[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 18: CHỈ MỘT LẦN CUỐI



Tiếng hộp đóng sầm kinh động đàn chim đang ngủ say dưới mái hiên, cũng như ảo tưởng v tan trong lòng nàng, chúng reo lên thảng thốt rồi vỗ cánh bay đi trong đêm tối.


Thượng Quan Thời Vu đứng trước bàn, cầm bút lên, một lọn tóc mỏng buông từ thái dương xuống bên má, lả lơi theo nhịp thờ.

"A tỷ phạt ta phải chép Lễ Ký, chép ba mươi lần!" Thượng Quan Thời An kéo kéo ống tay áo Tề Nguyệt, nâng giọng nói to đến mức cả sân đều nghe thấy, "Còn phải đến từ đường quỳ trước bài vị tổ tiên!"

Tề Nguyệt vẫn dán mắt vào cánh cửa hé mở. Nàng thấy ngòi bút của Thượng Quan Thời Vu treo lơ lửng trên trang giấy Tuyên, và thấy cả những đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức của người...

"Đáng đời." Tề Nguyệt lên tiếng, giọng mang theo nụ cười mà chính nàng cũng không nhận ra, "Ai bảo rủ ta đi uống rượu?"

Thượng Quan Thời An ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe, không tin nổi sự lật lọng: "Này! Ta làm thế là vì ai chứ!""

Trong thư phòng vang lên tiếng hắng giọng, hai người cùng quay đầu tới nhìn, chỉ thấy Hoà Cát đang bưng khay trà đứng đứng dưới hiên, mắt mở lớn như thỏ con bị hù dọa.

"Tiểu thư nói..." Giọng Hoà Cát nhỏ như tiếng muỗi, "Mời Quận vương điện hạ đến hoa đình dùng trà." Vừa nói vừa liếc mắc về phía cửa phòng.

Đây là chiến thuật quen thuộc của người kia, vừa không gieo hy vọng, vừa không dập tắt hoàn toàn hy vọng - Tề Nguyệt nghĩ - Vu tỷ tỷ vẫn là người khó đoán như vậy.

"Không đi." Tề Nguyệt đột nhiên cao giọng, cố ý để âm thanh bay đến thư phòng, "Bản vương đến để lấy áo choàng thôi."

Nói xong liền quay người làm như muốn đi, nhưng tay áo đã bị Thượng Quan Thời An túm chặt.

"Trường Lăng!" Thượng Quan Thời An sốt sắng đổ cả mồ hôi trán, hạ nhỏ giọng, "Huynh đi rồi ta biết làm sao? A tỷ chắc chắn sẽ..."

"Quận vương."

Thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau. Tề Nguyệt tê cả người, khi quay người lại nhìn đã thấy Thượng Quan Thời Vu đứng trên trước ngưỡng cửa, trên bậc thềm, ánh nắng phủ lên tà váy trắng ngà màu trăng của nàng một lớp viền vàng, khiến cho  nàng trông như tiên nhân bước ra từ tranh vẽ. Trên tay Thượng Quan Thời Vu là một chiếc chiếc phi phong màu huyền gấp vuông vức, hoa văn trúc xanh nổi lên lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nhưng ánh mắt của nàng lại đậu ở trên cây hải đường góc sân, như thể nơi đó có thứ gì thú vị.

"Áo của ngài." Nàng đưa áo choàng cho Hoà Cát, mắt vẫn dán vào cây hải đường xa xa, "Thời An nghịch ngợm, khiến Quận vương chê cười."

"Nữ phó đại nhân nặng lời." Tề Nguyệt nhận lấy áo choàng, "Là do ta làm phiền."

Mùi trầm thủy hương quen thuộc từ áo choàng thoảng vào mặt, vốn dĩ đây không phải áo của nàng, áo chỉ là một cái cớ để tới đây mà thôi, không ngờ đối phương lại cũng phối hợp diễn một màn giữ thể diện cho mình.

Tề Nguyệt ôm chiếc áo choàng vào lòng như đang nâng niu bảo vật. Nắng xuyên qua lớp vải, lờ mờ thấy trên lớp lót bên trong có thêu một chữ Vu nho nhỏ bằng chỉ bạc.

