Như tia nắng ấm sau trận tuyết lớn, như bình minh tan trên lòng bàn tay.
Vào đúng ngày mùng năm, khi trời vừa hửng sáng, Tề Nguyệt đã tỉnh giấc.
Đứa trẻ hiếm khi nào dậy sớm như vậy, hôm nay lại tự giác bật dậy, không cần đợi người hầu tới đã tự mình mặc bộ y phục đỏ sẫm bằng gấm, xong xuôi đâu đấy lại tự đứng trước gương đồng búi tóc gọn gàng trên trên đỉnh đầu, thậm chí còn đeo cả phát quan thật chỉnh tề.
"Hôm nay Tứ công tử chăm chỉ thế?"
Liên Trúc trẻ măng, hai tay bưng thau nước nóng vào, thấy Tề Nguyệt như vậy liền không nhịn được phải trêu đùa một câu. Tề Nguyệt chỉ mím môi không nói, gương mặt nhỏ căng thẳng, như e sợ rằng mình chỉ cần mở miệng nói một câu thôi sẽ lập tức lộ ra niềm vui trong lòng.
Đứa trẻ cẩn thận lấy ra một tập giấy Tuyên từ bàn gỗ, trên mỗi trang của tập giấy ấy là chi chít những nét chữ mấy ngày nay đôi bàn tay nhỏ chăm chỉ luyện theo Linh Phi Kinh, từng nét từng nét đều viết vô cùng cẩn thận, quan sát kĩ, thấy ngay cả độ đậm nhạt trên mỗi đường nét cũng đều rất đều.
Bánh xe gỗ từ từ lăn, xe ngựa thong dong tiến lên trên con đường phủ tuyết. Tề Nguyệt ôm tập chữ, thỉnh thoảng lại kéo rèm xe nhìn ra ngoài. Đứa trẻ trời sinh tính hoạt bát, bình thường mỗi khi ngồi xe ngựa đều thấy phu xe chạy quá chậm, hôm nay đột nhiên lại thấy tốc độ thật vừa phải. Chạy chầm chậm thôi, đủ thời gian để xoa xoa trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Quản gia phủ Thượng Quan đã đứng đợi trước cổng tự bao giờ, vừa thấy Tứ lang nhà họ Tề nhảy xuống xe ngựa đã vội vàng mời khách quý vào trong.
Đi qua hành lang uốn lượn bao quanh phủ đệ, bước chân của Tề Nguyệt vô thức trở nên nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cũng trở nên thận trọng. Hôm nay, tuyết trên con đường nhỏ trong rừng mai đã được quét tước sạch sẽ, để lộ ra những vết rêu trên phiến đá xanh.
"Tứ công tử tới rồi!" Hòa Cát đứng từ xa trông thấy đứa trẻ, mắt sáng lên, nhanh chóng bước tới đón. "Tiểu thư vừa dùng bữa sáng xong, đang đợi công tử trong thư phòng!"
Tề Nguyệt cong lưng, nghiêm trang thi lễ với Hoà Cát, động tác chuẩn mực không chê vào đâu được.
Hòa Cát nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị như người lớn của đứa trẻ này, trong lòng cũng lập tức mềm nhũn, vội vàng đưa tới một chiếc lò sưởi tay: "Trời lạnh, công tử hãy sưởi ấm bàn tay đi."
"Cảm ơn Hòa Cát tỷ tỷ."
Tề Nguyệt ngẩng mặt lên, nhoẻn miệng cười với người vừa đưa lò sưởi cho mình, đôi mắt màu hổ phách trong ánh sáng ban mai trở nên trong vắt. Dáng vẻ hết sức khả ái đáng yêu ấy khiến Hòa Cát cũng muốn xiêu lòng, suýt nữa không kìm được mà đưa tay lên xoa xoa nhéo nhéo gương mặt hồng hào như phấn của đứa trẻ.
Vị tiểu công tử này lọt lòng đã xinh đẹp, hôm nay nhu thuận ngoan ngoãn, lại càng giống hệt một búp bê ngọc bước ra từ trong tranh. Trong lòng Hoà Cát thầm cảm thán, chẳng trách tiểu thư nhà mình lại nhận một đứa trẻ về làm đồ đệ đầu tiên, ai mà nỡ từ chối một đứa trẻ khả ái nhường này chứ?
Trước cửa thư phòng, Tề Nguyệt dừng bước, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong vang lên giọng vừa cất lên đã biết của ai.
