[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 50: TƯ TÌNH ĐIÊN ĐẢO YẾN TRÙNG DƯƠNG
Hôm ấy, gió thu mát lành. Vì năm nay Bắc Nguỵ bị thiên tai hoành hành khắp Cửu Châu, cung yến cũng được tổ chức giản dị, trong điện Khánh Hòa chỉ bày vài bàn tiệc thưa thớt, ngay cả đèn lồng dưới mái hiên cũng giảm đi một nửa so với mọi năm. Đoàn Thiệu và Đoàn Mị Vi cùng ngồi một xe ngựa, vào cung. Suốt quãng đường đi, vị Bình Nguyên vương liên tục, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con gái. Nén nỗi băn khoăn gần một tháng nay xuống, cuối cùng ông không nhịn được nữa: "Vi nhi, con với Trường Lăng vương..." "Cha yên tâm, con tự có chừng mực." Đoàn Mị Vi ngắt lời, nở một nụ cười đoan trang. Cái cau mày của Đoàn Thiệu càng sâu. So với đích tử Đoàn Nghị mãi không trưởng thành, suốt ngày gây chuyện, đích nữ này vẫn luôn là đứa con khiến ông yên lòng nhất. Lại nghĩ đến vết roi trên mặt Đoàn Nghị còn chưa lành hẳn, sắc mặt Đoàn Thiệu càng thêm âm u. Nhưng gần đây, tin đồn xôn xao khắp giới vương tôn quý tộc thành Lạc Dương, nào là cùng thuyền du ngoạn, nào là cùng nhau thưởng hoa cúc, nào là tình chàng ý thiếp... khiến lòng ông không yên. "Tên Tề Nguyệt đó, tước Vương chỉ là hư danh." Đoàn Thiệu hạ giọng, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối, "Một nam nhi đường đường chính chính mà lại có ngoại hình như thế..." Lời đến cổ họng lại nuốt vào, đổi giọng: "Hơn nữa, y còn từng đánh huynh trưởng của con trọng thương, ra tay tàn nhẫn như vậy." Đoàn Mị Vi nhớ lại đêm đó, khi Đoàn Nghị bị người ta khiêng về phủ, mặt mày da thịt lẫn lộn dính đầy máu. Nàng khẽ nhíu mày. Nàng thầm nghĩ, nếu không phải do huynh trường tuỳ tiện bừa bãi không biết trời cao đất dày thì sao đến nỗi này? Nhờ vết sẹo trên mặt đó, mà nay hắn đã biết an phận hơn xưa, hôm nay còn viện cớ không khoẻ để không dự yến tiệc. "Cha lo xa rồi." Nàng đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cha, "Tiểu nữ với Trường Lăng vương, thực tế mà nói, ai có chí nấy." Đoàn Thiệu định khuyên bảo thêm nữa, mà Đoàn Mị Vi đã thân mật khoác tay phụ thân, cười tươi rói, thật ra vẻ nũng nịu của tiểu nữ nhi: "Cha đừng giận, tiểu nữ hứa với cha, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn đâu." Đoàn Thiệu hừ lạnh: "Trước kia con thường chạy đến Nam Minh vương phủ, cha còn tưởng con có ý gì với Thượng Quan Thời An, cũng đã mai mối cho con rồi. Ai ngờ con đột nhiên lại không thích nơi đó nữa, giờ lại thân thiết với Trường Lăng vương..." Ngón tay Đoàn Mị Vi khẽ cứng, nhưng mặt vẫn bình thản: "Thượng Quan Thời An tính tình nóng nảy xốc nổi quá, con không hợp với hắn đâu." "Không hợp?" Đoàn Thiệu nghi ngờ nhìn