[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 38: VẤN VƯƠNG NĂM ẤY GIỜ RỆU RÃ



Bên ngoài gió thu dần nổi lên, phong thanh than khóc cùng lá rụng.


Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu nhìn ánh tịch dương rơi trên tường cung thành uy lệ, gương mặt bên trong ráng chiều tà gần như thành trong suốt, gió thu cuốn lên vạt quan phục tím thẫm của nàng, và cổ tay ấy vẫn quấn một lớp băng gạc mới thay. 

Gần một tháng không gặp, nàng gầy đi một cách đáng sợ. Đai ngọc quấn quanh eo đã lỏng ra hai nấc, xương quai xanh in bóng thật sâu dưới cổ áo, như thể bị ai đó dùng dao khoét đi từng mảng thịt. 

Đôi chân Tề Nguyệt bỗng như bị đóng rễ.

Từ xa, Tề Nguyệt dùng ánh mắt lưu luyến như ngàn vạn sợi tơ để phác họa đường nét trên dung nhan của người. Từ đuôi mắt hơi ửng đỏ đến đôi môi son khẽ mím, từ cổ tay quấn vải trắng đến túi thơm đeo bên eo. 

Một chiếc lá rơi đậu xuống trên vai gầy của Thượng Quan Thời Vu, khi nàng đưa tay gạt chiếc lá đi, lớp vải trắng cổ tay lại ẩn hiện một vệt đỏ thẫm. 

Lại chảy máu rồi.

Có phải lại không chịu thuốc thang cẩn thận không?

Tề Nguyệt tưởng như cả tuyến phòng thủ kiên cố vừa xây dựng được lên bằng máu và nước mắt, trong một khoảnh khắc này lập tức đã sụp đổ tan tành. Nàng suýt nữa đã lao xuống bậc thềm như con chim ưng trên ấn vàng, thế rồi khi khẽ nhấc bước chân cũng là khi nàng nghe thấy tiếng ấn vàng đeo bên hông va chạm với đai ngọc.

Âm thanh điếng người này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim. 

"Thượng Quan nữ phó."

Thượng Quan Thời Vu quay người lại rất chậm, vạt quan phục bỗng trở nên mỏng manh phiêu dật trong gió, phác họa đường nét mảnh mai đến kinh ngạc. Ánh nắng chiều xuyên qua thân hình nàng, chiếu lên trên mặt đất một cái bóng mờ nhạt gần như là trong suốt. Như thể, trong khoảnh khắc tiếp theo ngay đây thôi, cái bóng ấy sẽ tan biến trong gió, không còn để lại một dấu vết để tìm kiếm.

Ánh mắt Thượng Quan Thời Vu như dải lụa quấn quanh Tề Nguyệt, chạm vào ngọc quan, chạm vào áo bào, cuối cùng dừng lại trên chiếc ấn vàng. 

Chú chim non do chính tay nàng dạy dỗ, giờ đây trưởng thành lại khoác lên mình chiếc lồng vàng của người khác ban tặng. 

Ngược chiều ánh sáng quá chói mắt, Tề Nguyệt không không nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt Thượng Quan Thời Vu, chỉ thấy đầu ngón tay nàng đang đặt trên ống tay áo, nơi có vết thương cũ mà nàng quá đỗi quen thuộc. 

"Xin chúc mừng Vương gia..." Giọng Thượng Quan Thời Vu cất lên, nhẹ hơn cả gió thu, "Được như sở nguyện." 

Chiếc ấn vàng bên hông bỗng trở nên nóng rực, thiêu đốt phủ tạng Tề Nguyệt đến mức quặn thắt. 

"Nữ phó khách sáo. Bản vương còn đang có quân vụ, xin phép đi trước." Nàng bước nhanh xuống bậc thềm, nhưng khi vừa lướt qua Thượng Quan Thời Vu đã có một mùi hương đuổi theo nàng, quấn chóp mũi. Một mùi trầm thoảng hương kim sang dược lẫn với vị an thần.

