[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 58: TRÈO TƯỜNG VƯỢT VIỆN TÌM ÁI NHÂN



Sân sau của Quốc Tử Giám phủ đầy lá ngân hạnh vàng rực như thảm lụa. Thượng Quan Thời Vu khép cuốn Kinh Thi lại, đầu ngón tay dính chu sa in lên mép sách một vệt đỏ nhạt.

"Hôm nay học đến đây thôi." Nàng ngẩng mắt nhìn ánh hoàng hôn dần buông ngoài cửa sổ, ánh mắt liếc qua Tề Thành vẫn ngồi bên bàn. Cây bút lông trong tay chàng thiếu niên đã khô mực, vệt mực loang ra trên giấy xuyến thành một mảng xám đen.

Mãi đến khi mọi người đã rời đi hết, Tề Thành mới đứng dậy. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo gấm màu đỏ tía, gấu áo thêu mấy cành hải đường, đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức khiến Thượng Quan Thời Vu cảm thấy quen thuộc.

"Hôm nay Nữ phó giảng Cửu Biến Thiên, đúng là hợp cảnh." Giọng chàng thiếu niên trong trẻo, trong mắt lại ẩn chứa một sự thâm sâu không hợp với tuổi.

Thượng Quan Thời Vu nhẹ nhàng xếp sách lại, tiếng giấy xào xạc trong gian phòng đông yên tĩnh càng thêm rõ ràng. Tách trà trên bàn phản chiếu đầu mày hơi nhíu của nàng. "Điện hạ sao còn chưa về?"

"Nữ phó." Tề Thành bước lên hai bước, hơi thở thoảng mùi mực tùng phảng phất qua cuốn Tôn Tử Binh Pháp trên bàn, đầu ngón tay chạm vào câu 'Tướng thông hiểu chính biến, ắt biết dùng binh', nói: "Tứ ca sẽ đi Nam Cương."

Gió ngoài cửa sổ đột nhiên lặng im. Thượng Quan Thời Vu cầm chặt cuốn sách trong tay. Đêm đó, khi nàng băng bó vết thương cho Tề Nguyệt, người ấy không hề nhắc đến chuyện này.

Nhưng nàng hiểu nước đi này.

Nàng cúi đầu dọn dẹp bàn sách, một lọn tóc rủ xuống từ mai tóc, che đi đường hàm căng thẳng, nàng nhớ lại dấu tích mà mình đã để lại trên cổ Tề Nguyệt đêm đó, người ấy cười, bảo sẽ giữ lại vết ấy làm kỷ niệm.

"Hôm nay Điện hạ có nhiều điều để nói." Nàng đẩy tách trà về phía trước, màu men thiên thanh làm nổi bật ngón tay trắng như ngọc. "Hay là phụng mệnh phụ vương đến dò la?"

Tề Thành bỗng cười khẽ, tiếng cười mang theo vẻ trẻ trung đặc trưng của tuổi trẻ, nghiêng người lại gần: "Nữ phó đã thấy trò phụng mệnh phụ vương bao giờ chưa? Trò luôn đứng về phía Tứ ca."Câu này rất nhẹ, theo gió thu bay đi, ngay cả chính cậu cũng không chắc có thật là mình có thốt ra hay không.

Nhưng Thượng Quan Thời Vu thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt chàng thiếu niên khi nhìn mình mà nói đó không phải sự kính trọng của trò dành cho thầy, mà giống như...

Trong lòng nàng cũng không tránh khỏi chút sửng sốt.

"Trên tay áo của Nữ phó dính son chu sa rồi." Giọng chàng thiếu niên hơi nghẹn lại.

"Thành Điện hạ." Thượng Quan Thời Vu lạnh lùng ngắt lời. "Ngày mai có bài thi, Điện hạ nên về ôn bài cho sớm."

Khi quay người, tay áo nàng hất đổ chậu rửa bút trên bàn, nước trong vương trên nền đá xanh, làm nhòe đi hàng chữ Tề Thành vừa viết, cũng như muốn hất đổ những tạp niệm của cậu.

Con đường nội cung trong ánh hoàng hôn hiện lên trong mắt, càng dài và càng sâu thẳm. Thượng Quan Thời Vu lướt ngón tay qua ngọc bội bên hông và đường thêu nửa đóa hải đường trên chiếc khăn tay. Muôn vàn tham vọng trong cung cấm với nàng chỉ là mây khói, duy chỉ có sự an nguy của người ấy mới là lý do khiến nàng đưa gót chân mình bước vào thư phòng Hoàng đế lúc này.

