[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 55: VÙI VÀO ÂN ÁI TRỐN ĐÊM THU
Đêm khuya như mực, mưa lất phất bay. Trong thư phòng của Nam Minh vương phủ, ánh nến chập chờn chiếu lên sườn mặt của Thượng Quan Thời Vu, những đường nét trên mặt khi tỏ khi mờ. Hai ngón tay nàng kẹp một phong mật tín, tờ giấy trắng mỏng manh chỉ ghi vài dòng chữ nhưng lại khiến khớp ngón tay nàng gồ lên vì siết chặt, chặt tới gần như nghiền nát tờ giấy. Xiêm y xộc xệch, quấn quít trên giường.Ngoài cửa sổ, mưa thu đổ xuống đập lên mái ngói xanh tựa hạt châu rơi trên đĩa ngọc, từng tiếng vang vọng dồn vào tai. Nàng gấp tờ thư lại, mùi trầm thủy từ tay áo thoảng ra nhưng không che giấu được cùng cơn giận đang cuộn trào trong lòng. Nụ hôn còn vương mùi máu tanh hôm qua vẫn còn in trên môi, hôm nay đã dám để người phụ nữ khác quấn lên giường? "Tiểu thư." Hòa Cát đẩy cửa bước vào, nói nhỏ: "Ám vệ ở Trường Lăng vương phủ đã rút lui rồi ạ." Thượng Quan Thời Vu nhướn mày, tờ thư trong tay nàng bị vò nát, rơi trên án chạm trổ. Nàng đứng dậy, giọng nàng nhẹ nhàng: "Hoà Cát.""Dạ?" "Mặc y phục của ta vào rồi dạo qua mấy nơi trong thành một lượt." Thượng Quan Thời Vu tháo chiếc ngọc bội trên eo ra, tùy ý ném lên bàn, tấm lụa trắng quấn trên ngọc rơi xuống đất.Mưa càng lúc càng dày, nàng khoác lên vai chiếc áo choàng màu huyền, gương đồng phản chiếu khóe môi hơi mím lại. Chuẩn bị xong xuôi, khoé môi ấy hơi giương lên, người trong gương khẽ cười: Đã nói trên người chỉ được có mùi của mình ta rồi cơ mà... Trong chuồng ngựa, Đạp Tuyết bồn chồn, gõ móng lên nền đất. Thượng Quan Thời Vu dắt nó lên, leo lên ngựa, nước mưa rơi từ vành nón xuống thành rèm châu. "Đi!" Đạp Tuyết xông qua màn mưa, hai người gác ở cổng sau chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lướt vụt qua, vó ngựa văng nước đọng lại trên phiến đá xanh. Đến cổng sau của Trường Lăng vương phủ, Thượng Quan Thời Vu xuống ngựa, gió đêm cuốn chiếc áo choàng màu mực để lộ ra chiếc váy trắng bên trong. Đây là bộ váy hết sức giản dị mà nàng hiếm khi mặc, trên eo chỉ buộc một sợi dây lụa màu bạc mảnh mai lỏng lẻo, tóc đen buộc nửa xoã nửa trông như suối, sự khuyết thiếu của trang sức lại càng tôn lên vẻ cảm giác uy áp của nàng.Liên Trúc đang bưng chậu nước nóng đứng dưới hiên bỗng giật mình vì bóng người màu đen xuất hiện đột ngột, suýt nữa làm rơi chậu đồng."Thượng... Thượng Quan nữ phó?!" "Vương gia đâu?" Giọng Thượng Quan Thời Vu rất nhẹ, gần như bị tiếng mưa lấn át, nhưng quỷ dị đến mức khiến Liên Trúc lạnh cả sống lưng. Liên Trúc vội vàng đặt chậu xuống, chạy vài bước đến cánh cửa gỗ chạm hoa dẫn vào buồng tắm, lại giang tay chặn lại, mặt đỏ lên, "Đại nhân, Vương gia đang... đang..." "Ta biết." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời. Xuyên qua cánh cửa gỗ chạm hoa, tiếng nước vọng ra. Đầu ngón tay nàng chạm vào cánh cửa, khẽ dừng lại. À... Thì ra là còn biết tắm rửa để xoá sạch dấu vết của người khác cơ đấy.Tiếng nước đột ngột dừng lại, hơi nước mờ ảo lan trên bình phong, phía sau bình phong vang lên tiếng xào xạc của quần áo, tiếp theo là tiếng ho nhẹ của Tề Nguyệt: "Đợi một chút." Nhưng Thượng Quan Thời Vu đã đẩy cửa đi thẳng vào, một đường đi tới, vòng qua bình phong. Trong bồn tắm, nước nóng vẫn còn ấm, bốc lên làn hơi trắng xóa. Tề Nguyệt rõ là vừa vội vàng đứng dậy từ trong nước, chỉ kịp khoác lên mình chiếc trung y dài bằng lụa trắng, vải ướt đẫm dính sát vào da, gần như trong suốt, phác họa đường cong mảnh mai nhưng săn chắc của cơ thể, eo và vai đẹp như tạc. Mái tóc đen ướt dính trên cổ, có giọt nước từ cổ trắng ngần thon dài lăn xuống, trượt qua xương quai xanh, cuối cùng chìm vào sâu trong cổ áo hơi mở. Bốn mắt nhìn nhau, tai Tề Nguyệt đỏ lên rõ rệt. "Vu tỷ tỷ?" "Tắm rửa nhanh nhỉ?" Thượng Quan Thời Vu tiến lên, đầu ngón tay vén một lọn tóc ướt, cúi đầu ngửi. "Ít ra hương trầm thủy... còn biết nghe lời." Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng nghe ra sự phật ý, đầu ngón tay lướt theo sợi tóc, chạm qua xương quai xanh của Tề Nguyệt. Cái lướt ấy khiến Tề Nguyệt cứng cả người, một giọt nước từ đuôi tóc ướt rơi xuống, đúng lúc rơi trúng mu bàn tay Thượng Quan Thời Vu, mà mình thì ấp úng:"Nàng..." Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu vẫn còn vương hơi lạnh của mưa đêm, nhưng khi chạm vào vết cắn trên xương quai xanh của Tề Nguyệt, đầu ngón tay ấy bỗng trở nên nóng bỏng. Đây là dấu ấn nàng để lại, giờ đây trong làn hơi nước mờ ảo lại càng thêm rực rỡ, rực rỡ tựa mai đỏ nát trên tuyết, thê thảm lại đầy quyến rũ. "Giải thích." Giọng nàng nhẹ như lông vũ nhưng ngón cái lại dùng lực miết qua vết tích đó như một sự trừng phạt, hài lòng khi thấy hàng mi Tề Nguyệt hơi run lên và nhịp thở bắt đầu loạn nhịp. "Chuyện với Đoàn tiểu thư chỉ là..." Tề Nguyệt vừa thốt được ra mấy chữ, hai ngón tay thon dài đã điểm lên yết hầu nàng như một mũi giáo lạnh lẽo chỉ chờ đâm vào họng, lực đạo vừa đủ để khiến nàng mất tiếng tức thì. Thượng Quan Thời Vu chợt áp sát tới, hơi ngửa đầu, sống mũi gần như chạm vào môi Tề Nguyệt: "Để ta đoán xem." Bàn tay từ dưới áo choàng đen tháo dải dây lưng buộc lỏng lẻo trên eo Tề Nguyệt, những đầu ngón tay men theo đường vòng eo như đang tuần tra lãnh địa của mình, "Cô ta chạm vào đây?" Tề Nguyệt nín thở, giọt nước đọng trên lông mi rơi xuống như sương mai trượt khỏi cánh hoa. Hơi thở quen thuộc của Thượng