[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 46: QUẢNG LĂNG TÁN VẲNG KHÚC TÌNH TÀN



Thượng Quan Thời Vu cầm trên tay một chiếc ô lụa trắng muốt, trên tán ô trắng như giấy Tuyên vẽ vài cành lan bằng mực đen. Tán ô xoè ra nghiêng nghiêng, vừa vặn che khuất gần như cả gương mặt nàng, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ mọng.

Tề Nguyệt siết chặt chén rượu tới mức những đốt ngón tay trắng bệch, rượu trong vắt sóng sánh văng ra vấy lên ống tay áo màu ngà, cuối cùng loang thấm thành một vệt đậm.

"Có chuyện gì mà Vương gia căng thẳng vậy?" Đoàn Mị Vi vòng tay ôm lấy cánh tay Tề Nguyệt, lại dùng khăn tay lau ống tay áo nàng một cách hết sức dịu dàng. Chỉ có ánh mắt lại đăm đăm dính chặt tà váy phiêu phiêu trong gió của Thượng Quan Thời Vu.

"Chẳng phải ngài nói đã đoạn tuyệt ân tình với nữ phó Thượng Quan rồi sao..."

Tề Nguyệt gạt tay nàng ra, mấy chữ nghiến trong kẽ răng. "Cô nên thu liễm đi."

Thuyền của Thượng Quan Thời Vu đã áp sát tới đây.

Tề Nguyệt nhìn thấy mũi hài thêu của Thượng Quan Thời Vu khẽ chạm lên mũi thuyền, cả người nàng như một áng mây trôi nhẹ nhàng đáp xuống bậc gỗ trên thuyền của hai người.

Chiếc ô lụa khẽ nâng lên, lộ ra đôi mắt phượng mày ngài của Thượng Quan Thời Vu. Hôm nay nàng điểm hoa trâm, giữa đầu mày là một đóa mai năm cánh nhỏ tôn lên làn da trắng như tuyết, chiếc trâm ngọc lan trắng trên tóc theo động tác mà khẽ lay động.

Trái tim Tề Nguyệt rơi một nhịp.

Chiếc trâm đó chính là chiếc trâm mà năm đó Tề Nguyệt đã bỏ ra ba ngày đêm để tự tay đẽo gọt mài giũa, từng nhát một. Bình thường, chưa từng thấy nàng đeo.

"Thật trùng hợp."

Giọng nói của Thượng Quan Thời Vu nhẹ hơn cả làn gió hồ, ánh mắt dừng lại chốc lát trên bàn tay Đoàn Mị Vi đang vòng qua ôm lấy cánh tay Tề Nguyệt rồi lập tức chuyển đi.

"Hoá ra là ta làm phiền nhã hứng của hai vị."

Đoàn Mị Vi còn áp lại sát hơn, như một chú chim nhỏ với một giọng hót ngọt ngào đến nghẹt thở, "Thượng Quan nữ phó nói đùa, chúng ta còn đang buồn chán vì không có người cùng giải khuây đây."

Với ánh mắt lưu luyến trên chiếc ngọc bội bên eo Thượng Quan Thời Vu, nàng ngẩng đầu nhìn Tề Nguyệt, "Có đúng không, Vương gia?"

Thái dương Tề Nguyệt như căng lên. Nàng có thể ngửi thấy mùi trầm thủy hương quen thuộc trên người Thượng Quan Thời Vu hòa lẫn hương mai thoảng thoảng bên mình, từng sợi hương len lỏi vào buồng phổi và cả tâm trí. Mùi hương này khiến nàng nhớ lại nụ hôn đẫm nước mắt của đêm qua, lúc đó phấn son trên môi người kia cũng rực rỡ như vậy, lại vì nụ hôn điên cuồng mà phai ra chút ít.

"Nữ phó cũng rất có nhã hứng?" Nàng mở miệng mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc khác thường.