nàng, "Tên đó tuy không trầm ổn nội liễm như trưởng tỷ hắn nhưng ít ra cũng là nam tử đứng đắn, dung mạo đàng hoàng, tác phong mạnh mẽ, còn hơn..." Ông dừng lại, nuốt trôi mấy chữ 'Trường Lăng vương âm nhu yêu nghiệt kia', nói: "Còn hơn Trường Lăng vương nhiều chứ?" Đoàn Mị Vi cúi mắt che đi gợn sóng trong lòng. Làm sao nàng có thể nói với cha, những ngày nàng thường xuyên đến Nam Minh Vương phủ kia, chỉ là để được đứng ngoài nhìn từ xa bóng hình ấy? Giờ đây, ánh trăng trong lòng người ấy đã sáng tỏ, nàng còn cần gì... Xe ngựa chậm lại, dừng trước cửa cung. Khi hai cha con bước vào điện Khánh Hòa, trong điện đã tụ hội đông đủ khách khứa. Ánh mắt Đoàn Thiệu quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tề Nguyệt. Hôm nay, Tề Nguyệt mặc áo gấm vân mây màu đỏ tía, tóc đen buộc cao bằng ngọc quan, dưới ánh nến gương mặt ấy dường như còn sắc sảo lộng lẫy hơn tất cả các quý nữ trong điện. "Bên này." Đoàn Thiệu kéo tay con gái, lực mạnh đến nỗi Đoàn Mị Vi hơi nhíu mày. Ông cố ý tránh xa chỗ ngồi của Tề Nguyệt, khi đi qua còn hừ lạnh một tiếng, chòm râu bạc giận run lên. Tề Nguyệt đang nói chuyện với Tề Thành, bị sự thù địch bất ngờ này làm cho ngây người. Nàng không hiểu gì, nhìn Đoàn Mị Vi, thấy đối phương lắc đầu tỏ ý áy náy, khóe môi nở nụ cười ngượng ngùng như xin lỗi. Lúc này Tề Nguyệt mới chợt hiểu mình đã bị trưởng bối nhà người ta xem như là kẻ lăng nhăng quyến rũ rủ rê quý nữ nhà lành.Trong điện, mọi người tụm năm tụm ba trò chuyện, không khí hòa hợp vui vẻ. Ngự giá chưa đến, không khí cũng thoải mái hơn bình thường. Thượng Quan Thời An chạm khuỷu tay vào trưởng tỷ, hạ giọng: "A tỷ xem kìa, Bình Nguyên vương vừa nhăn mặt liếc Trường Lăng vương một cái, ánh mắt như đang lên án tên trộm hương trong lầu xanh vậy!" Y nín cười, ngón tay lén chỉ sang phía đối diện: "A tỷ a tỷ, nhìn biểu cảm của Trường Lăng kìa, ngây thơ thật sự..." Thượng Quan Thời Vu khẽ liếc mắt, lạnh nhạt: "Ngây thơ?" Nàng đưa mắt nhìn Tề Nguyệt phía bên kia, người đó đang hơi cúi đầu nói chuyện với Tề Thành, áo đỏ tía tôn lên gương mặt như ngọc."Ngây thơ chỗ nào?" Giọng nàng rất nhẹ, nhưng mang theo sự sắc bén bị kìm nén. Thượng Quan Thời An nhạy cảm, nhận ra sự dao động của trưởng tỷ, vội nhanh nhẹn rót chén trà mới đưa qua, nước trà phản chiếu nụ cười nịnh nọt trên gương mặt anh tuấn đẹp đẽ của y: "Thôi mà, a tỷ đừng giận, Trường Lăng cũng là bất đắc dĩ..." "Bất đắc dĩ?" Thượng Quan Thời Vu nhận chén trà, nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn dán lên người Tề Nguyệt. Thượng Quan Thời An nhìn theo ánh mắt của nàng mà nhìn sang, lại đúng lúc thấy Đoàn Mị Vi cũng đang liếc nhìn Tề Nguyệt, y