[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 20: GẦN MÀ LẠI XA



Gió đêm thổi qua hành lang, tiếng nhạc trong điện vẳng ti, khiến nơi này càng thêm tĩnh lặng.

Bình Nguyên vương thắng trận khải hoàn.

Ngày hôm ấy, hai bên con phố dài đông nghịt chúng dân ngóng chờ, lụa màu và túi thơm như mưa rơi về phía đoàn Kỵ mã.

Đêm hôm ấy, thành Lạc Dương rực rỡ đèn hoa, tiếng trống khải hoàn vẫn chưa dứt, vang vọng trời xanh. Điện Khánh Hòa càng thêm sáng rỡ, tiếng tơ tiếng trúc du dương văng vẳng.

Tề Nguyệt một thân thường phục với ngoại bào đỏ thẫm đứng ở góc điện, âm thầm nhìn quanh đưa mắt qua đám đông để tìm kiếm bóng hình nàng ngày đêm mong nhớ.

Trong chốn yến tiệc rộn ràng ấy, khi thấy bóng áo trắng ngà kia, nàng cảm thấy ánh sáng phản chiếu từ những con rồng vàng uốn lượn trên cột điện làm cho mắt đau nhức.

Thượng Quan Thời Vu mặc một bộ váy màu trắng ngà, trước vạt áo thêu bóng trúc chỉ bạc, trên tóc cài trâm ngọc xanh, giữa chốn náo nhiệt mà thấy như tiên nữ lạc vào đây. Tề Nguyệt hít một hơi sâu, từ từ bước qua đám đông, mặc kệ cung nhân thi lễ với mình. Khi sắp đến gần, ánh mắt Thượng Quan Thời Vu chợt liếc qua, bắn về phía nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, cả điện huyên náo bỗng chốc đóng băng.

Tề Nguyệt thấy đôi mắt lưu ly của nàng nhìn mình, dù phản chiếu ánh đèn rực rỡ ấm áp, nhưng nơi đó không có chút nhiệt độ, tựa hồ nước lạnh giữa núi tuyết đóng băng. Bước chân cũng liền như bị sợi dây vô hình trói buộc, nàng đứng chôn chân tại chỗ, khói hương từ lư trầm vàng ròng bay ra, khiến cổ họng đắng nghẹt.

Đèn nến chiếu điện Khánh Hòa sáng như ban ngày, Tề Nguyệt định lui bước quay lưng thì bên cạnh thoảng mùi hương mộc lan thanh nhã. Một thiếu nữ mặc váy màu hoa sen dịu mắt đang e ấp đứng dưới ánh nến, chiếc trâm bạc hình bướm đuổi hoa trên tóc khẽ rung.

"Thỉnh an Trường Lăng Quận vương." Giọng thiếu nữ nhỏ như muỗi, "Tiểu nữ là Mộ Dung Cẩn, thân muội của An Quảng Vương phi, từng... may mắn được xem Quận vương gia vẽ tranh."

Ánh mắt Tề Nguyệt vẫn dán vào bóng trắng ngà nơi xa, nàng lơ đãng gật đầu, lịch sự: "Mộ Dung tiểu thư."

Mộ Dung Cẩn siết chặt chiếc khăn thêu trong tay, khi ngẩng lên lại chạm đôi mắt màu của Tề Nguyệt nhìn mình, lạnh như suối mùa đông, khiến nàng vội vàng cúi đầu.

"Bức họa mỹ nhân ngày ấy của Quận vương điện hạ..." Giọng thiếu nữ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như lặng đi.

Bên kia điện, Thượng Quan Thời Vu nhận chén rượu mừng của Thường Dương vương, đầu ngón tay ngọc đặt trên miệng chén sứ xanh, chẳng thèm liếc nhìn. Thế nên, không có ai thấy, chén rượu ấy đã bị nàng nắm đến chặt cứng, nóng lên. Dưới ánh đèn đuốc, khóe môi nàng nở nụ cười đoan trang khi tiếp rượu, nhưng bên tai ù đi chẳng nghe thấy một lời khách sáo hỏi han.

