mà thôi.

Trong lòng Tống Chân, quan hệ giữa hai người họ chưa đủ để một bên bất chấp mệt mỏi mà nửa đêm lo cơm nước cho bên kia.

Hàng mi dài khẽ rũ, tóc đen như lụa trượt xuống theo động tác cúi đầu, bóng sáng như thủy ngân chảy trên từng sợi tóc, một lọn tóc rơi xuống che đi nửa khuôn mặt, khiến vẻ mặt Trúc Tuế trở nên mông lung, không rõ ràng.

"Mấy hôm nay, vẫn ổn chứ?" Trúc Tuế bất chợt hỏi.

"Ổn, chỉ là hơi mệt, ngày nào cũng phải họp." Dừng một chút, nàng khẽ giọng bẩm lẩm, "Nếu sau khi phu nhân Brown xuất viện mà Viện phó Vinh cho nghỉ mấy hôm thì tốt quá."

Lời này rõ là nói cho Trúc Tuế nghe, mong cô hỏi giúp một chút.

Trúc Tuế cong khóe môi, không đáp lại mà tiếp tục nói, "Em không hỏi chuyện đó."

"Em muốn hỏi, chị với Tiến sĩ Trình làm việc chung, có ổn không?"

Đầu óc Tống Chân vốn chẳng tưởng đến Trình Lang, bị Trúc Tuế hỏi đột ngột, nàng bỗng khựng lại một chút.

Ánh mắt Trúc Tuế quét qua, sắc bén đến mức tim Tống Chân hẫng mất một nhịp, luống cuống đáp.

"Ổn, ổn chứ, có gì vấn đề gì sao?"

Sợ một câu không đủ, nàng chau mày, nghiêm túc giải thích:

"Cô ấy làm việc rất chuyên nghiệp, điều phối thuốc cũng nhanh chóng, nhóm hai chỉ có vài người, nên có thêm nhân lực từ nhóm một tham gia để điều trị cho phu nhân Brown lại càng tốt, có thể san sẻ áp lực."

Dù sao thì có chuyện lớn xảy ra, ai cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.

Trúc Tuế im lặng một lát, lại thêm một lần chắc chắn rằng, với Tống Chân, Trình Lang vẫn không bằng công việc, nhưng cô không muốn dễ dàng đổi chủ đề, cố chấp làm rõ.

"Ai hỏi chị mấy chuyện đó."

"Vậy em..."

"Em muốn hỏi là chị có thấy ngại không? Có khó chịu gì không?" Ánh mắt cô rơi xuống nồi mỳ đang sôi, giọng nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý, "Dù sao, hai người cùng từng rất thân thiết, em tưởng..."

Nói đến đây thì bỏ lửng.

Lúc này bộ não mệt mỏi của Tống Chân mới bắt kịp vấn đề Trúc Tuế muốn hỏi.

Lần này nàng im lặng lâu hơn trước, Trúc Tuế chậm rãi đảo mì trong nồi, trong lòng lại đang căng thẳng mong chờ câu trả lời.

"Chị..." Giọng Tống Chân khẽ khàng, hơi do dự, "Ổn."

"Ngại gì thì chuyện cũng đã rồi, đã chọn vào khoa Tuyến tố thì công việc khó tránh khỏi phải tiếp xúc."

"Còn chuyện đã từng..." Hiếm khi, giọng nàng càng nói càng kiên định, "Như em cũng nói rồi đấy, chỉ là đã từng thôi."

Tống Chân quay đầu đi, lại tựa vào khung cửa phòng bếp, giọng rất nhẹ, "Đã qua rồi."

Trúc Tuế hơi khựng lại, lông mày khẽ động, câu trả lời nằm ngoài dự đoán.

Không phải quá ngại, nhưng cũng không phủ nhận có đôi chút không thoải mái, thế nhưng, đáp án cuối cùng của nàng vẫn là 'Đã qua rồi'.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, Trúc Tuế cảm thấy, từ miệng Tống Chân nói ra, chẳng còn đáp án nào tốt hơn thế.

Đã qua rồi.

Cho dù hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ, nhưng cô biết mình phải làm gì.

Và Tống Chân, nàng cũng đang cố gắng bước ra khỏi quá khứ kia, Trúc Tuế có thể cảm nhận được.

"Mì chín rồi."

Khẽ cong môi, Trúc Tuế gắp mì ra, dùng món ăn tối dì giúp việc chuẩn bị làm nước súp cho Tống Chân.

Chẳng bao lâu sau, hai người ngồi đối diện ở bàn ăn, Trúc Tuế chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Chân ăn sạch hết bát mì trong ánh đèn vàng ấm áp.

Hơi nóng hầm hập khiến gương mặt Tống Chân ửng hồng.

Từ nét mặt của nàng, không thể nhận ra có chút ảnh hưởng nào từ cuộc trò chuyện vừa rồi.

Như thế chỉ là một câu chuyện phiếm nho nhỏ, nói rồi thôi.

Trúc Tuế biết mình không nên tiếp tục, nhưng khi Tống Chân ăn xong, cô vẫn không kiềm được, mượn chút men rượu, mở lời.

"Em tưởng, chị sẽ rất khó để quên được tiến sĩ Trình."

Câu này quá thẳng thắn.

Tống Chân ngốc ra một lát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trúc Tuế, ánh mắt trong trẻo, chân thành.

Nàng đáp: "Mắt ở phía trước, tất nhiên phải nhìn về phía trước, đúng không?"

