[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 64: LIỆU CÓ SOI TỎ CHÚT TÌNH CÂM



Nam Minh Vương Phủ, Đông Viện.

Thượng Quan Thời Vu khoác áo ngồi bên cửa sổ, trên tay nâng cuốn 'Thương Hàn Tạp Bệnh Luận' nhưng không vào đầu được chữ nào. Ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết nhỏ vụn dính trên mành cửa như có ai vung tay rắc một nắm muối.

"Tiểu thư." Hòa Cát vội vã bước vào, "Trong cung sai người tới, nói là phụng mệnh An Quảng vương đến đưa thuốc bổ."

"Mời vào hoa sảnh." Nàng nằm trở lại trên giường, ngậm sẵn viên thuốc đã được chuẩn bị. Đợi Hòa Cát lui xuống, nàng ngồi vào bàn, đối diện gương đồng để chỉnh trang dung nhan bệnh tật. Thuốc phát tác rất nhanh, trong gương, khuôn mặt nàng thoáng chốc trắng bệch như giấy, đôi môi tái đi, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên sắc ửng đỏ không tự nhiên.

Trong hoa sảnh, thủ hạ của Tề Trạm đang bưng hộp trầm hương đi tới đi lui, thấy Thượng Quan Thời Vu được thị nữ đỡ vào, lập tức cúi người thi lễ.

"Vương gia nghe nói Nữ phó đại nhân bệnh nặng, đặc biệt gửi nhân sâm trăm năm tới." Tên thủ hạ miệng thì nói cung kính, mắt thì không ngừng đâm chọc, đánh giá dung mạo bệnh tật của Thượng Quan Thời Vu.

Thượng Quan Thời Vu gật đầu, bỗng nhiên ho sù sụ. Nàng lấy ra một chiếc khăn tay ra che môi, tới khi mở ra, trên khăn đã dính một vết gì đỏ như máu .

Trong ánh mắt hắn nhìn nàng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó lại như chưa thấy gì: "Vương gia còn sai truyền lời, nói rằng hôn kỳ đã định, mong tiểu thư cứ yên tâm dưỡng bệnh, khi khoẻ..." Hắn ngừng một chút rồi nói chậm rãi, "Phủ Thường Dương vương sẽ chuẩn bị kiệu hoa."

Thượng Quan Thời Vu siết chặt nắm tay, nàng rũ mắt, nói nhỏ: "Đa tạ vương gia hậu ái." Nói xong liền như thể là bị kiệt sức, dựa vào vai Hòa Cát.

Đợi khi hắn rời khỏi, Thượng Quan Thời Vu lập tức nhổ viên thuốc ra, súc miệng ba lần bằng nước trà. Hòa Cát đưa khăn ướt tới, nàng nhận lấy, dùng sức lau vết 'máu' ở khóe môi, các đốt ngón tay đều trắng bệch.

"Tiểu thư!" Có thị nữ hoảng hốt chạy vào, "Thánh chỉ đến!"

Thượng Quan Thời Vu chỉnh trang y phục, khi nàng chống mép bàn đứng dậy lại cố ý gạt cho chén trà trên bàn đổ nghiêng, nước trà lạnh tràn ra bắn ướt vạt áo, khiến cho dáng vẻ nàng càng thêm chật vật như ốm yếu bệnh tật.

Quỳ gối tiếp chỉ, nàng hơi lung lay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Nữ phó Thượng Quan thị, bởi thân thể bệnh tật, tinh thần không yên, ân chuẩn trì hoãn đại hôn, dời lại ba tháng..."

Thượng Quan Thời Vu khấu đầu nhận chỉ, trán chạm trên nền gạch xanh lạnh lẽo. Tơ lụa của thánh chỉ trong đôi tay hơi run.

Tổng quản lại nói nhỏ: "Thánh thượng sai lão nô truyền lời, mong Nữ phó cứ yên tâm dưỡng bệnh." Hắn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, ý vị thâm trường.

Đêm khuya thanh vắng, Thượng Quan Thời Vu lấy ra chiếc còi ngọc giấu dưới gối, nàng thổi ba tiếng rồi lặng lẽ chờ đợi.

