Tiếng trống canh hai xuyên cung thành tĩnh lặng.
Phòng ăn đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Mộ Dung Uyên khẽ siết chặt tay vào chiếc khăn lụa, ngón tay trắng bệch. Mộ Dung Cẩn cúi đầu, yên lặng.
Tề Trạm đặt đũa ngọc xuống, thong thả lau khóe miệng, rồi chậm rãi nói: "Trường Lăng, hôm nay trời đẹp, hay là ta ra ngoại ô cưỡi ngựa một chốc?"
Lời từ chối tới bên môi lại phải nuốt vào, Tề Nguyệt đã thấy Tề Trạm đã đứng dậy thay áo. Mộ Dung Cẩn nghe thế mắt đã sáng lên, vừa định mở miệng đã gặp phải lời lạnh nhạt: "Hiếm khi Cẩn nhi đến chơi, hôm nay ở lại đây tâm tình với tỷ tỷ đi."
Khi hai người đã khuất bóng, Mộ Dung Uyên khẽ cười: "Cẩn nhi, muội có biết trong thư phòng của Vương gia còn cất giữ bức Xuân Sơn Đồ mà Trường Lăng quận vương vẽ năm lên mười không?"
Nàng lướt ngón tay qua miệng chén trà, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị: "Ngay cả ta cũng không được phép chạm vào."
"Tỷ tỷ?" Mộ Dung Cẩn kéo tay áo Mộ Dung Uyên, thấy tỷ tỷ mình đã đứng dậy, quay lại thì thầm:
"Cẩn nhi, có những tâm tư dù giấu kín đến đâu, cũng sẽ lộ ra từ ánh mắt."
Một cơn gió thổi qua cửa sổ, cuốn đi nửa sau câu nói của nàng. Mộ Dung Cẩn đứng sững, chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò nát.
Ra khỏi cổng phủ, Tề Trạm đích thân dắt ngựa Xích Ca đến cho Tề Nguyệt. Khi nàng lên ngựa, hắn chợt hỏi: "Khối ngọc con hay đeo đâu rồi?"
Tề Nguyệt giật mình, vô thức đưa tay sờ lên eo, nơi đó trống rỗng, lại nhớ ra sáng nay thay áo đã cất ngọc bội vào hộp, không còn đeo nó nữa.
"Đã cất rồi." Giọng nàng nhẹ nhàng, tan vào trong gió như chưa từng thốt ra.
Phía cuối bãi cỏ rộng, dãy núi phía xa nhuộm màu vàng đỏ dưới ánh hoàng hôn. Hai con tuấn mã lao vút qua những thảm cỏ xanh mênh mông.
Tề Trạm cưỡi ngựa cực kỳ điêu luyện, luôn dẫn trước nửa thân ngựa. Trong làn gió mạnh, hắn quay đầu nhìn Tề Nguyệt: "Theo ta!"
Tề Nguyệt quất roi thúc ngựa, nhưng Tề Trạm đột nhiên ghìm cương, khiến nàng suýt đâm sầm vào hắn. Ngựa thu vó đột ngột khiến khoảng cách giữa hai người gần chỉ trong gang tấc, nàng thậm chí có thể nhìn rõ những vụn cỏ dính trên lông mi Tề Trạm.
"Thất thúc?"
Ánh mắt Tề Trạm dừng lại ở cổ nàng trong chốc lát: "Trong lòng con có chuyện gì đó."
"Hay là có người nào đó."
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Tề Nguyệt nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên tia nắng cuối cùng như mặt hồ sâu thẳm.
"Không có gì, Thất thúc quên rồi sao? Hôm đó con đã nói..."
Tề Trạm bỗng cười khẽ, cắt ngang lời nàng. Nếp nhăn khóe mắt dưới ánh hoàng hôn càng sâu thêm, nụ cười ấy mang chút tự giễu, chút thấu hiểu, và một chút gì đó khó gọi thành tên.
"Trường Lăng này." Giọng hắn trầm thấp như tiếng thở dài, "Từ nhỏ con đã không biết nói dối."
Nàng sững sờ.
Tề Trạm đã quay ngựa, bóng lưng dưới ánh hoàng hôn có một vẻ cô độc khác thường.
"Đi về thôi."
Trời tối dần, đèn đuốc trong Nam Minh vương phủ cũng bật sáng.
