[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 60: MÊ MUỘI LAN TRÀN CHỜ LỬA ĐỐT



Đầu ngón tay Tề Nguyệt chạm nhẹ vào môi Thượng Quan Thời Vu. Đôi môi đỏ màu yên chi ấy đã nhòe đi một chút, thấm ra khóe môi, toát lên vẻ quyến rũ khó nói thành lời. Nàng nghiêng đầu, tiến gần đến vệt màu hải đường đang lan tỏa ấy, nhưng Thượng Quan Thời Vu lại khẽ nghiêng mặt, động tác rất nhẹ nhưng ý tứ rõ là một lời từ chối, chỉ để đôi môi lướt qua gò má Tề Nguyệt vẫn đang vương hơi lạnh.

Lòng Tề Nguyệt chùng xuống, rõ là không vui, vòng tay ôm lấy eo Thượng Quan Thời Vu siết lại càng thêm chặt như là sợ người kia sẽ bỏ chạy, giọng nói mang theo sự bá đạo rõ ràng: "Không cho phạt... cũng phải phạt."

Lời vừa dứt, một tay giữ lấy khuôn mặt Thượng Quan Thời Vu đang nghiêng đi, dùng chút sức để kéo nàng quay lại đối diện thẳng với mình. Cánh tay kia vẫn siết chặt eo nàng, Tề Nguyệt cúi đầu, tiến thẳng đến mục tiêu là đôi môi ấy.

Lưng Thượng Quan Thời Vu chạm vào mép cánh tủ quần áo đang mở, không còn đường nào tránh. Hay nói đúng hơn, khi hơi thở nóng bỏng của Tề Nguyệt ập đến, sợi dây mang tên dung túng đã được lặng lẽ nới lỏng, để cho người này làm càn.

Đôi môi ấm áp đè lên, phong kín môi nàng. Ban đầu chỉ là sự động chạm vụng về với những ma sát vội vã. Dần dần, môi Tề Nguyệt hé mở, mút lấy vệt màu yên chi và chiếm cả hơi thở thuộc về Thượng Quan Thời Vu, đầu lưỡi nàng thăm dò, liếm qua đôi môi đang khép chặt của đối phương.

Một tiếng rên khe khẽ nhưng đầy quyến rũ thoát ra từ cổ họng Thượng Quan Thời Vu. Tề Nguyệt siết chặt vòng tay đang ôm eo nàng rồi gần như là nhấc nàng lên cho chân không chạm được đến đất, loạng choạng tiến sâu vào trong tủ quần áo, nơi có đống vải vóc mềm mại đỡ lấy.

Ánh sáng bị hai cơ thể và cánh tủ che khuất, trong này trở nên tối hẳn, mùi trầm hương càng thêm nồng nàn bao trọn lấy hai người.

Thượng Quan Thời Vu bị Tề Nguyệt vừa nhấc vừa đẩy, lưng nàng lún sâu vào đống quần áo treo rủ. Hai bàn tay vẫn đang buông thõng bên hông nàng từ từ nâng lên, lần tới đặt sau gáy Tề Nguyệt, một tay siết chặt lấy gáy, một tay luồn vào trong những sợi tóc lạnh và mượt mà, khẽ co ngón tay, nắm nhẹ.

Cuối cùng, đầu lưỡi cũng lách vào được trong đôi môi. Lưỡi nóng chạy vào trong miệng của đối phương, Tề Nguyệt run lên, càng đẩy vào sâu hơn, quấn lấy triền miên hết mút lại liếm, tiếng thở dốc và những âm thanh ân ái vang lên rõ ràng. Âm thanh trong không gian tủ chật hẹp và tối tăm bị phóng đại, trở nên ướt dính, nóng bỏng, như gõ vào màng nhĩ của nhau.

Bàn tay Thượng Quan Thời Vu giữ sau gáy nàng, theo nụ hôn cuồng nhiệt và quấn quýt, những đầu ngón tay bắt đầu di chuyển, vuốt ve rồi dùng móng tay cào lên vùng da ấy. Khi đầu lưỡi Tề Nguyệt vuốt ve trong miệng, nàng lại phát ra một tiếng rên rỉ tựa như thổn thức, phóng túng hơn, rõ ràng hơn. Đôi tay Tề Nguyệt đang áp lên ôm trọn lấy eo nàng, một tay từ từ di chuyển lên theo đường cong của vòng eo, cách một lớp áo, đốt lên ngọn lửa rừng rực trên xương sườn và sau đó là bao phủ ngực nhấp nhô của nàng. Trong khi chiếm lấy, tay còn lại áp vào xương bả vai mỏng manh của Thượng Quan Thời Vu, ép nàng lại gần mình hơn.