Dù khó buông, vẫn phải buông.

Trúc Tuế: "Câu này thấu triệt quá."

Không giống lời mà một người mới hơn hai mươi tuổi nên nói.

"Chị tưởng em sẽ nói chị vô tình." Tống Chân lại cúi đầu, húp nước mì.

Môi đỏ, má hồng, dưới ánh đèn trông càng rạng rỡ.

Trúc Tuế nghiêng lại gần, như cảm nhận được, Tống Chân ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa cả hai rất gần.

Gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi rượu trái cây trên người Trúc Tuế, nhìn thấy hàng mi dài khẽ run của đối phương, và trong đôi mắt mơ màng vì men rượu, phảng phất toát lên vẻ quyến rũ thường ngày hiếm thấy.

Nhị tiểu thư nhà họ Trúc đúng là mỹ nhân, Tống Chân bị Trúc Tuế nhìn đến ngẩn cả người.

Ngón tay thon dài của Trúc Tuế khẽ lướt qua môi nàng, nhẹ chạm lên má, rồi vén một lọn tóc vương nơi thái dương mình ra sau tai, động tác ấy khiến hai người càng sát lại gần hơn, hơi thở ấm áp của Trúc Tuế phả lên gò má nàng.

"Vậy cô Tống, chị là người vô tình sao?"

Trúc Tuế hạ giọng, không trả lời mà hỏi lại, đuôi mắt cong cong, mang theo vài phần trêu chọc.

Nhận ra bầu không khí thay đổi, Tống Chân như bị mê hoặc, đến thở mạnh cũng không dám.

"Không, không phải đâu." Giọng nàng cũng khẽ đi.

Trúc Tuế cúi mắt, nở nụ cười, nghiêng đầu, hàng lông mày đen nhánh khẽ nhướng, lọn tóc óng mượt mà Tống Chân hằng ao ước từ lâu đã rơi xuống từ đầu ngón tay cô, đuôi tóc lướt nhẹ qua làn da, mang theo cảm giác ngưa ngứa.

Giọng nói của Trúc Tuế cũng trở nên mơ hồ, vương chút hương vị khó nói thành lời, vô cùng nhẹ nhàng, "Vậy nếu sau này em làm ra chuyện gì khiến chị tức giận, cô Tống cũng sẽ vô tình như thế sao?"

Tống Chân bị hỏi đến ngơ ngác, "Em có thể làm gì khiến chị tức giận?"

Trúc Tuế là ân nhân của nàng, xuất hiện ngay lúc nàng khó khăn nhất, giúp nàng vượt qua.

"Lừa chị?"

Hai chữ ấy khẽ bật ra từ môi Trúc Tuế, nhẹ đến mức nếu không nhìn thật kỹ vào đôi môi kia, e rằng khó mà phân biệt được.

Tống Chân thật sự sững sờ, "Giống như... Trình Lang sao?"

Đôi mắt trong vắt như chứa cả ánh sáng của Trúc Tuế lặng lẽ khóa chặt Tống Chân, nhất thời không lên tiếng.

"Nhưng... Đó chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Trúc Tuế khẽ nhướn cao mày.

Tống Chân cười hồn nhiên, "Nếu trước khi có con, em gặp được một Omega mà mình thích thì chẳng phải là chuyện tốt sao? Khi đó, cứ nói thẳng ra, chị sẽ không làm em vướng bận, ly hôn xong, chị dùng cách khác để trả ơn em là được."

"Chuyện tốt?"

"Đúng vậy." Tống Chân nở nụ cười thật lòng, rực rỡ đến mức không chút phòng bị, nhìn Trúc Tuế mà nói, "Chị cảm thấy, dù thế nào thì trong hôn nhân vẫn nên có tình yêu sẽ tốt hơn, em còn nhỏ tuổi hơn so với chị, không nên, không nên phí hoài như vậy."

"Huống chi, em tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều Omega thích em..."

Trúc Tuế bỗng nhiên nói: "Chị cũng là một Omega."

Lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng, trong thoáng chốc, Tống Chân không phân biệt được Trúc Tuế đang ám chỉ điều gì.

Trúc Tuế chống tay nhổm người dậy, khoảng cách giữa hai gương mặt kéo gần thêm, giữa sự căng thẳng khó hiểu, Tống Chân chỉ biết ngây ra nhìn Trúc Tuế, lần nữa rơi vào im lặng.

Trúc Tuế cúi mắt, lại mấp máy môi, hơi thở lướt qua cánh môi Tống Chân, "Em nói không đúng sao? Chị cũng là một Omega."

Ở khoảng cách này, câu hỏi ấy không còn là vấn đề đúng hay không đúng nữa.

Mà là, chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể hôn lên.

Trong một thoáng, nhịp tim Tống Chân bỗng đập nhanh khác thường.

Cảm giác Trúc Tuế đang cúi đầu xuống thêm, theo bản năng, Tống Chân nhắm mắt lại.

Nhưng nụ hôn trong mong đợi lại không xuất hiện, ngược lại Trúc Tuế khẽ cong hai ngón tay, 'Póc' một tiếng, búng thẳng vào trán Tống Chân, chẳng hề nương tay.

"A!" Tống Chân ôm trán, "Đau!"

"Đau là đúng! Suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh!"

"..."

Cô nói đông, nàng thì hay rồi, chạy một mạch sang tây.

Chậc. Đúng là đồ đầu gỗ mà.

Tống Đầu Gỗ!


Chương trước Chương tiếp
Loading...