Thượng Quan Thời An nhìn trưởng tỷ rồi nhìn Tề Nguyệt, đột nhiên như bừng tỉnh: "A tỷ! Trường Lăng nói bị đau đầu..."

"Lắm lời!" Thượng Quan Thời Vu quát gắt, liếc xéo Thời An rồi quay người định đi, nhưng nghe tiếng Tề Nguyệt: "Đúng là có đau."

Mấy chữ này như chiếc móc nhỏ giật chặt bước chân nàng, dáng lưng cũng căng ra.

Tề Nguyệt bước lên nửa bước, đầu ngón tay vẽ thành vòng tròn trên áo choàng, "Canh giải rượu đêm qua đã uống hết rồi..."

Thượng Quan Thời Vu nghe lời ấy, cuối cùng cũng quay lưng lại, khi hoa hải đường bị gió thổi lất phất sau lưng nàng.

"Hoà Cát." Nàng nhẹ giọng, "Xuống bếp..."

"Ta muốn uống canh Vu tỷ tỷ nấu." Tề Nguyệt được nước lấn tới, mắt như chứa đầy sao xuân.

Thượng Quan Thời An hít một hơi lạnh, rít từng chữ: "Ngươi điên rồi hả? A tỷ còn đang giận..."

"Trật tự một chút." Tề Nguyệt vỗ vỗ vai y, ánh mắt vẫn dán vào Thượng Quan Thời Vu, "Nữ phó vừa trách Thời An nghịch ngợm?"

Nàng đột nhiên bước lên, quỳ xuống, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tà áo đỏ phủ trên nền gạch xanh: "Xem ra ta cũng không khá hơn là bao, ta chép Lễ Ký thay cho Thời An."

Ánh nắng đột nhiên chói chang, chiếu vào đôi mắt khẽ nheo lại của Thượng Quan Thời Vu. Bàn tay nàng run nhẹ, ngón tay co rồi duỗi, cuối cùng chỉ nói:

"Ngươi, vào đây."

Mấy chữ này nhẹ như tiếng hoa rơi, nhưng khiến sao trời trong mắt Tề Nguyệt lập tức bừng sáng.

Nàng đứng lên, bước ba bước lên thềm đá, khi sóng vai đi qua bàn tay khẽ chạm vào ngón tay út của Thượng Quan Thời Vu. Cảm giác ấm áp vừa chạm đã rời, chóng vánh nhưng đủ khiến Thượng Quan Thời Vu rụt tay lại, giấu sâu trong tà áo.

Thượng Quan Thời An trố mắt nhìn hai người kia lần lượt bước vào thư phòng, khi cánh cửa vừa khép lại, y bỗng nghe thấy giọng của trưởng tỷ y thốt lên, lộ ra sự gấp gáp hiếm thấy.

"Đừng có động vào bút của ta!"

Tề Nguyệt rụt tay lại, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu lên sườn gương mặt của Thượng Quan Thời Vu những đốm sáng nho nhỏ.

Vu tỷ tỷ đang căng thẳng?

Bên khoé môi Tề Nguyệt vẽ ra một nụ cười ranh mãnh.

"Ngồi xuống." Thượng Quan Thời Vu chỉ vào chiếc ghế xa bàn nhất, giọng thấp hơn bình thường vài phần.

Tề Nguyệt thầm cười, không những không lùi lại và ngồi xuống, mà ngược lại còn tiến thẳng đến đứng trước bàn.

"Vẫn còn đau đầu?" Thượng Quan Thời Vô đột nhiên hỏi, ngòi bút vạch một nét ngang trên giấy.

"Vẫn đau." Tề Huệ đứng thẳng, đầu ngón tay xoa nhẹ thái dương, "Chỗ này đau... còn chỗ này..."

Tay nàng từ thái dương trượt xuống cổ, lướt trên vệt xước đỏ do móng tay Thượng Quan Thời Vu lướt qua để lại.

Thượng Quan Thời Vu biết người này cố ý.

