[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 61: SƯƠNG ĐÊM GIĂNG MẮC GÓC HOA ĐÌNH
Lúc Tề Nguyệt bước vào sân sau của phủ đệ, sương đêm đã nặng hạt.Trong phủ yên tĩnh một cách lạ thường, ngay cả Liên Trúc vốn dĩ luôn đón tiếp nàng trước cửa giờ cũng không thấy bóng dáng đâu.Gió đêm mang theo hơi lạnh, vừa mới đưa tay chỉnh lại vạt áo, thì nơi góc quẹo đã vang lên một tiếng ho nhẹ. Âm thanh này, nàng đã quá quen thuộc."Thất Thúc?" Nàng ổn định thần sắc, cung kính thi lễ.Dưới ánh trăng, Tề Trạm mặc một bộ cẩm bào màu ngà đứng trước mái hiên, ngọc bội trên eo bất động, rõ ràng đã chờ đợi từ lâu."Đến giờ này mới nỡ chia tay Đoàn tiểu thư đấy à?" Giọng Tề Trạm ấm áp, nhưng đầu ngón tay lại hữu ý vô tình xoa vào móc đai ngọc nơi thắt lưng.Tề Nguyệt kín đáo kéo chiếc khăn thêu của Đoàn Mị Vi trong tay áo ra một chút, để cho hoa văn mẫu đơn chỉ vàng lộ ra. "Con đi Bình Nguyên vương phủ kiểm tra vết thương của cô ấy." Nàng cố ý để giọng mình toát lên vẻ mệt mỏi, "Đoàn tiểu thư nhất định phải tạ ơn, nên bị trễ mất một lúc."Ánh mắt Tề Trạm quét khắp người nàng, từ trên xuống dưới. Bộ cẩm bào mới thay, tóc mai hơi rối, son môi chưa sạch, từng chi tiết đều khiến ánh mắt hắn tối tăm. "Xem ra việc xem bệnh rất là... gần gũi?" Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay chạm qua cổ áo Tề Nguyệt, nơi đó có một vết đỏ không quá đáng chú ý, "Đến mức phải thay y phục rồi sao?"Tề Nguyệt nở một nụ cười mơ hồ, cố ý khiến hắn nghi ngờ, "Đoàn tiểu thư không cẩn thận làm đổ chén trà thôi." Vừa nói xong chiếc khăn thêu đã xuống đất, hoa mẫu đơn chỉ vàng dưới ánh trăng càng lấp lánh. Tề Trạm cúi người nhặt lên, ngón tay nhẹ nhàng miết lên tấm lụa. "Trường Lăng, con thật sự đang lừa cô ta để lấy lòng tin?" Hắn đột nhiên áp sát, hương long diên xộc vào mặt.Tề Nguyệt không những không lùi lại mà còn tiến tới sát hắn, lại thong thả nhét chiếc khăn thêu vào trong ngực: "Thất Thúc không tin?" Nàng hạ thấp giọng, mang theo chút ý tứ kể công lao, "Thư từ qua lạ giữa Đoàn gia và tướng Nam Cương, con đã lấy được rồi đây."Tề Trạm không lập tức đáp lời. Hắn nhìn nàng một lúc, bỗng khẽ cười một tiếng, "Thật vậy?"Tiếng cười của hắn mang theo sự dò xét khó lường, như đang nói: ngươi lừa được người khác, nhưng liệu có lừa được chính mình?Tề Nguyệt thầm run, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh. Nàng không ngờ mình mới chỉ ra ngoài một lần mà Tề Trạm đã đích thân tìm đến. Trong lời nói là sự dò xét, dường như thật sự bắt đầu nghi ngờ nàng không phải đang diễn kịch mà thật sự đã động lòng với Đoàn Mị Vi."Ba ngày nữa là đến ngày ly kinh rồi." Tề Trạm không hỏi thêm nữa, chỉ đưa tay sửa lại phát quan cho nàng, "Đừng để lỡ giờ giấc."