[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 29: ÂM MƯU KHÔNG LỜI



Binh giả, quỷ đạo giã

Hương long diên trong Ngự thư phòng đậm đặc đến ngột ngạt. Tề Tuần đang chăm chú đọc tấu chương, nét bút son vạch lên tấu chương bằng lụa những đường đỏ chói mắt như vết máu tươi.

"Trường Lăng đến rồi à?" Tề Tuần không ngẩng đầu, "Ngồi đi."

Tề Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đỏ bên cạnh, lưng thẳng tắp. Làn khói xanh từ lò đốt sư tử vàng tỏa khắp điện.

"Thất thúc của ngươi dạo này rất bận rộn." Tề Tuần đột nhiên lên tiếng, ngòi bút son dừng lại trên tờ tấu chương ghi 'Thường Dương Vương bệnh nặng'. "Hôm qua hắn trình lên ngự án tờ tấu chương có mộc của Tam ty, yêu cầu trẫm dời ngày cưới lên tháng Chạp."

"Thần... không biết chuyện này." Giọng nàng vang lên khô khốc.

Cuối cùng hắn cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt rất giống Tề Trạm như lưỡi dao xẻ qua khuôn mặt nàng. "Thường Dương vương là huynh trưởng của ngươi, Thượng Quan Thời Vu là sư phụ của ngươi, chuyện lớn thế này mà ngươi lại không biết?"

Giọt mồ hôi lạnh từ gáy Tề Nguyệt chảy vào cổ áo.

Lúc này, Tề Tuần như một con mãng xà, lưỡi rắn thăm dò từng tấc yếu huyệt của nàng, mà nàng chỉ có thể ngồi yên để ánh mắt kia mổ xẻ từng lớp vỏ ngụy trang.

"Thời gian này thần tập trung vào việc ở Binh bộ, chưa có cơ hội..."

"Binh bộ? Thất thúc ngươi nhiều năm nắm Binh bộ trong tay, đến cả lương thảo của quân Mạc Bắc cũng phải qua tay hắn cơ đấy."

Ngòi bút son khoanh tròn bốn chữ 'biên quan cấp báo' trên tờ tấu chương. "Ngươi thử nói xem, đây có phải là quyền thần thao túng triều đình không?"

Tề Nguyệt lạnh người, đã hiểu mục đích của lệnh triệu kiến hôm nay. Hoàng thượng đang cho nàng xem chứng cứ tội trạng rõ ràng của Tề Trạm, cũng là một lời cảnh cáo. Nhìn xem, Thất thúc mà ngươi kính yêu, đến cả quân báo của trẫm cũng dám giữ lại.

"Trẫm nhớ..." Tề Tuần đứng dậy bước lại gần, sợi chỉ vàng trên long bào chói mắt nàng. "Năm ngươi mười tuổi, sốt cao không hạ, cũng là Tề Trạm túc trực ở Thái y viện suốt cả đêm."

Đầu ngón tay hắn đẩy khay mứt hạnh. "Lúc ngươi sốt cao, một mình hắn đích thân lội tuyết lên núi Chung Nam xin thuốc."

Mùi thơm ngọt ngào của mứt hạnh đột nhiên trở nên đáng ghê tởm. Tề Nguyệt nhìn bàn tay hoàng đế, đôi tay vừa ám chỉ Tề Trạm mưu phản giờ lại dịu dàng rót trà cho nàng.

"Bệ hạ minh giám." Cổ họng nàng nghẹn lại, "Thất thúc đối với thần..."

"Vì vậy trẫm rất khó xử." Tề Tuần ngắt lời nàng, thở dài đẩy chén trà về phía nàng, "Một bên là cốt nhục tình thâm, một bên là giang sơn xã tắc."

Hắn mỉm cười, nói tiếp: "Nếu như có người một lòng phân ưu với trẫm, đương nhiên trẫm cũng sẽ thành toàn cho tâm ý của nàng."

Nước trà phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Tề Nguyệt. Nàng hiểu được hàm ý của Hoàng đế, hắn đang đưa cho nàng cơ hội trở thành con dao chém vào cổ Tề Trạm, để đổi lấy tự do cho Thượng Quan Thời Vu.

Tề Tuần quay lưng trở về ngồi trên long ỷ, như vô tình, nói: "Tình hình của Thường Dương vương, Thái y đều trình báo mỗi ngày." Đầu ngón tay hắn gõ vào hai chữ 'bệnh nặng': "Ngươi nói xem, liệu hắn có sống qua được đến năm mới không?"

