[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 51: VỞ KỊCH NHÂN SINH MƠ HAY TỈNH



Ngoại thành Lạc Dương, doanh trại cứu tế. 

Tề Trạm đứng trước trướng, hai tay chắp sau lưng, xa xa là làn khói bếp từ khu nhà dân bị nạn bay lên, hòa vào ánh hoàng hôn. 

Xa hơn nữa... 

Ánh mắt hắn thâm thúy như đang nhìn về phía đó, lại như xuyên qua làn khói xanh mờ ảo, nhìn về một nơi nào xa xăm hơn. 

"Vương gia." Ám vệ áo đen quỳ một gối, "Lạc Dương có tin đến." 

Tề Trạm thờ ừ hữ một tiếng, ánh mắt vẫn dán vào đám quan binh đang phát cháo. Tiếng hạt gạo nhão rơi vào bát hòa lẫn với lời cảm tạ rối rít của chúng dân, trong đêm thu càng vang thêm rõ ràng. 

Gần đây Bình Nguyên vương nhiều lần ngăn cản, Trường Lăng vương và Đoàn Mị Vi dần dần xa cách.

Ngón tay Tề Trạm khẽ dừng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. 

Trong ánh hoàng hôn, nếp nhăn nơi khóe mắt hắn ẩn chút mỉa mai: "Đoàn Thiệu, lão tặc kia..." Lời chưa dứt, bỗng chuyển giọng, "Còn Thành nhi thế nào?" 

"Thành Điện hạ chăm chỉ học tập không lơ là." Ám vệ cúi đầu bẩm báo, "Không chỉ có tiến bộ trong học tập mà còn chăm luyện tập cưỡi ngựa. Thường xuyên mời Trường Lăng vương cùng đi." 

"Chỉ có hai đứa nó?" Tề Trạm quay người, ánh nến trong trướng chiếu lên khuôn mặt hắn những vệt sáng tối không đều. 

"Vâng. Gần đây Thành điện hạ cũng ít qua lại chuyện trò với Thượng Quan nữ phó." 

Tề Trạm bỗng cười khẽ, tiếng cười mang theo vui thích. Hắn đi đến trước án, ngón tay lướt qua vị trí thành Lạc Dương trên bản đồ. Ánh nến lay động, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh: "Còn mấy ngày nữa thì đến hội săn mùa thu?" 

"Bẩm Vương gia, mười ngày nữa." 

Ngọc bản chỉ khẽ gõ lên án thư. Tề Trạm nhìn ra ngoài trướng, thấy màn đêm dần buông. Việc cứu tế đã xong xuôi phần lớn, còn lại... 

"Truyền lệnh." Giọng hắn rất nhẹ, nhưng khiến ám vệ không thể không căng thẳng, "Ngày mai hồi kinh." 

Sau khi ám vệ đã lui xuống, Tề Trạm đứng lặng trước bản đồ. Ngón tay hắn từ Lạc Dương, kéo dần đến trường săn, rồi đến vị trí Nam Minh vương phủ. 

Đầu ngón tay dừng lại trên bốn chữ Thượng Quan Thời Vu một lát, cuối cùng ấn mạnh lên tên Tề Nguyệt. 

"Trường Lăng..." Hắn khẽ thì thầm, như đang nếm thử vị của cái tên này. 

Ngoài trướng, gió thu nổi lên, luồn vào khe hở, thổi tắt ngọn nến trên án. Trong bóng tối, tiếng cười khẽ của Tề Trạm như một lưỡi dao tẩm độc. 

———

Thành Lạc Dương, tửu lâu.

Tề Nguyệt tựa bên cửa sổ tầng hai, chén trà Quân Sơn Ngân Châm trên án đã nguội lạnh, mặt trà đóng một lớp màng mỏng. 

"Vương gia." Liên Trúc đứng ngoài rèm châu, giọng thật thấp. "Đoàn gia lại gửi trả lại thiếp bái... Đây đã là lần thứ ba rồi." 

Ngón tay Tề Nguyệt dừng giữa không trung. Ngoài cửa sổ, tấm biển vàng chói của Bình Nguyên vương phủ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, nhưng cánh cửa gỗ sơn son vẫn đóng chặt như tấm khiên sắt. 

