[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 56: ĐÊM XUÂN NGẮN NGỦI LÀ SỞ NGUYỆN



Thượng Quan Thời Vu ngồi xuống trên đùi Tề Nguyệt, vòng tay ôm lấy cổ, mà trung y trên người Tề Nguyệt đã thấm đẫm nước ấm, trở nên mỏng dính và bám sát vào làn da như một lớp da thứ hai. Những ngón tay của Thượng Quan Thời Vu luồn vào mái tóc ướt nhẹp của Tề Nguyệt, nhẹ nhàng nắm lấy chân tóc và hơi dùng lực kéo cho đối phương ngửa mặt lên. Giọng nàng nóng bỏng, còn nóng hơn cả làn nước trong bồn. 

"Nhớ lấy." Nàng ngậm lấy vành tai nhạy cảm của Tề Nguyệt, cảm nhận được sự run rẩy của đối phương khi răng mài vào da, rồi chuyển thành nụ hôn gợi tình, "Ngay cả vết thương của ngươi..." Ngón tay lướt qua vết tích trên xương đòn, "Cũng phải khắc tên ta." 

'Rào' một tiếng, sóng nước gợn nhấp nhô như thuỷ triều dâng lên khi vị trí hai người bị đảo ngược. Tề Nguyệt chẳng biết lấy đâu ra lực, xoay người ép Thượng Quan Thời Vu vào thành bồn tắm trơn nhẵn. Mái tóc dài ướt át rũ ra như một tấm màn tối, bao vây hai người trong không gian chật hẹp. 

"Vậy thì Nữ phó phải..." Tề Nguyệt áp sát môi mình vào cổ Thượng Quan Thời Vu, đôi môi lướt qua mạch máu đang đập, giọng đầy thách thức. "Dọn dẹp hậu quả mới được." 

Dưới làn nước, ngón tay Tề Nguyệt men theo đường eo Thượng Quan Thời Vu, động tác tuy vụng về nhưng đầy táo bạo. Cảm giác chỗ riêng tư trên nói da thịt được vuốt ve khiến cho Thượng Quan Thời Vu nín thở, lập tức nắm lấy cổ tay nghịch ngợm của nàng. 

"Ai dạy ngươi biết thứ này vậy?" Giọng Thượng Quan Thời Vu khàn đục, đầu ngón tay vô thức siết chặt lại, giọt nước đọng trên cằm rơi xuống, rơi trên hai bàn tay đan vào nhau. 

Đôi mắt ướt át của Tề Nguyệt lóe lên chút hoảng hốt: "Ta... ta không biết..." Giọng nàng càng lúc càng nhỏ. 

Thượng Quan Thời Vu nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ ửng của người kia, chợt nhớ ra ngay cả nụ hôn cũng là do mình dạy, cũng thấy mềm lòng, ngón cái nhẹ nhàng xoa xương cổ tay Tề Nguyệt. 

Tề Nguyệt nhân cơ hội đó úp mặt vào hõm cổ nàng: "Thật sự không biết mà..." Hơi thở ấm áp phả lên vùng da nhạy cảm, "Thời Vu dạy ta đi, được không?" 

Lời cầu xin này đánh thẳng vào tim Thượng Quan Thời Vu. Nàng đưa tay vuốt ve gáy Tề Nguýt , cảm nhận được làn tóc ướt lạnh. 

"Muốn học? Trước hết khai ra nguồn gốc của vết này." Ngón tay ướt của Thượng Quan Thời Vu vẽ một vòng tròn ám muội trên vết cắn ở xương đòn của Tề Nguyệt. 

"Đêm đó ở trường săn, bị người ta cắn đến chảy máu mà còn không khóc nổi thành tiếng." 

"Trí nhớ không tệ." Thượng Quan Thời Vu giật sợi lụa cột nửa mái tóc xuống, mái tóc ướt rũ xuống, dính vào vai Tề Nguyệt, "Vậy hôm nay..." 

"Hôm nay đương nhiên là diễn kịch."

Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước không át được tiếng nước sóng sánh trong bồn.

