[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 62: UYÊN ƯƠNG LỠ DỞ BỞI CHIA LY
Trong Đông viện của Nam Minh vương phủ, có một ngọn đèn cô quạnh được thắp lên.Thượng Quan Thời Vu lướt nhẹ qua những túi thuốc được xếp ngay ngắn trên bàn, mỗi túi gấm lại đều thêu hoa văn khác nhau. Nàng rút ra một cây kim bạc, hơ kỹ trên ngọn nến rồi cẩn thận khâu một chiếc túi da cho kín lại."Đã chuẩn bị xong hết rồi?" Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Người đàn ông trẻ trung ôm kiếm, khoanh tay, dựa vào khung cửa, ánh trăng kéo dài bóng hình cao ráo vững chãi của chàng. Chiếc lệnh bài xuất chinh đã đeo sẵn ở thắt lưng, khối huyền thiết dưới ánh trăng toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo."Ừ." Thượng Quan Thời Vu không ngẩng đầu lên, chỉ tiếp tục khâu chiếc túi trong tay, "Con dao găm này đệ hãy cất kỹ đi, giấu sát bên mình."Thượng Quan Thời An nhận lấy binh khí, nâng niu đặt trong lòng bàn tay, "A tỷ, đêm nay... a tỷ thật sự muốn đi gặp y sao?"Cây kim bạc dưới ngọn nến đột nhiên dừng lại. Thượng Quan Thời An nhìn nàng, thấy ánh lửa nhảy múa vỡ vụn thành những hạt cát vàng trong đáy mắt nàng, lại nói: "Thánh thượng đã hạ chỉ lệnh, sáng mai nhất định phải điểm binh."Thượng Quan Thời An nhíu chặt đôi mày kiếm, "Vả lại dù cho ảnh vệ của Tề Trạm đã lơi lỏng hơn chút, nhưng vẫn là quá nguy hiểm...""Thế nên mới cần đến đệ." Nàng buộc dây ngũ sắc lên túi thuốc, ngón tay thắt một cái nơ trên sợi dây, đột nhiên nhẹ giọng nói khẽ: "Thời An có trách a tỷ không?"Thượng Quan Thời An sững sờ khi nghe lời ấy, sau đó bật cười khi hiểu ra ý tứ của nàng là gì.Y gõ nhẹ vào chiếc lệnh bài trên thắt lưng: "Nam nhi chí tại bốn phương, vốn dĩ đệ đã muốn lập công danh, huống chi, với cái loại võ công xoàng xoàng như của Trường Lăng, không có đệ ở bên, sợ là sẽ bị bọn chúng xiên cho thành cái rổ mất thôi.""Phải hết sức cẩn thận." Thượng Quan Thời Vu nhét túi thuốc vào lòng em trai, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào ngăn ẩn bên trong: "Chỗ này có giấu ba cây kim tẩm thuốc."Thượng Quan Thời An gật đầu hết sức trịnh trọng, khi quay người lại, áo choàng huyền sắc phất qua ngưỡng cửa. Gió đêm mang theo lời thì thầm cuối cùng của y vọng tới: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ bảo vệ Trường Lăng."———Đêm đen như mực, hậu viện của Trường Lăng vương phủ tĩnh lặng không một tiếng động.Thượng Quan Thời Vu khoác áo choàng đen, mũ rộng trùm lên che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi môi và gò má tuyết trắng. Nàng như một bóng ma lẩn khuất, né tránh chính xác hết những vùng lờ mờ sáng và những điểm có canh gác, rất nhanh chóng và vào được từ cửa sau.Thư phòng của Tề Nguyệt vẫn còn sáng đèn, trên cửa sổ in một bóng một bóng hình mảnh khảnh.Thượng Quan Thời Vu dừng chân bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay khẽ chạm vào khung cửa, dùng ánh mắt để vẽ theo hình bóng đang thu dọn đồ đạc kia. Trong một khoảnh khắc, nàng không khỏi nhớ lại thiếu nữ năm nào vẫn luôn thích quấn lấy nàng đòi học chữ."Còn nhìn thêm bao lâu nữa?"
