[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 19: BÁT-NHÃ TÂM KINH



Ngoài ca sổ, cánh hoa hải đường cuối cùng đã rơi xuống.

Đông Các, Quốc Tử Giám.

Thượng Quan Thời Vu ngồi thẳng lưng trước án thư, cổ tay trong tà quan phục tím lấm tấm vài vết mực son, tựa cánh hồng mai rơi rải rác trên nền tuyết trắng.

"Điển cố Tấn Văn Công lui ba xá để tránh Sở, Thái tử nghĩ sao?"

"Cơ Trùng Nhĩ lui binh không phải vì sợ chiến, mà là để báo ân cứu nạn, giữ lấy chữ tín, lấy uy định bá." Thái tử Tề Chương ngẩng khuôn mặt non nớt lên, "Ta nhớ năm ngoái phụ hoàng giảm thuế khắp nơi, cũng là dựa trên đạo lý này."

"Điện hạ kiến giải rất hay." Nàng đưa mắt nhìn Tề Thành ngồi cuối phòng đang cúi đầu tập viết, hàng mi rủ xuống như chẳng màng đến cuộc đối thoại này.

Tiếng chuông đồng Quốc Tử Giám vang lên ba hồi, Thượng Quan Thời Vu khép lại cuốn Tả Truyện, áo tím phất qua án thư, mang theo hương mực thoảng nhẹ.

"Hôm nay giảng đến đây thôi." Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng khiến tất cả tông thất đệ tử trong điện nín thở. "Mai sẽ thi đề giải nghĩa tích 'Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yên'."

Thái tử Tề Chương, mười tuổi, hành lễ rồi dẫn thị độc rời đi, các tông thất đệ tử cũng lần lượt kéo nhau ra, duy chỉ có Tề Thành lề mề thu dọn rồi nán ở lại cuối cùng, đợi mọi người tan hết mới tiến lên.

"Nữ phó, xin đợi chút." Thiếu niên mười bốn vái chào một cái thật sâu, hạt minh châu trên ngọc quan ánh lên dưới ánh mặt trời, "Trò có chỗ chưa rõ, mong được chỉ giáo."

Thượng Quan Thời Vu khẽ gõ đầu ngón tay lên bìa sách, đã mấy ngày liền Tề Thành tìm cớ nán lại, đôi mắt hổ phách của thiếu niên kia chớp động, thật là quen thuộc.

"Điện hạ muốn hỏi gì?"

Tề Thành mở tờ giấy trong tay ra, trên đó chi chít chữ ghi chú. "Hôm qua Nữ phó giảng phải giấu tài trong thân, chờ thời quật khởi[1]. Trò ngu muội, không biết 'thời' này... nên làm sao để phán đoán?"

[1] Nguyên văn 'Tàng khí ư thân, đãi thi nhi động', t Chu Dịch.

Câu hỏi sắc bén, Thượng Quan Thời Vu cầm bút son viết lên giấy hai chữ 'quan thế'[2], nét bút vừa dứt, bỗng nghe tiếng bước chân ngoài điện cùng lời thông truyền the thé của thái giám.

[2] Thế trận của các phe cánh quyền lc.

"Hoàng thượng tới!"

Nàng vừa đặt bút đứng dậy đã thấy Tề Tuần bước vào điện, phía sau là Trường Lăng quận vương tiếp gót. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung rồi nhanh chóng tách ra, lướt qua.

"Thành nhi bái kiến Hoàng thúc." Tề Thành hành lễ, tư thế chuẩn mực không chê vào đâu được.

Ngón tay Tề Tuần lướt qua xấp bài thi trên án, móng tay ánh lên màu xám xanh nhợt nhạt không khỏe mạnh, ánh mắt dừng lại trên hai chữ 'quan thế' trên giấy trong giây lát. "Thành nhi học hành cần mẫn, trẫm rất vui lòng."

Rồi ho nhẹ hai tiếng, "Trên đường đến đây, trẫm hỏi Thái tử về học nghiệp, thấy nó nói chuyện đã tinh tường hơn dạo trước nhiều rồi."

Thượng Quan Thời Vu cúi đầu: "Thái tử điện hạ thông minh hơn người."

