Như đóa hoa mai bỗng nở trong đêm tuyết.
Ánh nến lọt qua khe cửa, bóng người nhỏ bé đứng dưới thềm lọt vào tầm mắt nàng.
Đứa trẻ chừng mười tuổi khoác áo choàng đỏ thẫm, tóc đen được búi gọn lên và cố định lại bởi chiếc phát quan vàng, trên đầu phủ một lớp tuyết mỏng. Khi ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc hiện ra trong vầng sáng của đèn lồng, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh sáng ấm áp, đôi mắt ấy sáng lấp lánh như chứa cả dải ngân hà.
Kẽo kẹt đôi tiếng, cánh cửa mở ra. Ánh sáng vàng ấm như mật nhẹ nhàng chảy xuôi trên lớp tuyết phủ trước thềm.
Cuộn giấy trên tay, Thượng Quan Thời Vu đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, bên ngoài chiếc váy lụa trắng mỏng là tấm áo khoác màu xanh ngọc, và mái tóc nàng rất dài, để xoã buông xuống đến tận eo, dường như đuôi tóc còn vương vài vết mực từ lúc luyện chữ. Khi nàng hơi cúi đầu, ánh đèn lồng dưới mái hiên chiếu thẳng lên nơi giữa chân mày hẵng đang còn đầy vẻ trẻ trung của nàng, làn da vốn đã trắng như ngọc lại càng thêm trong suốt.
Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn lên, quên cả thở. Tề Nguyệt từng thấy biết bao mỹ nhân trong tranh, từng ngắm những nàng tiên phi thiên trong bích họa Phật động, nhưng không có một ai sánh được một phần vạn người trước mắt. Đó là vẻ đẹp ưu nhã và tĩnh lặng đến rung động lòng người, vẻ đẹp như ánh trăng sáng lặn xuống đáy hồ sâu nơi chùa cổ u tịch, dẫu chỉ gợn sóng lăn tăn không thành tiếng nhưng để lại dư âm chấn động cả tâm hồn.
Gió đêm thoảng qua, mang theo hương trầm pha lẫn mùi mực từ tay áo của đối phương, khiến cho đứa trẻ nhớ đến những tờ giấy quý giá trong thư phòng của phụ thân.
"Lễ Ký răn rằng, trẻ nhỏ không nên đùa với lửa đèn." Giọng Thượng Quan Thời Vu lạnh hơn cả tuyết, ánh mắt dừng trên mũi giày phủ tuyết của Tề Nguyệt. "Tứ lang có biết tội đêm khuya xông vào nội viện là tội thế nào không?"
Hoà Cát vội vàng khuỵu gối hành lễ: "Tiểu thư tha tội! Vị này là..."
"Ta biết." Thượng Quan Thời Vu đi xuống bậc thềm, hơi cúi người, đầu ngón tay phủi nhẹ bông tuyết chuẩn bị tan chảy trên tóc Tề Nguyệt. Khuôn mặt đứa trẻ này quả thực giống hệt như lời mẫu thân nàng miêu tả.
Ở khoảng cách này, nàng nhìn thấy rõ nửa chiếc ngọc bội khắc hình giao long lấp ló trên hai vạt cổ áo đứa trẻ - vật chỉ có trong phủ Tề thị mà thôi.
Tề Nguyệt hoàn toàn không ý thức được mình đang bị quan sát kỹ càng, chỉ biết ngây ngô chỉ tay lên chiếc đèn lồng dưới mái hiên mà hỏi, ánh mắt vẫn trầm trồ: "Tỷ tỷ ơi, bức họa trên đèn lồng kia là tỷ tỷ vẽ phải không?"
"Ta từng thấy trong thư phòng của phụ thân có một bức thư pháp, nét chữ giống y như chữ đề trên đèn lồng kia!" Tề Nguyệt vội vàng lôi ra từ trong vạt áo một trang giấy bản nhàu nát như đã bị mở ra gập vào cả vạn lần rồi, hấp tấp mở ra khoe như báu vật.
Nét chữ trên giấy dù mờ mờ và bị nhăn nhúm, nhưng vẫn nhận ra ngay đó là nét chữ của Thượng Quan Thời Vu. Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu khẽ lay động, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những nếp nhăn ngang dọc trên giấy.