Chưa đầy một khắc sau, ngoài cửa sổ vọng lại ba tiếng mèo kêu đêm hòa cùng với tiếng gió, hầu như không thể phân biệt. Thượng Quan Thời Vu mở cửa sổ, một viên sáp rơi vào trong lòng bàn tay nàng, những ngón tay mảnh khảnh bóp nát lớp sáp, khi ấy mới thấy bên trong là một mảnh giấy nhỏ, trên đó chỉ vẻn vẹn vài chữ.

Quân hành an toàn.

Nàng đưa mảnh giấy lại gần ngọn nến, nhìn ngọn lửa nhỏ nuốt chửng vết mực, trong ánh lửa chập chờn, nàng như đang thấy Tề Nguyệt trong doanh trại Nam Cương đang soi đèn xem sa ban.

Hai người đó được bình an, điều ấy quan trọng hơn tất cả.

Ngoài cửa sổ, gió càng lúc càng mạnh, vỗ vào khung cửa và tạo ra tiếng kêu răng rắc, nhưng Thượng Quan Thời Vu lại cảm thấy trong lòng mình nóng hổi. Nàng lấy chiếc khuy ngọc trắng ra, áp lên môi, viên ngọc lạnh lẽo nhanh chóng được hơi ấm làm ấm lên, trơn mượt và ấm áp giống y như những ngón tay của người kia.

———

Vài ngày sau, tuyết tạnh trời quang.

Ánh nắng bên cửa sổ chiếu xiên vào đây, rọi rõ bức mật tín trong tay Thượng Quan Thời Vu. Nàng đang chăm chú xem, bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Hòa Cát vang từ xa đến gần.

"Tiểu thư, Đoàn tiểu thư đến thăm, còn mang theo rất nhiều dược liệu."

Thượng Quan Thời Vu quay người, bức thư lướt qua ngọn lửa, ngọn lửa cuộn lên, giấy trắng mực đen liền hóa thành tro tàn. Nàng vừa đưa mắt nhìn đã thấy Đoàn Mị Vi bước vào từ nền tuyết mỏng chưa tan.

Trên tấm áo choàng đỏ thắm, những đường thêu chỉ bạc dính hạt tuyết lấp lánh lên dưới ánh mặt trời, làm cho cả người nàng cũng lộng lẫy.

"Thượng Quan Nữ phó." Đoàn Mị Vi cởi áo choàng đưa cho thị nữ, tà váy lụa màu vàng lấp ló bên trong, chuông vàng trên tóc khẽ vang theo cử động, "Nghe nói Nữ phó không khỏe, ta đặc biệt mang theo một ít dược liệu đến thăm."

Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu quét qua hộp gấm mà tiểu đồng sau lưng nàng đang bưng.

Nhung hươu, tim sen tuyết, đều là những thứ quý giá ngàn vàng khó cầu, những thứ này rõ ràng chỉ có trong kho thuốc quân doanh.

"Đoàn tiểu thư khách sáo rồi." Thượng Quan Thời Vu che miệng ho khẽ, dải lụa buộc tóc tuột xuống vai, tóc đen rủ xuống càng thêm vẻ bệnh tật, "Chỉ là cảm lạnh thôi, không đáng để nhận những thứ quý giá như vậy."

Đoàn Mị Vi tự ngồi xuống ghế, đầu ngón tay lướt qua trang sách Thương Hàn Tạp Bệnh Luận đang đặt trên bàn: "Cuốn Nữ phó đang xem này... ta thấy kiến giải về chứng hàn độc có chút đặc biệt."

Không khí đột nhiên ngưng đọng.

Y thư này ghi chép sự kỵ húy khi phối hợp bạch vi và quế chi, chính là hai vị then chốt để nàng nguỵ tạo triệu chứng hàn độc.

"Đoàn tiểu thư học rộng, nhớ lâu." Thượng Quan Thời Vu đặt chén trà xuống, "Nhưng người bệnh kỵ lao tâm, hôm nay e là không thể thỉnh giáo được rồi."

