Liệu hương hải đường trên áo người có từng nhuộm đỏ làn da nào khác hay không?
Cung yến tàn, màn đêm đặc quánh như mực, những hàng đèn lồng bên ngoài điện Khánh Hòa lần lượt tắt, chỉ còn lại vài tia sáng le lói.
Trong xe ngựa, hương trầm thủy tỏa ra nhè nhẹ, Thượng Quan Thời Vu dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên lớp băng gạc ở cổ tay, mùi thuốc đắng hòa cùng hương trầm lan ra trong xe, bỗng nhiên tạo chút đắng chát nơi đầu mũi.
Thượng Quan Tín Vinh ngồi đối diện, ánh mắt dừng lại trên lớp băng gạc ở cổ tay nàng trong chốc lát. Xuất thân là võ tướng, nhiều năm chinh chiến nơi sa trường đầu rơi máu đổ đã rèn cho ông một trái tim sắt đá, nhưng đối với đứa con gái luôn ẩn nhẫn này, ông lại luôn rất dễ mềm lòng.
"Vu nhi." Giọng nói nhẹ hơn bình thường rất nhiều, đầu ngón tay gõ trên đầu gối. "Thường Dương vương bị Hoàng thượng nghi kỵ, gần đây lại còn cáo bệnh, đã nhiều ngày không vào triều, trong lòng con hẳn cũng đã có tính toán..."
Nam Minh vương nhớ lại hôm trước vào cung diện thánh và lời đầy ẩn ý của Hoàng đế: "Nghe nói Hải đường ở phủ Nam Minh năm nay nở rộ đẹp lạ thường, còn rực rỡ hơn cả hoa ở phủ Trường Lăng quận vương."
Ánh mắt ông nhìn đầu mày hơi cúi của con gái, giọng nói nhẹ nhàng mà từng chữ nặng như ngàn cân: "Tờ hôn ước kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy bỏ."
"Phụ thân." Nàng bất ngờ ngẩng đầu, đáy mắt phản chiếu ánh đèn xe lung linh. "Con vẫn nhớ lời a nương nói khi dạy con tập viết, năm con bảy tuổi."
Ngón tay ngọc chạm vào vũng nước nhỏ đọng trên khung cửa sổ xe ngựa, viết bốn chữ 'Cẩn ngôn thận hạnh' lên bàn nhỏ. Bốn chữ nhanh chóng bay hơi.
"Phụ thân chỉ hỏi con một câu." Nửa đời binh đao, Thượng Quan Tín Vinh cũng đã nhìn ra tình cảm vượt mức bình thường của nữ nhi đối với một người khác. "Con với Trường Lăng quận vương..."
Lời chưa dứt, xe ngựa đột nhiên xóc mạnh, Thượng Quan Thời Vu chống tay vào thành xe, lớp băng gạc trên cổ tay nàng liền có một vết máu đỏ tươi thấm ra, lan tràn như một đóa hồng mai tàn úa. Nàng nhìn, trong thoáng chốc như thấy hình dung thiếu nữ năm nào lẻn trốn vào phủ, trên tóc còn đọng sương mai và trên vai còn vài cánh hoa, ôm tập Sơn Hải Kinh trong ngực, nụ cười rạng rỡ hơn ánh bình minh.
"Phụ thân nghĩ nhiều rồi."
Một cái cau mày rất nhẹ, nàng khéo léo chỉnh lại tay áo, giấu đi vết thương trên cổ tay. "Quận vương khi còn nhỏ tính tình hoạt bát, thường đến phủ ta chơi, cho đến giờ vẫn vậy."
Thượng Quan Tín Vinh nói: "Ánh mắt y nhìn con là loại ánh mắt thế nào, đến cả chim sẻ đậu trên tường cũng nhìn ra được. Qua năm mới này y cũng đã mười chín đôi mươi, đâu còn là đứa trẻ hiếu động năm xưa nữa."
Làm sao mà nàng không biết Tề Nguyệt đã không còn là đứa trẻ năm xưa? Từ ngày nàng trở lại tới nay, mỗi lần gặp mặt, mỗi lần Tề Nguyệt nhìn nàng đều nhìn nàng bằng ánh mắt nồng nhiệt đến mức gần như thiêu cháy chiếc mặt nạ tự chủ mà nàng vẫn luôn đeo.