Không gian càng tối hơn nữa.

Tề Nguyệt khẽ lùi ra một chút để thở dốc và kìm lại cơn dục vọng. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng gạt những sợi tóc rủ xuống bên má Thượng Quan Thời Vu ra, cũng gạt đi vài tấm vải vóc vướng víu, trìu mến ngắm nhìn đôi mắt ở gần ngay trước mặt. Đôi mắt Thượng Quan Thời Vu phủ một lớp sương mỏng, con ngươi lưu ly trong bóng tối trở nên sâu thẳm, phản chiếu rõ nét khuôn mặt đỏ ửng của Tề Nguyệt.

"Thời Vu..." Tề Nguyệt thở dốc, cúi đầu để một lần nữa ngậm lấy môi dưới đã bị nàng vừa hôn vừa mút cho ướt át và hơi sưng lên. Nàng cắn nhẹ một cái, "Còn nói dối nữa không? Sao lại giấu y phục của ta?"

Cả người Thượng Quan Thời Vu run lên, những ngón tay sau gáy bất ngờ chuyển ra phía trước, bao quanh cổ Tề Nguyệt và đột nhiên siết chặt. Nàng ngửa đầu đầu, mở miệng ra, đón nhận đôi môi Tề Nguyệt một lần nữa ập đến. Lần này nàng dâng hiến đôi môi mình, đầu lưỡi nàng chủ động đưa ra quấn lấy Tề Nguyệt.

"Nàng..." Tề Nguyệt thỏa mãn, mọi cảm xúc tan chảy vào nụ hôn sâu này.

Tiếng sột soạt của quần áo ma sát vào nhau, tiếng ướt át của môi lưỡi quấn quýt, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ đầy nhục dục, hòa quyện và quấn lấy nhau trong làn khói trầm hương, lấp đầy góc tối này.

Bàn tay Thượng Quan Thời Vu vòng vào trong vạt áo rồi lại ra sau lưng, từ từ di chuyển xuống, với một lực xoa dịu dàng vuốt ve tấm lưng của người thương, như thể chấp nhận mọi sự chiếm hữu của người.

Ánh nến ngoài cánh tủ chỉ rọi vào một vệt sáng nhỏ, phác lên đường nét mờ ảo của hai thân thể xộc xệch quần áo đang dính chặt vào nhau, nhấp nhô trằn trọc và quấn lấy nhau trong đống vải vóc.

Ánh sáng càng tối thì cảm giác càng rõ ràng. Mỗi lần môi chạm nhau, lưỡi quấn lấy nhau, ngón tay luồn vào trong để vuốt ve da thịt, đều khiến người ta rung động.

Cho đến khi Tề Nguyệt gần như chìm đắm trong sự ngột ngạt thân mật này, nàng mới hơi dừng lại, trán tựa vào trán Thượng Quan Thời Vu, hơi thở dốc dồn dập hòa vào nhau, nóng bỏng phả vào đôi môi cũng đang bỏng rát. Màu môi Thượng Quan Thời Vu bị hôn đến mức sưng đỏ, càng thêm quyến rũ, vài sợi tóc thoát khỏi trâm ngọc, rũ xuống bên cổ trần lấm tấm mồ hôi. Vạt áo bị kéo lệch mở ra, lộ ra vùng da trắng ngần trước ngực toàn những vết tích ửng đỏ chưa tan sau những lần triền miên ân ái gần đây.

Hơi thở Thượng Quan Thời Vu vẫn loạn, bộ ngực phập phồng, hàng mi rũ xuống, che đi dòng ham muốn cuộn trào dưới đáy mắt. "Phạt đủ chưa?"

Nàng vừa cất tiếng, âm cuối đã bị đôi môi Tề Nguyệt một lần nữa nuốt lấy. Tề Nguyệt lập tức đè lên nàng, dính chặt lấy, chóp mũi cọ vào chóp mũi nàng, như một con cún lớn đùng đang làm nũng: "Sao mà đủ được? Đây mới là bắt đầu thôi. Nhưng Vu tỷ tỷ còn định lừa ta bao lâu nữa? Cứ mỗi một bộ y phục của ta bị nàng giấu thì phải phạt một lần..." Nàng vừa nói vừa định nghiêng đầu hôn xuống.