Mở cửa ra, hơi ấm và mùi mực thoảng lướt qua chóp mũi.
Thượng Quan Thời Vu đang đứng bên khung cửa sổ tỉa một chậu mai xanh, nghe thấy tiếng cửa mở liền nghiêng đầu, quay người lại. Ánh sáng ban mai xuyên qua rèm cửa, rải những đốm sáng lên chiếc váy trắng của nàng, khiến cả người nàng như phát sáng.
Tề Nguyệt hành đại lễ, hết mực nghiêm trang: "Học trò Tề Nguyệt, bái kiến tiên sinh."
Thượng Quan Thời Vu thoáng chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức đã trở lại như thường. Nàng đặt kéo xuống, đi đến ngồi bên án gỗ: "Có mang tập chữ đến không?"
"Có mang ạ." Hai tay Tề Nguyệt dâng tập giấy tuyên tới, đầu ngón tay vì căng thẳng mà hơi run rẩy.
Thượng Quan Thời Vu nhận lấy tập chữ, lật từng trang xem. Trong thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng than hồng nổ lách tách, Tề Nguyệt nín thở, mắt không chớp, chăm chú nhìn biểu cảm của nàng.
"Có tiến bộ." Rất lâu sau, Thượng Quan Thời Vu cuối cùng cũng mở miệng. "Nhưng chỗ này nét chuyển còn yếu quá." Nàng chỉ vào chữ 'Vĩnh'.
Tề Nguyệt vội vàng tiến lại ghé mặt vào gần để xem, tóc mái rủ xuống, mang theo hương dầu hoa quế nhẹ nhàng. Thượng Quan Thời Vu khẽ lùi lại, nhưng chưa kịp động thì đứa trẻ này đã tự giác lùi nửa bước, giữ khoảng cách vừa phải.
"Trò nhớ rồi ạ." Tề Nguyệt gật đầu hết sức nghiêm túc, tự mình lấy giấy mới trải ra trên bàn rồi lại tự tay mài mực, động tác thuần thục thoạt nhìn không giống một đứa trẻ mười tuổi.
Thượng Quan Thời Vu lặng lẽ dõi mắt theo bóng dáng nhỏ nhắn bận rộn đó, yên lặng lúc lâu, bỗng hỏi: "Sao hôm nay lại câu nệ như vậy?"
Tề Nguyệt dừng tay mài mực, tai đỏ lên: "Lần trước... lần trước học trò thất lễ quá." Giọng nói nhỏ dần, "Phụ thân nói, đã đi học thì phải có tư thái của người đi học."
Bên ngoài cửa sổ, một cành mai bị gió lay đung đưa nhè nhẹ, bóng in trên giấy nom như đang múa.
Trong đôi mắt Thượng Quan Thời Vu lấp lánh có ý cười, nàng lấy ra một cuốn tập chữ mới rồi đặt lên bàn: "Hôm nay học 'Lan Đình Tự'."
Mắt Tề Nguyệt sáng lên, vừa định reo lên lại vội kìm nén, chỉ nghiêm trang chắp tay: "Đa tạ tiên sinh chỉ giáo."
Khi Hòa Cát bưng trà điểm tâm vào phòng, cảnh tưởng trước mắt thấy tiểu thư cầm bút làm mẫu, tiểu công tử chăm chú luyện chữ, giữa hai người tuy không một lời nhưng lại tự nhiên thoải mái đến lạ.
"Tứ công tử dừng tay dùng chút trà điểm tâm đi." Hòa Cát nhẹ giọng nói.
Lúc này Tề Nguyệt mới phát hiện đã gần ban trưa. Đứa trẻ đặt bút xuống, vừa định hành lễ cáo từ, bỗng nghe Thượng Quan Thời Vu lên tiếng: "Dùng bữa trưa xong rồi hẵng về."
Hòa Cát kinh ngạc, trợn mắt nhìn tiểu thư một cái rồi cũng vội vàng đi chuẩn bị. Mà Tề Nguyệt vẫn đứng sững tại chỗ, gương mặt nhỏ vì vui vẻ mà ửng hồng lên, dường như đến đầu ngón tay cũng run lên vì xúc động.
Giây phút ấy, đứa trẻ bỗng cảm thấy...
Chiếc đèn lồng vẽ hoa hải đường kia, dường như sẽ mãi mãi tỏa ánh sáng ấm áp dưới mái hiên, vì mình.
