[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 49: CÁM DỖ BỦA VÂY DỒN TUYỆT LỘ



Hai người đã xuống ngựa, mặt đối mặt, Tề Nguyệt căng cứng cả người nhưng không dám tránh khỏi bàn tay đang ở ngay trước mắt, tim đập nhanh đến mức không thể tưởng. Nàng biết đối phương cũng đã nhận ra điều đó, bởi bàn tay ấy đang dừng ngay trước ngực nàng. 

"Tay của Đoàn tiểu thư..." Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu nhẹ nhàng trượt dọc theo cổ áo Tề Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở vị trí ngay trái tim, "Khi đặt ở nơi đây, Vương gia thấy thế nào?" 

Tề Nguyệt không ngờ Thượng Quan Thời Vu lại hỏi thẳng đến vậy, càng không ngờ đối phương lại nhớ rõ đến thế. Hôm yến thưởng cúc, quả thật Đoàn Mị Vi tiếp xúc với nàng rất gần, dù đó chỉ là những cử chỉ cần thiết mà thôi. 

"Bản vương và Đoàn tiểu thư là lưỡng tình tương duyệt." Tề Nguyệt ép mình nói ra câu này, giọng nói không kiểm soát được mà rơi trầm xuống. 

Đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu quyến luyến vẽ một vòng tròn trên ngực áo Tề Nguyệt, cuối cùng dừng lại, co ngón tay. 

"Lưỡng tình tương duyệt?"

Nàng khẽ cười, tiếng cười mang theo sự châm biếm lộ rõ, không che giấu. Nàng đột nhiên đổ người về phía trước, nửa thân trên gần như áp sát vào lòng Tề Nguyệt không chừa một chỗ hở, bàn tay vừa co duỗi mở ra, ấn mạnh vào trái tim Tề Nguyệt một cái. "Vậy tại sao khi gần ta trái tim Vương gia vẫn đập nhanh thế này? Hay là... Vương gia yêu ta hơn?" 

Tấm lưng Tề Nguyệt căng như tấm thép. Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào đôi tai vốn đã đỏ ửng của nàng, khiến chúng gần như muốn chảy máu, làn da trên cổ cũng nhuộm một lớp hồng. 

"Nữ phó... vượt quá giới hạn rồi." Nàng gắng gượng giữ vẻ điềm tĩnh cuối cùng, nhưng giọng nói bắt đầu có chút run rẩy. 

Thượng Quan Thời Vu không những không lùi mà còn tiến thêm một bước. Một tay áp lên ngực Tề Nguyệt, một kia uyển chuyển tự nhiên đặt trên vòng eo thon của người, những ngón tay lả lơi bám chặt vào chiếc đai ngọc mát lạnh.

"Nơi này..." Giọng nàng mang theo sự quyến rũ nguy hiểm, ngón tay buông đai ra để lưu luyến trên eo, "Đoàn tiểu thư cũng từng chạm vào ư? Ta nhớ hôm tiệc thưởng cúc, tay cô ta cũng đã đặt trên eo Vương gia như vậy." 

Hơi thở Tề Nguyệt hoàn toàn rối loạn. 

"Sao Vương gia không nói gì nữa?" Thượng Quan Thời Vu giữ lấy nâng cằm Tề Nguyệt, buộc nàng cúi đầu nhìn thẳng vào mình, "Chẳng lẽ giờ ngay cả lời nói dối cũng không thể nói ra nổi?" 

Tề Nguyệt gần như theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay đang giữ cằm mình, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đầy vẻ thách thức và nụ cười đắc thắc thấu tim nàng, toàn thân nàng như mất hết sức lực, mấy ngón tay cũng buông lỏng. 

Rõ ràng là cố ý!

Biết rõ là diễn kịch, nhưng lại cố tình dùng cách này khiến nàng phải hoảng loạn dưới lớp vỏ bọc, buộc nàng nói ra lời giấu sâu trong trái tim! 

"Nếu nữ phó không có việc gì, bản vương..." 