Trong cửa sổ vang lên tiếng cười khẽ. Cửa sổ được mở ra, ánh sáng vàng ấm áp tràn ra ngoài. Tề Nguyệt đứng trước cửa sổ, ánh trăng và ánh nến đan xen trên khuôn mặt nàng. Nàng nhìn Thượng Quan Thời Vu đứng bên ngoài song cửa, ánh mắt ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp."Người của Tề Trạm..." Tề Nguyệt hạ giọng, ánh mắt quét qua vùng tối trên tường viện.Thượng Quan Thời Vu lắc đầu khẽ: "Bị Thời An dụ đi rồi." Giọng nói của nàng rất vững, khiến người khác yên lòng.Dẫu biết Thượng Quan Thời Vu chắc chắn có tính toán trước, lòng nàng vẫn như bị một tảng đá đè lên."Mau vào đi." Tề Nguyệt mở cửa, nghiêng người tránh đường, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn phía tường viện. Hành động này không thoát khỏi đôi mắt của Thượng Quan Thời Vu."Lo lắng à?" Thượng Quan Thời Vu bước vào thư phòng, thuận tay treo áo choàng sau cửa. Nàng quay người lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào điểm giữa chân mày Tề Nguyệt, "Ta đã tới thì đương nhiên tình hình đã chắc chắn, từ khi nào mà việc ta làm việc lại cần ngươi lo lắng?""Phải rồi phải rồi, Thời Vu tỷ tỷ đã tính toán thì không thể sai sót, là ta lo bò trắng răng." Tề Nguyệt cúi đầu muốn cọ cọ vào mũi nàng, nhưng lại gần đã sững sờ. Dưới ánh nến, nàng nhìn thấy vệt đỏ ở đuôi mắt Thượng Quan Thời Vu."Nhìn cái gì?" Thượng Quan Thời Vu quay mặt đi. "Đã mặc áo giáp chưa?" Tay đã luồn vào trong cổ áo của Tề Nguyệt, sờ thấy đường vân kim loại lạnh lẽo bên trong mới nhẹ nhõm, "Vẫn còn biết điều."Tề Nguyệt đứng ngoan ngoãn để cho nàng kiểm tra, khóe miệng nhếch lên một vẻ đắc ý, "Thời Vu tỷ tỷ đã tự tay tặng thì làm sao dám không mặc?"Dưới ánh nến, áo giáp bằng tơ vàng lấp lánh ánh sáng, đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu chạm qua vết thương trên cánh tay Tề Nguyệt, "Còn đau không?""Hết đau từ lâu rồi." Tề Nguyệt nắm lấy cổ tay nàng, để nàng cảm nhận mạch đập nhanh trên cổ rồi lại đặt tay nàng lên ngực mình, "Tỷ tỷ sờ xem, chỗ này... đập mới mạnh nhất."Thượng Quan Thời Vu nheo mắt, ngón tay nâng cằm Tề Nguyệt lên: "Có bản lĩnh rồi? Đã học được cách nói lời ngon tiếng ngọt rồi?""Đâu có, chỉ là tỷ tỷ đêm khuya đi cửa sau tới thăm ta..."Tề Nguyệt quấn một lọn tóc của nàng, "Nói xem đây là lần thứ mấy rồi?"Thượng Quan Thời Vu đánh vào bàn tay đang nghịch ngợm một cái, "Đừng có mà ảo tưởng, ta đến để kiểm tra xem ngươi chuẩn bị thế nào thôi."Tề Nguyệt cười, bàn tay kéo người lại gần mình hơn: "Vậy Thời Vu tỷ tỷ đã kiểm tra xong chưa? Có muốn xem kỹ hơn nữa không?" Nàng cố ý hạ thấp giọng, bàn tay men theo xương sống của Thượng Quan Thời Vu từ từ trượt xuống, dừng lại ở eo rồi khẽ siết.Thượng Quan Thời Vu để cho bàn tay ấy Tề Nguyệt chạy loạn vuốt ve trên vòng eo, nhưng khi đối phương định cởi dây lụa của nàng thì cổ tay không an phận ấy đã bị tóm lại ngay."Ngày mai đã phải đi rồi, bây giờ vẫn còn nghịch?" Thượng Quan Thời Vu dùng lực ấn lên xương cổ tay Tề Nguyệt như để cảnh cáo. Tề Nguyệt nhìn vào đáy mắt nàng, thấy nơi đó rõ ràng sự lưu luyến, bèn vùi mặt vào hõm cổ nàng hít sâu một hơi."Quân doanh không giống vương phủ." Một bàn tay Thượng Quan Thời Vu vuốt ve chiếc phát quan của Tề Nguyệt, giọng nói trầm xuống, "Thân phận của ngươi đặc biệt, càng cần phải thận trọng." Rồi chuyển xuống vuốt ve sau gáy, "Đặc biệt là... khi tắm rửa, thay y phục."Tề Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách gợn lên chút ý trêu chọc, "Thời Vu sợ bản vương bị mấy tên cục cằn thô lỗ chiếm tiện nghi? Hay là... sợ ta bị vị tướng quân uy phong nào bắt đi mất?"Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu tối sầm lại, Tề Nguyệt còn chưa kịp rút lời trêu chọc thì đã bị một tay của nàng giữ chặt sau gáy, đôi môi mềm mại thiếp lên gắt gao. Tề Nguyệt buộc phải ngửa đầu, cổ họng thoát ra một tiếng kêu nho nhỏ vì bất ngờ, những ngón tay vô thức siết chặt vòng eo của Thượng Quan Thời Vu. Nhân lúc đối phương không đề phòng, đầu ngón tay nàng âm thầm luồn vào bên trong vạt áo, lại chạm vào một túi thơm với những đường thêu tinh xảo.Cảm giác từ đầu ngón tay luồn vào để sờ soạng khiến thân thể Thượng Quan Thời Vu run lên, lực đè ép trên đôi môi Tề Nguyệt cũng buông lỏng mấy phần."Đây là vật đính ước nàng chuẩn bị cho ta?" Tề Nguyệt nhân cơ hội lùi ra một chút vuốt ve hoa văn sen đôi trên túi thơm, trong mắt tràn ngập nụ cười.Thượng Quan Thời Vu điều chỉnh lại hơi thở, đuôi mắt còn ửng hồng: "Là bùa bình an."Nhớ lại lời bông đùa rất không vui của Tề Nguyệt lúc nãy, trong lòng nàng hơi bực, với tay định giật lại túi thơm. Tề Nguyệt đã đề phòng từ sớm, lập tức xoay người tránh né, giữ chặt túi thơm trong lòng bàn tay.Nàng được đằng chân lân đằng đầu, lại tiến gần hơn, "Bùa bình an này ta sẽ nhận như vật đính ước, nhưng. mà, như vậy vẫn chưa đủ..." Nàng chớp chớp mắt, "Thời Vu tỷ tỷ, ta còn muốn một món quà chia tay."Ngọn nến bên cạnh chiếu rọi khiến khuôn mặt Tề Nguyệt càng thêm mờ ám, Thượng Quan Thời Vu đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngón tay cái chà xát lên đôi môi ẩm ướt của đối phương, "Quả là lòng tham vô đáy."Đúng lúc nàng rút tay về, Tề Nguyệt lại nghiêng người về phía trước.Một nụ hôn nhẹ như cánh bướm, nhanh như sao băng, cực kì chính xác rơi xuống khóe môi Thượng Quan Thời Vu.Nụ hôn vang lên rõ ràng trong không trung.Tề Nguyệt tức thì lùi lại nửa bước, ánh mắt lưu chuyển, "Được rồi... vậy ta sẽ coi như Thời Vu tỷ tỷ đã đồng ý tặng quà chia tay!"Thượng Quan Thời Vu nhìn chằm chằm, sau một khoảnh khắc ngưng trệ, nàng đột nhiên nhích thật gần mại, nghiêng đầu thiếp đôi môi tới, nhưng lại cắn một cái không nặng không nhẹ trên trên đôi môi đang đắc ý nhếch lên của Tề Nguyệt."Ấy..." Tề Nguyệt đau đớn kêu khẽ nhưng không tránh né.Nhìn khuôn mặt trẻ trung phơi phới thanh xuân lại mang theo chút nhiệt thành dưới ánh nến, lòng Thượng Quan Thời Vu trĩu nặng. Thoáng chốc, nàng lại thấy thiếu nữ năm nào luôn bướng bỉnh không biết trời cao đất dày, lại thấy một chút cảm xúc chua xót trào lên cổ họng, nghìn lời dặn dò đã chuẩn bị trước giờ đây nghẹn lại đầu lưỡi, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng gọi khàn đặc."A Nguyệt..."Âm điệu chứa đầy ắp trăn trở và vô hạn quan tâm khiến Tề Nguyệt sững sờ.Cổ họng Thượng Quan Thời Vu nghèn nghẹn, dường như dùng hết lực mới thốt ra mấy chữ phía sau: "Nhất định phải... trở về."Không phải mệnh lệnh mà mà là sự mong mỏi khắc cốt ghi tâm.Nụ cười trong mắt Tề Nguyệt đông cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó như biến thành viên đường phèn thả vào ly nước trong, từ từ tan chảy lan tỏa, nở một nụ cười sáng ngời rực rỡ, "Thời Vu tỷ tỷ... không nỡ xa ta?"Thượng Quan Thời Vu không trả lời, chỉ ôm chặt người trong vòng tay, lặp lại câu vừa nói với một giọng điệu tha thiết mà trầm trầm, "Nhất định phải bình an trở về."Tề Nguyệt vùi mặt vào cần cổ toát ra mùi trầm hương, cất lên âm thanh đều đều nhưng vô cùng kiên định và trịnh trọng, "Ta sẽ, nhất định sẽ về."Nghĩ tới ngày