[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 53: MỘT KHẮC CHÂN TÌNH ẤM RỪNG PHONG
Thượng Quan Thời Vu đứng sững lại, ống tay áo buông lơi đưa nhẹ trong gió. Đã bao lâu rồi? Kể từ đêm Thất Tịch đó, ba chữ này đã trở thành điều cấm kỵ chôn sâu trong lòng. Giờ đây tiếng gọi ấy như giọt sương đêm rơi vào tai, khiến cột sống nàng tê dại. Tề Nguyệt nắm chặt lấy cổ tay nàng, ngón cái đè lên mạch, mạch đập vào đầu ngón tay nàng như búa nhỏ gõ lên tim. "Buông ra." Thượng Quan Thời Vu ra mệnh lệnh, cuối cùng mệnh lệnh lại không kiên quyết như nàng tưởng. Nàng nhận ra mình đang thèm khát chút hơi ấm này. Mệnh lệnh đã không có sức nặng, đáng lẽ nàng nên giật tay lại, nên quay gót đi không một chút luyến tiếc, nhưng... nhưng ngón tay của Tề Nguyệt đang siết cổ tay nàng chặt cứng, thế mà lại run rẩy, run đến mức không thể kiểm soát.
Nàng có thể cảm nhận nhịp tim mình đang dồn dập trong lồng ngực, hòa cùng nhịp đập của đối phương. Tề Nguyệt kéo nàng quay lại, gần hơn với mình, sống mũi gần như chạm vào nhau. Thấy những giọt nước như sương đọng trên mi đối phương, ngón tay run rẩy chạm vào vết xước bên cổ nàng: "Đau không?" Ngón tay vừa chạm vào Thượng Quan Thời Vu đã nghiêng đầu né tránh. Nàng giật lùi lại, cuốn theo làn gió thơm mùi trầm hương. "Không bằng một phần nỗi đau Vương gia gây ra cho ta." Câu nói nghe thì nhẹ nhưng nặng đến mức khiến bàn tay Tề Nguyệt đang giơ trên không trung lập tức mất hết sắc máu. Nàng nhìn gió đêm cuốn theo những sợi tóc rối của Thượng Quan Thời Vu, lời ấy khiến nàng hoảng sợ hơn bất kỳ lời ác ý độc địa nào."Vu tỷ tỷ..." Tề Nguyệt gọi, giọng khàn đặc không thành tiếng. Thượng Quan Thời Vu quay lưng lại với nàng, đường vai mảnh mai dưới ánh trăng căng lên. "Đau lắm đúng không?" Tề Nguyệt cứng đầu, hỏi lại lần nữa, ngón tay giơ lên vẫn run rẩy, như không dám buông xuống, vẫn còn muốn chạm vào nàng. Thượng Quan Thời Vu đột nhiên quay người lại, tiến lên một bước về phía Tề Nguyệt. Ánh trăng chiếu rõ vết ửng nơi khóe mắt nàng, cùng vết nứt trên môi do bị răng cắn vào. Tề Nguyệt bị nàng ép cho lùi lại nửa bước, tấm lưng chạm vào cây hòe già. Thượng Quan Thời Vu nhân cơ hội đó lại tiến lên nữa, áp sát người kia, tư thế khiến cho Tề Nguyệt ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc bao quanh mình, hòa cùng vị đắng đặc biệt của đêm nay mà giờ nàng mới nhận ra.Mùi trà pha thuốc an thần. "Ta đã luôn dạy người điều gì?" Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu gần sát, hơi thở phả vào lông mi run rẩy của Tề Nguyệt. Giọng nàng như lưỡi dao lam rạch một đường bén ngọt trong màn đêm đặc quánh. Nàng tiến thêm một bước, mang theo làn hương trầm lan toả như tấm lưới vô hình giam chặt Tề Nguyệt tại chỗ, không thể nhúc nhích. "Khi ngươi nói dối..." Ngón tay Thượng Quan Thời Vu lướt qua đường hàm căng thẳng của nàng. "Đừng chớp mắt." Tề Nguyệt thấy như có gì nghẹn trong họng.Khoảng cách quá gần, gần đến mức nàng có thể đếm được từng giọt long lanh trên lông mi đối phương, những giọt nước ấy như muốn rơi mà lại không thể rơi, khiến cho trái tim đau nhói hơn bị bất kỳ thứ vũ khí nào đâm vào. "Đoàn Mị Vi đã chạm vào đâu?" Bàn tay Thượng Quan Thời Vu đột nhiên ôm ấp lấy cổ Tề Nguyệt rồi trượt xuống, lướt qua yết hầu, lướt đến trước ngực. "Chỗ này?" Mấy ngón tay lại tiếp tục di chuyển xuống, "Hay là đây?" Mỗi một lần nói, móng tay nàng lại cào nhẹ vào lớp vải, môi nàng lại như có như không chạm vào cằm Tề Nguyệt, khiến cho hơi thở của người đó đã loạn sẵn còn loạn hơn, nắm lấy cổ tay đang làm loạn: "Vu tỷ tỷ..." Giọng nói không còn đanh thép chút nào, cuối câu mang theo chút run rẩy khó nhận ra. "Ta đây." Thượng Quan Thời