"Bệnh của Nữ phó đến đột ngột như vậy, phải chăng là..." Hơi thở khẽ phả vào tai khi Đoàn Mị Vi đứng đậy, khẽ nghiêng về phía nàng, "Vì một người nào đó?"

Thượng Quan Thời Vu ngửi thấy mùi trầm hương trong tay áo người đối diện hòa lẫn mùi cỏ thuốc lạ, cũng giống như mùi thuốc cầm máu Tề Nguyệt thường dùng.

"Đoàn tiểu thư nói đùa." Thượng Quan Thời Vu ngồi xuống, kéo khoảng cách, "Hôn nhân đại sự, há có thể xem như trò đùa."

"Đúng là vậy..." Đoàn Mị Vi lấy một chiếc hộp bạc tinh xảo ra từ trong tay áo, "Đây là dầu Ngọc Dung, đặc sản Nam Cương, rất có hiệu quả cho việc..." Nàng ngừng một chút, "Làm cho dung nhan tiều tuỵ."

Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu dừng lại trên chiếc hộp bạc, hoa văn chạm khắc giống hệt chiếc hộp thuốc Tề Nguyệt luôn mang theo. Đêm đó, nàng đã tự tay bôi thuốc cho người kia, giờ đây, vật ấy lại ở trong tay Đoàn Mị Vi.

"Đoàn tiểu thư và Trường Lăng vương... vẫn thật là mặn nồng." Lời vừa thốt ra nàng đã ý thức được mình thất ngôn.

Đoàn Mị Vi cười khẽ, giọng nói hạ rất thấp, nhưng từng chữ nghe rõ ràng, "Chuyện ấy Nữ phó yên tâm, trái tim Vương gia khắc tên ai..." Nàng đưa tay lên, ngón tay khẽ chạm vào vị trí trái tim mình, trong mắt mang theo nụ cười, "Ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng."

Đồng tử Thượng Quan Thời Vu hơi rung động, ánh nắng xuyên qua mành cửa chiếu lên mặt nàng những vệt sáng vụn vỡ, vừa khéo che đi sự thất sắc trong chốc lát của nàng.

"Đoàn tiểu thư." Thượng Quan Thời Vu nắm lấy cổ tay nàng, "Có những chuyện nhìn thấu rồi thì hãy quên đi, nói ra... chẳng có lợi cho ai cả."

Đoàn Mị Vi để mặc nàng nắm cổ tay mình, nhìn sâu vào mắt nàng một lúc rồi đột nhiên khẽ hỏi: "Nhưng có đáng không?" Trong mắt nàng thoáng chút đau đớn, "Dù cho người đó mãi mãi chỉ có thể là một Vương gia, dù cho..." Giọng nàng thấp đến khó nghe, "Nàng mãi mãi không thể cho cô thứ hạnh phúc mà một người phụ nữ xứng đáng được hưởng?"

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi xuống trong yên lặng.

Thượng Quan Thời Vu nhíu mày mà nhìn, hiểu ra rằng Đoàn Mị Vi không chỉ biết Tề Nguyệt là nữ tử mà còn biết rằng bản thân nàng cũng biết điều đó.

"Đoàn tiểu thư lo xa rồi." Thượng Quan Thời Vu buông cổ tay nàng ra, đầu ngón tay lướt qua chiếc khuy ngọc trắng trên bàn, "Luật lệ triều ta xưa nay cũng không bao giờ từng quy định ngọc bội là dành cho nam tử hay là nữ lang."

Sắc mặt Đoàn Mị Vi chợt tái đi, mấy ngón tay siết lại rồi từ từ thả ra. Sự quyết tuyệt trong lời nói này, nàng nghe và đã hiểu.

"Nữ phó, quả nhiên..." Đoàn Mị Vi gượng gạo nở một nụ cười, lấy ra một phong thư đặt trên bàn.

"Vương gia nhờ ta chuyển cho Nữ phó." Thấy ánh mắt Thượng Quan Thời Vu xao động, cổ họng nàng nghẹn một cái, "Vốn là ta nghĩ nếu cô có chút do dự..."

Thượng Quan Thời Vu đã cầm thư lên, nhìn thư rồi nhìn Đoàn Mị Vi: "Cô thăm dò ta?"

