[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 65: MẶT NẠ XUY VƯU KỀ MAI TRẮNG
Đoàn Thiệu vén rèm bước vào, các phó tướng cũng lần lượt đi theo sau, ánh mắt như diều hâu của hắn quét qua hai người: "Bàn được kế hoạch gì rồi?"Tề Nguyệt vạch một đường trên bản đồ, "Mạt tướng xin chia quân làm hai mũi." Giọng nàng trầm ổn, nhưng khi liếc thấy gương mặt lạnh hơn cả băng tuyết ngoài kia của Đoàn Thiều, đầu ngón tay cũng bất giác lạnh têBàn tay thô ráp của Đoàn Thiệu đè lên một góc bản đồ, vết sẹo tên gớm ghiếc ở đốt ngón tay càng thêm rõ rệt."Nói tiếp.""Mạt tướng dẫn kỵ binh vòng qua hẻm núi sau Thung lũng, chặn đường rút lui của mũi phục kích."Đoàn Thiệu cười lạnh, "Kẻ trẻ tuổi thật là liều lĩnh." Khớp ngón tay hắn gõ mạnh vào vị trí hẻm núi, "Nơi đây địa thế hiểm trở, một người giữ vạn người khó qua! Ngươi tưởng đi chặn mũi phục kích là đi chợ sao?"Thượng Quan Thời An xen vào: "Nhưng như đánh từ bên sườn...""Im miệng!" Đoàn Thiệu quát to, khiến vũ khí của lính canh bên ngoài trướng vang lên thành tiếng. Hắn quay sang Tề Nguyệt, ánh mắt loé tia lạnh: "Ngươi thực sự cho rằng dựa vào mấy trò tiểu xảo này mà đánh thắng được?""Tướng quân dạy phải." Tề Nguyệt cúi người, tư thế cung kính, liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm của Đoàn Thiệu. Gân xanh nổi lên, mấy đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng đang kìm nén cơn thịnh nộ. Tính khí của lão tướng quân quả nhiên đúng như trong lời đồn, nóng nảy vô cùng.Mà giờ đây càng nhìn vào khuôn mặt Tề Nguyệt thì Đoàn Thiệu càng thấy tức ngực vì những đường nét âm nhu không nên có trên khuôn mặt một nam thử, lại nhớ chuyện Đoàn Nghị bị Tề Nguyệt đánh rách mặt giữa phố, nằm rên rỉ trên giường hơn nửa tháng, lại còn nhớ đến khi nữ nhi nói "Phụ thân không cần hỏi nữa".Một nam tử hán đại trượng phu! Một Vương gia cầm quân đánh trận! Sao có thể... có cái mặt này?Hắn thở hắt một hơi, chòm râu bạc cũng run nhẹ, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực. Quả nhiên là một gương mặt gây tai hoạ! Có hồng nhan họa thủy, nay lại có cả lam nhan họa thủy nữa hay sao?Sau khi đã thống nhất được kế sách, Đoàn Thiệu đứng phắt dậy, bước những bước dài về phía cửa trướng, nhưng đột nhiên dừng bước, không ngoảnh lại, chỉ trầm trầm: "Trường Lăng vương."Tề Nguyệt lập tức thẳng lưng: "Có mạt tướng."Đoàn Thiệu im lặng một lúc rồi nói: "Chiến trường không phải nơi để chơi trò trẻ con."Đoạn, rèm trướng dày cộp rơi xuống, suýt đập vào mặt phó tướng đi theo sau.Thượng Quan Thời An thở phào nhẹ nhõm, cả người gần như ngồi phịch xuống bên chiếc bàn nhỏ, lẩm bẩm: "Lão tướng quân này... tính khí còn độc hơn cả bò cạp Nam Cương."Ý sâu xa trong câu nói cuối cùng của Đoàn Thiệu khiến nàng phải suy ngẫm, vì hiểu được lời cảnh báo trong ấy đang nhắc nàng hãy tránh xa Đoàn gia. Chỉ có điều sự khoan dung này, e rằng cũng là nể mặt Đoàn Mị Vi mà thôi.