[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 54: TÌNH CHÀNG Ý THIẾP VÂY TÂM KẾ



Khi màn đêm buông xuống, những đóa hải đường cuối cùng trong phủ Bình Nguyên vương cũng đang lặng lẽ rơi.

Tề Nguyệt theo bước chân của Đoàn Mị Vi, bước qua dãy hành lang phủ đệ.

"Đây là lần đầu tiên Vương gia đến phủ Bình Nguyên nhỉ?" Đoàn Mị Vi đột nhiên dừng bước, chiếc hài thêu khẽ giẫm trên một cánh hoa hải đường, "Vương gia thấy hoa này thế nào?"

"Rất đẹp." Giọng Tề Nguyệt hơi khàn, ngón tay lướt qua vết thương trên xương đòn, nơi đêm Thượng Quan Thời Vu để lại dấu răng đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.

Đoàn Mị Vi khẽ cười, dẫn nàng đi qua mấy khúc hành lang nữa. Gió thu cuốn lá vàng quẩn quanh chân hai người, từ xa vẳng lại tiếng khúc khích của các thị nữ, nhưng khi họ đến gần thì đột nhiên im bặt.

"Đến rồi." Đoàn Mị Vi đẩy cánh cửa gỗ sơn đỏ, bản lề kêu một tiếng kẽo kẹt.

Tề Nguyệt dừng bước nơi ngưỡng cửa.

Trước mắt nàng là một rừng hải đường đang nở rộ, những đóa hoa đỏ thẫm, hồng nhạt rực rỡ dưới nắng thu, y hệt như khu vườn hải đường trong phủ Nam Minh của Thượng Quan Thời Vu trong ký ức nàng.

"Rất đẹp phải không?" Giọng Đoàn Mị Vi nhẹ như chiếc lá rơi, nàng đưa tay đón lấy một đóa hải đường bị gió thu thổi bay, "Hải đường ở phủ Nam Minh, cũng là giống này đấy."

Hơi thở Tề Nguyệt chợt ngưng đọng, nụ hôn đẫm mùi máu đêm qua dường như lại hiện về nơi khóe môi.

Đoàn Mị Vi bật cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt, "Hai người tình chàng ý thiếp như thế, ta chỉ là kẻ ngoài cuộc bị cách ly ở ngoài cửa thôi." Nàng dừng lại, ngón tay lướt qua một đóa hải đường, "Cũng không đúng lắm nhỉ, hiện tại ta đang cùng các người diễn vở kịch này, xem ra ta cũng không hoàn toàn là kẻ ngoài cuộc."

Tề Nguyệt nhận thấy giọng Đoàn Mị Vi run nhẹ, trong lòng chợt dâng lên sự thương cảm với cô gái này, nhưng chỉ nói, "Đoàn tiểu thư nói quá lời rồi."

"Ngươi nói xem, tối nay Tề Trạm có đến không?" Đoàn Mị Vi đột ngột đổi đề tài, ánh mắt hướng ra phía cổng viện.

Tề Nguyệt cũng theo ánh mắt nàng nhìn ra, vài chiếc lá khô đang rơi xuống đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mơ hồ: "Vậy chúng ta hãy cùng chờ xem."

Nàng biết Tề Trạm nhất định sẽ đến, con người bên bề ngoài luôn dịu dàng ôn hòa nhưng bên trong tàn nhẫn đa nghi kia sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội kiểm soát, nhất là khi điều hắn cho rằng phải thuộc sở hữu của mình lại nằm trong tay kẻ khác.

Khuê phòng của Đoàn Mị Vi bày biện thanh nhã nhưng không kém phần quý phái, từ lư hương vàng khói trầm tỏa ra nhè nhẹ thứ mùi trầm hương giống hệt loại Thượng Quan Thời Vu thường dùng, cho đến bàn ghế nội thất.

Đoàn Mị Vi khẽ cười, đưa tay kéo tay áo Tề Nguyệt: "Đã diễn rồi thì chi bằng diễn cho thật? Có lẽ tai mắt của Tề Trạm đã đến ngoài phủ rồi đấy."