Trong khoé mắt nàng, chiếc váy màu hoa sen gần như kề vào ngoại bào đỏ thẫm, và khi thiếu nữ ngẩng mặt thì chuỗi ngọc trên trâm nàng quét qua ống áo Tề Nguyệt, như thể dây leo quấn quanh thân cây.

"Nữ phó?" Thường Dương vương nhẹ giọng.

Hai chén rượu khẽ 'cách' một tiếng, Thượng Quan Thời Vu mặt không đổi sắc, uống cạn chén rượu, cảm giác bỏng rát nơi cổ họng dần trôi vào trong lòng.

"Quận vương gia đang nhìn gì vậy?" Mộ Dung Cẩn theo ánh mắt nàng nhìn phía xa xa.

"Không có gì." Tề Nguyệt thu lại ánh mắt, lại nhưng thấy thiếu nữ đưa tới bên mặt mình một chiếc khăn tay thêu hoa sen, "Trên trán ngài... đổ mồ hôi."

Chưa kịp phản ứng, phía xa bỗng vang lên tiếng đũa ngọc rơi. Thượng Quan Thời Vu vẩy tay ra hiệu cho cung nữ thay đồ đũa, cười mỉm với người bên cạnh.

"Nữ phó thấy không khoẻ?" Thường Dương vương hơi nghiêng người, hỏi nàng, vẫn giữ khoảng cách hợp lễ.

"Rượu có chút nồng mà thôi." Thượng Quan Thời Vu nâng khăn lau khóe miệng.

Tiếng sáo tiếng trúc bỗng chuyển gấp, tay áo của vũ nữ như mây trôi lướt qua giữa điện. Nhân lúc mọi người phân tâm, Thượng Quan Thời Vu ngẩng lên nhìn. Đáy mắt lạnh giờ cháy lên ngọn lửa âm ỉ, một ngọn lửa muốn bùng lên, đốt vào mặt Tề Nguyệt.

Mộ Dung Cẩn vẫn đang nói nhỏ điều gì bên tai, Tề Nguyệt đột nhiên lùi nửa bước. "Tiểu thư thứ lỗi."

Xuyên qua lớp lớp người, sau tấm rèm buông ở góc điện, Tề Nguyệt nhìn quanh rồi lẻn vào, gấp gáp nắm lấy bàn tay ngọc cầm quạt, cũng lập tức nhìn thấy vết thương mới trên cổ tay đối phương. Nhịp tim nàng nhảy loạn xạ như.

Gió đêm thoảng vào, cuốn rèm bay, mùi hương phấn lạ từ ngoại bào của Tề Nguyệt bay ra, hòa vào hương trầm, càng thêm nhức mũi.

"Vương gia giữ tự trọng."

Thượng Quan Thời Vu không cho Tề Nguyệt cơ hội mở miệng, nàng mạnh mẽ rút tay lại, "Ta không phải là tiểu nữ Mộ Dung thị để mà Vương gia..." Nàng mỉm cười quỷ dị, môi đỏ hé mở, thốt ra lời lạnh tanh như máu, "Vô phép tắc."

Bàn tay bị hất đi của Tề Nguyệt lơ lửng giữa không trung, "Vu tỷ tỷ, rõ là..."

"Ta không biết." Thượng Quan Thời Vu ngắt lời, "Cũng không muốn biết."

Lời chưa dứt, Tề Nguyệt đột nhiên tiến lên một bước, áo choàng đỏ giam Thượng Quan Thời Vu giữa lan can chạm hoa và chính mình.

Trong ánh đèn, nàng có thể thấy rõ ngọn lửa trong mắt Tề Nguyệt, đếm được từng sợi lông mi rung rinh vì thở gấp. Hơi thở ấm áp phả qua, gợn lên một cơn rùng mình.

"Vậy tại sao lại ra đây đứng?" Ánh mắt Tề Nguyệt dừng trên khuôn mặt nàng, giọng khàn khàn, "Tại sao tránh không gặp ta?"

