[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 57: GIẢ Ý CHÂN TÌNH ĐỀU TOAN TÍNH
Dưới màn mưa bụi, Thượng Quan Thời Vu bước trên con đường đá xanh mà đi tới, vừa bước vào sân trong, những giọt nước trên tóc còn chưa kịp khô, đã nghe thấy giọng nói đáng ghét của Thượng Quan Thời An vọng ra từ hành lang."Hoà Cát, trưởng tỷ ta ra ngoài rồi đúng không?" Thượng Quan Thời An dựa vào cột hành lang, tay nghịch một quả mơ khô, "Ta đã nói rồi, có người rốt cuộc cũng không ngồi yên nổi nữa."Y nháy mắt một cái đầy ý tứ, "Thực ra Đoàn Mị Vi xinh như hoa như nguyệt, Trường Lăng cứ diễn nhập tâm như thế, khéo khi..."Giọng nói đột nhiên dừng lại.Thượng Quan Thời An cảm thấy sau gáy mình lạnh buốt, từ từ quay đầu nhìn lại đã phải đối mặt với khuôn mặt nửa cười nửa không. Dưới ánh trăng, chiếc khăn lụa thêu bông hoa hải đường méo mó cài trên ngọc bội eo của nàng đặc biệt nổi bật."Thời An." Thượng Quan Thời Vu chậm rãi vắt ống tay áo ướt sũng, "Chép xong Lễ Ký chưa?""Đệ chép hai mươi lần rồi!" Thượng Quan Thời An vội lùi lại hai bước, giày đạp vào vũng nước phát ra tiếng bì bõm, "Chỉ là... nét chữ hơi bay bổng một chút..."Thượng Quan Thời Vu giơ tay ra, "Đưa ta xem."Thượng Quan Thời An biến đổi sắc như con mèo bị dẫm phải đuôi: "Chuyện này... Đệ đột nhiên nhớ ra sáng sớm nay còn có quân vụ...""Không phải vội." Thượng Quan Thời Vu bước lên cắt đứt đường lui của y, "Trước tiên nói ta nghe xem Đoàn tiểu thư xinh đẹp ra sao?"Hoà Cát im bặt, cúi đầu lùi vào góc hành lang, chỉ muốn nín thở."Cái này..." Yết hầu của Thượng Quan Thời An lăn một cái, mắt đảo lia lịa, "Nàng kia có đôi mắt hạnh..." Thấy mắt phượng trước mặt hơi nheo lại, vội sửa miệng, "Nhưng mắt hạnh to quá, rõ là không có hồn, sao bằng được mắt a tỷ đây tựa làn thu thủy, liếc một cái là sinh tình ngay!"Thượng Quan Thời Vu gõ nhẹ vào xương quạt, "Tiếp tục.""Đôi môi ấy..." Thượng Quan Thời An trong cái khó mà ló cái khôn, "Môi son tuy là đẹp đấy, nhưng mà ôi, son phấn đậm quá, không hề tự nhiên." Thấy đối phương không động tâm, lại nói: "Mũi quá cao, trông quá cứng cáp, hoàn toàn không có nét mềm mại của nữ nhi gì cả."Y vào được nhịp, càng nói càng trôi chảy, thậm chí còn giơ tay ra minh họa, "Lưng eo thì gầy gò không được một nắm tay, nhìn yếu đuối như gió thổi là bay, sao bằng như a tỷ..." Thượng Quan Thời An đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng che miệng.Thượng Quan Thời Vu nhếch khoé miệng nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: "Đã chép Lễ Ký giỏi như vậy rồi, chi bằng chép thêm Xuân Thu mười lần."Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, vén tóc ướt ra sau tai, lộ ra vết răng mới bị in trên cổ, "Ngày mai nộp đây.""Mười lần?!" Thượng Quan Thời An tròn mắt, như bị sét đánh, "Bây giờ đã là giờ Tý rồi mà!""Ít quá?" Thượng Quan Thời Vu nhướn mày, ngón tay vuốt qua chiếc khăn lụa bên eo, "Hai mươi lần vậy."Thượng Quan Thời An kêu một tiếng thảm thiết, lao tới ôm tay nàng: "A tỷ ơi đệ sai rồi! Đoàn Mị Vi sao mà bằng được một phần phong thái của a tỷ, cái tên Trường Lăng kia làm sao mà động lòng được, mắt y gần như dính vào người a tỷ rồi còn đâu!""Ba mươi lần.""