[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 45: ƯỚP NỤ HÔN NỒNG VÀO MƯA GIÓ (1)
Mưa đêm gõ cửa sổ, ngọn nến chợt lung lay. Thượng Quan Thời Vu thấy ánh mắt của Tề Nguyệt dừng lại trên môi son của mình trong chốc lát, trong bóng tối đôi mắt màu hổ phách càng thêm thăm thẳm. "Đêm khuya Nữ phó đến đây chỉ để nói chuyện này?" Giọng Tề Nguyệt lạnh lẽo như sương đêm nhưng hơi thở lại ấm áp. "Hay là... Nữ phó cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có một học trò?" Thượng Quan Thời Vu không lùi không tránh, ngẩng mặt lên, sống mũi nàng gần như chạm vào cằm đối phương.Trong trong hơi thở đan xen, nàng khẽ nói: "Đoàn Mị Vi đã đề cập chuyện hôn sự với Vương gia rồi?" Nàng nhìn ánh mắt Tề Nguyệt có chút xao động, khóe môi cong lên một vẻ hài lòng, "Và ngài đã đồng ý?" Tề Nguyệt lùi bước về phía cửa sổ, bóng lưng đơn bạc như tờ giấy trong vạt áo màu trắng ngà bị hơi mưa thấm ướt. "Nữ phó rất quan tâm?" Thượng Quan Thời Vu tiến lên, tay trắng nõn nà nắm lấy cổ tay người kia, ngón cái đè lên mạch nghe nhịp đập dưới lớp vải gấp gáp và nặng nề. Nàng chợt nhận ra Tề Nguyệt đã gầy đi rất nhiều, cổ tay xương xẩu đến mức làm những ngón tay của nàng phát đau, nào còn là thiếu nữ mềm mại ngày xưa nàng ôm vào lòng dạy viết chữ. "Vương gia, Đoàn Mị Vi không phải là lương phối." "Vậy ai là lương phối?" Tề Nguyệt rút tay quay phắt người lại, cổ tay lại càng bị Thượng Quan Thời Vu siết chặt, nơi da thịt chạm vào nhau tạo ra nhiệt độ nóng bỏng, thế rồi cuối cùng cũng thoát ra. "Thường Dương vương?" Giọng lạnh lẽo mà nghe thấy mỉa mai.Thượng Quan Thời Vu đứng sững, nhiệt độ còn sót lại trên đầu ngón tay đột ngột nguội lạnh, bàn tay giơ lên không trung cũng từ từ buông xuống. "Ta sẽ không gả cho hắn." Vừa nói xong nàng đã giật mình, lời biện giải mang theo sự vội vã, thốt ra miệng nghe không giống với nàng. Ánh mắt Tề Nguyệt xao động, hương trầm hòa lẫn sự phẫn nộ bị kìm nén bấy lâu bao trùm lấy cả người, "Liên quan gì đến bản vương?" Thượng Quan Thời Vu thấy đau nhói trong lòng, lại giơ tay lên muốn chạm vào vệt ửng đỏ nơi khóe mắt kia, ngón tay thăm dò trong không trung rồi từ từ hướng về làn da như bạch ngọc.Nhưng tay nàng bị chặn đứng giữa không trung. Lòng bàn tay Tề Nguyệt nóng đến kinh người, nóng tựa một cục than hồng. Bàn tay ấy như gọng kìm mà lại chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thượng Quan Thời Vu, mấy đầu ngón tay cách lớp băng vải ba tấc, ngay cả sự run rẩy cũng được tiết chế cho vừa phải để không kinh động đến vết thương. Đột nhiên, Thượng Quan Thời Vu lấn thêm nửa bước về phía trước. Khoảng cách giữa họ vốn đã gần trong gang tấc, thêm bước này khiến vạt áo của hai người hoàn toàn đan chặt vào nhau, hương trầm và mùi hoa mai lạnh áp sát, quấn quýt, hòa làm một. "Vương gia sẽ không lấy Đoàn Mị Vi." Thượng Quan Thời Vu hài lòng nhìn gương mặt ngọc trắng kia bắt đầu nhuộm màu ráng chiều như đang ngắm nhìn ngọn lửa chiến do chính tay mình đốt lên. "Bởi vì... Tề Trạm sẽ không cho phép." Nhịp thở của Tề Nguyệt đã bắt đầu loạn, Thượng Quan Thời Vu nhân cơ hội rút tay ra khỏi giọng kìm nóng bỏng, đầu ngón tay trượt