Tề Tuần không đồng ý cũng không phản đối, quay sang nói với Tề Nguyệt: "Trường Lăng không phải là muốn thỉnh giáo đôi điều sao? Vừa hay, trùng hợp lúc Nữ phó tan lớp."

Lời này như lưỡi dao mỏng đâm vào màng nhĩ, Tề Nguyệt giật mình.

Nàng nào có nói câu nào như thế đâu? Nhưng Hoàng đế đã phán, cũng đành tiến lên: "Thần... quả thật có vài thắc mắc."

"Vậy cứ tự nhiên." Tề Tuần đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người, "Thành nhi, theo trẫm đến Ngự Hoa Viên dạo chút."

Tề Thành ngoan ngoãn vâng lời, nhưng ánh mắt liếc nhìn Tề Nguyệt, thấy người kia đang cúi đầu, hàng mi dài che hết mọi cảm xúc.

"Mà Thượng Quan nữ phó giảng bài vất vả, Trường Lăng..." Hoàng đế nhìn Tề Nguyệt, gương mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời có chút mệt mỏi, "Ngươi phụng chỉ hộ tống nữ phó hồi phủ."

Trong điện lập tức yên tĩnh, tĩnh đến mức nghe rõ tiếng nước đồng hồ nhỏ giọt. Sau sự sắp xếp thoạt có vẻ ân cần này, nàng lại cảm thấy hơi lạnh từ xương sống lan lên khắp người, góc mắt thấy tay áo Thượng Quan Thời Vu rủ xuống khẽ run như cánh bướm bị gió lớn kinh động.

"Thần, tuân chỉ." Tề Nguyệt cúi thật sâu.

Tề Tuần hài lòng, gật đầu, "Nghe nói hải đường ở Nam Minh vương phủ nở rất đẹp." Hắn ý vị, nhìn miếng vải băng lấp ló trên cổ tay Thượng Quan Thời Vu, "Nữ phó tỉa cành phải nên cẩn thận, kẻo đứt tay."

Tề Nguyệt chấn động.

Chuyện này... sao Hoàng thượng lại biết?

Mà mặt Thượng Quan Thời Vu không đổi sắc, chỉ giấu cổ tay bị thương vào sâu trong tay áo, "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm."

"Đi đi." Tề Tuần xua tay, "Kẻo muộn."

Hai người rời khỏi điện, ánh hoàng hôn kéo dài những cái bóng của hàng cột trong hành lang. Tề Nguyệt cố ý chậm lại nửa bước, mắt liếc nhìn những cung nhân đứng dưới mái hiên.

Trong số này không biết bao nhiêu đôi tai đôi mắt thông thẳng đến Hoàng đế.

Thượng Quan Thời Vu dừng bước chân trước ngưỡng cửa cấm cung, giọng nói tỏ sự xa cách cho mắt người ngoài thấy, đôi mắt trong như nước thu lại ẩn chứa nhiều những xáo động.

Chiếc xe ngựa sơn son từ từ tới, rèm xe còn thêu huy hiệu Quốc Tử Giám.

"Nữ phó đại nhân, mời."

Tà áo tím quét qua thành xe, một chiếc khuy ngọc tuột ra, rơi trên phiến đá xanh, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Tề Nguyệt lập tức cúi xuống nhặt, cổ áo sau gáy hơi mở lộ ra nước da trắng ngần, nổi bật lên trong ánh hoàng hôn.

"Cẩn thận." Giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đầu.

Thượng Quan Thời Vu đưa tay ra đỡ, ngón tay dừng lại ngay trước khi kịp chạm vào, cũng là lúc Tề Nguyệt ngẩng đầu và chạm phải ánh mắt nàng. Trong mắt người kia dường như có ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài khe khẽ khó nghe, phiêu tán trong ánh hoàng hôn.

Thấy người đã lên xe, Tề Nguyệt quay lại nói với tùy tùng: "Dẫn Xích Ca tới đây."

Tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên xen cùng tiếng bánh xe gỗ nối đuôi nhau ra khỏi cửa cung. Tề Nguyệt cưỡi ngựa, tay nắm chặt cương, mắt không rời tấm rèm xe phía trước. Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại không thể nói lời đáy lòng.