Đừng mà!" Thượng Quan Thời An mếu máo như sắp khóc, "Đệ chỉ lo lắng cho a tỷ thôi mà..." Y lại tia thấy chiếc khăn lụa bên eo nàng, đột nhiên lóe lên, "Đường thêu này... là của Trường Lăng?""Bốn mươi lần, nói thêm nữa là năm mươi lần."Thượng Quan Thời An lập tức im bặt, mắt chớp chớp đầy oán giận, Thượng Quan Thời Vu đột nhiên đưa tay ra, phủi sạch hoa rơi trên vai y: "Dầm mưa sẽ khiến vết thương nặng thêm đấy."Thượng Quan Thời An sáng mắt lên: "Đệ biết a tỷ thương đệ mà!""Năm mươi lần." Thượng Quan Thời Vu quay người đi vào phòng trong, "Nộp trước bữa sáng ngày mai."Thượng Quan Thời An ôm ngực, lùi lại ba bước, dáng vẻ đau lòng: "Đệ đi chép ngay đây!" Nhưng khi quay người lại nói nhỏ vào tai Hoà Cát, "Ngươi có thấy chưa? Hoa hải đường trên khăn lụa đó kìa, đường kim mũi chỉ còn xấu hơn cả con rết bò...""Thượng Quan Thời An! Sáu mươi lần! Ngay bây giờ! Lập tức! Mau chép cho ta!" Thượng Quan Thời Vu đanh cả giọng lại, "Còn nói nhiều nữa ta sẽ bắt ngươi chép Lễ Ký từ trang cuối về trang đầu."Trong màn mưa vọng lại tiếng than thảm thiết của Thượng Quan Thời An: "Đệ đi chép ngay đây..." Y cúi gằm mặt mà quay gót, chưa đi được hai bước lại ngoái đầu nhắc nhỏ, "A tỷ, áo choàng của a tỷ bị buộc ngược rồi kìa..."Rầm một cái, cửa phòng đóng sầm lại.Hoà Cát nhịn cười đến đỏ mặt, mà Thượng Quan Thời An cuối cùng không nhịn được nữa, ôm bụng mà bịt miệng cười.Y khoanh tay đi về phía thư phòng, đột nhiên dừng bước, mắt mở to như kinh ngạc lắm: "Khoan đã?!" Y trầm ngâm nhìn về phía phòng trong, hạ giọng rất thấp: "Vết trên cổ a tỷ là vết cắn?"Cuối cùng là nụ cười đầy ẩn ý, "Trường Lăng, cái tên này..." Y xoa xoa cằm, dáng vẻ tinh quái, "Lại khiến a tỷ phải dung túng như vậy..."Lời còn chưa dứt, một hạt mơ xé gió bay vút tới qua khe cửa sổ, Thượng Quan Thời An lập tức bắt lấy, "Được rồi được rồi, đệ đi chép sách ngay."Trong phòng trong, Thượng Quan Thời Vu đứng trước gương đồng thay lại y phục, ngón tay chạm vào những dấu vết ân ái trên cổ, nhìn ngắm với một vẻ thoả mãn thoáng hiện trong ánh mắt. Ngoài cửa sổ, tiếng mưa càng lúc càng dày, không át được tiếng than vãn phát ra từ phía thư phòng: "Sáu mươi lần, tận sáu mươi lần..."———Hôm sau, xe ngựa của Tề Nguyệt dừng trước cửa phủ Bình Nguyên vương.Đoàn Mị Vi đã đợi sẵn trong hoa đình, nghiêng người tựa trên ghế mềm lót da cáo. Nàng luồn tay vân vê mấy sợi tóc, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào vết đỏ trên cổ Tề Nguyệt. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rõ vết đỏ như đóa hồng trên tuyết, rõ ràng là đã bị ai đó cắn một cách cực kỳ dịu dàng."Vương gia đến sớm thế." Giọng Đoàn Mị Vi mang theo sự uể oải của buổi sáng, ngón tay vuốt sợi tóc rủ, "Hay là nhung nhớ vết thương của ta?"Tề Nguyệt đi thẳng đến trước giường, lấy ra lọ thuốc sứ xanh từ trong tay áo."Thay băng." Giọng nàng bình thản, không chút gợn sóng.