———Bên ngoài trướng, Thượng Quan Thời An theo sau Tề Nguyệt, để lại những bước trên tuyết, mặc cho ánh trăng kéo dài bóng hai người.Tề Nguyệt đột nhiên dừng bước, nói ra câu khi nãy chưa nói hết: "Ta nhất định sẽ đường đường chính chính cưới Thời Vu về."Thượng Quan Thời An khẽ cười, mũi giày đá lên một vệt tuyết, "Còn nhớ tết Nguyên tiêu năm đó không? Chúng ta trộm hoa đăng a tỷ chuẩn bị để tặng Thái hậu, kết quả... làm cháy nửa khu vườn.""Nàng giận quá, tức đến mức ba ngày không thèm nói chuyện với ta." Tề Nguyệt dừng một chút, "Sau đó ta vẫn trèo tường vào xin lỗi, nghịch ngợm va phải nghiên mực của nàng, chảy cả máu trên đầu.""A tỷ xót xa vô cùng." Thượng Quan Thời An vẫn tuyết dưới chân, "Ta vẫn nhớ đã thấy a tỷ nửa đêm lén lút đến phủ của huynh để đưa thuốc, còn cắt cả bản in Lan Đình Tập Tự mà nàng thích nhất để băng vết thương cho huynh nữa."Tề Nguyệt sững sờ, vốn dĩ nàng chưa từng biết chuyện này, chỉ nhớ trên chiếc khăn tay dính máu đó đúng là thoang thoảng mùi mực."Mà, ánh mắt Đoàn Thiệu nhìn huynh hôm nay..." Thượng Quan Thời An đột nhiên chuyển giọng, giọng lạnh đi, "Như muốn nuốt sống huynh vậy."Y lại hừ lạnh một tiếng, "Nếu không phải do tên Đoàn Nghị vô dụng điên khùng đó đã không..."Tề Nguyệt giơ tay ngăn không cho y nói tiếp: "Thận trọng lời nói!" Nàng nhìn quanh, xác nhận không có ai mới nói nhỏ: "Chuyện của Đoàn Nghị không liên quan đến Bình Nguyên vương.""Sao không liên quan?" Thượng Quan Thời An hạ giọng, trong mắt lửa giận bừng bừng, "Đoàn Thiệu không biết dạy con, nuôi ra được thứ hỗn trướng như vậy mà còn dám dùng ánh mắt đó nhìn huynh à?"Tề Nguyệt lắc đầu, dưới ánh trăng gương mặt bên của nàng càng thêm lạnh: "Trên chiến trường chớ nói chuyện tư thù." Rồi nàng vỗ vai Thượng Quan Thời An, "Đi nghỉ đi, ngày mai còn hành quân."Thượng Quan Thời An mím môi, rốt cuộc cũng không nói gì thêm."Vương gia!" Thân vệ vội hộc tốc chạy đến, "Vừa mới bắt được một tên gián điệp Nam Cương!"Hai người quay đầu nhìn nhau, nhanh chóng chạy về phía cổng doanh trại. Mười mấy lính khôi giáp đang áp giải một người Nam Cương bị trói chặt. Hắn ta mặt mày máu me nhưng ngẩng cao đầu, trong mắt toàn là hung quang."Bẩm tướng quân!" Thân binh quỳ một gối dâng lên cuộn da cừu, "Tìm được tên này gần địa phận doanh trại lương thảo, lục trên người thì tìm thấy vật này!"Tề Nguyệt mở ra vật ấy ra, là một bản đồ, rõ ràng là quân cơ vừa mới bàn định trong trướng ban sớm! Nàng quay sang nhìn Thượng Quan Thời An, thấy trong mắt đối phương cũng dậy sóng gió ngầm."Giải vào ngục." Giọng Đoàn Thiệu vang lên trong gió lạnh, giáp trụ phủ sương, râu trắng đóng băng, "Xem ra trong trướng của ta cài cắm không ít tai mắt."Tề Nguyệt chắp quyền: "Mạt tướng đợi lệnh lập tức thay đổi lộ trình hành quân."Đoàn Thiệu lại vuốt râu trầm ngâm, bỗng cười lạnh: "Truyền lệnh tam quân!" Đế giày hắn nghiền nát tấm bản đồ da cừu, "Ngày mai tiến quân theo lộ trình đã định."————