"A Nguyệt, ngươi phải nhớ những thứ này..." Ngón tay trượt dọc xương sống xuống hõm lưng, giọng Thượng Quan Thời Vu cùng hơi nóng của nước vờn bên tai, "Chỉ có thể do ta dạy." 

Mặt nước gợn sóng dữ dội, Tề Nguyệt bị nàng ép vào thành gỗ, nàng hơi cúi đầu, đuôi tóc lướt qua vết thương trên xương đòn và ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu. 

"Bây giờ thì tập trung học." 

Trong làn hơi nước mờ ảo, Tề Nguyệt ngửa mặt nhìn vào đáy mắt nàng, nơi ấy ẩn chứa những cảm xúc không nói được bằng lời.
Khóe mắt Thượng Quan Thời Vu phơn phớt hồng, mái tóc ướt sũng dính vào làn da cổ đỏ ửng. Giọt nước trong vắt từ đường hàm thanh tú của nàng rơi xuống, rơi lên môi hé mở của Tề Nguyệt, mang theo chút mát lạnh. 

Mấy ngón tay lướt qua ngực để cởi áo, Tề Nguyệt suýt nín thở, nắm lấy bàn tay đó áp lên da nóng bỏng của mình.

"Vậy Nữ phó phải dạy kỹ một chút mới được."

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn trút xuống ào ào, nhưng không lấp được những tiếng thở gấp gáp, đứt quãng trong buồng tắm. Sóng nước đập vào thành bồn, sóng sánh làm ướt đẫm quần áo rơi rớt trên sàn.

Thượng Quan Thời Vu chiều chuộng theo sự tấn công có chút vụng về nhưng gợi cảm và đầy tính chiếm hữu của Tề Nguyệt, chỉ khi người quá điên cuồng mới cắn nhẹ bên khóe môi mềm mại. Lực cắn rất nhẹ, lại dùng đầu lưỡi ướt át liếm qua dỗ dành. 

Tiếng cát chảy trong đồng hồ hoà vào với tiếng rên rỉ, Thượng Quan Thời Vu tựa vầng trán vào cằm Tề Nguyệt mà thở dốc, lông mi rủ xuống còn đọng những giọt nước nhỏ li ti, đôi môi vốn nhạt màu không son phấn giờ đã ửng hồng, hơi sưng vì những nụ hôn. 

"Hôm nay đến đây thôi." Giọng nàng yếu ớt sau cơn cuồng nhiệt, như bị rút hết gân cốt. 

Tề Nguyệt vẫn còn luyến tiếc, cọ mũi vào sườn mặt nàng: "Trò ngu muội..." Ngón tay nghịch ngợm luồn xuống bên dưới vạt áo yếm ướt sũng dính chặt trước ngực của đối phương, "Vẫn cần Nữ phó phải ôn luyện thêm." 

Thượng Quan Thời Vu đưa tay vuốt đuôi tóc ướt của Tề Nguyệt, ánh mắt dừng lại ở khóe mắt cũng đỏ ửng của nàng. Giọt nước lơ lửng, không biết là nước tắm hay nước mắt lúc đắm say. 

Hơi thở của nàng lúc này nhẹ hơn bình thường rất nhiều. 

"Đã giờ Dần rồi." Giọng nàng khàn đi vì ân ái, ngón cái đặt nhẹ lên vết răng còn mới trên cổ Tề Nguyệt. 

Tề Nguyệt lại lười nhác dụi đầu vào hõm cổ nàng, giọt nước từ đuôi tóc rơi xuống xương đòn Thượng Quan Thời Vu: "Còn sớm..." 

"Không còn sớm nữa." Thượng Quan Thời Vu cố gắng đứng dậy, bước chân nàng không vững, rõ ràng đã kiệt sức, nhưng vẫn gượng nắm lấy cổ tay Tề Nguyệt, giọt nước từ cằm rơi xuống, trúng vào đôi môi ngửa lên của Tề Nguyệt. 

Tề Nguyệt đột nhiên nắm lấy mắt cá chân nàng, giọng nịnh nọt dụ dỗ: "Thêm một khắc nữa... Chỉ một khắc nữa thôi." 

