[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 48: VÓ NGỰA GIỤC GIÃ NÍU GIAI NHÂN
Hoàng hôn buông xuống, chiếc xe ngựa từ từ rời khỏi phủ An Quảng vương. Đoàn Mị Vi dựa lưng vào gối mềm, ngón tay vân vê chiếc khăn tay thêu chỉ vàng nhưng ánh mắt lại xuyên qua rèm sa, nhìn theo bóng người áo đen đang khuất dần trước cổng phủ. Tề Trạm vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo chiếc xe ngựa dần xa, cho đến khi ráng chiều chập choạng bắt đầu lan ra và nuốt chửng bóng hình hắn. "Vương gia." Đoàn Mị Vi đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang chút ý vị trêu đùa, "An Quảng vương đối với ngài... quả thật là hết sức quan tâm." Nàng cố ý kéo dài âm cuối, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào khung cửa sổ, "Ngay cả vết bỏng trên bàn tay ngài mà cũng phải đích thân hỏi han kiểm tra mới được." Tề Nguyệt đang nhắm lại đôi mắt mỏi mệt để dưỡng thần trong chốc lát, nghe vậy hàng mi khẽ động, nhưng không mở mắt: "Thất thúc vốn là người chu toàn." "Vậy à?" Đoàn Mị Vi nghiêng người tới gần, hạ thấp giọng, có chút châm chọc, "Nhưng như tiểu nữ thấy, ánh mắt của ông ta khi nhìn ngài... chẳng giống như thúc điệt tình thâm chút nào." Tề Nguyệt bỗng mở mắt, nhìn Đoàn Mị Vi. Đoàn Mị Vi nhìn thấy rõ hai đồng tử hơi lay động, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh hoàng hôn như hai ngọn lửa đang bập bùng. Trong đó thoáng chút hoảng hốt, rồi nhanh chóng đóng băng. "Tốt nhất, Đoàn tiểu thư nên cẩn trọng lời nói." Giọng Tề Nguyệt lạnh hơn cả gió thu bên ngoài cửa xe.Đoàn Mị Vi không hề gấp gáp, chỉ giãn ra khoảng cách rồi từ từ lui về chỗ cũ, ngón tay vê sợi tóc rơi xuống: "Thôi thì thôi, chỉ là ta cảm thấy thú vị." Rồi nàng nghiêng đầu, "An Quảng vương quyền khuynh triều dã nhưng lại chỉ chiều chuộng ngài trăm đường... Ngài nói xem là vì sao vậy?" Trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên phiến đá xanh. Tề Nguyệt đột nhiên hỏi ngược lại: "Vậy còn cô?" "Tiểu nữ?" "Với Thượng Quan Thời Vu..." Tề Nguyệt nghiêng đầu cho ánh mắt rọi thẳng vào nàng, ánh mắt sắc như dao, "Cô có tâm tư gì?" Chiếc khăn tay thêu chỉ vàng lơi khỏi tay Đoàn Mị Vi. Nàng không ngờ tâm tư mình đã bị nhìn thấu, càng không ngờ Tề Nguyệt lại chọn lúc này để vạch trần, để xé toạc lớp vỏ ngụy trang tinh vi, moi ra trái tim xước xát của nàng. "Ta..." Đoàn Mị Vi mở miệng, nhưng thấy Tề Nguyệt đã quay mặt đi và thu ánh mắt lại. Ánh hoàng hôn phủ lên sườn mặt kia một viền vàng mờ ảo, hàng mi dài in bóng lên sống mũi cao, đẹp đến khiến người ta phải động lòng. Chiếc xe đều đều lăn bánh, bánh xe lúc này nghiến qua một viên đá vỡ, nghiêng lên xóc mạnh, Đoàn Mị Vi suýt đổ vào lòng Tề Nguyệt. Nàng vội vàng chống tay vào thành xe, lại lỡ tay làm đổ nghiêng chén trà vốn đã chao đảo trên bàn. Nước trà ấm đổ lên váy áo hai người, thấm ra một vệt màu sẫm. "Cẩn thận." Tề Nguyệt nắm lấy cánh tay nàng đỡ lấy, nhưng Đoàn Mị Vi lại giằng lại, tựa như chạm vào Tề Nguyệt sẽ bị bỏng. Nàng cúi đầu chỉnh lại y phục, nhân cơ hội ấy giấu đi những ngón tay run rẩy."Ta có thể có tâm tư gì