Tề Nguyệt hiểu, để mặc nàng kéo mình đến chiếc sập bên cửa sổ. Gió thu lùa qua song cửa hé mở, mang theo hương hoa hải đường, vạt áo Đoàn Mị Vi phất qua mũi giày nàng như một áng mây hồng.

"Đoàn tiểu thư linh hoạt nhạy bén lắm." Nàng giữ giọng bình thản.

Đầu ngón tay Đoàn Mị Vi khẽ chạm vào vết thương mơ hồ nơi khóe miệng Tề Nguyệt, "Cô ấy cắn chàng?" Giọng nàng run nhẹ, khó nhận ra.

Tề Nguyệt không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu tránh sự chạm vào đó, nhìn ánh nến in bóng hai người lên tường, dây dưa một chỗ. quấn quýt không rời.

Đoàn Mị Vi cởi áo ngoài, lộ ra bờ vai trắng ngần băng vải trắng che đi vết thương mũi tên đã gây ra.

"Giúp ta một chút." Nàng đưa cho Tề Nguyệt một lọ thuốc, "Vết thương cần phải được thay băng rồi."

Tề Nguyệt tiếp nhận lọ thuốc, kín đáo kéo cao cổ áo của mình lên, bên trong lớp áo ngoài là lớp giáp tơ vàng mà Thượng Quan Thời Vu đã tặng. Nàng cẩn thận tháo băng, vết thương cũng dần phơi bày trước mắt.

"Đau lắm không?" Tề Nguyệt hỏi khẽ, đầu ngón tay thoa thuốc rất nhẹ nhàng.

Đoàn Mị Vi hít một hơi lạnh nhưng nở nụ cười quyến rũ: "So với đau trong lòng thì đau ngoài da có là gì đâu." Khi nói, nàng khéo léo áp sát lại, ánh mắt lưu luyến liếc qua yết hầu và vành tai của Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt nhận ra ánh nhìn đặt trên cổ mình, cố ý trầm giọng: "Đoàn tiểu thư đang nhìn gì thế?"

"Chỉ là cảm thấy..." Đoàn Mị Vi đưa một ngón tay, khẽ lướt qua hàng lông mày sắc nét của Tề Nguyệt, "Vương gia có một dung mạo còn xuất sắc hơn cả nữ tử."

Tề Nguyệt điềm nhiên nắm lấy bàn tay không yên phận ấy: "Tiểu thư khen quá lời." Nhân lúc quay người đặt lọ thuốc xuống liền nhích ra tạo khoảng cách.

Nhưng Đoàn Mị Vi không buông tha, nắm lấy tay Tề Nguyệt áp vào cổ mình, khiến bàn tay ấy ôm lấy cổ thon nhỏ: "Tề Trạm đến rồi."

Tề Nguyệt cảm nhận mạch đập dưới tay, hơi nhíu mày, hạ thấp giọng nói. "Mị Vi, hai ta thân mật đến mức thế này rốt cuộc lại tổn hại đến danh tiết của nàng, dù là diễn thì cũng không cần thiết phải diễn đến như vậy."

Đầu ngón tay Đoàn Mị Vi khẽ cào vào lòng bàn tay nàng, ánh mắt lóe lên vẻ dò xét: "Bây giờ Vương gia mới lo lắng những chuyện này, không phải là quá muộn rồi sao?" Nàng áp tới sát thêm, hơi thở phả vào tai Tề Nguyệt, "Hay là... chàng sợ Thượng Quan nữ phó kia mà biết được, sẽ ghen?"

Tề Nguyệt tránh ánh mắt cháy bỏng của Đoàn Mị Vi, giọng hơi gằn: "Danh tiết nữ tử quan trọng như tính mạng, ta..."