Bước chân cũng không khỏi dừng lại. 

"Vương gia." Thượng Quan Thời Vu đột nhiên gọi. "Tả Truyện có câu: Cao vị thực tật điên.[1]" Giọng nàng bình thản như đang giảng bài cho học trò, nhưng từng chữ sắc nhọn như đâm vào tim. "Mong ngài... thận trọng." 

[1] Ăn nhiều cao lương mỹ vị sẽ hư hỏng, ẩn ý cũng như răn nắm nhiều quyền lc sẽ sa ngã.

Tề Nguyệt quay người, ngang tầm mắt thấy một chiếc lá nhỏ rơi trên vai Thượng Quan Thời Vu. Bàn tay theo bản năng định đưa tới phủi đi nhưng giữa không trung lại khựng lại, chuyển thành một cái phủi nhẹ nơi vạt áo bào của chính mình. 

Một động tác thoạt nhìn tự nhiên mà rất đỗi gượng gạo này khiến hàng mi Thượng Quan Thời Vu muốn run lên. 

"Nữ phó lo xa quá rồi." Tề Nguyệt nghe thấy chính mình đang dùng giọng điệu nhã nhặn nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất. "Tước Vương là do Thánh thượng ban tặng, nhờ Thất thúc tiến cử, cớ sao lại có điều hiểm nguy được?" 

Thượng Quan Thời Vu bỗng đưa tay lên vén lại tóc mai ra sau vành tai, một động tác đơn giản như thế mà lại khiến Tề Nguyệt đau như dao cắt. 

Bởi vì, nơi cổ tay người kia, lớp băng gạc lại thấp thoáng dấu máu. 

"Thần nữ quá phận." Thượng Quan Thời Vu lùi nửa bước kéo giãn khoảng cách với Tề Nguyệt rồi hành một lễ thần tử một cách trang trọng, vòng eo cong xuống như cành liễu gãy. 

"Thần nữ cung tiễn Trường Lăng vương." 

Danh xưng này, một câu này, cắt qua tim.

Tề Nguyệt nhìn mái tóc xõa nửa của người kia mà lại nhớ ngày trước người từng tự tay chải đầu búi tóc cho mình. Khi ấy tóc đen quấn đầu ngón tay, một tiếng 'A Nguyệt' dịu dàng ấm áp có thể làm tan cả băng tuyết ba đông. 

Giờ đây, danh xưng thân mật ấy, sợ rằng sẽ không bao giờ thốt ra từ đôi môi kia nữa. 

Phải rồi, Tề Nguyệt tự nhủ mình chỉ cần làm cho tốt việc của mình, dù cho nàng rất nhanh đây thôi sẽ trở thành tẩu tử của mình, chỉ cần nàng bình an là đủ, là đủ rồi. 

Vẫn là một giọng bình thản như thế, thêm một lời nữa như chốt hạ ván cờ: "Nữ phó cũng bảo trọng, Thường Dương vương còn đang đợi đại hôn." 

Thường Dương vương còn đang...

Hoá ra trong mắt ngươi, ta đã là người phụ n của kẻ khác rồi ư

Thượng Quan Thời Vu ngẩng đầu đưa mắt nhìn sườn mặt Tề Nguyệt, ánh nhìn lóe lên một nỗi đau. 

"Vương gia hà tất phải nói đùa như vậy." Nàng nghe thấy giọng mình nhẹ như thể phiêu bồng không ra lời. "Thường Dương vương và thần nữ..." 

"Nữ phó không cần phải giải thích." Tề Nguyệt ngắt lời, khóe miệng nở nụ cười vừa đủ. "Nữ phó nói phải, tình cảm của một số người, rốt cuộc là thế gian này không dung nổi. Thất thúc nói cũng phải, Thường Dương vương với Nữ phó đại nhân đây mới là một đôi trời sinh. Giờ đây bản vương thông suốt, cũng cho rằng đúng là như vậy." 