chứ?" Giọng nói nhẹ như sắp tan trong gió, "Trong lòng nàng ấy, xưa nay chỉ có một mình ngài mà thôi." Tề Nguyệt im lặng một lúc, nói: "Vì vậy kỳ thực cô chưa từng bao giờ nghĩ tới việc sẽ gả vào phủ Nam Minh vương?" Đoàn Mị Vi ngẩng đầu nhìn Tề Nguyệt. Nàng thấy trong mắt Tề Nguyệt không phải là châm chọc, không phải là đả kích, không phải là ghê tởm, mà là sự đồng cảm gần như thấu hiểu. Ánh mắt ấy khiến cho trái tim nàng chợt nhói lên, nhưng tương phản với trái tim là một nụ cười rực rỡ trên môi."Ai mà biết được?" Giọng điệu nàng trở nên nhẹ nhàng, "Nếu trở thành đệ tức của nàng..." "Thì sẽ có thể ngày ngày thấy cảnh nàng trang điểm, đêm đêm ngửi trầm hương nàng đốt." Đôi môi đỏ mấp máy, mỗi chữ như đều thấm độc, "Vương gia nói xem, có phải là một vụ trao đổi có lợi cho cả đôi bên không?" Tề Nguyệt đột nhiên hơi xích tới và những ngón tay như ngọc nắm chặt lấy cằm nàng, khiến cho Đoàn Mị Vi buộc phải ngửa đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang bập bùng ngọn lửa. Nhìn vào ngọn lửa ấy, Đoàn Mị Vi thấy thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Và trong đôi mắt hạnh của Đoàn Mị Vi, Tề Nguyệt cũng như thấy bản thân mình. Cũng là đau đớn, cũng là bất cam. "Đoàn Mị Vi." Ngón tay Tề Nguyệt trượt qua đuôi mắt nàng, thấm chút ẩm ướt trên đầu ngón tay. "Diễn xuất của cô quá kém." Câu nói như xé toang một lớp giấy, Đoàn Mị Vi đột nhiên bị đả cho mất hết sức lực, ngã vật vào đệm mềm: "Phải, không giỏi được như Vương gia..." Nàng ngước mắt nhìn lên hoa văn phức tạp trên trần xe, "Ngay cả người mình yêu mà cũng có thể tàn nhẫn đẩy ra như thế." Trong ánh hoàng hôn, đường nét gương mặt Tề Nguyệt dịu dàng hơn một chút. Nàng nhặt chiếc khăn rơi rồi nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Đoàn Mị Vi, "Đợi khi mọi chuyện lắng xuống..." Đoàn Mị Vi cười, "Ngài có biết, hôm nay, khi nàng giẫm nát đóa ngọc lan, mấy đầu ngón tay nàng đều rớm máu không?" Tề Nguyệt thấy nghẹt thở như bị đâm một nhát vào ngực, nàng quay mặt nhìn ra cửa sổ, cổ họng thoát ra tiếng nghẹn ngào rất nhẹ: "Vậy thì... cứ để nàng thật sự hận ta đi." Đoàn Mị Vi nhìn bóng lưng đang căng ra ấy, đột nhiên cảm thấy đầy chua xót, những cảm xúc đan xen cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Nàng do dự một lúc, cuối cùng bàn tay mềm mại ấy nhẹ nhàng lên vai Tề Nguyệt. Hai người đều im lặng, để chiếc xe đi vào màn đêm dần buông. Xa xa vang tiếng canh, đàn quạ vỗ cánh bay, lướt qua vầng trăng bạc. "Đến rồi." Tề Nguyệt lên tiếng, giọng đã bình thản. Đoàn Mị Vi vén rèm xe, nhìn thấy chiếc đèn lồng của phủ đệ đung đưa trong gió. Nàng quay đầu: "Vương gia, nếu như có một ngày..." "Ừ?" Tề Nguyệt đối mắt nhìn nàng, đôi mắt hổ phách trong ánh sáng mờ ảo lại sáng lên. Đoàn Mị Vi nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không có gì. Vương gia cũng đừng quá lao lực." Tề Nguyệt bất ngờ, rồi nở một nụ cười với nàng, nụ cười này khác với vẻ giả tạo xa cách ngày thường. Nơi đuôi mắt ấy toả ra đầy sự dịu dàng: "Được." Nụ cười này chân thật hơn bất cứ lúc nào, một cảm giác ấm áp sống động