Đoàn Mị Vi cười lạnh, rút tay khỏi lòng bàn tay nàng, "Danh tiết của nữ tử chưa bao giờ nằm ở những thứ này! Vương gia nghĩ như vậy, thật quá là quá hủ lậu." Nàng quay người bước đến cửa sổ, "Ngay cả thân thể của mình mà cũng phải để cho ánh mắt của người khác đánh giá, quy củ của người khác trói buộc, vậy nữ tử có khác gì chim trong lồng cho người ta thưởng ngoạn?"

Tề Nguyệt giật mình, nhất thời không nói được lời nào. Dưới ánh nến, đường nét gương mặt Đoàn Mị Vi sắc sảo và kiên định, hoàn toàn không giống một quý nữ khuê các chỉ biết gió trăng. Nàng nhớ lại, trước đây dường như chính Thượng Quan Thời Vu cũng từng nói những lời tương tự: "Thế đạo này trói buộc nữ tử đến như thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"

"Đoàn tiểu thư quả thật... đặc biệt." Giọng Tề Nguyệt dịu lại, trong đáy mắt hiện ra tia sáng tán thưởng.

Đoàn Mị Vi ngoảnh lại, "Sao? Phát hiện ta không yếu đuối như chàng vẫn tưởng?"

Tề Nguyệt định giải thích, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng cành cây gãy. Đoàn Mị Vi lập tức chạy đến nắm lấy tay Tề Nguyệt, cả người đổ vào người nàng. Trong lúc đuôi tóc hai người quấn vào nhau, Tề Nguyệt cố ý kéo lỏng cổ áo, nơi ấy thấp thoáng lộ ra vết cắn Thượng Quan Thời Vu để lại đêm qua.

"Vở kịch này chúng ta phải diễn cho thật, không thật sao lừa được con cáo già kia." Đoàn Mị Vi thì thầm rất khẽ bên tai nàng, hơi thở nàng nóng bỏng, những ngón tay ấm lướt qua cổ Tề Nguyệt, đầu ngón tay dừng lại trên yết hầu không hề nhấp nhô, trong đáy mắt thoáng hiện lên nghi hoặc.

Hai tay nàng vòng qua cổ Tề Nguyệt, nhân tư thế thân mật này quan sát thật kỹ gương mặt trước mắt. Da dẻ mịn màng, mày râu nhẵn nhụi, mi dài mày sắc, ngay cả hơi thở cũng thoảng hương lan.

Nàng áp sát môi mình bên tai Tề Nguyệt, thì thầm: "Vương gia, sao trên người chàng lại có hương nữ nhi?"

Tề Nguyệt lỡ một nhịp tim nhưng vẫn điềm nhiên cười cười: "Có lẽ là hương phấn son của Mị Vi đấy." Nàng giữ lấy bàn tay Đoàn Mị Vi đang muốn xuyên vào vạt áo, "Con gái cũng nên biết giữ chừng mực."

Tiếng bước chân ngoài cửa đến càng gần, đôi mắt Đoàn Mị Vi lóe lên quyết tâm, mạnh mẽ đẩy Tề Nguyệt nằm xuống giường, trong lúc tóc dài rủ xuống, nàng chạm vào vật cứng cáp nơi eo Tề Nguyệt, dường như là áo giáp.

"Đừng động." Nàng ra lệnh khe khẽ, đồng thời cúi sát người để môi mình kề bên tai Tề Nguyệt phát ra một tiếng thở dài đầy quyến rũ, trong căn phòng tĩnh lặng nghe rõ mồn một và toả ra sự mờ ám khiến người ta đỏ mặt.

Rầm một tiếng!

Khi cánh cửa bị đẩy mở một cái thật mạnh, Đoàn Mị Vi đang đè Tề Nguyệt trên giường, dưới ánh nến chập chờn chỉ thấy quần áo hai người xộc xệch, khóe miệng Tề Nguyệt còn vết thương mơ hồ.

Tề Trạm đứng nơi ngưỡng cửa, vì ngược ánh sáng mà không thấy rõ biểu cảm, chỉ có ngọc bội nơi eo lắc lư trong bóng tối, ngón tay hắn lướt qua khung cửa, chiếc vòng ngọc trắng nứt ra vết nhỏ mà không hề vang một tiếng động.