Lời vừa dứt, bờ vai Thượng Quan Thời Vu như run lên mà hơi thở tựa như đã đóng băng. Đó là một sự thất kinh lan tràn trong cốt tuỷ.

Nhưng Tề Nguyệt vẫn nghiến răng mà tiếp tục: "Tất cả những chuyện trước kia là do ta không hiểu chuyện. Từ nay về sau, nhất định sẽ không quấy rầy Nữ phó nữa." 

Đoạn, liền quay người rời đi. 

Không được quay đầu. 

Không được mềm lòng. 

Không được để lộ sơ hở trước những con mắt lập loè trong bóng tối. 

Đèn cung lần lượt được thắp lên sáng rỡ, những dải ánh sáng ấy kéo dài bóng hai người, một trôi về hướng đông, một trôi hướng tây, và ở giữa là khoảng tối như vực sâu vĩnh viễn không thể vượt qua nổi. Vực ấy là tham vọng quyền lực, là thế tục bạc bẽo, và hàng rào vạn trượng do chính tay họ dựng lên. 

Tề Nguyệt đi xuyên quảng trường giữa cấm thành, đi đến góc rẽ, cuối cùng cầm lòng chẳng đặng, bèn ngoái lại nhìn. 

Thấy Thượng Quan Thời Vu vẫn đứng bất động tại chỗ, bóng lưng mỏng manh của nàng bị ráng chiều nuốt chửng và dần phôi phai mờ nhạt đi trong ánh hoàng hôn, nom tựa như một bức tượng tuyết đang tan chảy. 

Ấn vàng rơi xuống đất, Tề Nguyệt cúi xuống nhặt, nhưng phát hiện tay mình đã run lên bần bật. Nàng đành quỳ một gối, mượn tư thế này che giấu đi dòng cảm xúc cuồn cuộn, không để bất kỳ sự bất thường nào lọt vào mắt trùng trùng cấm vệ và nội thị.

Hóa ra, ở chốn không người, ngay cả vẻ giả tạo cơ bản nhất mà nàng cũng không duy trì nổi. Nàng nhìn chằm chằm vào con chim ưng dang cánh khắc trên ấn vàng, nhớ lại ánh mắt sâu thẳm của Tề Trạm, hiểu rằng một ngày kia khi hắn lên ngôi cửu ngũ, việc đầu tiên hắn làm sẽ là huỷ diệt phủ Nam Minh.

Đầu gội khuỵu xuống trong một khoảnh khắc mà như thể đã mênh mang cùng tuế nguyệt đến mấy đời. Cho đến khi đứng dậy, gương mặt Tề Nguyệt đã được bao phủ bởi một vẻ bình đạm như thường. Trong tiếng nhạn kêu vang tầng không, nàng chỉnh lại mũ áo, rảo từng bước lớn về phía xe ngựa đợi sẵn ngoài cung môn. 

Khi màn xe buông xuống, cuối cùng nàng cũng cho phép mình dựa vai vào thành xe để nước mắt có thể tuôn xuống như mưa trong im lặng. Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay vẫn không thể rửa sạch máu độc đang lan tỏa trong huyết quản và bao trùm lấy trái tim. 

Bên ngoài gió thu dần nổi lên, phong thanh than khóc cùng lá rụng. 

———

Đêm, thành Lạc Dương, nước Bắc Nguỵ.

Đêm, mưa như trút nước, đèn đuốc chốn cung thành đung đưa giữa những cột trụ son khổng lồ, in xuống những bóng dài như vô số con mắt vô hình đang nhòm ngó dõi theo nhất cử nhất động của những kẻ bị vây khốn ở trong ấy.