Đoàn Mị Vi không vội, nghiêng người tới trước Tề Nguyệt. Mùi hoa nhài nhàn nhạt pha lẫn mùi thuốc từ người nàng lan tỏa theo động tác. "Chỗ này của chàng..." Nàng đột nhiên đưa tay, ngón tay chấm nhẹ vào cổ Tề Nguyệt, "Cũng nên bôi thuốc đi."Vết đỏ đó dưới ánh sáng ban mai càng thêm rõ ràng, như cánh hoa hồng rơi trên tuyết. Đoàn Mị Vi thấy tê tê trong lòng, một dấu vết như thế, ngoài Thượng Quan Thời Vu ra thì còn ai có thể để lại trên người Tề Nguyệt đây?Mắt Tề Nguyệt tối sầm, tay đột nhiên dùng lực. Thuốc bột rắc lên vết thương khiến Đoàn Mị Vi đau đến nỗi hít một hơi lạnh, nhưng vẫn cố nuốt tiếng kêu đau vào trong."Đau à?" Tề Nguyệt nhướn mày, "Chịu khó một chút."Đoàn Mị Vi cắn môi, trong mắt ứa lên tầng nước, nàng nghiêng đầu, giả vờ tủi thân: "Vương gia tàn nhẫn thật đấy, tiểu nữ vì diễn kịch cùng ngài nên mới suýt mất mạng, giờ ngài lại không có một lời quan tâm?"Tề Nguyệt cất lọ thuốc, lạnh nhạt: "Đoàn tiểu thư muốn ta quan tâm kiểu gì?"Đoàn Mị Vi đột nhiên áp sát lại, "Ví dụ như hãy nói cho ta biết, Thượng Quan Thời Vu có biết ngài thực ra là..."Lời chưa dứt, Tề Nguyệt siết chặt lấy cổ tay nàng, mày ngùn ngụt sát khí.Đoàn Mị Vi gượng cười: "Vương gia căng thẳng gì chứ? Ta đâu có nói ra."Tề Nguyệt nhìn đôi mắt hơi ướt của nàng, đột nhiên nhớ lại khi nàng bị thương trên trường săn, tay cũng hơi lỏng ra, "Có những chuyện, biết rồi, chưa chắc đã là tốt.""Vương gia..." Đoàn Mị Vi rút tay về, cổ tay đã hiện lên một vòng đỏ. Nàng cúi đầu chỉnh lại tay áo, giấu đi vẻ ảm đạm trong mắt, "Nhưng phía An Quảng vương sẽ không dễ dàng bỏ qua như ta đâu."Tề Nguyệt buông nàng ra, mặt không biểu cảm: "Không phiền Đoàn tiểu thư lo lắng."Đoàn Mị Vi nhìn theo bóng lưng nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương của mình. Vết này sao sánh được với vết đỏ chói mắt trên cổ Tề Nguyệt, đó là dấu ấn chủ quyền của Thượng Quan Thời Vu, mà nàng thậm chí còn không có tư cách hỏi han.Ngoài hoa đình, một lá phong bay vào cửa sổ, rơi ngay trên váy Đoàn Mị Vi, cũng đỏ rực chói mắt như vậy.———Tề Nguyệt vừa bước vào phủ An Quảng Vương đã nhận ra không khí bất thường. Vệ sĩ trong phủ nhiều gấp đôi ngày thường, ai nấy siết chuôi đao trong tay, mặt mũi đều căng thẳng."Vương gia đang đợi ngài trong thư phòng." Người hầu cúi đầu, giọng nhẹ như không.Khi mở cánh cửa gỗ chạm khắc, mùi trầm hương pha lẫn mực tùng phả vào mặt.Tề Trạm đứng quay lưng lại cửa sổ, ngón tay thon dài xoay chiếc nhẫn ngọc trắng lấp lánh ánh sáng ấm áp."Thất thúc." Tề Nguyệt cúi người hành lễ với một tư thế vừa phải, cung kính mà không mất phong thái.Tề Trạm từ từ quay người lại, áo gấm màu ngà càng tôn lên vẻ tôn quý, ánh mắt hắn như nước, lướt qua toàn thân Tề Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở vết đỏ trên cổ nàng."Vết thương của Đoàn tiểu thư thế nào rồi?" Giọng nói ôn hoà nhưng mang theo hơi lạnh."Không đáng ngại." Tề Nguyệt giữ sắc mặt như thường, mắt liếc thấy chén trà trên bàn, sứ xanh nứt nhưng không vỡ.Tề Trạm đột nhiên cười khẽ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Không đáng ngại? Vậy cảnh tượng ân ái trên giường hôm qua, con giải thích thế nào?""Đoàn tiểu thư hoảng sợ quá, con dỗ dành cho nàng nghỉ ngơi chút.""Nghỉ ngơi?" Tề Trạm bước tới một bước, giơ tay, ngón tay chỉ vào cổ nàng: "Vậy đây là gì?"Vết đỏ đó dưới ánh sáng ban mai rõ ràng, Tề Nguyệt có thể ngửi thấy mùi long diên hương pha lẫn mực tùng từ tay áo Tề Trạm."