Lời chưa dứt, cổ tay đã bị đối phương nắm lấy. Lực của Thượng Quan Thời Vu vừa đủ, không nhẹ không mạnh, giống như năm xưa khi dạy nàng cầm bút viết chữ, luôn có thể dùng tư thế dịu dàng nhất để giam cầm nàng trong vòng tay không thể thoát ra.

Điều khiến Tề Nguyệt tim ngừng đập là, Thượng Quan Thời Vu nắm lấy cổ tay mình để dẫn dắt bàn tay ấy vòng qua eo nàng, cuối cùng đặt lên vòng eo mềm mại đang dán sát vào thân. Hành động mạnh mẽ và bạo dạn, như đang sửa chữa tư thế cho một học trò không nghe lời. 

"Sao Vương gia phải trốn?" Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu ly như ngọc thạch tô điểm cho làn da trắng như tuyết. Gương mặt nàng tinh xảo, khí chất nàng lãnh tĩnh, giờ đây vì sự chủ động này mà nhuốm màu nhục dục và làm lộ ra sự quyến rũ chết người cất giấu trong cốt tuỷ của nàng. 

"Hay là... thiếp thả cho Vương gia đi?" Thượng Quan Thời Vu kề môi mà nói nhỏ, giọng điệu rõ ràng là đang mỉa mai giọng Đoàn Mi Vi ngày ấy trên thuyền rồng. Bàn tay Tề Nguyệt kề cận ép sát vào làn da ấm áp dưới lớp vải, nhiệt độ như mang theo dòng điện nhỏ, chạy dọc theo đầu ngón tay, xuyên thẳng vào con tim. 

Nội tâm giằng xé, cuối cùng... vẫn không nỡ dùng sức đẩy ra. Nàng như bị trói bởi bùa định thân, để mặc đối phương điều khiển cơ thể mình, cảm nhận sự mềm mại và đầy sức quyến rũ của vòng eo đối phương khi áp sát trên thân mình. 

Thượng Quan Thời Vu hài lòng nhìn đôi tai đỏ ửng và đường hàm căng thẳng của Tề Nguyệt, nhìn người đối diện đang vật lộn để giữ lý trí và thể diện. Sự kìm nén này khiến nàng trào dâng một niềm vui thích và một sự thoả mãn méo mó, tựa như ham mê tra tấn người ta.

"Vương gia có biết..." Nàng gần như đổ cả người vào lòng Tề Nguyệt, khuôn mặt kề vào bên cổ và đôi môi gần như chạm vào mạch đập đang nhảy nhót, "Hôm đó nhìn thấy Đoàn tiểu thư rúc vào ngực ngài, nơi này của thần nữ..." Nàng dẫn dắt bàn tay Tề Nguyệt di chuyển lên, cả bàn tay dừng lại bao phủ trên vòng ngực đầy đặn nhấp nhô của mình, ở vị trí trái tim. "Đau lắm, đau đến mức không chịu nổi. Dù biết... dù biết chỉ là bất đắc dĩ..." 

Nàng ngẩng mắt lên, đôi mắt ướt át, giọng nói run lên vì nói lời thật lòng, "Nhưng nhìn thấy A Nguyệt của ta thân mật với người khác, nơi này vẫn thấy đau." 

Bàn tay Tề Nguyệt run lên trên nơi mềm mại ấy, nhịp tim dưới lòng bàn tay nhanh và gấp, giống hệt nhịp tim của chính nàng. 

Người này đang nói với nàng: Dù đã là diễn kịch, nhưng những tiếp xúc thân mật đó vẫn khiến nàng đau lòng. 

Tề Nguyệt cảm thấy hoàn toàn tan vỡ. Nàng muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích. Vở kịch này phải tiếp tục diễn, dù có khiến tất cả đau lòng. Nàng chỉ có thể nghiến răng, tiếp tục nói lời trái với con tim:

"Đoàn tiểu thư đối xử rất tốt với bản vương." 

Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu tối sầm lại, lực trên tay vô thức tăng lên siết cổ tay Tề Nguyệt, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí nàng còn nở nụ cười nhẹ: "Vậy ư? Vậy vương gia phải biết trân trọng." 