Bữa trưa bày ở phòng ăn chính của phủ đệ, không gian rộng rãi, bày trí thanh nhã, một góc phòng đặt lò than cháy rực xua tan cái lạnh mùa đông.
Tề Nguyệt ngồi ngay ngắn trước án, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng như cây tùng nhỏ.
"A tỷ!" Cánh cửa đột nhiên vụt mở ra, một cậu bé có khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo mà nhễ nhại mồ hôi hấp tấp chạy vào, mang theo hơi lạnh và mùi mồ hôi vào căn phòng tách biệt.
Thượng Quan Thời An mặc một bộ y phục luyện võ tay chẽn bó eo lưng, tóc mai còn nhỏ những giọt mồ hôi. Cậu bé tùy tiện dùng tay áo bó sát để lau lau khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Tề Nguyệt.
Mắt cậu mắt tròn xoe: "Tiểu công tử nhà ai vậy? Chà, đẹp hơn cả tiên đồng trong tranh!"
Hòa Cát vội vàng giải thích: "Công tử, đây là Tứ lang nhà Tề đại nhân, học trò mới của tiểu thư."
"Tứ lang nhà họ Tề?" Thượng Quan Thời An chầm chậm đi vòng quanh Tề Nguyệt một vòng, mũi gần như chạm vào mặt Tề Nguyệt. "Ơ, nghe nói Tứ lang Tề thị mới ba tuổi thôi mà?"
Tề Nguyệt bị mùi mồ hôi của cậu bé làm cho hơi khó chịu, bèn lùi lại, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Đó là đệ đệ của ta, còn ta là Tề Nguyệt, con thứ tư."
Thượng Quan Thời An bừng tỉnh sực nhớ ra, sau đó khuôn mặt lại lộ một vẻ khó tin: "Đại tỷ thật sự nhận học trò rồi?" Rồi lại cúi sát Tề Nguyệt, hạ giọng. "Cậu có bí mật gì bị a tỷ ta biết được không?"
"Thời An." Thượng Quan Thời Vu nhẹ giọng, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng khiến cậu bé lập tức im bặt.
Nàng nhìn qua hai đứa trẻ, "Luận tuổi, A Nguyệt lớn hơn đệ nửa tuổi, luận bối phận, đệ nên gọi A Nguyệt một tiếng biểu ca."
Thượng Quan Thời An sững sờ, sau đó bĩu môi: "Trông cậu ấy rõ ràng là nhỏ tuổi hơn đệ!"
Tề Nguyệt mím môi không nói, chỉ len lén liếc nhìn Thượng Quan Thời Vu, thấy thần sắc nàng vẫn bình thường, bấy giờ mới thả lỏng hai vai.
Các thị nữ lần lượt bưng món ăn lên, những chiếc đĩa sứ tinh xảo xếp ngay ngắn trên bàn. Tề Nguyệt nhìn món cua hấp bày trước mặt mà đành lén nuốt nước miếng, đợi Thượng Quan Thời Vu động đũa trước mới cầm đôi đũa bạc lên.
"Tiểu Tề Nguyệt." Thượng Quan Thời An gắp một miếng thịt kho thấm đẫm gia vị với phần bì sáng bóng tới đưa trước mặt Tề Nguyệt, "Ta nghe nói cậu viết chữ đẹp lắm?"
Tề Nguyệt đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời: "Tiên sinh nói còn cần luyện tập thêm."
"Vậy cậu có biết đọc 'Luận Ngữ' không?" Thượng Quan Thời An chớp chớp mắt, "Học nhi thời tập chi, câu sau đó là gì?"
Tề Nguyệt không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Bất diệc duyệt hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ."
Thượng Quan Thời An không cam tâm, lại gắp một cọng rau: "Vậy còn 'Mạnh Tử'? Thiên tương giáng đại nhân ư tư nhân dã, câu sau là gì?"
"Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu." Tề Nguyệt trôi chảy đối đáp, cuối cùng còn bổ sung thêm, "Đây là từ thiên 'Cáo Tử hạ'."
Đôi đũa trong tay Thượng Quan Thời Vu khẽ dừng, trong đôi mắt nàng ý cười lại ẩn hiện. Như một tia nắng rơi trên cành mai sau cơn tuyết đổ.