Đứa trẻ này, quả nhiên tuổi thì nhỏ mà gan thì to, dám vào thư phòng của phụ thân rình rình trộm chữ, lại còn tự tay mang bằng chứng phạm tội đến gặp nàng một cách đường đường chính chính, oanh oanh liệt liệt như thế.
Sự bạo gan này chợt khiến nàng nhớ lại thuở thiếu thời của chính bản thân mình, thuở nhỏ nàng cũng luôn lén lút luyện chữ theo thư pháp của mẫu thân.
Hoà Cát nhìn trang giấy bị Tề Nguyệt nắm nhàu, sốt ruột nhắc nhở: "Tứ công tử đừng..."
"Phụ thân nói tranh của ta rất đẹp, nhưng mà chữ thì cứ như chân gà bới..." Tề Nguyệt nắm lấy tay áo Thượng Quan Thời Vu. "Chữ của tỷ tỷ còn đẹp hơn cả hơn cả bướm thêu của cô cô, hay là tỷ tỷ dạy ta viết chữ nhé? Viết đẹp giống như chữ đề trên đèn lồng này ấy!"
Gió đêm bỗng mạnh, thổi chiếc đèn lồng trên đầu đung đưa dữ dội. Trong ánh đèn chập chờn, Thượng Quan Thời Vu nhìn thấy vành tai đỏ ửng còn chưa xỏ lỗ của đứa trẻ. Nàng chợt tự hiểu ra điều gì đó, nhưng giữ lại trong lòng mà không nói thẳng ra, chỉ lặng lẽ cởi chiếc áo choàng màu xanh ngọc của mình.
"Lạnh không?"
Nàng hỏi, giọng nói ấm áp hơn thường ngày mấy phần, nhưng động tác ở tay lại nhanh và dứt khoát đến mức không thể từ chối và cũng không cần trả lời. Khi áo choàng phủ lên người Tề Nguyệt, cảm tưởng như mùi trầm hương hòa lẫn mùi mực viết bỗng tràn ngập khắp chốn, bao trùm hai người trong một không gian ấm áp.
Khi Hoà Cát lùi ra xa, đứa trẻ đã chạy đến trên mái hiên và ngó nghiêng, hơi thở nóng phả ra tạo thành hoa sương trên cửa sổ. Tự nhiên như ở nhà, lại hoạt bát như một con cáo nhỏ lần đầu tiên bước vào thế giới loài người, chỉ thấy đâu đâu cũng mới mẻ, hoàn toàn không biết quy củ là gì.
Tề Nguyệt lắc lắc đầu, nhưng chóp mũi lại đỏ ửng lên. Mùi trầm hương pha lẫn mùi mực bao quanh mình khiến đứa trẻ hơi ngưa ngứa chóp mũi, không nhịn được bỗng hắt xì một cái, những giọt nước li ti bắn lên vết mực nho nhỏ trên tay áo Thượng Quan Thời Vu.
"Ta... ta xin lỗi!" Giọng Tề Nguyệt hoảng hốt, bàn tay nho nhỏ cuống cuồng vô thức giơ lên định lau tay áo cho Thượng Quan Thời Vu nhưng rồi lại dừng giữa không trung, chỉ có đầu nhỏ là ngước lên nhìn Thượng Quan Thời Vũ với một vẻ ngượng ngùng và e sợ.
Đôi mắt hổ phách ướt át như chú nai nhỏ trong rừng bị thợ săn làm giật mình.
Hoà Cát vội vàng bước lên: "Tiểu thư tha tội! Tứ công tử..."
Thượng Quan Thời Vu cúi xuống, nhìn những vệt mực loang lổ trên tay áo.
Nếu là ngày thường, nàng chắc chắn sẽ không vui, nhưng lúc này nhìn vẻ mặt hoảng loạn e sợ của đứa trẻ, chút bực dọc trong lòng cũng bỗng chốc tan biến.
Như lớp tuyết mỏng dưới nắng xuân, lặng lẽ tan đi không tiếng động.
"Đi lấy lò sưởi tay đến đây." Nàng nói nhỏ nhẹ, giọng điệu không ngờ lại mang theo sự nuông chiều mà chính nàng cũng không thể nhận ra.
Như thể đang đối xử với một chú chim nhỏ non nớt lạc vào sân, ngay cả lời nặng cũng không nỡ thốt ra.