"Tốt, rất tốt." Nàng cười khẽ, nhớ lại nửa tháng trước Đoàn Mịch Vi còn cười với mình, nói câu: Hợp tác vui vẻ. Chén trà đặt mạnh xuống án, vài giọt trà lạnh bắn ra. Tề Nguyệt nheo mắt, đôi mắt hổ phách ngưng đọng thành sương lạnh. 

Nàng vừa giúp Đoàn gia xóa sạch những sai sót trong sổ sách, dìm xuống những tội chứng, vậy mà giờ đã bị gửi trả thiếp bái? Cái cách người này lật mặt còn nhanh hơn lật tay, tốc độ qua cầu rút ván còn nhanh hơn cả kiếm pháp của nàng. 

Bóng chiều dần nghiêng, trên con đường đá xanh trước tửu lâu cuối cùng cũng vang lên tiếng ngọc va chạm. Tề Nguyệt nhìn qua cửa sổ chạm hoa, thấy một bóng hồng thướt tha lướt qua trong gió thu. 

Đoàn Mị Vi. 

Nàng dẫn theo thị nữ thân cận, thong thả bước tới, ngay khi sắp bước vào trong tửu lâu, người phụ nữ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt phóng thẳng lên lầu hai, chính xác khóa chặt vào cửa sổ nơi Tề Nguyệt đang đứng. 

Người trên lầu, người dưới lầu, mắt nhìn nhau, Đoàn Mị Vi khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy ý vị. 

Trong căn phòng nhỏ, hương trầm nhè nhẹ bay lên. 

Đoàn Mị Vi đẩy cửa bước vào, Tề Nguyệt quay lưng lại pha trà, tai nghe thấy tiếng xào xạc của tà váy hồng lướt qua ngạch cửa. 

"Vương gia thật là kiên nhẫn." Đoàn Mị Vi rất tự nhiên ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ lên án. "Ba tấm thiếp bái. Chẳng lẽ Vương gia muốn gặp Mị Vi đến thế?" 

Tề Nguyệt nghiêng đầu, "Đoàn tiểu thư cứ nói đùa. Bản vương chỉ tò mò..." Nàng kéo dài giọng trầm trầm, "Tại sao mấy ngày trước còn đang thân thiết mà giờ đã tránh mặt không gặp?" 

Đoàn Mị Vi cúi mắt, hàng mi dài in bóng trên gương mặt trắng như sứ. 

Nàng nhận chén trà, giả vờ than thở: "Ôi, phụ thân tiểu nữ gần đây quản giáo rất nghiêm, phòng Vương gia như phòng kẻ trộm ấy, Mị Vi cũng bất đắc dĩ, không thể nghe trái tim mà không nghe lời phụ thân được." Nàng ngẩng lên nhìn Tề Nguyệt, trong mắt thoáng hiện chút uất ức và bất lực: "Sao, Vương gia không tin tiểu nữ?" 

Tề Nguyệt cười lạnh, ngón tay khẽ gõ lên án: "Đoàn tiểu thư tránh mặt mấy hôm, hôm nay lại đến đây gặp mặt, thế... bản vương nên tin mặt nào?" 

Đoàn Mị Vi thở dài nhè nhẹ, đặt chén trà xuống: "Tề Trạm sắp về đến Lạc Dương rồi." Giọng nàng hạ rất thấp, "Hôm yến thưởng cúc, ánh mắt hắn nhìn chàng, ta thấy rất rõ." 

Tề Nguyệt nhíu mày, chú ý đến ngón tay Đoàn Mị Vi đang run nhẹ: "Vậy thì sao? Cô sợ à?" 

Ngón tay Đoàn Mị Vi khẽ xoa trên mép chén trà, sứ xanh phản chiếu móng tay nay đã được cắt tỉa gọn gàng. Nàng ngẩng lên nhìn Tề Nguyệt, trong mắt thoáng ẩn hiện tia phức tạp: "Sợ?" Nàng cười khẽ, "Quả cũng có chút sợ thật." 

