[BH] [EDIT] CẤM TRUNG KINH LAN - CHƯ TƯƠNG PHI TƯƠNG

CHƯƠNG 17: XIN GIỮ TỰ TRỌNG



Tà áo đỏ bị ánh trăng tẩy trắng như lá phong lụi tàn.


Trong xe ngập tràn mùi rượu.

Thượng Quan Thời An đã ngủ gục trong một góc, nhưng Tề Nguyệt vẫn cố ngồi thẳng, tay nắm chặt chiếc áo choàng.

"Tửu lượng của Quận vương tốt lắm." Thượng Quan Thời Vu nhưng mắt nhìn những tua rua rung rinh trên rèm cửa sổ, giọng lạnh như băng. "Hôm qua say khướt ở phủ ta, đến hôm nay lại..."

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ Quận vương, như để nhắc nhở bản thân và cả ma men say rượu kia rằng giữa họ chỉ nên dừng lại ở lễ tiết mà thôi.

Nhưng Tề Nguyệt không chịu.

"Vu tỷ tỷ." Tề Nguyệt khẽ gọi, mùi rượu nho lại quanh quẩn theo hơi thở, thoảng qua tai Thượng Quan Thời Vu.

Hôm nay nàng mặc viên lĩnh cổ tròn màu đỏ, bên trong cổ áo màu trắng, đai ngọc thắt quanh eo thon, cổ trắng giờ cũng hồng lên. "Câu mà tỷ tỷ chép..."

Xe ngựa đột nhiên xóc mạnh, cổ tay trắng ngần của Thượng Quan Thời Vu lập tức được một bàn tay ấm áp đè lên, giữ lại. Tề Nguyệt không biết từ lúc nào đã quỳ bên cạnh nàng, một tay kia chống lên thành xe, khóa nàng trong không gian chật hẹp.

Váy lụa mỏng manh, nhiệt độ từ năm ngón tay như muốn đốt cháy làn da.

"Là cho ta phải không?"

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đôi mắt hổ phách lấp lánh như chứa đầy sao trời có gì thất lạc như bị gió thổi tan. Vì say, khóe mắt nàng đỏ nhẹ, môi còn giữ ánh rượu, tỏa vẻ quyến rũ dưới ánh sáng mờ ảo.

Thượng Quan Thời Vu nín thở.

Nàng từng thấy Tề Nguyệt ở nhiều dáng vẻ: phóng khoáng nhiệt huyết trên thao trường, nũng nịu đòi mứt trong thư phòng... nhưng chưa bao giờ thấy người ấy như lúc này, đôi mắt say nhìn mình đầy lưu luyến, không giấu giếm.

"Ngươi lại say lắm rồi." Nàng đưa tay định đẩy ra, động tác khiến ống tay áo tuột xuống, lộ ra vết sẹo trên cổ tay.

Ánh mắt Tề Nguyệt đông cứng.

Trong đôi mắt say, một tia tỉnh táo lóe lên. Nàng buông tay ra ngay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo, động tác dịu dàng như sợ làm vỡ một thứ gì mong manh và quý giá.

"Còn đau không?" Giọng tràn đầy xót xa.

Thượng Quan Thời Vu thấy lòng run lên.

Ngày đó cắt trụi cây hải đường, nàng đã quên cái đau khi mũi dao cứa vào cổ tay, nhưng nhiệt độ từ ngón tay Tề Nguyệt lúc này chạm lên nơi ấy lại khiến trái tim nàng bỏng rát.

Nàng không được mềm lòng.

Nhưng khi nhìn hàng mi rủ xuống và khóe mắt đỏ lên của người kia, mọi lý trí đều tan thành tiếng thở dài.

"Không đau nữa." Nàng quay mặt đi, giọng đã dịu ba phần.

Áo choàng rơi khỏi vai Tề Nguyệt, tấm vải màu đỏ phủ lên khoảng cách giữa hai người, như phân cách, lại như che giấu điều gì.

Xe ngựa dừng trước cổng lớn sơn đỏ của phủ Trường Lăng, quả cầu đồng trong miệng sư tử đá phản chiếu ánh trăng rồi in bóng loang lổ trên nền gạch xám.