Thượng Quan Thời Vu giơ tay đỡ lấy vai Tề Nguyệt, lòng bàn tay chặn lại cơ thể đang tiến đến, hơi dùng lực: "Lý sự cùn..."

Tề Nguyệt nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, ấn lên ngực mình: "Nói cho ta nghe xem áo của ta rốt cuộc là nàng để ở đâu? Phòng nào? Tủ nào? Là gấp lại hay là treo lên? Có bị Nữ phó lén lút mặc thử hay không?"

Lời táo bạo nhiều hàm ý đó của nàng khiến Thượng Quan Thời Vu nóng bừng cả tai, muốn rút tay về nhưng lại bị nắm chặt hơn: "Ngươi nói luyên thuyên gì thế!"

"Có phải nói luyên thuyên hay không đợi bản vương tìm được là biết." Tề Nguyệt cười đắc ý, đầu ngón tay mờ ám vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng, "Thời Vu tỷ tỷ mặc áo của ta, nhất định đẹp lắm..."

"Tề Nguyệt!" Thượng Quan Thời Vu xấu hổ lại bực bội.

"Có ta đây." Giọng Tề Nguyệt mang theo nét vô lại, được đà lấn tới, "Nói mau, nói cho ta biết đi... hay là ở Đông Biên Nữ Các? Hay tiểu viện phía Tây, bên cửa sổ hoa mai? Hay... ngay cạnh phòng của nàng?" Nàng cố ý ghé sát tai, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai nhạy cảm: "Có phải sợ ta biết nên cố tình giấu ngay cạnh mình không?"

Thượng Quan Thời Vu bị nàng vặn vẹo đến không còn cách nào, lại sợ nàng thực sự quấn lấy ăn tươi nuốt sống mình, gây chuyện ở ngay đây. Giọng nói đứt quãng đành thoát ra từ kẽ răng: "Phòng Tây sương."

Tề Nguyệt lùi ra một chút, đầu ngón tay vẫn vuốt ve trên đôi môi hơi sưng của Thượng Quan Thời Vu, giọng nói mang theo sự đắc ý: "Phòng Tây sương? Phòng nào? Phòng cạnh hồ? Hay phòng gần rừng trúc?"

Thượng Quan Thời Vu mở mắt, ánh mắt sâu như hồ nước, mang theo vẻ bất lực khi bị dồn vào góc tường: "Phòng thứ ba, phòng có cửa sổ hoa hải đường, trong tầng trên cùng của tủ."

Khóe môi Tề Nguyệt cong lên thành một nụ cười lớn, lại ghé đến hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng vì sưng: "Ta biết ngay mà! Nàng giấu bộ nào? Màu đỏ? Hay trắng? Có thêu hoa hải đường hay..."

"Bộ hôm nay ngươi đang mặc là đủ rồi." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời nàng, đầu ngón tay vuốt ve cổ áo xộc xệch của chiếc áo đỏ rực Tề Nguyệt đang mặc, "Bộ này... nhuộm hương thơm của ta, dính hơi thở của ta."

Tề Nguyệt lẩm bẩm, ngón tay bất mãn nghịch dải lụa thắt eo của Thượng Quan Thời Vu: "Nhưng ta muốn..."

"Nghe lời đi." Thượng Quan Thời Vu giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của nàng, "Bộ này là đủ rồi."

Tề Nguyệt nhìn nàng một lát, rồi vùi đầu vào ngực nàng mà hít hít cọ cọ: "Được rồi." Giọng nói vẫn mang vẻ không cam lòng, rồi lại vui vẻ hẳn lên: "Đợi ta từ trở về từ Nam Cương..." Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ: "Những bộ Thời Vu chuẩn bị cho bản vương ở Tây sương, ta sẽ mặc hết một lượt." Đầu ngón tay móc lấy một lọn tóc rủ xuống của Thượng Quan Thời Vu, xoay vòng, như đang dệt nên một lời hứa cho tương lai, "Từ sáng đến tối, không mặc trùng bộ nào! Mặc một bộ sẽ hỏi một câu 'có đẹp không'..." Nàng cố ý ngừng lại, ghé sát nói nhỏ, "Nếu nàng nói đẹp, ta sẽ mặc nó để hôn nàng. Nếu nói không đẹp..." Tề Nguyệt cười gian, "Ta sẽ hôn cho đến khi nàng nói đẹp thì thôi!"

