[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 63: GIÓ ĐỘC VÀO TUỶ VÔ PHƯƠNG CỨU



Giờ Dần ba khắc, ngoài cung môn đã có hàng quân xếp hàng, nom xa đen kịt.

Thượng Quan Thời Vu đứng trong hàng văn quan, bên ngoài quan phục khoác một chiếc áo da hồ trắng muốt, trông đặc biệt giản dị giữa triều đình áo tía bào hồng. Nàng rũ mi, nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám đông, chăm chú khóa chặt vào bóng dáng màu đỏ thẫm kia.

Hôm nay Tề Nguyệt buộc tóc lên cao, một thân giáp bạc khoác phi phong đỏ, trông đặc biệt oai dũng dưới ánh ban mai. Khi nàng quay đầu nhìn về phía hàng ngũ văn quan, Thượng Quan Thời Vu vội vàng rũ mắt, đầu ngón tay trong tay áo khe khẽ vuốt ve một chiếc cúc ngọc trắng cô độc.

Trên đài điểm tướng, Tề Tuần mặc long bào màu đen ngồi nghiêm nghị, bên cạnh hắn là Tề Trạm trong chiếc cẩm bào màu trắng không chút bụi bẩn. Hai người, một đen, một trắng, đối lập rõ ràng.

"Bình Nguyên vương." Giọng Tề Tuần không lớn, nhưng khiến cả thao trường lập tức trở nên tĩnh lặng, "Trẫm chờ tin thắng trận của khanh."

Đoàn Thiệu quỳ một gối, giọng nói như kim thạch, "Thần nhất định không phụ thánh ân."

Đoàn Mị Vi đứng ở phía sau hắn, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm, chiếc chuông vàng trên bím tóc khẽ kêu theo mỗi cử động. Nàng nhanh chóng đi về phía hàng phó tướng rồi buộc một miếng ngọc bội vào thắt lưng Tề Nguyệt, dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

"Vương gia..." Giọng nàng ngọt ngào, đầu ngón tay như vô ý lướt trên thắt lưng Tề Nguyệt, "Đây là bùa hộ mệnh mà tiểu nữ đã ăn chay ba ngày ba đêm ở chùa Hộ Quốc mới cầu được, Vương gia nhất định phải mang theo bên mình."

"Mị Vi có lòng, bản vương ghi nhớ."

"Trường Lăng vương." Tề Tuần đột nhiên gọi tên.

Tề Nguyệt bước ra khỏi hàng, hành lễ, "Có thần."

"Đây là lần đầu tiên ngươi cầm quân." Giọng Tề Tuần đầy ẩn ý, "Hãy học hỏi Bình Nguyên vương, dù sao địa hình Nam Cương cũng phức tạp."

Thượng Quan Thời Vu thấy khóe môi Tề Nguyệt khẽ động, rồi nhanh chóng thả lỏng: "Thần ghi nhớ."

Tề Trạm bỗng tiến lên, tự tay buộc thật chặt chiếc áo choàng đỏ thẫm cho Tề Nguyệt. Ngón tay hắn lướt trên cổ áo, đầu ngón tay chạm qua vết cắn bị cổ áo che khuất không thể thấy được: "Thất thúc chờ con khải hoàn."

Giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ nhưng sức tay lại mạnh đến mức khiến Tề Nguyệt nhíu mày.

Thượng Quan Thời Vu nhìn đầu ngón tay Tề Trạm chạm vào nơi trên cổ áo, cổ họng nàng cũng như muốn dâng lên một luồng máu tanh, dưới cổ áo đó là dấu vết mà nàng để lại đêm qua, giờ đây lại bị bàn tay của một người khác chạm vào. Nàng ép mình dời ánh mắt đi, chợt lại đối diện với ánh mắt dò xét của Tề Thành. Thiếu niên đứng sau lưng Tề Trạm, thấy nàng nhìn tới, tai khẽ đỏ lên, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu rời mắt.

