[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 52: LIỆU CÓ THUỐC GIẢI ĐỘC GHEN TUÔNG
Trong lều trại, ánh nến phóng đại bóng người in lên tấm vải căng, tiếng bước chân của thái y ra vào rậm rịch như mưa, thỉnh thoảng vẳng lại tiếng ho khan yếu ớt của Đoàn Mị Vi. Tề Nguyệt đứng bên ngoài lều, vết máu trên bộ yên cương màu huyền đã khô thành vảy sẫm nhưng vải băng bó trên vai vẫn rỉ ra màu đỏ tươi. Dù cho lưng nàng thẳng như cây tùng cây trúc, nhưng ánh mắt vẫn vô thức hướng về phía đống lửa trại. Thượng Quan Thời Vu cúi đầu, tóc dài bay trong gió che đi mọi biểu cảm, chỉ có đôi bàn tay tố cáo sự kìm nén cực độ.Nàng đang đau. "Vương gia..." Giọng Đoàn Mị Vi vọng ra từ trong lều, vẫn yếu ớt nhưng phảng phất ngọt ngào. Tề Nguyệt nhắm mắt lại trong chốc lát, rồi quay người vén rèm bước vào. Trong lều toàn là mùi thuốc, Đoàn Mị Vi nửa nằm nửa tựa trên gối mềm, nửa tà hồng y tuột xuống vai, lộ ra vết thương do tên bắn đã được băng bó cẩn thận. Thấy Tề Nguyệt vào, nàng nói nhỏ: "Ta đã đặt cả mạng sống vào lần này rồi đấy."Tề Nguyệt đứng cách giường ba bước, giọng trầm trầm: "Đa tạ." Đoàn Mị Vi nhìn chằm chằm vào gương mặt bên cạnh mình, bỗng hạ giọng: "Nữ phó thật sự không chịu được việc bên cạnh chàng có người khác, vở kịch này... ta thật không nỡ để cô ấy diễn." Tề Nguyệt không đáp. Đoàn Mị Vi bỗng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn mép chăn, giọng rất nhẹ: "Nhưng mà, liệu nàng có thật sự tin không?" Tề Nguyệt nhìn chăm chăm, nhưng Đoàn Mị Vi đã quay mặt đi, nhìn ra phía đống lửa mờ ảo bên ngoài vải lều, khẽ nói: "Lúc nãy... nàng thậm chí còn không dám nhìn ngài." Bên đống lửa, Thượng Quan Thời Vu vẫn nhìn chằm chằm tia lửa đang bập bùng nhảy múa, vết thương trong lòng bàn tay âm ỉ đau. Nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau nhưng không quay đầu, sợ sẽ nhìn thấy vết máu của người khác trên áo Tề Nguyệt, càng sợ thấy nhìn ánh mắt quan tâm của người đó dành cho Đoàn Mị Vi. Bên ngoài rèm lều trại của Đoàn Mị Vi, Tề Nguyệt lặng mắt dõi nhìn bóng lưng cô độc nơi xa, cổ họng nghẹn lại, không nuốt xuống nổi.Xa hơn nữa, trong rừng phong, Tề Trạm đứng trong bóng cây, nói với ám vệ: "Dạo này Bình Nguyên vương phủ qua lại thân mật với Thượng thư Binh bộ, hãy đi tra sao xem sao." Vệ sĩ nhận lệnh, định đi, lại bị gọi lại. Tề Trạm xoa xoa chiếc nhẫn, ánh mắt hắn tối tăm: "Nói với Đoàn Nghị, gần đây muội muội của nó... quá phô trương." Trong một lều trướng nằm ở góc trung tâm biệt lập, Tề Tuần hạ một quân cờ trắng xuống bàn cờ. "An Quảng vương thế nào rồi?" Hắn hỏi, cũng không ngẩng đầu lên. Trong bóng tối phát ra tiếng người trả lời: "Bẩm, hồi chiều nay trường săn bị phục kích, Trường Lăng vương đã