nhịn cho mình khỏi bật cười, hỏi nhỏ: "A tỷ lại ghen rồi à?" Thượng Quan Thời Vu lạnh lùng liếc y một cái, chén trà đặt xuống bàn hơi mạnh phát ra âm thanh. Nam Minh vương nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, nàng tức thì thu lại vẻ mặt đoan trang, nộ khí nơi đầu mày tan biến, nhưng bàn lại tay dưới ống áo véo lên cánh tay em trai một cái thật mạnh. "Ôi ôi..." Thượng Quan Thời An nhăn mặt nghiến răng nhưng không dám giãy, chỉ biết chớp mắt tỏ vẻ đáng thương: "A tỷ..." Thượng Quan Thời Vu buông tay, nhớ lại hôm ở trường đua, khi Tề Nguyệt bị nàng vây khốn, lưng thẳng đơ, tai đỏ ửng, như nai con bị dồn đến đường cùng. "Trong lòng Trường Lăng có ai, đệ rõ hơn ai hết." Thượng Quan Thời An rất nghiêm túc, mà y thì hiếm khi nghiêm túc. Thượng Quan Thời Vu vẫn không rút tay lại, chỉ hơi cúi, hình ảnh Tề Nguyệt bị nàng ép đến bước đường cùng hôm ấy vẫn in sâu trong trí, đôi mắt hổ phách ấy chứa đầy sự hỗn loạn và lưu luyến. Bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng thái giám lanh lảnh: "Hoàng thượng đến!" Mọi người đứng dậy hành lễ. Thượng Quan Thời Vu nhân lúc hành lễ đó, liếc nhìn Tề Nguyệt thêm một lần cuối, không ngờ lại gặp ánh mắt đối phương chưa kịp thu hồi lại. Đôi mắt ấy chưa kịp dựng lên tuyến phòng bị, trong một khoảnh khắc nàng như thấy tình cảm mình đã quá đỗi quen thuộc. Tề Tuần bước vào điện, nhìn quanh một lượt, nói lớn: "Hôm nay là tiết Trùng Dương, các khanh không cần khách khí!" Mọi người đồng thanh tạ ơn. Sau khi an tọa, Hoàng đế lại nói vài câu khích lệ bề tôi, không khí trong điện cũng dần thả lỏng ra, dần sôi động lên. "Thần kính dâng Hoàng thượng một màn múa kiếm mừng tiết!" Thượng Quan Thời An đột nhiên bước ra, giọng trong trẻo. Tề Tuần nhướn mày, hứng thú gật đầu: "Chuẩn." "Bẩm Hoàng thượng." Thượng Quan Thời An nói, "Một người múa kiếm thì đơn điệu quá, hai người đối kháng mới thú vị." Tề Tuần cười: "Ái khanh muốn mời ai cùng múa?" Thượng Quan Thời Vu nghe vậy lập tức ngẩng đầu đưa mắt nhìn thân đệ, đôi mắt phượng của nàng khẽ nheo lại, thấy ánh mắt y quét quanh, cuối cùng dừng lại ở một chỗ. Tề Nguyệt nhìn thấy ánh mắt đầy thách thức của Thượng Quan Thời An hướng về mình.Tên này, chẳng lẽ là muốn xả giận thay chị gái? "Nghe nói Trường Lăng vương kiếm thuật siêu quần, không biết có vui lòng thể hiện một chút không?" Thượng Quan Thời An cười đến là vô hại. Cả điện lập tức xôn xao. Mộ Dung Cẩn ngồi đó, sự lo lắng hiển lỗ rõ trên mặt mày, khoé môi Đoàn Mị Vi nở một nụ cười mơ hồ khó hiểu, mà Tề Thành thì nhíu mày lo lắng, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tề Nguyệt. Thượng Quan Thời Vu mặt không đổi sắc, nhưng tay