[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 23: LỬA GIẬN



Trong tiếng trống chiều, ánh tà dương cuối cùng của thành Lạc Dương cũng khuất bóng.


Ba ngày liên tiếp đã trôi qua, hôm ấy Tề Nguyệt tan triều sớm, bước chân chần chừ trên lối cung đạo.

"Quận vương định đến Văn Uyên các?" Tiểu thái giám theo hầu hỏi.

Ánh mắt Tề Nguyệt đưa về phía Quốc Tử Giám, nơi ấy vang lên tiếng giảng bài của giọng nói quen thuộc.

"Bản vương... đến mượn bản chú giải của Thủy Kinh Chú."

Ngay cả chính nàng cũng thấy cái cớ này thật là vụng về.

Tề Nguyệt đến Quốc Tử Giám, đứng từ xa mà lắng tai nghe giọng nói quen thuộc mà lại xa lạ, thấy lòng se lại. Tự nhủ mình không nên quấy rầy, thế nhưng lại không kìm được bước chân muốn tiến lên.

Nàng nép sau cột hành lang, nhìn trộm vào Đông Các, thấy Thượng Quan Thời Vu vẫn một thân mặc quan phục tím, một tay nâng gáy cuốn Xuân Thu, một tay cầm bút, đang giảng giải cho các Hoàng tử. Bóng dáng quen thuộc, cách giảng quen thuộc, trước kia người này cũng từng giảng nàng nghe như vậy.

Ánh nắng xế chiếu vào lớp băng trên cổ tay người kia, vào tới mắt nàng thấy càng thêm chó, nàng nhìn mà thấy lòng ngột ngạt nhức nhối.

Na tháng rồi, sao vết thương vẫn chưa lành?

"Xuân Thu, năm Hi Công thứ tư chép: Tề hầu dẫn các chư hầu đánh Sái, Sái tan rã, bèn phạt Sở. Các vị điện hạ có biết vì sao Tề Hoàn Công đánh Sái trước rồi mới đánh Sở không?"

Thái tử Tề Chương ngồi thẳng người, đáp ngay: "Vì nước Sái nhỏ lại yếu, dễ đánh, có thể lập uy quân!"

Thượng Quan Thời Vu khẽ gật đầu: "Điện hạ nói có lý." Ánh mắt chuyển sang Tề Thành, "Thành điện hạ có ý kiến thế nào?"

Tề Thành đứng dậy thi lễ: "Học trò nghĩ, bởi vì Sái là minh quốc của Sở. Diệt Sái trước vừa thăm dò phản ứng Sở, vừa chặt đứt vây cánh liên minh, đó là quy tắc của của sát phạt."

Khi Thượng Quan Thời Vu quay người, ánh mắt nàng vô ý lướt qua hàng cột ngoài hành lang, sóng mắt ấy dường như có khựng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng bình thường trở lại.

Như chưa từng nhìn thấy gì.

Tề Nguyệt nín thở, biết mình bị phát hiện rồi, nhưng người kia chọn im lặng. Im lặng như cánh cửa viện đóng chặt suốt nửa tháng qua.

Tề Thành tinh ý, nhận ra sự thay đổi của Thượng Quan Thời Vu, theo ánh mắt nàng nhìn ra phía ấy, mắt liền sáng lên.

T ca!

Thấy Tề Nguyệt trốn sau cột, rồi lại nghĩ tới thái độ khác thường của Nữ phó, trong lòng thiếu niên đã hiểu ra bảy tám phần.

"Nữ phó!" Tề Thành đột nhiên giơ tay, "Trò còn thắc mắc về sự kiện Tề - Sở đàm phán trong Hiệp ước ở Chiêu Lăng Chiêu Lăng, trò có thể mượn Tả Truyện để nghiên cứu không?"