Thượng Quan Thời Vũ cúi người, đuôi tóc lướt qua xương đòn Tề Nguyệt, hơi thở của nàng vẫn chưa đều, ngực vẫn nhấp nhô, "Thủ hạ của Tề Trạm rất có thể chỉ hai khắc nữa là tới." 

Nàng cắn vào vành tai Tề Nguyệt rồi liền chuyển thành cái liếm láp dịu dàng, "Trường Lăng vương gia muốn uổng công dã tràng sao? Công sức thần nữ đau lòng nhìn ngài tình chàng ý thiếp với Đoàn Mị Vi như vậy?" 

"Ngày dài tháng rộng." Giọng nàng nhẹ như gió thoảng. 

Tề Nguyệt rúc vào vai nàng, ngửi mùi trầm thủy hương quen thuộc, thì thầm: "Vậy Thời Vu phải dạy bản vương cả đời." 

Thượng Quan Thời Vu ôm lấy Tề Nguyệt: "Được." 

Có giọt nước nhỏ xuống từ bình phong, Tề Nguyệt lấy khăn khô, nhẹ nhàng lau tóc ướt cho Thượng Quan Thời Vu. Nàng lim dim mắt, để mặc, tỏ một sự ngoan ngoãn nhu thuận hiếm thấy. Mồ hôi lúc nãy vẫn chưa khô hết, khiến cho làn da lộ ra trông càng mịn màng. Trong mái tóc xõa tung, thoáng thấy vài vết hồng chưa tan trên cổ. 

"Đừng động." Nàng bỗng giữ vai Tề Nguyệt, lấy thuốc ra từ hộp bạc. Khi thuốc rắc lên vết thương trên cánh tay Tề Nguyệt, những thớ cơ căng lên trông thấy, nhưng không nghe thấy một tiếng kêu. 

"Đau không?" Thượng Quan Thời Vu nhướn mày, khi băng vải lại cố ý siết chặt. 

Tề Nguyệt hít một hơi, nét mặt nhăn lại khiến ánh mắt nàng chớp động, lập tức nới lỏng tay. 

"Mặc của ta đi." Tề Nguyệt thấy nàng định đi liền nắm lấy cổ tay nàng, lại khoác chiếc áo choàng màu huyền của mình lên vai nàng, lớp lông cáo ở cổ áo còn hơi ấm, xuyên qua lớp áo mỏng. Khi buộc dây, ngón tay vô tình hữu ý chạm vào mạch đập trên cổ Thượng Quan Thời Vu, lại dịu dàng gỡ tóc ướt ra khỏi cổ áo. 

Thượng Quan Thời Vu liếc nhìn áo choàng trên vai mình, khóe môi nhếch lên: "Sao vậy? Muốn thần nữ làm túi thơm di động cho vương gia?" 

"Không được à?" Tề Nguyệt sửa lại áo choàng lên vai nàng, ngón tay như vô tình lướt qua vùng nhạy cảm sau tai, "Mùi trầm thủy hương này chỉ có Nữ phó tự pha chế mới đúng điệu." 

Mùi hương đột nhiên đậm hơn, Thượng Quan Thời Vu phát hiện lớp lót áo đã được ủ kỹ bằng lò xông, giống hệt cách nàng thường làm. Tim nàng như bị kim tẩm mật châm nhẹ, dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Nhưng lời nói ra lại đầy trách móc, "Học trò nghịch ngợm." 

Tề Nguyệt đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, ngón cái đặt lên mạch: "Nhịp tim của Thời Vu tỷ tỷ..." Ánh mắt lóe lên nụ cười, "Còn nhanh hơn cả của bản vương." 

Thượng Quan Thời Vu rút tay lại, cúi xuống nhặt chiếc khăn lụa ướt. Giọt nước từ ngón tay trắng muốt rơi xuống, thấm vào gạch. 

Đầu ngón tay nhặt khăn cũng run nhẹ. 

"Cái này, ta mang đi." Chiếc khăn ướt nặng trịch trong tay áo, "Ngày mai..." 

"Ngày mai phải đến phủ Bình Nguyên kiểm tra một chút." Tề Nguyệt lên tiếng, ánh mắt sáng rõ, "Vết thương của cô ấy chưa lành." 