Trường Lăng vương Tề Nguyệt bước đi trong mưa gió, xuyên qua quảng trường và lớp lớp đường cung, tà áo bào đỏ thẫm tôn quý đã bị nước mưa tạt ướt sũng, ngấm nước lạnh và trở thành một cỗ gông xiềng nặng trịch dính vào chân, quấn vào thân.

Nàng đưa tay gạt tóc mái ướt mưa dính trên trán, để lộ ra khuôn mặt được mưa gột rửa càng thêm sáng sủa và rực rỡ, đôi môi bị mưa đêm thấm đẫm nhuộm một màu đỏ thắm, như thoa son. 

Cửa điện mở ra không một tiếng động, hơi nồng ấm hòa lẫn hương long diên xông thẳng vào mặt. 

Tề Tuần khoác áo thường y màu huyền, nửa nằm nửa tựa trên sập tử đàn mạ vàng, một quân cờ đen bị lật qua lật lại giữa những ngón tay thô ráp như con mồi đang bị vờn. 

"Ngồi ở vị trí Trường Lăng vương thấy thế nào, có vui không?"

Tề Tuần lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng khi thốt ra lại biến thành một lưỡi dao mỏng lướt qua vành tai Tề Nguyệt. 

Tề Nguyệt đưa mắt nhìn lên, đối diện ánh mắt giấu nửa ý cười của Tề Tuần. Ánh nến nhảy múa trong đáy mắt hắn như hai ngọn lửa ma xanh lét quỷ dị, khiến cho sống lưng nàng hơi lạnh.

Nàng cúi đầu: "Thần không dám, có thể được phân ưu cùng Thánh thượng đã là phúc phận của thần." 

Tề Tuần khẽ cười, quân cờ trên tay 'cách' một tiếng, rơi xuống bàn cờ. 

"Thật sao?" Hắn hơi nghiêng người để đối diện Tề Nguyệt, ánh nến trong đáy mắt lại càng nhảy múa tợn, cứ chập chờn như một ngọn lửa âm lãnh. "Ấy thế trẫm còn tưởng ngươi thích làm A Nguyệt của Thượng Quan nữ phó hơn chứ." 

Đốt ngón tay Tề Huỳnh trong tay áo ướt đẫm đã siết chặt, không để lộ ra chút âm thanh. Đáy lòng nàng cười lạnh, trên mặt không một chút động tĩnh. 

Vị Hoàng đế trước mắt này giỏi nhất là lợi dụng lòng người, hắn biết điểm yếu của nàng, cũng biết nàng không thể từ chối. 

"Thánh thượng trêu đùa thần." Giọng nàng bình thản, dẫu không thể hoàn toàn che giấu được sự căng thẳng trong cổ họng. 

Ý cười trên mặt Tề Tuần càng thêm nồng, chậm rãi nhặt lên một quân trắng khác, xoay một vòng giữa hai ngón tay. 

"Trẫm biết, rốt cuộc ngươi vẫn là vì nàng ta thôi, vì nàng ta mà sẵn lòng dâng chính ngươi lên cho trẫm sử dụng." Hắn dừng lại, rồi nói. "Đã từng cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết nắm bắt. Nhưng bây giờ cũng không muộn đâu, yên tâm, trẫm nhất định sẽ hoãn hôn lễ lại." 

Đầu ngón tay Tề Nguyệt lạnh buốt. 

Hoãn hôn lễ, có nghĩa là trước mắt người đó sẽ không phải gả cho Thường Dương vương, nhưng cũng có nghĩa là Thánh thượng có thể lấy chính hôn lễ ra làm con bài uy hiếp nàng bất cứ lúc nào. 

"Tạ thánh thượng ưu ái." Nàng cúi đầu, giọng nói cung kính, nhưng ẩn chứa một toan tính gì đó rất khó phát hiện. 

Tề Tuần hài lòng, nheo mắt, đột nhiên chuyển giọng: "Gần đây Nam Cương lục đục không yên, ngươi đã nghe về việc ấy chưa?" 