Quan Thời Vu thoảng qua khóe môi nàng, vốn là mùi hương khiến nàng an tâm yên lòng nhất, giờ đây lại mang theo cảm giác nguy hiểm. "Hay là đây?" Bàn tay kia tiếp tục di chuyển lên, lướt qua ngực, ấn nhẹ vào xương quai xanh. "Đau..." Tề Nguyệt co vai lại vì đau, nhưng đồng thời như là có tính toán trước, nhân cơ hội đó kéo người trước mặt vào ôm trong vòng tay mình. Cái ôm rất chặt, trung y ướt sũng hoàn toàn dính vào áo choàng đen của Thượng Quan Thời Vu, những vệt nước dính vào da trắng như những sợ dây leo quấn quýt lan rộng. Thượng Quan Thời Vu không hề giãy giụa hay phản kháng, lại dùng đầu ngón tay nâng cằm Tề Nguyệt lên, buộc người phải quay đầu nhìn vào tấm gương đồng lớn đặt bên cạnh. Mặt gương bị hơi nước làm mờ phân nửa mà vẫn phản chiếu rõ ràng hình ảnh hai người lúc này đang quấn lấy nhau. "Tề Trạm nhìn thấy được những gì?" Giọng nàng lạnh như băng, năm ngón tay bắt đồng nóng bỏng dần lên khẽ siết lấy cổ Tề Nguyệt, cuối cùng buông lỏng và chuyển sang vuốt ve, luồn vào cổ áo hơi mở của Tề Nguyệt, dưới vải ướt vuốt ve bờ vai trắng ngần. Tề Nguyệt nuốt nước miếng, giọt nước từ đường cổ căng thẳng trượt xuống: "Ta vẫn còn mặc ngoại bào mà..." Lời chưa dứt, cổ đột nhiên bị cắn một cái thật mạnh. "Dối trá." Răng Thượng Quan Thời Vu tì răng sâu vào da, đến khi cảm giác vết cắn sắp chảy máu mới ngừng. Ngón tay nàng di chuyển ra trước ngực: "Cô ta đã cởi bao nhiêu lớp áo của Vương gia rồi? Một? Hai? Hay là..." Nàng nắm lấy hai vạt áo, kéo toạc cổ áo ra, "Tất cả?" Làn da trắng nõn của Tề Nguyệt lập tức lộ ra trong không khí ẩm ướt, ngoài vết thương cũ và vết răng mới thêm, nàng nhìn thấy không còn dấu vết nào khác. Thượng Quan Thời Vu hài lòng, tay siết vạt áo cũng buông lỏng, nhưng vẫn không buông tha: "Ôm ấp cô ta rồi?" "Chỉ đỡ lưng thôi, qua loa..." "Chạm vào đâu?" "Chỉ chạm lên cổ tay." Tề Nguyệt nắm lấy bàn tay đang di chuyển trên người mình, áp lên ngực, "Cần bản vương mời Đoàn tiểu đến đối chất không?" Nhịp tim dưới lòng bàn tay nhanh và mạnh, Thượng Quan Thời Vu nheo đôi mắt phượng, nắm lấy cổ tay của Tề Nguyệt rồi dùng một chiêu thức để xoay cả người nàng lại. Lưng ướt đột ngột áp vào ngực Thượng Quan Thời Vu, Tề Nguyệt thốt lên một tiếng, đã nghe giọng bên tai."Lúc đó Tề Trạm đến..." Nàng thì thầm bên tai Tề Nguyệt, tay kia đặt lên eo, ngón cái khẽ ấn, "Có phải cô ta đã như thế này không..." Tề Nguyệt bắt lấy bàn tay nàng, động tác bất thình lình khiến khuỷu tay va vào chiếc gương đồng đặt trên bàn. Tiếng gương đồng lung lay vang lên trong đêm mưa, át đi tiếng Tề Nguyệt đột nhiên quay phắt người lại, đè Thượng Quan Thời Vu lên bức bình phong. Đầu ngón tay ướt át của nàng lướt qua đôi môi đối