Đây là bị cành cây trên thao trường đâm phải." Giọng nàng bình tĩnh, "Thất thúc nếu không tin có thể nhìn kỹ vết thương."Tề Nguyệt hơi nghiêng đầu, lộ ra đường cong của cổ, góc độ này nàng, sáng nay nàng đã tập mấy lần. Ngón tay Tề Trạm lướt theo vết thương, đột nhiên dừng lại: "Trường Lăng, con biết Thất thúc ghét nhất điều gì không?""Dối trá." Tề Nguyệt ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm."Vậy lúc này con có đang dối Thất thúc không?" Tề Nguyệt lấy từ trong tay áo ra một phong mật hàm, dấu son phủ Bình Nguyên phủ dưới ánh mặt trời chói mắt: "Con không dám. Đây là vật sáng nay Đoàn tiểu thư tự tay đưa."Khi mở ra, đồng tử Tề Trạm hơi co lại. Trên ấy là bản đồ tuyến phòng thủ biên quan Nam Cương, mấy vị trí ải quan đều có ký hiệu làm dấu."Đoàn gia đã bí mật thông đồng với tướng Nam Cương hơn một tháng nay rồi." Giọng Tề Nguyệt nhẹ đi, "Con phải lấy lòng tin của Đoàn Mị Vi."Ngón tay Tề Trạm xoa mép thư: "Làm sao chứng minh thứ này là thật?""Thất thúc minh giám, năm đó Thất thúc đỡ cho con một mũi tên, dĩ nhiên mạng của con nằm trong tay Thất thúc!"Ánh mắt Tề Trạm di chuyển giữa thư và Tề Nguyệt, đột nhiên thở dài: "Con muốn gì?""Nam Cương." Tề Nguyệt quỳ một gối xuống, tư thế cung kính, "Con nguyện vì Thất thúc phân ưu, điều tra rõ âm mưu giữa Đoàn gia và quân Nam Cương.""Chà..." Tề Trạm đột nhiên cúi người, hạt châu trên trâm ngọc rủ xuống, lắc lư: "Một mũi tên trúng hai đích."Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai Tề Nguyệt, "Vừa muốn lập công, lại vừa..." Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sau gáy nàng, "Chạy khỏi bàn tay của Thất thúc?""Giờ con đã gạt bỏ nữ nhi tình trường, thực lòng chuyên tâm muốn trở thành cánh tay phải của Thất thúc." Giọng Tề Nguyệt kiên định như cũ. Ngón tay nàng chỉ vào vết thương trên cánh tay, "Vết thương con đã đổi lấy này chính là lời thề của con."Ánh mắt Tề Trạm di chuyển, đột nhiên đưa tay đỡ nàng dậy, ngón tay hắn chạm vào vết đỏ trên cổ nàng, giọng mang theo sự dịu dàng hiếm có: "Đã là lừa cô ta thì cũng không cần phải lừa nghiêm túc đến vậy."Ngón cái xoa lên vùng da đó như muốn xóa đi dấu vết Đoàn Mị Vi để lại. "Lần sau có việc gì cứ trực tiếp nói thẳng với Thất thúc." Hắn kéo nàng lại gần, "Dù con có muốn trăng trên trời, Thất thúc cũng sẽ hái xuống cho con.""Ngày mai ta sẽ tâu lên Hoàng thượng, phong con làm Phó tướng dẫn quân đến Nam Cương. Trên đường hành quân, Thất thúc sẽ phái ảnh vệ bảo vệ con.""Tạ thất thúc." Tề Nguyệt cúi đầu, nàng biết, Tề Trạm không hoàn toàn tin tưởng nàng. Nhưng ít nhất nàng đã giành được cơ hội đến Nam Cương, mà Nam Cương, chính là mắt xích then chốt trong kế hoạch của nàng.Cuối hành lang, Tề Trạm đứng trước cửa sổ, nhìn theo bóng lưng Tề Nguyệt, sắc mặt tối tăm.Hắn xoay chiếc nhẫn ngọc, nói với bóng tối: "Điều tra thư từ qua lại của Đoàn gia nửa năm trở lại đây, đặc biệt là những thứ liên quan đến Nam Cương."
—— Hết chương 57 ——
Vương gia tình chàng ý thiếp xong quay qua tính kế chị Vi hả Vương gia :))
—— Hết chương 57 ——
Vương gia tình chàng ý thiếp xong quay qua tính kế chị Vi hả Vương gia :))