[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG
CHƯƠNG 30: HÃY CƯỚI TA VỀ
Có những dòng sông buộc phải chia đôi, hà tất chấp niệm mãi trôi một đường
————Ngày mùng bảy, tháng bảy.Đèn lồng mừng lễ Thất Tịch nhuộm sông Lạc thành màu đỏ thắm.Hai bên phố dài giữa thành Lạc Dương, các cửa hàng treo cao nhiều dải lụa màu, các nương cầm sợi chỉ đỏ vừa cười rộn rã vừa đi về phía bờ sông. Từ xa vang lên tiếng sênh tiêu, cả thành Lạc Dương rực rỡ.Tề Nguyệt tựa vào cửa sổ lầu hai của tửu điếm.Hôm nay nàng mặc bộ y phục màu chàm tay chẽn, bên hông đeo một thanh đoản kiếm, tóc buộc lên cao, trông thực sự ra dáng vẻ hào hoa phong nhã. Chỉ có điều, đôi mắt nàng luôn dán vào cổng phủ Bình Nguyên vương cách đó không xa."Còn không mau ăn đi, thịt dê nướng ngon thế này, đúng là phí của." Thượng Quan Thời An gắp một miếng thịt dê bỏ vào bát nàng.Tề Nguyệt hoàn hồn, quay ra nhìn đống thức ăn đã chất thành núi trong bát, nhíu mày: "Ngươi đang cho mèo ăn đấy à?"Thượng Quan Thời An cười: "Cho một con..." Y dùng đũa gõ vào mu bàn tay nàng, "Cún không có tâm trạng ăn."Tề Nguyệt đảo mắt, làm bộ định đứng dậy, bỗng dưới lầu vang lên một trận ồn ào.Tiểu nhị bưng rượu mới lên lầu, cười tươi rói: "Hai vị khách quan, hôm nay là lễ Thất Tịch, lát nữa ở đằng phía Nam sẽ có hội đèn bên bờ sông, các cô nương còn ném cầu xin duyên nữa, rất náo nhiệt!""Cảm ơn tiểu ca nhắc nhở." Thượng Quan Thời An cười cười.Tiểu nhị thấy khí chất hai người này không tầm thường, lại nói nhỏ: "Hơn nữa nghe nói tối nay Hoa khôi của Vọng Nguyệt lâu sẽ biểu diễn ở lầu phía Nam, rất nhiều quý nhân sẽ đến đó cho xem!"Ngón tay Tề Nguyệt khựng lại,"Ồ? Có những quý nhân nào?"Tiểu nhị gãi đầu: "Cái này... tiểu nhân đâu dám nói bừa? Nhưng vừa mới thấy xe ngựa của phủ Bình Nguyên vương đi về phía đó..."Tề Nguyệt và Thượng Quan Thời An đưa mắt nhìn nhau, đặt đũa xuống cùng một lúc. Cả hai không hẹn, đồng thanh: "Tính tiền."———Đèn đuốc trên phố nhiều như sao trời, tiếng vó ngựa chìm lẫn trong tiếng nói cười huyên náo của dòng người.Tề Nguyệt giữ cương cho ngựa đi chậm, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ với xe ngựa của Đoàn Mị Vi. Gió đêm thổi qua tóc mai nàng, mang theo chút hơi lạnh."Nàng ta đã hẹn hôm nay, ắt hẳn là có quyết định rồi." Tề Nguyệt đi song song với Thượng Quan Thời An, giọng trầm thấp.Thượng Quan Thời An nắm chặt dây cương, thở dài nhẹ, "Hy vọng người ta có thể chủ động từ chối hôn sự này."Tề Nguyệt không trả lời.Phía trước, xe ngựa tách khỏi dòng người để rẽ vào một con phố yên tĩnh hơn, ánh mắt Tề Nguyệt vẫn không rời, nhịp tim không tự chủ đập nhanh hơn. Xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà dân, không mấy nổi bật.Đoàn Mị Vi khoác trên vai chiếc áo choàng màu trắng ngà, bước xuống xe một mình, nhìn kỹ mới thấy kiểu dáng chiếc áo choàng thật là giống hệt chiếc Thượng Quan Thời Vu thường mặc.Tề Nguyệt hít một hơi thật sâu cho không khí tràn buồng phổi, xuống ngựa."Đi thôi, đi nghe câu trả lời.""Ta đợi ở đây." Thượng Quan Thời An hạ giọng, bàn tay ra hiệu ở cổ như lưỡi kiếm cứa qua."Nếu có gì bất thường..."Tề Nguyệt gật đầu, ném dây cương cho Thượng Quan Thời An.Nàng thu mình ép sát vào bóng tối, nghe thấy tiếng tim mình trong con phố yên tĩnh.Cánh cửa ngôi nhà hé mở, lộ ra một tia sáng ấm áp. Khi Tề Nguyệt khẽ khàng đẩy cửa, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc giống hệt mùi hương trong cung yến ngày đó.