"Hừ... Đọc thuộc lòng có gì giỏi." Thượng Quan Thời An bĩu môi, nghĩ đâu đó rồi lấy ra từ trong ngực áo một bộ cửu liên hoàn, "Ta có cái này, cậu có mở được cái này không? Ta mất ba ngày mới mở ra được đấy!"
Tề Nguyệt nhận lấy bộ cửu liên hoàn, ngón tay nho nhỏ mảnh mai khéo léo luồn qua những chiếc vòng bạc. Chưa đầy nửa chén trà, chín chiếc vòng đã lần lượt được tháo ra.
Đứa trẻ đặt những chiếc vòng đã tháo rời lên trên bàn, gương mặt nhỏ nhắn rất thật thà không một chút kiêu ngạo: "Phụ thân thường bảo ta giải cái này, ông nói giải cái này có thể giúp tĩnh tâm."
Thượng Quan Thời An há hốc mồm, một lúc sau mới lấy lại được giọng: "Vậy... vậy cậu có biết đánh cờ không?"
"Biết chút ít." Tề Nguyệt khiêm tốn nói.
"A tỷ!" Thượng Quan Thời An quay sang trưởng tỷ vẫn chỉ đang im lặng, "Đệ muốn đánh cờ với cậu ấy!"
Thượng Quan Thời Vu đặt chén trà xuống, giọng bình thản: "Ăn không nói, ngủ không cười."
Thượng Quan Thời An lập tức ỉu xìu, đành cúi đầu ăn cơm. Tề Nguyệt len lén ngẩng mặt lên lại chạm phải chính diện ánh mắt của Thượng Quan Thời Vu, cũng vội vàng cúi đầu, nhưng tai đã đỏ lên.
Dùng bữa xong, thị nữ dọn dẹp bát đĩa, dâng trà thanh lên. Thượng Quan Thời An vẫn không chịu thua, lại đến bên cạnh Tề Nguyệt: "Tiểu Tề Nguyệt này, bình thường ngoài luyện chữ ra cậu còn làm gì nữa?"
Tề Nguyệt nâng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ: "Vẽ tranh, đọc sách, thỉnh thoảng gảy đàn."
"Cậu có biết võ nghệ không?" Thượng Quan Thời An sáng mắt lên, "Cậu có muốn đi võ trường tỉ thí với ta không?"
Tề Nguyệt chưa kịp trả lời, Thượng Quan Thời Vu đã lên tiếng: "Thời An, Tề công tử đến đây để học chữ."
Thượng Quan Thời An bĩu môi, đột nhiên giơ tay véo véo má Tề Nguyệt: "Nhưng mà cậu xinh thế này, thật sự không phải con gái đấy chứ?"
Tề Nguyệt không kịp phòng bị đã bị cậu bé véo má, vừa bực vừa đau đến mức suýt khóc, cố gắng nhịn nhưng mắt vẫn đỏ lên.
"Thời An." Giọng Thượng Quan Thời Vu trầm xuống, "Xin lỗi đi."
Lúc này Thượng Quan Thời An mới nhận ra mình quá đáng, ngượng ngùng rút tay về: "Xin lỗi, ta chỉ tò mò thôi..."
Hòa Cát vội vàng lấy khăn ướt đắp lên má Tề Nguyệt, xót xa nhíu mày: "Công tử trêu chọc quá đáng quá, Tứ công tử da non thịt mỏng thế này..."
Tề Nguyệt lắc đầu tỏ ra không sao, nhưng khóe mắt vẫn đọng nước.
Thượng Quan Thời Vu đứng dậy, lấy từ tủ ra một lọ sứ nhỏ, đầu ngón tay quẹt một ít thuốc thoa nhè nhẹ lên mặt Tề Nguyệt. Thuốc mát lạnh, mang theo hương thảo dược nhẹ nhàng. Tề Nguyệt ngửa mặt, cảm nhận đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu nhẹ nhàng như lông chim.
"A tỷ thiên vị!" Thượng Quan Thời An kêu lên, "Lần trước đệ bị ngã trầy đầu gối mà a tỷ cũng không thoa thuốc cho đệ!"
Thượng Quan Thời Vu lau lau tay, nhẹ giọng: "Nếu mà đệ có thể ngoan ngoãn lễ phép như Tề công tử, có thể ta cũng sẽ thiên vị đệ đấy."
Thượng Quan Thời An câm nín, bất đắc dĩ ngồi xuống một bên.
