[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 59: ÁNH NẾN LẬP LOÈ SOI ĐÔI BÓNG
Áo đỏ thẫm của Tề Nguyệt quá rực rỡ, rực rỡ đến mức khiến đôi môi nàng có chút nhợt nhạt. Thượng Quan Thời Vu lấy một hộp yên chi ra từ ngăn bàn trang điểm, đầu ngón tay chấm nhẹ một ít son."Ngẩng mặt lên."Tề Nguyệt ngoan ngoãn ngửa mặt, chất son hồng thắm điểm lên môi, để lại cảm giác mát lạnh mềm mại."Đừng động." Thượng Quan Thời Vu nắm lấy cằm nàng, ngón cái vuốt nhẹ môi dưới, tán đều màu son.Dưới ánh nến, đôi môi đỏ như hoa hải đường vừa nở, càng tôn làn da trắng. Thượng Quan Thời Vu lùi lại một bước, ngắm nhìn trong giây lát, chợt nghiêng người về phía trước, một nụ hôn phớt đáp lên đôi môi vừa được tô son.Tề Nguyệt giật mình, chỉ cảm thấy môi mình chạm vào thứ gì đó mềm mại thơm ngát, chóp mũi thoang thoảng mùi trầm thủy lạnh hòa lẫn mùi ngọt ngào phảng phất của yên chi.Chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.Thượng Quan Thời Vu đã đứng thẳng người, thần sắc bình thản, như thể nụ hôn thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác: "Ăn bánh hoa quế củ Vương gia, thần nữ phải có qua có lại." Lời lẽ nghe thật đường hoàng.Tề Nguyệt vô thức liếm môi, nếm được chút hương hoa ngọt ngào, rồi cũng bắt chước, nhanh chóng nhoài người ra áp môi lên đôi môi người kia rồi vừa cọ vừa hôn, để lại một vết son mờ."...""Có qua có lại." Đôi mắt Tề Nguyệt lấp lánh, mang chút đắc ý, "Nữ phó đã dạy rồi, phải có qua có lại mới được."Nàng nhấn mạnh bốn chữ có qua có lại, ánh mắt chăm chú nhìn vết son mình để lại trên môi Thượng Quan Thời Vu, hài lòng cong khóe miệng. Thượng Quan Thời Vu nhìn dáng vẻ ấy, nỗi buồn cất trong lòng vì sắp chia ly dường như cũng phần nào tan biến."Ta sẽ bình an trở về." Tề Nguyệt thì thầm bên môi nàng, "Cùng Thời An, bình an trở về, không thiếu một sợi tóc."Thượng Quan Thời Vu khép đôi mi lại, vòng tay qua thắt lưng Tề Nguyệt mà ôm chặt. Tóc Tề Nguyệt cọ vào cổ nàng, mang theo hơi lạnh của sương đêm. Khoảnh khắc này, mưu tính triều đình, đại kế quân quốc đều không quan trọng. Nàng chỉ mong người mặc chiếc áo do chính tay nàng chọn, đôi môi nhuộm son nàng tô này được bình an."Nếu mất một sợi..." Thượng Quan Thời Vu khẽ nghiêng đầu, đôi môi ấm áp kề cận, cắn nhẹ vào vành tai của Tề Nguyệt, "Ta sẽ bắt Thời An chép Lễ Ký trăm lần."Tề Nguyệt bật cười, mắt cười thành đường cong, "Vậy e là ta phải buộc Thời An bên người, không rời nửa bước..."Lời chưa dứt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động nhẹ. Hai người cùng quay đầu, chỉ thấy bóng người mờ nhạt in trên giấy cửa sổ đó vội vàng rúm vai lại."...""Thời An?!" Tề Nguyệt tròn mắt.Ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân vội vã xen lẫn giọng nói ấm áp của Thượng Quan Thời An: "Ta... Đệ chỉ đến đưa chú giải thôi! A tỷ, đệ không thấy gì hết!"Thượng Quan Thời Vu đưa tay đỡ trán, thở dài bất lực. Tề Nguyệt đã cười nghiêng ngả gục vào vai nàng, tay áo đỏ và vạt áo trắng của Thượng Quan Thời Vu đan xen vào nhau, như hoa hải đường rực rỡ phủ lên nền tuyết trắng. Trầm thủy hương quấn quýt trong hơi thở như loại độc gặm nhấm xương tủy, khiến Tề Nguyệt lại thu mình vào chỗ ấm áp hơn, hai bàn tay luồn vào trong tay áo đối phương. Mùi hương này luôn khiến nàng mất đi lý trí, chỉ muốn đắm chìm.Nàng chợt cúi đầu nhìn tấm áo đỏ trên người, từng đường kim mũi chỉ đều vừa vặn như được may đo riêng cho mình."Sao vậy?" Thượng Quan Thời Vu nhận ra sự khác thường.Tề Nguyệt không trả lời, chỉ đột nhiên rời khỏi vòng tay lưu luyến, quay gót đi thẳng về phòng phía bắc.Hòa Cát đứng canh ngoài thư phòng, thấy Tề Nguyệt đột nhiên đẩy cửa bước ra, trước tiên thở phào nhẹ nhõm.Tiểu tổ tông này rốt cuộc cũng chịu đi rồi.Nhưng hơi thở chưa kịp ra hết đã thấy Tề Nguyệt rảo bước, đi thẳng về hướng khuê phòng của tiểu thư. Cổ họng Hoà Cát như nghẹn lại, vừa định bước lên ngăn cản đã thấy tiểu thư nhà mình thong thả đi theo phía sau."Tiểu thư..." Hòa Cát mở miệng.Thượng Quan Thời Vu khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt liếc về phía cổng viện. Hòa Cát hiểu ý, vội vàng chạy đi đuổi bọn thủ vệ canh đêm. Quay người lại đã thấy Tề Nguyệt đẩy cửa phòng, dáng vẻ cứ tự nhiên như ở nhà mình, làm cho Hòa Cát cũng đờ ra.Thượng Quan Thời Vu hiểu ý định của Tề Nguyệt. Nàng vốn là nên ngăn cản, nơi khuê phòng sao có thể tùy tiện xông vào? Nhưng nàng lại dung túng, nhẹ bước chân theo sau xem người này muốn làm gì.Tề Nguyệt đẩy cửa phòng, trầm thủy hương phả vào mặt. Nàng đứng trước ngưỡng cửa ngẩn ngơ. Hương thơm ấy, đồ đạc, vị trí đặt cây bên cửa sổ, tất cả đều không khác gì ba năm trước.Thời gian như ngưng đọng nơi đây, chỉ chờ người trở về.Bước chân nàng không dừng lại ở phòng ngoài, ánh mắt bị hút bởi ánh sáng dịu nhẹ phía sau tấm rèm sa mỏng. Đầu ngón tay lướt qua dây đàn lạnh lẽo cho ra tiếng vang trầm đục, khiến tim nàng cũng run theo. Định thần, nhẹ nhàng vén tấm rèm sa, bước vào chính tẩm.Trong điện, mùi trầm thủy hương càng đậm, như có từng sợi quấn quýt, hòa lẫn mùi xà bông sạch sẽ và mùi mực thanh khiết đặc trưng trên người Thượng Quan Thời Vu.Tẩm điện không lớn, chiếc giường gỗ tử đàn kê sát tường rộng rãi, rèm sa buông trên móc vàng rủ xuống lộ ra chăn gối gọn gàng, chụp đèn bên giường là bức tranh hoa lan do chính Thượng Quan Thời Vu vẽ. Bên đèn là giá trưng đồ quý bằng gỗ, trên ấy xếp sách cổ, ngọc như ý, cùng một con dấu tinh xảo. Bên cạnh giá đồ là bàn trang điểm hé mở, gương đồng hoa lăng phản chiếu gương khuôn mặt đờ đẫn của Tề Nguyệt.