Một bông tuyết đầu mùa rơi trên mi mắt nàng, cảm giác lạnh buốt khiến nàng tỉnh táo.

Ánh mắt Tề Tuần lướt qua toàn bộ quảng trường, cuối cùng dừng lại ở động tác Tề Trạm đang chỉnh áo choàng cho Tề Nguyệt. Ánh mắt của Hoàng đế lóe lên một tia u ám, rồi lại trở về sự bình tĩnh sâu thẳm.

Tiếng trống trận bỗng vang tầng không, tiếng kèn đồng trầm đục vọng mây xanh. Đại quân bắt đầu di chuyển, vó ngựa giẫm rung mặt đất.

Thượng Quan Thời Vu đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Tề Nguyệt đang phi mình lên ngựa. Người ấy như cũng có cảm giác, đột nhiên quay đầu lại, cách ngàn quân vạn mã, ấy thế mà lại bắt được ắt mắt của nàng.

Trong ánh ban mai, Tề Nguyệt khẽ ấn vào lồng ngực, nơi đó có bùa bình an được đặt sát theo người. Dáng vẻ ấy thẳng tắp như cây tùng xanh, khi quay đầu lại, ánh mắt nàng vượt qua đám người trùng điệp.

"Tứ ca."

Không biết Tề Thành đã lén lút đến bên cạnh ngựa từ lúc nào. Hôm nay thiếu niên mặc cẩm bào màu chàm, màu tối càng làm cho ngũ quan trở nên thanh tú. Cậu giả vờ chỉnh yên ngựa, hạ giọng nói nhỏ: "Huynh yên tâm, đệ sẽ chăm sóc tốt cho Thượng Quan nữ phó."

Tay nắm dây cương siết chặt, khi thiếu niên ngẩng đầu, trong mắt cậu ánh lên màu tuyết, cái nhiệt tình như đốm lửa trong mắt đó khiến tim nàng khẽ run lên.

Tề Thành lại cười nói tiếp: "Ý đệ là chăm sóc trong việc học hành thôi... Cửu Chương Toán Thuật cũng khó thật đấy."

Tề Nguyệt nhìn thật sâu, đột nhiên đưa tay phủi tuyết trên vai cậu: "Thành đệ có lòng, khi ta không có ở đây... đệ hãy tự bảo trọng, cũng hãy thay ta chăm sóc nàng ấy thật tốt."

Mắt thiếu niên sáng lên, còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị tiếng trống đột nhiên dồn dập cắt ngang.

Tề Nguyệt nhìn thêm một lần cuối vào hàng văn quan, thế nhưng phát hiện bóng dáng màu trắng kia đã quay lưng rời đi, chỉ còn lại một bóng lưng thẳng tắp.

Đại quân như một dòng lũ đen tuôn ra khỏi cổng thành. Thượng Quan Thời Vu một mình đứng trong bóng râm của lầu gác, gió lạnh cuốn tuyết bay vào cổ áo mà nàng hoàn toàn không hay biết. Cho đến khi bóng dáng màu đỏ thẫm kia biến mất hoàn toàn trong đám người, nàng mới giật mình nhận ra hốc mắt đã đông cứng, nhức đến đau nhói.

"Nữ phó."

Giọng Tề Thành vang lên phía sau. Thiếu niên cầm áo khoác da hồ, tai đỏ ửng vì lạnh:

"Trời lạnh..."

Thượng Quan Thời Vu nghiêng người tránh khỏi món đồ cậu đưa tới: "Điện hạ nên về cung đi, hôm nay phải nghe giảng Lễ Ký - Khúc Lễ."

"Nữ phó." Cậu lại gọi một tiếng, lần này treo áo khoác da hồ lên lan can, "Khúc Lễ có câu: 'Mùa đông sưởi ấm, mùa hạ làm mát', trò không dám để thầy bị lạnh."

Khi Thượng Quan Thời Vu quay người lại, ngọc bội ở thắt lưng va vào lan can, chiếc cúc ngọc trắng vốn phải có đôi giờ chỉ còn trơ trọi một chiếc.