Đợi đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Tề Nguyệt mới buông lỏng những đầu ngón tay đã nắm chặt đến trắng bệch. Nàng nghiến răng, thở phào vì đã chừa đường lui, trước khi đi đã sai người giả trang mình ngồi kiệu đến Bình Nguyên vương phủ một chuyến, bằng không với tính cách của Tề Trạm, hắn tuyệt đối không dễ dàng tin vào lời giải thích này của nàng.Liên Trúc vội vã chạy đến từ sân bên, mặt mày tái mét: "Vương gia, An Quảng vương đột nhiên đến, nô tỳ..."Tề Nguyệt thu ánh mắt, xua tay với Liên Trúc: "Không trách ngươi. Thất Thúc đã muốn đến thì không ai ngăn được."Liên Trúc vò ống tay áo, giọng nói rất khẽ: "Vương gia, An Quảng vương khi đến đã tra hỏi khắp nơi trong phủ, ngay cả thực đơn những ngày qua của ngài cũng lấy đi rồi.""Hắn hỏi những gì?""Hỏi ngài mấy ngày nay đã đi những đâu, gặp những ai." Giọng Liên Trúc run run, "Nô tỳ nói theo như ngài dặn, nói ngài chỉ một mực ở trong phủ để dưỡng thương, hôm nay là lần đầu tên ra khỏi cửa.""Còn..." Liên Trúc ngập ngừng, "An Quảng vương còn hỏi về chuyện của ngài và Thượng Quan nữ phó...""Ngươi trả lời thế nào?""Nô tỳ nói rằng từ sau lễ Thất Tịch thì ngài đã không gặp Thượng Quan nữ phó lần nào nữa." Liên Trúc cúi đầu, "An Quảng vương nghe xong, sắc mặt còn càng khó coi hơn."Tề Nguyệt gật đầu.Ánh mắt rơi vào cây mai ở góc sân, cây mai đó do chính tay nàng trồng, giờ đã đâm chồi non. Nàng nhìn những đầu chồi xanh, khóe miệng thoáng nở nụ cười.———Sáng hôm sau, Đoàn Mị Vi không mời mà đến.Tề Nguyệt vừa tan triều, đang xem bản đồ Nam Cương trong thư phòng, nghe tiếng bước chân tới mới ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu liền thấy Đoàn Mị Vi dựa vào khung cửa, đầu ngón tay đang vờn cây trâm vàng."Chuyện Vương gia làm hôm qua, thật sự rất thú vị." Nàng mở miệng, dường như có gì không hài lòng.Tề Nguyệt đặt bút lông xuống, xua tay cho thị tùng lui, đợi cửa phòng khép lại mới cầm ấm trà lên, "Tiểu thư đến vừa đúng lúc, trà mới pha."Nước trà từ từ rót vào chén gốm xanh. Đoàn Mị Vi khẽ cười, ngồi xuống bên bàn nhưng không động đến chén trà."Hôm qua người của Tề Trạm đến phủ ta tìm người, nói thấy xe ngựa của Vương gia đến." Nàng nâng chén lên nhưng không uống, chỉ rũ mắt nhìn những lá trà xanh non đang chìm nổi trong nước, "Nhưng lúc đó ta đang tự mình thay thuốc, tuyệt nhiên có thấy bóng dáng Vương gia đâu?"Tề Nguyệt không lên tiếng, chén trà bên cạnh nàng đã nguội."Ta phải lập tức bảo huynh trưởng chặn người lại." Đoàn Mị Vi tiếp tục nói, trong mắt mang chút đắc ý, "Danh tiết của nữ tử, vết thương thì chưa lành, sao có thể để người ta quấy rầy lúc đêm khuya được? Phải lấy cớ ấy thì mới đuổi người đi."Nàng đặt chén trà xuống, vẻ châm chọc trong mắt càng đậm, "Vương gia có biết nếu đêm qua ngài đến phủ Nam Minh chứ không phải phủ Bình Nguyên thì hậu quả sẽ ra sao không?"Tề Nguyệt thấy lớp sương giá trong mắt Đoàn Mị Vi đang từng tầng từng lớp dâng lên, như mặt sông Ngự đóng băng trong mùa đông."Hôm qua là ta không chu toàn." Tề Nguyệt thừa nhận, nghĩ lại sự liều lĩnh cũng thật sự có chút sợ hãi.