không tiếc mạng để cứu Đoàn Mị Vi." "Thế còn được." Tề Tuần đẩy quân cờ đen vào thế bí, "An Quảng vương còn nghi ngờ thì vở này còn phải diễn cho thật." Trăng máu treo cao, Tề Nguyệt đứng bên vách đá, ngón tay vuốt qua hoa văn trên mũi tên. Đây là loại tên lông vũ trắng Tề Trạm thường dùng, đuôi tên vẫn còn dính máu của Đoàn Mị Vi. Gió đêm cuốn lên vạt tay áo bị rách, lộ ra vết băng thấm đỏ. Phía lều trại vọng lại tiếng bước chân, nàng nhanh chóng giấu mũi tên vào tay áo. "Trường Lăng, đêm khuya sương lạnh." Giọng Tề Trạm vang lên phía sau, mang theo hơi lạnh hơn sương. Ánh đèn lồng trong tay hắn chiếu lên gương mặt tái đi của Tề Nguyệt. Khi ngón tay hắn giơ lên, mùi long diên hương lẫn máu tanh xộc vào mặt: "Vết thương này..." Tề Nguyệt lùi nửa bước: "Vết ngoài da thôi, không sao." Ánh sáng rọi vào ngón tay dính máu của nàng. Tề Trạm đột nhiên nắm lấy cổ tay gầy, ngón cái ấn mạnh lên vết xước đã đóng vảy: "Vì nữ nhi nhà họ Đoàn, xứng đáng không?" Tề Nguyệt rút tay về, lực vừa đủ để vết thương lại rỉ máu: "Thất thúc, nàng ấy cũng bị thương vì con." Giọt máu rơi trên cỏ khô bên vách đá, phát ra tiếng rất nhẹ. Tề Trạm nhìn chằm chằm vào vệt đỏ đó, bỗng cười, ngón tay lướt qua vết máu trên cổ áo cô: "Áo của con, nên thay đi." Xa xa, bên đống lửa, Thượng Quan Thời Vu đang băng bó cho Thượng Quan Thời An. "Nữ phó băng bó khéo quá..." Thái y không nhịn được, phải khen ngợi. Thượng Quan Thời Vu thoa đều thuốc trên tay: "Quen tay thôi."Bên vách đá, Tề Nguyệt nhìn theo bóng Tề Trạm cuối cùng cũng đã biến mất sau những tấm vải lều trại, dây thần kinh căng thẳng mới dần thả lỏng. Nàng quay đầu, ánh mắt lại lần nữa chuyển về phía đống lửa, lại lúc thấy Thượng Quan Thời Vu đang cẩn thận đỡ Thượng Quan Thời An đứng dậy, chuẩn bị đi. Gió đêm lạnh lẽo thổi tung mái tóc dài như mực của nàng xõa trên vai, giữa những sợi tóc là khoảng đen trống trơn, không còn một vật trang sức. Sương đêm càng lúc càng dày, trong lều của Đoàn Mị Vi chỉ còn ánh nến chập chờn, mùi thuốc lẫn mùi máu hoà quyện chìm nổi. Nàng nửa nằm trên gối mềm, tà áo khoác ngoài tuột xuống eo, băng vải trắng trên vai thấp thoáng sau hồng y. Vết thương không sâu, nhưng đủ để kinh động. Tề Nguyệt ngồi bên giường, múc một thìa thuốc, cổ tay xoay nhẹ gạt mép thìa vào miệng bát, rồi đưa tới bên đôi môi đã phai mất màu son.