Khuôn mặt luôn rạng rỡ giờ đầy ủy khuất, đôi mắt hổ phách phủ sương phản chiếu hình ảnh Thượng Quan Thời Vu đang nhíu mày.

Mà Tề Nguyệt không hiểu, chỉ mới trước đó người này còn chải tóc cho nàng bên thủy tạ, ngón tay mềm mại xuyên qua tóc. Rồi còn lo lắng nàng không nghe lời, giận dữ cắt hết hoa hải đường trước cửa sổ, mà thoáng chốc lại trở nên lạnh lùng như thế?

Thượng Quan Thời Vu bám vào lan can, móng tay khắc lên lớp sơn đỏ mấy vệt trắng, nàng cắn môi mình tới mức thoáng có vị tanh lan ra trên đầu lưỡi.

Quyết tuyệt, nàng sẵng giọng: "Đang ở trong cung, ngươi muốn làm gì ta?"

Tề Nguyệt như tỉnh mộng, lùi nửa bước, ngọn lửa trong mắt dần nguội lạnh.

Tiếng sênh tiêu ngoài điện thoáng vọng vào, nhắc nhở nơi đây còn tồn tại lễ nghi, thân phận, cùng tờ thánh chỉ màu vàng tươi kia.

Thượng Quan Thời Vu nhân cơ hội thoát khỏi sự vây hãm, ống tay áo trắng ngà lướt qua lòng bàn tay Tề Nguyệt, để lại một vệt máu ẩm lạnh.

Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng xướng: "Hoàng thượng đến!"

Mọi người vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Tề Tuần bước vào chậm rãi, ánh mắt như chim ưng quét qua đám đông, dừng lại một chút giữa Tề Nguyệt và Thượng Quan Thời Vu.

"Bình Nguyên vương lần này dẹp loạn Ký Châu, thực là xứng danh trụ cột triều đình." Tề Tuần dựa vào long ỷ, giọng khen ngợi.

"Ban cho Bình Nguyên vương một thanh kim đao, thăng làm Trấn Bắc tướng quân."

"Tạ ơn hoàng thượng!"

Đoàn Thiệu quỳ xuống tạ ơn, tiếng nói đánh thức suy nghĩ của Tề Nguyệt. Nàng nhấp ngụm rượu, ánh mắt lướt qua bàn yến tiệc.

Trưởng nữ của Đoàn Thiệu, Đoàn Mị Vi ngồi bên cha, xoa xoa chén rượu, khuôn mặt kiều diễm rực rỡ như hoa đào tháng ba rõ ràng đang phân tâm.

Chén rượu mạ vàng khẽ gõ lên trên bàn, Tề Nguyệt nhìn bóng lưng Đoàn Mị Vi rời tiệc, cũng chợt nhận ra mình đã quên việc đã hứa với Thời An. Nàng vô thức nhìn sang phía đối diện, nơi Thượng Quan Thời Vu đang ngồi bên cạnh Nam Minh vương Thượng Quan Tín Vinh.

Người kia đang cúi đầu nói chuyện với phụ thân, mày ngài mắt phượng ngay đấy, nhưng xa như cách biệt tầng mây.

Tề Nguyệt uống cạn chén rượu, nhân lúc thị tùng rót thêm rượu, đứng dậy, lặng lẽ rời tiệc.

Theo bóng lưng nàng, ánh mắt người kia ánh lướt qua ghế trống, đôi mắt ưu ly phản chiếu ánh nến, chập chờn khiến người ta không hiểu.

Thượng Quan Tín Vinh như nhận ra điều gì, hơi nghiêng đầu, "Vu nhi?"

Thượng Quan Thời Vu rót đầy chén rượu, nâng tay áo che đi rồi uống cạn.

"Phụ thân, con xin tạm lánh một lát."

Ông gật đầu, "Đi đi, đừng lâu quá." Ánh mắt trải đời lướt qua những chiếc đèn cung đung đưa ngoài điện, trong lòng thoáng hiện ý nghĩ sâu xa.

Trong điện, tiếng tơ trúc vẫn réo rắt, tôn tử đại thần thoả sức ăn uống, mà ngoài điện tĩnh lặng không tiếng động, đèn cung đong đưa.