Rạng sáng, đại quân nước Yên dàn binh bố trận trước thung lũng Tuyết Lang. Gió lạnh thấu xương cuốn tuyết vụn vỗ vào áo giáp của tướng sĩ, nghe thấy tiếng xào xạc.Tề Nguyệt dẫn đầu hàng Kỵ binh, tóc đen buộc cao lên đỉnh đầu, gương mặt ấy trong sự khắc nghiệt của gió tuyết lại càng thêm sắc lạnh.Tướng Nam Cương Hách Liên Đồ chống tay trên lên tường thành, chỉ vào Tề Nguyệt mà cười, tiếng cười thô lỗ công kích, "Quý quốc hết người rồi hả? Giờ lại phái một kẻ mặt trắng như con gái đi đánh trận?""Phải đấy, cái mặt đó phải khiêu vũ một điệu cho chúng ta giải khuây mới phải!"Binh lính Nam Cương theo đó cười ồ lên, tiếng huýt sáo vang lên như trêu ghẹo.Thượng Quan Thời An giận đến xanh mặt, tay cầm kiếm nổi cả gân xanh: "Hỗn láo, để ta đi hạch tội tên khốn này!"Tề Nguyệt giơ tay ngăn lại, mặt mày bình thản. "Công thành." Nàng nói, giọng không lớn nhưng toàn quân đều nghe.Trống trận vang lên, quân Yên như thủy triều tràn lên tường thành, Tề Nguyệt thân chinh dẫn tiên phong doanh đánh lên."Tên mặt trắng kia cũng có lá gan!" Hách Liên Đồ trên thành hét lớn, "Lên đây, lên để ông nội ngươi xem bản lĩnh của ngươi!"Một mũi tên lạnh bất ngờ bắn ra từ bên phải, trên thân ngựa Tề Nguyệt nghiêng người né tránh, mũi tên sượt qua mặt nàng, để lại một vết máu. Trên tường thành lại bật lên tràng cười nghiêng ngà."Cẩn thận chứ, đừng làm hỏng khuôn mặt y!""Khuôn mặt như vậy mà hỏng mất thì đáng tiếc lắm!"Tề Nguyệt không nghe, tiếp tục chỉ huy năm mũi xông lên công thành, nhưng địa thế bất lợi, mưa tên trút xuống, thang mây của quân Yên nhiều lần bị đẩy đổ, thương vong dần tăng lên."Rút quân." Đoàn Thiệu thấy tình thế không ổn, quyết đoán thu quân.Trên đường về quân doanh, Thượng Quan Thời An bất bình: "Bọn khốn đó! Sao huynh không không để ta...""Vô dụng nhất là tranh hơn thua với kẻ không còn gì để mất." Tề Nguyệt nói nhạt nhẽo, khuôn mặt bị tuyết phủ lạnh thấu xương.Đoàn Thiệu thúc ngựa đuổi lên đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên vết thương trên mặt Tề Nguyệt: "Hôm nay tạm thu quân, ngày mai phải bàn lại."Thượng Quan Thời An nói nhỏ: "Đoàn tướng quân, chúng sỉ nhục tướng lĩnh Đại Yên, sao có thể..."Đoàn Thiệu ngắt lời: "Binh giả, quỷ đạo dã. Thỏa mãn cái nhất thời thì không phải là lương tướng."Nói xong, hắn nhìn Tề Nguyệt một cái đầy ý vị, sau đó lập tức thúc ngựa phi nước đại vượt lên.Về đến trong trướng, Tề Nguyệt cởi mũ giáp, trong gương đồng, vết thương kia hiện lên càng thêm rõ rệt."Tướng quân." Thân vệ bên ngoài trướng gọi."Vào đi."Thân vệ bưng trên tay một chiếc hộp gỗ đàn hương, cúi người bước vào: "Vật ngài cần đã có, thợ làm cả đêm mới hoàn thành."Tề Nguyệt mở hộp, một chiếc mặt nạ đồng xanh nằm im trên tấm lụa đỏ. Mặt nạ ấy hình dung dữ tợn, xương mày nhô cao, hốc mắt sâu hoắm, khóe miệng mở ra lộ răng