[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 39: ĐÊM TUYẾT VIỆN ĐÔNG HOA MAI NỞ (2)
Trong phòng, ánh nến ấm áp lung linh, Hoà Cát thấy tiểu thư mình đang đứng trước bàn, tóc đen buông xuống vai, chảy đến eo, in bóng mờ mờ trên cửa giấy. Vị tiểu công tử kia xõa mái tóc dài, đuôi tóc hơi ướt như còn vương mấy giọt nước tuyết chưa khô, nhưng có vẻ không hề cảm thấy lạnh. Dáng người bé nhỏ toàn tâm toàn ý cúi xuống bàn chuyên tâm vẽ tranh, thỉnh thoảng lại thấy tiểu thư hơi khom lưng cúi xuống, ngón tay thon nhẹ chỉ lên mặt giấy. "Tiểu thư, lò sưởi tay đây ạ..." Hoà Cát bước vào, nói khẽ. Thượng Quan Thời Vu nhận lấy lò sưởi, đợi nhiệt độ giảm cho bớt nóng, nhưng ánh mắt lại dừng ở vành tai đỏ ửng lên vì lạnh của Tề Nguyệt. Làn da nơi đó mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ xanh nhạt, như nét mực mờ hiện lên mặt sau tờ giấy. "Tên ngươi là gì?" Nàng đột nhiên cất tiếng hỏi, giọng nói trong trẻo hơn cả suối nước mùa tuyết tan. "Tề Nguyệt ạ." Trả lời nhanh như chớp, nhưng ngòi bút không ngừng. "A Nguyệt." Thượng Quan Thời Vu thì thầm, khóe môi cong như trăng non xuyên mây. "Từ nay, cứ vào ngày mùng năm, ngươi có thể đến đây học chữ với ta." Cây bút lông rơi xuống giấy, bắn lên vài giọt mực. Tề Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng, như ngàn vạn đóa hoa lê đang cùng lúc nở rộ. "Thật không ạ? Tỷ tỷ thật sự đồng ý dạy ta sao?" Thượng Quan Thời Vu đẩy cuốn Linh Phi Kinh đến gần trước mặt đứa trẻ: "Tập viết xong cuốn này sẽ đổi sang cuốn mới."Bên ngoài cửa sổ, chiếc đèn lồng dưới mái hiên vẫn lung lay đung đưa nhẹ nhàng như thể có quỹ đạo, in bóng cây hải đường Tây Phủ lên tờ giấy Tuyên đặt ngay ngắn giữa hai người. Đường nét mảnh mai của cánh hoa chuyển động theo ánh sáng nhiệm màu, tựa như dấu vân tay đỏ chót đóng lên tờ khế ước trăm năm. Dấu vân tay là minh chứng cho lời hẹn ước bắt đầu từ đêm tuyết đầu đông này. Xe ngựa chầm chậm chạy, bánh xe để lại trên nền tuyết hai vết hằn sâu. Tề Nguyệt quấn chặt trên mình chiếc áo choàng màu xanh trúc mà Thượng Quan Thời Vu đã khoác cho, nhảy nhót trong xe như một chú chim nhỏ. Áo choàng quá rộng và dài, bị kéo lê qua lại theo động tác của đứa trẻ, cuối cùng dính đầy hạt tuyết rơi rớt trên sàn xe. "Cha ơi!" Đứa trẻ bất ngờ lao đến trước gối Tề Thục, ngửa khuôn mặt non nớt lên, nước tuyết dính trên đuôi tóc văng lên quan phục sang quý của ông. "Hôm nay con gặp được một tỷ tỷ xinh đẹp lắm!" Tề Thục đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở đôi mắt sắc bén ra để nhìn vào đôi mắt long lanh của con gái, không nhịn được nụ cười. Ông đưa tay, dịu dàng gạt đi những giọt nước tuyết trên mái tóc đứa trẻ.Thoáng chốc, Tề Thục lạc vào miền ký ức cũ, nhớ lại ngày xưa có người cũng đã từng như thế, đứng dưới mái hiên, dịu dàng phủi tuyết trên vai áo