Tay cầm dù của Thượng Quan Thời Vu khẽ xoay trong lòng bàn tay, bóng râm rơi xuống vừa vặn che đi hàng mi hơi rủ. Nàng nhìn vết rượu bắn lên trên tay áo Tề Nguyệt, nhớ lại đêm qua chính đôi tay này đã sờ soạng và siết lấy eo nàng như thế nào, sự mãnh liệt để lại từng vết hồng.

Bây giờ, cũng đôi tay ấy lại dám để cho người phụ nữ khác khác chạm vào, ôm lấy.

Đây là hình phạt ngươi dành cho ta sao, A Nguyệt?

"Nghe nói hôm nay hoa đình giữa hồ có trà mới đến, tiện đây muốn ghé xin Vương gia một chén thưởng thức mà thôi." Giọng nàng bình tĩnh, che giấu gượng ép.

"Nhưng Vương gia đã hứa sẽ đi xem cá chép cùng thiếp mà." Đoàn Mị Vi đột nhiên nói bên tai, sống mũi gần chạm vào cằm Tề Nguyệt. Môi đỏ mấp máy nhưng ánh mắt vẫn chỉ đặt trên Thượng Quan Thời Vu, giọng nói mang theo chút mong đợi khó tả, "Có phải không, Vương gia?"

Tề Nguyệt liếc nhìn tàng cây bên bờ hồ như đang kiếm tìm bóng người áo đen ẩn hiện, vòng tay đỡ lấy eo Đoàn Mị Vi, giọng điệu dịu dàng: "Đương nhiên là vậy."

Chiếc dù lụa của Thượng Quan Thời Vu đột nhiên kêu một tiếng, bị khép lại. Mũi dù khẽ chạm mặt thuyền khi bước chân của nàng chầm chậm mà uyển chuyển đi đến bên cạnh Tề Nguyệt. Bàn tay nàng đặt lên cổ tay đang cầm chén của người ấy, đầu ngón tay lướt qua chiếc nhẫn ngọc thạch trên ngón cái người đeo.

"Đêm qua Vương gia còn nói ngài thích nhất trà ta pha." Giọng nàng hạ xuống rất thấp, như để cho một mình Tề Nguyệt nghe, ngữ điệu mang theo chút run rẩy thoảng qua tai khiến thần kinh run theo, "Sao đến hôm nay đã đổi khẩu vị rồi?"

Tim Tề Nguyệt như chùng xuống, nàng chưa từng nghe người này dùng giọng điệu như vậy bao giờ. Giọng nói đó mang theo chút uất ức, chút giận hờn, như đóa lê bị mưa tạt, chỉ cần chạm nhẹ, sẽ tan thành sương.

Đoàn Mị Vi đột nhiên rút từ tay áo ra một chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn chỉ vàng: "Trán Vương gia sao lại đẫm mồ hôi thế này..."

Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu tối sầm lại, đột nhiên đưa tay chặn cổ tay Đoàn Mị Vi, đầu ngón tay khẽ ấn huyệt mạch của đối phương, lực đạo vừa đủ khiến người kia đau nhói phải buông tay.

Đoàn Mị Vi đau đến tê đầu ngón tay, nhưng ý cười trong mắt lại càng thêm kiều diễm.

"Đoàn tiểu thư có biết rằng 'Nữ giới' có răn, hành vi phải hợp lễ thì mới là đức hạnh của phụ nữ."

Đoàn Mị Vi xoa xoa cổ tay, đột nhiên khẽ cười: "Thượng Quan nữ phó dạy phải lắm, nhưng mà..." Nàng đột nhiên cúi người thật gần, thấp giọng chỉ đủ cho ba người nghe thấy, "Đại hôn của Nữ phó đại nhân với Thường Dương vương sắp tới rồi, giờ đại nhân ở đây gần gũi với Vương gia như vậy, chẳng phải... cũng không mấy hợp lễ ư?"