khiến Đoàn Mị Vi chợt thấy cay sống mũi. Nàng vội vàng bước xuống xe, gió đêm thu khô khốc lập tức cuốn qua, hong khô hơi ẩm nơi khóe mắt. Chiếc xe lại lần nữa lăn bánh, dần dần đi xa, tiếng bánh xe lọc cọc tan biến. Đoàn Mị Vi vẫn đứng lặng trên bậc cao nhất của thềm đá, gió đêm thổi tung tà váy nàng dưới ánh đèn lồng lay động không ngừng, ánh sáng vàng vọt chập chờn trên bóng hình cô đơn của nàng. Nàng chợt nhớ đến tấm gấm Thượng Quan Thời Vu tặng hồi sáng nay, hoa văn sen đôi dưới ánh bình minh sáng lấp lánh. Sáng như vầng trăng sáng mà nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể chạm tới. ———Lạc Dương, một ngày giữa Thu.Đông Các, Quốc Tử Giám. Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ nơi nội cung, chiếu xiên lên dãy bàn học, phủ lên ấy một lớp ánh vàng vương giả. Thượng Quan Thời Vu cầm sách đứng trước bàn, ngón tay nhẹ nhàng dò vào từng chữ trong Xuân Thu, giọng nói vẫn thanh và vang như thường, nhưng nhịp điệu lại chậm hơn mọi khi, như thể đang kìm nén cảm xúc. Tề Thành ngồi phía dưới, ánh mắt dừng lại mãi trên cổ tay nàng, nơi vẫn quấn một vòng băng vải trắng, nổi bật trên làn da trắng như ngọc. Cậu khẽ mím môi, ánh mắt lại len lén chuyển nhìn lên. Trong ánh sáng ban mai, gương mặt không son phấn của Thượng Quan Thời Vu toát lên vẻ mệt mỏi. Quầng thâm mờ nhạt dưới đuôi mắt như ẩn hiện, đôi môi cũng nhạt màu hơn mọi khi, chỉ có đôi mắt lưu ly vẫn thanh triệt như hồ nước lạnh. Nàng đọc lên từng chữ trong sách, giọng điệu đều mà vang. Nhưng Tề Thành lại nghe thấy sự nghẹn ngào trong đó, như bị ai dùng sợi chỉ siết chặt cổ họng. Cậu biết, vết thương trên cổ tay Nữ phó cứ mãi ở đó là vì Tứ ca, còn quầng thâm dưới mắt kia, e rằng từ sau tiệc thưởng cúc đến giờ chưa có đêm nào ngủ yên. Mấy ngày trước, trong tiệc thưởng cúc ấy, cậu bị phụ vương nghiêm giọng trách mắng trước mặt mọi người. Câu "Lễ nghi quân thần sư đệ phải khắc cốt ghi tâm" đó như chiếc gông đè nặng lên lòng cậu, chặt đứt mọi quan tâm lo lắng chưa kịp thốt ra. Vì vậy, Tề Thành đặc biệt chọn ngày Tề Trạm ly kinh đi phủ nha để lén sai tùy tùng đến cung môn đợi Tề Nguyệt tan triều. "Trường Lăng vương gia!" Tùy tùng chạy đến, cung kính hành lễ, "Thành điện hạ nói đã lâu không có thời gian riêng với Vương gia, hôm nay muốn đợi ngài ở trường đua ngoại ô để đua ngựa đấy ạ." Tề Nguyệt nhìn mồ hôi thấm trên trán người đang khom lưng, chợt nhớ lại hôm qua đi ngang Quốc Tử Giám, nhìn qua cửa sổ đã thấy bóng dáng gầy guộc kia. Người đó đang cúi đầu viết chú giải, một lọn tóc rủ xuống gò má thiếu huyết sắc, cả người mỏng manh như tờ giấy. Bàn tay trong triều phục từ từ nắm chặt. Mấy ngày nay Tề Trạm không ở Lạc Dương, nàng biết dụng ý của Tề Thành, thiếu niên này tuổi trẻ mà tâm tư tinh tế, biết nghĩ trước sau. Đáng lẽ nàng nên từ chối, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thượng Quan Thời Vu trong tiệc thưởng cúc ngày ấy, đôi mắt thoáng tê dại khi làm đổ chén trà, và bàn tay nắm chặt chiếc khăn tay thấm máu khi quay đi. Trầm mặc một lúc, cuối cùng nàng gật đầu. ———Trường đua ngoại ô thành