"Việc này thật không dễ." Nàng cúi nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt trà, lại nói, giọng nhẹ như gió thoảng. "Nhưng..." Lời đến cửa miệng lại nuốt trở vào, chuyển giọng nói nhỏ: "Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ diễn cho tròn vai thiếu nữ si tình một lòng yêu Trường Lăng vương." 

Tề Nguyệt nhận ra sự ngập ngừng trong lời nàng, nhíu mày: "Hình như cô còn điều gì chưa nói." 

Đoàn Mị Vi lắc đầu, tránh ánh mắt dò xét của nàng: "Ngày hội săn mùa thu sắp tới đây, ta linh cảm Tề Trạm chắc chắn sẽ làm điều gì đó." Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Tề Nguyệt, hai người kề gần nói nhỏ với nhau: "Ta làm gì có võ công phòng thân, ngày hôm ấy chàng nhất định phải bảo vệ ta mới được." 

Tề Nguyệt cảm nhận hơi lạnh từ đầu ngón tay nàng, rút tay lại, nghiêng đầu thì thầm: "Bản vương đương nhiên là sẽ bảo vệ cô, cô mà mất vai thì vở kịch này của bản vương làm sao diễn tiếp. Nhưng cũng mong Đoàn tiểu thư đừng có diễn thêm tình tiết từ chối thiếp bái nữa, nhé." 

Đoàn Mị Vi nghe vậy, tự nhiên thấy người trước mắt này cũng thật hài hước, khóe môi nàng cong cong lên nụ cười nhẹ. 

Nàng đứng dậy chỉnh lại váy, tà váy hồng đỏ dưới ánh nến tỏa ánh sáng dịu dàng.

Đến cửa, nàng bỗng quay đầu: "Vương gia." 

Tề Nguyệt ngẩng lên, nghiêng đầu nghe. 

"Vương gia thật sự không sợ Thượng Quan nữ phó đau lòng sao?" Giọng Đoàn Mị Vi rất nhẹ, nhưng từng chữ rõ ràng, "Hay là... nàng đã thật sự khiến cõi lòng ngài... tan nát, chán nản rồi?" 

Chén trà trong tay Tề Nguyệt khẽ run. Khi nàng ngẩng lên, Đoàn Mị Vi đã quay người rời đi rồi, chỉ để lại mùi hoa nhài thoang thoảng trong phòng mà thôi. 

Đoàn Mị Vi bước ra khỏi tửu lâu, gió thu thổi mơn man trên khuôn mặt, thổi tan chút ẩm ướt nơi khóe mắt. Nàng kéo áo choàng lại sát vào vai, trong lòng thầm nhủ. 

Thượng Quan Thi Vu, ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu đây thôi. 

———

Ngày hội săn mùa thu.

Trường săn phấp phới cờ bay, vó ngựa nện đất như sấm.

Sương sớm còn chưa tan hết, Thượng Quan Thời Vu đã trong đứng trướng chỉnh đốn y phục. Động tác nàng thong thả mà vững vàng, cài chiếc trâm ngọc lan trắng đã được sửa lại như mới lên tóc. Đuôi trâm quấn những sợi vàng mảnh như tơ, dưới ánh bình minh xuyên qua trướng lấp lánh lên như những vì sao đêm lạnh lẽo. 

"A tỷ." Thượng Quan Thời An gọi một tiếng rồi bước vào, nắm lấy cổ tay nàng. Lòng bàn tay rộng lớn chàng trai trẻ tuổi lạnh toát, đầy mồ hôi, giọng căng thẳng: "Bên ấy đã sắp xếp xong chưa?" 

Nàng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng vạch ba đường ngắn vào lòng bàn tay y, Thượng Quan Thời An lập tức hiểu ý rồi buông tay, quay qua giúp nàng thắt dây áo choàng. 

Trên trường săn, cờ phấp phới, bóng dáng hồng y của Đoàn Mị Vi nổi lên bần bật giữa đám đông.

Nàng thúc ngựa đến gần Tề Nguyệt. 

"Vương gia, lát nữa ráng săn được con cáo trắng nhé?" 