Những cảnh tượng trong cung yến hôm nay lại hiện lên trước mắt.
Khi ấu nữ Mộ Dung gia dùng khăn tay của mình thấm mồ hôi cho Tề Nguyệt, khi Đoàn Mị Vi áp sát... Thượng Quan Thời Vu bất giác siết chặt cổ tay, có cảm giác máu lại rỉ ra, cổ tay âm ỉ đau nhức.
Cũng âm ỉ và đau nhức như tâm tư của nàng đối với Tề Nguyệt.
Lúc này, nàng chỉ muốn cho ngựa quay đầu, đến phủ Trường Lăng quận vương hỏi cho rõ.
Liệu hươ
ng hải đườ
ng trên áo ngườ
i có từ
ng nhuộm đỏ làn da nào khác hay không?"Con vốn thông minh, lẽ nào không nhìn ra Hoàng thượng đang dùng con làm mồi?" Phụ thân nàng hơi nghiêng người về phía trước. "Nếu Tề Nguyệt thật sự vì con..."
Bên ngoài vang tiếng ngựa phi nước đại át đi giọng nói trầm trầm, Thượng Quan Thời Vu nhân lúc ồn ào này nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã chỉ còn bình thản. "Phụ thân, con tự biết chừng mực."
Nàng nói như vậy, nhưng thực ra nàng giờ đây còn có gì gọi là chừng mực nữa?
Thượng Quan Tín Vinh sững lại, rồi ông dựa vào đệm mềm, không nói thêm gì nữa. Lão tướng mong nữ nhi được tình duyên như ý, lại cũng mong nữ nhi có một đời bình yên, nhưng triều đình sóng ngầm cuộn chảy, thế cuộc đâu phải điều ông có thể khống chế?
Bánh xe lăn qua phiến đá xanh, trong tiếng lóc cóc lộc cộc, Thượng Quan Thời Vu nhìn những chiếc đèn lồng vụt qua ngoài cửa sổ, những tia ánh sáng trong đáy mắt nàng chập chờn như hai luồng suy nghĩ đang giằng xé trong lòng.
Một bên, lễ giáo răn nàng phải làm một Nữ phó đoan trang tự chủ, tránh xa người kia mới giữ cho người kia được an toàn. Một bên, dục vọng giục nàng phải khóa chặt người kia trong vòng tay, điên cuồng độc chiếm.
Canh năm vừa điểm, cánh cửa gỗ sơn đỏ của Quận vương phủ hé mở.
Búi tóc của Tề Nguyệt đã chỉnh tề trong trụ bạc, thường phục huyền sắc khoác ngoài ngoại bào đỏ thẫm, vó ngựa Xích Ca phi nước đại đến phủ Nam Minh.
Xuống ngựa, bước chân đạp nhanh lên bậc đá, nhưng vừa tới cổng đã bị một bóng người quen thuộc chặn lại.
"Sớm thế?" Thượng Quan Thời An mặc áo gấm trắng ngà, mái tóc nửa búi nửa xoã, rõ ràng cũng vừa mới thức dậy.
Y chặn đường nàng, nàng nhíu mày, ánh mắt xuyên qua vai y để nhìn vào trong phủ: "Ta có việc gấp, cần gặp Vu tỷ tỷ."
Cảm giác đau đớn do bị quạt xương đánh mạnh vào bàn tay đêm qua vẫn còn, nhưng so với điều đó, nàng còn sợ hãi hơn trước đôi mắt đầy sương lạnh kia.
"Việc gì gấp?" Thượng Quan Thời An khẽ cười, quạt gõ nhẹ lên vai nàng. "Vậy càng tốt, ta cũng có việc gấp muốn hỏi huynh." Y tiến thêm một bước, hạ giọng: "Đêm qua huynh có dò được ý tứ của Đoàn tiểu thư không?"
Gió sớm thổi rơi giọt sương còn đọng trên mái hiên, rơi vào cổ Tề Nguyệt, khiến nàng giật mình nhớ lại ngón tay Đoàn Mị Vi bẻ gãy đóa hải đường đêm qua và những lời mập mờ kia.
"Nàng ta nói..." Tề Nguyệt lơ đãng. "Đợi ngày Thất tịch sẽ nói rõ ý tứ."