Lạc Dương, buổi chiều hôm ấy. Gió thu cuốn lá rơi lướt qua bãi cỏ rộng lớn như một thảo nguyên thu nhỏ. Tề Nguyệt ghì cương cho ngựa đứng yên, từ xa xa đã thấy một mình Tề Thành đứng bên rìa, bên cạnh không có tùy tùng, rõ ràng là cố ý. "Tứ ca!" Tề Thành bước tới đón, "Cuối cùng ta cũng đợi được huynh rồi." Tề Nguyệt nhảy xuống ngựa, thuận tay xoa xoa gáy thiếu niên. Mái tóc cột lên trong phát quan thành đuôi ngựa của thiếu niên thoáng có mùi trầm thủy rất nhẹ nhàng khiến cho nàng hơi khựng lại, rồi lại như không có chuyện gì, thu tay về. "Đột nhiên rủ ta đua ngựa, có ý đồ gì đây?" Tề Thành cong cong đuôi mắt, nở nụ cười vừa phải, "Đã lâu không được gặp riêng Tứ ca, đệ rất nhớ." Tề Nguyệt nhìn quanh. Thảm cỏ rộng lớn vắng tanh, ngay cả người canh gác thường ngày giờ cũng không thấy đâu. Gió thu mang theo tiếng xào xạc từ rừng núi xa xôi vọng về, xen lẫn với vài tiếng chim cô độc gọi nhau. "A, Tứ ca đợi đệ một chút." Tề Thành đột nhiên nhíu mày nhăn mặt, ôm bụng mà nói, "Tự nhiên đệ hơi đau bụng, Tứ ca đợi một lát rồi đệ quay lại." Không đợi Tề Nguyệt đáp lời, thiếu niên đã nhanh chóng quay gót mà đi, bóng lưng thẳng như cây tùng không có chút gì cho thấy là khó chịu. Tề Nguyệt lắc đầu bất lực, dắt Xích Ca đi lại mấy vòng tại chỗ. Chợt, gió ào về đây, mang theo tiếng vó ngựa. Ở phía bên kia của thảm cỏ vang vọng tiếng vó ngựa phi nước đại, từ xa rồi về gần, vó nện xuống cỏ đất phá tan sự tĩnh lặng của buổi chiều.Trái tim Tề Nguyệt lỡ một nhịp. Nàng và Xích Ca đều ngẩng đầu mà nhìn. Một người một ngựa từ xa phi tới, tấm áo choàng màu trúc thanh bay phấp phới trong gió như đám mây xanh nhẹ lướt trên sóng cỏ vàng. Dù là một khoảng trời cách xa đến như vậy, dù cho người đó che mặt, nàng vẫn có thể nhận ra ngay. Bởi vì kỹ nghệ cưỡi ngựa của nàng là học từ người đó, do chính người đó dạy, dạy từ cách cầm cương, cách gò lưng, đến góc đặt chân phải đạp vào bàn đạp, mỗi chi tiết mỗi bài học đều khắc sâu trong xương cốt. Ngựa dần tới gần, gương mặt dưới mạng che dần rõ nét. Thượng Quan Thời Vu ghì cương cho ngựa dừng vó, mấy ngón tay ngọc tháo mạng che xuống. "Vương gia." Khóe môi nàng cong lên, "Thật trùng hợp." Tề Nguyệt nắm chặt dây cương. Đương nhiên nàng biết đây không phải là trùng hợp. "Sao Nữ phó lại ở đây?" Tề Nguyệt cố gắng gom góp bình tĩnh để hỏi. Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu quét qua trường đua vắng tanh, ý tứ rõ ràng. "Thành Điện hạ nói muốn học cưỡi ngựa." Nàng dừng lại, trong mắt thoáng qua vẻ ngộ đạo, làm như là chính nàng bây giờ cũng mới hiểu ra, "Nhưng xem ra là Điện hạ đột nhiên có việc phải đi rồi." Tề Nguyệt mím môi, gật đầu. Cái cớ vụng về của Tề Thành, cả hai đều hiểu rõ, nhưng không ai nói ra. "Nữ phó đã có học trò để dạy rồi, bản vương không làm phiền nữa." Đột nhiên nàng thấy khó chịu trong lòng, làm bộ định giật cương dắt ngựa. "Vương gia." Thượng Quan Thời Vu gọi một tiếng, giọng thoáng chút ý cười, "Đã đến rồi, sao không thử đua một trận?" Tề Nguyệt khựng lại, tới khi quay đầu nhìn lại đã thấy thấy Thượng Quan Thời Vu bỏ mạng cởi trâm, để