Trong thư phòng, hương long diên tỏa lên nghi ngút, Tề Tuần cầm bút phê tấu chương, son chu sa để lại vài nét cắt trên tờ tấu.

"Bệ hạ, Thượng Quan nữ phó xin vào yết kiến." Thái giám cúi người bẩm báo, giọng nói rất khẽ.

Tề Tuần không dừng bút, khóe miệng nhếch nụ cười: "Tuyên."

Cửa điện hé mở, Thượng Quan Thời Vu bước vào.

"Thần nữ bái kiến Bệ hạ."

Tề Tuần đặt bút son xuống, ngẩng mắt nhìn người trước mặt, vào thẳng vấn đề: "Trẫm đoán ngươi đến vì chuyện Nam Cương?"

Thượng Quan Thời Vu không hề biến sắc, ngay cả hơi thở cũng đều đều: "Bệ hạ anh minh."

"Nói đi." Tề Tuần khẽ gõ ngón tay lên bàn gỗ tử đàn, tiếng ngón tay gõ vào gỗ vang lên trong điện.

"Bình Nguyên vương là Chủ tướng, một tay nắm quyền binh Nam Cương đã hơn năm năm nay, lần này nếu lại lập thêm chiến công..." Nàng dừng lại đúng lúc, để lại khoảng trống. "Thần nữ mạo muội, xin bệ hạ sớm có kế sách."

Tề Tuần nhướng mày: "Ngươi muốn tiến cử ai phân quyền với hắn?"

"Thân đệ của thần nữ, Thượng Quan Thời An."

Trong tiếng nước đồng hồ nhỏ giọt, Tề Tuần cười khẽ: "Công tử của Nam Minh vương phủ?" Hắn xoa mép chén trà sứ, màu men phản chiếu vẻ mặt đăm chiêu. "Trẫm những tưởng ngươi sẽ tiến cử phụ thân chứ?"

Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu, ánh mắt ngay thẳng: "Phụ thân tuổi đã cao, không thích hợp cho việc viễn chinh."

Lời nói này không chút sơ hở, nhưng cả hai đều hiểu rõ.

Nam Minh vương quyền cao chức trọng, bản thân cũng là chủ soái, nếu cùng nhảy vào ván cờ này ắt sẽ hậu thuẫn cho Tề Nguyệt ở nơi biên ải, đương nhiên Tề Tuần sẽ không cho phép Tề Nguyệt và thế lực nhà Thượng Quan gắn chặt vào với nhau. Ánh mắt Tề Tuần sắc như muốn xé tan vẻ ngoài bình thản của nàng: "Thời An còn rất trẻ, cùng tuổi với Trường Lăng, cũng không vấn đề gì."

Thượng Quan Thời Vu vừa định tạ ơn, bỗng nghe Tề Tuần chuyển giọng: "Trẫm nhớ hôn lễ của ngươi đã định vào mùng sáu tháng chạp?"

Đầu ngón tay trong tay áo nàng khẽ co lại, nhưng mặt không gợn sóng: "Bệ hạ nhớ chính xác."

"Bên phía Thường Dương vương, trẫm đã hạ chỉ hoãn lại, nhưng hôn ước Tiên đế ban suy cho cùng không thể hủy bỏ, chỉ có thể trì hoãn."

"Thần nữ hiểu."

Tề Tuần nghiêng người vào ghế, "Trước khi xuất chinh, Trường Lăng đã thực hiện một giao dịch với trẫm." Ánh mắt hắn cháy bỏng. "Nếu y chiếm được hai thành Nam Cương cho trẫm..."

"Bệ hạ." Thượng Quan Thời Vu nhẹ nhàng ngắt lời, giọng vẫn bình thản như không. "Việc hoãn hôn lễ cũng cần có lý do."

Tề Tuần nheo mắt, cười mà không phải cười: "Vẫn là ngươi thật sáng suốt." Hắn đột nhiên thở dài, như một bậc trưởng bối đang thực sự lo lắng. "Nhưng sang năm mới ngươi đã hai mươi tư tuổi rồi. Nếu kéo dài quá lâu, triều đình sẽ nói trẫm làm lỡ xuân thì của Thượng Quan nữ phó."

"Thần nữ có thể cáo bệnh, hoặc tự xin vào đạo quán tu hành."