Tề Nguyệt ngẩng đầu, thấy trong mắt hắn là một vẻ giống hệt ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi non sa bẫy. Bên ngoài điện vang lên tiếng trống canh, giống như một lời đếm ngược vô tình.

Khi Tề Nguyệt bước ra khỏi cửa cung, hoàng hôn đã nuốt chửng tia sáng cuối cùng của bầu trời.

Trên đường hồi phủ, Tề Nguyệt nhìn về hướng Nam Minh vương phủ, nơi đó vẫn sáng ánh đèn quen thuộc. Đã có lúc trong ánh sáng ấm áp nơi xa ấy có bóng dáng một người cầm sách đợi nàng trở về, mà giờ đã trở thành ánh lửa giữa trùng điệp núi non.

Đêm khuya, viện phủ Trường Lăng quận vương chỉ còn một ngọn đèn cô độc.

Tề Nguyệt, một mình ngồi trên bậc đá. Gió đêm thoảng qua, mang theo tiếng xào xạc của lá khô trong sân, và cả những lời của Hoàng đế tới bên tai nàng.

"Quận vương thật là có nhã hứng."

Giọng nói vang tiếng cười cất lên từ phía xa.

Thượng Quan Thời An một thân võ phục huyền sắc như đã hoà làm một với đêm đen, trên tay còn xách hai bầu rượu, trên thân bầu giấy đỏ chữ đen viết Túy Tiên Hương.

Tề Nguyệt không nhúc nhích, thậm chí không ngẩng mặt lên.

Thượng Quan Thời An cũng không giận, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng rồi mở nắp rượu. Mùi rượu nồng nàn lập tức tỏa ra mang chút hương hoa quế ngọt ngào. Đây là loại rượu mạnh mà Thượng Quan Thời Vu ghét nhất, nhưng lại là thứ Tề Nguyệt đặc biệt yêu thích.

"Hôn lễ của a tỷ bị đẩy lên rồi." Y ngửa cổ uống một ngụm, giọng điệu trầm lắng.

"Ngươi đến chỉ để nói chuyện này?" Nàng cũng lên tiếng, giọng nói như bị chà xát.

Thượng Quan Thời An quay đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng đôi mắt ấy giống đôi mắt Thượng Quan Thời Vu, mang theo vẻ trêu đùa: "Ta đến xem huynh đã chết chưa."

"Kết quả tốt hơn ta tưởng, ít nhất vẫn còn thở." Y gọi người hầu lấy hai chiếc chén, rượu rót vào chén, mùi thơm nồng tỏa ra.

Tề Nguyệt ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt cười của nam tử trẻ trung.

"Tề Nguyệt." Thượng Quan Thời An đột nhiên gọi tên nàng.

"Thường Dương vương không sống được lâu nữa đâu." Y cười, đầu ngón tay nhúng rượu vẽ lên phiến đá một khung hình méo mó, "Nhưng tỷ tỷ ta còn trẻ, còn đẹp, một tên đoản mệnh sao xứng lấy tỷ tỷ ta."

Tề Nguyệt đột nhiên nắm chặt cổ tay y.

Nàng nhớ lại vệt đỏ sẫm trên chiếc khăn tay, nhớ lại nét bút son vạch ra trên tấu chương, nhớ lại máu tươi thấm trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu.

"Huynh có biết chuyện đêm đó ở Vọng Nguyệt lâu không?" Thượng Quan Thời An đột nhiên đến gần, hơi thở mang theo mùi rượu, "Tề Trạm bày kế tung tin huynh đến chốn phong nguyệt, dáng vẻ hoảng loạn của tỷ tỷ ta đêm ấy là lần đầu tiên ta thấy trong đời."

Tề Nguyệt giật mình, nàng nào có đến Vọng Nguyệt lâu bao giờ?

Thượng Quan Thời An đột nhiên cười lớn, y đứng dậy nắm chặt cổ tay Tề Nguyệt, lực đạo mạnh đến mức gần như bóp nát xương. Dưới ánh trăng, biểu cảm y gần như méo mó quỷ dị.

"Tỷ tỷ ta phải gả cho người sắp chết, ta phải lấy em gái của kẻ ta căm ghét, còn huynh thì muốn trốn chui trốn lủi tìm thanh tịnh?"

Tề Nguyệt bị hắn kéo cho lảo đảo, trâm ngọc lệch đi, mấy sợi tóc xõa xuống.

Nàng nhớ lại chén trà hoàng thượng đẩy tới, dường như tất cả đều đang ép nàng lựa chọn.

"Nghe này, phải leo lên đủ cao, mới có thể cướp được điều mình muốn."

Thượng Quan Thời An để lại câu nói này bên tai nàng, rồi quay lưng biến mất vào màn đêm.