Đoàn Mị Vi đứng dưới hành lang quay lưng lại phía cửa, chiếc áo choàng trắng ngà khoác trên vai nàng rủ xuống như thác nước. Nàng đang giơ tay, ngón tay chạm vào chiếc chuông gió trên mái hiên, chuông gió vang tiếng leng keng."Ngươi đến rồi."Giọng nàng nhẹ hơn cả tiếng gió, nhưng không quay lại.Tề Nguyệt lại gần, tới sau lưng nàng, đôi môi mấp máy định mở miệng."Suỵt." Đoàn Mị Vi đột nhiên quay người, ngón tay đặt lên môi Tề Nguyệt. Dưới ánh trăng, nốt ruồi son ở khóe mắt nàng rực rỡ đến chói mắt.Từ xa vọng lại tiếng mõ của người gác đêm hòa vào với tiếng sênh tiêu. Tề Nguyệt lúc này mới phát hiện, trên bàn đá trong sân nhỏ có bày hai chén rượu.Đoàn Mị Vi đi tới, cầm chén rượu lên: "Vết thương trên mặt huynh trưởng ta..." Nàng đột nhiên cười khẽ, "Trông như con rết."Tề Nguyệt nhìn ánh trăng phản chiếu trong chén, nhớ lại khuôn mặt bị roi quật nát của Đoàn Nghị. Nhưng lời dơ bẩn hắn dùng để Thượng Quan Thời Vu ngày hôm đó, đối với nàng còn ghê tởm hơn mùi thối rữa của vết thương."Hôn sự này..." Đoàn Mị Vi dứt khoát uống cạn chén rượu, thong dong úp chén xuống bàn. "Ta từ chối.""Điều kiện là gì?" Tề Nguyệt nghe giọng mình khô khốc.Đoàn Mị Vi nghiêng người về phía trước, hơi thở nồng mùi rượu phả vào tai Tề Nguyệt: "Ta muốn ngươi soạn tam thư, làm lục lễ, danh chính ngôn thuận cưới ta về.""Cô điên rồi sao?!" Tề Nguyệt giật mình lùi gót ra sau.Đoàn Mị Vi không hề sốt sắng, bàn tay từ tốn rót rượu, dòng rượu dưới ánh trăng vẽ ra một vệt bạc. Động tác nàng thanh nhã vô cùng, như thể không phải mình là người vừa nói lời kinh thiên động địa."Quận vương và nàng tình sâu vạn trượng, nhưng không biết..."Cố ý nhấn mạnh chữ 'nàng', Tề Nguyệt nghe, mắt lạnh như băng. Tề Nguyệt đương nhiên biết Đoàn Mị Vi đang ám chỉ ai. Người những ngày này hoàn toàn tránh mặt nàng, người thà ngậm đắng nuốt đắng cay cũng không để nàng rơi vào vòng xoáy quyền lực.Đoàn Mị Vi đẩy chén rượu qua bàn đá. "Không biết vị ngồi trên long ỷ kia muốn lợi dụng mối tình si. Hai ngày liên tục được triệu triệu kiến, hẳn là trong lòng Quận vương đã tự có tính toán."Thấy Tề Nguyệt im lặng, nàng đột nhiên cười khẽ."Nói cũng lạ, gần đây Thượng Quan nữ phó đóng cửa không tiếp khách, có phải từ lâu cũng đã thấu được chuyện này không?"Sự xa cách của Thượng Quan Thời Vu, sự dò xét của Hoàng thượng, sự kiểm soát của Tề Trạm, tất cả đều có lời giải thích. Đương nhiên, Thượng Quan Thời Vu không muốn để mình trở thành yếu điểm của Tề Nguyệt."Ta có thể giúp Quận vương." Đoàn Mị Vi bước lại gần, nắm lấy những ngón tay lạnh giá của nàng.Tề Nguyệt nhìn bàn tay Đoàn Mị Vi đan vào những ngón tay mình, thất thần nhớ lại hình ảnh người kia cúi xuống bôi thuốc cho mình đêm đó."Ngươi có thể mượn thế lực phủ Bình Nguyên vương của ta để leo lên thật cao, khi đã quyền khuynh thiên hạ, tự nhiên sẽ không một ai có thể khống chế ngươi."Tề Nguyệt rút tay lại.Giọng nói êm ả của Đoàn Mị Vi hòa vào tiếng ve kêu, "Trong thế giới người ăn thịt người này, thứ tình cảm trẻ con..." Nàng cười khẽ, "Có thể lấy mạng người ta đấy.""Ba tháng." Ánh trăng trong chén rượu nàng sóng sánh. "Vừa tròn còn một tháng là đến hỉ sự của Thường Dương vương."Tề Nguyệt nhíu mày, nhìn vết rượu trên bàn đá. "Nếu ba tháng sau ta vẫn không đồng ý thì sao?""Vậy thì tất cả chúng ta chỉ còn cách vâng mệnh cha mẹ, chấp nhận số phận." Đoàn Mị Vi vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo.Gió đêm lướt qua chén rượu trống trên bàn đá, Tề Nguyệt đột nhiên cười khẩy. "Tại sao lại là ta? Ta chỉ là một Quận vương nhàn tản, không có thực quyền cũng không có binh phù."