phương, vuốt ve khi giọng nói dịu dàng vang lên, cũng nhuốm màu ẩm ướt của hơi nước, "Không phải như vậy đâu..." "Cô ấy gần như thế này này..." Mũi Tề Nguyệt mang theo hơi lạnh ướt át, nhẹ nhàng cọ cọ vào tai vành nhạy cảm của Thượng Quan Thời Vu, hơi thở nóng làm da trắng như ngọc đỏ lên, "Mà trong đầu ta chỉ toàn là hình bóng của nàng thôi..." Lời chưa dứt, đôi môi đã bị nụ hôn điên cuồng niêm phong.Thượng Quan Thời Vu trừng phạt kẻ to gan này bằng cách muốn cắn nát môi dưới của Tề Nguyệt, bàn tay đỡ sau eo người ấy lại ghì thật chặt, che đi thắt lưng người vì lo xô đẩy khiến va đập vào thành bồn tắm cứng cáp. Nhiệt độ lòng bàn tay thấm qua lớp áo ướt sũng, hành động đầy mâu thuẫn này khiến Tề Nguyệt muốn bật cười. "Đã học được chưa?" Thượng Quan Thời Vu dứt nụ hôn sâu, lùi lại thở gấp, ngón cái đưa lên lau đi vết máu hồng trên môi mới thấy đầu ngón tay đã run rẩy không kiểm soát. Nàng cố ý làm mặt lạnh mà đuôi mắt đỏ ửng đã tố cáo cảm xúc: "Phải như thế... mới lừa được Tề Trạm." Như đang dạy dỗ, lại như đang tìm cớ cho sự mất kiểm soát của mình. Ánh mắt Tề Nguyệt lấp lánh ánh nước, nàng kéo tuột hẳn đai lưng trên chiếc trung y đã xộc xệch, khi áo tuột xuống khỏi vai Thượng Quan Thời Vu mới giật mình. Dưới lớp vải băng quấn quanh, vết thương mới hôm qua đang ửng đỏ bất thường. "Tra khảo đã đủ chưa?" Nàng nắm lấy tay Thượng Quan Thời Vu áp lên vết thương, dẫn đầu ngón tay mát lạnh đi qua từng tấc da. Cho đến khi dừng lại ở trái tim, đặt cả lòng bàn tay áp lên ấy. "Nơi này, mỗi lần đập..." Đột nhiên áp sát bên tai nàng, "Là một lần gọi tên Thời Vu." Tiếng mưa bỗng trở nên im ắng, xa xôi. Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vũ cứng đờ, nhiệt độ nóng bỏng ở vết thương khiến tim nàng đau nhói. Bản năng khiến nàng nhẹ nhàng hơn nhưng lại bị Tề Nguyệt nắm lấy bàn tay: "Bây giờ mới biết đau lòng?" Rồi dẫn tay nàng tiếp tục di chuyển xuống, "Vậy lúc nghe tin Đoàn tiểu thư và ta..." "Ngươi rõ ràng đã biết ta..." "Biết gì?" Đầu ngón tay Tề Nguyệt luồn sâu vào mái tóc nàng. "Biết Thượng Quan nữ phó sẽ xông vào buồng tắm của ta ngay giữa đêm mưa?" Đột nhiên kéo đứt dải áo choàng, "Hay là biết ngay cả trầm thủy hương ta dùng..." Mũi cọ vào xương quai xanh của nàng, "Cũng phải đổi thành loại do chính tay Thời Vu điều chế?" Hơi nước mờ ảo tràn ngập không gian. Chiếc váy trắng trên người Thượng Quan Thời Vu đã bị nước từ bồn tắm và hơi ướt trên người Tề Nguyệt thấm ướt từ lâu, trở nên trong suốt, dính sát vào đôi chân thon dài và đường hông quyến rũ, phác họa ra những đường cong như mê hoặc người nhìn. Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể Tề Nguyệt áp sát truyền qua hai lớp vải mỏng ướt sũng, nóng hơn cả nước trong bồn tắm, gần như muốn làm tan chảy nàng ra. Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu dừng lại trên vết thương ở xương quai xanh của Tề Nguyệt, nhíu mày: "Đoàn Mị Vi..." Giọng nàng lộ sự bất an hiếm hoi, "Cô ta có..." Tề Nguyệt chớp mắt, nàng thực sự không biết Đoàn Mị Vi có nghi ngờ gì không. Người phụ nữ đó cũng quá là tinh tế và nhạy cảm, nhiều lần khéo léo thăm dò chạm tới yết hầu và eo của nàng, những khi thân mật áp sát vào nàng e rằng cũng chỉ là một thủ đoạn để xác minh mà thôi. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Thượng Quan Thời Vu, nàng chỉ nói: "Không đâu, cô ấy luôn chỉ chạm vào áo ngoài thôi." Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu đột nhiên siết chặt, nắm lấy cằm nàng. Đôi mắt vốn như nước dường như có thể nhìn thấu mọi lớp ngụy trang của nàng. "A Nguyệt." Giọng Thượng Quan Thời Vu nhẹ như lông vũ, ngón cái vuốt ve hàng mi run rẩy của người, "Ngươi quên lời ta nói tối đó rồi sao? Khi nói dối, mắt ngươi sẽ chớp." "Ta..." Vừa định giải thích, nàng chợt nảy ra ý, nắm lấy tay Thượng Quan Thời Vu áp lên ngực mình, "Mà xem ra Vu tỷ tỷ kiểm tra kỹ hơn cả Thái y, chẳng lẽ là..." Cố ý kéo dài giọng, "Ghen?" Thượng Quan Thời Vu nheo mắt lại, móng tai ấn nhẹ lên làn da: "Nghĩ vậy là giỏi lắm?" Nàng nghiêng đầu cắn vào đôi môi ấy, "Đã học được cách trêu chọc sư trưởng rồi?" Tề Nguyệt nhân cơ hội ấy ôm lấy eo thon thả của Thượng Quan Thời Vu, ép nàng vào người mình. Trong khoảnh khắc sấm sét, hơi thở hai người đồng loạt đình trệ. Giây tiếp theo, Thượng Quan Thời Vu đột nhiên nghiêng người, đẩy Tề Nguyệt bước vào bồn tắm sóng sánh nước ấm, rồi nàng cũng cởi giày mà vào, tà váy trắng lập tức bị thấm ướt thành màu sẫm, những đường thêu chìm vào và bồng bềnh trong nước. Trong làn hơi nước mờ ảo, nét mặt như gió như sương của nàng chợt bốc lên một vẻ đẹp rực rỡ. Nàng giơ tay, đầu ngón tay lấm tấm nước, dùng sức siết lấy cằm Tề Nguyệt, nhưng khi chạm vào đôi mắt ướt át của đối phương đang nhìn mình, lực cũng vô thức dịu đi. Từ bóp chặt chuyển thành vuốt ve, đầu ngón tay đầy sự thương xót, âu yếm nhẹ nhàng xoa lên vết thương đã sưng đỏ trên môi người "Vu tỷ tỷ..." Tiếng gọi của Tề Nguyệt một lần nữa bị nụ hôn chặn kín lại. Dòng nước ấm tràn qua mười ngón tay đan chặt dưới nước, làn hơi nước mờ ảo phủ lên hình ảnh phản chiếu trong gương đồng của hai cơ thể quấn quýt vào với nhau, say mê trong ái tình.
—— Hết chương 55 ——
CP cuối cùng cũng riêu, gạo cuối cùng cũng thành cơm rồi, tập sau tiếp tục kéo rèm *tung bông tung hoa*
—— Hết chương 55 ——
CP cuối cùng cũng riêu, gạo cuối cùng cũng thành cơm rồi, tập sau tiếp tục kéo rèm *tung bông tung hoa*