Cậu lại lén nhìn Tề Nguyệt, trong lòng không khỏi cảm thán vị tiểu công tử xinh đẹp khác thường này quả thực cũng có gì đó không tầm thường. Có thể khiến đại tỷ của cậu phá nguyên tắc để nhận học trò, lại còn khiến đại tỷ tự tay thoa thuốc cho, những vinh dự này ngay cả thân đệ là cậu đây, cũng chưa từng được hưởng.
"Tiểu Tề Nguyệt." Cậu đột nhiên nghiêm túc, "Ngày khác cậu tới đây, ta dạy cậu cưỡi ngựa bắn cung nhé?"
Thượng Quan Thời Vu nghe vậy, ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng đóng hộp thuốc lại, nàng nhìn cậu bé đang đầy vẻ mong đợi. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu không cho phép tranh luận: "Thể chất Tề công tử không mạnh mẽ, không thích hợp tập võ."
"Sao có thể chứ!" Thượng Quan Thời An nhảy dựng lên, đi thêm một vòng quanh Tề Nguyệt, "Đệ thấy tay chân cậu ấy dài, xương cốt đều đặn, rất thích hợp luyện kiếm đấy!" Nói rồi còn giơ tay nắm cánh tay Tề Nguyệt, "Nhìn này..."
Tề Nguyệt bị động tác đột ngột của cậu làm giật mình nên vội vàng lùi lại, nhưng không may lại đụng vào bàn sau lưng, chén trà lắc lư làm vài giọt trà văng lên tay áo.
"Thời An." Giọng Thượng Quan Thời Vu trầm hẳn xuống, "Đủ rồi."
Thượng Quan Thời An ngượng ngùng rút tay về nhưng vẫn không chịu thua: "A tỷ, a tỷ cho đệ dẫn cậu ấy đi võ trường xem đi! Không tập võ, chỉ xem thôi cũng được mà?"
Tề Nguyệt cúi đầu chỉnh lại tay áo, tim đập thình thịch. Đứa trẻ thật sự có hứng thú trong lòng, cảm thấy cưỡi ngựa bắn cung rất thú vị, nhưng lại nghe cha dặn mà càng sợ lộ thân phận trên võ trường.
Đang do dự thì chạm phải ánh mắt của Thượng Quan Thời Vu, đứa trẻ có cảm giác ánh mắt ấy như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của mình.
"Tề Nguyệt thể chất yếu, phủ y đã nói không nên vận động mạnh." Thượng Quan Thời Vu quay sang nói với thân đệ, giọng dịu dàng hơn, "Nếu đệ thật sự muốn dạy một thứ gì đó thì chi bằng bắt đầu từ cờ vây."
Thượng Quan Thời An sáng mắt vỗ tay: "Đúng rồi! Đánh cờ cũng là một trong lục nghệ của quân tử!" Rồi cậu hăng hái chạy đi lấy bàn cờ, hoàn toàn quên mất chuyện luyện võ lúc nãy.
Tề Nguyệt thầm thở phào, muốn nhìn Thượng Quan Thời Vu bằng ánh nhìn đầy cảm kích nhưng còn chưa kịp thì đối phương đã quay lưng đi về phía bàn nhỏ, chỉ để lại cho mình một bóng lưng lạnh lùng.
"Lại đây chơi nào, ta nhường cậu ba nước!" Thượng Quan Thời An bày bàn cờ, rất đắc ý.
Tề Nguyệt quỳ ngay ngắn trước bàn cờ, ngón tay trắng nõn cầm quân đen lên. Từng cú đặt quân đều rất nhẹ, nhẹ đến mức hầu như không phát ra tiếng động, tạo nên sự tương phản rõ rệt với cách đặt quân ầm ĩ vang vọng của Thượng Quan Thời An.
Chưa đầy một khắc, vầng trán Thượng Quan Thời An đã đổ mồ hôi. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cau mày càng lúc càng sâu: "Khoan đã, nước này không tính! Lúc nãy ta không nhìn kỹ!"
"Đã đặt quân thì không hối hận." Thượng Quan Thời Vu không ngẩng đầu lên, tay cầm bút lông lướt trên giấy như gió.
Thượng Quan Thời An kêu trời lên một tiếng, gãi đầu gãi tai nghĩ cách đối phó. Tề Nguyệt yên lặng chờ đợi, nhưng ánh mắt không tự giác hướng lại về phía Thượng Quan Thời Vu. Ánh nắng lấp lánh qua rèm cửa, chiếu lên sườn mặt của nàng, khiến làn da trắng như ngọc.