Thượng Quan Thời Vu suy nghĩ giây lát: "Sự kiện này là một mắt xích của chuỗi sự kiện đại quốc tranh hùng, có thể lấy ấy làm bài học cho các điện hạ về tầm quan trọng của ngoại giao." Nàng nhìn mọi người. "Còn ngày hôm nay giảng đến đây thôi, các điện hạ chép lại đoạn vừa rồi ba lần, ngày mai nộp."

Khi mọi người lần lượt rời khỏi, Tề Thành nhanh chân đến bên Thượng Quan Thời Vu, nói khẽ: "Nữ phó, Tứ ca đợi ở hành lang đã lâu."

Nàng vẫn bình tĩnh: "Điện hạ cần phải thận trọng lời nói, nếu Trường Lăng quận vương có thắc mắc gì, nên đường hoàng đích thân vào đây hỏi."

Ánh nắng ngoài hành lang rơi xuống và vỡ vụn dưới mũi giày Tề Nguyệt. Nghe giọng nói trong điện trong trẻo như suối, lòng nàng lại trào lên đắng cay. Nàng không muốn người kia khó xử, cũng không muốn lần này tới lần khác vì việc này mà người trong cung có dịp dị nghị.

Trang Xuân Thu dính mực nằm trong tay áo nàng là thứ nàng nhặt được dưới tường Nam Minh vương phủ mấy hôm trước.

"Nhưng mà Tứ ca vẫn đang ở hành lang..."

Giọng Tề Thành vọng đến, Tề Nguyệt giật mình lùi lại, vội quay người, áo tía quét qua cột, làm con chim nhỏ đậu trên xà giật mình bay đi.

Ngọn bút lông của Thượng Quan Thời Vu dừng lại trên chữ 'Sở' trong 'Tề hầu phạt Sở', mực đậm lên trông thấy. Nàng lắng tai nghe tiếng chim vỗ cánh lẫn với tiếng giày người kia giẫm lên lá khô.

"Nếu Quận vương có thắc mắc gì..." Nàng đột nhiên cất giọng cao lên, nhưng âm cuối nghẹn lại.

Bên ngoài cửa sổ, vạt áo đỏ đã lùi ra khỏi cửa vòm, chỉ còn tiếng bước chân Tề Thành đuổi theo.

Khi Tề Thành chạy ra đã thấy bóng lưng Tề Nguyệt lên ngựa, ánh sáng của mặt trời vẽ lên đường nét mảnh khảnh dưới bộ triều phục đỏ.

"Tứ ca! Khăn tay của huynh!"

Tiếng gọi của thiếu niên thân vương làm đàn cò trắng trong đình bay lên. Khi Tề Nguyệt giật cương ngựa để quay đầu ngoảnh lại, Thượng Quan Thời Vu vừa bước đến bên cửa sổ Đông Các. Qua song cửa, nàng thấy nụ cười quen thuộc trên mặt người kia, chói hơn cả nắng trưa hè.

"Giữ đấy giúp ta." Tề Nguyệt chỉ roi về phía tường cung phía Tây, "Nghe nói sen hồ Thái Dịch nở đẹp lắm, hôm nào ta dẫn đệ đi..."

Nàng không dám nhìn tới người bên song cửa sổ nữa, sợ nhìn thêm sẽ không kìm được mà xông vào, giật lớp băng trên cửa tay người kia ra, chất vấn nặng nhẹ tại sao không chịu bôi thuốc.

Tiếng nước đồng hồ trong điện nhỏ từng giọt như ngưng đọng thời gian.

Thượng Quan Thời Vu cúi xuống nhặt cuốn Tả Truyện bỏ quên, dòng chữ quen thuộc 'Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỷ' đã bị nước làm nhòe, cũng như vết thương trên cổ tay mãi không lành của nàng.

Trong tiếng trống chiều, ánh tà dương cuối cùng của thành Lạc Dương cũng khuất bóng.