dưới bàn đã nắm chặt đến trắng bệch. Tề Nguyệt vỗ nhẹ trên tay Tề Thành, đứng dậy thi lễ: "Thần xin cùng Thượng Quan công tử múa kiếm mua vui cho Thánh thượng." Thái giám dâng lên hai thanh kiếm lễ, lưỡi chưa mài sắc. Thượng Quan Thời An nhận kiếm, cúi người, nói nhỏ: "Đừng căng thẳng, ta không làm huynh bị thương đâu." Khi hai người sát vai nhau, y nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Làm huynh thương a tỷ sẽ đau lòng, ta cũng không chịu nổi." Tề Nguyệt liếc hắn, lạnh giọng: "Ngươi lại đang giở trò gì?" "Lát nữa sẽ biết." Thượng Quan Thời An chớp chớp mắt. Hai người đứng hai bên của đại điện, Thượng Quan Thời An dồn bước lao vào, xuất chiêu trước, Tề Nguyệt lập tức đón đỡ, hai kiếm chạm nhau, vang lên tiếng thanh. Trong bóng kiếm chập chờn và tiếng kiếm đánh vào nhau vang khắp điện, Thượng Quan Thời An hạ giọng nói cho mình Tề Nguyệt nghe: "A tỷ ta mấy ngày nay..." Cổ tay Tề Nguyệt hơi run, tên này vừa vào cuộc đã bắt đầu lảm nhảm, kiếm thuật của nàng vốn đã không bằng y lại còn bị phân tâm như thế. "Im miệng đi." Tề Nguyệt giận dữ, nghiêng người tránh đòn đâm. Thượng Quan Thời An lại bức tới, vai áp sát cánh tay nàng. "Huynh có biết dạo trước a tỷ đổ bệnh, sốt cao không lui, trong mơ còn gọi tên huynh. Giờ vừa khỏe lại phải nhìn huynh và Đoàn tiểu thư diễn vở tình ý mặn nồng, huynh còn muốn làm tổn thương nàng đến thế nào nữa?" Tề Nguyệt lòng đau như cắt, chiêu thức cũng bắt đầu hỗn loạn. Nàng gắng trấn tĩnh, né đòn công kích: "Đêm Thất Tịch hôm ấy ngươi cũng có mặt, giờ ta tình ý mặn nồng với ai cũng không đến lượt Nam Minh vương phủ phán xét!" Thượng Quan Thời An cười lạnh, kiếm thế đột nhiên dữ dội, ép cho Tề Nguyệt lùi liên tục: "Trường Lăng, huynh định diễn đến bao giờ?" Lưỡi kiếm vung lên, giáng xuống, bắt Tề Nguyệt phải lùi: "Huynh rõ lòng a tỷ ta có ai lại còn cố giả ngây. Nàng đẩy huynh ra xa thì huynh thật sự ra xa? Huynh lùi dứt khoát như vậy, có nghĩ nàng đau thế nào không? Nếu nàng thật sự buông được thì sao phải nửa đêm một mình luyện kiếm trong sân, tự thương tổn mình đến kiệt sức, đến đau lòng?!" Hai người như hai sợi chỉ quấn vào nhau sát sao trong ánh kiếm, ánh kiếm như tuyết bay, tiếng kim loại dồn dập va chạm không dứt, khiến mọi người trong điện đinh tai hoa mắt mà vẫn thầm khen hay. Chỉ có Thượng Quan Thời Vu nhận ra thân đệ đang dồn ép Tề Nguyệt lui bước về phía mình.Chiêu cuối cùng, mũi kiếm của Thượng Quan Thời An đi lệch hướng. Tề Nguyệt nghiêng thân để đỡ, lại chẳng biết ai làm đổ rượu ra nền gạch dưới chân, một cước giẫm lên ấy không định được thân mà lại trượt chân ngã về sau. Một bàn tay mềm mại nhưng vững vàng nhờ nội công thâm hậu lập tức đỡ lưng nàng. Hương trầm thủy xộc vào mặt rồi nhanh chóng rời đi. Tề Nguyệt thậm chí chưa kịp cảm nhận hơi ấm của bàn tay đó, đã bị đẩy trở lại một cách cực kỳ dứt khoát. "Cẩn thận." Giọng Thượng Quan Thời Vu nhẹ như chiếc lá rơi."Đa tạ Vương gia chỉ giáo." Thượng Quan Thời An đã thu kiếm vào vỏ, quay người hành lễ với Hoàng thượng, liếc mắt với chị gái. Thượng Quan Thời Vu lạnh lùng liếc hắn, ngón tay gõ nhẹ lên bàn như hồi chuông cảnh cáo. Trong điện, ánh nến lung linh, mỗi một gương mặt cất giấu một tâm tư."Kiếm thuật của Thời An xuất sắc, trẫm rất vui." Tề Tuần đảo mắt quanh người Thượng Quan Thời An, "Nhưng..." Giọng ấy kéo dài, khiến Thượng Quan Thời An muốn toát mồ hôi lạnh. "Tuổi Thời An cũng không còn nhỏ, đã có ý trung nhân nào chưa?" Tề Tuần đột nhiên hỏi, giọng không lớn nhưng khiến Thượng Quan Thời An tê dại đầu ngón tay. "Nếu đã có, nhân dịp này trẫm lập tức hạ chỉ ban hôn." Thượng Quan Thời An đứng như trời trồng, cổ họng lăn lăn, vội nhìn trưởng tỷ với ánh mắt cầu cứu. Nhưng Thượng Quan Thời Vu đang cúi đầu bóc quýt, còn chẳng thèm ngẩng mặt. Trong lòng y lạnh toát. Xong đời, a tỷ không cứu. Cả điện im phăng phắc, nghe thấy cả tiếng thở. Thượng Quan Tín Vinh định đứng dậy, mới khẽ động đã bị Thượng Quan Thời Vu khẽ kéo tay. "Phụ thân." Giọng nàng rất nhẹ, "Hoàng thượng đã phán, lúc này ngăn cản là kháng chỉ, chỉ thêm họa." Thượng Quan Tín Vinh nhíu mày, cuối cùng ngồi xuống. Cảnh tượng này khiến Thượng Quan Thời An như rơi vào hầm băng, ngay cả phụ thân cũng bị a tỷ ngăn rồi, hôm nay hắn chắc chắn khó thoát! "Thần..." Thượng Quan Thời An hoảng quá hoá liều, "Bẩm Hoàng thượng, Trường Lăng vương còn lớn hơn thần nửa tuổi, lại là tông thất, Vương gia còn chưa có hôn phối, Thời An trộm nghĩ mình cũng chưa cần vội vàng." Cả điện lại xôn xao. Lời vừa dứt, Tề Nguyệt ngẩng phắt mặt lên, đôi mắt hổ phách tràn ngập sự phẫn nộ và kinh ngạc. Hôm nay nàng bị tên nhóc này hại chết rồi, trước đây nàng còn giúp y giải quyết hôn sự với Đoàn gia cơ mà. Giờ lại phản ân báo oán, kéo ta vào vùng bùn, rõ là đâm sau lưng! Mộ Dung Nghi như thể đến cung yến này chỉ đợi có thế, lập tức đứng ra khỏi hàng, chắp tay kính cẩn: "Tâu Hoàng thượng, tiểu nữ Mộ Dung gia mến mộ Trường Lăng vương đã lâu, mỹ mạo hoà hợp, tuổi tác xứng đôi, thật là lương duyên, nếu như được Hoàng thượng chiếu cố ban hôn..." Mộ Dung Cẩn đan hai tay vào nhau, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng đột nhiên lấy đâu ra dũng khí nhìn thẳng vào Tề Nguyệt. Trong điện liền nổi lên tiếng bàn tán, mọi người nhìn qua nhìn lại giữa Tề Nguyệt và Mộ Dung Cẩn. Ánh mắt Tề Tuần lóe lên vẻ hứng thú. "Việc này..." Tề