"Điện hạ, Luận Ngữ có câu: 'Quân tử không trang nghiêm thì không có uy', ngài nên mặc thêm vào."

"Trò..." Cổ họng thiếu niên khẽ động, cuối cùng chỉ cẩn thận gấp lại tấm áo choàng, "Đưa nữ phó về Quốc Tử Giám."

Dấu chân của hai người một trước một sau, luôn cách nhau nửa trượng. Trên nền tuyết, dấu chân của thiếu niên luôn vừa khéo phủ lên dấu chân nàng vừa bước, nhưng lại cẩn thận giữ đúng khoảng cách mà đi.

———

Ngày thứ ba sau khi Tề Nguyệt xuất chinh, Thượng Quan Thời Vu đổ bệnh.

Người trên chiếc giường thêu không búi tóc, chỉ dùng một dải lụa trắng buộc lỏng mái tóc mà thôi, cả người trông không có tinh thần chút nào.

Nàng tỉ mỉ soi gương đồng, nhìn mình thật kỹ, đầu ngón tay lại chấm vào loại phấn trắng nhợt như bột đã pha sẵn trong đĩa sứ, nhẹ nhàng vỗ lên gò má.

"Hoà Cát, mang thêm chút nước hoàng liên đến đây." Giọng nàng nhạt nhẽo, "Cái màu môi này trông vẫn chưa đủ bệnh."

Hoà Cát bưng cối thuốc đến gần, không kìm được khẽ nói: "Tiểu thư đã uống thuốc bạch vi liên tục ba ngày rồi, nô tỳ sợ..."

"Sợ gì?" Thượng Quan Thời Vu nắm lấy cổ tay nàng, đặt đầu ngón tay dính phấn lên mạch của mình, "Ngươi nói thử xem, bây giờ mạch ta thế nào?"

Hoà Cát sững sờ, đột nhiên mở to mắt: "Trầm lại trễ, yếu như sợi chỉ, thật là giống bệnh hàn độc!"

Trong ánh ban mai xuyên qua khung cửa sổ, khóe miệng Thượng Quan Thời Vu khẽ cong lên. Nàng nhận lấy chén thuốc đã sắc của Hoà Cát, nước thuốc màu nâu đen lay động trong chiếc chén sứ xanh.

"Thái y Lý Cảnh Nhân giỏi bắt mạch nhất Bắc Nguỵ rồi, làm sao có thể dùng cách giả bệnh thông thường mà lừa được ông ta?"Nàng ngửa đầu uống cạn, khi thuốc trôi xuống cổ họng chân mày nàng cũng không hề nhíu lại, "Vị đắng này... quả thực rõ ràng hơn mấy phương thuốc trước."

"Tiểu thư!" Hoà Cát đột nhiên hạ giọng, "Vương gia đang đi về phía này!"

Ngón tay Thượng Quan Thời Vu lập tức động, lấy miếng khăn thấm nước gừng ấn vào khóe mắt.

Khi Thượng Quan Tín Vinh bước vào phòng trong thì chỉ thấy con gái mình nằm trong đống gấm vóc, bờ vai mỏng manh khẽ run lên theo tiếng ho, khóe mắt ứa nước mắt giàn giụa.

"Phụ thân..." Nàng khẽ gọi, giọng nói yếu ớt như sợi tơ, bàn tay giấu dưới chăn lại âm thầm bấm vào huyệt hổ khẩu để mà ép ra một lớp mồ hôi lạnh trên trán.

"Vu nhi, con à..." Thượng Quan Tín Vinh ngồi xuống bên giường, cau mày, đưa tay sờ thử trán con gái, thấy chạm vào một vùng nóng hổi mà không khỏi giật mình: "Sao lại sốt cao đến vậy?"

"Phụ thân không cần lo lắng." Thượng Quan Thời Vu khẽ ho hai tiếng, giọng nói mỏng manh như sợi tơ, "Chỉ là hôm trước đi thưởng tuyết, chắc bị cảm lạnh thôi."

