[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 45: ƯỚP NỤ HÔN NỒNG VÀO MƯA GIÓ (2)



Thượng Quan Thời Vu ép tới, mũi giày thêu kiễng nhẹ mang theo thứ quyết tâm liều mạng hôn lên đôi môi đang lẩm bẩm của đối phương.

Nụ hôn này còn ướt át và mãnh liệt hơn nhiều so với đêm ở lầu Vọng Nguyệt. Đôi môi Thượng Quan Thời Vu mang theo hơi lạnh của mưa đêm và vị mặn của nước mắt, đè xuống môi Tề Nguyệt như thể muốn trút hết tất cả yêu thương và hối hận, đam mê và lưu luyến vào hồn phách đối phương, khắc sự chiếm hữu ấy vào tận xương tủy.

Đầu lưỡi nàng mời gọi vuốt ve đôi môi rồi len lỏi mở khóa hàm răng mở hờ của Tề Nguyệt, tham lam quấn quít lấy hơi thở người, nghiêng đầu khắc sâu thêm nụ hôn bùng lên ngọn lửa của thứ đam mê dục tình. Nụ hôn ngọt ngào vì môi lưỡi ướt át tham luyến quấn lấy nhau, nhưng đâu đó có vị mặn của nước mắt chẳng biết là của ai.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở loạn nhịp và tấm lưng cứng đờ của Tề Nguyệt, hơi thở nóng rực gấp gáp của người cùng tiếng rên rỉ đầy nhục dục ẩn sâu trong cổ họng mình khi đầu lưỡi người theo lời mời gọi mà xuyên vào trong miệng mình, quấn lấy môi lưỡi mình.

Nàng biết, người này chưa bao giờ học được cách đề phòng nàng.

Nụ hôn quá mãnh liệt và phóng đãng, sức chống cự của Tề Nguyệt có cũng như không, đôi cánh tay vòng ra nửa đỡ nửa siết lấy vòng eo Thượng Quan Thời Vu, như vừa muốn đẩy ra lại vừa như muốn kéo lại gần. Như bị thôi miên, lực kháng cự nhanh chóng tan biến trong hương trầm quen thuộc và cảm giác nóng rực khi thân áp sát vào thân và cái ướt át khi môi và lưỡi quấn quít.

Thượng Quan Thời Vu nhân lúc lửa cháy bừng bừng khi ý loạn tình mê, áp cả thân mình sát vào lồng ngực Tề Nguyệt, uyển chuyển ép người ấy ngã lên ghế trường kỷ phủ gấm bên cửa sổ. Ngực nàng đè lên Tề Nguyệt, cơ thể khít sát vào nhau không chừa một khe hở. Trâm vàng đã rút từ lúc nào, tóc đen của nàng xoã ra như thác đổ, đuôi tóc và đai ngọc trên eo Tề Nguyệt quấn vào nhau khó phân khó rời.

Khi bàn tay Thượng Quan Thời Vu lần từ ngực xuống eo để cởi đai ngọc của Tề Nguyệt, tiếng động lách cách của khoá và hương trầm quen thuộc tràn ngập không gian mang theo chút vị đắng thuốc mới khiến cho Tề Nguyệt đang mê mẩn trong cơn say mỹ nhân, chợt như sốc lại hồn vía.

"Thượng Quan Thời Vu!"

Tề Nguyệt cuối cùng cũng tìm lại một chút lý trí tan tác còn sót lại để dùng hết sức tách khỏi nụ hôn triền miên quyến rũ, quay đầu đi, để nụ hôn nóng bỏng rơi trên má, hai tay dùng lực đẩy vai Thượng Quan Thời Vu ra.

"Cô đã có hôn ước với Thường Dương vương còn làm ra chuyện này với ta, ấy tính là gì?" Đôi mắt Tề Nguyệt lấy lại được thanh tỉnh, dữ dội lau đi đôi môi bị hôn đỏ rực của mình nhưng không cách nào xóa đi nhiệt độ và cảm giác rung động mạnh mẽ đã khắc sâu trong lòng. "Những lời cô nói đêm đó, ta đã thông suốt rồi."

Thượng Quan Thời Vu nhìn đôi mắt đỏ ngầu và hành động lau chùi cật lực của nàng, trái tim khẽ nhói. Nàng vẫn nhớ rất rõ đêm Thất Tịch đó mình đã dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói lời từ chối nhẫn tâm nhất.

Ngươi là n t, ta cũng là n t, thế gian này không dung nổi th tình cảm như vậy.

Thượng Quan Thời Vu kìm cơn đau nhói trong lồng ngực, nhìn giọt chu sa đã mờ trên đuôi mắt Tề Nguyệt do bị chính tay mình chà xát bị chính mình chà xát. Nàng khẽ cười, nhưng lại nghẹn ngào trong tiếng cười.