Tuần vờ trầm ngâm suy tính, trong lúc ấy liếc nhìn bàn tay đang chầm chậm tách trái quýt và vẻ mặt không rõ hỉ nộ ái ố của Thượng Quan Thời Vu. Thượng Quan Thời Vu biết rõ ý đồ của Hoàng đế. Tề Tuần sẽ không để Tề Nguyệt cưới con gái Mộ Dung gia, cũng như cách hắn không muốn để cho Thường Dương vương thực sự có được sự ủng hộ của Nam Minh vương phủ. Quả nhiên, Tề Tuần chậm rãi mở miệng: "Hôn nhân đại sự, cần tính toán kỹ. Hôm nay là tiết đẹp, chi bằng..." "Hoàng thượng minh giám." Thượng Quan Thời Vu đứng dậy đỡ lời, giọng lạnh như băng, "Thân đệ thần hồ đồ, làm phiền thánh giá. Xin cho y lui ra, tĩnh tâm phản tỉnh." Thượng Quan Thời An tái mặt, như đã thấy trước cơn thịnh nộ của trưởng tỷ khi về đến phủ. Chép sách! Trăm lần! Y tuyệt vọng nhắm mắt, trong đầu tính nhẩm Lễ Ký có bao nhiêu chữ... Tề Tuần ý vị sâu xa nhìn Thượng Quan Thời Vu, hài lòng: "Chuẩn." Thượng Quan Thời An như trút được gánh nặng, hành lễ mà chân mềm suýt ngã. Lúc rời đi, y liếc nhìn Tề Nguyệt, chỉ thấy đối phương đang nghiến răng trừng mắt nhìn mình với ánh mắt: Ngươi chết chắc. Tiệc vẫn tiếp tục, Tề Nguyệt uống rượu một mình. Càng nghĩ càng tức, rượu vào cổ đắng ngắt. Ở phía bên kia của điện, Thượng Quan Thời Vu cầm ấm trà trên tay, động tác vững vàng, nhưng dòng trà nghiêng từ vòi ấm chảy ra lại lộ ra tâm tư không yên. Ánh trà trong vắt khuấy lên trong chén những vòng gợn sóng liên hồi, mãi chẳng thể nào lắng xuống. Yến tiệc trong cung tàn, trăng sáng xuyên làn sương. Thượng Quan Thời An đi tới đi lui, đế hài nghiền nát ánh trăng dưới đất, tựa như muốn đè nát luôn cả nỗi bồn chồn trong lòng. Cuối cùng, một chiếc xe ngựa quen thuộc từ từ lăn bánh tới, rèm xe khẽ động, hương trầm thủy đã lan tỏa trước trong làn gió đêm. "A tỷ..." Thượng Quan Thời Vu đang được Hòa Cát đỡ xuống xe, nghe tiếng liền dừng bước. Gió đêm thổi nhẹ làn tóc mai nàng, lộ ra một vệt đỏ khó nhận ra nơi khóe mắt. "Lên đây." Giọng nàng rất nhẹ, như bông tuyết sắp rơi mà chưa chạm đất. Trong xe ngựa, hương trầm thủy tỏa ra mơ màng. Thượng Quan Thời An bồn chồn ngồi thu lu một góc, nhìn đôi tay gầy của a tỷ lặng lẽ xoa xoa chén trà. Đôi tay ấy từng băng bó vết thương cho y, từng cầm bút mài mực, từng rút kiếm giục cương, giờ đây lại phảng phất nỗi mệt mỏi khó tả. "A tỷ, đệ biết sai rồi..." Thượng Quan Thời Vu không ngẩng mặt, mặt nước trà in bóng khóe mắt nàng hơi đỏ, tựa như nỗi đau toả ra thấm đẫm trong đêm. Rất lâu sau, nàng mới cất tiếng, giọng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy. "Đệ nói đi... sau này, người đó thật sự sẽ cưới người phụ nữ khác chứ?" Câu hỏi khẽ như gió thoảng lại sắc như lưỡi dao, từ từ rạch vào lớp