Nàng đặt bút xuống, lấy ra từ ngăn bàn một hộp sứ nhỏ màu xanh, đầu ngón tay quẹt một ít thuốc mỡ: "Quay lại đây."

Thuốc mỡ mang theo hương bạc hà mát lạnh, khi thoa lên khiến Tề Huệ hít vào một tiếng, đầu ngón tay kia lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, như đối xử với bảo vật dễ vỡ.

"Vu tỷ tỷ." Tề Nguyệt đột nhiên mở miệng, giọng nói khiến lòng bàn tay nàng tê tê, "Ta hứa, từ nay về sau chỉ uống tối đa ba chén rượu."

Hộp thuốc bị đóng sầm lại.

"Vu tỷ tỷ, ta biết sai rồi..."

Bàn tay đưa ra chạm vào dải lụa bên hông nàng, ánh nắng nhảy múa trên sợi tơ đan xen trông như sợi xích vàng, giam cầm nàng gắt gao tại chỗ.

Nàng rút tay lại, giật bước về, nhưng Tề Nguyệt lại đuổi theo gần sát. Lòng bàn tay người đó chạm vào eo nàng, nhiệt trên da thấm qua lớp lụa mỏng mùa hè, thiêu đốt lý trí.

Tiếng Thượng Quan Thời Vu kẹt trong cổ họng.

Nàng nhìn gương mặt Tề Nguyệt gần trong gang tấc, đôi mắt màu hổ phách kia rõ ràng đang ánh lên nụ cười đắc thắng, nàng biết mình rơi vào thế hạ phong.

Tề Nguyệt được đà xông lên, nhân cơ hội đó tiến sát hơn, mũi gần như chạm vào vành tai đối phương: "Vậy ta chép Lễ Ký ngay bây giờ?"

Trong mùi trầm thủy hương lẫn vào với hơi thở kìm nén, Thượng Quan Thời Vu quay mặt đi: "Qua bên kia chép."

Nàng chỉ vào chiếc bàn thấp dưới kê cửa sổ, không ngờ Tề Nguyệt lại nắm lấy tay nàng: "Phiền Vu tỷ tỷ dạy ta."

Thượng Quan Thời Vu nhìn hai bàn tay đan chéo, muốn rút tay, nhưng bị bàn tay lại bị Tề Nguyệt kéo lại, đổ cả người tới phía nàng và bao vây nàng bằng cái ôm rất nhẹ. Cằm Tề Nguyệt đặt trên vai nàng, hơi thở phả vào cổ: "Như... ngày xưa."

Ánh nắng đột nhiên trở nên nóng bỏng. Thượng Quan Thời Vu rũ mắt nhìn bàn tay đan nhau, nhiệt độ nơi đầu ngón tay đối phương khiến tim nàng run rẩy.

"Buông ta ra." Tiếng gằn của nàng không có chút uy hiếp, ngược lại vì giọng không vững mà nghe vào như tiếng thở dài.

"Vu tỷ tỷ, đêm qua ta lại mơ thấy..."

Câu nói này như giọt mực đen rơi vào làn nước tĩnh.

"Tề Nguyệt!" Tiếng quát đích danh vang lên khiến thư phòng đột nhiên yên tĩnh. "Đủ lắm rồi." Nàng nói, đứng phắt dậy, động tác đột ngột làm đổ chén trà trên bàn. Nước trà tràn lên trang 'Nữ Giới' chưa khô mực, làm nhòe mực đi.

Tề Nguyệt ngẩng mặt nhìn, ánh nắng chảy trong đôi mắt hổ phách: "Vậy Vu tỷ tỷ nói đi, nên phạt ta thế nào?"

Thượng Quan Thời Vu nhìn vết mực loang trong nước, đột nhiên nhớ đến câu thơ dang dở trên chiếc khăn tay trong tay áo. Nửa sau đó, viết rồi lại xóa, cuối cùng chỉ để lại vết mực nhòe, vì nước mắt.

Như lúc này, bao tâm sự cuối cùng hóa thành tiếng thở dài: "Chép 'Lễ Ký - Khúc Lễ', ba lần."