"Thất Thúc?" Tề Nguyệt 'hoảng hồn' kéo vạt áo lại, đầu ngón tay lại khẽ ấn vào mép áo giáp tơ vàng bên trong, giọng nói mang theo sự khàn khàn vừa đủ khi đang động tình: "Tại sao Thất thúc..."

Đoàn Mị Vi nhân cơ hội ấy rúc vào trong lòng nàng, dải lụa hồng hơi tuột khỏi bờ vai, nàng nhận ra vòng tay ôm mình có chút cứng đờ.

"An Quảng vương giờ này còn ghé thăm, không biết là có việc gì quan trọng?"

Gió thu cuốn theo cánh hoa tàn ùa vào phòng, ngọn nến chập chờn, Đoàn Mị Vi bắt được ánh mắt cảnh cáo của Tề Nguyệt dành cho mình, đầu ngón tay vừa âm thầm luồn vào cổ áo Tề Nguyệt đã bị giữ chặt lại, giọng nói cực kỳ thấp, như vang lên trong họng: "Đủ rồi đấy."

Ánh mắt Tề Trạm dừng lại trên đôi tay đan vào nhau của hai người, giọng nói vẫn dịu dàng: "Đoàn tiểu thư bị thương, bản vương đến thăm xem thế nào."

Hắn chậm rãi bước lại gần, bàn tay trong tay áo khẽ co lại: "Xem ra... bản vương đến không đúng lúc."

Cuối cùng bước chân dừng lại cách giường ba thước. Dưới ánh trăng là những nếp nhăn trên chăn gấm, vết thuốc loang ra, và vết cắn trên xương quai xanh của Tề Nguyệt. Trong ký ức của hắn, Tề Nguyệt luôn biết giữ mình đúng lễ, ngay cả năm xưa si mê Thượng Quan Thời Vu cũng chưa từng vượt quá giới hạn.

"Đoàn Tiểu thư thật là có bản lĩnh." Hắn cười khẽ, Đoàn Mị Vi nhận ra những hoa văn chỉ vàng trên tay áo hắn như khẽ rung lên vì nắm tay siết lại: "Có thể khiến điệt tử của bản vương... làm ra chuyện như vậy."

Nàng giả vờ xấu hổ cúi đầu: "An Quảng Vương quá khen quá, chẳng qua là chàng ấy..." Nàng cố ý ngừng lại: "Không kìm được mà thôi."

Đột nhiên một trận gió mạnh thổi tắt ngọn đèn trong góc giường.

Trong ánh sáng mờ ảo, Đoàn Mị Vi nghe rõ nhịp thở của Tề Nguyệt, nhịp thở quá nhẹ và quá chậm, hoàn toàn không giống như hơi thở gấp gáp nặng nề của đàn ông khi động tình. Một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu nàng: Nếu Tề Nguyệt thật sự là nữ tử, vậy Thượng Quan Thời Vu có biết không? Nếu như biết, mà vẫn một lòng sắt son...

Trái tim nàng chợt dâng lên vị chua chát đắng ngắt.

Thế mà nàng đây, vì thân phận cũng là nữ tử mà phải chôn chặt tình cảm thầm kín của mình đối với người, tuyệt đối không dám bộc lộ, dù chỉ một chút.

"Gần đây Trường Lăng thường xuyên qua lại với người của Binh bộ." Tề Trạm đột ngột chuyển chủ đề, ánh mắt sắc như dao: "Có việc gì cần bàn sao?"

Tề Nguyệt giật mình trong lòng, mặt vẫn như không, bàn tay chợt vỗ nhẹ bên eo Đoàn Mị Vi: "Chỉ là mấy việc sổ sách mà thôi."

Đoàn Mị Vi phối hợp, rên lên một tiếng nho nhỏ, vùi mặt vào cổ Tề Nguyệt mà hít sâu một hơi. Nàng có thể cảm nhận ánh mắt Tề Trạm như kim châm sau lưng mình, lại càng ôm chặt lấy người kia hơn. Động tác này một nửa là diễn, một nửa là thật, bởi vì, nàng có thể ngửi thấy mùi trầm của Thượng Quan Thời Vu trên người Tề Nguyệt.