"Cũng phải tự mình xác nhận mới yên tâm" Đoàn Mị Vi đứng dậy, "Bởi vì..." Nàng cười, lần nữa chỉ vào trái tim mình, "Cái tên được khắc ở nơi này chắc chắn sẽ không bao giờ là tên ta."

Ánh nắng chiều rọi màn tuyết xuyên qua mành cửa, chiếu xuống một vệt sáng, ngăn cách giữa hai người trong bầu không khí yên lặng. Thượng Quan Thời Vu nhíu mày đối diện ánh mắt Đoàn Mị Vi nhìn vào mình, nàng cũng chợt hiểu ra một điều gì.

"Dược liệu này ta sẽ để lại đây." Đoàn Mị Vi bước về phía cửa, bóng lưng thẳng tắp, "Yên tâm đi, ta là người rất giỏi an phận thủ thường."

Thượng Quan Thời Vu nhìn bóng lưng của nàng rời đi, chú ý thấy bàn tay buông bên hông đang run nhẹ. Dấu chân để lại trên nền tuyết nhanh chóng bị những hạt tuyết mới rơi dần lấp đầy.

Người đã đi khuất bóng, nàng vội vàng mở thư ra, đập vào mắt là nét chữ mạnh mẽ như thấu giấy.

Đoàn Thiệu đáng tin, nàng ch lo. Cảnh trên đường rất đẹp, chỉ tiếc không có ai cùng ta thưởng thc.

Nàng áp bức thư tín lên trái tim.

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi, một bông tuyết xuyên qua song cửa, rơi trên cuốn Thương Hàn Tạp Bệnh Luận nàng mở ra, vừa khéo che lấp và thấm ướt bốn chữ nhỏ 'tương tư nhập cốt'.

———

Một tháng sau, biên giới Đại Yên.

Hoàng hôn như máu nhuộm đỏ dãy núi tuyết vô tận, nơi đại quân đóng doanh trại, những chiếc lều đen như nấm rải rác trên nền tuyết.

Trước trướng chủ tướng Đoàn Thiệu là lá quân kỳ bay phần phật, chữ 'Đoàn' thêu trên đó bị gió thổi mạnh, gần như xé toạc.

Tề Nguyệt vén rèm trướng bước ra, áo giáp bạc đóng đầy những tinh thể băng nhỏ li ti, nàng hé môi thở ra một làn khói trắng, rất nhanh chóng tan biến trong gió lạnh.

Đằng xa, binh sĩ đang bận rộn gia cố doanh trại, âm thanh khí giới va chạm và tiếng hò hét đan xen vào với nhau.

"Lạnh muốn chết đi được." Thượng Quan Thời An xoa hai tay đi theo ra, hơi thở trắng xóa mờ cả mặt.

Tề Nguyệt liếc nhìn vành tai đỏ ửng vì lạnh của y rồi cởi khăn choàng lông cáo của mình ném qua: "Mật thám Nam Cương không lấy được mạng ngươi mà lại dâng mạng cho gió tuyết thế à?"

Thượng Quan Thời An bắt lấy khăn nhưng lại quấn lại trên cổ nàng, y hạ giọng: "Thám mã đã về, quân Nam Cương có mũi phục kích ở hẻm núi cách đây ba mươi dặm."

Tề Nguyệt nheo nheo mắt, "Đoàn tướng quân nói sao?"

"Nói phải bàn đối sách ngay trong đêm nay." Thượng Quan Thời An hạ giọng, "Nhưng ta thấy mấy phó tướng kia..."

"Cẩn thận lời nói." Tề Nguyệt ngắt lời hắn, ánh mắt quét qua binh sĩ đang tuần tra không xa, "Vào trong rồi nói."

Hai người một trước mộg sau bước vào trướng của Tề Nguyệt. Trong trướng bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn thấp và một cái giường đơn trải da thú.

Tề Nguyệt tháo kiếm đeo bên hông ra, ngón tay tê cóng trượt hai lần trên vỏ kiếm mới treo được lên giá gỗ. Nàng chắc chắn bên ngoài không người, mới nói: "Mấy tâm phúc của Đoàn Thiệu đều là người của Tề Trạm cả."