Đoàn Mị Vi rũ mắt nhìn nhưng không vội uống, khẽ cười: "Vương gia tận tình chăm sóc như vậy, khiến cho tiểu nữ thụ sủng nhược kinh." "Cô bị thương cũng là vì ta." Tề Nguyệt trầm giọng, giọng ở đây nhưng mắt dán bên ngoài lều. Đoàn Mị Vi theo ánh mắt nàng, liếc một cái, cười càng tươi, cố ý nghiêng người: "Nhưng tâm tư chàng ở nơi khác, đâu có ở đây." Tề Nguyệt muốn lùi ra xa khỏi sự gần gũi ấy nhưng nhớ ra rất có thể vẫn còn có con mắt theo đang rình mò, bèn cắn răng mà chịu đựng, sự nhẫn nhịn ấy đương nhiên không qua được mắt Đoàn Mị Vi. Bên ngoài, Thượng Quan Thời Vu đứng lặng trong bóng tối, nhìn ánh nến chiếu bóng hai người lên tấm vải lều. Cái cúi người ân cần của Tề Nguyệt, đôi môi Đoàn Mị Vi áp sát, tất cả đều khiến mắt nàng như bị bỏng. Dù ai đang diễn với ai đi chăng nữa, vị chua cay xót xa trong tim vẫn chân thật đến mức khiến nàng suýt đứng không vững. "A tỷ." Thượng Quan Thời An lặng lẽ đến gần, đưa một chiếc áo choàng: "Đêm sương đổ nặng." Thượng Quan Thời Vu không phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào trong lều, giọng nhẹ như tan trong gió: "Ngày xưa, khi người đó bệnh tật, đều là chính tay tôi thổi cho nguội thuốc rồi xúc cho uống." Doanh trại dần chìm vào trong màn đêm tĩnh lặng. Tề Nguyệt nhúng chiếc khăn dính máu vào chậu đồng, nước trong lập tức nhuốm màu đỏ sẫm. Bên ngoài lều vọng tới tròn ba tiếng chim đa đa. Tề Nguyệt biết đây là ám hiệu của Thượng Quan Thời An đang gọi mình, nhưng đó cũng là âm thanh nàng không muốn nghe thấy nhất lúc này. Vén rèm, ánh trăng chiếu lên đôi bàn tay.Thượng Quan Thời An hất cằm về phía tây bắc của rừng phong, mới vừa còn đây mà bóng người đã thoắt ẩn, lặng lẽ biến mất trong đêm. Tề Nguyệt cắn chặt hàm răng, lại nhớ ánh mắt tan vỡ của Thượng Quan Thời Vu lúc nãy, mỗi mảnh vỡ đều phản chiếu nỗi đau mà nàng không dám nhìn thẳng. Nàng nhắm mắt thở dài, cuối cùng vẫn tiến bước về phía rừng cây, tiếng giày đạp lên cành khô rất khẽ mà như đang nghiền nát trái tim mình. Sâu trong rừng phong, có bóng người đứng một mình dưới trăng. Thượng Quan Thời Vu quay lưng lại phía này, dáng người mỏng manh trong ánh trăng gần như thành hư ảo, vài sợi tóc đen bị gió đêm thổi loạn, dính trên cổ, vờn trong gió."Nữ phó, đêm khuya gặp nhau, không hợp lễ tiết." Giọng Tề Nguyệt vang lên phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng.Thượng Quan Thời Vu từ từ quay người lại, ánh trăng vẽ lên gương mặt tái nhợt của nàng. Nàng không trả lời ngay, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm để nhìn chằm chằm Tề Nguyệt, một lúc sau đó khóe môi mới nở nụ cười lạnh lẽo. "Lễ tiết?" Nàng cười, "Khi vương gia ôm Đoàn tiểu thư trong ngực chạy khắp trường săn thì có từng nghĩ hai chữ 'lễ tiết' có bao nhiêu nét, viết thế nào không?" Tề Nguyệt nuốt yết hầu: "Mị Vi bị thương, tính mạng nguy cấp." Giọng nàng cố ý trầm xuống, mang sự xa cách: "Thân phận Nữ phó cao quý, không nên đến đây." "Không nên?" Thượng Quan Thời Vu như vừa nghe thấy chuyện cười vô lý nhất thế gian. Nàng bước tới, từng bước, từng bước tiến về phía Tề Nguyệt. Ánh trăng