nanh sắc nhọn. Nàng đưa tay vuốt ve từng đường vân trên mặt nạ, đầu ngón tay dừng lại chỗ răng nanh. Chiếc mặt nạ này được chế tác theo sách cổ miêu tả mặt nạ Xuy Vưu, truyền thuyết kể rằng, nó đáng sợ đến mức có thể làm địch nhân kinh hãi."Ngài có hài lòng không?" Tề Nguyệt đeo mặt nạ lên mặt, trong gương đồng lập tức hiện lên khuôn mặt đáng sợ như mặt quỷ, răng nanh trên mặt nạ nhe ra như nụ cười quỷ dị, hình dung càng trở nên méo mó, càng thêm đáng sợ."Rất hài lòng." Giọng nàng vang qua mặt nạ, nghe trầm đục.Thân vệ nhận lệnh rút lui, Tề Nguyệt tháo mặt nạ ra, lấy từ dưới gối ra một chiếc khăn tay trắng, trên khăn thêu mấy cành mai, đường kim mũi chỉ ấy là của Thượng Quan Thời Vu. Nàng đặt mặt nạ và khăn tay lên bàn, hai thứ như vực với trời thế mà lại ở cạnh nhau.Bên ngoài trướng bỗng vang lên giọng Thượng Quan Thời An: "Ta vào được không?"Tề Nguyệt cất khăn tay vào ngực áo: "Vào đi."Thượng Quan Thời An vén rèm bước vào, lập tức chú ý tới chiếc mặt nạ trên bàn: "Đây là...""Quà mọn cho những kẻ ngoài kia.""Mạt tướng xin tiên phong!"Tề Nguyệt vỗ vỗ vai y, giọng ôn hòa: "Thời An, trên chiến trường kỵ nhất là hành động theo cảm tính." Nàng chỉ vào bản đồ, "Năm ngày nữa chúng ta mới có thể hành động."———Mấy hôm sau.Đêm khuya tĩnh mịch, trong thư phòng phủ Thượng Quan, đèn nến vẫn sáng rực.Thượng Quan Thời Vu khoác một chiếc áo lụa trắng, tóc đen buông lỏng, đang chăm chú xem mật tín trên bàn. Trên tờ giấy tin in hoa văn tối màu, nét mực rõ ràng.Chủ tướng Nam Cương Hách Liên Đồ vũ nhục dung mạo Tề tướng quân trước ba quân, dùng lời ô uế để khiêu khích..."Hách Liên thị..." Nàng lặp lại, giọng chậm rãi không nghe ra tâm tình.Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một trận gió buốt, luồn qua khe cửa làm ngọn nến chao đảo dữ dội. Dưới trấn giấy bằng ngọc trắng trên bàn là lịch trình của đoàn sứ giả Nam Cương, năm ngày nữa, Hách Liên Doãn sẽ đến thành Lạc Dương."Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi." Liên Trúc bưng chén thuốc, đứng ngoài rèm châu."Để đấy." Nàng không ngẩng đầu, cổ tay lật nhẹ, bút lông vạch trên giấy nhưng nét bút như rồng bay.Đoàn sứ giả Nam Cương mang trọng lễ vào thành Lạc Dương, Phó sứ là thân đệ Hách Liên Đồ, Hách Liên Doãn. Người này bản tính hiếu sắc, có thể bày bẫy.Nét mực chưa khô, nàng lại lấy ra một tờ giấy mật mỏng như cánh ve.Vách núi phía tây Sơn đạo có hẻm nhỏ, đường ấy do quân tiền triều mở. Nguồn nước trong hẻm dẫn từ suối khi tuyết tan, có thể bỏ thuốc nơi nguồn."Liên Trúc, đưa bức này cho Huỳnh Minh, trong năm ngày ta muốn có lời khai của Hách Liên Ưng." Lại đưa một bức khác, "Bức này gửi trạm quân dịch, nhất định phải đích thân giao đến tay Trường Lăng vương."Ngoài cửa sổ, vầng trăng non lẩn vào mây. Thượng Quan Thời Vu thổi tắt ngọn nến, trong bóng tối chỉ có chiếc cúc ngọc trắng giữa ngón tay nàng phát ra ánh sáng lờ mờ.