Tề Nguyệt đưa mắt liếc nhìn hàng nữ quyến, bóng dáng màu sen kia đang cúi đầu vuốt bao da đựng mũi tên, dường như không nghe thấy gì.

Cổ họng nàng khẽ động. "Được."

Trên đài quan sát, ngọc bản chỉ đen của Tề Trạm khẽ gõ lên lan can. Hắn nheo mắt nhìn gương mặt căng thẳng của Tề Nguyệt, bỗng ra hiệu cho ám vệ. 

Tay cầm bình trà của Mộ Dung Uyên khẽ run, nước trà văng lên ống tay áo bạc. Nàng đưa mắt nhìn chiếc trâm ngọc lan trắng đang lung lay trên tóc Thượng Quan Thời Vu, chợt nhớ lại đêm qua trong thư phòng, Tề Trạm trầm tư vuốt ve cây tên lông vũ trắng kia. 

"Vút——!" 

Tiếng tên xé gió bén ngọt vang lên, Thượng Quan Thời Vu tức thì khẽ nghiêng đầu, một tốc độ phản xạ trong cái chớp mắt. 

Cùng lúc đó, Tề Nguyệt ghì chặt dây cương, trái tim trong lồng ngực như điếng lên ngừng đập.

Nàng nhìn thấy cây tên lông vũ trắng đó lướt qua tóc mai Thượng Quan Thời Vu, tiếng trâm ngọc vỡ tan xé màng nhĩ, mái tóc đen như suối lập tức buông xõa xuống.

Tay run lên, nàng suýt nữa đã thúc ngựa lao tới.

Tề Nguyệt biết người đó có võ công, biết nàng có khả năng tránh được. Nhưng biết là một chuyện, phản xạ trong khoảnh khắc đó lại không thể thao túng được bằng lý trí. Cơ thể nàng phản ứng trước lý trí, dây cương siết vào lòng bàn tay, cạnh da cứng ráp bị siết quá chặt mà cứa đứt da thịt, có vết máu chảy dài, cho đến khi bóng dáng Thượng Quan Thời An phi ngựa tới đập vào mắt, nàng mới bừng tỉnh. 

Thượng Quan Thời An dứt khoát vung kiếm đỡ lấy mũi tên tiếp theo lao về phía này, nhưng ở giây cuối lại khéo léo nghiêng người, mũi tên vừa lướt qua cánh tay, máu tươi đã bắn lên mặt Thượng Quan Thời Vu, tái nhợt. Y nghiêng thân che chắn, nhanh chóng liếc về phía đông nam, khẽ mấp máy môi: "Yên tâm." 

Thượng Quan Thời Vu trượt chiếc trâm gỗ vào lòng bàn tay, siết lấy cho máu chảy dọc theo kẽ ngón tay, ngón tay nàng nhuốm máu, trên vạt áo bị tên xé rách của Thời An lưu lại vài vết tay đỏ sẫm. 

Khi nàng ngẩng đầu cũng chính là lúc hỗn loạn nhất. Từ phía đông nam, mấy mũi tên xé gió bắn về phía trường đua. Vó ngựa của Tề Nguyệt chồm lên, tà choàng huyền tung bay trong gió, nhưng cả người cả ngựa đã phóng nước đại phi về phía Đoàn Mị Vi. 

"Vương gia!" Tiếng gọi của Đoàn Mị Vi nghe như đầy nước mắt, làm lòng người nhức nhói.

Khớp ngón tay siết dây cương của Tề Nguyệt gai góc và trắng bệch, trong ánh nơi khoé mắt, bóng dáng màu sen kia đang quỳ một gối, tóc xõa che nửa mặt tái mét. 

Khi Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu, đôi mắt lưu ly ánh nước mắt đã tan vỡ, dưới hàng mi dày, một giọt nước mắt trong vắt bỗng rơi xuống, lăn trên gương mặt dính vết máu. Giọt nước mắt đó rõ ràng là rơi xuống đất nhưng lại như rơi xuống trái tim Tề Nguyệt, thiêu đốt lên ngực nàng thành tro tàn và để một lỗ thủng máu me. 