Nói xong, ánh mắt Tề Nguyệt lại dính chặt vào môi Thượng Quan Thời Vu. Vệt son môi đỏ đã bị nàng mút và liếm đến nhòe nhoẹt như hoàng hôn bị nghiền nát. Vết nhòe do chính nàng gây ra này, còn quyến rũ hơn bất kỳ lớp trang điểm tinh xảo nào.

Thượng Quan Thời Vu bắt được ánh sáng lại một lần nữa bùng lên trong mắt Tề Nguyệt. Nàng giơ tay, đầu ngón tay chặn lại vai Tề Nguyệt đang định tiến đến, dùng lực: "A Nguyệt, ngày mai còn phải gặp người khác."

Sự nhiệt tình dâng trào của Tề Nguyệt như bị dội một gáo nước lạnh, động tác nàng cứng lại. Nàng nhìn thấy vẻ điềm tĩnh không thể nghi ngờ trong mắt Thượng Quan Thời Vu, bĩu môi, cuối cùng cũng không dám dính chặt nữa.

Thượng Quan Thời Vu chỉnh lại vạt áo bị làm cho xộc xệch, che đi những vết đỏ rải rác trên ngực và bên cổ, đi thẳng đến chiếc bàn trang điểm ở phía bên kia. Ánh sáng từ ngoài cánh tủ đang mở rọi vào, chiếu lên tấm lưng thẳng tắp của nàng.

Tề Nguyệt ủ rũ đi theo sau.

Nàng không dám lại gần, chỉ chọn một chiếc ghế gỗ không xa bàn trang điểm lắm để ngồi xuống, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, chăm chú nhìn người trong gương.

Thượng Quan Thời Vu ngồi xuống, cầm khăn lụa lên, nhìn vào chiếc gương đồng, cẩn thận và thuần thục lau đi vệt son môi bị nhòe đi trong dấu hôn. Sườn mặt của nàng thật điềm tĩnh, cứ như thể người vừa buông thả trong nhục dục và bị hôn đến hơi thở hỗn loạn trong tủ quần áo không phải là nàng.

Tề Nguyệt cứ nhìn như vậy, nhìn Thượng Quan Thời Vu mím đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ, dùng chiếc khăn tay lau từng chút một, rồi lại nhìn nàng mở một chiếc hộp tinh xảo ra, đầu ngón tay chấm lấy một chút son môi màu đỏ đậm.

Thi Vu có giận không?

Tề Nguyệt thấp thỏm.

Nhưng nhìn nàng khẽ cau mày khi chăm chú tô lại đường môi trong gương, Tề Nguyệt lại cảm thấy... sao người này ngay cả khi giận cũng đẹp thế?

Đường cằm căng thẳng, đôi môi mím chặt, hàng mi rũ xuống, rõ ràng xa cách nhưng lại đẹp đến động lòng người, khiến người ta thấy ngứa ngáy khó chịu. Tề Nguyệt chống cằm, nhìn đến ngẩn ngơ.

Trong gương, ánh mắt Thượng Quan Thời Vu lướt qua bóng dáng đang chăm chú nhìn phía sau, thu hết mọi suy nghĩ đen tối và dáng vẻ si mê của Tề Nguyệt vào trong tầm mắt. Nàng đã dặm lại son môi, màu đỏ lại trở nên vô khuyết, tinh tế, hoàn hảo phủ trên môi.

Thượng Quan Thời Vu đặt hộp son xuống, đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn trang điểm. Nàng không quay đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

"Lại đây."

Tề Nguyệt lập tức thẳng lưng, vài bước đã đến bên bàn trang điểm, nhưng lại không dám lại quá gần. Đôi mắt nàng sáng rực nhìn đối phương, nịnh nọt thận trọng: "Thời Vu tỷ tỷ?"

Thượng Quan Thời Vu lúc này mới quay người lại, đối diện với nàng.

Ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt Tề Nguyệt, giờ đây điềm tĩnh không chút gợn sóng, dừng lại trên đôi môi cũng hơi sưng, dính một chút màu son của chính nàng.

"Ngồi xuống." Thượng Quan Thời Vu lại lên tiếng, cằm khẽ hất về chiếc ghế trước mặt mình.

Tề Nguyệt lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, ngẩng mặt nhìn nàng. Giống như một học trò chờ tiên sinh giảng đạo, lại giống như một tín đồ chờ bậc thánh ban ân.

