[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 47: THẬT THẬT GIẢ GIẢ GẠT LÒNG NGƯỜI
Sáng sớm hôm sau, khi Hòa Cát bưng tấm gấm vào phòng đã thấy chủ tử mình trang điểm gần xong xuôi, đang ngồi trước gương thoa son kẻ mày. Chiếc gương đồng phản chiếu gương mặt lộng lẫy, chân mày sắc sảo được tô vẽ lại càng thêm sắc sảo, đôi môi đỏ được thoa son lại càng thêm quyến rũ. Nàng phủ chiếc khăn thêu hoa hải đường lên đầu ngón tay rồi quệt vài đường yên chi đỏ thẫm lên ấy, son trên lụa chói mắt như màu máu. "A Nguyệt..." Nàng thở dài trong lòng, đáy mắt thoáng hiện tia dịu dàng ẩn náu, "Nếu ngươi đã muốn diễn, ta sẽ diễn cùng ngươi đến cùng.""Tiểu thư, tấm vân này..." Giọng Hòa Cát đầy do dự."Gói lại cho đẹp, gửi đến phủ Bình Nguyên vương." Thượng Quan Thời Vu đặt tấm thiếp mạ vàng lên bàn, chiếc gương đồng phản chiếu đường kẻ sắc bén nơi đuôi mắt mà nàng đã vẽ, "Chuyển lời chúc Đoàn tiểu thư tiền đồ như gấm."Khi bước ra khỏi cổng phủ, nàng bỗng dừng bước.Gió sớm cuốn theo hương quế tàn lướt qua tóc mai, chiếc ngọc bội bên hông bỗng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh."Tiểu thư." Hòa Cát vội vàng nhặt lên."Không cần." Thượng Quan Thời Vu giẫm lên đóa hoa tàn, vạt váy đỏ thắm quét qua lớp sương trắng trên thềm. Trong ánh sáng ban mai, nàng đưa tay chỉnh lại mái tóc, đáy mắt lóe lên tia dịu dàng.Đã có người muốn diễn vở kịch này, nàng sẽ cùng người diễn trọn vẹn hồi kết.Sương mai chưa tan, vườn cúc rộng lớn nơi phủ An Quảng vương đã trải ra một màu gấm vóc rực rỡ. Mộ Dung Cẩn nâng chiếc khăn tay đứng dưới hành lang, dõi mắt ra xa đã thấy Tề Nguyệt và Đoàn Mị Vi sóng vai đi tới. Người kia khoác chiếc áo choàng gấm đỏ, đai ngọc cài quanh thắt lưng, phát quan khảm ngọc chụp búi tóc lấp lánh lên trong nắng sớm, khiến cho gương mặt tinh xảo càng thêm lộng lẫy.Mô Dung Cẩn siết chiếc khăn tay, sóng mắt dao động."Vương gia." Đoàn Mị Vi ghé sát vào vai Tề Nguyệt, "Khóm cúc này nở đẹp quá."Tề Nguyệt lướt nhìn qua nhìn góc hành lang, hạ giọng: "Đoàn tiểu thư thích không?"Nàng vòng tay đỡ lấy lưng Đoàn Mị Vi, những ngón tay đặt lên vải vóc ấy lại thấy căng thẳng. Góc độ này vừa đủ để gia binh gác sau hòn non bộ có thể nhìn rõ tư thế thân mật của họ.Khi Tề Thành nhấc gót hài bước ra từ cửa ngang cũng chính là khi cậu nhìn thấy bàn tay mềm mại của Đoàn Mị Vi đặt lên cánh tay Tề Nguyệt. Ánh mắt cậu khẽ động, đầu mày cậu khẽ nhíu, nhưng khi loáng thoáng thấy bóng người trong tà váy màu hoa sen nơi cổng phủ, cái nhíu mày ấy lại giãn ra.Thượng Quan Thời Vu đang ung dung bước tới, tà áo mỏng khoác ngoài váy phiêu dật như đám mây nhẹ lướt qua vườn hoa rực rỡ."Trò kính kiến Nữ phó." Tề Thành cố ý nói lớn khi hành lễ, khoé miệng trẻ trung thoáng hiện nụ cười hài lòng khi liếc thấy bóng lưng Tề Nguyệt cứng đờ.Thượng Quan Thời Vu mỉm cười ôn hoà, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai cậu: "Đã ôn bài xong chưa?"Giọng nàng ấm áp, nhưng đuôi mắt đã nhìn thấy bóng lưng căng lên của Tề Nguyệt. Đường vai dưới tấm áo gấm đỏ của người kia có vẻ cứng cáp hơn mọi ngày.Tề Thành gật đầu, khẽ nghiêng đầu len lén liếc nhìn Tề Nguyệt. Mà khi ấy, Tề Nguyệt đang cúi đầu nói gì đó với Đoàn Mị Vi, khiến cho nàng che miệng cười khẽ, ngón tay vô tình chạm vào ống tay áo Tề Nguyệt.Tề Thành bỗng hạ giọng nói nhỏ: "Nữ phó, gần đây Tứ ca...""Điện hạ." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời.Tề Thành hiểu ý, không nói thêm nữa, chỉ là khi nhìn tới Đoàn Mị Vi, trong đáy mắt đã lộ liễu sự hoài nghi.———Hoa đình thưởng cúc.Tề Trạm nghiêng người ngả trên trường kỷ, tay xoay chiếc chén ngọc xanh nhưng ánh mắt lại đặt trên hai bóng người đang thân mật trò chuyện ở nơi không xa.Mộ Dung Uyên nâng bình rượu rót cho hắn, giọng hết sức dịu dàng: "Hôm nay khí sắc của Vương gia tốt lắm."Tề Trạm thờ ơ ừ hữ một tiếng, ánh mắt không rời, lại như vô thưởng vô phạt: "Tiểu thư nhà họ Đoàn quả nhiên là tràn đầy sức sống."Mộ Dung Uyên nhìn theo ánh mắt của phu quân, thấy Đoàn Mị Vi đang cầm bông cúc vàng nho nhỏ đặt lên vai Tề Nguyệt. Tề Nguyệt tuy lùi lại nhưng khoé môi vẫn giữ một nụ cười ôn hoà dung túng, không hề lạnh nhạt như thường lệ.Lại đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Thời Vu, chợt cảm thấy cả vườn cúc đều phai màu.Mộ Dung Uyên vẫn giữ nụ cười: "Người trẻ tuổi mà, luôn thích náo nhiệt."Tề Trạm cười khẽ, ngửa cổ uống cạn chén rượu: "Đúng vậy, người trẻ tuổi..." Ánh mắt hắn sâu xa khó lường, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ tử đàn.Trong bóng tối nơi góc khuất, một bóng người lặng lẽ rút lui.Nơi góc hành lang, Mộ Dung Cẩn cuối cùng cũng gom góp đủ dũng khí để bước tới, giọng nhỏ như muỗi: "Trường... Trường Lăng vương gia..."Tề Nguyệt quay đầu nhìn lại, thấy là nàng, sắc mặt ôn hoà: "Mộ Dung tiểu thư."Đoàn Mị Vi liếc nhìn bên kia, bỗng khoác lấy tay Tề Nguyệt: "Vương gia, khóm mẫu đơn xanh kia nở đẹp quá kìa, chúng ta đi xem nhé?" Nàng áp sát, ngón tay bám trên cánh tay Tề Nguyệt kín đáo gõ nhẹ hai nhịp.Mộ Dung Cẩn tái cả mặt. Không khí gượng gạo, Tề Nguyệt vừa định mở miệng bỗng nghe thấy giọng nói vững vàng vang lên."Đoàn tiểu thư."Giọng nói ấy xé tan bầu không khí giữa ba người. Không biết từ khi nào Thượng Quan Thời Vu đã tới đứng cách đó ba bước, tay nàng nâng chén trà sứ xanh, ánh nắng xuyên qua lớp sứ mỏng, chiếu rõ vết hồng rực trên mu bàn tay.Mắt Tề Nguyệt tối sầm.Vết thương trên cổ tay còn chưa lành, sao giờ lại thêm vết mới?"Nắng gắt, uống chén trà cúc cho mát." Thượng Quan Thời Vu đưa chén trà ra, chén nóng bỏng tay mà nước trà thì bốc khói nghi ngút.