Nàng từ từ gạt bàn tay Tề Nguyệt khỏi eo mình, từ từ lùi lại, chỉnh sửa lại vạt áo hơi xộc xệch. "Dù sao, người được vương gia để mắt tới cũng không nhiều." 

Tề Nguyệt nhìn vẻ bình thản giả tạo của Thượng Quan Thời Vu, lồng ngực đau đến tê dại. 

"Trời sắp tối rồi." Thượng Quan Thời Vu lên ngựa, giật cương, "Hôm khác thần nữ sẽ đến thỉnh giáo vương gia." 

Tề Nguyệt đứng sững tại chỗ, trong tay vẫn còn hơi ấm từ vòng eo đối phương. Nàng nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Thời Vu phi ngựa rời đi, tà áo màu trúc thanh trong ánh hoàng hôn bay phấp phới như một giấc mơ không thể nắm bắt. 

Từ xa vọng lại tiếng kêu ai oán của con nhạn lẻ loi, từng tiếng một vang vọng trên thảo nguyên mênh mông. 

Tề Nguyệt nhìn ánh hoàng hôn dần tắt nơi chân trời, nhớ lại lời Thượng Quan Thời Vu nói với nàng ở lầu Vọng Nguyệt vào đêm Thất Tịch đó. Giờ đây nghĩ lại, thứ ngăn cách họ, đâu chỉ là hai chữ 'nữ tử'? 

Tề Nguyệt siết chặt nắm tay, nàng không thể không thừa nhận, mỗi lần nhìn thấy người kia nhẫn nhịn thương tâm, trái tim nàng cũng quặn thắt theo. 

Dưới tàng cây phía xa, có thiếu niên lặng người quan sát.

Bóng lưng Thượng Quan Thời Vu phi ngựa rời đi vô cùng quyết tuyệt, trong khi Tề Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích. Bầu không khí ngưng đọng giữa hai người, dù cách xa vẫn có thể cảm nhận được. 

Tề Thành đột nhiên buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm, rồi tự giật mình vì phản ứng kỳ lạ này. Bàn tay thon thon khẽ thúc vào bụng ngựa, bạch mã bước từng nhỏ đuổi theo. 

"Nữ phó." Cậu dừng ngựa ở nơi không xa, giọng nói trong trẻo, "Ngày mai Nữ phó có dạy trò nữa không?" 

Thượng Quan Thời Vu quay đầu lại, trên gương mặt đã không còn vẻ u sầu lúc nãy nữa. Nàng nhìn thiếu niên có tâm tư tinh tế này, nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ được sắp đặt cẩn thận ngày hôm nay, khóe môi cũng nở một nụ cười chân thành.

"Tài nghệ của điện hạ..." Giọng nàng ôn hòa, đầu ngón tay khẽ gõ vào roi ngựa, "Đã rất tốt rồi, tiến lui có chừng mực, cầm cương rất thành thạo, ta... không có gì để dạy nữa." 

Tề Thành mím môi, trong đôi mắt là chút mong đợi khó nhận ra: "Vậy ngày mai nữ phó có muốn cùng trò đua một trận không?" 

Gió thu cuốn lá khô lướt qua. Thượng Quan Thời Vu nhìn ra xa, thấy hoàng hôn đang chìm vào dãy núi, nhuộm ráng mây thành màu máu. Nàng im lặng lâu đến mức Tề Thành gần như muốn từ bỏ hy vọng. 

"Tùy tình hình đi." Cuối cùng nàng khẽ nói, âm cuối tan trong gió. 

Tề Thành gật đầu, gương mặt tuấn tú trẻ măng không lộ nhiều cảm xúc, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ bằng sứ xanh: "Đây là cao ngọc dung mới được tiến cung, giúp cho... vết thương mau lành." 

Thượng Quan Thời Vu ngạc nhiên, rồi hiểu ra thiếu niên đang lo lắng cho vết thương mà mình vừa đưa cho Tề Nguyệt xem, nàng cũng không từ chối mà nhận lấy. 