Tề Nguyệt rõ ràng đã cảm nhận được ngón tay Thượng Quan Thời Vu đặt trên tay mình cứng đờ ra, son môi dường như cũng nhạt đi vài phần.

"Đại hôn?" Thượng Quan Thời Vu đột nhiên quay sang nhìn Tề Nguyệt, giọng nhẹ như tiếng thở dài, "Vương gia cũng nghĩ như vậy sao?"

Gió hồ thổi bay một lọn tóc mai của Thượng Quan Thời Vu. Tề Nguyệt suýt nữa đã đưa tay lên vén lại cho nàng, nhưng những tàng cây lay động trong gió bên bờ hồ lại ép nàng phải kìm nén.

Nàng cười lạnh: "Đại hôn của nữ phó thì có liên quan gì đến bản vương?"

Thượng Quan Thời Vu lùi nửa bước, chiếc ô lụa trượt khỏi tay, rơi xuống thuyền, Đoàn Mị Vi vô thức đưa tay ra đỡ, nhưng tay vừa giơ ra đã bị hất một cái thật mạnh. Đầu ngón tay Đoàn Mị Vi nóng rực lên, khoảnh khắc đó nàng chạm vào cổ tay Thượng Quan Thời Vu, chỉ lướt qua cũng cảm nhận được nhịp tim cuồng loạn của đối phương.

"Nữ phó cẩn thận." Giọng Đoàn Mị Vi dịu lại, đầu ngón tay như vẫn lưu luyến chút gì. Nàng lưu luyến khoảnh khắc chạm tới, nhưng khi vừa rút tay đã lại bắt gặp ánh mắt loé lên sự bối rối hiếm thấy của Thượng Quan Thời Vu.

Cúi xuống nhặt dù, cho tới khi đứng thẳng, nàng đã khôi phục vẻ như cũ, khóe miệng thậm chí còn hiện lên nụ cười đoan trang: "Chúc hai vị vui vẻ."

Đoàn Mị Vi đột nhiên kéo tay áo nàng: "Nữ phó đừng đi vội." Giọng nàng cố ý cao lên, "Nghe nói Nữ phó cầm kỳ đều xuất chúng, có thể ban cho chúng ta một khúc được không? Đằng nào cũng đã tới đây rồi."

Thượng Quan Thời Vu rũ mi nhìn xuống bàn tay kéo mình, nụ cười trên môi có mà như không. Nàng quay sang Tề Nguyệt, trong mắt thoáng vẻ u ám, "Không biết vương gia muốn nghe khúc nào? 'Phượng cầu hoàng', hay là 'Bạch đầu ngâm'?"

"'Quảng lăng tán' đi." Tề Nguyệt siết chặt chén, nghe thấy giọng khô khốc của chính mình, "Thích hợp để tiễn biệt."

Ánh sáng trong mắt Thượng Quan Thời Vu tắt lịm. Nàng gật đầu, bước đến chiếc bàn bày cổ cầm đặt giữa thuyền.

"Quảng lăng tán..." Nàng lặp lại, ngón tay lơ lửng trên dây đàn, mãi không buông xuống, đốt ngón tay trắng như ngọc run nhẹ, giống hệt như khi nắm chặt vạt áo Tề Nguyệt đêm qua.

Đoàn Mị Vi tựa vào vai Tề Nguyệt, môi đỏ hé mở: "Sao vậy, chẳng lẽ Nữ phó không biết đàn bản bày?" Lời vừa thốt ra nàng đã hối hận, Thượng Quan Thời Vu ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt chằm chằm ấy khiến tim nàng đập mạnh.

"Vương gia chắc chắn muốn nghe khúc này?" Thượng Quan Thời Vu nhìn sang Tề Nguyệt, ánh mắt như lưỡi dao tẩm băng.

Tề Nguyệt nhìn xuống chén rượu khẽ lay động trong tay mình.