mai phải đi Nam Cương xa xôi, ít nhất cũng phải nửa năm, một năm nữa không thể gặp mặt, tim nàng cũng thắt lại, giọng cũng buồn buồn, "Thời Vu, ta sẽ nhớ nàng đến phát điên."Lời thì thầm này đập tan mọi gông xiềng kìm nén. Câu nói này như một chiếc chìa khóa, trong nháy mắt đã mở ra sự cái gông mà Thượng Quan Thời Vu khổ sở để duy trì. Vòng tay nàng đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay túm vào vạt áo sau lưng đến gần như đâm vào xương sống Tề Nguyệt. Nàng vùi đầu vào vai người ấy, tham lam chiếm lấy hết hơi thở của đối phương, khoé mắt nhắm lại mà vẫn thấy sự nóng rát bắt đầu lan toả.Lần này đi xa vạn dặm, sống chết khó lường.Hơi thở của người trong lòng này sẽ là ngọn lửa duy nhất... sưởi ấm cho nàng, để nàng một mình vượt qua đêm trường.Tề Nguyệt ôm ấp lấy hơi ấm trong lòng, lại nhớ lại đêm ấy năm nàng chín tuổi, dưới ánh đèn lồng hải đường lần đầu gặp mặt đã để tâm. Thời Vu tỷ tỷ của nàng đứng trong vầng sáng, thanh lãnh như trăng, dường như vĩnh viễn không thể bị người ta làm cho xao động. Nàng nghiêng đầu, đôi môi khẽ chạm vào vành tai nóng hổi của Thượng Quan Thời Vu, âm thanh thoảng bên tai như lời hẹn ước xa xôi nơi đáy mộng: "Chờ ta trở về.""Thời Vu, chờ ta trở về." Nàng ngoan cố lặp lại, "Rồi chúng ta sẽ không chia lìa nữa, vĩnh viễn không xa nhau nữa."Đáp lại nàng, là vòng tay siết càng thêm chặt, chặt đến ngạt thở.Thượng Quan Thời Vu không lên tiếng.Ngọn nến ném bóng hai người lên tường, khít khao ôm chặt chồng lên nhau, dường như chỉ cần ôm chặt như vậy là có thể khiến dòng chảy thời gian ngừng lại, có thể xua tan nỗi buồn ly biệt, có thể chống đỡ sự chia lìa ngàn dặm và gió mưa vô định sắp tới."Giờ không còn sớm nữa." Sau một khoảng lặng dài, Thượng Quan Thời Vu gắng gượng đẩy người trong lòng ra, nhưng khi quay người lại bị Tề Nguyệt từ ôm chặt lấy từ phía sau, vòng tay người giữ lấy eo nàng. Nhiệt độ của lồng ngực người ấy xuyên qua lớp vải vóc mỏng manh để thiêu đốt xương sống nàng, mỗi tấc da tiếp xúc đều không nỡ rời đi."Đừng quay đầu lại." Tề Nguyệt giấu sự nghẹn ngào, "Ta sợ... nhìn thấy nàng thì sẽ không thể đi được."Thượng Quan Thời Vu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim dữ dội phía sau, từng nhịp đập vào lưng dần dần hòa vào nhịp tim của chính nàng, không phân biệt được.Ta nào có khác gì?Nếu nhìn thêm một chút, dừng thêm một chút, những tư tâm bị kìm nén sẽ xông ra, phá lồng giam."Vậy ngươi buông tay trước." Giọng nàng hơi run, ngón tay đặt lên mu bàn tay đan xen của Tề Nguyệt nhưng không chút sức lực. Đây không giống mệnh lệnh, mà giống như sự van xin. Môi Tề Nguyệt áp vào tai nàng, cánh tay ôm chặt ghì vào lòng khiến cho nàng lảo đảo đứng không vững, ngã xuống ghế mềm bên cạnh, xiêm y không tránh khỏi quấn vào với nhau."Ngươi tính toán sẵn rồi." Thượng Quan Thời Vu quay lại, ghé môi cắn vào vành tai nàng, dùng răng nghiến nhẹ, cho đến khi nghe thấy tiếng thở gấp mới buông.Tề Nguyệt nhìn nàng, trong mắt phản chiếu ánh nến, "Hồi nhỏ Thời Vu đã dạy ta mà? Thứ mình muốn có..." Nàng lật người đè Thượng Quan Thời Vu xuống, rút dây lưng và mở tung vạt áo ra, đầu ngón tay vuốt ve vết hồng trên xương quai xanh đối phương, "Mình phải tự tay giành lấy."Nghĩ tới sau ngày mai không biết khi nào mới gặp lại, cả hai đều im lặng.Ngón tay Thượng Quan Thời Vu xuyên vào tóc Tề Nguyệt, nhẹ nhàng ôm lấy gáy, kéo người lại gần.