Trong thư phòng, Thượng Quan Thời Vu đang cầm bút, đầu bút lông lơ lửng trên tờ giấy, một giọt mực đen rơi xuống, loang ra thành mảng tối tăm trên nét chữ cuối cùng của chữ 'tàng'.
"Tiểu thư dừng tay dùng chút điểm tâm đi." Hòa Cát khẽ khàng đặt bát xuống, mặt sữa trắng ngần điểm vài hạt kỷ tử đỏ tươi.
"Để ở đó." Nàng đặt bút xuống, đầu ngón tay khẽ gõ vào mép nghiên, âm thanh nhẹ nhưng vang vọng như gõ vào chính tim mình. Vết thương trên cổ tay nàng cứ tái đi tái lại, giống như ý niệm không nên có, càng kìm nén càng bỏng rát, dù luyện chữ cũng không thể tĩnh tâm.
Hòa Cát muốn nói gì rồi lại thôi, cuối cùng chỉ báo: "Hôm nay Quận vương... lúc giờ ngọ đã đến An Quảng vương phủ."
Lá trúc ngoài cửa sổ bỗng xào xạc. Thượng Quan Thời Vu nhấc bát lên, mặt sữa sóng sánh phản chiếu hình ảnh của nàng, mờ ảo và tan vỡ.
"Còn gì nữa?"
"Dùng cơm trưa xong thì ra ngoại ô cưỡi ngựa." Giọng Hòa Cát càng lúc càng nhỏ: "Còn có... mới vừa nãy, nô tỳ nghe tin báo rằng có người thấy An Quảng vương dẫn Quận vương đến Vọng Nguyệt lâu..."
Chiếc thìa sứ va mạnh vào thành bát, phát ra âm thanh chói tai.
Vọng Nguyệt lâu, nơi phong nguyệt bậc nhất thành Lạc Dương, đến đèn lồng đỏ treo trên mái hiên cũng rực rỡ hơn những nơi khác, và vô số ánh mắt quyến rũ cố tình phô trương để mê hoặc lữ khách qua đường.
"Vậy sao." Thượng Quan Thời Vu đặt bát xuống. "Quận vương cũng không nhỏ nữa, cũng đến lúc ra ngoài mở mang tầm mắt rồi."
Nàng lại cầm bút lên, nhưng viết chữ 'tĩnh' mà hỏng tới ba lần.
"Tiểu thư!" Hòa Cát đột nhiên kêu lên.
Cây bút đã bị bẻ gãy từ lúc nào, mảnh gỗ đâm vào lòng bàn tay, giọt máu rơi trên trang giấy như hoa trên tuyết. Thượng Quan Thời Vu nhìn màu đỏ chói mắt ấy chợt nhớ đến tết Đoan Ngọ năm nào buộc chỉ đỏ cho người, đầu ngón tay cảm nhận được mạch đập dồn dập. Hơi ấm đầy sức sống ấy giờ đang bị tiếng sênh ca Vọng Nguyệt lâu quấn lấy, bị ngón tay kẻ lạ chạm vào.
Làm sao nàng có thể tĩnh tâm, làm sao nàng có thể kìm nén.
"Gọi Thời An đến đây."
Đầu bút bị bẻ gãy được thả trên trang giấy, mực loang như mưa đêm.
Khi Thượng Quan Thời An vội vàng chạy đến nơi, đã thấy trưởng tỷ mình đứng bên bàn hỗn độn, dù là máu đang chảy từ lòng bàn tay xuống đầu ngón tay nhưng lại nở nụ cười đã hiếm khi thấy.
Trước cửa Vọng Nguyệt lâu, đèn lồng đỏ treo cao.
"Bốp!"
Chiếc quạt gấp trong tay Thượng Quan Thời An đập mạnh vào yên ngựa. Y nhảy xuống, áo gấm phủ bụi đường, mũ trên đầu cũng lệch mấy phần. Nếu không phải vì vẻ mặt quỷ dị như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của trưởng tỷ y, y có chết cũng không bao giờ chịu bước chân vào chốn này.
"Vị công tử như hoa như ngọc..."
Mụ tú bà vẩy khăn tay uốn éo tiến lên, nhưng khi ngón tay rờ vào thắt lưng y, nhìn thấy ngọc bội liền biến sắc: "Ôi! Là Thượng Quan công tử! Nhưng chẳng phải An Quảng vương đã dặn..."
"Cút ra khỏi ta."