Vu ngẩng mặt nhìn Tề Nguyệt ánh trăng vỡ vụn trong đôi mắt trong veo như dải ngân hà tan ra, đôi môi nàng hé mở như đang cho phép điều gì. "Ta luôn ở đây." Câu này như chìa khóa, mở ra và phá vỡ mọi phòng tuyến Tề Nguyệt đã dùng máu và nước mắt để dày công xây dựng. Nàng giữ lấy gáy Thượng Quan Thời Vu, kéo mạnh lại gần, lực kéo mạnh đến mức khiến cả hai lảo đảo một bước, ngón tay nóng bỏng đỡ gáy và luồn sâu vào đường cổ thon nhỏ. Nụ hôn của Tề Nguyệt đột ngột và hung hãn, mang theo sự giải phóng như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt vì bị kìm nén quá lâu, mãnh liệt đến mức răng vô tình đè vào đôi môi rướm máu của Thượng Quan Thời Vu, nếm được vị máu cũng không chịu dừng. Nhịp thở của Thượng Quan Thời Vu rối loạn tức thì, móng tay giữ chặt vai Tề Nguyệt, đâm vào lớp vải, để lại vài nếp nhăn thật sâu trên gấm đen. Nàng ngửa đầu để toàn tâm toàn ý đón nhận nụ hôn vụng về nhưng cuồng nhiệt này, trong sự đan xen quấn quýt của môi lưỡi, một ngọn lửa thịnh nộ vô danh bùng lên, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi đang vươn vào thăm dò của Tề Nguyệt. Tề Nguyệt đau đớn rên trong họng, nhưng không những không buông ra mà còn giữ lấy gáy Thượng Quan Thời Vu chặt hơn, ôm lấy nàng sát sao hơn. Hai thân thể ép sát vào nhau, nhịp tim dồn dập hoà vào nhau, trong đêm tĩnh lặng như sấm rền. Thượng Quan Thời Vu cảm nhận được nụ hôm có chút hôn vụng về của đối phương. Tốt lắm, coi như chính ta dạy cho ngươi. Mọi điều ngươi biết đều phải do ta dạy, bao gồm cả... cách yêu ta. "Thời Vu..." Tề Nguyệt gọi thẳng tên nàng trong cơn ý loạn tình mê, ngón cái lướt qua khóe môi ẩm vì nụ hôn ướt át, giọng khàn đặc không thành tiếng. "Rõ ràng là nàng biết..."Thượng Quan Thời Vu chống trước ngực Tề Nguyệt ra, ngón tay lau đi vết máu trên môi. Dưới ánh trăng, khóe mắt nàng đỏ hoe mà đôi môi lại đỏ rực, như hoa mai đỏ nở giữa tuyết. Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên trườn từ ngực lên siết lấy cổ Tề Nguyệt, ngón cái đặt lên mạch đập. "Thời Vu biết gì? Biết Vương gia để cho Đoàn tiểu thư chạm vào cổ mình?" Rồi cái siết cổ nới lỏng, bàn tay tay trượt xuống ngực cảm nhận nhịp tim gấp gáp qua lớp vải. "Hay là biết nơi này đang đập nhanh hơn bình thường?" Gió đêm thổi tan hơi thở nóng bỏng đan xen quấn quít của hai người. Tề Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt của Thượng Quan Thời Vu, đột nhiên cúi đầu, chôn mặt thật sâu vào hõm cổ nàng, "Ta sai rồi..." Ba từ này nhẹ như tiếng thở nhưng khiến Thượng Quan Thời Vu lập tức đỏ mắt, muốn trào nước mắt. Nàng nhớ lại đêm Thất Tịch đó chính mình cũng đã dùng giọng nhẹ nhàng như vậy để nói những lời tuyệt tình.Không thể tha thứ.Đến lúc phải lạnh lùng rồi.Nhưng khi môi Tề Nguyệt hôn lên vết xước trên cổ nàng, mọi lời quyết tuyệt nàng đã chuẩn bị kĩ càng cho kịch bản Tề Nguyệt bại trận trước mình này, giờ đều tan biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ trong cổ họng. "Đừng..." Giọng nàng hơi run, giơ tay định đẩy ra, nhưng bàn tay lại vô thức giữ lấy gáy và ngón tay thì luồn vào trong tóc Tề Nguyệt. Mùi trầm hương hòa lẫn mùi máu quấn lấy mũi, khiến nàng nhớ lại đêm ở lầu Vọng Nguyệt, lúc đó Tề Nguyệt cũng đã thể hiện rõ ham muốn nóng bỏng của mình ra như vậy.Gió đêm lướt qua ngọn cây, mang theo hơi lạnh như kim châm vào da làm Thượng Quan Thời Vu đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng chống tay lên vai Tề Nguyệt mà đẩy ra, nuốt tiếng rên vào cổ họng, giọng nói đột nhiên trong và đanh trở lại: "Vương gia đang làm gì ta vậy?" Ánh trăng chiếu rõ áo xống lộn xộn và vành tai đỏ ửng của nàng, tương phản rõ rệt với giọng điệu. Tề Nguyệt nhìn động tác chỉnh trang y phục một cách nghiêm túc và gấp gáp của nàng, đột nhiên cảm thấy lồng ngực căng tức. "Ta... ta thật sự sai rồi." Tề Nguyệt kéo nàng trở lại ôm trong lòng, giọng lại vang lên từ hõm cổ, mang sự dịu dàng như bị ảo giác, "Ta không nên xa cách nàng, không nên để cô ấy chạm vào ta, không nên nói những lời tổn thương đó..." Ngón tay Thượng Quan Thời Vu co lại, móng tay để lại vài dấu ấn hình trăng khuyết trên lòng bàn tay Tề Nguyệt. Xa xa, tiếng côn trùng văng vẳng, khiến màn đêm càng thêm tĩnh lặng. "Vương gia nhận lỗi như thế bỗng khiến thần nữ trở thành kẻ không biết điều." Giọng nàng lạnh như băng, bàn tay lần lên nắm lấy cổ áo Tề Nguyệt, "Ngài có biết khi ta nhìn ngài thân mật với cô ta, trong lòng ta cảm thấy thế nào không?" Câu nói này xé toạc sự bình tĩnh nàng gắng gượng giữ lấy như kế hoạch. Thượng Quan Thời Vu không nhận ra giọng mình mang theo chút nghẹn ngào: "Ta đẩy ngài ra khỏi ta, đúng, đúng là lỗi của ta, nhưng ngài..." Nàng đột nhiên im bặt, bởi vì nước mắt Tề Nguyệt đang rơi xuống mu bàn tay nàng, nóng đến rát da. Tề Nguyệt nắm lấy cổ tay Thượng Quan Thời Vu, "Ta biết nàng làm vậy là để bảo vệ ta, nhưng ta..." "Cho nên Vương gia dùng cách này để trả thù ta?" Thượng Quan Thời Vu giật mạnh tay lại, ánh mắt đặt lên chiếc khăn tay trên cổ Tề Nguyệt. Hoa mẫu đơn thêu chỉ vàng của Đoàn gia chói mắt dưới ánh trăng bạc. Nàng giật xuống tức thì, thay bằng chiếc khăn tay trắng muốt. Khi thắt nút, ngón tay nàng lướt qua xương quai xanh của Tề Nguyệt, đột nhiên ghé môi tới, cắn mạnh một cái. Tề Nguyệt hít một hơi khí lạnh, đau đến mức cả người căng lên nhưng vẫn cố đứng thẳng, không nhúc nhích, như đang chịu đựng hình phạt dành cho mình. Cho đến khi đau điếng và hình như vết cắn đã quá sâu rồi, bấy giờ Thượng Quan Thời Vu mới buông tha. Nàng đặt một nụ hôn phớt trên ấy, đầu lưỡi liếm qua vết răng sâu. "Vương gia nhớ kĩ lấy." Nàng lùi lại nửa bước, ánh trăng kéo dài bóng nàng, "Trên người ngài chỉ được phép có dấu ấn của ta." Khi quay đi, bóng lưng nàng thẳng tắp mà nắm đấm trong tay áo lại siết chặt, không cho ai biết cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Tề Nguyệt nhìn theo bóng người mảnh mai dần xa, chợt, cúi xuống nhặt chiếc trâm ngọc lan trắng gãy làm đôi. Cánh hoa trên đầu trâm vỡ một mảnh, nàng cẩn thận cất trâm gãy vào ngực, ngón tay lướt qua vết răng sâu đến như rướm máu, đột nhiên cười khẽ. Thật là... quá mức độc đoán rồi. Dưới ánh trăng, Tề Nguyệt chỉnh lại y phục, nhìn thêm lần cuối về hướng Thượng Quan Thời Vu vừa đi, rồi quay người bước vào con đường nhỏ ngược lại. Trong bóng đêm mờ ảo, Đoàn Mị Vi bấy giờ mới buông lòng bàn tay đã bị móng tay ghim tới đau rát. Nàng buông một tiếng thở dài. ———Hôm sau, trở về thành Lạc Dương.Tề Nguyệt đích thân hộ tống Đoàn Mị Vi về phủ Bình Nguyên vương. Rèm xe buông xuống một nửa, thoáng thấy Đoàn Mị Vi tựa vào gối mềm, tay áo đỏ buông thõng, lộ ra vết thương mũi tên đã băng bó. Tề Nguyệt ngồi thẳng phía đối diện, thần sắc bình thản như mọi khi, những ngón tay trong tay áo nắm chặt đoạn trâm gãy. Mái tóc Thượng Quan Thời Vu buông xõa khi quay đi đêm qua dường như vẫn phất phơ trước mắt nàng. Nơi không xa, Tề Trạm khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt âm trầm dán vào cỗ xe dần xa. "Vương gia." Thủ vệ báo cáo, "Trường Lăng vương đích thân đưa Đoàn tiểu thư về phủ." Tề Trạm cười lạnh, ánh mắt cuồn cuộn mây đen: "Xem ra, Trường Lăng lại đi yêu thích một người phụ nữ như vậy." Thủ vệ cúi đầu, không dám đáp lời. Tề Trạm nhìn chằm chằm hướng xe biến mất, lâu sau mới nói: "Tiếp tục đi tra xem, mấy việc gần đây Đoàn gia qua lại gì với Binh bộ là việc gì."