Tề Nguyệt dẫn những bước chân vô định trên phố nhỏ, bộ triều phục đỏ đã thấm đẫm sương chiều. Từ khi rời Quốc Tử Giám lúc quá, nàng đã tản bộ khắp thành suốt gần ba canh giờ. Khi vó ngựa Xích Ca giậm từng bước chầm chậm trên phiến đá xanh, đèn lồng tầng ba lầu Vọng Nguyệt cũng làm nàng hoa mắt. Ánh sáng vàng chói mắt, chói như như vết máu vẫn rỉ ra trên băng cổ tay Thượng Quan Thời Vu sáng nay.

Trên lầu, vừa lúc vang lên tiếng đồ sành bị ném vỡ.

Đoàn Nghị ngả ngớn tựa lan can, tay phe phẩy quạt, ánh mắt hắn lóe lên thứ cảm xúc gì đó khiến người ta cảm nhận và khó chịu. Mấy tên công tử đua đòi bên cạnh hùa theo hắn, cười khúc khích.

"Ôi, Trường Lăng quận vương? Mấy ngày không gặp, sao mà tiều tụy thế?"

Giọng Đoàn Nghị như lưỡi dao cùn đâm vào màng nhĩ. Tề Nguyệt ghìm cương, ngón tay trong ống áo siết chặt kêu răng rắc.

Ba canh giờ lang thang, ba canh giờ dày vò, giờ hóa thành mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

"Sao nào?" Đoàn Nghị nhảy xuống từ lan can lầu hai, bàn chân đáp xuống đường, bước chân loạng choạng rõ ràng là say chưa tỉnh.

"Thượng Quan nữ phó không cho vào cửa hả?" Hắn tiến lại gần, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt, "Lên đây uống mấy ly với ta không? Ta có rượu Tây Vực..."

Câu nói này đâm trúng chỗ đau nhất của Tề Nguyệt, làm nàng nhớ lại song cửa ở Quốc Tử Giám sáng nay. Người kia rõ ràng đã thấy nàng, nhưng lại giả vờ như không thấy. Nửa tháng ấm ức và nghi hoặc cuộn lên trong lòng nàng, trào lên đốt cháy cổ họng.

"Ngươi thử nói thêm một chữ nữa xem." Tề Nguyệt hạ giọng, ánh mắt giận dữ như muốn phun trào.

Đoàn Nghị đưa tay móc dải ngọc quanh thắt lưng nàng: "Làm bộ đứng đắn cái gì nữa?" Rồi hắn nâng giọng nói lớn, "Hôm cung yến, ta thấy ngươi được Thượng Quan Thời Vu ôm ôm ấp ấp, tai ngươi còn đỏ..."

"Hự!" một tiếng, mũi đôi hài đen của Tề Nguyệt đáp trên khớp đầu gối Đoàn Nghị, mà khi hắn còn chưa kịp kêu tiếng thứ hai thì đã bị roi ngựa quất lên mặt, kêu 'phật' một cái như xé gió xé cả da.

Nhìn giọt máu bắn ra từ mặt Đoàn Nghị, Tề Nguyệt lại không thấy có một chút hả dạ nào. Mỗi nhát roi như đang quất vào chính trái tim mình.

Tại sao Vu tỷ tỷ tránh ta như tránh rắn rết? Tại sao không cho ta cơ hội hỏi han?

Sườn mặt bên trái của Đoàn Nghị rách một đường trông đến là kinh khiếp, hắn không tin nổi, run tay sờ lên vết thương rát bỏng. Những lời khiếm nhã trước đây hắn dành cho nàng chỉ khiến nàng bây giờ lạnh lùng nhìn hắn.

"Một roi này dạy ngươi nên giữ lấy cái lưỡi." Đầu roi văng máu lên trên phiến đá xanh.

Tề Nguyệt thở dồn, nhìn vết thương trên mặt Đoàn Nghị lại nhớ đến vết thương mãi không lành trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu, tự hỏi có phải người kia cũng như vậy, giữ mọi nỗi đau trong lòng, cho đến khi vết thương rách nát không thể lành?