cho mái tóc bay trong gió thu. Nàng nhẹ nhàng giơ cổ tay mình lên, vải băng trắng dưới ánh mặt trời chiều nổi bần bật lên. Nàng biết ánh mắt Tề Nguyệt nhất định sẽ dừng lại ở đây. "Vương gia sợ thua à?" Nàng hơi nghiêng đầu, nụ cười nơi khóe môi sâu thêm chút, "Nếu vương gia thắng, thần nữ sẽ đồng ý một yêu cầu của ngài." Tề Nguyệt rõ đây là kế khích tướng."Nữ phó nói đùa." Tề Nguyệt tránh ánh mắt nàng, giọng điệu lành lạnh, "Chỉ là bản vương cảm thấy đua ngựa cùng nữ phó, chỉ tổ..." Thượng Quan Thời Vu đột nhiên thúc ngựa tới gần, tấm choàng màu trúc thanh rũ xuống phất qua mu bàn tay Tề Nguyệt, mang theo mùi trầm thủy quen thuộc. "Chỉ tổ...?" Giọng nói nhẹ nhàng lướt theo gió đến vành tai Tề Nguyệt, "Vương gia sợ thắng ta sẽ không vinh quang, hay là sợ sẽ thua ta?" Tề Nguyệt siết chặt dây cương đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch. Giờ thì nàng thực sự đã hiểu người phụ nữ này rồi. Giờ thì nàng biết người này đang cố ý, từ lớp trang điểm tinh xảo đến vòng vải băng mới thay trên cổ tay, đến cả mái tóc không trang sức xoã ra kia, tất cả đều là sắp đặt có chủ đích. Cũng giống như đêm Thất Tịch phu thê tình thâm nghĩa nặng kia. Tất cả chỉ là cái bẫy thôi, nhưng dù biết là bẫy, nàng vẫn không thể kìm chế được nhịp tim gia tốc đập nhanh và lòng bàn tay thấm mồ hôi. "Bản vương cảm thấy đua ngựa với Nữ phó, chỉ tổ thắng không vinh quang." Tề Nguyệt ép mình giữ giọng điệu bằng phẳng ổn định. Thượng Quan Thời Vu bật ra tiếng cười khẽ, đầu ngón tay vuốt ve bờm ngựa. "Vương gia thật là tự tin." Nàng uyển chuyển xuống ngựa, đứng đối mặt với Tề Nguyệt cao hơn nàng hơn như nửa cái đầu. Nàng hơi ngẩng mặt, ánh mắt dừng lại trên xương quai hàm sắc sảo đang căng thẳng của Tề Nguyệt, ý cười trong mắt càng sâu. "Chi bằng kèm điều kiện cho thêm hứng thú nhé?" Gió thu cuốn theo vụn cỏ lướt qua giữa hai người. "Nếu vương gia thắng..." Nàng cố ý nói chậm, nhìn Tề Nguyệt vô thức căng vai thẳng lưng, "Thần nữ sẽ đồng ý một yêu cầu bất kỳ của ngài." Lông mi Tề Nguyệt khẽ run. "Còn nếu thần nữ thắng..." Thượng Quan Thời Vu đột nhiên nghiêng người lại gần, mùi trầm thủy phả vào mặt, "Vương gia phải trả lời một câu hỏi của thần nữ." Tề Nguyệt nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt quá quyến rũ và hơi thở quá nồng nàn, "Tiếc quá, bản vương không có gì muốn hỏi." "Vậy sao? Vậy vương gia là sợ rồi? Thần nữ kém cỏi, có gì mà Vương gia phải sợ?"Mùi hương quen thuộc quấn lấy đầu mũi, Tề Nguyệt suýt nữa không kìm được mà đưa tay với lấy bàn tay gần trong tầm với, nhưng rồi nàng chỉ rút gót chân lại và lạnh lùng giật cương quay ngựa: "Nếu Nữ phó đã nhất quyết muốn đua..."Thượng Quan Thời Vu nhìn theo vành tai hồng lên của Tề Nguyệt, khóe môi cong cong. Nàng ung dung thong thả chỉnh lại dây cương, cố ý đẩy ống áo lên để lộ rõ ra toàn bộ lớp băng trắng trên cổ tay."Hai vòng quyết thắng bại." Giọng nói nhẹ nhàng, "Mời Vương gia."Hai con tuấn mã đứng song song, in bóng đan xen trên thảm cỏ mùa thu.Tề Nguyệt liếc nhìn gương mặt song song bên cạnh, nhớ lại một buổi trưa nắng đẹp của nhiều năm về trước, cũng chính là người này dìu mình lên ngựa, cầm tay dạy mình nắm dây cương."