—— Hết chương 65 ——
Rạng sáng, đại quân nước Yên dàn binh bố trận trước thung lũng Tuyết Lang. Gió lạnh thấu xương cuốn tuyết vụn vỗ vào áo giáp của tướng sĩ, nghe thấy tiếng xào xạc.Tề Nguyệt dẫn đầu hàng Kỵ binh, tóc đen buộc cao lên đỉnh đầu, gương mặt ấy trong sự khắc nghiệt của gió tuyết lại càng thêm sắc lạnh.Tướng Nam Cương Hách Liên Đồ chống tay trên lên tường thành, chỉ vào Tề Nguyệt mà cười, tiếng cười thô lỗ công kích, "Quý quốc hết người rồi hả? Giờ lại phái một kẻ mặt trắng như con gái đi đánh trận?""Phải đấy, cái mặt đó phải khiêu vũ một điệu cho chúng ta giải khuây mới phải!"Binh lính Nam Cương theo đó cười ồ lên, tiếng huýt sáo vang lên như trêu ghẹo.Thượng Quan Thời An giận đến xanh mặt, tay cầm kiếm nổi cả gân xanh: "Hỗn láo, để ta đi hạch tội tên khốn này!"Tề Nguyệt giơ tay ngăn lại, mặt mày bình thản. "Công thành." Nàng nói, giọng không lớn nhưng toàn quân đều nghe.Trống trận vang lên, quân Yên như thủy triều tràn lên tường thành, Tề Nguyệt thân chinh dẫn tiên phong doanh đánh lên."Tên mặt trắng kia cũng có lá gan!" Hách Liên Đồ trên thành hét lớn, "Lên đây, lên để ông nội ngươi xem bản lĩnh của ngươi!"Một mũi tên lạnh bất ngờ bắn ra từ bên phải, trên thân ngựa Tề Nguyệt nghiêng người né tránh, mũi tên sượt qua mặt nàng, để lại một vết máu. Trên tường thành lại bật lên tràng cười nghiêng ngà."Cẩn thận chứ, đừng làm hỏng khuôn mặt y!""Khuôn mặt như vậy mà hỏng mất thì đáng tiếc lắm!"Tề Nguyệt không nghe, tiếp tục chỉ huy năm mũi xông lên công thành, nhưng địa thế bất lợi, mưa tên trút xuống, thang mây của quân Yên nhiều lần bị đẩy đổ, thương vong dần tăng lên."Rút quân." Đoàn Thiệu thấy tình thế không ổn, quyết đoán thu quân.Trên đường về quân doanh, Thượng Quan Thời An bất bình: "Bọn khốn đó! Sao huynh không không để ta...""Vô dụng nhất là tranh hơn thua với kẻ không còn gì để mất." Tề Nguyệt nói nhạt nhẽo, khuôn mặt bị tuyết phủ lạnh thấu xương.Đoàn Thiệu thúc ngựa đuổi lên đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên vết thương trên mặt Tề Nguyệt: "Hôm nay tạm thu quân, ngày mai phải bàn lại."Thượng Quan Thời An nói nhỏ: "Đoàn tướng quân, chúng sỉ nhục tướng lĩnh Đại Yên, sao có thể..."Đoàn Thiệu ngắt lời: "Binh giả, quỷ đạo dã. Thỏa mãn cái nhất thời thì không phải là lương tướng."Nói xong, hắn nhìn Tề Nguyệt một cái đầy ý vị, sau đó lập tức thúc ngựa phi nước đại vượt lên.Về đến trong trướng, Tề Nguyệt cởi mũ giáp, trong gương đồng, vết thương kia hiện lên càng thêm rõ rệt."Tướng quân." Thân vệ bên ngoài trướng gọi."Vào đi."Thân vệ bưng trên tay một chiếc hộp gỗ đàn hương, cúi người bước vào: "Vật ngài cần đã có, thợ làm cả đêm mới hoàn thành."Tề Nguyệt mở hộp, một chiếc mặt nạ đồng xanh nằm im trên tấm lụa đỏ. Mặt nạ ấy hình dung dữ tợn, xương mày nhô cao, hốc mắt sâu hoắm, khóe miệng mở ra lộ răng nanh sắc nhọn. Nàng đưa tay vuốt