trong rừng bị bóng người nàng cắt rời, bóng tối từ phía sau dần dần lan tỏa, cuối cùng bao trùm hoàn bộ Tề Nguyệt. Mùi trầm thủy quen thuộc khiến lòng người an ổn, lúc này lại lẫn vào một thứ mùi đắng ngắt thấm vào xương tủy, đè nặng lên Tề Nguyệt. "Vậy vương gia nghĩ..." Giọng Thượng Quan Thời Vu vang lên ngay trước mặt, mang theo sự run rẩy bị kìm nén đến cực hạn, từng chữ từng chữ đập vào tim. "Ta nên ở đâu? Ngồi yên trong lều, pha trà, gảy đàn, rồi mỉm cười nhìn các người ân cần âu yếm, tình thâm ý trọng, diễn giả thành thật?" Mấy chữ cuối cùng như mang theo cáo trạng đẫm máu và nỗi đau thấu xương. Đáy mắt Thượng Quan Thời Vu như có ngọn lửa âm ỉ, cũng không rõ là sự phẫn nộ ấy thiêu đốt nàng hay làm nàng lạnh lẽo."Nữ phó hiểu lầm rồi." Tề Nguyệt tránh ánh mắt nàng, giọng lạnh lùng: "Ta và Đoàn tiểu thư không phải diễn gì cả." "Vậy ư?" Thượng Quan Thời Vu đột nhiên giơ tay, đầu ngón tay chạm vào ngực Tề Nguyệt, nơi đó còn lưu lại dấu vết phấn son của Đoàn Mị Vi. Một vệt hồng nhạt trên vải áo màu huyền gần như không nhận ra được, vậy mà ngón tay nàng lại ấn vào chính xác, móng tay hơi dùng lực, gần như xuyên qua vải áo để cắm vào da thịt: "Thế cho nên đây là gì?" Nàng nhớ lại vẻ yếu đuối mỏng manh của Đoàn Mị Vi khi gần như dính chặt vào lòng Tề Nguyệt, cảm giác cồn cào suýt nữa nhấn chìm nàng. Tề Nguyệt nhói trên ngực nhưng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xuống gương mặt kia, thậm chí nở nụ cười: "Nữ phó để bụng cả vết tích nhỏ nhặt thế này hay sao?" Nụ cười đó và câu nói đó thổi bùng ngọn lửa lập loè trong mắt Thượng Quan Thời Vu cho bùng cháy dữ dội, cả hai tay nàng nắm chặt lấy vạt cổ áo của Tề Nguyệt, dùng hết sức bình sinh lôi người về phía mình. Khoảng cách biến mất trong nháy mắt, gần đến mức hơi thở quấn quýt lấy nhau, gần đến mức Tề Nguyệt có thể nhìn rõ hình ảnh vỡ vụn của mình trong đôi mắt đang rực cháy vì phẫn nộ kia. "Tề Nguyệt." Nàng gọi thẳng tên, giọng đanh lại và từng chữ như lưỡi dao mài sắc: "Ngươi. Ngươi là do ta tự tay dạy dỗ, từng li từng tí, ngươi thật sự nghĩ ta không nhìn ra được ngươi đang diễn kịch? Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể lừa được ta?" Tề Nguyệt thấy tim đập như trống trận, gắng gượng tỏ ra vẫn bình tĩnh: "Vậy à? Nữ phó hiểu ta đến vậy?" Thượng Quan Thời Vu nhìn vào đôi mắt hổ phách đang cố giấu xao động, bỗng bật cười. Một tay nàng nắm cổ áo không buông, tay kia giơ lên, vuốt ve sườn mặt Tề Nguyệt, ngón cái lạnh lẽo mang theo sự tàn nhẫn như trừng phạt, ấn mạnh lên khóe môi nàng. Nơi này, có lẽ đã từng dính hơi thở và vị son của Đoàn Mị Vi.Hoặc có thể chỉ là sự tưởng tượng ám ảnh tâm trí của riêng nàng. "Cô ta đã chạm vào ngươi rồi?" Nàng