Ánh mắt Thượng Quan Thời An lóe lên một tia thất vọng, chiếc quạt 'soạt' một tiếng, khép lại: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Y nhìn quầng thâm nơi đuôi mắt Tề Nguyệt, hiểu ra, cười nhẹ: "Đừng có nói là cả đêm huynh không ngủ, đợi trời sáng để chạy đến đây tìm a tỷ ta?"
Tai Tề Nguyệt đỏ lên, đang định phản bác, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang tới từ trong phủ. Hai người cùng quay đầu, chỉ thấy Hoà Cát bưng hộp thuốc từ hành lang đi ra.
"Quận vương đến không đúng lúc rồi." Hoà Cát cúi chào. "Tiểu thư đã vào cung dạy Thái tử, từ sáng sớm tinh mơ rồi."
Thượng Quan Thời An nhướn mày nhìn Tề Nguyệt: "Xem ra có người phí công chạy đến đây rồi." Y chợt nhớ ra điều gì, quạt gõ vào lòng bàn tay, nói khẽ: "Nếu thế, ngày Thất tịch nhớ phải đi gặp Đoàn Mị Vi."
Tề Nguyệt chán nản, miễn cưỡng đáp một tiếng, ánh mắt vẫn dán vào hành lang sâu thẳm trong phủ, ánh sáng ban mai kéo bóng nàng đơn độc rải trên phiến đá xanh.
"Này!" Thượng Quan Thời An dùng quạt chọc vào vai nàng. "Đã nghe rõ chưa?"
"Biết rồi." Tề Nguyệt gạt chiếc quạt ra.
Thượng Quan Thời An nhìn bóng lưng người kia rời đi, bỗng cao giọng: "Trường Lăng! Nếu a tỷ ta hỏi, đừng có nói rằng ta nói với huynh a tỷ thực ra vẫn còn trong phủ nhé!"
Tề Nguyệt quay phắt, ánh sáng ban mai chiếu thẳng vào đôi mắt đột nhiên sáng rực của nàng, y thấy như hai ngọn lửa bỗng chốc bùng lên. Y cười lớn quay gót đi vào phủ, cố ý ném chiếc quạt ra phía sau lưng, quạt đáp xuống rơi ngay dưới chân Hoà Cát: "Đi mà nói với tiểu thư nhà ngươi, bản công tử không có nói gì cả!"
Hoà Cát nhặt chiếc quạt trên đất lên, do dự nhìn Tề Nguyệt, cuối cùng chỉ nói khẽ: "Quận vương, xin ngài hãy về đi, tiểu thư hôm nay... thực sự không tiện tiếp khách."
Tề Nguyệt mím môi, nhìn vào hành lang sâu thẳm trong viện. Sương sớm chưa tan, lầu gác phía xa mờ ảo như cách một lớp màn mỏng, không nhìn rõ.
Nàng muốn gặp người, dù chỉ là một cái nhìn từ xa, dù người vẫn lạnh lùng xa cách. Nhưng trong viện chỉ có yên tĩnh, không có một tiếng bước chân.
"Nàng... có khỏe không?" Giọng Tề Nguyệt nhẹ đến mức gần như bị gió sớm thổi tan.
Hoà Cát do dự như có điều gì muốn nói, rốt cuộc không dám nói nhiều, chỉ khẽ lắc đầu: "Quận vương bảo trọng."
Bảo trọng? Không có Vu tỷ tỷ, ta bảo trọng thế nào?Tề Nguyệt quay người đi khỏi hành lang, đi về phía cổng phủ, Xích Ca dường cũng như cảm nhận được sự thất vọng của nàng. Vó ngựa bước chậm hơn lúc đến, tiếng vó nện trên đường, con phố vắng vẻ càng thêm rõ ràng.
———
Ngày hôm sau, giờ Dần ba khắc.
Hoa trước Đông viện phủ Nam Minh vẫn còn đọng sương đêm, tiểu đồng canh đêm dụi dụi mắt, thấy bóng người áo đỏ đã đứng đó từ lâu.
Ngày hôm sau đó nữa, Tề Nguyệt lại tới đứng ngoài viện, vạt áo ướt đẫm sương sớm, ngẩng đầu, ánh sáng ban mai từ khe mây chiếu xuống, rọi lên gương mặt hơi tái của nàng.
"Hôm nay Tiểu thư..."
"Phải chuẩn bị bài cho Thái tử?" Tề Nguyệt ngắt lời Hoà Cát, khóe miệng vẽ lên một nụ cười đắng.