Đoàn Mị Vi cười theo: "Chính là vì ngươi không quyền không thế." Đầu ngón tay nàng khẽ chạm vào mặt bàn, "An Quảng vương coi ngươi như con ruột, Hoàng thượng lại muốn có được ngươi, thân phận như vậy, vừa đúng."Thấy Tề Nguyệt nhíu mày, nàng tiếp tục: "Tình cảm giữa ngươi và Thượng Quan Thời Vu, trong triều ai chẳng biết?"Đầu ngón tay trắng nõn chấm vào rượu, vẽ một vòng tròn trên mặt bàn, "Hoàng thượng muốn dùng nàng ấy để khống chế Thường Dương vương, tự nhiên cũng sẽ dùng ngươi để khống chế An Quảng vương." Đầu ngón tay khẽ chạm vào vòng tròn, "Nhưng thế lực của An Quảng vương như mặt trời ban trưa, nếu cứ để mặc như vậy..."Nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, "Đợi đến ngày hắn lên ngôi, Trường Lăng quận vương, tiền đồ của ngươi..." Đôi môi son đỏ mỉm cười đầy ẩn ý. "Tự nhiên là vô hạn.""Nữ nhi Đoàn gia thật biết tính toán." Tề Nguyệt cười lạnh, nhưng không thể không thừa nhận từng câu từng chữ của nàng đều trúng đích. Chính Tề Nguyệt hiểu rõ hơn ai hết cái gọi là quyền khuynh thiên hạ của Thất thúc.Muốn nàng trở thành một con rối giữa trận, như những cây hoa trong ngự uyển được cắt tỉa gọn gàng ư?Nhưng còn Vu tỷ tỷ...Tề Nguyệt nắm chặt ngọc bội trong tay áo.Thật đáng mỉa mai, không ngờ tới người luôn dạy nàng tránh xa vòng xoáy oan nghiệt nơi thâm cung, lại có ngày trở thành mục đích để nàng lao vào mưa máu như thiêu thân lao vào lửa. Tề Nguyệt nhìn chằm chằm vết rượu khô dần trên bàn, trong thoáng chốc như thấy bóng mình bị giam trong vòng tròn ấy. Đoàn Mị Vi đứng dậy, tấm áo choàng màu trắng in bóng lay động trên phiến đá. "Ba tháng nữa, tại nơi đây, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi." Nàng bước đến cổng viện rồi dừng lại, ngoảnh đầu lại, nốt ruồi nơi khóe mắt dưới ánh trăng càng thêm rõ rệt: "Nhân tiện, nghe nói gần đây bệnh tình Thường Dương Vương đã thuyên giảm trông thấy..." Giọng nàng cố ý kéo dài: "Nghe đâu là nhờ Thượng Quan nữ phó tìm được linh đan diệu dược." "Quả thực, kiêm điệp tình thâm." Âm thanh cuối cùng của Đoàn Mị Vi còn vương trong không khí nhưng bóng người đã biến mất, khuất sau cánh cửa. Gió đêm cuốn theo cánh hoa rơi nhẹ trên chén rượu đã cạn. Tề Nguyệt trừng trừng nhìn cánh hoa, không thể chớp mắt. Nàng chợt nhớ lại năm đó, vào tiết Đoan Ngọ, Thượng Quan Thời Vu buộc sợi chỉ đỏ cho nàng và nói: "A Nguyệt phải nhớ, trên đời này, vết thương đau nhất thường là vết thương không thấy máu." Giờ nàng mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Hóa ra vết thương ở trong tim mới là vết thương trí mạng, quả thực không thấy máu, nhưng có thể khiến người ta đau đến mức không sống nổi. Như lúc này, rõ ràng nàng vẫn ngồi đây nguyên vẹn, nhưng lại cảm giác như có ai đó đã moi mất trái tim mình.
—— Hết chương 30 ——
Bắt đầu chương 30 trở đi là quý dị xem đài phải ngồi vững rồi, nếu không muốn bị bão tố cuồng phong thổi bay lên nóc nhà 🥹