Xe ngựa dừng trước cổng Nam Minh vương phủ, Thượng Quan Thời Vu bước xuống bậc gỗ, tà áo tím phất phơ trong gió chiều như một ngọn lửa sắp tàn nhưng chưa tắt hẳn.

"Quận vương, hãy về đi." Giọng nàng lạnh lùng như thường, nhưng ánh mắt lại dán vào bàn tay Tề Nguyệt đang nắm dây cương, đôi tay hôm qua còn bôi thuốc cho mình, giờ đây cô độc trong ánh hoàng hôn.

Lại thêm, "Trời đã tối rồi, không tiện ở lâu."

Tề Nguyệt ngồi trên lưng Xích Ca, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh thấm vào vân da của dây cương, gật đầu đáp: "Vậy Nữ phó nghỉ ngơi sớm."

Nàng nhìn bóng người kia đi qua cổng phủ, cánh cửa lớn từ từ khép lại, cuối cùng chia cắt ánh mắt hai người.

Thượng Quan Thời Vu rảo bước vào trong, bước qua những dãy hành lang, ánh trăng mờ mới lên in bóng hoa hải đường lên trên vạt áo, ánh mắt đầy ẩn ý của Hoàng đế giờ vẫn như mảnh xương cá mắc trong cổ, dính trên lưng nàng.

Ánh nến trong thư phòng in bóng nàng lên giấy cửa sổ, ngọn bút lơ lửng trên cuốn Tâm Kinh, một giọt mực rơi xuống chữ 'không' trong câu 'chiếu kiến ngũ uẩn giai không'[3], làm bẩn cả một vùng thuần khiết thanh tịnh. Nét bút của nàng ngày càng mạnh, tì lên giấy, cho đến khi nàng giật mình tỉnh ra thì chữ 'Nguyệt' đã như dây leo phủ kín nửa tờ giấy rồi.

[3] Một câu trong kinh văn Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, một trong nhng bộ kinh tiêu biểu của Phật giáo Đại tha, mà câu này đặc biệt quan trọng về tư tưởng giác ngộ và giải thoát. Cả câu có nghĩa: Tường minh rằng ngũ uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thc) đều là không, nên buông bỏ.

Trong đêm thanh tịnh lục căn, nàng lại viết một chữ đầy vọng niệm trần tục lên trang kinh Phật.

Khi khối đồng giữ giấy bị nàng hất rơi xuống, vết thương trên cổ tay nàng vỡ ra, giọt máu đậm màu bắn lên mực, chữ 'Nguyệt' lập tức phai hóa thành đóa sen đỏ. Nàng nhìn vũng máu loang dần, không thấy đau, bỗng cười khẽ.

Nàng cười khẽ, nhớ lại khi xưa dạy Tề Nguyệt tập viết, thiếu nữ luôn luôn không viết đẹp được chữ 'tàng', nàng liền nắm tay Tề Nguyệt, đưa đi từng nét, dạy viết hai chữ 'tàng phong'[4].

[4] Nghĩa đen là mũi kiếm ẩn, nghĩa bóng chỉ tài năng sắc bén phải giấu đi.

Khi ấy bàn tay thiếu nữ mảnh mai mềm mại, nhưng nét bút đã luôn mang theo sự sắc bén không giấu được, lúc đó nàng thường nói: "Phong mang quá lộ, tất chiêu họa hoạn."[5]

[5] Nghĩa đen là khoe tài lộ liễu, tất mang hoạn nạn. 'Phong mang quá lộ' được dùng để chơi ch phản đề vi 'tàng phong' trên.

Nhưng bây giờ đây? Chính nàng lại không giấu nổi cái dục vọng nông cạn nhất.

Nàng nhặt khối đồng lên, siết chặt trong bàn tay, khiến các đốt ngón tay nhô ra đáng sợ. Nàng phải giấu, phải giấu tốt hơn bất kỳ ai khác.

Hoàng đế đã không che giấu sự chú ý tới A Nguyệt, chỉ chờ mượn con dao này, rèn Quận vương trẻ tuổi thành thanh kiếm sắc bén và vô tình của hoàng thất.

Gió đêm xuyên qua dãy nhà, thổi tắt ngọn nến cuối cùng, cùng lúc ấy ngoài cửa sổ, một cây hải đường bị gió thổi xào xạc.