Nàng dùng đầu ngón tay nhuốm vết chu sa vuốt ve nhịp đập dữ dội trên cổ Tề Nguyệt, cảm nhận sức sống tươi mới đó đang cuộn trào dưới đầu ngón tay.

"Nhưng chẳng lẽ A Nguyệt quên rằng đêm say rượu ở Tây phòng là ai đã chủ động hôn ta? Đêm ở lầu Vọng Nguyệt lại là ai đè ta xuống, là ai cởi dải áo của ta? A Nguyệt, chẳng lẽ ngươi vô can?"

Đầu ngón tay nàng trượt dọc xuống theo vạt cổ áo Tề Nguyệt, một ngón tay luồn vào bên trong, khẽ cong và móc vào cổ áo hơi mở.

Tề Nguyệt quay mặt đi không nhìn, nhưng vành tai đỏ rực đã tố cáo sự dao động của nàng. Thượng Quan Thời Vu nhân cơ hội ấy lại nắm lấy cổ tay người để kéo bàn tay ấy đặt lên cần cổ của mình, nàng uyển chuyển dùng lực để khéo léo thu hẹp lại khoảng cách, cho đến khi mũi gần chạm vào mũi, hàng mi của hai người như sắp đan vào nhau.

"Ta không muốn kéo ngươi vào vũng nước đục." Nàng nhìn sâu vào đáy mắt ướt át của Tề Nguyệt, "Cuối cùng ngươi vẫn sẵn lòng nhảy vào cái bẫy của Thánh thượng."

"Đây là lời giải thích cho sự tàn nhẫn của cô dành cho ta?" Giọng Tề Nguyệt hơi run, không nói được nữa, nỗi oán trách và đau khổ bóp nghẹt cổ họng.

"Ta hối hận rồi." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời nàng, một tay luồn vào đặt lên dải áo bên trong của Tề Nguyệt, đầu ngón tay quấn quanh sợi dây mềm mại. "Hoàng quyền tranh đoạt, ta không nỡ để ngươi dấn thân vào hiểm cảnh..."

Lòng bàn tay áp lên trái tim đập nhanh của Tề Nguyệt, "Đêm đó, nhịp tim của ngươi cũng nhanh như vậy..."

Run lên.

Mỗi cái chạm của Thượng Quan Thời Vu đều như cục sắt nung chạm tới, khiến Tề Nguyệt run rẩy cả người. Những ký ức cố gắng lãng quên, bây giờ tất cả như thủy triều tràn về. Đêm say đắm ở lầu Vọng Nguyệt, hơi thở đan xen, âm thanh cởi áo, và nụ hôn nàng chủ động dâng tới đó mang theo hơi men và khắc khoải, không thể nào quên.

"Thượng Quan Thời Vu!" Tề Nguyệt như bị những hồi ức đó làm bỏng, dùng hết sức đẩy vai người kia ra nhưng lại bị Thượng Quan Thời Vu ôm lấy eo không chịu thả.

Hai người lại sát vào nhau thêm một lần nữa, băng gạc nhuốm máu trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu cọ xát lên vạt áo trắng ngọc của Tề Nguyệt, để lại vệt đỏ chói mắt.

"Nữ phó xin hãy giữ tự trọng." Tề Nguyệt nghiêng đầu phản kháng mà giọng nói không chút uy hiếp, giống như một lời thỉnh cầu.

Mấy đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu trượt dọc vạt áo, cuối cùng cả bàn tay dừng lại ở vị trí trái tim. Dưới lòng bàn tay, trái tim đó đang đập mạnh như chú chim bị nhốt đang gắng sức vỗ cánh thoát ra.

Nàng áp tay trên ấy, thì thầm: "Trái tim Vương gia rõ ràng vẫn còn nhớ ta."

Một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay, nóng đến mức khiến ngón tay khẽ co lại.

Tề Nguyệt giơ bàn tay run rẩy lên, lơ lửng trước mày mắt Thượng Quan Thời Vu, ánh mắt đỏ ngầu chứa ngàn lời vạn chữ mà phức tạp và khó hiểu, có yêu có hận, có thương có đau. Cuối cùng, Tề Nguyệt giữ lấy vai Thượng Quan Thời Vu và đẩy cho nàng ngồi dậy, giúp nàng chỉnh trang lại y phục đã xộc xệch vì ôm ấp.

Ngón tay lướt qua làn da mịn màng trên cổ nàng, để lại hơi ấm thoáng qua, giọng nói trầm trầm nghèn nghẹt: "Tất cả những việc đó đều là do ta vượt quá giới hạn. Tất cả những việc khác... đều đã bị an bài cả rồi."