Tiếng bước chân Hoà Cát vội vã giẫm trên nền đá phủ tuyết mỏng dần xa.
Thượng Quan Thời Vu nhìn nụ cười bừng sáng trên gương mặt đỏ ửng vì lạnh của Tề Nguyệt khi nàng quay người lại.
Nụ cười ấy quá rực rỡ.
Rực rỡ quá, khiến nàng có cảm giác như tuyết đầu mùa đông đều tan thành dòng suối mùa xuân, kéo theo một vết nứt trong tim mình.
"Tỷ tỷ, bên ngoài này lạnh quá." Tề Nguyệt chớp mắt, lông mi còn đọng hạt tuyết chưa tan. "Cho ta vào thư phòng ngồi một lát được không? Ở đó chắc chắn là ấm lắm."
Thượng Quan Thời Vu nhận thấy hơi thở trắng xóa toát ra từ môi khi đứa trẻ cất tiếng, đôi bàn tay nhỏ xoa xoa vào nhau, đầu ngón tay đỏ ửng như quả mọng chín trên cành. Nàng cúi đầu, nhìn xuống đứa trẻ tự xưng là 'Tứ lang Tề thị' này. Sống mũi cao đỏ ửng vì lạnh lại càng tôn lên làn da trắng mịn, dáng vẻ rực rỡ như hoa như ngọc thế này làm sao giống một bé trai?
Đáng lẽ nàng phải thẳng thừng cự tuyệt khẩn cầu của kẻ lạ mặt từ đâu xông vào này. Thư trai là tịnh thổ nhiều năm của nàng, ngay cả thân đệ Thượng Quan Thời An cũng không được phép tùy tiện bước vào.
Thế nhưng nhìn đôi mắt đầy mong đợi kia, lời từ chối lưỡng lự trên đôi môi xoay một vòng rồi biến thành im lặng.
Nhưng chỉ là thoáng chốc.
"Thư phòng không phải nơi cho trẻ con chơi đùa." Cuối cùng nàng nói, giọng điệu vẫn bình thản, nhưng lại lặng lẽ nhích gót chân sang một bước.
Sự nhượng bộ này khiến cho chính bản thân nàng cũng ngạc nhiên. Hành động ấy y như cành hải đường mùa xuân không dằn được lòng hiếu kỳ mà vươn cành qua bức tường Tây Phủ, trái ngược với bản tính khắc kỷ vốn tiết chế và kìm nén của nàng.
Ánh mắt Tề Nguyệt bừng sáng, tràn đầy vẻ đắc ý không thể nào giấu nổi. Thượng Quan Thời Vu nhìn dáng vẻ ấy mà chợt nhớ đến chiếc đèn lưu ly triều cống ở trong cung, một chiếc đèn biến đổi màu sắc theo ánh sáng, cũng sống động và tươi tắn như thế.
Khiến người ta thích thú ham vui muốn cầm nâng niu trong lòng bàn tay, lại sợ dùng lực mạnh sẽ vỡ.
"Ta không vào để chơi mà!" Giọng trong trẻo, mang theo sự ngay thẳng ngây ngô đặc trưng của trẻ nhỏ, như thể mọi đạo lý trên đời đều phải nhường đường.
"Ta vẽ đẹp lắm! Phụ thân nói tranh của ta vẽ còn sống động, còn đẹp hơn cả họa sĩ trong cung!"
Thượng Quan Thời Vu nhướn mày. Nàng từng thấy vô số kẻ khoác lác, nhưng như vị tiểu công tử mười tuổi trước mắt này khoe tài phách lối mà còn không chớp mắt thì quả chưa thấy bao giờ, ấy thế lại khiến người ta không thể ghét nổi vì vẻ mặt hết sức thật thà và nghiêm túc kia.
"Vậy sao?" Giọng Thượng Quan Thời Vu vẫn chỉ vậy, nhưng lại khẽ nghiêng người nhường lối vào cửa. "Vậy để ta xem thử."
Mắt Tề Nguyệt lập tức sáng rỡ như ngôi sao đột nhiên được thắp sáng trong đêm tối. Đứa trẻ vui vẻ bước qua ngưỡng cửa, đế đôi giày da nai để lại những dấu chân ướt trên nền gạch xanh. Như một nhành hoa mai đột nhiên xông vào cấm địa, mang theo sức sống tươi mới và sự hiếu kỳ bất chấp tất cả.