———Rèm xe lay động theo nhịp lăn bánh, vài tia nắng chiều lọt vào trong xe. Thượng Quan Thời Vu thẳng lưng ngồi trong xe, ngón tay trắng muốt vô thức xoa khăn tay trong ống tay áo. Mùi trầm hương đã nhạt đến mức khó nhận ra, nhưng vẫn khiến nàng nhớ lại những ngón tay đêm qua sờ soạng khắp nơi trên người của lẫn nhau."A tỷ." Thượng Quan Thời An gõ nhẹ lên bàn trà, thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt dừng trên môi nàng. Y đột nhiên nghiêng người, để cho nhiều ánh nắng hơn tràn vào trong không gian. Ánh sáng ấm áp lập tức lan tỏa, chiếu rõ vết thẫm trên đôi môi. "Đêm qua gió lớn quá nhỉ?" Thượng Quan Thời An xoay chiếc tách trà rỗng, cười như mèo vừa ăn vụng. Thượng Quan Thời Vu ngẩng mặt, ánh sáng chiếu đôi mắt lạnh lùng. Nàng vô thức mím môi một chút, vết bầm lại hơi rõ hơn chút."Bãi săn nhiều muỗi." Nàng lấy chiếc khăn tay mới đặt lên môi, hơi có chút hồng. Thượng Quan Thời An bật cười, ngón tay chỉ vào khóe môi mình: "Con muỗi này lại còn khéo chọn chỗ." Chợt y cúi gần, hạ giọng: "Chẳng lẽ con muỗi họ Tề?" 'Cạch' một cái giật nảy cả mình!Tách trà bị đập mạnh xuống bàn, nửa tách trà lạnh văng ra. Thượng Quan Thời Vu lạnh mắt mà liếc, Thượng Quan Thời An lập tức co người về chỗ ngồi, nhưng vẫn nhịn cười làm động tác khóa chặt cái miệng. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông. Thượng Quan Thời An đột nhiên thu lại vẻ đùa cợt. Y nhìn vải băng bó trên tay vẫn đang thấm máu, nói: "Thật ra cũng không cần đến mức độ..." "Sao?" Thượng Quan Thời An dùng thìa bạc mở lọ thuốc, bình thủy tinh phản chiếu đôi lông mày kiếm sắc nét hơi nhíu, "Đến cả nỗi đau đớn trong lòng mà cũng phải diễn bằng hết ra cho khán giả xem như thế đâu, a tỷ..." Bàn tay đang gấp khăn lụa của Thượng Quan Thời Vu hơi dừng lại, rồi nàng sửa lại nếp áo. Ngoài cửa sổ, hàng đèn lồng treo cao trong nội thành Lạc Dương lướt qua, chiếu lên gương mặt nàng thứ ánh sáng mờ ảo, không biết đâu là hư đâu là thực. Nàng giật lấy lọ thuốc trên tay Thời An: "Ngồi gần lại đây." "Sáng sớm nay Trường Lăng ra trường bắn cung..." Thượng Quan Thời An ngoan ngoãn ngồi dịch lại gần, câu nói đột nhiên bị cắt ngang bởi động tác tháo băng dứt khoát, "Tay y run đến mức không giương nổi cung." Bàn tay ngọc mềm mại mà tàn nhẫn đột nhiên siết chặt một cái, thiếu niên đau đến mức nhăn nhó kêu một tiếng. Thượng Quan Thời Vu thắt lại dải băng, mặt không chút biểu cảm xót thương: "Nhiều chuyện." "Là thật mà!" Thượng Quan Thời An quay người lại, "Hôm qua lúc a tỷ để mũi tên sượt qua cổ, ánh mắt huynh ấy cuồng lên, hung dữ lắm, sợ chết đi được..." Xe ngựa đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kẽo kẹt. Thượng Quan Thời Vu như ngẫm nghĩ điều gì, rồi đẩy lọ thuốc về phía y: "Chép Lễ ký, mười lần." "Tại sao ạ!" "Tại nhiều chuyện." Nàng vén rèm xe, gió đêm thổi vào cuốn theo lời nói dở dang. Đèn lồng phủ đệ đã gần kề. Thượng Quan Thời An đột nhiên giữ bàn tay đang vén rèm của nàng: "Theo như a tỷ dặn, hôm nay đệ đếm được Tề Trạm nhìn Đoàn Mị Vi tổng cộng bảy lần." "Ừ." "Thế là lão tin thật rồi?" Gương mặt anh tuấn hứng thú, ngón tay vẽ vòng tròn lên bàn. Thượng Quan Thời Vu vỗ vỗ tay y như đang khuyến khích: "Thêm Nữ Giới, mười lần." Khi xe dừng hẳn, Thượng Quan Thời An nghiêng người chặn cửa, đèn lồng chiếu lên khuôn mặt y, "A tỷ, hai người..." "Xuống mau." Nàng ngắt lời, giọng không hề có chút kiên nhẫn, nhưng khi chàng trai nhảy xuống, giọng nàng dịu lại, khẽ nói: "Nhớ cứ hai canh giờ phải thay thuốc một lần."