Tề Nguyệt vùng đứng dậy, chạy theo.

"Thời An!"

Tiếng gọi khàn đặc, ngón tay nàng nắm vai hắn trắng bệch. "Ngày Thất Tịch, ta sẽ để ngươi được như ý." Cổ họng nàng vẫn còn cảm giác bỏng rát, từng chữ nóng ran như lửa.

Ánh trăng xuyên qua kẽ mây, chiếu sáng gương mặt Thời An khi ngoảnh lại, y nhướn mày nhìn Tề Nguyệt, ánh mắt dừng lại trên ngón tay đỏ ửng của nàng: "Ồ?"

Tề Nguyệt buông tay, cổ họng vẫn còn cảm giác bỏng rát. "Ta sẽ thuyết phục Đoàn Mị Vi từ chối hôn sự này."

Gió đêm trở nên đặc quánh, lời nói quấn giữa hai người, nặng trịch rồi rơi xuống đất.

Thượng Quan Thời An đột nhiên cười khẽ, "Vậy ta cũng ước cho huynh một điều."

Y lùi lại nửa bước, ánh trăng kéo dài bóng y, "Ước cho huynh cũng sẽ... được như sở nguyện."

Tề Nguyệt đứng sững, nhìn bóng y bị bóng cây nuốt chửng. Ánh trăng chiếu hình dung nàng lên phiến đá, mỏng manh và cô độc, như tờ giấy bị vò nát.

Giờ thì nàng biết vì sao Vu tỷ tỷ cố tình tránh né mình. Đêm đó nghe tin nàng đến Vọng Nguyệt lâu mà hoảng loạn, đó chẳng phải là lời thú nhận rõ ràng nhất rồi hay sao?

———

Hơi nóng đêm cuối hè vẫn chưa tan, tiếng ve trong bóng cây hòe rậm rạp vang lên không dứt.

Xe ngựa của Thượng Quan Thời Vu từ từ dừng trước cổng phủ, tiếng bánh xe trên phiến đá xanh làm đàn chim đậu trên mái hiên giật mình bay lên.

Những ngày này nàng cố ý đi đường vòng về phủ, ở lại Quốc Tử Giám đến tận giờ giới nghiêm, thậm chí nhiều ngày cự tuyệt người đến thăm.

Mọi sự né tránh, cuối cùng vẫn không ngăn được ván cờ định mệnh này.

Chuỗi ngọc trên rèm xe quấn vào ngón tay nàng như tâm tư những ngày qua tơi bời không thể gỡ rối. Nàng nhớ lại lần cuối Tề Nguyệt đến tìm mình, đôi mắt đầy tơ đỏ như muốn chảy máu.

Đáng lẽ nàng nên nhìn ra cái bẫy Tề Trạm giăng ra, càng trách mình nhất thời rối bời mới khiến Tề Trạm mất kiểm soát, giục Hoàng thượng đẩy hôn sự lên.

Bấy giờ, nàng lên tiếng: "Chuẩn bị xe ngựa, đến Thường Dương vương phủ." Dừng một chút, lại nói: "Gửi thiếp đến cho Đoàn tiểu thư ở Bình Nguyên vương phủ, nói ta mới có được một bức họa quý muốn mời cô ta cùng thưởng lãm."

"Tuân lệnh." Hạ nhân bên cạnh đáp.

Còn bây giờ, Thượng Quan Thời Vu tựa vào thành xe, lắng nghe tiếng bánh xe lăn trên phiến đá. Khi xe qua khúc quanh, ánh đèn Thường Dương vương phủ đã thấp thoáng trước mắt.

"A Nguyệt..." Nàng gọi thầm trong lòng, cổ họng đắng nghét, "Ngươi sẽ chọn thế nào?"

Chọn làm con dao của Hoàng thượng để chém vào cổ Tề Trạm? Hay là...

Phu xe giật cương.

Thượng Quan Thời Vu vén rèm xe lên, đôi sư tử đá trước cổng Thường Dương vương phủ đứng dưới ánh trăng, hiện lên trông đặc biệt dữ tợn.

Nàng hít một hơi thật sâu, Tề Trạm quyền khuynh triều dã âm mưu xem mọi người như quân cờ, nếu sau này cướp được ngôi, bi kịch sẽ chỉ còn nhiều hơn. Không muốn điều ấy xảy ra, thì cái giá phải trả là đôi mắt trong veo của Tề Nguyệt sẽ nhuốm máu. Nàng không muốn như thế.

Cổng lớn phủ Thường Dương vương lặng lẽ hé mở.