"Nắm thật chặt." Tề Nguyệt ghì hơn nửa người khỏi thân ngựa, sải tay nắm lấy hai tay Đoàn Mị Vi, nghiến răng dồn sức kéo cả người nàng lên ngựa, bên tai vẫn nghe vọng lại tiếng vải xé lẫn tiếng đá lăn. Bàn tay Đoàn Mị Vi bám lấy cổ tay Tề Nguyệt, vì siết quá chặt mà để lại một vệt đỏ nhạt, tay còn lại chạm vào yết hầu nàng rồi rơi xuống bám vào vai.

Động tác của Tề Nguyệt vô cùng dứt khoát, nhưng ánh mắt lại như bị sợi dây vô hình kéo đi, liên tục nhìn về phía Thượng Quan Thời Vu. Máu từ kẽ tay người kia từng giọt nhỏ lên khóa bạc của bao tên, mà nàng chỉ có thể kín đáo liếc nhìn, ngay cả đến một ánh mắt quan tâm cũng không thể cho. 

Thượng Quan Thời Vu ho dữ dội trong khói bụi, nhìn đường nét xương hàm sắc sảo của Tề Nguyệt khi kéo Đoàn Mị Vi lên ngựa, nhìn chiếc áo choàng huyền sắc kia ôm chặt, bao phủ bảo bọc lấy bóng hồng. 

Từng khung hình như lưỡi dao cắt từng nhát vào trái tim nàng. 

"Chàng cẩn thận." Lời thì thầm của Đoàn Mị Vi theo gió núi thổi đến, Tề Nguyệt vòng tay đỡ lấy eo nàng, động tác thân mật đến cay mắt. 

Từ đài quan sát nhìn xuống, hai bóng người đan như đang thủ thỉ. 

Thượng Quan Thời Vu nắm chặt vạt áo, cổ họng thấy đầy vị tanh của máu. 

Vở này diễn quá thật. 

Thật đến mức giờ nàng không phân biệt được cơn đau thắt này là đang diễn cho Tề Trạm xem hay là bản năng từ máu thịt tuôn trào. 

"A tỷ!" Tiếng gọi đau đớn của Thượng Quan Thời An kéo nàng ra khỏi vòng xoáy ngạt thở. 

Thiếu niên ôm cánh tay đầy máu lao tới, nhưng lại cố ý xô vào ống tên bên cạnh nàng, tiếng tên rơi lả tả, Thượng Quan Thời Vu nhân cơ hội đó ngã xuống đất, bộ y phục màu sen dính đầy cỏ và máu. 

Nàng nhìn qua mái tóc xoã, thấy ngón tay Tề Nguyệt siết chặt. 

Lá phong bên vực đột nhiên bay xuống, phủ trường săn như một cơn mưa máu. Trong cơn mưa đỏ, Thượng Quan Thời Vu trong đau đớn co người lại, lần này là thật sự đau đến mức toàn thân run rẩy không kiểm soát. 

Diễn xuất của Tề Nguyệt quá tốt, tốt đến mức dù biết mỗi động tác bảo vệ, mỗi lời nói dịu dàng kia đều là diễn, nhưng nàng vẫn bị hình ảnh Đoàn Mị Vi rúc cả người vào lòng Tề Nguyệt đâm cho mắt cay xè lên, suýt nữa đã rơi nước mắt. 

Nàng cắn đầu lưỡi bắt mình phải tỉnh táo, nhưng ngay lúc đó đã nghe thấy tiếng ngọc vỡ. Chiếc ngọc bội trên eo Tề Nguyệt bị Đoàn Mịch Vi làm rơi khi vòng tay qua nắm lấy đai ngọc, vỡ tan tành. 

Trên đài quan sát vang lên tiếng chén trà đổ. 

Thượng Quan Thời Vu hơi ngẩng lên đón ánh mắt đầy ý vị của Tề Trạm, bỗng buông lỏng bàn tay vốn nắm chặt. Vết thương nông trên lòng bàn tay lại rách, máu rớm theo cổ tay.

Khi Tề Nguyệt ôm Đoàn Mị Vi bất tỉnh nhân sự trở về doanh trướng, cả trường săn im phăng phắc. 