ve từng đường vân trên mặt nạ, đầu ngón tay dừng lại chỗ răng nanh. Chiếc mặt nạ này được chế tác theo sách cổ miêu tả mặt nạ Xuy Vưu, truyền thuyết kể rằng, nó đáng sợ đến mức có thể làm địch nhân kinh hãi."Ngài có hài lòng không?" Tề Nguyệt đeo mặt nạ lên mặt, trong gương đồng lập tức hiện lên khuôn mặt đáng sợ như mặt quỷ, răng nanh trên mặt nạ nhe ra như nụ cười quỷ dị, hình dung càng trở nên méo mó, càng thêm đáng sợ."Rất hài lòng." Giọng nàng vang qua mặt nạ, nghe trầm đục.Thân vệ nhận lệnh rút lui, Tề Nguyệt tháo mặt nạ ra, lấy từ dưới gối ra một chiếc khăn tay trắng, trên khăn thêu mấy cành mai, đường kim mũi chỉ ấy là của Thượng Quan Thời Vu. Nàng đặt mặt nạ và khăn tay lên bàn, hai thứ như vực với trời thế mà lại ở cạnh nhau.Bên ngoài trướng bỗng vang lên giọng Thượng Quan Thời An: "Ta vào được không?"Tề Nguyệt cất khăn tay vào ngực áo: "Vào đi."Thượng Quan Thời An vén rèm bước vào, lập tức chú ý tới chiếc mặt nạ trên bàn: "Đây là...""Quà mọn cho những kẻ ngoài kia.""Mạt tướng xin tiên phong!"Tề Nguyệt vỗ vỗ vai y, giọng ôn hòa: "Thời An, trên chiến trường kỵ nhất là hành động theo cảm tính." Nàng chỉ vào bản đồ, "Năm ngày nữa chúng ta mới có thể hành động."———Mấy hôm sau.Đêm khuya tĩnh mịch, trong thư phòng phủ Thượng Quan, đèn nến vẫn sáng rực.Thượng Quan Thời Vu khoác một chiếc áo lụa trắng, tóc đen buông lỏng, đang chăm chú xem mật tín trên bàn. Trên tờ giấy tin in hoa văn tối màu, nét mực rõ ràng.Chủ tướng Nam Cương Hách Liên Đồ vũ nhục dung mạo Tề tướng quân trước ba quân, dùng lời ô uế để khiêu khích..."Hách Liên thị..." Nàng lặp lại, giọng chậm rãi không nghe ra tâm tình.Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một trận gió buốt, luồn qua khe cửa làm ngọn nến chao đảo dữ dội. Dưới trấn giấy bằng ngọc trắng trên bàn là lịch trình của đoàn sứ giả Nam Cương, năm ngày nữa, Hách Liên Doãn sẽ đến thành Lạc Dương."Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi." Liên Trúc bưng chén thuốc, đứng ngoài rèm châu."Để đấy." Nàng không ngẩng đầu, cổ tay lật nhẹ, bút lông vạch trên giấy nhưng nét bút như rồng bay.Đoàn sứ giả Nam Cương mang trọng lễ vào thành Lạc Dương, Phó sứ là thân đệ Hách Liên Đồ, Hách Liên Doãn. Người này bản tính hiếu sắc, có thể bày bẫy.Nét mực chưa khô, nàng lại lấy ra một tờ giấy mật mỏng như cánh ve.Vách núi phía tây Sơn đạo có hẻm nhỏ, đường ấy do quân tiền triều mở. Nguồn nước trong hẻm dẫn từ suối khi tuyết tan, có thể bỏ thuốc nơi nguồn."Liên Trúc, đưa bức này cho Huỳnh Minh, trong năm ngày ta muốn có lời khai của Hách Liên Ưng." Lại đưa một bức khác, "Bức này gửi trạm quân dịch, nhất định phải đích thân giao đến tay Trường Lăng vương."Ngoài cửa sổ, vầng trăng non lẩn vào mây. Thượng Quan Thời Vu thổi tắt ngọn nến, trong bóng tối chỉ có chiếc cúc ngọc trắng giữa ngón tay nàng phát ra ánh sáng lờ mờ.
—— Hết chương 65 ——