"Một roi này cho những ý đồ đê hèn của ngươi suốt những năm qua."

Những cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng tìm được chỗ trút, nàng như đã nhập ma. Mỗi nhát roi đều mang theo nỗi đau bị hắt hủi, đến khi Đoàn Nghị nằm sõng soài rũ rượi thốt ra những tiếng rên yếu ớt, bấy giờ Tề Nguyệt mới chợt tỉnh.

Hai bên đường khi ấy đã đông nghịt người đứng vây xem, ai nấy đều kinh hãi nhìn nàng. Có mấy đứa trẻ bị a nương bịt mắt.

Tề Nguyệt phẩy roi ra dính máu, nhìn quanh: "Nghịch tử này bấy lâu nay ôm ý đồ bất chính với ta, hôm nay ta dạy hắn làm người."

Giọng không lớn, nhưng rõ từng chữ.

Khi nàng chuẩn bị phi thân lên ngựa thì đám tùy tùng của Đoàn Nghị mới hoàn hồn, nhao nhao túa ra từ trong lầu Vọng Nguyệt. Năm sáu tên hộ vệ vây quanh nàng. Mỗi một cú đấm trực diện, chéo khuỷu tay, bẻ khớp gối, thúc vào ngực... mỗi đòn đánh Tề Nguyệt tung ra đều mang theo ngọn lửa giận dữ bấy lâu nay.

Thắt lưng nàng bị trúng một cú đấm đau thấu, nhưng đau ấy không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng. Khi tên lâu la cuối cùng gục xuống đất, Tề Nguyệt mới phát hiện ra tay áo triều phục đã rách, loáng thoáng lộ ra lớp trung y bên trong.

Xích Ca khẽ hí, dụi mũi vào tay nàng. Tề Nguyệt vuốt ve con ngựa quý, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đang lúc mơ hồ, xa xa vọng lại tiếng quan sai. Tề Nguyệt leo lên thân ngựa, phi mình vào bóng hoàng hôn, để gió đầu đêm lùa vào tay áo rách.

Lúc này, nàng chỉ mong ngọn gió mạnh hơn nữa, đủ mạnh thổi tan đống hỗn độn trong lòng, thổi đến cả người luôn lạnh lùng kia.

Đoàn Nghị giờ đây nằm bất động, đám tùy tùng lồm cồm bò dậy, vội vàng khiêng về phủ. Mặt hắn sưng vù, vết roi quất da rách thấu cả thịt, máu và mồ hôi thấm đẫm áo.

Bình Nguyên vương phi hớt hải chạy ra, thấy mặt quý tử nhà mình nát bươm liền thét lên đau đớn: "Nghị nhi của ta!"

"A nương..." Đoàn Nghị giơ tay phải muốn bám vào mẫu thân, nhưng rồi tay lại rũ xuống khi chưa kịp chạm vào vạt áo.

"Nhanh lên! Mau mời thái y!"

Vương phi quát tháo gia nhân rồi lao đến trước giường.

"Nghị nhi của ta..." Nước mắt rơi lã chã. "Tề Nguyệt, cái thứ khốn kiếp! Mẫu thân nó chỉ là một ả tỳ thiếp thân phận không rõ lai lịch bất minh, nhờ có Hoàng thượng thương hại kẻ mồ côi mới phong cho Quận vương, giờ lại còn dám đánh con ta!"

Bà ta càng nói càng giận, chất giọng the thé xuyên cả sân.

Đoàn Mị Vi đang pha trà trong viện, nghe những lời ấy, những ngón tay đẹp đẽ cũng khựng lại. Nàng nhíu mày, đặt thìa trà xuống, chỉnh lại y trang, bước về phía viện phủ của Đoàn Nghị.

Chưa vào cửa đã nghe tiếng Đoàn Nghị rống lên inh ỏi: "Nhẹ nhẹ cái tay thôi!"