"Xem ra, bản vương phải chọn ngày khác để thăm Đoàn tiểu thư rồi." Tề Trạm mỉm cười như thể sát khí lúc nãy chưa từng tồn tại. Hắn lùi một bước, để cho ánh trăng hắt lên sườn mặt sắc sảo.

Trước khi quay đi, hắn liếc nhìn hai người vẫn đang dây dưa ở một chỗ, ánh mắt dừng lại trên vết đỏ ở khóe miệng Tề Nguyệt một lúc rồi đóng sầm cửa bỏ đi.

Sau khi tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, Đoàn Mị Vi lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Tề Nguyệt như thể ở lâu hơn nữa sẽ bị bỏng. Nàng nhìn động tác chỉnh lại vạt áo của Tề Nguyệt, đột nhiên siết chặt lấy cổ tay đối phương: "Ngươi..." Lời đến cửa miệng lại bị kìm lại, đổi thành: "Chàng nghĩ hắn tin rồi?"

"Hắn tin rồi." Tề Nguyệt rút tay lại, tiếp tục chỉnh trang y phục, giọng nói bình tĩnh như thường ngày.

Đoàn Mị Vi bước đến bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng giận dữ rời đi của Tề Trạm.

"Có lẽ không chỉ vậy." Nàng nói: "Hắn ghen rồi."

Tề Nguyệt bước đến bên cạnh nàng, theo ánh mắt nàng nhìn ra ngoài. Trong sân lá thu bay tán loạn, bóng dáng Tề Trạm đã biến mất trong buổi chạng vạng.

Một hồi kịch vô cùng nhập tâm cuối cùng cũng kết thúc, lúc này trong lòng Tề Trạm không chỉ có phẫn nộ, mà còn là cảm quyền giác sở hữu bị khiêu khích cùng khát vọng chiếm hữu không thể nói thành lời.

Còn nàng, cuối cùng nàng cũng đã đẩy được Nam Minh vương phủ ra khỏi vòng nguy hiểm và nắm được quân bài để đàm phán với hắn.

Gió thu cuốn theo cánh hoa rơi đầy đất, Đoàn Mị Vi đứng dưới gốc hải đường, nhìn theo bóng lưng Tề Nguyệt quay gót rời đi. Nàng nhớ lại ánh mắt dịu dàng của Thượng Quan Thời Vu khi nhìn Tề Nguyệt, con người luôn lạnh lùng xa cách ấy, nàng sợ rằng đã biết Tề Nguyệt là nữ tử từ lâu, thế mà vẫn si mê không chút do dự.

"Chà... Người đã đi xa rồi, còn nhìn theo gì nữa?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng, Đoàn Mị Vi quay đầu, đối diện với đôi mắt hẹp cong cong đầy vẻ mỉa mai của Đoàn Nghị. Hắn nghiêng người tựa vào cột hiên, trên tay ve vẩy một chiếc quạt gấm mạ vàng.

Vết roi trên mặt Đoàn Nghị nay đã đóng vảy nhưng quanh mép vẫn còn màu đỏ sẫm, một đường từ xương mày kéo dài xuống cằm như bị ai đó dùng bút son vạch một đường, vết ấy thêm lên trên khuôn mặt phong lưu chợt lại thấy thật tàn nhẫn.

Đoàn Mị Vi thu ánh mắt, nói: "Ca ca đến đây làm gì?"

"Đến xem muội muội của ta thi triển thủ đoạn gì mà quyến rũ được vị Trường Lăng vương tôn quý kia." Đoàn Nghị bước lại gần, dùng quạt khẽ nâng cằm Đoàn Mị Vi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của nàng: "Cảm giác thế nào? Hả?"

Đoàn Mị Vi gạt cây quạt ra, trong mắt lóe lên một tia khó chịu: "Xin ca ca tự trọng."