Đoàn Mị Vi cười: "Đàn ông một khi đã động tình thì còn điên cuồng hơn chó hoang." Nàng nhìn Tề Nguyệt như muốn nói: Đặc biệt là đàn ông như Tề Trạm, một kẻ điên cuồng bệnh hoạn mắc chứng ám ảnh chiếm hữu.Tề Nguyệt đặt chén trà trở lại bàn, sắc mặt phức tạp. Nàng đương nhiên biết Đoàn Mị Vi đang nói gì."Dù sao giờ đây kẻ mang tiếng nữ nhân hư hỏng cũng là ta." Đoàn Mị Vi tự rót cho mình một chén trà, "Nếu đổi ta thành là cô ấy..." Lời nói đột ngột dừng lại, chỉ còn lại một tiếng thở dài rất khẽ.Trong phòng rơi vào yên lặng.Tề Nguyệt nhìn những ngón tay thon dài của Đoàn Mị Vi, trong lòng cảm nhận đủ mùi vị. Nàng biết rõ tình ý sâu kín của Đoàn Mị Vi dành cho Thượng Quan Thời Vu, cũng hiểu người này tuy có tâm tư nhưng vốn có lòng kiêu hãnh, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ việc gì vượt quá giới hạn."Vở kịch này ban đầu ta diễn vì phủ Bình Nguyên, nhưng vẫn diễn tới giờ thì cũng là để cô ấy tránh xa những chuyện thị phi thế này. Nếu Vương gia thật sự để cô ấy trong lòng thì nên ý thức rất rõ điều gì nên làm, điều gì không nên."Một trận gió thổi qua, hoa hải đường rơi lả tả như một trận tuyết đỏ.Tề Nguyệt nhìn những cánh hoa rơi rụng, cổ họng nghẹn lại, "Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận."Đoàn Mị Vi không định nói thêm nữa, đứng dậy lại dặn dò, "Lần này đi Nam Cương, Vương gia nhất định phải cẩn thận, ta sẽ thay ngài để tâm đến cô ấy."Tề Nguyệt ngẩng đầu, vừa vặn đối diện vào ánh mắt của Đoàn Mị Vi, tình ý rõ ràng trong đáy mắt khiến tim nàng như thắt chặt. "Đa tạ." Tề Nguyệt đáp, rồi uống cạn chén trà nguội. Nước trà nguội lạnh quấn lấy vị chát của lá trà, cháy vào tận phế phủ.Đoàn Mị Vi đã đi đến dưới hiên, lại ngoảnh đầu lại, "Trận chiến này... Vương gia nhất định phải thắng." Nàng dừng lại một chút, giọng nói nhẹ đi, "Ta cũng không muốn cô ấy phải gả cho Thường Dương vương."Ngoài cửa sổ, mặt trời buổi sáng đã leo lên ngọn cây hải đường. Tề Nguyệt vẫn đứng trước cửa sổ, nàng biết, cuộc chiến này thật sự mới chỉ vừa bắt đầu. Mà nàng, nhất định phải thắng trên chiến trường Nam Cương.