Bộ y phục tay chẽn cùng tấm vải khoác màu huyền của nàng dính đầy đất và máu, còn bóng hồng trong lòng thì còn càng thê thảm. 

Tóc Đoàn Mị Vi xoã ra, còn vướng lá khô, bộ y phục màu đỏ bị gai cào rách vài chỗ, lộ ra lớp váy trong trắng muốt, trên đó còn dính máu khi lòng bàn tay Tề Nguyệt chạm vào.

Thượng Quan Thời Vu tựa dưới gốc cây cổ thụ, ngón tay ấn sâu vào vỏ cây. Máu từ vết thương cũ chảy theo đường chỉ tay, in lên vỏ cây thô ráp những vệt đỏ sẫm. Trước mắt nàng tối sầm, nhưng vẫn kiên định nhìn về phía trung tâm của đám đông. 

Bộ y phục màu huyền của Tề Nguyệt đã khô máu, nhưng người thì vẫn vững vàng ôm lấy người trong lòng. 

"Nữ phó..." Tề Thành đưa chiếc khăn tay trắng cho nàng, tay cậu run rẩy. 

Đôi mắt thiếu niên phản chiếu gương mặt trắng bệch của nàng, chiếc trâm ngọc lan trắng gãy không biết khi nào đã được cậu nhặt lên, nằm yên trên tấm khăn. 

Thượng Quan Thời Vu muốn cười, nhưng chỉ có thể khẽ nhếch môi. Nàng đưa tay nhận lấy, ngón tay nhuốm máu in lên khăn những vệt mờ như tâm tư tan vỡ lúc này.

Tề Thành nghĩ, Nữ phó đau lòng tột độ, cả thân lẫn tâm đều bị thương tổn đến thế, mà Tứ ca... vẫn có thể bình tĩnh đến thế, tận tâm tận lực bảo vệ một người con gái khác như vậy sao? 

Tề Trạm đứng trước lều trại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thượng Quan Thời Vu bên cây cổ thụ, rồi lại đưa mắt về phía chiếc áo bào của Tề Nguyệt, trong mắt lóe lên một tia sáng mờ hồ khó hiểu. 

Trong vở kịch này... rốt cuộc là ai đang diễn, ai đang thực sự để cảm xúc nuốt chửng? Ai mới thật sự động tâm, ai mới thật sự chết tâm? E rằng, những điều này, ngay cả những diễn viên trên sân khấu giờ cũng không phân biệt nổi. 

Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên cánh tay đầy vết máu của Tề Nguyệt. 

"Vết thương có nặng không?" 

Tề Nguyệt lắc đầu, giọng khàn đặc: "Đoàn tiểu thư cần thái y." 

"Đã cho người đi mời rồi." Tề Trạm đột nhiên giơ tay, dùng khăn tay lau đi vết máu trên má nàng, động tác nhẹ nhàng như đang đối xử với một món đồ sứ dễ vỡ. 

Tề Nguyệt cúi mắt không nói, mặc cho hắn lau chùi. 

"Ngươi thật là... vì tình mà liều mình không tiếc thân." Tề Trạm cất chiếc khăn tay nhuốm máu vào tay áo. 

Tề Nguyệt quỳ một gối, trong vòng tay vẫn ôm chặt Đoàn Mị Vi: "Để thất thúc chê cười." Trong khoảnh khắc cúi đầu, ánh mắt nàng như chim sổ lồng, xuyên qua khe hở của đám đông xô đẩy, thoáng chạm vào ánh nhìn tuyệt vọng dưới gốc cây cổ thụ kia. 

Nỗi đau thăm thẳm trong mắt người kia tựa mũi tên tẩm độc, còn khiến nàng đau nhói hơn cả vết thương trên vai, đau đến tận xương tủy.

—— Hết chương 51 ——


Diễn một hồi thấy chị Vi chị thân vi Vương gia quá rồi chị Vi nhe, xưng hô thuận miệng quá nhe. Nhắc nhẹ hai người là tình địch, không cần chemistry tốt vậy đâu làm ơn...

Chương trước Chương tiếp
Loading...