Ánh mắt nàng dán chặt vào góc bàn trang điểm.Nơi đó đặt một dải lụa. Hoa hải đường phai màu trên nền lụa đỏ, đường thêu ở mép đã sờn, chính là dải lụa nàng đã ném trước cung môn để đoạn tuyệt tơ tình.Tề Nguyệt đứng bất động.Sao thứ đó lại ở đây?Ai nhặt về? Vu tỷ tỷ?Nàng đã thấy? Nàng nhặt về?Tề Nguyệt thấy tim như bị sợi kim tuyến sờn kia siết chặt, vừa đau vừa nghẹn. Thượng Quan Thời Vu đẩy cánh cửa đóng cửa lại sau lưng nàng, tiếng đóng cửa vừa dứt, nàng đi vào lên đã thấy Tề Nguyệt đứng im trước bàn trang điểm, lưng thẳng đơ, ánh mắt dán chặt vào góc bàn.Thượng Quan Thời Vu theo ánh mắt nàng nhìn về phía dải lụa, nhìn nó như thể chỉ là thứ đồ vật bình thường.Tề Nguyệt nhìn chằm chằm dải buộc tóc, không quay đầu, giọng khô khốc: "Thứ đó... sao lại ở đây?"Thượng Quan Thời Vu bước đến bên nàng, cũng nhìn dải buộc tóc: "Huỳnh Minh nhặt về."Tề Nguyệt siết chặt nắm tay, "Là ta... quăng nó đi." Giọng nàng mang sự tự trách và nỗi chán ghét bản thân mãnh liệt, "Trước cung môn... như một thứ đồ bỏ đi.""Ta biết." Thượng Quan Thời Vu nói."Vậy sao nàng còn giữ?" Tề Nguyệt quay đầu nhìn nàng, đáy mắt là day dứt và đau khổ cuộn trào, "Ta không tốt, ta không biết coi trọng... Ta...""A Nguyệt." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua đầu mày nhíu chặt, "Nhìn ta."Tề Nguyệt bị ép nhìn vào mắt nàng."Những lời ở Vọng Nguyệt Lâu ngày đó..." Giọng Thượng Quan Thời Vu trầm xuống, mang theo vị đắng, "Là ta nói ra, là ta cự tuyệt ngươi, là ta đã nói những lời tuyệt tình khiến cho ngươi tuyệt vọng."Nàng dừng lại, đầu ngón tay trượt xuống, vuốt qua đôi môi mím chặt của Tề Nguyệt, nơi đó còn vương chút son hồng hải đường nàng vừa tô, "Là ta... làm ngươi tổn thương trước."Tề Nguyệt lắc đầu, nắm lấy tay nàng: "Không phải! Là ta, là do ta quá xốc nổi, quá kích động, đáng ra không được vứt... Đó là thứ tự tay nàng thêu... Ta..."Lòng tràn ngập nỗi day dứt và tự trách, nghẹn đến mức gần như không thốt nên lời."Vứt thì vứt." Thượng Quan Thời Vu nắm chặt những ngón tay lạnh giá của Tề Nguyệt, dùng sức xoa bóp nhẹ, cố truyền chút hơi ấm, "Chỉ là dải lụa thôi, cũ rồi, phai màu rồi, vứt cũng được.""Không được!" Tề Nguyệt kiên quyết lắc đầu, mắt đỏ lên, "Là ta... ta tồi tệ!"Thượng Quan Thời Vu không nói, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt chất chứa hối hận và tự trách, nhìn bờ vai khẽ run, trong lòng cũng dâng lên cảm giác tê dại.Nàng thở dài, đột nhiên chuyển chủ đề, giọng cố gắng nhẹ nhàng: "Không phải muốn xem tủ quần áo của ta sao?"Tề Nguyệt ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt vẫn đọng nước mắt chưa