Cửa sổ bật mở, gió đêm cuốn theo mưa xối vào lưng Thượng Quan Thời Vu đang hơi căng, nàng không quay đầu, giọng hòa vào tiếng mưa: "Tùy ngươi." 

Hai từ nhẹ bẫng khiến cổ họng Tề Nguyệt nghẹn lại. Nàng vội bước tới nắm lấy tà áo choàng: "Đợi đã!" 

Ánh trăng chiếu xiên, phủ bạc lên gương mặt Thượng Quan Thời Vu.

"Vật quy nguyên chủ." Tề Nguyệt đưa chiếc trâm ngọc lan đã sửa đẹp đẽ vào tay nàng, trên trâm thêu nửa đóa hải đường, nhưng mà, đường kim không khéo, lởm chởm như cố tình để người ta chê cười. 

Giọng nàng mềm mại như nịnh nọt, "Thời Vu tỷ tỷ đừng giận nữa, được không?" 

Thượng Quan Thời Vu lướt ngón tay qua đóa hải đường, chút gì uất ức trong lòng cũng bỗng tan biến. Người nàng như mềm nhũn, đến cả quay người cũng chậm hơn bình thường. 

Tề Nguyệt nhân cơ hội ấy lấy ngay hộp trang điểm, chấm một chút son: "Trước đây tỷ tỷ luôn trang điểm cho ta." Nàng nhẹ nhàng xoay mặt Thượng Quan Thời Vu lại, "Hôm nay... để bản vương hầu hạ Thời Vu một lần." 

Thượng Quan Thời Vu quay mặt đi, nhưng khi Tề Nguyệt năn nỉ đến lần thứ ba, cuối cùng nàng cũng phải chịu thua, dựa vào mép bàn trang điểm lạnh lẽo. Khóe mắt nàng còn vương chút hồng chưa tan như cánh hoa hải đường bị vò nát, yếu ớt nhưng kiều diễm. 

Tề Nguyệt dùng ngón tay tán son, dịu dàng xoa lên đôi môi hơi sưng. 

Gương đồng phản chiếu hình ảnh hai người kề cận đan vào nhau. Áo choàng trên vai Thượng Quan Thời Vu lỏng ra, lộ những vết hồng trên cổ. Tay áo Tề  Nguyệt ướt sũng, đuôi tóc vẫn nhỏ giọt nước. 

"Xong rồi." Tề Nguyệt cài trâm ngọc vào tóc nàng. 

Trong gương, khuôn mặt diễm lệ của người phụ nữ hiện lên, dù đôi mắt có đầy mệt mỏi nhưng khóe mắt lại toát vẻ lả lơi thỏa mãn sau cuộc ân ái, như chú mèo con được vuốt ve cưng nựng đến hài lòng. 

Thượng Quan Thời Vu nhìn bóng mình trong gương, đột nhiên đặt tay lên bàn tay Tề Nguyệt đang chỉnh cổ áo. Đầu ngón tay nàng lạnh giá, nhưng lực rất nhẹ, như không còn sức: "Ngươi qua đó, đừng ở lại lâu." 

Tiếng mưa dày đặc nuốt chửng lời nói dở dang. Khi quay gót rời đi, nàng không một lần quay đầu nhìn lại, không thấy Tề Nguyệt đứng ở cửa nhìn theo. 

Như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, ngay cả lông mi ướt mưa cũng rủ xuống. 

"Vương gia." Giọng Liên Trúc cẩn trọng vang lên, "Vết thương của ngài lại chảy máu, để nô tì..." 

"Không cần đâu." Tề Nguyệt đóng cửa, nước mưa từ cằm nhỏ xuống, "Cứ để vậy đi." 

Nàng sờ vào băng vải quấn vết thương trên cánh tay, nơi ấy còn lưu lại hơi ấm từ ngón tay Thượng Quan Thời Vu, nỗi đau cũng trở nên rõ ràng mà trong lòng thì ngọt ngào, ngọt ngào như một như giấc mơ không muốn tỉnh.

—— Hết chương 56 ——


Gạo đã được nấu thành cơm mi khán giả ăn nha :))

Chương trước Chương tiếp
Loading...