Thượng Quan Thời Vu lặng mắt nhìn Tề Nguyệt giờ đây đang tự chỉnh lại vạt áo của mình mà thấy tê dại trong lòng. Nàng đứng dậy, đi đến trước cửa, nàng dừng bước mà đầu vẫn không ngoái.

"A Nguyệt, bao nhiêu năm nay, ta chưa bao giờ muốn gả cho Thường Dương vương." Giọng nàng nhẹ đến mức khó nghe, quyết định thốt ra lời chôn chặt nơi đáy lòng. "Trái tim ta, từ trước đến nay... vẫn luôn chỉ ở bên ngươi."

Nàng ngừng một chút, cảm thấy giờ phút này lòng mình nhẹ bẫng. Nói thêm: "Nhân tiện, vết chu sa đó rất hợp với đôi mắt Vương gia."

Bóng dáng Thượng Quan Thời Vu cũng biến mất trong màn mưa sau câu nói cuối cùng ấy, để lại Tề Nguyệt ngồi như bức tượng đá trong bóng tối lặng thinh.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi trên lá chuối dần ngừng.

———

Bình minh sau mưa luôn mang theo sự tươi mới ẩm ướt và dễ chịu.

Tề Nguyệt đứng chải đầu búi tóc trước gương đồng, đầu ngón tay vô thức lần tới vuốt ve bờ môi, thấy hương trầm hòa lẫn phấn son đêm qua dường như vẫn quanh quẩn ở bên mũi.

Hơi ấm và hơi thở của người đó như chất độc ăn mòn xương tuỷ nàng, khắc sâu vào tận thần trí.

"Vương gia, xe ngựa đã sẵn sàng rồi."

Tiếng Liên Trúc vang lên đánh tan hồi ức.

Tề Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc bích bản to đeo trên ngón cái. Trong khoảnh khắc đó, tất cả gợn sóng nơi đáy mắt đều đã bị che giấu. Áo gấm màu trăng, trắng bạc như nước đổ, ngọc trên eo tỏa vầng sáng nhu hoà. Tất cả đam mê tội lỗi và chật vật hèn mọn trong đêm mưa hôm qua như đã bị gột sạch hết, chỉ còn giữ lại vẻ quý phái cao sang.

Trước cánh cổng sơn đỏ phủ Bình Nguyên vương, Đoàn Mị Vi đã đứng chờ sẵn trên bậc thềm đá.

Nàng mặc chiếc váy lụa màu vàng nhạt, trâm cài tóc lấp lánh dưới ánh ban mai. Thấy Tề Nguyệt bước xuống xe, nàng lập đỡ váy bước ra nghênh đón.

"Hôm nay Vương gia đến sớm." Đoàn Mị Vi cười rạng rỡ, mấy ngón tay thon phủi nhẹ lên bờ vai Tề Nguyệt, lướt trên chiếc áo choàng màu huyền.

Tề Nguyệt cười nhạt gật đầu, thì thầm bên tai nàng: "Huynh trưởng của ngươi đang nhìn đấy."

Bên cột trên hành lang, Đoàn Nghị đang ngả ngớn đứng đó, vết roi trên mặt còn chưa lành mà ánh mắt đã ngông cuồng dạo khắp người Tề Nguyệt. Thấy một cảnh thân mật như uyên ương tái ngộ, hắn trầm sắc mặt, lắc quạt bước tới.

"Muội muội và Vương gia thân thiết quá." Đoàn Nghị vừa đi vừa lên tiếng, tay cầm quạt như chuẩn bị gõ lên vai Tề Nguyệt.

"Huynh trưởng!" Đoàn Mị Vi nhanh chóng đứng che chắn trước mặt Tề Nguyệt, giọng bỗng đanh lại: "Phụ thân đang tìm huynh bàn việc quan trọng kìa."

Đoàn Nghị liếc nhìn thân muội rồi rút tay về, nhưng mắt đảo lên xuống nhìn Tề Nguyệt từ đầu tới gót chân: "Chà, dung mạo của Vương gia xuất chúng quá, Mị Vi, muội phải coi chừng đấy nhé!"

Lời hắn còn chưa dứt, bỗng thấy một tay Tề Nguyệt từ sau lưng nhấc lên để trước người, chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón cái khẽ xoay vài vòng. Hắn nhìn, lập tức nhớ lại nỗi đau xé thịt xé da khi roi quất, liền tái mặt loạng choạng lùi nửa bước.

Đoàn Mị Vi nhận ra cảnh cáo không lời của Tề Nguyệt, vội vòng tay ôm lấy cánh tay vừa nhấc lên của nàng, giọng mềm đi: "Chúng ta đi ngắm hồ đi, Vương gia. Tiểu nữ nghe nói có đàn cá chép mới được thả sớm nay."