——— Hết chương 53 ——
Thượng Quan Thời Vu - ứng cử viên nặng kí tranh Tam kim Ảnh hậu. 🙏
Nàng có thể cảm nhận nhịp tim mình đang dồn dập trong lồng ngực, hòa cùng nhịp đập của đối phương. Tề Nguyệt kéo nàng quay lại, gần hơn với mình, sống mũi gần như chạm vào nhau. Thấy những giọt nước như sương đọng trên mi đối phương, ngón tay run rẩy chạm vào vết xước bên cổ nàng: "Đau không?" Ngón tay vừa chạm vào Thượng Quan Thời Vu đã nghiêng đầu né tránh. Nàng giật lùi lại, cuốn theo làn gió thơm mùi trầm hương. "Không bằng một phần nỗi đau Vương gia gây ra cho ta." Câu nói nghe thì nhẹ nhưng nặng đến mức khiến bàn tay Tề Nguyệt đang giơ trên không trung lập tức mất hết sắc máu. Nàng nhìn gió đêm cuốn theo những sợi tóc rối của Thượng Quan Thời Vu, lời ấy khiến nàng hoảng sợ hơn bất kỳ lời ác ý độc địa nào."Vu tỷ tỷ..." Tề Nguyệt gọi, giọng khàn đặc không thành tiếng. Thượng Quan Thời Vu quay lưng lại với nàng, đường vai mảnh mai dưới ánh trăng căng lên. "Đau lắm đúng không?" Tề Nguyệt cứng đầu, hỏi lại lần nữa, ngón tay giơ lên vẫn run rẩy, như không dám buông xuống, vẫn còn muốn chạm vào nàng. Thượng Quan Thời Vu đột nhiên quay người lại, tiến lên một bước về phía Tề Nguyệt. Ánh trăng chiếu rõ vết ửng nơi khóe mắt nàng, cùng vết nứt trên môi do bị răng cắn vào. Tề Nguyệt bị nàng ép cho lùi lại nửa bước, tấm lưng chạm vào cây hòe già. Thượng Quan Thời Vu nhân cơ hội đó lại tiến lên nữa, áp sát người kia, tư thế khiến cho Tề Nguyệt ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc bao quanh mình, hòa cùng vị đắng đặc biệt của đêm nay mà giờ nàng mới nhận ra.Mùi trà pha thuốc an thần. "Ta đã luôn dạy người điều gì?" Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu gần sát, hơi thở phả vào lông mi run rẩy của Tề Nguyệt. Giọng nàng như lưỡi dao lam rạch một đường bén ngọt trong màn đêm đặc quánh. Nàng tiến thêm một bước, mang theo làn hương trầm lan toả như tấm lưới vô hình giam chặt Tề Nguyệt tại chỗ, không thể nhúc nhích. "Khi ngươi nói dối..." Ngón tay Thượng Quan Thời Vu lướt qua đường hàm căng thẳng của nàng. "Đừng chớp mắt." Tề Nguyệt thấy như có gì nghẹn trong họng.Khoảng cách quá gần, gần đến mức nàng có thể đếm được từng giọt long lanh trên lông mi đối phương, những giọt nước ấy như muốn rơi mà lại không thể rơi, khiến cho trái tim đau nhói hơn bị bất kỳ thứ vũ khí nào đâm vào. "Đoàn Mị Vi đã chạm vào đâu?" Bàn tay Thượng Quan Thời Vu đột nhiên ôm ấp lấy cổ Tề Nguyệt rồi trượt xuống, lướt qua yết hầu, lướt đến trước ngực. "Chỗ này?" Mấy ngón tay lại tiếp tục di chuyển xuống, "Hay là đây?" Mỗi một lần nói, móng tay nàng lại cào nhẹ vào lớp vải, môi nàng lại như có như không chạm vào cằm Tề Nguyệt, khiến cho hơi thở của người đó đã loạn sẵn còn loạn hơn, nắm lấy cổ tay đang làm loạn: "Vu tỷ tỷ..." Giọng nói không còn đanh thép chút nào, cuối câu mang theo chút run rẩy khó nhận ra. "Ta đây." Thượng Quan Thời Vu ngẩng mặt nhìn Tề Nguyệt ánh trăng vỡ vụn trong đôi mắt trong veo như dải ngân hà tan ra, đôi môi nàng hé mở như đang cho phép điều gì. "Ta luôn ở đây." Câu này như chìa khóa, mở ra và phá vỡ mọi phòng tuyến Tề Nguyệt đã dùng máu và nước mắt để dày công xây dựng. Nàng giữ lấy gáy Thượng Quan Thời Vu, kéo mạnh lại gần, lực kéo mạnh đến mức khiến cả hai lảo đảo một bước, ngón tay nóng bỏng đỡ gáy và luồn sâu vào đường cổ thon nhỏ. Nụ hôn của Tề Nguyệt đột ngột và hung hãn, mang theo sự giải phóng