Hắn lười biếng dựa vào sập, đầu ngón tay hữu ý vô tình gạt những quân cờ còn lại trên bàn. 

Tề Nguyệt ngẩng đầu, dõi mắt lên.

Nàng hiểu dụng ý của Tề Tuần, chẳng qua là muốn nàng trở thành một lưỡi đao sắc để giúp hắn chém giết tróc nã dị đảng, cũng là một lưỡi đao kề bên cổ Tề Trạm, khi cần sẽ chặt đứt tham vọng của hắn. Nàng rõ ván cờ này. Nàng cũng rõ rằng xưa nay điều Hoàng đế muốn có được không phải một bề tôi trung thành, mà là một quân cờ hữu dụng mà hắn có thể toàn quyền khống chế. 

"Thần có nghe qua." Giọng nàng bình tĩnh, như thể chỉ đang nói về một chuyện nhỏ không đáng kể. 

"Trẫm nghĩ đi nghĩ lại..." Tề Tuần đột nhiên ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn cờ, "Trong triều hiện giờ người có thể cầm quân không nhiều, huống hồ một nửa binh quyền đều bị An Quảng vương thâu tóm trong tay, tướng cầm quân cũng coi lệnh hắn ngang với quân lệnh." 

Hắn nhìn nhìn Tề Tuần với ánh mắt sâu xa: "Ngươi làm học trò của Thượng Quan nữ phó mười năm, học từ nàng ta nhiều thứ như vậy, có nguyện phân ưu với trẫm hay không?" 

Tề Nguyệt im lặng một lát, khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười nhạt. 

"Thần sẵn sàng." 

Ý cười trong mắt Tề Tuần càng tươi, nhưng lại giả vờ lo lắng thở dài: "Chỉ có điều..." Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Tề Nguyệt, "An Quảng vương chưa chắc đã đồng ý chuyện này, hắn vốn thương yêu ngươi, sợ là không nỡ để ngươi xông pha nguy hiểm đâu." 

Tề Nguyệt rũ mắt, giọng kiên định, "Thần nhất định sẽ thuyết phục Thất thúc, không để Thánh thượng phiền lòng bận tâm." 

Tề Tuần cuối cùng cũng bật cười, tới gần vỗ vai nàng, lòng bàn tay mang theo lực đạo không thể kháng cự. 

"Tốt! Trẫm đợi tin tốt từ ngươi." 

Khi bóng lưng Tề Nguyệt khuất lấp sau hai cánh cửa điện khép lại, nụ cười đang nồng của Tề Tuần dần lạnh ngắt. Hắn nhặt quân cờ đen, ấn mạnh xuống giữa bàn cờ, thì thầm: 

"Thượng Quan Thời Vu... học trò cưng của ngươi, rốt cuộc vẫn chỉ là quân cờ của trẫm." 

Bên ngoài cánh cửa điện. 

Tề Nguyệt đứng dưới mái hiên nguy nga, để mặc mưa lạnh thấm áo bào, từ từ mở lòng bàn tay tê đi vì ngấm hơi đêm. Nơi lòng bàn tay đỏ ửng, ngọc bội trong đêm mưa tỏa ánh sáng ấm áp như nhiệt độ trong đáy mắt người kia. 

Nàng nhắm mắt lại, siết chặt ngọc bội. 

Ván c này, nhất định phải thắng. 

Không phải vì Hoàng đế, không phải vì quyền thế, mà chỉ vì người đã dạy nàng cách cầm quân cờ. 

———

Khi Thượng Quan Thời Vu về đến phủ Nam Minh, hàng đèn lồng treo dưới khắp các hàng mái hiên ngang dọc đều đã được thắp sáng, tỏa ra một vầng sáng ấm áp trong ánh hoàng hôn. 