hỏi, giọng nhẹ đến mức quỷ quyệt, lẫn tiếng gió đêm nghe càng thêm quái dị. Tề Nguyệt muốn ngừng cả hơi thở, vẫn ngoan cố: "Nữ phó quản quá nhiều việc rồi!" "À..." Thượng Quan Thời Vu cười lạnh, móng tay lướt qua rồi cào nhẹ, đâm vào làn da mịn màng của Tề Nguyệt.Thật sự xuống tay, đau đớn khiến cho Tề Nguyệt không phải nhíu mày. Nàng vẫn đứng chết trân, để nỗi đau lan tỏa, để móng tay đó đâm sâu hơn. Không nhượng bộ dù chỉ một ly, không để lộ một chút yếu đuối. "A Nguyệt!" Giọng Thượng Quan Thời Vu cuối cùng cũng thay đổi, trong đó là sự run rẩy không thể kìm nén, gần như sụp đổ: "Ngươi nhất định phải ép ta đến bước này sao? Ngươi nhất định phải nhìn ta... bị chính tay ngươi xé thành trăm mảnh! Nhìn ta như vậy thì ngươi mới hả dạ ư!" Nàng buông cổ áo ra, di chuyển xuống, siết chặt cổ tay Tề Nguyệt, gần như muốn bóp nát xương. Tề Nguyệt mở miệng, lại không nói được chữ nào. Nàng không dám nói vở kịch này còn phải diễn bao lâu. Càng không dám nói, lúc Đoàn Mị Vi áp sát trong lòng, trong đầu mình chỉ hiện lên hình ảnh Thượng Quan Thời Vu năm ấy dịu dàng đút thuốc cho mình. Trong khoảnh khắc khiến tâm thần đang chấn động, Thượng Quan Thời Vu đột nhiên kéo nàng đổ người về phía trước. Tề Nguyệt loạng choạng, dải áo choàng màu huyền tuột ra một nửa. Nàng theo bản năng chống tay vào cây hòe, vỏ cây thô ráp khiến lòng bàn tay đau nhói. Thượng Quan Thời Vu thừa cơ áp bàn tay lên ngực nàng, nơi lồng ngực dưới mấy lớp vải truyền đến nhịp tim gấp gáp, toả ra ấm áp khiến đầu ngón tay tê dại. "Ta và Mị Vi có thế nào..." Tề Nguyệt quay mặt sang bên, yết hầu xao động: "Cũng đều không liên quan đến cô!" "Không liên quan đến ta." Thượng Quan Thời Vu lặp lại, bật cười. Tiếng cười khô khốc, vỡ vụn, như bị nghiền nát.Nàng kéo tay Tề Nguyệt áp lên cổ mình, giọng nàng run rẩy, từng âm tiết mang theo vết nứt sắp vỡ: "Ngươi sờ đi, xem đi! Những vết thương trên cơ thể ta... có vết thương nào không phải là vì ngươi? Có vết thương nào không phải do ngươi mà ra? Tề Nguyệt, ngươi nói đi!" Ánh trăng soi tỏ ánh nước trong đáy mắt, có giọt lệ trong vắt lặng lẽ rơi trên trên gương mặt tái nhợt.Nàng cắn môi đến mức rỉ máu, ngăn không cho cảm xúc nhấn chìm mình. "Ngươi thật sự nghĩ ta không nhìn thấu?" Giọng nàng bắt đầu ướt, có thể là do nước mắt, có thể là do máu, đầu ngón tay với sự dịu dàng đến mức ám ảnh đó, lướt nhẹ theo đường hàm căng thẳng của Tề Nguyệt. "Từng nước cờ ngươi đi..." Nàng siết chặt lấy cằm người ấy trong tay, "Đến cả cách đặt quân, cách hành động, cách toan tính, thậm chí ánh mắt ngươi... đều giống hệt những gì ta đã dạy ngươi năm xưa, không sai một ly."Tề Nguyệt run lên, ánh mắt không kiềm được rơi vào chiếc trâm gãy trên tóc Thượng Quan