Tề Nguyệt vẫn không buông tay ra. "Được, sau này ta nhất định sẽ nghe lời Vu tỷ tỷ." Đầu ngón tay trượt từ cổ tay trắng ngần vào lòng bàn tay, chà nhẹ lên mạch máu xanh xao, "Sẽ ít uống rượu, chăm đọc sách, tránh xa An Quảng vương..."

Tề Nguyệt mỗi lần nói lại dẫn bàn tay ngọc kia áp lên má nóng bừng của mình, như mèo nhỏ làm nũng. Làn da như sứ cọ vào lòng bàn tay, Thượng Quan Thời Vu không biết phải làm sao bây giờ.

Người này, rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?

"Tiểu thư?" Tiếng Hoà Cát vang lên sau cánh cửa, "Canh giải rượu đây rồi..."

"Để đó!" Thượng Quan Thời Vu hoảng hốt đứng dậy, nhưng tà váy màu trăng vướng vào bàn và toả quanh Tề Nguyệt, khiến cho nàng lảo đảo và người kia đưa vòng tay ấm áp ra ôm lấy nàng.

Hơi thở nóng len lỏi vào cổ áo. "Đầu đau quá..."

Thượng Quan Thời Vu thực sự tức giận, từ ngày nàng trở về Lạc Dương tới giờ, con người vô lại quá quắt này chỉ toàn nhăm nhe dùng cái mưu hèn kế bẩn vụng như mèo ba cẳng này, thế mà lần nào cũng đắc thắng.

Trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ, gương mặt Tề Nguyệt ánh lên viền vàng. Đôi mắt hổ phách chứa cũng lấp lánh lên, như dải ngân hà trong chiếc đèn kéo quân đêm Thượng Nguyên năm nào mà hai người cùng ngắm.

"Chỉ một lần nữa thôi." Tề Nguyệt nói nhỏ, đầu ngón tay móc lấy lọn tóc rủ của nàng, "Lần cuối."

Nói dối.

Nói dối trắng trợn như vậy, nhưng lại khiến người ta không nỡ vạch trần.

Bên hiên, bát canh bốc khói nghi ngút, tiếng bước chân Hoà Cát dần xa.

Ánh nắng kéo dài hai bóng hình, cuối cùng, trong căn phòng đầy mùi trầm thủy hương, hai bóng hình ấy hòa làm một. Nét mực trên trang 'Nữ Giới' chưa khô, mà trong lư hương, nén hương an thần mới đã cháy đến phân thứ ba.

—————

Đêm xuống, khi Tề Nguyệt bước vào cổng lớn Quận phủ, mặt đá xanh sau mưa vẫn còn lấp lánh ánh nước. Nàng cởi chiếc áo choàng thấm đẫm mùi trầm thủy hương đưa cho Liên Trúc, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc dưới hiên.

Thất thúc? Sao lại ti gi này?

Tim nàng đập mạnh, khi quay người suýt trượt chân trên bậc đá ướt.

Tề Trạm đứng bên cột hiên, hoa văn mây gió trên áo huyền đen nhánh dưới ánh đèn lồng lúc ẩn lúc hiện, trong tay bưng một chiếc hộp gỗ tử đàn, mặt hộp khắc bản đồ binh pháp hết sức tinh xảo.

"Nghe nói gần đây con chăm đọc 'Lục Thao'." Hắn bước lên trước, chiếc hộp xoay nửa vòng trong lòng bàn tay, "Vừa hay ta sưu tầm được bộ thẻ tre thời Chiến Quốc."

Thẻ tre trong hộp tỏa hương thơm ngát cổ kính, mỗi thẻ đều được buộc bằng chỉ vàng, rõ là bảo vật hoàng cung.

"Tạ Thất thúc ban tặng."

Tề Trạm đột nhiên giơ tay lên, vỗ nhẹ lên vai nàng. Hành động này khiến khoảng cách hai người đột ngột bị thu hẹp, mùi long diên hương lẫn theo mùi kim loại quẩn quanh.