———Tiếng cát chảy thúc giục.Khi hai người chia tay, mắt Tề Nguyệt đã đỏ. Thượng Quan Thời Vu lau đi vệt ướt khóe mắt nàng, âm thanh dịu nhẹ đến mức khó nghe: "Thần nữ chờ Vương gia trở về."Tề Nguyệt cúi đầu, cả khuôn mặt áp vào ngực Thượng Quan Thời Vu, sờ soạng một chút rồi nhẹ nhàng tháo ra chiếc cúc ngọc trắng đeo sát người nàng: "Thứ này ta sẽ mang đi. Đến ngày khải hoàn, ta sẽ dùng tờ hàng thư thành trì Nam Cương để đổi lấy chiếc còn lại từ nàng."Thượng Quan Thời Vu nhìn chiếc cúc ngọc trắng.Đây là vật mẫu thân nàng để lại cho nàng trước lúc lâm chung, một đôi cúc ngọc trắng, một chiếc khắc 'bình an', một chiếc khắc 'như ý', nàng giữ chúng chưa từng rời thân, xem như tính mạng. Mắt Tề Nguyệt đỏ hoe, Thượng Quan Thời Vu gật đầu, để cho người kia cất kỹ cúc ngọc trắng đi, mà khi cúc ngọc rời khỏi ngực thì cũng là khi trong lòng lại trống rỗng."Trở về khoẻ mạnh, mang nó về cho ta." Nàng nói, ngón tay nắm chặt vạt áo đối phương.Tề Nguyệt cẩn thận cất cúc ngọc trắng vào trong lòng, thấy Thượng Quan Thời Vu đã mặc lại y phục xong xuôi và buộc áo choàng định đi, nàng tiến lại gần, "Tin ta, hãy chờ ta trở về."Gió đêm thổi qua, câu nói này nhẹ nhàng rơi vào lòng Thượng Quan Thời Vu. Nàng không quay đầu, thậm chí không dám liếc nhìn, chỉ sợ nhìn thêm một chút thì cả tuyến phòng thủ sẽ sụp đổ trong nháy mắt.Trong thư phòng, Tề Nguyệt sờ soạng chiếc cúc ngọc trắng còn hơi ấm.Hai chữ 'bình an' dưới ánh nến toát ra thứ ánh sáng ấm áp. Nàng vùi mặt vào gối mềm, ngửi mùi trầm hương ấm áp hoà với hương ái tình mê đắm còn sót lại sau cuộc ái ân. Lần này đi non cao sông dài, sống chết khó lường. Chiếc cúc ngọc trắng mang theo hơi ấm và hương thơm này, chính là hộ thân phù quý giá nhất của nàng.
—— Hết chương 62 ——
Không ấy mình xa nhau chút đi xem mình có đỡ nghiện nhau không thưa Vương gia, Nữ phó 😮💨
Trong cửa sổ vang lên tiếng cười khẽ. Cửa sổ được mở ra, ánh sáng vàng ấm áp tràn ra ngoài. Tề Nguyệt đứng trước cửa sổ, ánh trăng và ánh nến đan xen trên khuôn mặt nàng. Nàng nhìn Thượng Quan Thời Vu đứng bên ngoài song cửa, ánh mắt ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp."Người của Tề Trạm..." Tề Nguyệt hạ giọng, ánh mắt quét qua vùng tối trên tường viện.Thượng Quan Thời Vu lắc đầu khẽ: "Bị Thời An dụ đi rồi." Giọng nói của nàng rất vững, khiến người khác yên lòng.Dẫu biết Thượng Quan Thời Vu chắc chắn có tính toán trước, lòng nàng vẫn như bị một tảng đá đè lên."Mau vào đi." Tề Nguyệt mở cửa, nghiêng người tránh đường, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn phía tường viện. Hành động này không thoát khỏi đôi mắt của Thượng Quan Thời Vu."Lo lắng à?" Thượng Quan Thời Vu bước vào thư phòng, thuận tay treo áo choàng sau cửa. Nàng quay người lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào điểm giữa chân mày Tề Nguyệt, "Ta đã tới thì đương nhiên tình hình đã chắc chắn, từ khi nào mà việc ta làm việc lại cần ngươi lo lắng?""Phải rồi phải rồi, Thời Vu tỷ tỷ đã tính toán thì không thể sai sót, là ta lo bò trắng răng." Tề Nguyệt cúi đầu muốn cọ cọ vào mũi nàng, nhưng lại gần đã sững sờ. Dưới ánh nến, nàng nhìn thấy vệt đỏ ở đuôi mắt Thượng Quan Thời Vu."Nhìn cái gì?" Thượng Quan Thời Vu quay mặt đi. "Đã mặc áo giáp chưa?" Tay đã luồn vào trong cổ áo của Tề Nguyệt, sờ thấy đường vân kim loại lạnh lẽo bên trong mới nhẹ nhõm, "Vẫn còn biết điều."Tề Nguyệt đứng ngoan ngoãn để cho nàng kiểm tra, khóe miệng nhếch lên một vẻ đắc ý, "Thời Vu tỷ tỷ đã tự tay tặng thì làm sao dám không mặc?"Dưới ánh nến, áo giáp bằng tơ vàng lấp lánh ánh sáng, đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu chạm qua vết thương trên cánh tay Tề Nguyệt, "Còn đau không?""Hết đau từ lâu rồi." Tề Nguyệt nắm lấy cổ tay nàng, để nàng cảm nhận mạch đập nhanh trên cổ rồi lại đặt tay nàng lên ngực mình, "Tỷ tỷ sờ xem, chỗ này... đập mới mạnh nhất."Thượng Quan Thời Vu nheo mắt, ngón tay nâng cằm Tề Nguyệt lên: "Có bản lĩnh rồi? Đã học được cách nói lời ngon tiếng ngọt rồi?""