Bước chân nàng dừng lại trong đại viện, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng vẽ hoa hải đường mà chợt ngẩn ngơ. Ánh nến xuyên qua tấm chụp đèn bằng vải lụa, in bóng lên ấy những cánh hoa đẹp tuyệt mà mờ ảo. Đẹp tuyệt mà mờ ảo như đêm tuyết đầu đông chín năm trước dần hiện lên trước mắt nàng. 

Ký ức như thủy triều tràn vào lòng. 

Trước mắt nàng như lại hiện ra bóng dáng nhỏ bé khoác áo choàng đỏ thẫm, đang đứng kiễng chân dưới đèn. 

Ánh sáng ấm áp phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh sáng vô tri vô giác bỗng trở nên sống động, là nguồn sáng duy nhất trong đêm tuyết. 

"Tỷ tỷ, bức họa trên đèn lồng đó là tỷ tỷ vẽ sao?" 

Tề Nguyệt năm mười tuổi đã hỏi nàng như vậy, trong đôi mắt ấy chứa hằng hà sa số tinh tú của cả dải ngân hà. 

Trận tuyết nhỏ đầu đông năm đó vẫn còn rơi và hình ảnh trong ký ức dần hiện lên rõ nét. 

Gió đêm cuốn theo vô vàn hạt tuyết nhỏ li ti chao liệng khắp thành Lạc Dương, cũng thổi qua chốn này và lay động chiếc đèn lồng dưới mái hiên phủ Thượng Quan. Tề Nguyệt, mười tuổi, đôi chân nhỏ xỏ đôi giày da hươu mới tinh, còn áo choàng đỏ trên vai thì thêu vân mây bằng chỉ vàng lấp lánh trong ánh đèn. 

Đứa trẻ tinh quái cố ý bước thật chậm, đợi người hầu dẫn đường rẽ qua góc hành lang liền như chú mèo con nhanh nhẹn rình rình lẻn vào con đường nhỏ dẫn vào rừng mơ. 

"Ôi, Tứ công tử!" Tiếng gọi khẽ khàng vì sợ làm kinh động đến xung quanh của người hầu nhanh chóng bị gió đông nuốt chửng. 

Cành mai khẽ chạm vào gấm, Tề Nguyệt kiễng chân vén cành cây xoà trước mặt mình lên, được ánh trăng dẫn lối xuyên qua mây, chiếu sáng một góc viện vắng vẻ ở phía trước. 

Nền gạch xanh thanh nhã phủ một lớp tuyết mỏng, cành hải đường khô in bóng như mạng nhện trên tường hồng, bốn bề tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng ấm áp từ cửa sổ thư phòng là toả ra. 

Đứa trẻ định bước tới, bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ trên nền tuyết phía sau. 

"Tiểu lang quân nhà ai dám tự tiện xông vào đây thế này?" 

Có tì nữ cầm đèn lồng bước tới từ góc khuất phía sau cây mơ, ánh đèn lập tức bao bọc lấy thân hình của đứa trẻ. Mũ áo choàng trượt xuống vai lộ ra mái tóc đen nhánh được búi lên đỉnh đầu và cố định bởi trâm vàng, đầu tóc còn đọng những giọt nước nho nhỏ do tuyết tan, dưới ánh đèn chúng hiện lên như tinh thể của đất trời kết tụ, lại như giọt lệ ai đánh rơi. 

Khi đã thấy dung mạo người trước mặt, Hoà Cát hít sâu một hơi. 

Đứa trẻ trước mắt xinh đẹp đến mức không thể tả nổi bằng văn chương, làn da trắng như ngọc, đôi mắt màu hổ phách, lông mày như tranh vẽ - bấy giờ Hoà Cát nghĩ, còn tinh xảo hơn cả tượng ở trong phủ. Thế rồi Hoà Cát lại chợt nhớ đến bộ lễ vật tượng sứ mà tiểu thư mình vừa mới nhận được, cũng trong suốt và sắc nét như vậy. 