Tề Nguyệt đi dọc hành lang, rẽ một khúc, tới một nơi vắng người, chỉ có những tên lính canh đứng như tượng dưới vài chiếc đèn đung đưa trong gió.

Đoàn Mị Vi đang tựa vào lan can, một thân váy dài màu đỏ hoa lựu, ống tay rộng nổi hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng. Ngón tay đẹp đẽ nghịch một đóa hải đường vừa hái, nghe tiếng bước chân cất lên sau lưng, không ngẩng đầu mà hỏi: "Quận vương theo ta làm gì?"

Giọng nói thoáng men rượu vì say hòa vào hương hoa bay tới tai, Tề Nguyệt dừng chân lập tức, "Sao Đoàn tiểu thư biết là ta?"

"Tiếng bước chân." Đoàn Mị Vi quay đầu, đôi mắt như có sóng dưới ánh trăng. "Bước chân của Quận vương nhẹ hơn người khác, nhưng không phải cái nhẹ giống với người luyện võ cố ý kiềm sức, ta nghe một lần là nhớ."

Tề Nguyệt không ngờ Đoàn Mị Vi lại tỉ mỉ như vậy, nàng suy nghĩ một lát, lại gần và đi thẳng vào vấn đề.

"Mạn phép cho hỏi, Đoàn tiểu thư liệu có biết chuyện lệnh tôn có ý định kết thông gia với Nam Minh vương phủ?"

Đoàn Mị Vi dừng tay.

Gió đêm thổi qua hành lang, tiếng nhạc trong điện vẳng tới, khiến nơi này càng thêm tĩnh lặng.

"Biết." Nàng bỗng cười, đóa hải đường trong tay gãy làm đôi, cuống hoa rỉ nhựa, để lại vệt đỏ trên ngón tay khi hoa bị ném đi. "Chẳng phải là gả ta cho Thượng Quan Thời An sao?"

"Đoàn tiểu thư có nguyện ý không?"

Đoàn Mị Vi nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên tiến lại gần, "Quận vương quan tâm tới hôn sự của ta đến vậy?"

Mùi rượu hòa với hương hoa phả vào mặt, Tề Nguyệt vô thức lùi lại, "Việc này liên quan đến tôn thất, đương nhiên quan trọng."

Đoàn Mị Vi nhìn nàng một lúc, bỗng quay đầu nhìn ra xa những ánh đèn, "Nguyện ý thì sao, không nguyện ý thì sao? Phụ nữ trong thiên hạ, tất cả đều chỉ là những quân cờ trên bàn cờ."

Tề Nguyệt lùi nửa bước, lưng chạm vào cột lạnh lẽo: "Bình Nguyên vương coi tiểu thư như ngọc như châu, nếu tiểu thư không muốn..."

"Không muốn thì sao?"

Đoàn Mị Vi đột nhiên áp sát lại càng gần, mũi giày hoa chạm vào mũi hài của Tề Nguyệt, vòng tay vàng khảm ngọc va vào ngọc bội trên eo nàng, ngón tay đẹp chỉ vào cổ áo đỏ thẫm. "Thì để Thượng Quan Thời An noi gương Quận vương... đêm khuya tới cửa tìm Vương phi tương lai?"

Ánh trăng chiếu xuống hai bóng người sát vào nhau.

Đoàn Mị Vi liếc nhìn thân váy trắng ngà nơi xa, cố ý áp sát tiến thêm nửa bước nữa, môi đỏ áp vào tai Tề Nguyệt:

"Nói đi... nếu Thượng Quan nữ phó nhìn thấy thì sẽ như thế nào?"

"Nàng sẽ ghen chứ?"

Gió đêm bỗng mạnh lên, đèn cung treo trên hành lang đung đưa, tiếng nhạc từ yến tiệc vẳng tới hòa vào tiếng nước chảy tí tách.

Nơi tối tăm, khóm trúc Hương phi rung rinh.

Thượng Quan Thời Vu đứng lặng trong bóng trúc lốm đốm đó. Nàng vốn không nên đi theo, nhưng chân lại mất kiểm soát.