"Một năm rưỡi." Tề Tuần gõ lên bàn. "Nếu Trường Lăng khải hoàn, trẫm sẽ cho phép hoãn hôn lễ đến tế Đoan Ngọ năm sau." Bút son đột ngột dừng lại, "Nếu thất bại..."

"Đại hôn sẽ lập tức tiến hành." Thượng Quan Thời Vu nói nốt, cảm thấy tự câu nói đã mang trong nó nỗi đau.

Tề Tuần đứng dậy, thường y màu huyền với hoa văn rồng cuộn lấp lánh dưới ánh sáng mờ. Hắn bước đến trước mặt Thượng Quan Thời Vu, nhìn xuống với ánh mắt thăm dò: "Có biết vì sao trẫm đồng ý cho em trai ngươi tòng quân không?"

"Vì bệ hạ vừa cần người theo dõi Bình Nguyên vương, vừa cần người trông chừng Trường Lăng vương."

Tề Tuần cười to, tiếng cười vang khắp điện. "Quả nhiên là nữ nhi nhà Thượng Quan."

Khi quay người, vạt áo hắn quét qua bàn, mang theo một làn gió nhẹ. Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông, đèn cung chiếu sáng gương mặt góc cạnh của hắn.

"Đi đi. Nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của trẫm có hạn."

Thượng Quan Thời Vu hành lễ rồi lui ra, khi cửa điện vừa khép hờ, giọng Tề Tuần nhẹ nhàng vọng đến.

"Nói với Trường Lăng, trẫm đợi y khải hoàn."

———

Đêm khuya, chiếc đèn lồng ở Đông viện Nam Minh vương phủ đung đưa trong gió.

Tề Nguyệt đứng dưới bức tường ngoài phủ, nghĩ về chiếu chỉ tuyên trước triều đình, rằng Thượng Quan Thời An cũng sẽ tòng quân viễn chinh. Nàng nhẹ nhàng nhấc người vượt qua bức tường, khi chân chạm đất, một chiếc lá bị giẫm nát. Tề Nguyệt nín thở dựa vào chân tường, đợi đến khi đội tuần đêm đi qua mới men theo bóng tối của hành lang mà tiến tới

Thư phòng Đông viện vẫn sáng đèn, bóng người quen thuộc in lên cửa sổ. Tề Nguyệt đứng trước cửa, ngón tay lơ lửng trên khung cửa không hạ xuống, cúi đầu nhìn đôi giày lấm đất của mình, chút liều lĩnh bỗng chốc bị do dự thay thế.

Quyết định xuất chinh Nam Cương thật sự đột ngột, nhưng tình hình biến đổi trong chớp mắt, nàng không thể không làm vậy. Đốt ngón tay đành đánh bạo gõ hai cái lên khung cửa, rồi lập tức dừng lại.

"Còn không vào thì trà nguội đấy." Có nói vang lên trong phòng.

Tề Nguyệt đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Thượng Quan Thời Vu đang quay lưng về phía nàng để sắp xếp sách vở, trên bàn còn có hai chén trà, hơi nóng vẫn bốc lên. Ánh nến chiếu lên đường cong cổ thon thả, viên ngọc trên trâm lắc lư theo nhịp động tác.

"Ta..."

Lời chưa dứt, Thượng Quan Thời Vu đã quay người lại, cuốn sách trong tay vô ý rơi xuống đất, đập ngay vào chân Tề Nguyệt. Bụi bay lên, Tề Nguyệt lấy tay che miệng ho nhẹ, khóe mắt vì bụi kích thích mà dâng lên một lớp nước mỏng.

"Xin lỗi nhé." Giọng Thượng Quan Thời Vu bình thản nhưng trong mắt thoáng hiện một tia cười. "Trượt tay thôi."

Tề Nguyệt dụi mũi, vừa định mở miệng lại thấy Thượng Quan Thời Vu làm đổ bình rửa bút, nước chảy xuống bàn, đúng lúc tưới lên mũi giày nàng.

"Ôi." Thượng Quan Thời Vu mở to mắt, ngạc nhiên. "Lại tay trượt nữa rồi."

Tề Nguyệt cứ đứng nguyên tại chỗ, giày ướt sũng. Nàng mím môi, khóe mắt hơi đỏ lên nhưng vẫn kiên quyết không phàn nàn.

Thượng Quan Thời Vũ quay người lấy khăn, nhưng lại chậm rãi lau bàn trước, rồi mới đưa khăn cho nàng. "Lau đi."

Tề Nguyệt nhận lấy khăn, cúi đầu lau, vô ý lại làm bụi trên tay áo dính lên mặt. Thượng Quan Thời Vu bèn lấy khăn ướt, tự tay lau cho nàng.