như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt vì bị kìm nén quá lâu, mãnh liệt đến mức răng vô tình đè vào đôi môi rướm máu của Thượng Quan Thời Vu, nếm được vị máu cũng không chịu dừng. Nhịp thở của Thượng Quan Thời Vu rối loạn tức thì, móng tay giữ chặt vai Tề Nguyệt, đâm vào lớp vải, để lại vài nếp nhăn thật sâu trên gấm đen. Nàng ngửa đầu để toàn tâm toàn ý đón nhận nụ hôn vụng về nhưng cuồng nhiệt này, trong sự đan xen quấn quýt của môi lưỡi, một ngọn lửa thịnh nộ vô danh bùng lên, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi đang vươn vào thăm dò của Tề Nguyệt. Tề Nguyệt đau đớn rên trong họng, nhưng không những không buông ra mà còn giữ lấy gáy Thượng Quan Thời Vu chặt hơn, ôm lấy nàng sát sao hơn. Hai thân thể ép sát vào nhau, nhịp tim dồn dập hoà vào nhau, trong đêm tĩnh lặng như sấm rền. Thượng Quan Thời Vu cảm nhận được nụ hôm có chút hôn vụng về của đối phương. Tốt lắm, coi như chính ta dạy cho ngươi. Mọi điều ngươi biết đều phải do ta dạy, bao gồm cả... cách yêu ta. "Thời Vu..." Tề Nguyệt gọi thẳng tên nàng trong cơn ý loạn tình mê, ngón cái lướt qua khóe môi ẩm vì nụ hôn ướt át, giọng khàn đặc không thành tiếng. "Rõ ràng là nàng biết..."Thượng Quan Thời Vu chống trước ngực Tề Nguyệt ra, ngón tay lau đi vết máu trên môi. Dưới ánh trăng, khóe mắt nàng đỏ hoe mà đôi môi lại đỏ rực, như hoa mai đỏ nở giữa tuyết. Một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên trườn từ ngực lên siết lấy cổ Tề Nguyệt, ngón cái đặt lên mạch đập. "Thời Vu biết gì? Biết Vương gia để cho Đoàn tiểu thư chạm vào cổ mình?" Rồi cái siết cổ nới lỏng, bàn tay tay trượt xuống ngực cảm nhận nhịp tim gấp gáp qua lớp vải. "Hay là biết nơi này đang đập nhanh hơn bình thường?" Gió đêm thổi tan hơi thở nóng bỏng đan xen quấn quít của hai người. Tề Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt của Thượng Quan Thời Vu, đột nhiên cúi đầu, chôn mặt thật sâu vào hõm cổ nàng, "Ta sai rồi..." Ba từ này nhẹ như tiếng thở nhưng khiến Thượng Quan Thời Vu lập tức đỏ mắt, muốn trào nước mắt. Nàng nhớ lại đêm Thất Tịch đó chính mình cũng đã dùng giọng nhẹ nhàng như vậy để nói những lời tuyệt tình.Không thể tha thứ.Đến lúc phải lạnh lùng rồi.Nhưng khi môi Tề Nguyệt hôn lên vết xước trên cổ nàng, mọi lời quyết tuyệt nàng đã chuẩn bị kĩ càng cho kịch bản Tề Nguyệt bại trận trước mình này, giờ đều tan biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ trong cổ họng. "Đừng..." Giọng nàng hơi run, giơ tay định đẩy ra, nhưng bàn tay lại vô thức giữ lấy gáy và ngón tay thì luồn vào trong tóc Tề Nguyệt. Mùi trầm hương hòa lẫn mùi máu quấn lấy mũi, khiến nàng nhớ lại đêm ở lầu Vọng Nguyệt, lúc đó Tề Nguyệt cũng đã thể hiện rõ ham muốn nóng bỏng của mình ra như vậy.Gió đêm lướt qua ngọn cây, mang theo hơi lạnh như kim châm vào da làm Thượng Quan Thời Vu đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng chống tay lên vai Tề Nguyệt mà đẩy ra, nuốt tiếng rên vào cổ họng, giọng nói đột nhiên trong và đanh trở lại: "Vương gia đang làm gì ta vậy?" Ánh trăng chiếu rõ áo xống lộn xộn và vành tai đỏ ửng của nàng, tương phản rõ rệt với giọng điệu. Tề Nguyệt nhìn động tác chỉnh trang y phục một cách nghiêm túc và gấp gáp của nàng, đột nhiên cảm thấy lồng ngực căng tức. "Ta... ta thật sự sai rồi." Tề Nguyệt kéo nàng trở lại ôm trong lòng, giọng lại vang lên từ hõm cổ, mang sự dịu dàng như bị ảo giác, "Ta không