Thượng Quan Thời Vu rút một chiếc khăn lụa sạch ra từ giá trên bàn trang điểm, lại kéo tới một chiếc ly sứ đựng nước trong. "Mặt đâu." Nàng ra lệnh một cách ngắn gọn.

Tề Nguyệt sững sờ một chút rồi vội vàng đưa mặt đến, ngửa lên, miệng vẫn không quên nói: "Nàng muốn lau mặt cho ta à? Tốt quá! Có phải là xót thương ta dính son trên mặt không? Dính mùi của nàng, ta còn mong giữ lại..."

"Câm miệng." Thượng Quan Thời Vu cắt ngang lời lảm nhảm, dùng một góc khăn ướt, cẩn thận lau đi chút son đỏ dính trên môi Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt nín thở, chỉ cảm thấy nơi được lau vừa tê vừa ngứa.

Nàng nhịn không được muốn liếm môi, lại sợ bị mắng mỏ, ánh mắt đảo tới lui cuối cùng dừng lại trên đôi môi phủ son hoàn hảo của Thượng Quan Thời Vu, lầm bầm: "Lau sạch thế làm gì... Lát nữa chẳng phải vẫn..."

Những lời phía sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của Thượng Quan Thời Vu chặn lại.

"Xong rồi." Thượng Quan Thời Vu đặt khăn ướt xuống.

Tề Nguyệt thở phào, tưởng đã kết thúc, thế nhưng, lại thấy Thượng Quan Thời Vu mở chiếc hộp xà cừ ra, dùng ngón út lấy một chút son bằng hạt gạo.

"Ta? Ta đâu cần..."

Tay Thượng Quan Thời Vu giữ lấy cằm Tề Nguyệt, "Đừng nhúc nhích." Nàng cúi người, "Ai nói đây là son? Đây là... phạt ngươi, để ngươi nhớ, lần sau còn dám làm càn như vậy..."

Nàng cố ý ngừng lại, đầu ngón tay dính chút son đỏ, không trực tiếp thoa lên môi Tề Nguyệt, mà từ từ ấn vào chính giữa môi dưới của nàng. Cảm giác mát lạnh của son hòa với chút mát lạnh của đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu và một chút hơi thở của nàng, ngay lập tức xâm chiếm mọi giác quan của Tề Nguyệt. Đầu ngón tay không rời đi mà vẽ thành những vòng tròn, từ từ xoa đều. Động tác rất chậm, rất tập trung, không giống như đang trang điểm, mà giống như đang phác họa.

Hơi thở của Tề Nguyệt hoàn toàn hỗn loạn, nàng muốn nói, nhưng đôi môi lại bị ngón tay đang làm loạn ấy đè lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu mơ hồ.

"Yên lặng nào." Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu lún sâu hơn vào môi Tề Nguyệt, xoa đều màu son đỏ hải đường, làm nó loang ra.

Tề Nguyệt ngoan ngoãn, mở đôi mắt ướt át và đầy vẻ tủi thân nhìn nàng, cảm nhận sự dịu dàng như tra tấn trên môi.

Thượng Quan Thời Vu nhìn đôi môi hồng dưới đầu ngón tay mình, từng chút một nhuộm màu hải đường lộng lẫy và quyến rũ, giống hệt của nàng, cho đến khi nàng thoả mãn, ngón tay cuối cùng cũng rời đi.

"Được rồi." Thượng Quan Thời Vu rút tay về, đầu ngón tay còn sót lại một chút son và cảm giác ấm nóng trên môi Tề Nguyệt.
Nàng lẳng lặng xoa xoa, "Đã nhớ chưa?"

Tề Nguyệt theo bản năng mím môi lại, nhìn đôi môi có màu sắc rõ ràng là không bình thường của mình trong gương, mặt càng đỏ hơn, lẩm bẩm khẽ: "Nhớ rồi..." Dấu vết này, nàng sao nỡ rửa sạch?

Màn đêm ngoài cửa sổ đã dày, ánh đèn lồng góc mái hắt vào ánh sáng vàng vọt.

"Đã muộn rồi." Thượng Quan Thời Vu xoay người, bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn trang điểm, giọng nói trở lại bình tĩnh, "Vương gia nên về thôi."

Hạ lệnh đuổi khách rất dứt khoát.

Tề Nguyệt vẫn còn chìm đắm trong cảm giác nóng bỏng trên môi, nghe vậy lập tức chùng mặt xuống: "Đi luôn bây giờ sao... Ngoài kia tối thế kia, gió to thế kia..."