vỏ nguỵ trang bấy lâu nay của nàng. Nàng cuối cùng cũng ngẩng mắt lên nhìn, trong đáy mắt là cảm xúc cuộn trào, nhưng trong chớp mắt lại bị dìm xuống, hóa thành vũng hồ sâu thăm thẳm lạnh lẽo. Thượng Quan Thời An vội nói: "Không đâu a tỷ! Trong lòng Trường Lăng chỉ có..." "Nhưng ngoài ta ra..." Ngón tay nàng bỗng siết chặt, để lại một vệt nước rõ ràng trên miệng chén. Ánh trăng xuyên qua rèm sa, chiếu lên khóe môi nàng hơi hé mở. "Quý nữ nhà Mộ Dung, đích nữ nhà họ Đoàn, hay bất kỳ ai khác... người đều có thể quang minh chính đại cho tám người rước kiệu vào phủ, phải không?" Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười không chút hơi ấm. "Trên đời này, có biết bao nhiêu cô gái xứng đáng làm Trường Lăng vương phi cơ mà."Ánh trăng xuyên qua lớp rèm, in lên mặt nàng những vệt sáng tối loang lổ. Thượng Quan Thời An chợt nhận ra khóe mắt trưởng tỷ tựa hồ có ánh lệ thoáng qua, rồi lại biến mất trong nháy mắt. "Xét cho cùng..." Thượng Quan Thời Vu khẽ cười, giọng điệu tự ghét bỏ, ngón tay lướt qua chiếc túi thơm bên hông. "Ta đã làm người đó thương tổn trước." Xe ngựa khẽ rung lắc, ngọn đèn chập chờn. "Về thôi." Thượng Quan Thời Vu khép mắt lại, giọng trở về như thường ngày. Thượng Quan Thời An còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hà Cát lắc đầu ngăn lại. Khi cúi người rời khỏi xe, y liếc nhìn lần cuối – trưởng tỷ tựa vào vách xe, mong manh như một mảnh thủy tinh sắp vỡ. Xe ngựa lại từ từ rời đi. Thượng Quan Thời An đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua khe hở màn xe, cuối cùng cũng thấy trưởng tỷ buông tay ra khỏi thứ mà nàng đã nắm chặt suốt bấy lâu. Trên lòng bàn tay là một chiếc khuy ngọc nằm lặng lẽ, rơi ra từ chiếc phát quan của Tề Nguyệt khi múa kiếm. Trong xe, Thượng Quan Thời Vu đưa viên ngọc áp lên bên môi. Mùi trầm thủy hương hòa lẫn hương lạnh đặc trưng của người ấy khiến đáy mắt nàng thoáng hiện một tia ánh sáng mập mờ. "Tiểu thư..." Hoà Cát đưa lên một chiếc khăn tay. Thượng Quan Thời Vu lắc đầu, cất viên ngọc vào túi hương sát bên người, ngón tay lướt qua hoa văn sen đôi trên đó, giọng nàng nhẹ như tự nói với chính mình: "Ngươi... không thoát khỏi ta được đâu." Nước trong chén trà đã nguội lạnh từ lâu, phản chiếu khóe mắt ửng đỏ và nụ cười quỷ quyệt khiến người ta rợn người hiện nơi khóe môi nàng. Nụ cười như đau đến tột cùng, lại như điên đến cực độ.
—— Hết chương 50 ——
Nữ phó bán thảm thao túng tâm lý cả Thời An, cái cốt điên của chị chỉ có Hoà Cát chứng kiến, Hoà Cát gửi tín hiệu SOS. 🥹
—— Hết chương 50 ——
Nữ phó bán thảm thao túng tâm lý cả Thời An, cái cốt điên của chị chỉ có Hoà Cát chứng kiến, Hoà Cát gửi tín hiệu SOS. 🥹