nên xa cách nàng, không nên để cô ấy chạm vào ta, không nên nói những lời tổn thương đó..." Ngón tay Thượng Quan Thời Vu co lại, móng tay để lại vài dấu ấn hình trăng khuyết trên lòng bàn tay Tề Nguyệt. Xa xa, tiếng côn trùng văng vẳng, khiến màn đêm càng thêm tĩnh lặng. "Vương gia nhận lỗi như thế bỗng khiến thần nữ trở thành kẻ không biết điều." Giọng nàng lạnh như băng, bàn tay lần lên nắm lấy cổ áo Tề Nguyệt, "Ngài có biết khi ta nhìn ngài thân mật với cô ta, trong lòng ta cảm thấy thế nào không?" Câu nói này xé toạc sự bình tĩnh nàng gắng gượng giữ lấy như kế hoạch. Thượng Quan Thời Vu không nhận ra giọng mình mang theo chút nghẹn ngào: "Ta đẩy ngài ra khỏi ta, đúng, đúng là lỗi của ta, nhưng ngài..." Nàng đột nhiên im bặt, bởi vì nước mắt Tề Nguyệt đang rơi xuống mu bàn tay nàng, nóng đến rát da. Tề Nguyệt nắm lấy cổ tay Thượng Quan Thời Vu, "Ta biết nàng làm vậy là để bảo vệ ta, nhưng ta..." "Cho nên Vương gia dùng cách này để trả thù ta?" Thượng Quan Thời Vu giật mạnh tay lại, ánh mắt đặt lên chiếc khăn tay trên cổ Tề Nguyệt. Hoa mẫu đơn thêu chỉ vàng của Đoàn gia chói mắt dưới ánh trăng bạc. Nàng giật xuống tức thì, thay bằng chiếc khăn tay trắng muốt. Khi thắt nút, ngón tay nàng lướt qua xương quai xanh của Tề Nguyệt, đột nhiên ghé môi tới, cắn mạnh một cái. Tề Nguyệt hít một hơi khí lạnh, đau đến mức cả người căng lên nhưng vẫn cố đứng thẳng, không nhúc nhích, như đang chịu đựng hình phạt dành cho mình. Cho đến khi đau điếng và hình như vết cắn đã quá sâu rồi, bấy giờ Thượng Quan Thời Vu mới buông tha. Nàng đặt một nụ hôn phớt trên ấy, đầu lưỡi liếm qua vết răng sâu. "Vương gia nhớ kĩ lấy." Nàng lùi lại nửa bước, ánh trăng kéo dài bóng nàng, "Trên người ngài chỉ được phép có dấu ấn của ta." Khi quay đi, bóng lưng nàng thẳng tắp mà nắm đấm trong tay áo lại siết chặt, không cho ai biết cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Tề Nguyệt nhìn theo bóng người mảnh mai dần xa, chợt, cúi xuống nhặt chiếc trâm ngọc lan trắng gãy làm đôi. Cánh hoa trên đầu trâm vỡ một mảnh, nàng cẩn thận cất trâm gãy vào ngực, ngón tay lướt qua vết răng sâu đến như rướm máu, đột nhiên cười khẽ. Thật là... quá mức độc đoán rồi. Dưới ánh trăng, Tề Nguyệt chỉnh lại y phục, nhìn thêm lần cuối về hướng Thượng Quan Thời Vu vừa đi, rồi quay người bước vào con đường nhỏ ngược lại. Trong bóng đêm mờ ảo, Đoàn Mị Vi bấy giờ mới buông lòng bàn tay đã bị móng tay ghim tới đau rát. Nàng buông một tiếng thở dài. ———Hôm sau, trở về thành Lạc Dương.Tề Nguyệt đích thân hộ tống Đoàn Mị Vi về phủ Bình Nguyên vương. Rèm xe buông xuống một nửa, thoáng thấy Đoàn Mị Vi tựa vào gối mềm, tay áo đỏ buông thõng, lộ ra vết thương mũi tên đã băng bó. Tề Nguyệt ngồi thẳng phía đối diện, thần sắc bình thản như mọi khi, những ngón tay trong tay áo nắm chặt đoạn trâm gãy. Mái tóc Thượng Quan Thời Vu buông xõa khi quay đi đêm qua dường như vẫn phất phơ trước mắt nàng. Nơi không xa, Tề Trạm khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt âm trầm dán vào cỗ xe dần xa. "Vương gia." Thủ vệ báo cáo, "Trường Lăng vương đích thân đưa Đoàn tiểu thư về phủ." Tề Trạm cười lạnh, ánh mắt cuồn cuộn mây đen: "Xem ra, Trường Lăng lại đi yêu thích một người phụ nữ như vậy." Thủ vệ cúi đầu, không dám đáp lời. Tề Trạm nhìn chằm chằm hướng xe biến mất, lâu sau mới nói: "Tiếp tục đi tra xem, mấy việc gần đây Đoàn gia qua lại gì với Binh bộ là việc gì."