"Sao, đến giờ còn ngại nữa à?" Đoàn Nghị cười khẽ, đầu ngón tay chạm vào vết roi trên mặt mình: "Lúc nãy trước mặt An Quảng vương, muội và vị vương gia kia âu yếm đắm đuối quấn vào nhau, ta có thấy muội ngại đâu."

"Hắn đã chạm vào chỗ nào của muội rồi?" Đoàn Nghị đột nhiên đến gần, giọng nói cực kỳ thấp, mang theo sự thọc mạch ác ý: "Eo hả? Hay là..."

"Đủ rồi!" Đoàn Mị Vi lùi lại một bước, mấy ngón tay trong tay áo nắm chặt: "Nếu huynh trưởng rảnh rỗi đến thế, có lẽ là nên đi điều tra động tĩnh gần đây của An Quảng vương thì hơn?"

Đoàn Nghị nheo mắt, quạt gấm gõ vào lòng bàn tay: "Thật sự động lòng, thật sự biết yêu rồi sao?" Đầu quạt gần chạm vào ngực nàng: "Nơi này đập mạnh lắm đấy."

Đoàn Mị Vi quay phắt đi, gió thu thổi qua tóc mai, che đi ánh mắt phức tạp thoáng qua: "Không liên quan đến ca ca."

Đoàn Nghị nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị. Người mà hắn dốc hết tâm tư cũng không thể thu phục khinh bạc được, cuối cùng lại dùng trăm phương ngàn kế, mạo hiểm cả tính mạng để che chở muội muội của hắn.

"Chơi đùa một chút cho vui thì được." Hắn đột nhiên nghiêm túc, giọng điệu hiếm có: "An Quảng vương cảnh cáo ta rồi, bảo ta nói muội hãy tránh xa Tề Nguyệt."

Đoàn Mị Vi cười lạnh: "Ca ca lấy tư cách gì để nói với ta chuyện này? Phát ngôn viên của phủ An Quảng à?"

Đoàn Nghị sờ lên vết roi trên mặt, đột nhiên cười: "Lấy tư cách của một người đàn ông." Hắn dừng lại, ý vị thâm trường: "Muội nghĩ hôm đó y xuống tay với ta, là vì ai?"

Thấy nàng không để ý, Đoàn Nghị trầm giọng: "Tề Trạm quyền thế ngập trời, thứ hắn đã muốn sở hữu thì sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay." Quạt gấm gõ vào lòng bàn tay: "Chơi với lửa cũng được, đừng để cháy là được."

Đoàn Mị Vi run lên trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn, lúc ấy Đoàn Nghị đã quay người đi sâu vào hành lang, ánh trăng kéo dài bóng lưng lả lướt của hắn, chỉ còn lời cảnh cáo tan trong gió quanh quẩn bên tai.

"Đừng để mình lún quá sâu, muội muội. Tề Trạm, người ấy nguy hiểm hơn muội tưởng."

Đoàn Mị Vi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng huynh trưởng biến mất sau góc tường.

Cánh hoa đỏ tàn úa bay tán loạn, một mình Đoàn Mị Vi đứng dưới gốc hải đường tàn lụi.

Sự nguy hiểm của Tề Trạm, sao nàng lại không biết?

Nếu không phải vì sự tồn vong của Bình Nguyên vương phủ và vì người mà nàng không thể nói ra kia... sao nàng nàng có thể cam tâm hợp tác với Tề Uyển, có thể nhẫn nhịn sự khó chịu để diễn một vở kịch ái ân mùi mẫn với người mình không yêu?

"Có thật Tề Nguyệt... là nữ tử không? Nếu suy đoán này là thật... thì những hành động bảo vệ che chở hết sức khác thường của Thượng Quan Thời Vu, và những buổi dạy khuya riêng tư kia nữa, dường như đã đều có lời giải thích."

—— Hết chương 54 ——

Chemistry của chị Vi và Vương gia cũng tốt quá nên khán giả xem phim tin là cp riêu :))

Chương trước Chương tiếp
Loading...