Thượng Quan Thời An dùng quạt gạt tay mụ ta ra, trên nan quạt lập tức dính một lớp phấn trắng xoá. Y khó chịu, vẩy vẩy quạt. Tiếng sênh ca trong lầu ùa ra đây, hòa lẫn mùi phấn son ngọt ngào, khiến thái dương y giật lên. Trên lầu ba vang vọng tiếng tỳ bà, y sải bước chạy thẳng lên, đá cửa xông vào, chỉ thấy mấy tên còn đang mặc cả quan phục triều đình đang say khướt ôm ấp ca kỹ, đâu có bóng dáng thân quen.
"Trường Lăng, cái tên khốn này..." Thượng Quan Thời An nghiến răng nghiến lợi, bốn chữ 'phong lưu lãng tử' trên quạt bị bàn tay bóp méo.
Y leo lên lầu bốn, vừa lúc nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ toang vang lên từ phòng cuối. Y chạy tới, mạnh mẽ kéo cửa vào.
Trong phòng, một mình Tề Trạm dựa cửa sổ, dưới chân hắn là bình rượu vỡ tan.
"Vương gia... thật là có nhã hứng." Thời An sửng sốt thoáng qua rồi cười lạnh, quạt gõ vào lòng bàn tay. "Không biết vị huynh đệ bất tài vô dụng của tại hạ..."
"Bổn vương tưởng Thượng Quan công tử rất ghét nơi này mà nhỉ." Tề Trạm lên tiếng, mũi giày đẩy mảnh ngọc vỡ.
Thượng Quan Thời An lùi nửa bước: "Vương gia tưởng đúng rồi." Y hít sâu, kìm nén cơn giận trong lòng, trầm giọng: "Vương gia, Trường Lăng đang ở đâu?"
"Đương nhiên là đã về rồi." Khóe miệng Tề Trạm nhếch lên, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
"Vương gia đừng đùa nữa." Thời An đá mảnh bình rượu vỡ dưới chân. "Ta nghe có người nói đã thấy huynh đệ của ta..."
"Thấy gì?" Tề Trạm đột nhiên đứng thẳng, vạt áo thêu quét qua đống hỗn độn.
"Thấy xe của bổn vương đậu trước lầu? Hay thấy xe của ai đó đậu ở cửa sau?" Ngón tay hắn chấm rượu, vẽ một vệt nước trên bàn gỗ đàn hương. "Thượng Quan Thời An, ba cái thứ mưu lược mà chị ngươi dạy, người đều mang ra nhắm với rượu hết rồi sao?"
"Hôm nay hạ quan thất lễ." Y lùi nửa bước, giày quan giẫm lên mảnh sứ vỡ. "Xin Vương gia lượng thứ."
Tiếng cười của Tề Trạm đuổi theo bước chân loạng choạng của y. Chỉ khi đã tìm đến phòng thứ bảy, lục soát hết tầng bốn, Thượng Quan Thời An mới nhận ra tay áo mình đã ướt đẫm. Y chạy xuống sân sau, mùi cỏ khô và phân ngựa xộc vào mũi. Trong chuồng ngựa trống trơn, chỉ vài con ngựa lạ đang gặm cỏ, đâu có bóng dáng Xích Ca.
Thượng Quan Thời An đấm mạnh vào thanh gỗ, đau nhói đến tận xương.
"Trường Lăng... ngươi hại chết ta rồi." Y nghiến răng thì thầm, gân xanh trên trán nổi lên. Không lôi được người về, trời mới biết hắn phải trả lời thế nào với trưởng tỷ. Đôi mắt vốn bình thản như nước hồ kia sợ rằng trong chốc lát sẽ nổi lên ầm ầm sóng gió.
Trong phòng, Tề Trạm lơ đễnh chơi với chén ngọc.
"Thượng Quan Thời Vu, ngươi cũng có lúc hoảng đến mất khôn."
Hắn uống cạn chén rượu, bỗng quăng mạnh chén ngọc xuống đất.
Không ai đượ
c phép cướ
p đi Trườ
ng Lăng của ta!Kể cả ngươ
i, Nữ
phó đại nhân.Gió đêm cuốn mùi phấn son từ Vọng Nguyệt lâu thổi vào ngõ tối vắng hoe.
Một chiếc xe ngựa bình dân lặng lẽ đậu ở đó, rèm che im lìm không động đậy, như hòa vào cùng với màn đêm.
Thượng Quan Thời An sải bước chạy đến trước xe. Rèm xe hé mở, lộ ra nửa gương mặt lạnh như băng trong mơ hồ tranh tối tranh sáng. Thượng Quan Thời Vu ngồi trong xe, áo lụa màu trong bóng tối toát lên ánh sáng mờ ảo.