Trong phòng, Thái y đang rửa vết thương. Đoàn Nghị đau đớn khôn xiết. Đoàn Mị Vi đứng dựa bên ngưỡng cửa, mùi máu tanh lẫn hương long não xộc vào mũi nàng.

"A huynh hôm nay lại trêu chọc Tề Nguyệt đấy à?"

Đoàn Nghị quay đầu vội nhìn, vết thương càng rách thêm, máu tươi ứa ra: "Muội cũng..."

Chưa nói hết đã ho sặc sụa, máu trào ra ướt gối. Bình Nguyên vương phi vội lấy khăn thấm máu, nước mắt rơi lã chã trên mặt đứa con trai.

Đoàn Mị Vi thong dong bước tới.

"Y là Quận vương Hoàng thượng thân phong."

Nàng rút khăn tay trong tay áo ra, chấm chấm mồ hôi trên trán Đoàn Nghị, nói. "Năm ngoái có đại nhân Ngự sử đài công khai bàn luận xuất thân và huyết thống của Tề Nguyệt, kết quả, bị đánh chết ngay trong triều."

Chiếc khăn ấn lên băng, lập tức bị nhuộm đỏ, "Còn An Quảng vương quyền khuynh thiên hạ kia đối xử với Tề Nguyệt như thế nào..."

"Càn rỡ!" Bình Nguyên vương phi gạt tay nàng ra, làm chiếc khăn tay bay xuống đất, miếng ngọc trên tay cũng bị hất văng, rơi xuống đất vỡ làm đôi. "Huynh trưởng coi con như châu báu, hồi nhỏ con sốt cao, nó không ngủ ba ngày ba đêm..."

"A nương!" Đoàn Nghị rống lên.

Thái y run rẩy đưa hộp thuốc tới. Đoàn Mị Vi đột nhiên giật lấy chày thuốc: "Để ta."

Nàng múc thìa thuốc tới, bỗng lại bị Đoàn Nghị nắm lấy cổ tay khi nàng chạm vào vết thương.

"Mị Vi..." Đoàn Nghị thều thào cười.

Đoàn Mị Vi ném chày thuốc vào chậu đồng, tiếng vang nhức tai làm Thái y giật mình ngã ngửa. Ngón tay dính máu của nàng chỉ vào vết roi sâu như thấy xương:

"Một roi này đáng lẽ phải đánh cho huynh tỉnh ra!" Giọng nàng bỗng cao lên, chói tai như thét, "Huynh còn tưởng y vẫn là đứa trẻ yếu đuối năm xưa suốt ngày bị ức hiếp sao?!"

Khi cái tát của Bình Nguyên vương phi vung tới trên mặt nàng, Đoàn Mị Vi không hề né tránh.

Móng tay cào lên để lại trên má nàng một vết đỏ, nhưng Đoàn Mị Vi chỉ cười nhạt, lạnh mắt nhìn chuông gió ngoài hiên: "A nương, a nương có biết tháng trước con thấy gì trong biệt viện của huynh trưởng không?"

Nàng chậm rãi đưa mắt đến nhìn gương mặt sưng vù của Đoàn Nghị: "Thấy mười đứa bé gái dung mạo giống với Tề Nguyệt năm xưa, đang chờ để làm quà mừng thọ cho Binh bộ Thượng thư đấy!"

"Nhát roi hôm nay coi như đã cứu mạng cả nhà họ Đoàn."

Trong sự im lặng chết chóc, Đoàn Mị Vi cúi nhặt hai mảnh ngọc bội vỡ, ung dung bước đi trên đống hỗn độn.

—— Hết chương 23 ——


Nhà đài nói: Một bộ phim mấy tập đầu thì thấy bình thường, càng xem càng thấy nhân vật nào cũng có quá khứ bí ẩn và tâm lý vặn vẹo.... 🥲

Chương trước Chương tiếp
Loading...