Thượng Quan Thời Vu nhìn theo bóng lưng nho nhỏ hớn hở kia, chợt nhận ra đây là lần đầu tiên nàng cho phép người ngoài bước vào thế giới của riêng mình.
Chiếc đèn lồng dưới mái hiên đung đưa trong gió, in bóng hai người một cao một thấp lên cửa sổ, đường nét thoáng đan xen rồi chốc tách biệt, cũng như hai khóm trúc tình cờ đứng cạnh nhau để lại mối nhân duyên thoáng qua trong một đêm tuyết đổ.
Trong thư phòng, hơi ấm lan toả trên gương mặt hòa lẫn mùi mực và trầm hương, khiến cho Tề Nguyệt theo bản năng hít một hơi thật sâu. Thượng Quan Thời Vu nhìn khuôn mặt đứa trẻ ngó nghiêng như khuôn mặt như chú mèo con tò mò ngó nghiêng khắp thế giới, thấy ánh mắt non nớt ấy dừng lại trên giá sách, trên án gỗ, cuối cùng đặt lên bức tranh phong cảnh tuyết đầu mùa chưa hoàn thành.
"Bức này là tỷ tỷ vẽ ạ?" Tề Nguyệt tiến lại gần hơn với bức tranh, bàn tay nhỏ giơ lên định chạm lại không dám.
Thượng Quan Thời Vu không trả lời, chỉ lấy một tờ giấy Trừng Tâm Đường rồi trải ra, lại chọn lấy một cây bút lông vừa đủ nhỏ để phù hợp với tay trẻ con, đưa qua.
"Vẽ đi."
Hai từ rơi xuống nhẹ nhàng nhưng khiến Tề Nguyệt cảm thấy chúng nặng hơn cả nghiên mực Từ Nê phụ thân ban tặng.
Tề Nguyệt nhận bút, tư thế cầm bút tuy kỳ lạ lại vô cùng chuẩn xác, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, chợt đôi mắt lấp lánh lên: "Ta vẽ tỷ tỷ nhé?"
Không đợi trả lời, đứa trẻ đã cúi xuống chấm mực.
Đầu bút thấm đẫm mực đen, hạ xuống tờ giấy, thành nét đầu tiên.
Thượng Quan Thời Vu định ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ chăm chú bên lại dừng lại, tiểu công tử chau mày mím môi, quả thật thực sự có dáng vẻ của họa sĩ.
Chỉ một lát sau, Tề Nguyệt đã đặt bút xuống.
"Xong rồi!" Đứa trẻ giơ bức vẽ lên như khoe báu vật, chóp mũi còn dính một chút mực, trông như chú mèo con vừa ăn vụng cá khô.
Khoảnh khắc Thượng Quan Thời Vu cúi xuống nhìn, tim nàng bỗng đập mạnh. Vài nét bút đơn giản trên giấy, ấy thế lại bắt được thần thái của nàng khi đứng dưới mái hiên một cách hoàn hảo và tinh tế đến thế. Ánh đèn lồng ấm áp viền quanh đường nét của nàng, hàng mi cong như cánh én đậu cành mai trĩu tuyết, khóe môi hơi mím mang theo cái vẻ lãnh đạm, lại có chút gì mệt mỏi.
Ngay đến cả đoá hải đường trên vải lụa đèn lồng và nhụy hoa điểm vàng cũng được đứa trẻ vẽ hết ra, tỏa ánh vàng nhàn nhạt trên trang giấy.
Đầu ngón tay nàng dừng lại cách mặt giấy ba tấc, bỗng sững ra.
Nàng nhìn thấy nơi khoé môi hơi mím của người trong tranh có một đường cong nhẹ.
Thì ra lúc bị đứ
a trẻ này quấy rầy, mình... đang cườ
i? Gió đêm mon men qua kẽ hở để xuyên qua phòng, thổi cho lớp mực chưa khô trên bàn hiện lên lấp lánh. Nụ cười trong tranh chập chờn dưới ánh đèn, như một con cá chép vàng đột nhiên nhảy lên từ đáy hồ sâu, làm xao động tâm tư như mặt hồ tĩnh lặng của nàng.