Quản gia cầm đèn lồng lụa đi trước dẫn đường, ánh sáng vàng nhạt lung lay trên con đường đá chiếu sáng mấy khóm hoa quỳnh nở đêm. Sương đêm thấm ướt hài thêu, để vệt ẩm mờ trên phiến đá.

"Vương gia đã bệnh nặng..." Nàng cố ý làm cho rèm châu kêu xào xạc khi đẩy cửa, "Sao còn gắng gượng đọc sách?"

Trong phòng, Tề Dực đang nằm trên trường kỷ, cuốn Lục Thao mở ra trên đùi, ánh nến làm quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ.

Nghe tiếng động, hắn ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt nhìn nàng.

"Đêm khuya khoắt Thượng Quan nữ phó đặc biệt đến thăm là để từ biệt người sắp chết?"

Tiếng then cửa rơi xuống trong đêm tĩnh lặng, Thượng Quan Thời Vu bước từng bước đến bên giường, tay áo phất qua quyển binh thư trên bàn.

"Vương gia định diễn trò này đến bao giờ?" Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ lên mấy chữ 'binh giả quỷ đạo giã'[1], "Cấm vệ của hoàng thượng đang ở đầy ngoài cửa sổ đấy."

[1] Thiên đầu tiên trong Kế Sách, Binh Pháp Tôn T, có nghĩa 'dùng binh là dối trá'. Có thể tấn công thì như không thể tấn công, muốn đánh làm như không muốn đánh.

Tia kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Tề Dực, hắn lập tức ho dữ dội, ngón tay trắng bệch nắm chặt chăn gấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

"Đa tạ... Nữ phó quan tâm..." Tề Dực thở hổn hển nói, giọng yếu ớt, "Chỉ là bệnh này, sợ rằng..."

"Vương gia, bệnh của ngài sẽ khỏi."

Ánh mắt hai người gặp nhau trong ánh nến, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, in bóng lốm đốm trên sàn.

———

Ngự thư phòng.

Sáng hôm sau, sau khi thiết triều, Tề Nguyệt đi theo Tổng quản thái giám qua từng lớp cửa cung.

"Hoàng thượng đang nghị sự, Quận vương đợi một chút." Tổng quản nói khẽ.

Tề Nguyệt đứng yên dưới hiên nhìn cây hòe trước điện. Chiếc lá rơi xuống, phủ lên phiến đá xanh. Nàng đưa tay đỡ lấy một chiếc, đường gân lá hiện rõ trong lòng bàn tay như những đường vân chằng chịt của số phận.

"Tuyên Trường Lăng quận vương vào chầu!"

Tiếng the thé xé gió, cũng xé tan suy nghĩ của Tề Nguyệt.

Khi Tề Nguyệt bước vào điện, Tề Tuần đang xem tấu chương, đầu bút son lơ lửng trên hai chữ 'Đoàn Nghị', mãi không hạ xuống.

"Thất thúc ngươi đêm qua dâng tấu." Hoàng đế lên tiếng, đầu bút chấm vào nghiên mực, nhẹ nhàng gạch bỏ cái tên Đoàn Nghị. "Nói đích tử nhà Bình Nguyên say rượu thất lễ, đáng phạt."

Trước mũi hài của Tề Nguyệt là một mảnh giấy, là trang tấu chương mấy chữ 'Binh bộ khuyết không' bị bút son khoanh tròn.

Nàng lập tức quỳ một gối xuống: "Thần hồ đồ!"

"Trẫm lại thấy ngươi đánh hay, ngươi có biết những năm trở lại đây Bình Nguyên vương tham ô quân phí, số bị trục lợi đủ nuôi mười vạn thiết kỵ hay không?" Đầu bút gõ vào chiếc hộp trên bàn, "Tiếc thay, chứng cứ đều đã bị Thất thúc ngươi... đè xuống rồi."

Tề Nguyệt liếc nhìn chiếc hộp sơn đen.

"Thần ngu muội." Nàng áp trán lên nền gạch lạnh, "Chỉ biết 'Yên luật' có ghi: quan ngũ phẩm trở lên mà phạm pháp, Tam ty sẽ điều tra hội thẩm..."

"Tam ty điều tra hay lắm!" Tề Tuần như lên cơn điên, hất đổ đống tấu chương trên bàn. Hắn giẫm lên đống tấu chương vương bừa bãi trên đất, dừng lại khi chỉ còn cách Tề Nguyệt nửa bước, "Thất thúc ngươi, cái gì cũng dám làm."

Tề Tuần cúi người. "Ngươi nói xem, nếu mai kia hắn muốn đè cả ấn ngọc tỷ của trẫm, thì sao?"

——— Hết chương 29 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...