Đi!"Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên đột ngột, làm đàn chim hoảng sợ bay tán loạn. Hai con tuấn mã phi nước đại trên thảo nguyên, cuốn theo gió và mù mịt tung theo những mảnh cỏ vàng vụn.Thượng Quan Thời Vu luôn giữ khoảng cách nửa thân ngựa, không vượt lên cũng không tụt lại, đó là một khoảng cách cho ra góc độ đủ để Tề Nguyệt nhìn rõ những sợi tóc mềm bay trong gió và đường cong thon thả từ eo xuống đùi của nàng."Kỹ thuật cưỡi ngựa của Vương gia đã giảm sút rồi." Giọng Thượng Quan Thời Vu vọng đến trong tiếng gió, pha chút tiếc nuối tiếc hận, "Ngày xưa thần nữ dạy ngài, ngài đâu có phải như thế này."Tề Nguyệt ép mình nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt lại càng không kiềm chế được mà liếc sang bên cạnh. Eo mảnh mai mà có lực của Thượng Quan Thời Vu di chuyển theo nhịp thúc ngựa, khiến nàng nhớ lại những ngày ôm ấp ấy. Mùi trầm thủy vẫn cứ quấn lấy mũi, còn khiến tâm thần mê muội hơn bất cứ loại thuốc mê nào.Khi vòng đua thứ ba đã qua một nửa, Thượng Quan Thời Vu đột nhiên thả cương, tăng tốc. Tề Nguyệt theo phản xạ thúc ngựa đuổi theo, nhưng ngay lúc sắp vượt qua được lại thấy Thượng Quan Thời Vu bứt tốc đột ngột, vượt thẳng lên phía trước Mánh khóe này nàng cũng quá quen thuộc rồi. Năm xưa khi người này dạy nàng cưỡi ngựa cũng thích dùng chiêu này để thử khả năng của nàng. Cơ bản, lần đầu tiên tăng tốc chỉ là tăng tốc giả để thử sức của nàng mà thôi, ảo giác sắp vượt được lên ấy là do người đó thả cho nàng đuổi, đến phút chót mới thật sự là bứt tốc. Lúc ấy thì đã chẳng kịp trở tay.Ngựa hí vang, giơ cao vó trước, Thượng Quan Thời Vu đã đợi sẵn ở vạch đích, dán thở gấp nhè nhẹ của nàng khiến Tề Nguyệt chợt nhớ lại mùa hạ năm ấy, khi hai người hóng mát bên hồ sen, nàng bị giọt nước trên lá sen làm ướt vạt áo. "Vương gia nhường thần nữ rồi." Thượng Quan Thời Vu khẽ cong môi, đưa tay vén lại sợi tóc rơi sau tai. Một động tác đơn giản ấy thế mà lại toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.Tề Nguyệt quay mặt đi, vẫn không giấu nổi đôi tai phớt hồng, "Nữ phó tinh thông thuật cưỡi ngựa, bản vương cam bái hạ phong." Thượng Quan Thời Vu khẽ cười, nhẹ nhàng thúc con ngựa trắng lại gần, nàng đưa tay gạt đi mảnh cỏ trên vai Tề Nguyệt, đầu ngón tay lướt qua làn da trên cổ, một cái chạm đầy ám muội. "Vậy theo như ước định ban đầu..." Nàng khẽ nghiêng người, giọng nói bây giờ lại trầm trầm đầy quyến rũ, hương trầm thủy bao trùm lấy Tề Nguyệt. "Bây giờ Vương gia nên thực hiện lời hứa thôi."
—— Hết chương 48 ——
Chemistry cháy màn hình TV, Vương gia với Đoàn Mị Vi là tình địch mà tập này cũng toé chemistry thì lạ lùng lắm luôn cái phim tà đạo này... Chemistry của Vương gia và Nữ phó thì không cháy màn hình mà cháy nhà hẳn 🥹
—— Hết chương 48 ——
Chemistry cháy màn hình TV, Vương gia với Đoàn Mị Vi là tình địch mà tập này cũng toé chemistry thì lạ lùng lắm luôn cái phim tà đạo này... Chemistry của Vương gia và Nữ phó thì không cháy màn hình mà cháy nhà hẳn 🥹