rơi: "Cái gì cơ?"Thượng Quan Thời Vu cong cong khóe môi, kéo tay nàng, quay người hướng về chiếc tủ quần áo gỗ tử đàn trải dài cả bức tường: "Chần chừ nữa thì trời sáng mất." Nàng liếc nhìn Tề Nguyệt, đôi mắt hổ phách phản chiếu ánh nến: "Ngày mai Vương gia còn phải vào triều, quên rồi à?"Tề Nguyệt bị nàng kéo đi, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Đúng là nàng thực sự muốn xem tủ quần áo, muốn xem trong tủ đồ của người kia có... có vị trí của mình hay không."Nhưng mà..." Tề Nguyệt nghẹn giọng, "Sao nàng biết ta muốn xem tủ quần áo?"Thượng Quan Thời Vu dừng trước tủ, tay đã đặt lên vòng kéo bằng đồng. Nàng không quay đầu, chỉ khẽ cười, giọng dung túng: "Từ nhỏ đến lớn, những suy nghĩ trong đầu ngươi có khi nào giấu được ta sao?"Nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thượng Quan Thời Vu, nhìn bàn tay mảnh mai đặt trên vòng kéo.Vu tỷ tỷ biết hết.Biết sự tuyệt vọng của nàng, biết sự kích động của nàng, biết khát khao thầm kín, biết cả sự tự huỷ hoại bản thân... nhưng vẫn luôn ở đây.Thượng Quan Thời Vu dùng sức, mở ra cánh tủ nặng nề.Tề Nguyệt nhìn cánh tủ mở toang, tai nóng bừng. Tủ quần áo là thứ quá riêng tư, nhưng nàng vẫn không nhịn tog mò được thò đầu vào xem, lại hỏi: "Thực sự... có thể xem à?"Thượng Quan Thời Vu không trả lời.Nàng bước đến bên đèn, tay nhẹ nhàng vặn bấc đèn. Ngọn lửa bùng lên, lập tức chiếu sáng bên trong tủ. Những bộ xiêm y mùa đông được treo gọn gàng, mấy bộ quan phục màu tím thẫm ở ngoài cùng, bên cạnh là những bộ thường phục, áo gấm, váy dài, và một chiếc áo choàng lông chồn trắng ngà.Nỗi ngại ngùng trong lòng Tề Nguyệt tan biến. Nàng không kiềm chế được bước tới gần, gần như áp sát vào những bộ quần áo, ánh mắt lướt qua từng chiếc, ngón tay chạm nhẹ.Thượng Quan Thời Vu tựa vào cánh tủ."Vẫn chưa xem đủ?" Giọng nàng nhạt nhẽo, không đoán được cảm xúc.Tề Nguyệt không trả lời, úp mặt vào tay áo màu trắng, hít sâu một hơi, mũi cọ vào lớp bạc mềm mại và lớp gấm trơn bóng. Thượng Quan Thời Vu nhìn cái đầu chôn trong quần áo mình, thân thể vô thức có phản ứng. Từ sau khi hai người tiến tới bước kia, Tề Nguyệt như mắc chứng đói thịt, đầu tiên xin nàng dạy, kết quả học cực nhanh.Một lúc sau, Thượng Quan Thời Vu mới lên tiếng, giọng thấp hơn trước: "Ngửi đủ chưa?"Tề Nguyệt chôn mặt trong quần áo, giọng nghẹn ngào: "Chưa." Lại hít mạnh một cái, "Mùi của Vu tỷ tỷ... thơm quá."Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu tê rần. Nàng đưa tay, nắm cổ áo Tề Nguyệt kéo ra, lực vừa phải: "Mau đi ra, quần áo nhàu hết."Tề Nguyệt bị kéo ngửa ra sau, khuôn mặt rời khỏi tay áo thấm đẫm trầm thủy hương. Nàng ngẩng mặt, đôi mắt phủ lớp sương mỏng, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc áo gấm."Xem cũng xem rồi, ngửi cũng ngửi rồi." Thượng Quan Thời Vu buông cổ áo nàng, đầu ngón tay trượt xuống gáy, cào cào nhẹ trên làn da mịn màng, "Còn muốn làm gì nữa?"Tề Nguyệt bị nàng cào vào gáy, tim đập nhanh hẳn. Nàng quay đầu, nhìn Thượng Quan Thời Vu gần trong tầm mắt. Dưới ánh nến, đôi mắt lạnh lùng kia gần ngay trước mặt, trên môi còn vương chút son hồng bị nàng làm nhòe ban nãy.Ánh mắt Tề Nguyệt từ môi rời đi, quét qua tủ quần áo đầy ắp của Thượng Quan Thời Vu. Quan phục, áo gấm, váy dài đều có... duy chỉ không có đồ của nàng.Một nỗi ấm ức trào lên không báo trước, xóa tan cảm giác thỏa mãn vừa rồi."Của ta đâu?" Giọng ấm ức, "Trong tủ toàn y phục của nàng... Còn của ta đâu?" Ánh mắt nhìn Thượng Quan Thời Vu đầy mong đợi, "Không lẽ... thật sự chỉ có mỗi bộ đang mặc này thôi sao?"Thượng Quan Thời Vu cúi nhìn tay người kia đang sờ soạng mình, lại ngẩng lên nhìn đôi mắt đầy mong đợi, nét mặt không chút gợn sóng, giọng bình thản: "Có chuẩn bị đâu."Tay Tề Nguyệt áp sát hơn, người cũng dính sát, gần như kéo Thượng Quan Thời Vu vào lòng. "Nói dối." Nàng lẩm bẩm, cúi đầu cọ vào cổ người kia, "Chắc chắn là có chuẩn bị..."Thượng Quan Thời Vu không nhúc nhích, ánh mắt nàng dừng trên vành tai hồng lên của Tề Nguyệt, làn da mịn màng dưới ánh nến gần như trong suốt. "Thực sự là không chuẩn bị." Nàng nhắc lại, giọng bình thản, không biết thật hay giả."Ta không tin!" Tề Nguyệt vòng tay ôm chặt eo Thượng Quan Thời Vu, cằm đặt lên vai nàng, giọng mềm mại dụ dỗ, "Vu tỷ tỷ chắc chắn đã chuẩn bị rồi, để ở đâu? Cho ta xem..."Thượng Quan Thời Vu không phủ nhận, cũng chẳng xác nhận, đôi môi hé mở lại thôi. Tề Nguyệt cảm nhận được sự biến đổi ấy, càng thêm táo bạo. Nàng hơi lùi lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Thời Vu – nơi ấy phản chiếu ánh nến nhảy múa, cùng cả bóng hình cứng đầu của chính mình. Ngón tay nàng chạm lên môi Thượng Quan Thời Vu đang khẽ mím, cảm giác ấm mềm khiến giọng nàng càng thêm quyết đoán: "Thời Vu nói dối, đáng phạt." Gương mặt Thượng Quan Thời Vu cuối cùng cũng có biểu cảm. Nàng nhìn đôi mắt Tề Nguyệt sáng rực, nhìn đôi môi nhuộm son, nhìn biểu cảm vừa bá đạo vừa ấm ức, lại thêm chút ranh mãnh và đầy đắc ý kia. Cuối cùng, nàng nhướn một bên mày lên, vẻ đầy thách thức. Gương mặt thanh lãnh dưới ánh nến bỗng phủ lên một vẻ kiều mị và diễm lệ khiến lòng người rung động. "Ồ? Vương gia muốn phạt Thời Vu thế nào?"
—— Hết chương 59 ——
Ngọt quá ngọt rồi, đúng là tình yêu có thể khiến rắn rết mỹ nhân mắc bệnh thần kinh bình thường trở lại 😂
—— Hết chương 59 ——
Ngọt quá ngọt rồi, đúng là tình yêu có thể khiến rắn rết mỹ nhân mắc bệnh thần kinh bình thường trở lại 😂