"Còn ấm ức nữa không?" Thượng Quan Thời Vu nhẹ tay véo tai nàng, giọng nói mang theo sự dịu dàng. "Là ai không nói một lời mà đi? Là ai..."

Lời chưa dứt, Tề Nguyệt đột nhiên quay đầu hắt xì một cái, thẳng vào tay áo Thượng Quan Thời Vu.

Hai người cùng sững sờ.

"Ta xin lỗi, ta... ta không cố ý!" Tề Nguyệt vội vàng lau lau, ngẩng lên với vẻ mặt hoảng hốt thực sự.

Thượng Quan Thời Vu nhìn dáng vẻ bối rối, lại nhìn vẻ mặt lúng túng sợ hãi ấy, bỗng bật cười. Nàng đưa tay ấn Tề Nguyệt ngồi xuống ghế, quay người đi về phía sau bình phong.

Tề Nguyệt nhìn chiếc áo sạch treo trên chiếc bình phong, bỗng hiểu ra. Khóe môi nàng hơi nhếch lên, đỏ thêm một chút: "Thời Vu đã đoán trước bản vương sẽ đến, cố tình trêu chọc ta..."

Thượng Quan Thời Vu dừng tay khi lấy áo, vai khẽ run. Khi quay lại, chỉ thấy Tề Nguyệt đã ngồi xổm dưới đất dọn dẹp bình rửa bút bị đổ, dáng vẻ khiến người ta muốn yêu thương.

"Đừng nhặt nữa." Thượng Quan Thời Vu bước tới, đưa tay kéo nàng dậy. "Cởi áo bẩn ra đi."

Tề Nguyệt thuận thế áp sát vào người nàng, trán tựa lên vai: "Ta không cố ý giấu giếm đâu, chuyện Nam Cương... ta sợ... sẽ khiến nàng lo lắng, càng sợ..."

S nàng sẽ ngăn cản.

Câu sau không nói ra.

Thượng Quan Thời Vũ thở dài.

Đúng là nàng đã chuẩn bị cả rổ toàn lời trách mắng, nhưng cảm giác mái tóc trong lòng chạm vào cằm như một chú mèo con làm sai lại biết nũng nịu, những lời đã chuẩn bị cũng sắp tan biến hết.

Ngón tay nàng lướt qua tóc Tề Nguyệt, chạm vào vài hạt cát, hẳn là khi trèo tường dính vào. Nàng không khỏi nhíu mày, sắp xuất chinh rồi mà người này vẫn tuỳ hứng như vậy.

"Chuyện của Thời An..."

"Ta biết." Tề Nguyệt nói, giọng buồn bã. "Cho Thời An đi để ta yên tâm, cũng để nàng an lòng, phải không?"

Thượng Quan Thời Vu dừng tay. Nàng đã đoán trước Tề Nguyệt sẽ đến xin tội, cũng đoán trước vẻ mặt áy náy hối lỗi của người này, nhưng không ngờ đối phương lại nói thẳng ra những điều này.

"Càng ngày càng tinh vi rồi đấy." Nàng cào nhẹ gáy Tề Nguyệt, giọng nói chút tức giận còn sót lại đã tan biến. "Dậy đi, thay áo."

Tề Nguyệt không nhúc nhích, ôm nàng càng chặt hơn: "Vậy là không giận ta nữa?"

Thượng Quan Thời Vu nhìn bóng hai người in lên tường, bỗng thấy buồn cười. Rõ ràng là tình huống nàng chất vấn hỏi tội, sao lại biến thành nàng dỗ dành chú mèo con gây tội này?

"Vẫn giận." Nàng cố ý hạ giọng cho lạnh lùng, nhưng tay đã với tới đai lưng Tề Nguyệt. "Cho nên Vương gia phải trở về nguyên vẹn, thiếu một sợi tóc..."

Thượng Quan Thời Vu rút dây lưng của Tề Nguyệt ra, bỗng nghe 'bộp' một tiếng. Một gói giấy dầu rơi ra từ trong vạt áo, bung ra trên mặt đất, trong đó là mấy miếng bánh hoa quế.

Hai người cùng cúi đầu, im lặng nhìn đống vụn nát.

"Ta..." Tai Tề Nguyệt đỏ lên, giọng nói nhỏ gần như không nghe thấy. "Tiệm bánh cũ ở phố Tây, ta đã đặc biệt đi đường vòng để mua..."