Giờ đây nhìn hai bóng người dưới ánh trăng gần như dính vào nhau, bàn tay trong tay áo từ từ siết lại, chiếc quạt trong tay kêu răng rắc, thấy hơi thở hỗn loạn như hoa hải đường vừa rơi xuống từ tay Đoàn Mị Vi.

Tề Nguyệt tránh sang một bước, nghiêng đầu, môi Đoàn Mị Vi suýt chạm vào tai nàng.

"Đoàn tiểu thư say rồi." Nàng đưa tay ngăn cách, đẩy người ra, giọng lạnh lùng. Ánh mắt vô thức đưa về phía khóm trúc Hương Phi lại chỉ thấy bóng trúc đung đưa lay động.

Đoàn Mị Vi bị cái đẩy mạnh làm cho loạng choạng, phải vịn lan can, nhìn vẻ tránh né của Tề Nguyệt bỗng cười khẽ: "Vương gia căng thẳng làm gì?"

"Ta chỉ tò mò..." Nàng cố ý kéo dài giọng ra, ngón tay vân vê tua ngọc trên eo, "Nếu Nữ phó đại nhân mà nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy thì sẽ nghĩ gì?"

Tề Nguyệt nhíu mày, nhìn nụ cười say của Đoàn Mị Vi lúc này như mèo đang săn mồi, móng vuốt đã kề cổ con mồi mà vẫn đùa giỡn tiêu khiển.

"Đoàn tiểu thư thận trọng lời nói." Tề Nguyệt trầm giọng hẳn, "Đừng có làm hỏng thanh danh người khác."

"Thanh danh?" Đoàn Mị Vi bỗng ngửa mặt cười to, chuỗi ngọc trên trâm vàng quét qua khóe, "Quận vương đến tìm Nữ phó lúc nửa đêm, có từng bao giờ nghĩ cho thanh danh của nàng hay không?"

Khóm trúc rung mạnh trong bóng tối.

Đèn cung bị gió đêm thổi tắt, khi Tề Nguyệt rẽ qua hành lang đã thấy Đoàn Nghị đứng đó, tựa vào cột sơn đỏ.

"Tham kiến Trường Lăng quận vương." Giọng nói châm chọc, "Chiếc đai lưng của Quận vương đẹp quá nhỉ."

Khi đầu ngón tay hắn vươn ra sắp rờ vào đai lưng, Tề Nguyệt quay người né tránh.

"Đoàn công tử say rồi." Nàng giật lùi lại, vừa quay mặt đã thấy phả vào mặt mình mùi trầm hương quen thuộc. Tề Nguyệt giật mình, thấy người ấy chủ động bước về phía này.

"Đoàn công tử." Thượng Quan Thời Vu bước tới từ phía sau lưng Tề Nguyệt. "Trong điện Khánh Hòa có canh giải rượu, có cần ta sai người mang tới cho ngươi một chén không?"

Ánh mắt nhìn thẳng Đoàn Nghị.

Tiếng nói của Thượng Quan Thời Vu mang theo hơi lạnh khiến hắn tỉnh rượu, gượng gạo nở nụ cười, "Nữ phó đại nhân trêu đùa, tại hạ chỉ đang bàn việc học với Quận vương thôi."

"Thế à?" Thượng Quan Thời Vu mỉm cười, nhưng trong đôi mắt không một chút ấm áp, "Vậy xin Đoàn công tử bàn việc học sao cho có tự trọng, đừng khiến người khác hiểu lầm."

Đoàn Nghị bị ánh mắt lạnh lùng của nàng soi rọi, trong lòng dù có tức giận nhưng cũng không dám bộc phát, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay gót. Hắn đi qua Tề Nguyệt còn cố ý căng vai ra muốn huých vào nàng một cái thật mạnh, nhưng chưa kịp va vào nhau đã có một chiếc quạt xương xếp mở ra, chặn ngay cổ hắn.

"Ngươi!"

"Đêm tối." Thượng Quan Thời Vu rút quạt, thu lại, giọng nói còn lạnh hơn cả màn đêm, "Đoàn công tử cẩn thận bước chân."