Mấy ngày nay rồi, nàng luôn mang đủ loại lý do để tới đứng trước cửa viện, nhưng lần nào cũng đều bị Hoà Cát mang đủ cách ra để từ chối.
Trong lòng nàng đã hiểu rõ ràng là người kia ra lệnh không gặp. Tất cả chẳng phải đều bắt đầu từ ngày Hoàng thượng bảo mình đưa nàng về đấy sao? Từ ngày đó, cánh cửa này đã không còn mở ra cho nàng nữa.
Nam nữ khác biệt, hôn ước, những chuyện này đã xuất hiện từ ba năm trước, nàng đâu còn là đứa trẻ ba tuổi, làm sao dễ dàng bị lừa như thế?
Nhưng tại sao bây giờ lại như vậy? Nếu là tránh né, sao lại phải đến mức này?
Năm ngày liên tiếp, từ lúc sương sớm đã có bóng người áo đỏ đã đứng đợi ngoài viện.
Hoà Cát mở cổng viện, nhìn thấy trên bậc đá có một hộp đồ ăn bằng sứ, mở ra xem, thì là món bánh hạnh nhân còn nóng hổi, dưới đáy bát có một mảnh giấy.
'Thươ
ng hàn luận' viết, món này có thể giúp an thần.Ngày thứ bảy, ánh sáng ban mai lại như thường lệ xuyên qua hành lang, chiếu bóng hình Tề Nguyệt lên cánh cửa đóng chặt. Hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu trắng, dáng người cao gầy khiến chiếc áo có chút rộng, trên eo vẫn đeo chiếc ngọc bội Thượng Quan Thời Vu tặng năm xưa.
Đầu ngón tay lơ lửng trên vòng cửa rất lâu, cuối cùng khi chạm tới, chỉ là một động tác nho nhỏ để phủi đi những cánh hoa rơi trên vòng đồng.
Sương sớm đọng trên bậc đá, phản chiếu ánh sáng ban mai của ngày thứ mười.
Thượng Quan Thời Vu ẩn mình trong một góc khuất nơi lầu gác, đầu ngón tay lướt trên lớp băng gạc ở cổ tay, vết thương mới đóng vảy lại lần nữa bị nàng cào rách, máu thấm ra, nhuộm đỏ tấm lụa trắng.
Trông thật là giống sợi chỉ đỏ phai màu trên thắt lưng người kia.
Năm đó, tiết Đoan Ngọ, khi nàng cầm sợi chỉ đỏ, mạch cổ tay Tề Nguyệt đập mạnh trong lòng bàn tay nàng, hơi ấm xuyên qua sợi chỉ đỏ như dòng lửa đốt cháy đầu ngón tay.
Thiếu nữ ngẩng mặt, hỏi nàng: "Vu tỷ tỷ, sợi chỉ này có thể buộc người ta lại cả đời không?" Khi hỏi câu ấy, ánh sáng ban mai lưu chuyển trong đôi mắt hổ phách, chói chang đến mức suýt khiến nàng rơi lệ.
"Tiểu thư..." Giọng Hoà Cát vang lên ngoài cửa. "Hôm nay Quận vương mặc áo màu chàm..."
Lời chưa dứt, dưới lầu đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc, nhẹ hơn, chậm hơn mọi khi, như sợ kinh động điều gì. Thượng Quan Thời Vu nắm chặt song cửa, mảnh gỗ xước đâm vào lòng bàn tay cũng không hay biết.
Tại sao? Tại sao ngườ
i không còn đeo ngọc bội ta tặng nữ
a?Hôm nay đúng là Tề Nguyệt không đeo ngọc, sợi chỉ đỏ phai màu chỉ buộc lỏng lẻo trên eo, càng thêm nổi bật áo màu chàm tối tăm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu gác, tấm rèm trúc Hương Phi ở đó khẽ lay động, lộ ra một tia ánh sáng.
Ngườ
i ở
đó, phải không? Cũng như
mườ
i ngày qua, lặng lẽ nhìn ta chờ
đợ
i trong vô vọng. Gió sớm lướt qua chiếc khóa ngọc bội trống không của Tề Nguyệt, đây là lần đầu tiên nàng tháo chiếc ngọc bội ấy ra kể từ ba năm trước người kia tự tay đeo lên cho nàng. Chiếc ngọc bội màu mỡ dê do Thượng Quan Thời Vu tự tay buộc, trên đó khắc hai chữ 'Bình an'.