"Ta họ Tề." Giọng trẻ con trong trẻo rơi trên nền tuyết, "Phụ thân ta đang ở tiền sảnh bàn việc lớn với Thượng Quan đại nhân." 

Đứa trẻ vừa nói vừa sờ sờ thắt lưng để tìm ngọc bội bên eo, rồi lại nhớ ra đã cởi đai ngọc để trốn người hầu rồi. Động tác này kéo áo choàng lên làm lộ ra một góc áo giao lĩnh màu đỏ thẫm bên trong, hoa văn trên ống tay áo loé lên dưới ánh đèn. 

Hoà Cát đã thấy, vội vàng hành lễ: "Hoá ra là Tứ công tử!"

Thế rồi đã thấy đứa trẻ cất bước bước nhanh vào sân trong, Hoà Cát bèn cuống quýt chạy theo, ba bước gộp thành hai làm cho chiếc đèn lồng trong tay lắc lư theo ánh sáng loạn xạ. 

"Tứ công tử, khoan đã!" Hoà Cát hớt hải chặn đường, thở hổn hển: "Tiểu thư đang đọc sách trong thư phòng, cực kỳ chuyên tâm, rất ghét bị quấy rầy..." 

Tề Nguyệt dừng chân, ngẩng mặt nhìn lên chiếc đèn cung lục giác treo dưới mái hiên. Tấm lụa mỏng phủ đèn vẽ hoa hải đường Tây Phủ hiện lên sống động trông như thật dưới ánh nến. Và những cánh hoa hồng nhạt điểm xuyết vàng lá cũng lay nhẹ theo làn gió đêm như thật sự đang toả hương thoang thoảng. 

Học vẽ từ nhỏ, Tề Nguyệt nhận ra ngay nét bút này không phải của họa sĩ tầm thường. Nét vẽ ấy sống động mà vô cùng thanh nhã, tựa như nét vẽ của cô mình ngày trước. 

"Chiếc đèn này..." Tề Nguyệt kiễng chân, ngón tay đỏ ửng vì lạnh với theo tua rủ nhưng không tới, ánh mắt tràn đầy thán phục và kinh ngạc. 

Trong thư phòng, bàn tay duyên dáng của Thượng Quan Thời Vu nhẹ buông cuốn sách. Đầu bút lông còn ướt mực lơ lửng trên tờ giấy Tuyên, một giọt mực nhỏ thấm trên nét cuối.

Xưa nay, nàng vốn không thích người ngoài bước chân vào chốn thanh tịnh này của nàng, nhưng lúc này lại như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, đặt bút xuống. 

Nàng vẫn nghe mẫu thân thường nhắc Tứ lang nhà họ Tề sinh ra được trời ban khuôn mặt xinh như hoa đẹp như ngọc, hôm nay đúng dịp, nàng cũng muốn xem thử đứa em họ luôn được mẫu thân mình bế trên đùi dỗ ăn mứt kia dung mạo trông ra làm sao. 

Kỳ thực, hôm đó, nàng đã không nên mở cửa. 

Khi những đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh cửa, một cảm xúc lạ lùng như băng tuyết đầu xuân tan chảy lướt qua tim tĩnh lặng của nàng.

Mãi về sau, rất nhiều năm về sau, khi cũng những đầu ngón tay ấy của nàng run lên vì ghen tuông, đẩy mạnh cánh cửa chạm trổ ở lầu Vọng Nguyệt và màn the đỏ ướp đầy hương trầm bao trùm quấn lấy nàng...

Lúc ấy nàng mới giật mình chợt hiểu, hoá ra số mệnh đã gõ cửa tìm nàng từ cái đêm tuyết Lạc Dương của chín năm trở về trước ấy rồi!

—— Hết chương 38 ——




Không một tập nào mà cp phim này không bùng nổ chemistry *shipper chấm nước mắt*

Chương trước Chương tiếp
Loading...