dọc theo vạt cổ áo người, uyển chuyển lần từ cổ xuống ngực rồi nhẹ nhàng chạm vào vị trí ngay trái tim. Xuyên qua mấy lớp vải mỏng, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập mất kiểm soát bên trong lồng ngực."Hôn sự này sẽ không thành." Móng tay được cắt tỉa cẩn thận của nàng lướt qua vạt giao lĩnh trước ngực Tề Nguyệt, "Cũng như, ta sẽ không gả cho Thường Dương vương." Giờ thì trái tim dưới đầu ngón tay hoàn toàn mất trật tự, Thượng Quan Thời Vu khe khẽ cong môi, nụ cười đắc thắng chưa kịp lan tỏa đã đóng băng khi đối diện với đôi mắt đỏ ngầu lên của Tề Nguyệt. Thứ cuộn trào trong đáy mắt hổ phách rõ ràng là sự tuyệt vọng sâu xa hơn, đau đớn hơn vết thương trên cổ tay kia. "Đêm Thất Tịch đó, cô đã..." Giọng Tề Nguyệt khàn đặc, "Khiến Đoàn Mị Vi nói với bản vương..." Những lời ân ái thắm thiết đó. Lời chưa nói hóa thành lưỡi dao sắc, cắt nát màn đêm mưa. "Đoàn Mị Vi đã nói hết rồi." Thượng Quan Thời Vu rũ mi, bóng mi rung động in trên gương mặt tái nhợt. "Nếu không ta làm sao biết được đâu đâu cũng có bẫy của Nữ phó giăng ra, làm sao ta biết được đâu là thật đâu là giả? Những lời nói đêm đó ở Vọng Nguyệt lâu là thật lòng, hay là... một cái bẫy khác cô tự sắp đặt? Cô chán ghét ta đến vậy sao? Ta đối với cô vô dụng đến vậy ư? Khiến cho cô đẩy ta đi kéo ta lại như một quân cờ, khiến cho cô phải dùng người khác để kích động?" "Không..." Giọng Thượng Quan Thời Vu nhẹ đến mức gần như bị tiếng mưa ngoài cửa sổ nuốt chửng, nhưng đầu ngón tay lại dồn lực ép lên trái tim Tề Nguyệt, xuyên qua lớp vải vẫn có thể cảm nhận được thớ cơ đột ngột căng lên, "Làm sao ta có thể ghét..." Tề Nguyệt nắm lấy cổ tay nơi trái tim mình mà siết, sự phẫn nộ lan tràn khiến cho lực mạnh hơn vài phần, nhưng khi cảm nhận được sự run rẩy của đối phương lại lập tức buông lỏng. Hành động tự kìm chế đầy mâu thuẫn này khiến trái tim Thượng Quan Thời Vu đau nhói.Ngay cả trong lúc giận dữ nhất, Tề Nguyệt vẫn không nỡ thực sự làm nàng đau. Ánh trăng đêm mưa hắt vào từ cửa sổ hoa, vạch ra một đường ranh giới màu bạc giữa hai người. Thượng Quan Thời Vu nhìn thấy ánh mắt người kia xao động lưu luyến trên khuôn mặt điểm trang của mình, trong đáy mắt hổ phách là sự kìm nén cuộn trào và niềm khát khao mãnh liệt mà nàng hết sức quen thuộc. "Tại sao phải giống cô ta?" Đột nhiên nàng ép cả người mình tới, áp lòng bàn tay bên sườn mặt Tề Nguyệt, ngón cái mạnh mẽ chà xát giọt chu sa muốn xoá đi lập tức. Chu sa tan ra trên đầu ngón tay, chỉ để lại một vệt phớt hồng."Còn nàng?" Một tay Tề Nguyệt vẫn siết lấy cổ tay Thượng Quan Thời Vu, tay còn lại vòng ra sau nắm lấy gáy nàng, đầu khẽ cúi khiến cho mũi chạm mũi, giọng nói run nhẹ vì bị kìm nén như dây cung bị kéo căng đến cực hạn. "Tại sao sai Đoàn Mị Vi tới kích động ta? Nhìn ta đau lòng rất thú vị, phải không?" Khóe môi Thượng Quan Thời Vu vẽ lên một nụ cười đắng chát, gương mặt tinh xảo và môi son đỏ thắm kinh diễm trong ánh trăng, hoa tai khẽ đong đưa theo cái nghiêng đầu. "Bây giờ Vương gia đang lấy tư cách gì để chất vấn thần nữ vậy?" Lời vừa mới dứt, eo nàng đã đột ngột bị siết chặt trong một đôi bàn tay. Nhiệt độ cháy