Nàng lề mề đứng dậy, một bước đi ngoái đầu ba lần, ánh mắt dính chặt trên người Thượng Quan Thời Vu, "Thời Vu không sợ ta đi trên đường gặp phải kẻ xấu à? Hoặc bị gió to thổi bay đi mất?"

Thượng Quan Thời Vu không nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt: "Thân thủ của Trường Lăng vương xuất sắc, vóc dáng cao lớn, không sợ gió thổi, càng không sợ kẻ xấu." Giọng điệu không hề gợn sóng.

Tề Nguyệt chậm rì rì ra đến mép cửa, tay đặt lên khung cửa, rồi lại dừng lại.

Nàng quay đầu, không cam lòng, hỏi: "Đợi ta đi Nam Cương về rồi rồi nàng nhường cho ta một ô trong tủ quần áo của nàng được không?"

Bàn tay Thượng Quan Thời Vu đang dọn hộp son môi bỗng khựng lại, "Để làm gì?" Nàng có dự cảm không lành.

Ngón tay Tề Nguyệt khẽ gõ vào khung cửa chạm khắc, nói một cách đường hoàng: "Để ta để áo vào đấy, ta muốn để cùng một chỗ với y phục của nàng." Tưởng tượng ra cảnh tượng đó nụ cười liền rạng rỡ, "Y phục của ta ở chung với y phục của nàng, hương thơm cũng sẽ y nhau... Lúc nào cũng như ta đang ở cạnh nàng vậy."

Thượng Quan Thời Vu đã đi đến cửa, đưa tay định đóng cửa: "Tủ hết chỗ rồi, mau đi."

Tề Nguyệt nhanh nhẹn nghiêng người né, vẫn cố chấp bám vào khe cửa: "Sao lại hết chỗ, bên cạnh ô để áo sa lụa của nàng còn có một khoảng trống mà." Đắc ý ngẩng cằm, "Ta còn thấy bên cạnh bộ trung y màu trắng cũng có chỗ nữa... Đồ của ta treo ở đó, vừa vặn!"

"........"

Giọng Tề Nguyệt lại vọng vào qua khe cửa, "Áo của ta nhiều lắm, Tây sương không đủ chỗ, ở đây rộng rãi, chia cho ta một chút, chỉ một chút thôi... được không?"

Thượng Quan Thời Vu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, vớ lấy chiếc quạt tròn bên cạnh mình mà ném ra.

"Ấy!" Tề Nguyệt co vai, chụp lấy chiếc quạt, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu. Mặt quạt vẫn còn vương vấn mùi trầm hương. Nàng tiện tay nhét chiếc quạt vào ngực áo, thế rồi bóng đỏ lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.

Khi Hòa Cát bưng trà an thần vào, nàng thấy tiểu thư nhà mình đang ngẩn người nhìn chiếc tủ quần áo đang mở. Chiếc hộp gỗ đàn hương ở tầng dưới cùng mà nàng vốn không bao giờ cho ai đụng vào bây giờ đang mở toang, bên trong hộp trống rỗng.

Nàng rõ ràng nhớ rằng bên trong đó luôn cất giữ một sợi dây lụa thêu hoa hải đường.
Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trống rỗng, đầu ngón tay vô thức cuộn lại trong tay áo.

Hòa Cát đã đoán được tám chín phần: "Vậy... có cần thêu thêm một sợi nữa không ạ?"

Thượng Quan Thời Vu không trả lời ngay. Nàng như nhớ ra điều gì, tầm mắt đột nhiên chuyển sang bàn trang điểm.

Sợi dây lụa cũ đã phai màu vốn được đặt ở một góc cạnh chiếc hộp trang sức, giờ đây cũng đã biến mất không còn dấu vết.

Nàng nuốt khan, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu dứt khoát.

"Không cần."

Ngoài cửa sổ, Tề Nguyệt ngồi trên tường viện, nhìn đèn trong phòng tắt. Nàng sờ vào sợi dây lụa mới mềm mại cuộn trong ngực mình, và cả một vật cũ khác.

Gió tuyết Nam Cương dù lạnh, nhưng nơi đây luôn có người chuẩn bị cho nàng đầy một tủ áo mùa xuân.

Cuối cùng, nhìn thêm một cái thật sâu, Tề Nguyệt cuối cùng cũng chìm vào màn đêm, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

—— Hết chương 60 ——

Về cơ bản là Vương gia và N phó mê nhau c này thì không có n8 nam8 nào có ca chen chân :))

Chương trước Chương tiếp
Loading...