"Đàn đi. Bản vương muốn nghe."

Tiếng đàn tức thì vang lên, những ngón tay Thượng Quan Thời Vu như bay bổng trên cung đàn, xuất thần tới mức tưởng như mỗi nốt nhạc đều mang theo nỗi đau kìm nén, sự kìm nén làm cho mặt hồ cũng rung động gợn sóng.

Đoán Mị Vi sững sờ, đây nào phải Thượng Quan nữ phó thanh lãnh tự trì? Nàng nhìn mồ hôi thấm trên tóc mai Thượng Quan Thời Vu, đột nhiên sinh lòng hối hận. Trò thử thách sức chịu đựng của lòng người này, rốt cuộc đã làm tổn thương người mà nàng không muốn làm tổn thương nhất.

Chén rượu mỏng trên tay Tề Nguyệt cuối cùng không chịu nổi lực nữa, răng rắc nứt vỡ, rượu theo kẽ ngón tay nhỏ xuống, cùng với tiếng đàn rơi xuống thuyền. Tiếng đàn càng lúc càng gấp, mồ hôi trên tóc mai Thượng Quan Thời Vu càng lúc càng dày, đột nhiên vang lên một tiếng nhức tai. Dây đàn đứt phựt, để lại vết máu trên đầu ngón tay nàng.

Giọt máu đỏ tươi rơi trên mặt đàn gỗ, nhuộm thành đóa hoa nâu đỏ quỷ dị.

Tiếng đàn dừng lại đột ngột.

Thượng Quan Thời Vu từ từ thu lại bàn tay bị thương, giấu ngón tay chảy máu vào tay áo rộng. Nàng ngẩng mắt, nhìn Tề Nguyệt đang ngay trước mặt mình, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa mai và tàn tạ.

"Vương gia đã hài lòng chưa?"

"Tuyệt diệu!" Đoàn Mị Vi vỗ tay cười nhẹ, nụ cười đắng chát, nàng hiểu tiếng đàn của người này, nỗi đau của người này, mãi mãi chỉ dành cho người đang ngồi bên cạnh nàng này mà thôi. Rồi nàng nhìn ra bên bờ, đôi mắt ý vị, "Hình như khán giả đã muốn rời đi rồi."

Tề Nguyệt nhìn theo ánh mắt nàng, quả nhiên thấy mấy bóng người áo đen đang lặng lẽ rút lui sau bóng râm chập chờn.

Thượng Quan Thời Vu đứng dậy, hơi chao đảo, Tề Nguyệt liền đưa tay ra đỡ, nhưng tay lên giữa chừng bỗng chuyển hướng đỡ lấy chiếc đàn. Động tác này không thoát khỏi mắt Thượng Quan Thời Vu, khiến cho nụ cười nơi khóe miệng nàng càng tươi nhưng cũng càng lạnh.

"Thần nữ cáo thoái." Giọng nói nhẹ đến mức khó nghe.

Nàng cúi xuống nhặt chiếc dù lụa, chiếc trâm ngọc lan trên búi tóc lỏng đột nhiên trượt xuống. Bàn tay Tề Nguyệt đang giữ chiếc cổ cầm tức thì lật lên đỡ lấy, chiếc trâm rơi vào lòng bàn tay, đầu trâm khẽ cứa nhẹ, để lại một vết máu nông.

Hai người cùng sững sờ.

Thượng Quan Thời Vu nhìn vết máu rướm ra trong lòng bàn tay Tề Nguyệt liền giật lấy chiếc trâm, dùng lực mạnh đến mức khiến Tề Nguyệt giật mình.

Nàng đi thẳng mà không ngoảnh lại, vai lưng thẳng tắp, chỉ có chiếc trâm gỗ nắm chặt trong tay khẽ run rẩy.

Gió hồ cuốn dải lụa như muốn níu giữ lại, nhưng rốt cuộc vô ích.