Đâu có, chỉ là tỷ tỷ đêm khuya đi cửa sau tới thăm ta..."Tề Nguyệt quấn một lọn tóc của nàng, "Nói xem đây là lần thứ mấy rồi?"Thượng Quan Thời Vu đánh vào bàn tay đang nghịch ngợm một cái, "Đừng có mà ảo tưởng, ta đến để kiểm tra xem ngươi chuẩn bị thế nào thôi."Tề Nguyệt cười, bàn tay kéo người lại gần mình hơn: "Vậy Thời Vu tỷ tỷ đã kiểm tra xong chưa? Có muốn xem kỹ hơn nữa không?" Nàng cố ý hạ thấp giọng, bàn tay men theo xương sống của Thượng Quan Thời Vu từ từ trượt xuống, dừng lại ở eo rồi khẽ siết.Thượng Quan Thời Vu để cho bàn tay ấy Tề Nguyệt chạy loạn vuốt ve trên vòng eo, nhưng khi đối phương định cởi dây lụa của nàng thì cổ tay không an phận ấy đã bị tóm lại ngay."Ngày mai đã phải đi rồi, bây giờ vẫn còn nghịch?" Thượng Quan Thời Vu dùng lực ấn lên xương cổ tay Tề Nguyệt như để cảnh cáo. Tề Nguyệt nhìn vào đáy mắt nàng, thấy nơi đó rõ ràng sự lưu luyến, bèn vùi mặt vào hõm cổ nàng hít sâu một hơi."Quân doanh không giống vương phủ." Một bàn tay Thượng Quan Thời Vu vuốt ve chiếc phát quan của Tề Nguyệt, giọng nói trầm xuống, "Thân phận của ngươi đặc biệt, càng cần phải thận trọng." Rồi chuyển xuống vuốt ve sau gáy, "Đặc biệt là... khi tắm rửa, thay y phục."Tề Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách gợn lên chút ý trêu chọc, "Thời Vu sợ bản vương bị mấy tên cục cằn thô lỗ chiếm tiện nghi? Hay là... sợ ta bị vị tướng quân uy phong nào bắt đi mất?"Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu tối sầm lại, Tề Nguyệt còn chưa kịp rút lời trêu chọc thì đã bị một tay của nàng giữ chặt sau gáy, đôi môi mềm mại thiếp lên gắt gao. Tề Nguyệt buộc phải ngửa đầu, cổ họng thoát ra một tiếng kêu nho nhỏ vì bất ngờ, những ngón tay vô thức siết chặt vòng eo của Thượng Quan Thời Vu. Nhân lúc đối phương không đề phòng, đầu ngón tay nàng âm thầm luồn vào bên trong vạt áo, lại chạm vào một túi thơm với những đường thêu tinh xảo.Cảm giác từ đầu ngón tay luồn vào để sờ soạng khiến thân thể Thượng Quan Thời Vu run lên, lực đè ép trên đôi môi Tề Nguyệt cũng buông lỏng mấy phần."Đây là vật đính ước nàng chuẩn bị cho ta?" Tề Nguyệt nhân cơ hội lùi ra một chút vuốt ve hoa văn sen đôi trên túi thơm, trong mắt tràn ngập nụ cười.Thượng Quan Thời Vu điều chỉnh lại hơi thở, đuôi mắt còn ửng hồng: "Là bùa bình an."Nhớ lại lời bông đùa rất không vui của Tề Nguyệt lúc nãy, trong lòng nàng hơi bực, với tay định giật lại túi thơm. Tề Nguyệt đã đề phòng từ sớm, lập tức xoay người tránh né, giữ chặt túi thơm trong lòng bàn tay.Nàng được đằng chân lân đằng đầu, lại tiến gần hơn, "Bùa bình an này ta sẽ nhận như vật đính ước, nhưng. mà, như vậy vẫn chưa đủ..." Nàng chớp chớp mắt, "Thời Vu tỷ tỷ, ta còn muốn một món quà chia tay."Ngọn nến bên cạnh chiếu rọi khiến khuôn mặt Tề Nguyệt càng thêm mờ ám, Thượng Quan Thời Vu đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngón tay cái chà xát lên đôi môi ẩm ướt của đối phương, "Quả là lòng tham vô đáy."