Thượng Quan Thời Vu đưa tờ giấy loang máu lại gần ngọn nến gần tàn, khi ngọn lửa le lói cuồn cuộn lên, rốt cuộc nàng cũng để cho một giọt nước mắt được phép rơi, đáp lên mu bàn tay rồi trượt xuống.

Tàn tro rơi vào nghiên mực, hòa cùng vết máu chưa khô.

Ánh trăng xuyên qua song cửa, chiếu lên mấy giọt máu sẫm màu trên án, nằm yên trên trang cuối Tâm Kinh:

"Tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng."[6]

[6] Nguyên văn: Vì không có chỗ được, nên Bồ-tát y theo Bát-nhã ba-la-mật-đa tâm không ngăn ngại. Vì không ngăn ngại nên không s hãi, xa hẳn điên đảo mộng tưởng, đạt đến cu kính Niết-bàn.

Nhưng 'quái ngại' của nàng đã khắc vào xương tủy, làm sao có thể 'vô'?

———

Hôm sau, mặt trời lên cao.

Tề Nguyệt trở từ triều đường, thay bộ thường phục nhẹ nhàng, rồi vội vã đến Nam Minh vương phủ.

Vừa đến cổng, hạ nhân thấy nàng vội vàng hành lễ, mà nàng xua tay, thẳng bước vào trong đã nghe thấy tiếng binh khí vang lên trong sân.

"Trường Lăng, hôm nay đến sớm thế?" Thượng Quan Thời An nhảy xuống từ trên bậc, mũi kiếm xuyên tới lướt qua bên vai Tề Nguyệt, làm tung mấy sợi chỉ đỏ.

"Theo đà này thì sợ Nam Minh vương phủ phải xây riêng cho Xích Ca một chuồng ngựa rồi."

Chùy kiếm quét qua cổ tay Tề Nguyệt, nàng hơi nhíu mày, phủi sợi tua trên vai, giọng điềm nhiên: "Thời An, cái miệng ngươi có thể ngậm lại không?"

Thượng Quan Thời An cười khẽ, "Không thể."

Tề Nguyệt như không nghe thấy, mắt nhìn qua dãy hành lang vắng lặng: "Vu tỷ tỷ đâu?"

"Muốn gặp tỷ tỷ thì đánh thắng ta đã!" Thượng Quan Thời An bất ngờ ném tới một thanh trường kiếm.

"Hôm đó đánh lén huynh là ta sai." Y vào thế, "Hôm nay chúng ta đấu một trận công bằng."

Tiếng kiếm xé gió làm chim bay đi, Tề Nguyệt vung kiếm vội đỡ đòn, hai lưỡi kiếm chạm nhau phát ra âm thanh đục ngầu.

Hai người lướt qua nhau, vừa chạm đã rời, xuyên tới như tên rồi nhanh chóng giãn cách, mũi kiếm đấu nhau làm không khí ngưng đọng, đao quang kiếm ảnh cứ đan rồi xen, sau cả chục hiệp, cả hai đều thở gấp.

"Tập trung vào!" Thiếu niên đột ngột biến chiêu, mũi kiếm lách qua chỉ thẳng vào họng nàng. Tề Nguyệt né người, không ngờ đây là chiêu giả, ngay sau đó trường kiếm đã thoắt biến, chạm tim.

"Huynh thua rồi." Thượng Quan Thời An thu kiếm, trong mắt thoáng chút sự phức tạp, "Trường Lăng, hôm nay tâm tư huynh vẫn không ở đây."

Tề Nguyệt lau mồ hôi trên trán, làm sao có thể nói ra được rằng đầu óc nàng chỉ toàn là bóng lưng Thượng Quan Thời Vu bước vào phủ vào chiều hôm qua?

Nàng thử hỏi: "Hôm nay Vu tỷ tỷ..."

Thượng Quan Thời An ném trường kiếm về giá, "Huynh đến đây đâu phải để gặp ta."

Y cởi đai lưng ném lên bàn đá, "Từ khi Hoàng thượng bảo huynh đưa tỷ tỷ về phủ, tỷ tỷ về rồi ở trong phòng đóng cửa không ra, sáng nay đến ta cũng không gặp. Hôm qua rốt cuộc huynh đã làm gì chọc giận tỷ tỷ vậy? Đồ ăn sáng nay mang đến, nàng cũng không đụng."