Thượng Quan Tín Vinh quay đầu hỏi Hoà Cát: "Thái y đã đến chưa?"

"Bẩm Vương gia, Lý thái y đã khám hôm qua rồi, nói là..." Hoà Cát lén nhìn tiểu thư một cái, "Nói là hàn độc vào tủy, cần phải tịnh dưỡng ba tháng, không được gặp gió."

Thượng Quan Thời Vu âm thầm nắm chặt chăn.

Lý Cảnh Nhân là tâm phúc của Tề Trạm, vở kịch hôm nay, khán giả khó đối phó nhất chính là hắn ta. Nàng cố ý chọn lúc thái y Lý đang trực để phát bệnh, lại phải uống thứ thuốc loạn mạch kia mới lừa được con cáo già đó.

"Làm càn!" Thượng Quan Tín Vinh đập mạnh một chưởng vào cột giường khiến màn che rung động, nhưng khi thấy hàng mi khẽ run của con gái giọng nói bỗng nhiên thay đổi, "Nửa tháng nữa là..."

"Phụ thân." Thượng Quan Thời Vu nắm lấy tay áo hắn, đầu ngón tay hơi run rẩy, "Con như thế này làm sao gả vào Vương phủ được? Thường Dương vương yếu ớt sẵn, nếu mà bệnh con còn lây sang cho Thường Dương Vương..."

Thượng Quan Tín Vinh nhìn chằm chằm con gái, ánh mắt dừng lại trên đôi môi tái nhợt của nàng một lát, rồi lại lướt qua chiếc khăn khả nghi bên gối.

Con gái hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phát bệnh 'trùng hợp' đến như vậy.

"Ừ." Cuối cùng hắn chỉ trầm giọng đáp một tiếng, "Phụ vương sẽ vào cung ngay." Đi đến cửa lại dừng lại, quay lưng về phía con gái nói thêm: "Tự chăm sóc sức khỏe cho tốt."

Bốn chữ này lọt vào tai Thượng Quan Thời Vu khiến tim nàng khẽ run lên. Phụ thân không vạch trần, cũng không truy hỏi, lại nói thế, như thể đã nhìn thấu toàn bộ màn kịch của nàng.

Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Thượng Quan Thời Vu lập tức vén chăn lên. Bàn chân trần chạm vào nền gạch lạnh buốt làm nàng không kìm được rụt lại một chút, nhưng vẫn nhanh chóng chạy đến trước bàn sách.

Trên bàn, giữa những trang giấy của cuốn Hoàng Đế Nội Kinh kẹp một tờ giấy mỏng, giữa những cái tên thuốc dày đặc, ngón tay nàng chính xác chỉ vào dòng chữ nhỏ.

Bạch vi phối quế chi, có thể làm mạch trầm trễ như bệnh hàn chứng.

"Tiểu thư không sợ Vương gia phát hiện sao?" Bàn tay Hoà Cát đang cầm lược khẽ run lên.

Trong gương đồng phản chiếu dáng vẻ Thượng Quan Thời Vu đang tô lại son phấn.

"Nếu phụ thân thực sự muốn vạch trần ta." Nàng nhẹ nhàng tán son trên môi, "Thì vừa rồi đã sai người kiểm tra bã thuốc, chưa kể, trong giường có mùi gừng." Trong gương đồng bỗng hiện lên một nụ cười nhạt, "Ngươi nói xem, tại sao phụ thân lại nhắc đến ba chữ nửa tháng sau?"

Cành khô ngoài cửa sổ lay động bên tóc mai nàng, đổ bóng loang lổ lên mặt gương, người trong gương kia nơi khóe mắt vẫn còn vệt ửng đỏ như bệnh, nhưng ánh mắt lại trong sáng như sao.

"Tuyết ở Nam Cương..." Nàng tự lẩm bẩm, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ đến mức như sợ làm tan đi lớp tuyết còn sót lại trên cành cây.

———

Trong Ngự thư phòng, lò hương bằng đồng mạ vàng tỏa ra hương long diên nhưng không xua tan được bầu không khí nặng nề trong điện.