cho ông. "Vậy ư? Xinh đẹp hơn cả mứt kẹo ở tiệm đường Trương gia ở phố Đông?" Tề Nguyệt sốt ruột dậm chân, đôi giày da hươu gõ lộp độp lên sàn xe: "Đâu có! Tỷ tỷ... Tỷ tỷ ấy..." Đứa trẻ bỗng như không thể nói nên lời, tay nhỏ nắm chặt dây áo choàng xoay mấy vòng, chợt nhớ ra điều gì bèn lấy ra từ trong ngực áo tờ giấy Tuyên nhàu nát: "Cha nhìn này!"Giấy Tuyên mở ra, gần như ngay lập tức, Tề Thục nhận ra ấy là nét chữ của Thượng Quan Thời Vu. Thanh tao mà cứng cáp, tinh xảo mà sắc bén, như trúc xanh giữa tuyết. Ông bế con gái ngồi lên đùi mình: "À, vậy là Nguyệt nhi đi học mót tài nghệ của người ta hả?" "Đâu có phải trộm!" Tề Nguyệt sốt ruột đến đỏ cả tai, "Tỷ tỷ đã đồng ý dạy con tập viết rồi mà! Cứ mỗi mùng năm, ngày rằm là con sẽ đến thư phòng của tỷ tỷ..." Đột nhiên đứa trẻ đưa tay nhỏ bụm miệng, đôi mắt đen láy có hồn liếc nhìn thần sắc của phụ thân: "Cha... chuyện con tự ý xông vào nội viện..." Bên ngoài xe ngựa, gió tuyết càng lúc càng dữ dội. Tề Thục dịu hiền nhìn khuôn mặt bối rối của con gái, chợt nhớ lại hình ảnh người ấy phút lâm chung đã nhìn mình, nắm chặt vạt tay áo của mình. Chỉ cần nhớ đến thôi, trái tim ông nhức nhối và tưởng như có gì nghèn nghẹn trong đường thở. Lúc đó đứa con gái này của họ mới ba tuổi, được bọc trong áo bông đỏ như viên kẹo chà là tròn trịa, nào có biết mẫu thân mình đã vĩnh viễn khép lại hàng mi. "Nguyệt nhi." Qua giây xao động, Tề Thục bỗng nghiêm giọng. "Con biết Thượng Quan Thời Vu là ai không?" Tề Nguyệt nghiêng nghiêng đầu: "Là tỷ tỷ vẽ rất giỏi, viết rất đẹp ạ." "Con phải gọi là biểu tỷ." Tề Thục sửa lại, dùng ngón tay chạm vào chóp mũi đứa trẻ, giọng cũng dịu đi. "Cô ấy là đích nữ của Thượng Quan đại nhân, cũng là viên trân châu bảo bối trong lòng cô cô của con đấy. Lễ cài trâm [1] của Thời Vu, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng đích thân ban tặng lễ vật." [1] Lễ đánh dấu tròn 15 tuổi."Con cứ gọi là tỷ tỷ!" Tề Nguyệt chu môi, "Gọi tỷ tỷ nghe hay hơn!"Thấy con gái lại bày trò chớp mắt ra vẻ ngơ ngác, ông thở dài: "Hôm nay con hành động bồng bột như vậy, nếu gặp phải người khác...""Không đời nào!" Tề Nguyệt thẳng lưng, áo choàng tuột xuống để lộ bộ y phục màu đỏ thẫm bên trong, "Tỷ tỷ còn khen con vẽ đẹp nữa! Tỷ tỷ nói..." Giọng đứa trẻ đột nhiên nhỏ dần, ngón tay vân vê dải áo choàng, "Nói khi nào con luyện xong Linh Phi Kinh sẽ dạy con tập viết chữ mới..."Tề Thục giật mình. Danh tiếng về tài hoa của Thượng Quan Thời Vu, từ lâu ông đã biết, cô gái trẻ ấy tính tình lạnh lùng, ngay cả thân đệ nhà mình xin tranh mà cũng thường bị từ chối, vậy mà lại tỏ ra ưu ái với A Nguyệt của ông ngay lần đầu gặp mặt?Bánh xe cứ chầm chậm nghiến trên lớp tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt. Tề Nguyệt lúc này đã nằm rạp trên bàn nhỏ, dùng đầu ngón tay và nước