Đúng lúc nàng rút tay về, Tề Nguyệt lại nghiêng người về phía trước.Một nụ hôn nhẹ như cánh bướm, nhanh như sao băng, cực kì chính xác rơi xuống khóe môi Thượng Quan Thời Vu.Nụ hôn vang lên rõ ràng trong không trung.Tề Nguyệt tức thì lùi lại nửa bước, ánh mắt lưu chuyển, "Được rồi... vậy ta sẽ coi như Thời Vu tỷ tỷ đã đồng ý tặng quà chia tay!"Thượng Quan Thời Vu nhìn chằm chằm, sau một khoảnh khắc ngưng trệ, nàng đột nhiên nhích thật gần mại, nghiêng đầu thiếp đôi môi tới, nhưng lại cắn một cái không nặng không nhẹ trên trên đôi môi đang đắc ý nhếch lên của Tề Nguyệt."Ấy..." Tề Nguyệt đau đớn kêu khẽ nhưng không tránh né.Nhìn khuôn mặt trẻ trung phơi phới thanh xuân lại mang theo chút nhiệt thành dưới ánh nến, lòng Thượng Quan Thời Vu trĩu nặng. Thoáng chốc, nàng lại thấy thiếu nữ năm nào luôn bướng bỉnh không biết trời cao đất dày, lại thấy một chút cảm xúc chua xót trào lên cổ họng, nghìn lời dặn dò đã chuẩn bị trước giờ đây nghẹn lại đầu lưỡi, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng gọi khàn đặc."A Nguyệt..."Âm điệu chứa đầy ắp trăn trở và vô hạn quan tâm khiến Tề Nguyệt sững sờ.Cổ họng Thượng Quan Thời Vu nghèn nghẹn, dường như dùng hết lực mới thốt ra mấy chữ phía sau: "Nhất định phải... trở về."Không phải mệnh lệnh mà mà là sự mong mỏi khắc cốt ghi tâm.Nụ cười trong mắt Tề Nguyệt đông cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó như biến thành viên đường phèn thả vào ly nước trong, từ từ tan chảy lan tỏa, nở một nụ cười sáng ngời rực rỡ, "Thời Vu tỷ tỷ... không nỡ xa ta?"Thượng Quan Thời Vu không trả lời, chỉ ôm chặt người trong vòng tay, lặp lại câu vừa nói với một giọng điệu tha thiết mà trầm trầm, "Nhất định phải bình an trở về."Tề Nguyệt vùi mặt vào cần cổ toát ra mùi trầm hương, cất lên âm thanh đều đều nhưng vô cùng kiên định và trịnh trọng, "Ta sẽ, nhất định sẽ về."Nghĩ tới ngày mai phải đi Nam Cương xa xôi, ít nhất cũng phải nửa năm, một năm nữa không thể gặp mặt, tim nàng cũng thắt lại, giọng cũng buồn buồn, "Thời Vu, ta sẽ nhớ nàng đến phát điên."Lời thì thầm này đập tan mọi gông xiềng kìm nén. Câu nói này như một chiếc chìa khóa, trong nháy mắt đã mở ra sự cái gông mà Thượng Quan Thời Vu khổ sở để duy trì. Vòng tay nàng đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay túm vào vạt áo sau lưng đến gần như đâm vào xương sống Tề Nguyệt. Nàng vùi đầu vào vai người ấy, tham lam chiếm lấy hết hơi thở của đối phương, khoé mắt nhắm lại mà vẫn thấy sự nóng rát bắt đầu lan toả.Lần này đi xa vạn dặm, sống chết khó lường.Hơi thở của người trong lòng này sẽ là ngọn lửa duy nhất... sưởi ấm cho nàng, để nàng một mình vượt qua đêm trường.Tề Nguyệt ôm ấp lấy hơi ấm trong lòng, lại nhớ lại đêm ấy năm nàng chín tuổi, dưới ánh đèn lồng hải đường lần đầu gặp mặt đã để tâm. Thời Vu tỷ tỷ của nàng đứng trong vầng sáng, thanh lãnh như trăng, dường như vĩnh viễn không thể bị người ta làm cho xao động. Nàng nghiêng đầu, đôi môi khẽ chạm vào vành tai nóng hổi của Thượng Quan Thời Vu, âm thanh thoảng bên tai như lời hẹn ước xa xôi nơi đáy mộng: "Chờ ta trở về.""Thời Vu, chờ ta trở về." Nàng ngoan cố lặp lại, "Rồi chúng ta sẽ không chia lìa nữa, vĩnh viễn không xa nhau nữa."Đáp lại nàng, là vòng tay siết càng thêm chặt, chặt đến ngạt thở.Thượng Quan Thời Vu không lên tiếng.Ngọn nến ném bóng hai người lên tường, khít khao ôm chặt chồng lên nhau, dường như chỉ cần ôm chặt như vậy là có thể khiến dòng chảy thời gian ngừng lại, có thể xua tan nỗi buồn ly biệt, có thể chống đỡ sự chia lìa ngàn dặm và gió mưa vô định sắp tới."Giờ không còn sớm nữa." Sau một khoảng lặng dài, Thượng Quan Thời Vu gắng gượng đẩy người trong lòng ra, nhưng khi quay người lại bị Tề Nguyệt từ ôm chặt lấy từ phía sau, vòng tay người giữ lấy eo nàng. Nhiệt độ của lồng ngực người ấy xuyên qua lớp vải vóc mỏng manh để thiêu đốt xương sống nàng, mỗi tấc da tiếp xúc đều không nỡ rời đi."