"Quận vương." Hoà Cát cúi chào mắt hơi đỏ. "Tiểu thư, nàng..."
"Hôm nay phải chuẩn bị bài mới cho Thái tử?" Tề Nguyệt cười nhẹ, giọng khàn đến nỗi không thành tiếng, nàng phủi giọt sương trên cánh hoa, nước đọng trên đầu ngón tay kết thành chấm sáng nhỏ. "Hay là..."
Xem ra đến một cái cớ
mà Vu tỷ tỷ giờ
cũng lườ
i nghĩ rồi.Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng "ầm", như có vật gì nặng rơi xuống. Tề Nguyệt theo bản năng lao tới ngưỡng cửa , nhưng bước đến bước thứ ba lại cứng ngắc, dừng lại. Mộc Cát lao tới, giang hai tay dùng hết sức bình sinh để chặn lại, nước mắt lã chã rơi:
"Quận vương! Quận vương, xin người ngàn vạn lần đừng vào... nếu không tiểu thư sẽ phạt nô tỳ thật nặng!"
Tề Nguyệt không thể hiểu nổi, thấy Hoà Cát mếu máo mới loạng choạng lùi lại, sợi ngũ sắc phai màu trong gió đung đưa.
Năm đó, tiết Đoan Ngọ, đầu ngón tay mát lạnh của Thượng Quan Thời Vu lướt qua làn da phía trong cổ tay nàng, làm vành tai nàng đỏ hồng còn rực rỡ hơn ráng chiều.
Trong lầu, Thượng Quan Thời Vu ngã ngồi bên cửa sổ. Nghiên mực đổ nghiêng làm vấy bẩn tà váy ngà, mực chảy theo khe nứt trên sàn nhà như vết thương lòng đang rỉ máu.
Khi tiếng bước phía dưới hoàn toàn biến mất, Hoà Cát lại bưng hũ sứ bước vào, thấy có máu chảy ra từ khoé miệng chủ tử mình. Đôi môi nàng đã bị chính nàng đã cắn túa máu, khi đưa tay lên lau, máu tươi dính vào ngón tay nàng, để lại dấu ấn trên áo như hồng mai đỏ thắm.
Dưới đáy hũ sứ có mảnh giấy, mực còn tươi.
'Kim quỹ yếu lượ
c' chép, mật ong có thể chữ
a lành vết thươ
ng.Nét chữ vẫn mạnh mẽ nhưng nét cuối hơi run rẩy, như thể người cầm bút đột nhiên xúc động. Thượng Quan Thời Vu nắm chặt mảnh giấy, không muốn buông ra.
———
Tề Nguyệt hồi phủ, nhìn chiếc khóa ngọc bội trống không trên eo mình mà thẫn thờ.
Liên Trúc vội vàng lên đón: "Quận vương, An Quảng vương phủ vừa sai người tới đưa thiếp mời, mời ngài trưa nay qua phủ ăn trưa đàm đạo."
Nàng tiếp nhận tấm thiếp mời viền vàng, đầu ngón tay dừng lại trên ấn của Tề Trạm.
Lời cảnh cáo của Thượng Quan Thời Vu vẫn văng vẳng bên tai.
"Chuẩn bị ngựa." Cuối cùng cũng mở miệng.
Trong chính đường phủ An Quảng, Tề Trạm đứng chắp tay sau lưng, suy nghĩ. Thấy người đến, khóe miệng hắn nhếch lên:
"Thất thúc còn tưởng phải sai người đến phủ bắt con đi nữa kia!"
"Thất thúc nói đùa." Tề Nguyệt hành lễ, ánh mắt liếc thấy bóng dáng Mộ Dung Cẩn vội vã nấp ở hành lang.
Qua ba tuần trà, Tề Trạm gõ gõ mặt bàn: "Nghe nói gần đây con nhiều lần bị người ta từ chối?"
Tề Nguyệt khẽ run, nước trà văng lên vạt áo. Bèn cố mà bình tĩnh đặt chén trà xuống: "Thất thúc nghe ai đồn bậy rồi, mấy ngày nay con chỉ có đi tìm Thời An mà thôi."