trà vẽ hoa hải đường trên lồng đèn. Vết nước uốn lượn trên mặt bàn gỗ đàn hương, đứa trẻ vẽ chăm chú đến mức không nhận ra ánh mắt phụ thân đang đăm chiêu nhìn mình."Nguyệt nhi." Tề Thục đột ngột lên tiếng, "Con rất thích Thượng Quan tỷ tỷ?"Nét vẽ cánh hoa bằng nước trà khựng lại ngay, Tề Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách phản chiếu bông tuyết bay ngoài cửa xe: "Thích lắm ạ!" Đứa trẻ trả lời dứt khoát, rồi khẽ nói thêm, "Còn thích hơn cả mứt quả của tiệm Trương..."Tề Thục bật cười, tiếng cười trầm ấm rung lên khiến tuyết trên nóc xe rơi lả tả. Ông xoa lên búi tóc vốn đã lỏng lẻo của con gái, chiếc trụ rơi xuống, tóc xõa như suối chảy dài trên vai."Vậy thì gắng học cho tốt." Ông nhặt chiếc phát quan lên, đầu ngón tay lướt qua hoa văn rồng cuốn tinh xảo. "Nhưng mà..." Bỗng ông trừng mắt, hàng chân mày toát sự nghiêm khắc, "Nếu để cha phát hiện con mượn cớ đi luyện chữ để nghịch ngợm...""Con không dám đâu ạ!" Tề Nguyệt hấp tấp đu tay ông để giành lại chiếc trụ vàng, áo choàng vướng vào chân khiến cả người cô bé ngã dúi vào lòng cha. Mùi trầm hương quen thuộc từ tay áo cha hòa với chút hơi lạnh của gió tuyết khiến đứa trẻ chợt nhớ đến mùi mực thoang thoảng trên tóc Thượng Quan Thời Vu khi nàng cúi người buộc áo choàng cho mình. Tề Thục nhìn con gái đột nhiên lại im lặng, khuôn mặt nhỏ chôn trong nếp áo choàng và chỉ lộ ra đôi tai đỏ ửng. Ông vỗ nhẹ lưng con, nghe tiếng con nói nghẹn ngào trong vạt áo: "Cha... khi con luyện viết được chữ đẹp rồi, cha không được chê chữ con xấu như chân gà nữa nhé..."Tề Thục bật cười. "Nguyệt nhi à." Ông cúi xuống, nhìn gương mặt bắt đầu buồn ngủ của con gái, "Mai cha sai thợ may làm cho con bộ y phục mới nhé?""Màu xanh trúc ấy ạ..." Tề Nguyệt đã buồn ngủ đến mức nói không rõ lời nữa rồi, chỉ có tay nhỏ vẫn nắm chặt tờ giấy viết. "Giống như của tỷ tỷ..."Xe ngựa vào phủ đệ Tề thị, hàng đèn lồng dưới mái hiên của phủ đệ uy nghi và trầm lắng đung đưa trong gió tuyết. Khi Tề Thục bế đứa trẻ đã ngủ say bước xuống khỏi xe ngựa, quản gia vội vàng khom lưng chạy đến: "Lão gia, phủ Thượng Quan vừa gửi đến...""Suỵt." Tề Thục ra hiệu giữ im lặng, cúi nhìn nơi lồng ngực mình, Tề Nguyệt đang say giấc, lại còn chép chép miệng trong giấc mơ. Tay vẫn nắm chặt tờ giấy nhàu nát, và bên nét mực loang hình hoa hải đường có thêm một dòng chữ nguệch ngoạc non nớt.A Nguyệt sẽ chăm chỉ học hành.Sau khi sắp xếp cho con gái xong xuôi, Tề Thục tới thư phòng. Dưới ánh nến, con dao nhỏ rạch dấu sáp niêm phong, mở phong thư mà quản gia dâng tới. Trên trang giấy trắng muốt, nét chữ của Thượng Quan Thời Vu thanh thoát, mạnh mẽ, nét đưa bút mực đậm nhạt hài hòa, toát lên vẻ đoan trang và tài hoa của một tiểu thư khuê các, đồng thời ẩn hiện thứ bản lĩnh vượt lên trên nữ nhi tình trường.Kính gửi, Tề đại nhân.