bỏng từ lòng bàn tay Tề Nguyệt thiêu đốt mấy lớp vải mỏng, giữ chặt vòng eo mảnh khảnh để kéo người vào trong lòng mình. Hương trầm nồng ấm hòa lẫn mùi hoa mai mát lạnh ngay lập tức thấm vào phổi, đôi hoa tai của Thượng Quan Thời Vu rung mạnh khi nàng loạng choạng đổ vào lòng người kia, một bàn tay nàng áp lên lồng ngực Tề Nguyệt và bàn tay trên sườn mặt đã trượt xuống đặt lên trên bờ vai.Gió đêm lặng lẽ tràn vào từ cửa sổ hoa văn, cuốn theo mùi mưa thanh mát và mùi đất ẩm ngai ngái, biến hơi thở nồng ấm đan xen của hai người thành thứ mật dính đặc. Trong khoảnh khắc khi đôi mắt sắp nhắm lại và đôi môi sắp chạm nhau, Tề Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu thả Thượng Quan Thời Vu ra. Vòng tay vốn giam hãm nàng bỗng lại đẩy nàng ra, làm cho mái tóc được búi cẩn thận của nàng lơi ra mấy sợi tócTề Nguyệt quay lưng lại, "Thượng Quan nữ phó, xin cô hãy về đi." Thượng Quan Thời Vu đứng lặng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tề Nguyệt, gò má lập tức trở lại vẻ trắng bệch."A Nguyệt..." Nàng bước một bước về phía trước. "Đừng gọi ta như vậy!" Tề Nguyệt quay lại, đáy mắt đỏ ngầu, bàn tay siết lại gắng giữ một lời dối trá. "Không phải cô rất giỏi tính toán ư? Sao không tính xem bây giờ ta hận cô đến mức nào?" "Ngươi hận ta?" Thượng Quan Thời Vu khẽ cười, nàng chầm chậm tiến lên, từng bước dồn người kia chạm lưng vào khung cửa sổ và dùng chính thân mình để giam cầm người. Hương trầm hòa lẫn hơi ẩm đêm mưa, bao trùm lấy hai người trong một chiếc lồng vô hình. Khi đã ép lại rất sát, nàng hơi ngẩng đầu, ngón tay nàng vuốt ve cằm Tề Nguyệt, chạm vào một mảnh mát lạnh ẩm ướt. Không biết là hạt mưa ngoài cửa sổ hắt vào mặt hay giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt. Nàng không tin. Dù đã chính tai nghe những lời tuyệt tình như vậy, nàng vẫn không tin A Nguyệt của nàng lại có thể thực sự hận nàng. "A Nguyệt của ta..." Đầu ngón tay mang theo vạn phần quyến luyến phác họa đường xương hàm cho đến vành tai Tề Nguyệt, cảm nhận được sự xao động khó nhận ra, "Đã học được cách tự lừa dối bản thân từ bao giờ rồi?" Ngón tay ấy lần xuống cổ, nhịp thở của Tề Nguyệt lại bắt đầu gấp. "Rốt cuộc bây giờ cô còn muốn gì ở ta nữa? Nhìn ta phát điên cô rất đắc ý phải không?" Tề Nguyệt tóm lấy bàn tay Thượng Quan Thời Vu đang vuốt ve trên làn da mình, năm ngón siết chặt nhưng rồi lại buông lỏng, trở thành một lời đe doạ vô dụng."Ta muốn Vương gia..." Hơi thở ấm áp của Thượng Quan Thời Vu phả lên làn da nhạy cảm, kích thích đến từng lỗ chân lông. Giọng nói nàng trầm xuống, quyến rũ như tiếng hát của biển cả. "Phải mãi mãi ghi nhớ rằng Vương gia vĩnh viễn chỉ có thể là A Nguyệt của ta." Tề Nguyệt loạng choạng lùi gót chân lại sát tường, đầu mày nhíu chặt như thể bị chấn động đến thất kinh."Hà tất phải như vậy?" Giọng Tề Nguyệt rời rạc vỡ vụn như lưu ly, lẩm bẩm. "Rõ ràng là đã đẩy ta ra..." Âm cuối bị một nụ hôn bất ngờ nuốt chửng.
———
Vương gia bất ngờ lắm phải không, bây giờ mới biết thần tiên tỷ tỷ của Vương gia tâm lý vặn vẹo còn bệnh chiếm hữu giai đoạn cuối 🥹 Kiếp này của Vương gia coi như bỏ chứ thoát không nổi rồi...