"Vương gia đang nhìn chằm chằm không chớp mắt đấy." Móng tay Đoàn Mị Vi cào nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Người ta đã đi xa rồi." Không biết từ lúc nào mà Đoàn Mị Vi đã đứng sau lưng nàng: "Vương gia nhìn đủ chưa? Vở này vẫn còn phải diễn tiếp."

Tề Nguyệt quay người nhìn nàng, đáy mắt đã khôi phục bình tĩnh.

Con thuyền từ từ trôi vào giữa hồ, đèn lồng thắp sáng vây quanh.

———

Cánh cửa gỗ sơn son của Nam Minh vương phủ dưới ánh chiều tà trông càng thêm nặng nề, nặng nề như tâm tư chủ nhân của nó.

Với một khuôn mặt lạnh tanh, Thượng Quan Thời Vu nâng tà váy bước qua ngưỡng cửa cao. Tên tiểu đồng giữ cửa vừa tươi cười cúi chào, ngẩng lên nhìn rõ sắc mặt nàng, đã e dè không dám thở mạnh.

"Tiểu thư đã về."

Hòa Cát bưng chậu đồng lên, ánh mắt lướt qua tà váy Thượng Quan Thời Vu, "Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Thượng Quan Thời Vu không nói không rằng, đi thẳng vào phòng, cởi dải lụa ra, từng động tác đều toát lên vẻ kìm nén và bực bội khó tả. Dây tơ xỏ ngọc bị giật đứt, viên ngọc tròn trắng muốt lăn xuống đất, lăn đến góc bàn mới dừng.

"Để nô tì đi nhặt..." Hòa Cát liền nói.

"Không cần nhặt."

Nàng cầm lấy hộp trầm hương trên bàn, đốt ngón tay trắng bệch.

Hòa Cát nín thở, hộp trầm hương đó là đồ tiểu thư thường dùng, ngày nào cũng đều tự tay thêm vào lò xông. Một tiếng đóng nắp hộp đinh tai vang lên, nắp hộp trầm bị Thượng Quan Thời Vu đóng chặt.

Nàng biết mình không nên thất thố như vậy. Cái vẻ tình chàng ý thiếp giữa Tề Nguyệt và Đoàn Mị Vi chỉ là một vở kịch diễn cho Tề Trạm xem, giống như đêm Thất Tịch kia nàng và Thường Dương vương đã diễn cho Tề Nguyệt xem vậy.

Đều trong ván cờ, đều bất đắc dĩ.

Nhưng dù trong lòng hiểu được nước cờ và những sự bất đắc dĩ, việc tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, vẫn khiến trái tim như bị dao cứa từng nhát.

Thứ dây đàn đứt cứa vào không phải là ngón tay, mà là trái tim nàng.

Nàng đẩy mở cửa sổ chạm hoa, gió đêm ùa vào thổi tung mái tóc nàng.

"Chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm." Giọng nàng rất nhẹ, nhưng không cho phép tranh luận, "Nước nóng một chút."

Hòa Cát nhìn chủ tử ném hộp trầm xuống đáy rương, tiếng khóa đồng thánh thót như tiếng nức nở.

"A tỷ vẫn đang tắm à?"

Thượng Quan Thời An tựa vào bình phong bên ngoài phòng, tay xoay xoay hộp mứt, tiếng nước xối trong phòng trong đã ngừng rất lâu rồi, tì nữ bưng bình đồng thay nước đã ra vào mấy lần, hơi nóng bốc lên khiến hoa văn trên bình phong nhòe đi.

"Công tử cẩn thận câu từ đấy." Hòa Cát vặn khăn trong tay, nói khẽ, ánh mắt không ngừng liếc nhìn phòng trong. "Hôm nay tâm trạng tiểu thư không tốt."