Tề Tuần nghiêng người dựa vào long ỷ, thường phục màu đen phát ra ánh sáng u ám dưới ánh nến, đầu ngón tay gõ nhịp trên tay vịn, mỗi tiếng gõ nhẹ đều như gõ vào lòng người.

"Thánh thượng, bệnh tình của tiểu nữ nguy hiểm, nếu cứ cố chấp thành hôn, e rằng không tốt." Thượng Quan Tín Vinh quỳ phục dưới đất, trán gần như chạm vào nền gạch vàng lạnh lẽo, vạt áo quan phục rộng lớn trải dài trên mặt đất.

Tề Trạm ngồi ở phía dưới bậc, cẩm bào màu trắng không chút bụ, ngọc bội ở thắt lưng làm tôn lên vẻ nho nhã của hắn nhưng đồng thời lại toát ra một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

"Thần nghe nói Lý Cảnh Nhân y thuật tinh thông." Giọng hắn ôn hòa, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sắc bén, "Không bằng để ông ấy khám lại một lần nữa xem sao?"

Ánh mắt Tề Tuần bỗng trở nên lạnh lùng. Lý Cảnh Nhân là tâm phúc của Tề Trạm, lời này rõ ràng là đang nghi ngờ Thượng Quan Thời Vu giả bệnh.

Khóe môi hắn cong lên một nụ cười: "Thất đệ lại khéo quan tâm chuyện gia đình của thần tử." Đầu ngón tay gõ mạnh lên tay vịn, "Nhưng Trẫm đã phái Trần thái y qua xem rồi, quả thực bệnh không nhẹ đâu."

Tề Trạm không vội không vàng, ngọc khẽ đung đưa giữa ngón tay hắn, "Thần chỉ lo lắng lỡ mất ngày lành thôi." Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng đế, trong mắt ẩn chứa cảm xúc, "Ngày lành do Khâm Thiên Giám định, lỡ mất thì phải chờ thêm một năm."

Trong điện trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe rõ.

Lưng Thượng Quan Tín Vinh ứa ra mồ hôi lạnh, lời nói của Tề Trạm vừa rồi như có kim châm. Nếu hôn sự bị hoãn, một năm trôi qua e sẽ có nhiều biến số.

"Thánh thượng." Thượng Quan Tín Vinh dập đầu thật mạnh, "Tiểu nữ bệnh nặng, thực sự không thích hợp..."

"Nam Minh vương." Tề Trạm đột nhiên cắt ngang lời hắn, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ, "Ái nữ của ngài mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại hàn độc nhập tủy? Chẳng lẽ... gặp phải ai đó, mắc bệnh tương tư?"

"An Quảng Vương cẩn ngôn!" Thượng Quan Tín Vinh phẫn nộ quát lên, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Tề Trạm, hắn chợt bừng tỉnh.

Đây là cái bẫy! Tề Trạm đang ép hắn mất bình tĩnh để có cớ khép tội bất tuân thánh chỉ đấy thôi.

Tề Trạm càng thêm âm u. Bất kể Trường Lăng có còn thích Thượng Quan Thời Vu nữa hay không, hắn đều phải để cuộc hôn nhân này diễn ra đúng hạn, chỉ có như vậy hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Tề Tuần bỗng cười nhẹ, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Thất đệ nói đùa, Thượng Quan nữ phó là người hiểu biết lễ nghĩa, sao có thể làm ra chuyện trái với lễ giáo như vậy?"

Hắn quay sang Thượng Quan Tín Vinh: "Nam Minh vương hãy về đi, hôn sự... để sau hãy bàn lại."

Thượng Quan Tín Vinh vừa bước ra khỏi cửa điện đã nghe thấy tiếng chén trà vỡ loảng xoảng bên trong. Hắn không dám dừng lại, bước nhanh chân mà rời đi, trong lòng dâng lên ngọn sóng lớn kinh hoàng.

—— Hết chương 63 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...