"Nghe nói con vẫn thường lui đến Nam Minh Vương phủ?" Đầu ngón tay hắn dừng trên vai nàng một lát, "Phỏng chừng rất thân thiết với công tử nhà Thượng Quan?."

Tề Nguyệt nghẹn ở cổ. Vị Thất thúc không bao giờ nói lời vô nghĩa, câu này ẩn chứa sự dò xét như lưỡi dao ló ra ba phần.

"Thời An mời con tới thưởng thức tranh chữ." Nàng cố ý lơi tay, làm rơi chiếc hộp, cúi xuống nhặt để tránh ánh mắt đối phương và giãn ra khoảng cách.

Tiếng thẻ tre rơi trong sân vắng, nghe tiếng rất vang.

Tề Trạm cúi xuống, vạt áo huyền trải ra như cánh chim ưng, hắn nhặt một thẻ tre lên, ngón tay xoa lên bốn chữ "Binh giả quỷ đạo".

"Nữ phó Thượng Quan thị, học vấn uyên bác." Hắn đột nhiên nói, giọng nhẹ như gió, "Năm xưa Tiên đế từng khen cô ta là Trương Lương chốn khuê phòng."

Tề Nguyệt định đáp lại nhưng thấy Tề Trạm lật thẻ tre, mặt sau khắc hai chữ 'Thường Dương' nhỏ xíu.

Đây là... vật trong phủ của huynh trưởng?

"Tiếc là, hôn ước đã định." Tề Trạm thở dài trả lại thẻ tre vào hộp, "Con bàn luận học thuật với bậc trưởng bối thì cũng không sao, chỉ có điều..."

Bỗng nhiên hắn áp sát lại, khẽ thầm thì bên tai nàng: "Nam nữ khác biệt." 

Máu trong người nàng như đông cứng. 

Thất Thúc biết rồi? Không, nếu biết, hắn tuyệt đối sẽ không có phản ng như vậy. 

Vậy hắn đang... cảnh cáo? 

"Con hiểu." Nàng gắng bình tĩnh nhận lấy thẻ tre, "Thượng Quan nữ phó và Thường Dương vương điện hạ..." 

"Hôn lễ đã định vào Xuân năm sau, nhưng cũng có thể sớm hơn, ý thánh thượng vốn vẫn khó lường." Tề Trạm đứng thẳng người dậy, ánh trăng tô vẽ lên đường nét lạnh lùng trên gương mặt. "Con tinh tế hiểu chuyện, Thất Thúc chỉ nhắc thừa thêm một câu thôi." 

Gió đêm bỗng cuốn lên, xoáy đầy lá trúc. 

Tề Nguyệt nhìn chiếc ngọc bội đung đưa bên hông Tề Trạm, chua xót đáy lòng dâng trào như muốn nuốt chửng bầu trời. 

"Thất Thúc yên tâm." Nàng nghe thấy giọng mình nhẹ tựa sương khói, "Con tìm Thời An chỉ là... để bàn chuyện binh pháp mà thôi." 

Tề Trạm bỗng khẽ cười, tay vuốt nhẹ mái tóc nàng: "Ngốc, lẽ nào Thất Thúc lại nghi ngờ con ư?" 

Đợi đến khi bóng người áo huyền kia hoàn toàn tan biến trong màn đêm, Tề Nguyệt mới giật mình nhận ra lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. 

"Quận vương?" Liên Trúc bưng áo choàng tiến lên, "Có cần chuẩn bị nước nóng không ạ?" 

Tề Nguyệt ném thẻ tre vào hộp gỗ, nghiến răng đóng sầm hộp lại. Tiếng hộp đóng sầm làm kinh động đàn chim đang ngủ say dưới mái hiên, cũng như những ảo tưởng vỡ tan trong lòng nàng, chúng reo lên thảng thốt rồi vỗ cánh bay đi trong đêm tối. 

——— Hết chương 18 ———


Nhà đài nói: Bộ này mà chuyển thể lên phim thì cứ phải gọi là phê pha với chemistry của cp chị dâu em chồng (ủa alo) và trình độ quay phim (văn tả tuyệt đối điện ảnh) 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...