"Ta thấy rồi." Thượng Quan Thời An tung một miếng mơ khô lên, "Chuyện Trường Lăng và Đoàn Mị Vi cùng du thuyền dạo hồ ấy à, giờ chắc mấy con chim sẻ ngoài thành Lạc Dương cũng đều biết hết rồi."

Sau bình phong vang lên tiếng đồ sứ va chạm.

Thượng Quan Thời Vu bước ra, đuôi tóc còn nhỏ giọt nước, ngoài trung y trắng muốt khoác áo sa màu trúc thanh, dây lưng tuỳ ý buộc loạn xạ.

"Chắc đệ rảnh lắm?"

Thượng Quan Thời An đưa hộp mứt qua trước mặt nàng, trên ấy chèn một tấm thiếp, đôi mắt đẹp của y lấp lánh lên: "An Quảng vương vừa gửi thiếp mời qua, mời a tỷ ngày mai đi thưởng cúc."

"Vứt đi."

"Vứt thật hả?" Thượng Quan Thời An giả vờ giơ tay ném tấm thiếp ra cửa sổ.

Hòa Cát nhanh tay ngăn lại, liếc nhìn sắc mặt tiểu thư, chỉ thấy Thượng Quan Thời Vu đang dùng trâm bạc gạt tro, thần sắc ẩn hiện khó lường.

"Giờ Dậu hôm nay Đoàn Mị Vi đã theo Trường Lăng đến An Quảng vương phủ." Thượng Quan Thời An đột nhiên nói.

Tay đang cầm trâm bạc gạt tro của Thượng Quan Thời Vu bỗng dừng, trâm bạc chạm vào lò đồng, phát ra tiếng ken két ghê răng.

"Đệ nói với ta làm gì?"

"Đệ chỉ thấy thú vị thôi mà." Thượng Quan Thời An cúi người xuống gần lò xông, ngưng mắt nhìn ánh lửa lập lòe, "A tỷ vốn đã biết Trường Lăng đang diễn kịch mà còn tức điên lên như thế, vậy đêm Thất Tịch đó..."

Y cố ý kéo dài giọng trầm ấm, "Trường Lăng nhìn thấy a tỷ và Thường Dương vương thân mật như vậy, lại còn phải nghe những lời đau lòng a tỷ nói, thử hỏi giận đến mức nào?"

Trâm bạc trên tay Thượng Quan Thời Vu khẽ run lên. Nàng đương nhiên biết người kia đau đến mức nào. Ánh mắt vỡ vụn của Tề Nguyệt đêm đó, đến giờ nghĩ lại vẫn khiến tim nàng như bị dao cứa. Lúc đó nàng đã nghĩ ấy là cách hiệu quả nhất, để những vọng tưởng của Tề Nguyệt tàn lụi, để tình cảm không còn là tử huyệt của người, để người không thể bị cuốn vào vòng xoáy tàn khốc này.

Nhưng giờ, xem ra, cục diện còn tệ hơn trước.

Cuộc "trả thù" này, đáng lý ra nàng phải cảm thấy ngọt ngào mới phải.

Trâm bạc như vô tình như cố ý gạt tro chệch khỏi khay nhỏ, tro nóng bắn lên mu bàn tay Thượng Quan Thời Vu, lập tức để lại một vệt đỏ bỏng rát. Nàng thậm chí không cả nhíu mày, chỉ liếc thân đệ một cái, "Đệ lại bất bình thay y đấy à?"

Thượng Quan Thời An lập tức nắm lấy tay nàng nhúng vào chén trà, nước trà nguội khiến vết bỏng mờ đi.

"Đương nhiên rồi." Y chớp mắt, "Trường Lăng tiếp cận An Quảng vương, bị đệ hiểu lầm làm ầm một trận, thế mà người ta vẫn không quên hẹn ước giải quyết hôn sự với Đoàn Mị Vi, làm sao đệ có thể không nhớ ơn được?"