Thượng Quan Thời An cúi xuống, lấy ra tấm bản đồ da cừu rồi trải trên bàn thấp: "A tỷ ở nhà gửi thư tới, nói tình thế trong triều phức tạp hơn chúng ta dự đoán." Y chỉ tay vào một đèo núi, "Chỗ này, quân Nam Cương cho phục kích ít nhất năm ngàn cung thủ."

Tề Nguyệt nhìn chằm chằm bản đồ, "Thời Vu tỷ tỷ ở kinh mà biết được cả chuyện này?"

"Người của Huỳnh Minh toàn là cao thủ giang hồ thôi, có mặt khắp nơi, mà a tỷ thân tuy ở Lạc Dương nhưng lòng luôn ở Nam Cương." Thượng Quan Thời An lấp loé tự hào, sau đó lại tối sầm, "Chỉ là... hôn sự chỉ hoãn được có ba tháng."

Y ngẩng đầu nhìn Tề Nguyệt, bổ sung, "Những ngày gần đây tâm trạng a tỷ không tốt, giống như thời gian đó, không việc gì cũng quở mắng ta, bắt ta chép một đống sách."

"Chắc là ngươi chọc nàng giận rồi."

"Rõ ràng là mấy trò thân mật của huynh với Đoàn Mị Vi chọc a tỷ giận, ta đây là người vô tội bị liên luỵ!" Thượng Quan Thời An có chút kích động, khuỷu tay va vào bình nước trên bàn, y luống cuống đỡ lấy mà nước đã đổ hơn nửa.

Tề Nguyệt nhướn mày, thuận tay cầm khăn lau vết nước, "Vậy ngươi hoàn toàn chẳng được lợi ích gì hết sao?"

Thượng Quan Thời An lập tức tắc tị, cúi đầu gấp lại bản đồ.

Tề Nguyệt không để ý tới nữa, ngón tay vạch một đường cong trên bản đồ, "Ngày mai ta sẽ dẫn đội đi vòng qua cung đường này, còn ngươi..."

"Ta đi cùng huynh." Thượng Quan Thời An ngắt lời nàng, ánh mắt cứng rắn như sắt.

"Lẽ ra ngươi không cần phải tới nơi này." Tề Nguyệt nói nhỏ.

"Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Hơn nữa..." Y chớp mắt, "Hành quân đánh trận vốn là sở nguyện từ nhỏ của ta."

Tề Nguyệt cũng không nhịn được mà mỉm cười, nhớ lại cảnh Thượng Quan Thời An năm đó trộm mặc giáp của phụ thân, bị Thượng Quan Thời Vu cầm thước gỗ đuổi khắp sân.

"Đợi thắng trận này..." Thượng Quan Thời An đột nhiên cúi sát xuống, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch, "Về Lạc Dương ta nhất định phải uống rượu mừng của huynh và a tỷ."

Tim đập thình thịch, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản: "Nói bậy cái gì thế." Nàng quay người sắp xếp lại quân báo trên bàn, cố che đi đôi tai đỏ ửng, "Hôn sự của Thời Vu tỷ tỷ..."

"Hôn sự giữa a tỷ và Thường Dương vương nhất định sẽ không thành!" Thượng Quan Thời An nói chắc nịch. "Đêm đó tỷ tỷ từ phủ huynh trở về, người ướt sũng mưa."

Trong trướng đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng lách tách của than trong lò.

"Người như a tỷ ta... vội vàng phi ngựa trong đêm mưa để đến gặp huynh, đến thể diện của nữ tử cũng không màng..." Y nắm chặt cổ tay Tề Nguyệt, dùng hết sức lực, "Nếu huynh mà dám phụ nàng..."

Cổ tay Tề Nguyệt đau nhói, nhưng nàng cũng chỉ lặng lẽ nhìn người trước mắt mà thôi. Bên ngoài trướng gió rít gào, nàng khẽ nói: "Đợi thắng trận này..."

Lời còn chưa dứt, rèm trướng đột nhiên bị vén lên.

—— Hết chương 64 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...