"A tỷ..." Giọng Thời An nghẹn lại. Y thấy tóc nàng xõa nửa, một lọn tóc buông thõng trên gò má trắng bệch.
"Nói."
Thời An hít sâu, cắm quạt vào đai lưng: "Đệ không tìm thấy Tề Nguyệt trong lầu. Tề Trạm, tên khốn ấy uống rượu một mình trên lầu bốn, hắn còn nói..."
Y đột nhiên im bặt trước ánh nhìn lạnh giá của nàng.
"Hắn nói, 'ba cái thứ mưu lược mà chị ngươi dạy, người đều mang ra nhắm với rượu hết rồi sao?'" Giọng Thượng Quan Thời Vu cất lên nói nốt, từng chữ như băng giá co cụm.
Thượng Quan Thời An ngẩng đầu, ngơ ngác: "Làm sao... a tỷ biết?"
Ánh đèn Vọng Nguyệt lâu vỡ vụn trong đáy mắt nàng: "Một vở này từ đầu đến cuối đều là kế của Tề Trạm."
Giọng nàng rất nhẹ, nhưng khiến Thượng Quan Thời An như bị sét đánh.
Mỗi mắt xích đều khớp nhau, là cái bẫy dụ nàng đến, để thử xem giới hạn của nàng nằm ở đâu, để xác minh Tề Nguyệt trong lòng nàng là thế nào.
Là một cái bẫy khiến nàng mất bình tĩnh.
Thượng Quan Thời Vu hiểu thế, mà đột nhiên buông xuống tảng đá trong lòng. May thay, ít nhất A Nguyệt của nàng chưa từng đặt chân đến nơi dơ bẩn này. Ý nghĩ ấy như liều thuốc làm dịu cơn đau trong tim nàng. Vai nàng thả lỏng, mới nhận ra áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.
"Hồi phủ."
Thượng Quan Thời Vu ngả người vào đệm, hương trầm tỏa ra, cảm thấy cả người tê dại. Nước cờ này của Tề Trạm như ngầm tuyên chiến, muốn nàng mất bình tĩnh, muốn nàng lộ sơ hở.
————
Trong cung, tiếng trống canh hai xuyên cung thành tĩnh lặng. Trên tấu chương, một giọt mực đậm loang ra, vạt long bào huyền sắc dính vết mực, bát thuốc trên bàn đã nguội ngắt.
Xử lý xong chính vụ, Tề Tuần tựa lên long án, ngón tay gõ nhẹ trên tấu chương, ánh mắt dừng lại ở tờ mật báo.
Tổng quản Thái giám đứng bên, cung kính bẩm báo tình hình.
"Nam Minh vương phủ, bên đó thế nào rồi?" Tề Tuần đột nhiên lên tiếng, giọng điệu thong thả.
Tổng quản cúi đầu thấp hơn: "Bẩm bệ hạ, Thượng Quan nữ phó gần đây sớm đi tối về, còn Trường Lăng quận vương mỗi sáng đều đến Nam Minh vương phủ, nhưng không được gặp."
Tề Tuần cười: "Y cũng kiên trì thật đấy."
Hôm đó ở Quốc Tử Giám, thái độ lạnh nhạt của Thượng Quan Thời Vu với Tề Nguyệt và ánh mắt thất vọng khó giấu của người trẻ tuổi, hắn đều nhìn thấy.
"Xem ra điệt tử của trẫm, trong chuyện tình cảm..." Chưa dứt lời, Tề Tuần đột nhiên ho sặc, ngón tay thấm máu.
Thái giám vội thay khăn, nhưng Tề Tuần khoát tay, ánh mắt dừng ở góc khăn dính máu: "Đi tra một chút xem gần đây Thường Dương vương đã gặp những ai."
Tuy Thường Dương vương cáo bệnh không ra ngoài nhưng vẫn là một nhân vật không thể xem thường trong triều. Hôn ước giữa hắn và Thượng Quan Thời Vu do tiên đế ban, mà Nam Minh vương nắm binh quyền trong tay, cuộc hôn nhân này không chỉ đơn thuần là chuyện tình cảm.
Ánh mắt Tề Tuần càng thêm sâu: "Truyền chỉ của trẫm, giờ Mão ngày mai, trẫm sẽ thân chinh đến Quốc Tử Giám nghe giảng."
—— Hết chương 22 ——