"Ta..."
Lời chưa dứt, bóng người trước mặt đột nhiên chao đảo. Tề Nguyệt lại gần nàng mà vấp chân bàn, kiễng chân trượt ngã, cả người lung lay đổ về phía trước. Thượng Quan Thời Vu theo bản năng giơ tay đỡ lấy đứa trẻ nhưng chưa kịp định thần đã nghe "xoảng" một tiếng, trâm vàng va vào cạnh bàn làm phát quan trượt ra, tóc đen như tơ xõa tung khi đứa trẻ chạm đất lướt qua cổ tay đang giơ ra không trung của nàng.
Thời gian như ngưng đọng. Qua làn tóc xoã, đôi mắt tròn xoe của Tề Nguyệt đầy sự hoảng hốt, gương mặt tái nhợt. Đứa trẻ chật vật túm lấy những sợi tóc rối, ngón tay mảnh mai và tóc đen đan xen nhau, càng thêm lộn xộn.
Thượng Quan Thời Vu rút tay về, ánh mắt lướt qua lỗ tai chưa xỏ của đối phương, quét qua đường cổ mảnh mai đang gấp gáp vì hoảng loạn, cuối cùng dừng lại trên chiếc trụ vàng nho nhỏ dưới đất. Mọi nghi ngờ trong lòng nàng lúc này bỗng sáng tỏ hết, nàng tự nhủ trong lòng, không trách nét bút mảnh mai như thế, không trách có tâm tư bắt được những họa tiết vàng tinh tế nhỏ bé đến thế trên đèn lồng.
Nàng cúi xuống nhặt chiếc trụ vàng, đầu ngón tay lướt qua hoa văn rồng bay trên ấy. Vàng thấm nước tuyết, chạm vào lạnh buốt.
"Vẽ tiếp đi."
Thượng Quan Thời Vu không vạch trần, chỉ đặt chiếc trụ lên bàn, giọng nói vẫn bình thản. "Vẽ nốt đóa hải đường trên đèn lồng."
Tề Nguyệt đờ ra tại chỗ, tóc xõa trên vai khiến gương mặt nhỏ càng thêm trắng bệch. Trong chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài chảy xuống từ khóe mắt.
Thượng Quan Thời Vu quay người đi đến giá sách, lấy ra từ tầng trên cùng một cuốn Linh Phi Kinh chuyên để tập viết chữ. Nàng phủi phủi bụi trên bìa, tai nghe thấy tiếng sột soạt nhỏ ở phía sau mình. Khi quay lại, Tề Nguyệt đã lại cầm bút lên, chỉ là bàn tay nhỏ bé cầm bút hơi hơi run, để lại vài vết mực cũng run run trên giấy.
"Vẽ không tệ." Thượng Quan Thời Vu đặt tập kinh luyện chữ lên bàn. "Đúng là có thiên phú."
Tề Nguyệt ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng, tóc đen từ vai rơi xuống lưng, trong đáy mắt vẫn còn hoảng hốt nhưng lại ánh lên tia hy vọng như ngàn vạn đóa hoa lê nở rộ.
"Tỷ tỷ không giận ạ?"
Thượng Quan Thời Vu không trả lời câu hỏi ấy, ngón tay thon chỉ vào chiếc đèn lồng trong tranh, mạch máu màu xanh nhạt dưới nước da trắng của nàng lờ mờ trong ánh nến.
"Cách xử lý ánh sáng ở chỗ này rất tốt." Đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại ở cánh hoa điểm vàng. "Nhưng có thể thêm đậm nhạt mới có chiều sâu."
Tề Nguyệt chớp mắt, giọt nước mắt lưng chừng treo trên khóe mắt bên kia cuối cùng cũng rơi, 'tách' một tiếng, nhỏ trên trang giấy.
Như đóa hoa mai bỗng nở trong đêm tuyết.
Đứa trẻ vội vàng lấy ống tay áo lau mặt, đường chỉ vàng trên ống tay cào qua chóp mũi, tới khi đầu bút lại chấm mực lần nữa thì cổ tay cũng đã ổn định hơn nhiều.
Khi Hoà Cát ôm lò sưởi tay trở lại nơi đây, cảnh tượng mà Hoà Cát nhìn thấy chính là cảnh này.
————