Đừng quay đầu lại." Tề Nguyệt giấu sự nghẹn ngào, "Ta sợ... nhìn thấy nàng thì sẽ không thể đi được."Thượng Quan Thời Vu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim dữ dội phía sau, từng nhịp đập vào lưng dần dần hòa vào nhịp tim của chính nàng, không phân biệt được.Ta nào có khác gì?Nếu nhìn thêm một chút, dừng thêm một chút, những tư tâm bị kìm nén sẽ xông ra, phá lồng giam."Vậy ngươi buông tay trước." Giọng nàng hơi run, ngón tay đặt lên mu bàn tay đan xen của Tề Nguyệt nhưng không chút sức lực. Đây không giống mệnh lệnh, mà giống như sự van xin. Môi Tề Nguyệt áp vào tai nàng, cánh tay ôm chặt ghì vào lòng khiến cho nàng lảo đảo đứng không vững, ngã xuống ghế mềm bên cạnh, xiêm y không tránh khỏi quấn vào với nhau."Ngươi tính toán sẵn rồi." Thượng Quan Thời Vu quay lại, ghé môi cắn vào vành tai nàng, dùng răng nghiến nhẹ, cho đến khi nghe thấy tiếng thở gấp mới buông.Tề Nguyệt nhìn nàng, trong mắt phản chiếu ánh nến, "Hồi nhỏ Thời Vu đã dạy ta mà? Thứ mình muốn có..." Nàng lật người đè Thượng Quan Thời Vu xuống, rút dây lưng và mở tung vạt áo ra, đầu ngón tay vuốt ve vết hồng trên xương quai xanh đối phương, "Mình phải tự tay giành lấy."Nghĩ tới sau ngày mai không biết khi nào mới gặp lại, cả hai đều im lặng.Ngón tay Thượng Quan Thời Vu xuyên vào tóc Tề Nguyệt, nhẹ nhàng ôm lấy gáy, kéo người lại gần.———Tiếng cát chảy thúc giục.Khi hai người chia tay, mắt Tề Nguyệt đã đỏ. Thượng Quan Thời Vu lau đi vệt ướt khóe mắt nàng, âm thanh dịu nhẹ đến mức khó nghe: "Thần nữ chờ Vương gia trở về."Tề Nguyệt cúi đầu, cả khuôn mặt áp vào ngực Thượng Quan Thời Vu, sờ soạng một chút rồi nhẹ nhàng tháo ra chiếc cúc ngọc trắng đeo sát người nàng: "Thứ này ta sẽ mang đi. Đến ngày khải hoàn, ta sẽ dùng tờ hàng thư thành trì Nam Cương để đổi lấy chiếc còn lại từ nàng."Thượng Quan Thời Vu nhìn chiếc cúc ngọc trắng.Đây là vật mẫu thân nàng để lại cho nàng trước lúc lâm chung, một đôi cúc ngọc trắng, một chiếc khắc 'bình an', một chiếc khắc 'như ý', nàng giữ chúng chưa từng rời thân, xem như tính mạng. Mắt Tề Nguyệt đỏ hoe, Thượng Quan Thời Vu gật đầu, để cho người kia cất kỹ cúc ngọc trắng đi, mà khi cúc ngọc rời khỏi ngực thì cũng là khi trong lòng lại trống rỗng."Trở về khoẻ mạnh, mang nó về cho ta." Nàng nói, ngón tay nắm chặt vạt áo đối phương.Tề Nguyệt cẩn thận cất cúc ngọc trắng vào trong lòng, thấy Thượng Quan Thời Vu đã mặc lại y phục xong xuôi và buộc áo choàng định đi, nàng tiến lại gần, "Tin ta, hãy chờ ta trở về."Gió đêm thổi qua, câu nói này nhẹ nhàng rơi vào lòng Thượng Quan Thời Vu. Nàng không quay đầu, thậm chí không dám liếc nhìn, chỉ sợ nhìn thêm một chút thì cả tuyến phòng thủ sẽ sụp đổ trong nháy mắt.Trong thư phòng, Tề Nguyệt sờ soạng chiếc cúc ngọc trắng còn hơi ấm.Hai chữ 'bình an' dưới ánh nến toát ra thứ ánh sáng ấm áp. Nàng vùi mặt vào gối mềm, ngửi mùi trầm hương ấm áp hoà với hương ái tình mê đắm còn sót lại sau cuộc ái ân. Lần này đi non cao sông dài, sống chết khó lường. Chiếc cúc ngọc trắng mang theo hơi ấm và hương thơm này, chính là hộ thân phù quý giá nhất của nàng.
—— Hết chương 62 ——
Không ấy mình xa nhau chút đi xem mình có đỡ nghiện nhau không thưa Vương gia, Nữ phó 😮💨