Gói bánh hoa quế được nàng bọc cẩn thận trong ba lớp giấy dầu, giấu trong ngực áo muốn gây bất ngờ cho người trong lòng, nào ngờ cả chặng đường trèo tường vượt viện khiến bánh lại nát đến mức không còn hình dạng.

Thượng Quan Thời Vu ngồi xổm xuống, nâng gói bánh trên tên, cho một miếng nhỏ vào miệng. Vị ngọt quế hoa lan tỏa trên đầu lưỡi, độ ngọt của đường khiến nàng hơi nhíu mày.

Quá ngọt, ngọt đến khé cả cổ.

"Quá ngọt hả?" Tề Nguyệt lo lắng nhìn từng biểu cảm nhỏ của nàng. "Ta biết nàng không thích ngọt, đã dặn chủ tiệm bớt ba phần đường rồi mà..."

Thượng Quan Thời Vu ngẩng lên nhìn nàng: "Ngươi chạy từ trong thành ra phố Tây, chỉ vì cái này?"

"Nghe nói chủ quán già yếu quá, sắp đóng tiệm về quê rồi..." Tề Nguyệt nói, "Ta nhớ ngày xưa nàng từng khen kẹo bánh nhà họ..."

Ký ức chợt quay về chín năm trước, hình ảnh Tề Nguyệt nhỏ nhắn kiễng chân đặt nửa miếng kẹo bột vào lòng bàn tay nàng.

Ký ức làm Thượng Quan Thời Vu nghẹn giọng, lại nhón một chút vụn bánh: "Nhưng vẫn nhiều đường quá..."

"Lần sau ta sẽ..."

"Nhưng hương hoa quế vừa đủ, rất thơm." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời, nhìn đôi mắt Tề Nguyệt bừng sáng trong tích tắc, khẽ nói: "Vẫn ngon."

Hai chữ đơn giản khiến Tề Nguyệt cười cong mắt, vừa định nói gì đó thì bị Thượng Quan Thời Vu đặt tay lên vai xoay người lại: "Giơ tay lên."

Một chiếc áo gấm màu đỏ thẫm được mở ra, Tề Nguyệt sững người. Màu sắc, chất liệu này đều giống hệt chiếc áo nàng thích nhất.

"Đẹp không?" Tề Nguyệt giang hai tay xoay một vòng, hoa văn thêu chỉ vàng hình hải đường lấp ló dưới tà áo.

Thượng Quan Thời Vu khẽ chạm ngón tay vào nếp nhăn trên vai nàng: "Xoay lại chút nữa."

Tề Nguyệt ngoan ngoãn quay người, cảm nhận bàn tay mềm mại của nàng chỉnh lại cổ áo cho mình. Trong tiếng sột soạt của vải, nàng chợt nhớ mục đích liều lĩnh của chuyến trèo tường đêm nay: "Thực ra nàng không nên để Thời An đi theo, một mình ta có thể lo liệu được."

Thượng Quan Thời Vu dừng tay, mấy ngón tay hơi siết chặt cổ áo: "Nam Cương nguy hiểm, võ công Thời An hơn ngươi, hơn nữa nó thích binh pháp võ nghệ từ bé, cũng có chí lập công danh."

"Nhưng..."

"Hai người các ngươi lớn lên cùng nhau." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, "Thời An đi, ngươi cũng có người bàn bạc giúp đỡ, mà ta cũng yên tâm hơn."

Tề Nguyệt cắn môi, còn muốn nói gì đó, nhưng Thượng Quan Thời Vu đã đặt tay lên vai xoay nàng quay lại. Khi giúp nàng mặc chiếc áo gấm sạch sẽ, ngón tay Thượng Quan Thời Vu lướt nhẹ qua cổ, khiến cho nàng khẽ run lên.

Tề Nguyệt cúi đầu nhìn tà áo đỏ vừa vặn mặc trên người, trong lòng bỗng dâng lên ý nghĩ muốn xem qua tủ quần áo của Thượng Quan Thời Vu — rốt cuộc trong đó còn giấu bao nhiêu bộ y phục như thế này nữa? Phải chăng mỗi bộ đều là kiểu dáng nàng thích, mỗi bộ đều là để chờ đợi nàng trèo tường vượt viện đến, rồi... được 'vô tình' thay lên người?

—— Hết chương 58 ——


Gạo nấu thành cơm xong cái là ngọt ngào quá ha, nhiều đường quá ha......

Chương trước Chương tiếp
Loading...