Quý công tử nhà ngài tư chất vốn thông minh, tài hội hoạ xuất sắc. Thời Vu kém cỏi, nguyện chỉ dạy đôi điều, có đưa một bản Linh Phi Kinh để công tử luyện chữ.Tề Thục vuốt bức thư, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, thầm nghĩ đến trưởng tử Tề Dực năm nay tròn mười tám tuổi, đúng tuổi nghị hôn. Nhà Thượng Quan là hàng thế gia lừng lẫy, danh tiếng thanh quý từ bấy đến nay vang khắp Bắc Nguỵ. Đích nữ của Thượng Quan đại nhân lại vừa có tài vừa có sắc, đáng quý hơn cả là lại còn có sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc dành cho Nguyệt nhi. Bỗng, ông khẽ cười, nâng lên tay áo, cầm bút viết thư hồi âm. Tiểu nữ nghịch ngợm, may mắn được tiểu thư đoái thương...Đầu bút dừng lại, mực loang ra một chấm trên giấy. Ông tự cười, lắc đầu, lấy trang giấy mới viết lại. Khuyển tử được tiểu thư xem trọng, thật là một sự may mắn lớn lao.Ngoài khung cửa sổ, gió tuyết dần ngớt, mây tản mát cho vầng trăng tròn hiện ra, ánh trăng xuyên mây như những vầng sáng bạc. Tề Thục nhìn nhánh mai đung đưa dưới ánh trăng mà như thể thấy được cảnh tượng của nhiều, nhiều năm về sau. Thượng Quan Thời Vu, với tư cách là dâu trưởng, sẽ có năng lực bảo vệ A Nguyệt của ông, dắt A Nguyệt trở lại với thân phận thật sự. Tẩu tử dịu hiền sẽ thay người mẹ, dắt đứa trẻ trong trang phục nữ nhi xinh đẹp, dạo bước trong sân. Đứa trẻ tội nghiệp ấy cuối cùng cũng sẽ không cần phải gồng mình lên nữa, rồi sẽ được bảo vệ chu toàn, và dưới sự che chở của tẩu tử xuất chúng như Thượng Quan Thời Vu, con gái ông sẽ có thể đường hoàng trở về làm Tứ tiểu thư của Tề gia.Thậm chí, sẽ là Công chúa tôn quý nhất của triều đại mới!"Người đâu." Ông trầm giọng. "Gọi Tề Dực đến đây."
—— Hết chương 39 ——
Sao mà mê cái không khí cha con tình thân cảm động trầm lắng này quá...
Quý công tử nhà ngài tư chất vốn thông minh, tài hội hoạ xuất sắc. Thời Vu kém cỏi, nguyện chỉ dạy đôi điều, có đưa một bản Linh Phi Kinh để công tử luyện chữ.Tề Thục vuốt bức thư, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, thầm nghĩ đến trưởng tử Tề Dực năm nay tròn mười tám tuổi, đúng tuổi nghị hôn. Nhà Thượng Quan là hàng thế gia lừng lẫy, danh tiếng thanh quý từ bấy đến nay vang khắp Bắc Nguỵ. Đích nữ của Thượng Quan đại nhân lại vừa có tài vừa có sắc, đáng quý hơn cả là lại còn có sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc dành cho Nguyệt nhi. Bỗng, ông khẽ cười, nâng lên tay áo, cầm bút viết thư hồi âm. Tiểu nữ nghịch ngợm, may mắn được tiểu thư đoái thương...Đầu bút dừng lại, mực loang ra một chấm trên giấy. Ông tự cười, lắc đầu, lấy trang giấy mới viết lại. Khuyển tử được tiểu thư xem trọng, thật là một sự may mắn lớn lao.Ngoài khung cửa sổ, gió tuyết dần ngớt, mây tản mát cho vầng trăng tròn hiện ra, ánh trăng xuyên mây như những vầng sáng bạc. Tề Thục nhìn nhánh mai đung đưa dưới ánh trăng mà như thể thấy được cảnh tượng của nhiều, nhiều năm về sau. Thượng Quan Thời Vu, với tư cách là dâu trưởng, sẽ có năng lực bảo vệ A Nguyệt của ông, dắt A Nguyệt trở lại với thân phận thật sự. Tẩu tử dịu hiền sẽ thay người mẹ, dắt đứa trẻ trong trang phục nữ nhi xinh đẹp, dạo bước trong sân. Đứa trẻ tội nghiệp ấy cuối cùng cũng sẽ không cần phải gồng mình lên nữa, rồi sẽ được bảo vệ chu toàn, và dưới sự che chở của tẩu tử xuất chúng như Thượng Quan Thời Vu, con gái ông sẽ có thể đường hoàng trở về làm Tứ tiểu thư của Tề gia.Thậm chí, sẽ là Công chúa tôn quý nhất của triều đại mới!"Người đâu." Ông trầm giọng. "Gọi Tề Dực đến đây."
—— Hết chương 39 ——
Sao mà mê cái không khí cha con tình thân cảm động trầm lắng này quá...