———Rèm xe lay động theo nhịp lăn bánh, vài tia nắng chiều lọt vào trong xe. Thượng Quan Thời Vu thẳng lưng ngồi trong xe, ngón tay trắng muốt vô thức xoa khăn tay trong ống tay áo. Mùi trầm hương đã nhạt đến mức khó nhận ra, nhưng vẫn khiến nàng nhớ lại những ngón tay đêm qua sờ soạng khắp nơi trên người của lẫn nhau."A tỷ." Thượng Quan Thời An gõ nhẹ lên bàn trà, thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt dừng trên môi nàng. Y đột nhiên nghiêng người, để cho nhiều ánh nắng hơn tràn vào trong không gian. Ánh sáng ấm áp lập tức lan tỏa, chiếu rõ vết thẫm trên đôi môi. "Đêm qua gió lớn quá nhỉ?" Thượng Quan Thời An xoay chiếc tách trà rỗng, cười như mèo vừa ăn vụng. Thượng Quan Thời Vu ngẩng mặt, ánh sáng chiếu đôi mắt lạnh lùng. Nàng vô thức mím môi một chút, vết bầm lại hơi rõ hơn chút."Bãi săn nhiều muỗi." Nàng lấy chiếc khăn tay mới đặt lên môi, hơi có chút hồng. Thượng Quan Thời An bật cười, ngón tay chỉ vào khóe môi mình: "Con muỗi này lại còn khéo chọn chỗ." Chợt y cúi gần, hạ giọng: "Chẳng lẽ con muỗi họ Tề?" 'Cạch' một cái giật nảy cả mình!Tách trà bị đập mạnh xuống bàn, nửa tách trà lạnh văng ra. Thượng Quan Thời Vu lạnh mắt mà liếc, Thượng Quan Thời An lập tức co người về chỗ ngồi, nhưng vẫn nhịn cười làm động tác khóa chặt cái miệng. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông. Thượng Quan Thời An đột nhiên thu lại vẻ đùa cợt. Y nhìn vải băng bó trên tay vẫn đang thấm máu, nói: "Thật ra cũng không cần đến mức độ..." "Sao?" Thượng Quan Thời An dùng thìa bạc mở lọ thuốc, bình thủy tinh phản chiếu đôi lông mày kiếm sắc nét hơi nhíu, "Đến cả nỗi đau đớn trong lòng mà cũng phải diễn bằng hết ra cho khán giả xem như thế đâu, a tỷ..." Bàn tay đang gấp khăn lụa của Thượng Quan Thời Vu hơi dừng lại, rồi nàng sửa lại nếp áo. Ngoài cửa sổ, hàng đèn lồng treo cao trong nội thành Lạc Dương lướt qua, chiếu lên gương mặt nàng thứ ánh sáng mờ ảo, không biết đâu là hư đâu là thực. Nàng giật lấy lọ thuốc trên tay Thời An: "Ngồi gần lại đây." "Sáng sớm nay Trường Lăng ra trường bắn cung..." Thượng Quan Thời An ngoan ngoãn ngồi dịch lại gần, câu nói đột nhiên bị cắt ngang bởi động tác tháo băng dứt khoát, "Tay y run đến mức không giương nổi cung." Bàn tay ngọc mềm mại mà tàn nhẫn đột nhiên siết chặt một cái, thiếu niên đau đến mức nhăn nhó kêu một tiếng. Thượng Quan Thời Vu thắt lại dải băng, mặt không chút biểu cảm xót thương: "Nhiều chuyện." "Là thật mà!" Thượng Quan Thời An quay người lại, "Hôm qua lúc a tỷ để mũi tên sượt qua cổ, ánh mắt huynh ấy cuồng lên, hung dữ lắm, sợ chết đi được..." Xe ngựa đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng kẽo kẹt. Thượng Quan Thời Vu như ngẫm nghĩ điều gì, rồi đẩy lọ thuốc về phía y: "Chép Lễ ký, mười lần." "Tại sao ạ!" "Tại nhiều chuyện." Nàng vén rèm xe, gió đêm thổi vào cuốn theo lời nói dở dang. Đèn lồng phủ đệ đã gần kề. Thượng Quan Thời An đột nhiên giữ bàn tay đang vén rèm của nàng: "Theo như a tỷ dặn, hôm nay đệ đếm được Tề Trạm nhìn Đoàn Mị Vi tổng cộng bảy lần." "Ừ." "Thế là lão tin thật rồi?" Gương mặt anh tuấn hứng thú, ngón tay vẽ vòng tròn lên bàn. Thượng Quan Thời Vu vỗ vỗ tay y như đang khuyến khích: "Thêm Nữ Giới, mười lần." Khi xe dừng hẳn, Thượng Quan Thời An nghiêng người chặn cửa, đèn lồng chiếu lên khuôn mặt y, "A tỷ, hai người..." "Xuống mau." Nàng ngắt lời, giọng không hề có chút kiên nhẫn, nhưng khi chàng trai nhảy xuống, giọng nàng dịu lại, khẽ nói: "Nhớ cứ hai canh giờ phải thay thuốc một lần."
——— Hết chương 53 ——
Thượng Quan Thời Vu - ứng cử viên nặng kí tranh Tam kim Ảnh hậu. 🙏