Thượng Quan Thời Vu rút tay lại, chỗ bỏng rát như lửa đốt. Nàng nhớ lại đêm Thất Tịch đó có bóng lưng thất thểu của Tề Nguyệt rời đi.

"Hòa Cát." Nàng đột nhiên gọi, "Vào kho lấy tấm gấm kia ra."

"A tỷ muốn may y phục mới à?" Thượng Quan Thời An dí sát lại gần.

"Chuẩn bị một món quà hậu hĩnh cho Đoàn tiểu thư." Khóe môi Thượng Quan Thời Vu nhếch lên một nụ cười lạnh, "Cho nàng ta diện kim đeo ngọc đi."

Thượng Quan Thời An bỗng bật cười ha hả, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Y dụi lau khóe mắt, "A tỷ à, a tỷ rõ ràng thích Trường Lăng, thích đến chết đi được mà vẫn còn ở đây cứng miệng."

Thượng Quan Thời Vu quay phắt người lại, những giọt nước từ đuôi tóc nàng văng ra bắn đầy mặt Thượng Quan Thời An, nàng lập tức túm lấy tai của nam tử trẻ tuổi, dùng lực vừa phải mà vặn một vòng.

"Đau đau đau! A tỷ nhẹ nhẹ cái tay thôi!" Thượng Quan Thời An lập tức nhăn nhó, người nghiêng hẳn về một bên, hộp mứt trên tay suýt nữa rơi xuống đất. Y theo phản xạ giơ tay ra chống cự, lại không dám thật sự giãy ra, chỉ biết đành mếu máo chớp mắt, thật là đáng thương.

"Có vẻ như bình thường ta nuông chiều đệ quá rồi." Thượng Quan Thời Vu nheo mắt, tay dùng thêm ba phần lực, "Đến cả chuyện riêng của trưởng tỷ cũng dám bịa đặt thêu dệt à?"

"Không dám nữa, đệ không dám nữa!" Thượng Quan Thời An liên tục xin tha, muốn giãy ra nhưng không dám dùng sức, "A tỷ thả ra rồi đệ đi chép 'Nữ Giới' để tạ tội với a tỷ! Mười lần! Đệ chép mười lần!"

"Mười lần?" Thượng Quan Thời Vu hừ lạnh một tiếng, tay vẫn siết chặt vành tai, "Chép hai mươi lần! Sáng sớm ngày mai ta phải thấy hai mươi bản chép chỉn chu đặt trên bàn của ta."

"Hai mươi lần?! Được, đệ đi chép ngay! Đi chép ngay!" Thượng Quan Thời An nghe xong lập tức như mèo bị đốt đuôi, không kịp quan tâm đến đau tai nữa, vừa xoa đôi tai đỏ ửng vừa hớt hải chạy mất, đến cả hộp mứt cũng bỏ ở lại.

Hòa Cát cúi đầu, vai khẽ run, rõ ràng là đang nhịn cười rất vất vả. Thượng Quan Thời Vu liếc nhìn nàng: "Ngươi cũng muốn chép à?"

"Nô tì không dám." Hòa Cát vội vàng nghiêm mặt, khóe mắt vẫn còn phảng phất nụ cười, "Nô tì đi lấy gấm ngay."

Đợi Hòa Cát lui xuống, Thượng Quan Thời Vu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sắp tròn toả ra ánh sáng viên mãn, nơi đầu mày căng thẳng của nàng rốt cuộc cũng dịu đi đôi phần. Nàng khẽ xoa xoa mu bàn tay bị bỏng, nơi đó vẫn còn vương chút hơi lạnh của nước trà.

—— Hết chương 46 ——

Pha gảy tro bỏng tay đó là N phó cố tình, N phó có xu hướng mỗi khi điên lên là sẽ t làm mình đau để áp chế cảm xúc. Còn pha dt dây đàn đó có phải cố tình hay không thì quý dị th đoán xem? 🥲

Chương trước Chương tiếp
Loading...