"Ngày mai trò sẽ đợi ở trường đua." Tề Thành quay ngựa lại, lưng thẳng băng. Cho đến khi rẽ qua sườn núi, cậu mới để khóe miệng nhếch lên nụ cười nhỏ. 

Hoàng hôn lan càng sâu, Thượng Quan Thời Vô cởi tấm voan trắng trên cổ tay ra, để nó bay theo gió. Thì ra, vết thương trên cổ tay nàng đã lành từ bao giờ, chỉ còn vết da non hồng nhạt. 

Tề Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, đường nét dãy núi xa xa dần mờ đi. 

"Vương gia?" 

Phía sau vang lên tiếng gọi của tuỳ tùng, bấy giờ Tề Nguyệt mới nhận ra lòng bàn tay mình đã bị dây cương mài cho rát. Nàng từ từ buông tay, mùi hương trầm thủy vẫn vấn vương không tan, nhiệt độ từ đầu ngón tay người kia như in sâu vào cổ. Tề Nguyệt đưa tay chạm vào làn da ấy, cảm nhận được sự nóng bỏng. 

"Về phủ." 

Đêm càng sâu, ngọn nến trong thư phòng chập chờn. Tề Nguyệt nhìn chằm chằm vào tờ quân báo mở trên bàn, con chữ nguệch ngoạc trước mắt biến thành đôi mắt ướt át của người kia khi thì thầm bên tai nàng, "Nơi này đau lắm". 

"Vương gia, đến giờ dùng bữa rồi." Liên Trúc khẽ nhắc ngoài cửa. 

"Để đó đi." Tề Nguyệt xoa xoa thái dương, áp trán lên mặt bàn lạnh giá. 

Hơi lạnh từ gỗ tử đàn thấm vào da nhưng không thể dập tắt nỗi đau đang cuộn trào trong lòng. Vết thương trong lòng bàn tay do siết cương ngựa suốt buổi chiều giờ vẫn rát, như vết thương trong tim chưa bao giờ lành.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng cô đơn treo trên cành khô. Tề Nguyệt nhìn ánh trăng lạnh lẽo ấy, nhớ lại tấm vải trắng trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu. 

Dưới vết thương quấn vải trắng mà người kia cố tình lộ ra trước mắt nàng, có thật sự là thương hay không?  Giờ đây nàng không dám tin Thượng Quan Thời Vu một cách tuyệt đối nữa. Dù vết thương thật hay giả, nàng vẫn cứ đau lòng. Chất lỏng ấm áp chảy dài trên gò má, rơi xuống mặt bàn thành những giọt nước nhỏ. 

Nàng ngây người nhìn giọt nước mắt ấy, trong thoáng chốc lại nghe thấy tiếng gọi run rẩy của người kia. 

"A Nguyệt..." 

Không, không thể mềm lòng, không thể bỏ dở. Nhưng tại sao càng diễn cho thật, tim lại càng đau? 

Như lúc này, dù người kia không ở đây, nhưng mùi hương trầm thủy vẫn vấn vương bên mũi, không thể xua tan. 

———

Chiều hôm sau, Tề Nguyệt dùng bữa trưa xong, không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào mà lại phi ngựa đến trường đua hôm qua. 

Gió thu cuốn lá lướt qua vó ngựa, nàng chợt hoàn hồn tự giễu, định quay ngựa rời đi lại thấy có hai bóng ở nơi xa. 

Thượng Quan Thời Vu và Tề Thành song mã mà đi, tà áo màu trúc thanh và áo bào màu đỏ thẫm bay trong gió. Thiếu niên hơi nghiêng người, như đang chăm chú lắng nghe lời chỉ dạy của Nữ phó, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên hai người, như đang phác họa một bức tranh hài hòa. 

Tề Nguyệt đứng sững. 

Trong chốc lát, nàng như thấy chính mình năm mười bốn tuổi.

Lúc đó nàng mới học cưỡi ngựa, tay nắm cương luôn run rẩy, Thượng Quan Thời Vu sẽ ôm nàng từ phía sau, một tay đặt lên mu bàn tay dạy nàng nắm cương, một tay nhẹ nhàng đỡ lưng nàng. Mùi trầm thủy thoang thoảng bên mũi, hơi thở ấm áp của người kia phả bên tai: "A Nguyệt, thả lỏng." 