"Ta phải đi gặp nàng." Tề Nguyệt quay người đi nhanh vào nội viện.

"Này!" Thượng Quan Thời An hét theo, "Đến ta mà a tỷ còn không gặp, huynh tưởng..."

Tề Nguyệt đi qua dãy hành lang yên tĩnh, nội viện quả là tĩnh lặng khác thường, đến cả tiếng chim sẻ thường ngày cũng im bặt. Hòa Cát đang tựa cửa đứng canh, như thể biết trước Tề Nguyệt sẽ đến.

"Quận vương, xin về đi." Hòa Cát cúi chào, giọng nhẹ hơn thường lệ, "Tiểu thư đã dặn rồi, hôm nay phải chép cổ tịch, không tiếp khách."

"Không tiếp khách?" Tề Nguyệt nhìn hoa ngọc trâm trước cổng viện, thì thầm.

"Tiểu thư nói hôm nay sẽ không gặp bất kỳ ai." Nhưng ánh mắt Hòa Cát nhìn Tề Nguyệt, như có ý gì đó.

Tề Nguyệt nhìn Hoà Cát rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng trào lên nỗi thất vọng khó tả. Nàng biết, người đó sẽ không vô duyên vô cớ không chịu gặp mình, nhưng cũng hiểu, có những chuyện một khi bị đưa ra ánh sáng, sẽ không thể vãn hồi được nữa.

Im lặng hồi lâu, Tề Nguyệt nói khẽ: "Vậy phiền ngươi chăm sóc tỷ tỷ cho tốt."

Thượng Quan Thời Vu đứng bên cửa sổ lầu cao, nhìn qua rèm trúc thấy bóng người ngoài cổng viện bước dần xa, dáng lưng thẳng như tùng dưới ánh chiều mà nhưng bước chân như lá rụng bị gió thu cuốn lấy.

"Tiểu thư..." Hòa Cát đứng ngoài phòng, khẽ nói, "Trường Lăng quận vương đã về rồi."

"Ừ."

Giọng ấy lạnh đến chính nàng cũng thấy xa lạ, đợi bước chân người đi xa, Thượng Quan Thời Vu mới hạ rèm trúc xuống. Trang Tâm Kinh trên án đã bị mực làm vấy lên một nửa, ngoài cửa sổ cành hải đường trụi lá khẽ run trong gió, hôm đó tỉa cành, nàng cố ý để kéo cắt vào tay.

Không biết từ khi nào, nàng nuôi trong lòng một loại tạp niệm ác tâm.

Nàng muốn nhìn thấy người kia đau lòng vì mình, dằn vặt vì mình, xót xa cho mình.

Giờ đây vết thương ấy đã đóng vảy ngứa ngáy, cái ngứa ngáy khó chịu lan ra như những vọng niệm bị lý trí kìm nén mà vẫn âm thầm sinh sôi.

Giờ nàng lại dùng sự xa cách để ép người kia tỉnh táo.

Ngoài cửa sổ, tiếng vó Xích Ca xa dần, ngọn nến trong này bất ngờ nổ một tiếng. Nàng đưa kéo bạc, cắt bấc đèn cháy đen, tàn tro rơi trên váy như những đốm lửa. Nàng từ từ cúi xuống, nhặt từng hạt tro nóng.

Gương đồng phản chiếu mái tóc xoã ra, nào còn chút tôn nghiêm của một nữ phó? Nàng đưa tay vuốt mặt gương mình, ngón tay lả lướt trong không trung, phác họa ngũ quan của một phụ nữ trưởng thành. Chợt, nàng nhìn thấy hai bóng người trong gương chồng lên nhau, như bóng in trên cửa sổ đêm đó khi đôi môi Tề Nguyệt áp lên đôi môi nàng.

Tấm gương đồng bị đập mạnh xuống án, tiếng vang như âm thanh tan vỡ trong lòng nàng.

Ngoài cửa sổ, cánh hoa hải đường cuối cùng đã rơi xuống.

—— Hết chương 19 ——

Nhà đài nói: Tập sau bà tổ phái rù quến Đoàn Mị Vi lên sàn, chị Vu tới công chiện chuyến này. 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...