Tề Trạm không đáp, ngẩng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, bỗng cười: "Giữa trưa rồi, dùng bữa thôi."
Tề Nguyệt theo Tề Trạm bước vào nhà ăn trong phủ, trên bàn gỗ tử đàn đã bày đầy sơn hào hải vị. Ánh mắt nàng quét qua bàn tiệc, bỗng mở miệng: "Thất thúc, Thành nhi đâu?"
Tề Trạm cầm đôi đũa ngọc lên, thản nhiên nói: "Mấy ngày nay nó ở Quốc Tử Giám, dùng bữa trưa cũng ở đó luôn."
Tề Nguyệt khẽ phủi vết trà trên tay áo, trong lòng chợt thoáng hiểu ra.
Vu tỷ tỷ thờ
i gian gần đây có lẽ cũng vậy phải không? Sớm đi tối về, tránh tất cả những khoảnh khắc có thể gặp mặt.
Ánh mắt nàng hơi tối lại, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, không nói thêm lời nào.
"Mời Quận vương ngồi." Mộ Dung Uyên nói dịu dàng, "Cẩn nhi, còn không mau rót trà cho Quận vương?"
Mộ Dung Cẩn vội vàng đứng dậy, váy áo lướt qua đầu gối Tề Nguyệt, tay cầm ấm trà nặng có chút chênh vênh, nước trà đổ xuống chén bắn ra vài giọt, rơi trên mu bàn tay Tề Nguyệt.
"Ôi!" Mộ Dung Cẩn thốt lên, gò má đỏ ửng, "Quận vương tha tội, thiếp..."
Tề Nguyệt nhìn cô nàng, "Không sao." Rồi rút tay về, ngón tay quệt qua lau đi giọt nước.
"Trường Lăng." Tề Trạm bất chợt lên tiếng, đôi đũa chạm vào mép bát.
Hắn gắp một miếng cá diếc cho vào bát Tề Nguyệt, "Nếm thử món này, sáng nay cá diếc mới được chở từ Giang Nam về đấy."
"Đa tạ thất thúc."
Cá vào miệng, thịt mềm tan nhưng vô vị như sáp. Trong bữa ăn chỉ nghe thấy tiếng đũa bạc chạm vào bát sứ, tiếng Mộ Dung Cẩn nắm chặt khăn tay, và...
Ta nhớ
ngườ
i lắm, Vu tỷ tỷ.Ý nghĩ bất chợt hiện lên khiến Tề Nguyệt suýt đánh rơi đũa, nàng cúi đầu nhìn vệt máu trên mang cá trong bát, chợt nhớ đến miếng vải băng thấm máu trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu.
Tề Trạm liếc nhìn Mộ Dung Cẩn, đôi mắt hơi tối lại.
Đôi đũa khẽ gõ nhẹ vào thành bát, Tề Nguyệt lại cúi đầu dùng bữa, nhưng cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Mộ Dung Uyển gắp cho Tề Trạm một miếng ngỗng ướp phẩm hồng: "Vương gia mau thử món này đi, thiếp đã dặn dò nhà bếp làm theo khẩu vị của ngài."
Nhưng Tề Trạm thậm chí chẳng thèm nhìn miếng ngỗng, lại đẩy một đĩa mơ ngâm mật đến trước mặt Tề Nguyệt: "Hồi nhỏ con thích món này nhất."
Mơ ửng ánh hổ phách, nhưng Tề Nguyệt lại nhớ đến hôm đó ở thủy tạ Thượng Quan Thời Vu tựa vào lan can, đầu ngón tay kẹp miếng chà là ngâm đường lấp lánh dưới ánh nắng xế chiều.
Khi người kia đưa miếng mơ đến, đầu ngón tay chạm vào môi nàng...
"Đa tạ Thất thúc."
Tề Nguyệt vô hồn, gắp một quả mơ, vị chua ngọt tan ra trong miệng nhưng lại nếm ra toàn đắng chát. Trong ánh mắt liếc trộm của Mộ Dung Cẩn, vẻ thất thần của Tề Nguyệt như sợi tơ rung động trên mạng nhện.
Bữ
a cơ
m này, rốt cuộc mình còn phải chịu đự
ng bao lâu nữ
a?—— Hết chương 21 ——
Nhà đài nói: Không gặp nhau vẫn bùng nổ chemistry, đôi này dữ 🙏