Cảm giác trong ký ức quá rõ ràng. Lúc đó, nàng có thể tựa vào lòng người đó, có thể giả vờ sợ hãi để giữ lấy tay người, có thể để người xoa đầu vỗ vai.

Nhưng bây giờ... 

Lồng ngực trào lên nỗi đau âm ỉ. 

Đêm mưa chín năm trước, máu của phụ thân nhuộm đỏ bậc thềm đá, từ khoảnh khắc đó, nàng đã định sẵn sẽ mất đi cái gọi là yêu thương ấm áp. Giờ đây nàng từng bước tính toán, ngay cả tính mạng cũng treo trên sợi tóc, sao còn dám mong cầu gì khác? 

Đằng xa, Thượng Quan Thời Vu đang giơ tay chỉnh lại tư thế cầm cương cho Tề Thành. Động tác này nàng quá quen thuộc, Tề Nguyệt bỗng thấy lòng mình trào lên vị chua xót. 

Nàng ghen muốn điên lên, mà lại ghen với biểu đệ của mình!

Ý nghĩ vừa lóe lên, Tề Nguyệt đã tự tay mình siết chặt tay mình. Tề Thành mới mười ba mười bốn tuổi, hôm qua còn sắp đặt để hai người gặp nhau, sao có thể... 

"Phóng!" 

Tề Nguyệt quay ngựa, vung roi vút đi, gió thu gào thét bên tai. Nàng biết mình không nên đến, càng không nên nhìn, nhưng đôi chân như có ý chí riêng, lại đưa nàng đến nơi này. 

Xích Ca phi nhanh qua rừng phong, lá đỏ rơi lả tả. Tề Nguyệt dần chậm lại, để ký ức tràn về. 

Năm đó nàng vừa tròn mười ba tuổi, Thượng Quan Thời Vu lần đầu tiên dạy nàng cưỡi ngựa, nàng sợ đến run cả người, người kia liền ôm nàng từ phía sau, một tay nắm tay nàng, một tay nhẹ nhàng đỡ eo. 

"Đừng sợ, ta ở đây." Hơi thở Thượng Quan Thời Vu phả bên tai nàng, "Nhìn phía trước đi, A Nguyệt." 

Nàng nhớ lúc đó tim mình đập thình thịch, nhưng không phải vì sợ hãi. Mùi trầm thủy thoang thoảng bên mũi, ngực người kia áp sát lưng nàng, khiến cả người nàng như bốc cháy. Về sau, nàng học càng ngày càng giỏi, Thượng Quan Thời Vu thôi không còn dạy theo cách đó nữa. Chỉ khi nàng mắc lỗi, người kia mới đưa tay đỡ. 

Giờ đây kỹ nghệ của nàng đã thành thục, nhưng đã không thể còn cơ hội được người kia ôm vào lòng. 

Tề Nguyệt ngẩng mặt lên, để gió thu cuốn đi hơi ấm nơi khóe mắt. Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, nàng đưa tay lau mặt, lại nắm chặt dây cương. Xích Ca như cảm nhận được tâm trạng chủ nhân, khẽ hí lên một tiếng. Tề Nguyệt cúi người vỗ nhẹ vào cổ nó, đầu ngón tay dính chút mồ hôi. 

Nàng nhớ người kia từng nói: Ngựa là loài thông minh nhất trên đời, có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của chủ nhân. 

"Đi thôi." Nàng khẽ thúc ngựa, giọng nói tan trong gió, "Đã đến lúc về rồi."

—— Hết chương 49 ——

N phó bên ngoài thanh lãnh thoát tục băng sơn bên trong rắn rết mỹ nhân, ghim tng chút tng chút, diễn kịch không chp mắt, ghen tuông, bán thảm, câu dẫn, gài mìn, nói dối, tàn nhẫn, xu hướng bạo lc. Chị làm cô giáo rao giảng đạo lý thánh hiền mà nết chị như phản diện vậy huhuhu.......

Chương trước Chương tiếp
Loading...