Trong xe ngựa, Đoàn Mị Vi nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Tề Nguyệt, bỗng khẽ cười: "Mới vừa rồi... hình như Vương gia định bẻ cổ huynh trưởng của tiểu nữ?"

Tề Nguyệt nhìn cảnh phố xá huyên náo lướt nhanh qua cửa sổ và xe ngựa dần dần rẽ vào bãi ven hồ, giọng bình thản: "Bản vương không ngại tặng hắn thêm vài vết roi."

Đoàn Mị Vi đột nhiên xích lại gần, mũi gần như chạm vào má Tề Nguyệt: "Hôm nay Vương gia xông hương gì thế? Hương này giống mùi trầm thủy hương mà Thượng Quan nữ phó hay dùng quá."

Tề Nguyệt bình thản đẩy nàng ra xa: "Cô diễn vừa thôi."

"Vừa thôi?" Đoàn Mị Vi dùng ánh mắt ý vị nhìn ra ngoài cửa sổ, về một nơi nào đó, "Nhưng có khán giả đã vào vị trí rồi kìa."

Bên bờ hồ, Thượng Quan Thời Vu đang đứng dưới gốc liễu, thong dong trò chuyện với mấy tiểu thư nhà quý tộc. Nàng mặc chiếc váy đối khấu màu ngó sen, trên tóc chỉ cài một nhành ngọc lan trắng, giữa đám đông rực rỡ ai nấy phô trương lại nổi bật lên một vẻ thanh tao khác thường.

Ánh mắt Tề Nguyệt vô thức đuổi theo bóng hình ấy, đến khi bị Đoàn Mị Vi cào nhẹ vào lòng bàn tay, nàng mới tỉnh lại.

"Vương gia, ngài đỡ thiếp lên thuyền." Đoàn Mị Vi đột nhiên cao giọng gọi Tề Nguyệt, đưa bàn tay thon thả mềm mại ra trước mặt nàng.

Trên thuyền rồng, cánh tay Tề Nguyệt đỡ lấy eo Đoàn Mị Vi giúp cho nàng đứng vững, khoé mắt liếc nhìn, thấy chiếc quạt giấy trong tay Thượng Quan Thời Vu đột nhiên ngừng lay động. Trong lòng dâng lên một chút khoái cảm trả thù quỷ quái, nhưng ngay sau đó cái hả hê nhất thời đã bị nuốt chửng bởi nỗi trống trải lớn hơn.

Qua một tuần trà, Đoàn Mị Vi tựa vào lan can chạm trổ, ngón tay vân vê chuỗi ngọc rủ của trâm cài, mắt lại dán vào sườn mặt của Tề Nguyệt. Nàng cảm thán:

"Vương gia được trời cho dung nhan tuyệt thế như vậy, chẳng trách Thượng Quan nữ phó nổi danh cương liệt mà cũng phải lung lay khí tiết vì ngài. Ngài nói xem, là hoạ hay là phúc?"

Gió hồ thổi qua sợi tóc mái của Tề Nguyệt, nàng nhấp một ngụm rượu từ chén gốm xanh: "Đoàn tiểu thư hôm nay có nhiều chuyện để nói nhỉ."

Đoàn Mị Vi vẫn không buông tha, cúi sát lại gần hơn: "Vậy xin Vương gia nói cho tiểu nữ biết ngài đã làm thế nào mà khiến đích nữ nhà Thượng Quan luôn đoan chính lãnh đạm kia..." Nàng dừng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, "Động lòng phàm tục?"

"Trước hết Đoàn tiểu thư nên học cách chớ vượt qua giới hạn." Giọng Tề Nguyệt nhàn nhạt cảnh cáo khéo léo, mà ánh mắt lại cứ vô thức liếc nhìn về phía bờ.

Nơi người ấy vừa mới đứng, giờ chỉ còn lại cành liễu đung đưa bên bờ hồ trống trải.

Đoàn Mị Vi bỗng khẽ cười lên, móng tay nhẹ nhàng gõ vào bình rượu: "Vương gia đang nhìn gì thế?" Nàng liếc nhìn theo ánh mắt của Tề Nguyệt, giả vờ ngạc nhiên: "Ôi chao!Kia chẳng phải là thuyền của Thượng Quan nữ phó đấy sao?"

Ở phía không xa, một chiếc thuyền nhỏ đang rẽ sóng hồ êm ả, hướng về phía họ.

Thượng Quan Thời Vu đứng ở mũi thuyền, tà váy màu sen nhạt phiêu diêu trong gió như một cánh bướm đang chuẩn bị tung cánh bay lên.

—— Hết chương 45 ——


Vương gia, N phó, thỉnh nhị vị kéo rèm vô việc chính luôn đi ch gần 50 tập phim rồi đó ạ... 😒

Chương trước Chương tiếp
Loading...