"Xem ta đây!" Thượng Quan Thời An đột nhiên đặt xuống một quân, làm gián đoạn suy nghĩ của Tề Nguyệt.
Tề Nguyệt thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đặt xuống một quân đen. Thượng Quan Thời An tròn mắt, sau đó như quả bóng bay xì hơi nhăn nhúm lại, ngồi phịch xuống đất: "Ta thua rồi..."
"Thừa nhượng." Tề Nguyệt lịch sự nói, nhưng không giấu nổi nụ cười.
Thượng Quan Thời An đột nhiên đến gần Tề Nguyệt, thần thần bí bí: "Cậu có biết đọc suy nghĩ không? Sao biết ta định đi nước nào tiếp theo?"
Tề Nguyệt bị cậu ta làm cho bật cười, giọng nhẹ nhàng như tuyết rơi: "Phụ thân nói đánh cờ như dùng binh, phải biết mình biết người."
"Vậy cậu dạy ta đi!" Thượng Quan Thời An mắt sáng long lanh, hoàn toàn quên mất chuyện dạy võ lúc nãy.
Thượng Quan Thời Vu đặt bút xuống, nhìn hai đứa trẻ chăm chú nghiên cứu thế cờ mà không khỏi mỉm cười.
"Trời không còn sớm nữa." Thượng Quan Thời Vu chợt lên tiếng, "Tề Nguyệt nên về thôi."
Tề Nguyệt giật mình nhận ra bóng chiều đã xế bên cửa sổ liền vội vàng đứng dậy thi lễ: "Đa tạ tiên sinh chỉ giáo."
Thượng Quan Thời An tiếc rẻ thời gian, lưu luyến nắm tay áo Tề Nguyệt: "Tiểu biểu ca, khi nào huynh lại tới nữa? Ta vừa có được bộ cờ song lục mới, chơi vui lắm!"
"Cứ mùng năm mỗi tuần." Thượng Quan Thời Vu thay mặt trả lời, lấy từ bàn sách ra một cuốn tập viết chữ đưa cho Tề Nguyệt, "Lần sau mang theo thứ này đến đây."
Tề Nguyệt dùng hai tay để đỡ lấy, cẩn thận cất vào ngực áo.
Lúc ra về, Thượng Quan Thời An tiễn Tề Nguyệt đến tận cổng phủ, líu lo không ngớt kể về những trò sẽ cùng nhau chơi vào lần gặp tới. Tiếng nói con trẻ lanh lảnh thanh thoát, giọng cậu hòa vào màu hoàng hôn, trở nên vô cùng sống động.
Xe ngựa từ từ rời khỏi phủ Thượng Quan, Tề Nguyệt ngoái nhìn qua cửa sổ xe, thấy ánh đèn lồng lục giác dưới mái hiên bừng lên thứ ánh sáng ấm cúng và thân thuộc trong chiều tà. Ánh sáng lan tỏa, như ngọn đèn trong đêm tối được thắp sẵn để dẫn lối người về.
Đứa trẻ khẽ chạm vào cuốn tập viết trong ngực áo, lại nhớ đến hơi ấm từ đầu ngón tay Thượng Quan Thời Vu khi nàng bôi thuốc cho mình. Một luồng hơi ấm khó tả trào dâng trong lòng, không như lửa than bỏng rẫy mà giống như tia nắng ấm sau trận tuyết lớn, như bình minh tan trên lòng bàn tay.
Có những bí mật, khi bị nhìn thấu, hóa ra cũng không đáng sợ như vẫn tưởng.
Một ngọn đèn.
Có lẽ, trên cuộc đời này luôn có người nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của ta, hiểu thấu những gì mềm yếu trong ta, nhưng vẫn sẵn lòng thắp lên ngọn đèn toả thứ ánh sáng đợi chờ.
—— Hết chương 40 ——
Chợ
t nhớ
đến hai câu: "Dĩ vi giá thế gian trườ
ng dạ mạn mạnNhĩ vi ngã điểm lượ
ng cô đăng nhất trản."Giống Lưỡ
ng Đô Ký Sự
, Trung Cung Lệnh ở
chỗ, văn này của Chư
Tươ
ng Phi Tươ
ng cài cắm ẩn ý thế thái nhân tình cũng nhiều, hết sứ
c tinh tế.