———Buổi chiều hôm đó, Tề Nguyệt trở về sau khi dùng bữa trưa ở phủ An Quảng, vừa bước vào cổng phủ Liên Trúc đã vội vàng nghênh đón."Vương gia, Mộ Dung tiểu thư đến, đang đợi ở sảnh."Tề Nguyệt khựng bước chân.Cảnh tượng Mộ Dung Nghi xin thánh chỉ ban hôn ở yến Trùng Dương lại hiện về trong đầu nàng.Mộ Dung Cẩn đang ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, vành tai đỏ ửng."Vương gia..." Nàng đứng dậy thi lễ, giọng nói nhẹ đến mức khó nghe.Tề Nguyệt gật đầu, giọng điệu lịch sự: "Mộ Dung tiểu thư đến có việc gì?"Mộ Dung Cẩn mím môi, ánh mắt rơi vào vạt áo của Tề Nguyệt rồi lại dịch chuyển, "Nghe nói ngày mai Vương gia đi Nam Cương, tiểu nữ... mang theo một ít dược liệu và vật phòng thân tới, nghĩ chắc sẽ hữu ích."Nàng chỉ vào gói đồ trên bàn, bên trong là mấy lọ kim sang dược, một hộp hương hoàn an thần, còn có một túi hương thêu bùa bình an, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, có lẽ là tự tay may.Tề Nguyệt liếc nhìn, nhàn nhạt: "Đa tạ tiểu thư đã quan tâm."Tay Mộ Dung Cẩn hơi run rẩy, muốn nói gì đó rồi lại nuốt vào. Nàng lén nhìn lên, thấy thần sắc người trước mắt vẫn chỉ lạnh nhạt, trong lòng chua xót nhưng vẫn gượng cười: "Vương gia lần này đi xa... nhất định phải bảo trọng."Tề Nguyệt gật đầu ừ hữ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi lá trúc ngoài cửa sổ. Mộ Dung Cẩn nắm chặt khăn tay, cuối cùng lấy hết dũng khí để lên tiếng, "Vương gia và Đoàn tiểu thư..."Lời chưa nói hết nàng đã hối hận. Nàng sợ nghe thấy đáp án, sợ nghe Tề Nguyệt thừa nhận, càng sợ chút hi vọng cho bản thân mình cuối cùng cũng không còn.Tề Nguyệt nhìn nàng một cái, giọng điệu bình tĩnh: "Tiểu thư không nên hỏi những chuyện này."Mộ Dung Cẩn đỏ vành mắt, vội vàng cúi đầu, giọng nói càng nhỏ hơn: "Vâng, là tiểu nữ thất lễ rồi."Nàng không dám ở lại thêm, vội thi lễ: "Vương gia, ngày mai ngài còn phải lên đường đi Nam Cương, tiểu nữ không làm phiền nữa."Tề Nguyệt gật đầu, không giữ người lại.Mộ Dung Cẩn quay người đi ra, bước chân hơi vội vàng, khi bước qua ngưỡng cửa, vạt váy vướng phải, có chút căng ra. Nàng giữ vững bước chân, đi thẳng ra cổng không ngoảnh đầu lại, bóng lưng mỏng manh cũng dần xa.Tề Nguyệt đứng nguyên nhìn theo bóng xa dần, cũng thấy thật khó xử. Tâm tư của Mộ Dung Cẩn, nàng không phải không hiểu, nhưng nàng không thể đáp lại. Tề Nguyệt biết rằng trong lòng mình, trước nay hay sau này cũng chỉ có thể có một mình Thượng Quan Thời Vu mà thôi. Nhưng, hiện tại, ngay cả việc gặp người đó cũng đã thành xa xỉ, nàng lại chỉ có thể mượn hư tình giả ý với Đoàn Mị Vi để che giấu tình sâu ý đậm này mà thôi.Yêu mà không được đáp lại là đau khổ.Yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, ấy cũng là một nỗi đau thấu xương.Ngoài cửa sổ, tiếng xe ngựa của Mộ Dung Cẩn lăn bánh xa dần, âm thanh của bánh xe nghiến trên phiến đá xanh dần tan biến trong làn gió nhẹ buổi chiều, chỉ để lại một khoảng không trống vắng.—— Hết chương 61 ——
Nói chung là phim này ai cũng đau :))
Nói chung là phim này ai cũng đau :))