Thời Vu - chính là chiếc trâm ngọc lan trắng bị bắn rơi lúc ban ngày. Đó là món quà mà năm Tề Nguyệt mười lăm tuổi đã thức trắng ba đêm dưới ánh đèn, dùng từng nhát dao vụng về nhưng đầy thành kính, tự tay khắc cho nàng. Giờ đây, nó lại trở thành thứ vật tan vỡ, vương đầy bụi bẩn. Ký ức như lưỡi câu tẩm độc, đâm xuyên qua tim. Năm mười tuổi, đứa trẻ nhỏ bé ngày ấy từng ngước mặt lên, đôi mắt lấp lánh, vô cùng nghiêm túc nói với Vu tỷ tỷ: "Ta muốn bảo vệ Vu tỷ tỷ."Lời nói ngây ngô thuở ấy, chân thành và trong sáng, giờ nhớ lại... Thật nực cười! Nực cười và đáng thương! Giờ đây, Vu tỷ tỷ của nàng vì nàng mà mang đầy thương tích, đôi môi vì nàng mà rỉ máu, ánh mắt vì nàng mà tan vỡ. Còn nàng? Nàng không những không bảo vệ được người mình trân trọng mà còn chính tay đẩy người ấy vào vực thẳm, làm tổn thương đến mức không còn nguyên vẹn. "Nữ phó, xin giữ tự trọng." Tề Nguyệt rút tay lại trong chật vật, giọng khàn đặc không ra tiếng. Gió đêm cuốn theo lá khô lướt qua khoảng cách giữa hai người. Thượng Quan Thời Vu đứng chết trân dưới ánh trăng, gương mặt tái nhợt của nàng tựa đồ sứ mong manh dễ vỡ. Mọi điên cuồng, chất vấn, đau đớn đều tan biến trong khoảnh khắc Tề Nguyệt thốt ra hai chữ 'tự trọng', chỉ còn lại sự trống rỗng và lạnh lẽo vô tận mà thôi.Nàng từ từ đưa tay lên, ngón tay mang theo sự tĩnh lặng gần như tê dại, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc, rút ra chiếc trâm gãy đã chứa đựng quá nhiều ký ức. Khi tóc đen tuôn xuống như suối, khóe môi nàng nở một nụ cười nhạt nhòa, thoảng qua, thấm đẫm nỗi bi thương và sự tỏ tường. "Lại là câu này..." Giọng nàng nhẹ như tiếng thở dài. Nàng quay đi, bước những bước dứt khoát như đã quyết định xong điều gì. Khi nàng xoay người, chiếc trâm gãy trong tay đột ngột bị buông lơi và rơi khỏi những ngón tay lạnh giá. Tề Nguyệt gần như bị phản xạ thao túng, lao tới theo nàng như điên cuồng. Ngay trước khi chiếc trâm chạm mặt đất, năm ngón tay nóng và cứng như gọng kìm sắt siết chặt cổ tay mảnh mai của Thượng Quan Thời Vu."Vu tỷ tỷ!" Tiếng gọi ấy như mới phá tan và thoát khỏi mọi xiềng xích. Nó mang theo hơi lạnh của đêm khuya ẩm ướt, như giọt sương đêm đã đọng lại quá lâu trên đầu lưỡi, cuối cùng rơi xuống mặt đất nơi rừng sâu hoang vu và lạnh lẽo này.
—— Hết chương 52 ——
Bởi vậy mới nói chị nào bị bệnh chiếm hữu và máu ghen tuông thì không nên lấy chồng làm nghề diễn viên, ôm bạn diễn có miếng mà tan cửa nát nhà :)) Mị Vi kêu tui diễn cũng vất vả lắm đó bà ơii.
—— Hết chương 52 ——
Bởi vậy mới nói chị nào bị bệnh chiếm hữu và máu ghen tuông thì không nên lấy chồng làm nghề diễn viên, ôm bạn diễn có miếng mà tan cửa nát nhà :)) Mị Vi kêu tui diễn cũng vất vả lắm đó bà ơii.