Đợi đến khi bóng lưng lảo đảo kia biến mất ở cuối hành lang, Tề Nguyệt mới bước lên về phía Thượng Quan Thời Vu.

"Vu tỷ tỷ..."

Tiếng ngọc va vào đai lưng đột ngột cắt ngang lời nàng, Thượng Quan Thời Vu quay phắt hòng giữ khoảng cách giữa hai người, khiến bàn tay Tề Nguyệt vươn ra chỉ chạm vào bóng đêm mà thôi.

'Cạch' một cái.

Đầu quạt lạnh lẽo chống trên vạt áo Tề Nguyệt, nơi có một vệt son nhạt màu hồng đỏ, "Quận vương, y phục không chỉnh tề như vậy..."

Giọng Thượng Quan Thời Vu lạnh hơn cả xương quạt nhưng đầu ngón tay run nhẹ, mặt quạt mở ra mang theo làn gió nhẹ, thổi tan đi phần nào hương son phấn phảng phất trên áo Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt cúi đầu nhìn vật chống trên ngực mình, lại thấy vệt hồng trên áo, lòng chùng xuống, vừa định mở miệng giải thích mà Thượng Quan Thời Vu lại đột ngột lên tiếng, "Thật là làm cho Đoàn tiểu thư phiền lòng."

Vết hồng trên áo chói mắt kia như thiêu đốt con ngươi nàng, nàng cảm tưởng như đang nhìn tâm huyết của mình bị người khác nhuộm đen.

Tề Nguyệt muốn nắm lấy bàn tay đang buông thõng của nàng: "Lúc nãy ta..."

Đầu ngón tay vừa chạm vào cổ tay thon nhỏ đã cảm nhận được mạch đập hỗn loạn, Tề Nguyệt vô thức siết chặt năm ngón tay, nhưng ngay lập tức chiếc quạt xương đã đánh mạnh vào mu bàn tay nàng, như một đòn chí tử. Hạ thủ không hề lưu tình.

Một tiếng vang lên giữa hành lang vắng lặng, cảm giác rát trên da và nhói trong xương lan nhanh theo dây thần kinh lên tận tim.

"Quận vương lại quên quy củ rồi ư?" Giọng Thượng Quan Thời Vu lạnh hơn cả tuyết mùa đông, "Ở đây chỉ có Nữ phó và Quận vương."

"Được, vậy Nữ phó nói cho biết, tại sao Nữ phó trốn tránh bản vương?" Tề Nguyệt cố chấp.

"Nam nữ khác biệt." Từng chữ từng chữ như dao cứa vào chính mình, khi nàng ngẩng lên, ánh đèn lập lòe trong mắt vỡ tan thành sông ngân hà, "Ta là Thường Dương vương phi, sắp xuất giá. Quận vương, lý do này đã đủ chưa?"

Tề Nguyệt bỗng cười gằn, thấp giọng: "Nữ phó rõ ràng thân phận của ta."

Chẳng lẽ ngay cả tư cách muội muội, bây giờ mình cũng không có?

Vừa nói dứt lời liền sững người.

Ngón tay Thượng Quan Thời Vu thu lại trong áo, lúc nãy đánh mạnh đến mức tay của nàng cũng nhức lên.

"Quận vương, nên quay lại yến tiệc rồi." Nàng giằng ra rồi quay đi, chân váy lướt qua mũi hài Tề Nguyệt.

Bóng lưng Thượng Quan Thời Vu dần tan vào bóng tối, chỉ còn Tề Nguyệt đứng nguyên tại chỗ. Nàng chậm rãi đưa bàn tay lên, nơi ấy vẫn in hằn vết đỏ từ nan quạt quất vào cùng một sợi tóc đen không biết bị mắc lại từ lúc nào, đuôi tóc vẫn còn vương một chút hương trầm thủy.

——— Hết chương 20 ———


Nhà đài nói: Drama, một trời drama tình ái của cp chị dâu em chồng 🥲

Chương trước Chương tiếp
Loading...