Đoàn Mị Vi cười tươi nhận lấy: "Đa tạ Thượng Quan nữ phó. À, đúng rồi, đa tạ tấm gấm Nữ phó tặng hôm nay, hoa văn trên đó thật tinh xảo, đẹp lắm."Khi đưa chén trà tới và hai bàn tay gần chạm nhau, ngón tay Thượng Quan Thời Vu khẽ run. Chén chao nghiêng, trà nóng như cơn sóng thần chuẩn bị đổ ập lên bàn tay Đoàn Mị Vi - nhưng không thể, bởi Tề Nguyệt đã nhanh như cắt đưa tay hất chén trà đi. Chén sứ rơi vỡ tan, nước nóng bắn lên mu bàn tay nàng, lập tức nổi lên vết đỏ vì bỏng.Bốn bề xung quanh bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng Mộ Dung Cẩn kêu lên: "Vương gia cẩn thận!"Thượng Quan Thời Vu nhìn chằm chằm mu bàn tay đỏ ửng lên của Tề Nguyệt, bàn tay vừa nâng chén trà của nàng như tê dại. Đoàn Mị Vi hoảng hốt kêu lên, định cầm tay Tề Nguyệt kiểm tra, nhưng chưa kịp nắm chặt thì bàn tay ấy đã rút lại."Xem ra Đoàn tiểu thư thực sự là được Vương gia sủng ái." Giọng Thượng Quan Thời Vu nhẹ nhàng, thể hiện ra một nỗi buồn vừa đủ độ, "Đến cả chén trà nóng cũng phải tự tay đỡ lấy."Tề Nguyệt thấy mắt mình tối sầm, nàng rõ ràng thấy có sự đau đớn vụt thoáng qua trong đôi mắt Thượng Quan Thời Vu."Vương gia thương ta, đương nhiên không nỡ để ta bị thương." Đoàn Mị Vi khoác chặt tay Tề Nguyệt, giọng ngọt ngào ẩn chứa sự thăm dò. Nàng nói vậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bóng lưng quay đi của Thượng Quan Thời Vu.Tà váy màu hoa sen cuối cùng cũng phiêu bồng đi xa, bước chân vững vàng như bàn thạch, nhưng Tề Nguyệt biết, trái tim người lúc này đang chịu đau đớn không kém gì vết bỏng trên mu bàn tay nàng.Mộ Dung Cẩn đứng một bên vẫn còn chưa hết hốt hoảng, mà nhìn cảnh tượng này bỗng lại hiện lên nghi hoặc trong lòng. Nàng cảm thấy bóng lưng Thượng Quan Thời Vu khi quay đi đó mang theo sự quyết đoán rất khó tả."Vương gia..." Đoàn Mị Vi khẽ kéo tay áo Tề Nguyệt.Tề Nguyệt thu lại ánh mắt, ép mình nở nụ cười dịu dàng: "Đi thôi, đi xem khóm mẫu đơn xanh của nàng." Cố ý cao giọng, để tất cả những người xung quanh, đặc biệt là người trong bóng tối nghe cho rõ: "Chỉ cần là điều nàng thích, bản vương sẽ cho nàng tất cả."Câu nói này như một lưỡi dao phóng ra mà đâm vào tim mấy người.Ánh mắt Tề Trạm đặt lên mu bàn tay đỏ ửng của Tề Nguyệt, vùng da đó ửng đỏ bất thường, dù dưới tấm áo đỏ cũng vẫn nổi bật."Nhanh lên." Hắn vò nát cánh hoa trong lòng bàn tay, nhựa hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay, "Mau mang thuốc bỏng cho Trường Lăng vương."Khi tùy tùng lui ra, ánh mắt Tề Trạm vẫn còn dán vào tay Tề Nguyệt. Hắn nhìn Đoàn Mị Vi nhón chân áp sát sườn mặt Tề Nguyệt, tay áo hồng nhạt của thiếu nữ và áo choàng đỏ thẫm của Tề Nguyệt hòa vào nhau, dưới ánh mặt trời thành màu rực rỡ mơ hồ.Mộ Dung Uyên đưa khăn lụa tới cho hắn: "Dường như Vương gia rất để ý đến Đoàn tiểu thư?"Tề Trạm nhận lấy khăn, chậm rãi lau tay: "Bản vương chỉ đang nghĩ..." Chiếc khăn bỗng bị nắm chặt, "Những đóa hoa trong vườn này nở quá rực rỡ rồi."Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Tề Nguyệt, dừng lại cách nửa bước, khoảng cách này vừa đủ để ngửi thấy mùi trầm thủy thoang thoảng trên người nàng."Trường Lăng." Hắn đưa tay, văn áo lướt qua vai Tề Nguyệt, "Tay con bị thương rồi?"Tề Nguyệt lùi nửa bước: "Đa tạ Thất thúc quan tâm, không vấn đề gì."Đoàn Mị Vi bỗng chen vào: "Vương gia bị thương là để bảo vệ..." Lời chưa dứt, Tề Trạm liếc mắt, nàng nuốt luôn nửa câu sau."Đoàn tiểu thư với Trường Lăng thân thiết quá." Tề Trạm đưa tay, đầu ngón tay lướt qua viên ngọc trai đính trên cổ áo Tề Nguyệt.Tề Nguyệt hơi động, đẩy vai ra: "Thất thúc trêu đùa.""Con thật sự..." Tề Trạm bỗng nghiêng người, hơi thở phả vào tai Tề Nguyệt, giọng nói vừa đủ để Thượng Quan Thời Vu đứng ở nơi không xa nghe thấy, "Thích Đoàn tiểu thư?"Không khí đông cứng lại."Đoàn tiểu thư đáng yêu." Tề Nguyệt lùi nửa bước, giọng đều đều như đọc sách, "Thực lòng con có thích nàng."Tề Trạm bỗng cười khẽ, giơ tay nhặt cánh hoa cúc trên vai nàng, hài lòng khi thấy Tề Nguyệt động vai. "Cánh hoa dính trên áo mà cũng không biết." Hắn bóp nát cánh hoa, "Xem ra tâm tư Trường Lăng..." Ánh mắt hắn liếc nhìn Thượng Quan Thời Vu, "Đặt vào người khác cả rồi?"Tề Nguyệt nén khí lạnh trong ánh mắt: "Thất thúc nghĩ nhiều.""Ồ?" Tề Trạm bỗng nắm chặt cổ tay nàng, ngón cái ấn mạnh lên vết bỏng, "Vậy vết thương này...""Thất thúc." Tề Nguyệt giật tay lại.Tề Trạch nhìn chằm chằm mu bàn tay đỏ ửng, bỗng buông lỏng, quay gót bước về phía Thượng Quan Thời Vu, mỗi bước đều giẫm lên bóng hoa cúc vàng. Bóng người luôn quay lưng với mọi người lúc này đang cúi xuống, ghé sát đóa cúc trắng nở rộ như đang thưởng hương thơm. Ánh nắng vẽ đường viền trên gương mặt tinh xảo, cổ nàng trắng nàng dưới nắng thu chói chang.Tề Trạm đứng sau lưng nàng, giọng đầy phấn khởi: "Thượng Quan nữ phó có nhã hứng quá."Nàng hơi giật mình, khi quay lại đã nở nụ cười đủ độ xa cách: "An Quảng vương."Ánh mắt Tề Trạm dừng lại trên đóa ngọc lan trắng trên tóc nàng, "Nữ phó với Trường Lăng, dường như giờ đây xa cách quá."Thượng Quan Thời Vu khẽ vuốt cánh hoa, khóe môi cong lên nụ cười hoàn hảo: "Vương gia và Đoàn tiểu thư tâm đầu ý hợp, thần nữ đương nhiên phải giữ khoảng cách."Nàng cố ý để cho giọng mình hơi run, như đang kìm nén điều gì.Tề Trạch bỗng bước tới gần hơn, "Nhưng bản vương nhớ, trước kia Nữ phó...""Trước kia là trước kia." Nàng ngẩng đầu, đáy mắt trong vắt, "Nay thời thế đổi thay, thần nữ cũng nên biết điều."Cơn gió thổi qua, đóa ngọc lan trắng trên tóc bỗng rơi xuống, Tề Trạm nhếch miệng cúi xuống nhặt, nhưng tay vừa sắp chạm tới đã bất thình lình thấy mũi hài của nàng dồn tới giẫm lên đóa hoa, lực giẫm kinh người của chiếc hài khiến cho ngón tay sắp chạm tới của hắn run lên."Nữ phó quả nhiên... phóng khoáng." Hắn đứng thẳng lên, giọng đầy vẻ thăm dò.Thượng Quan Thời Vu quay đi, dải lụa màu trúc non quét qua đám cúc tàn, lưng eo thẳng tắp, nhưng ở góc tường lại vô tình hữu ý va vào giá hoa, một chậu cúc xanh rơi xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe."Nữ phó cẩn thận!" Tề Thành lập tức chạy ngay đến.Thượng Quan Thời Vu cúi xuống, giả vờ nhặt mảnh vỡ, thực ra là để Tề Trạm thấy đôi mắt hơi đỏ của mình: "Không sao." Giọng nàng nhẹ như tự nhủ, "Cái gì... cũng đều sẽ vỡ cả thôi.""Nữ phó không buồn sao?" Đôi mắt thanh niên ngây ngô trong vắt, "Tứ ca, huynh ấy...""Điện hạ." Thượng Quan Thời Vu đột ngột ngắt lời, giọng dịu dàng đến đau lòng, "Trên đời có những chuyện không phải... lòng cứ muốn là sẽ được như ý."Nàng đứng dậy, lại cố ý vô tình để Tề Trạm thấy mình đang rút ra vật gì đó từ tay áo. Đó là chiếc khăn tay nhiễm màu đỏ thẫm của máu, góc thêu đóa hải đường.Xa xa, Đoàn Mị Vi đang kiễng mũi hài chỉnh lại vạt áo cho Tề Nguyệt. Tề Nguyệt để mặc nàng làm, thoáng liếc nhìn đống mảnh sứ vỡ, rồi cũng nhanh chóng quay đi.Tề Trạm nhìn bóng lưng nàng xa dần, mắt càng thêm sâu thẳm. Hắn quay sang Tề Thành vẫn đứng nhìn theo: "Thành nhi, hôm nay đã xong bài vở chưa?"Thiếu niên bừng tỉnh, nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía bóng người màu xanh: "Phụ vương, con..."Tề Trạm lạnh giọng ngắt lời, đầu ngón tay gõ mạnh vào chiếc nhẫn ngọc: "Cô ta là nữ phó, con là học trò, lễ nghi quân thần sư đệ, con phải khắc cốt ghi tâm!"Thanh niên mím chặt đôi môi, ánh sáng lấp lánh rung động trong đáy mắt dần lịm tắt.Tề Trạch quay người, ánh mắt trở lại đặt lên Tề Nguyệt. Đoàn Mị Vi đang phủi phủi vai áo bào, Tề Nguyệt tuy mặc đấy nhưng ánh mắt dịu dàng lại toát lên vẻ xa cách, như đang diễn một vở kịch mà thôi.Tề Trạm nheo mắt, bỗng vẫy tay gọi tuỳ tùng: "Đi tra xem gần đây Đoàn gia có động tĩnh gì bất thường không."Tuỳ tùng nhận lệnh rời đi ngay, hắn quét mắt nhìn vườn cúc vàng rực, lóe lên tia lạnh lùng.Nếu đây chỉ là một vở kịch, thì diễn viên quả thực rất chịu diễn.
—— Hết chương 47 ——
—— Hết chương 47 ——
Quý dị xem đài đoán đúng rồi, Nữ phó đang dần trở thành tình đầu của tiểu thịt tươi Tề Thành. :))
Bộ này đáng ra nên là giới giải trí, nguyên bộ phim ai ai cũng đều là diễn viên tranh Ảnh đế Ảnh hậu :)))))