Trong xe, Tề Nguyệt vẫn siết chặt bàn tay nắm trên áo choàng, đốt ngón tay trắng bệch thấp thoáng trong đêm.

"Đã tới nơi rồi." Giọng Thượng Quan Thời Vu nghe còn lạnh hơn sương đêm đọng trên rèm xe.

Tề Nguyệt vẫn không nhúc nhích, tới khi ngọ nguậy đứng lên, đột nhiên nghiêng người khuỵu xuống.

"Quận vương." Thượng Quan Thời Vô đè giọng, tim như bị móng mèo cào nhẹ.

"Chân bị tê rồi." Tề Nguyệt ngẩng mặt lên, đôi mắt hổ phách mờ mờ sương, "Phiền Vu tỷ tỷ..."

Tiếng "Vu tỷ tỷ" nồng hương rượu như chiếc móc câu nhỏ móc vào sợi dây thần kinh mềm yếu và nhạy cảm nhất của Thượng Quan Thời Vu. Nàng thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Tề Nguyệt, khóe mắt ửng vì rượu, cùng cái cổ trắng lộ ra trong cổ áo - nơi đêm nàng đã vô ý để móng tay mình xượt qua khi thay đồ cho người ấy.

Cuối cùng nàng vẫn đưa tay ra, "Quận vương..."

Lời chưa dứt, Tề Nguyệt đổ người về phía nàng.

Một thân y phục nồng mùi rượu nho tràn vào lòng nàng, trán đặt ngay hõm vai, hơi thở nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng, khiến xương đòn đau nhói.

"Đứng thẳng lên." Thượng Quan Thời Vu muốn đẩy ra, nhưng lòng bàn tay lại chìm vào vạt áo nơi thắt lưng đối phương. Thớ cơ dưới lòng bàn tay căng như dây cung, khiến nàng nhớ lại hình ảnh mình đã chạm vào vòng eo thon thả mà rắn chắc ấy, bên dưới lớp vải, khi thay đồ cho người này đêm qua.

Tề Nguyệt nhân cơ hội, nắm lấy cánh tay nàng, "Đêm qua..."

"Im miệng!"

Thượng Quan Thời Vu giật tay lại, vòng tay đập vào thành xe phát ra tiếng vang. Giằng co khiến khiến trâm cài lỏng ra, một lọn tóc rủ xuống mặt nàng, lướt qua gò má đỏ ửng của Tề Nguyệt.

Chuyện đêm qua... ma men này nh được bao nhiêu?

Đèn lồng trước cổng lung lay trong gió, bóng hai người in trên bậc thềm, khi chồng lên, khi tách rời. Tề Nguyệt loạng choạng xuống xe, Thượng Quan Thời Vu vô thức đưa tay ra đỡ, nhưng bị Tề Nguyệt nhân cơ hội, giữ lấy cánh tay.

Lòng bàn tay kia nóng bỏng, dán sát vào da thịt nàng như muốn xác nhận điều gì.

"Vân hồ bất hỷ..." Tề Nguyệt cúi người ghé sát, hơi thở nồng rượu phả qua đôi môi mím chặt, "Câu tiếp theo là gì?"

"Ký kiến quân tử." Nàng đáp như một loại phản xạ, rồi đột ngột cắn chặt đầu lưỡi, răng cửa để lại vết hằn nhẹ trên môi.

Câu thơ như chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức.

Thượng Quan Thời Vu thấy trước mắt mình lại hiện ra hình ảnh Tề Nguyệt năm mười lăm tuổi, cũng như bây giờ đây, nắm tay áo nàng mà hỏi: "Vu tỷ tỷ, câu nào trong 'Kinh Thi' tỷ tỷ thấy cảm động nhất?"

Lúc đó nàng trả lời sao nhỉ? Đúng rồi, "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỷ".

Người này vẫn còn nh tất cả mọi điều sao?

"À, ta nhớ nhầm rồi." Tề Nguyệt đột nhiên buông tay, lùi lại dẫm hụt lên một bậc thềm, cả người lảo đảo, "Phải là... ký kiến quân tử, vân hồ bất hỷ."

Ánh trăng bỗng sáng rực, chiếu rõ ánh nước nơi khóe mắt Tề Nguyệt và ngón tay run nhẹ của Thượng Quan Thời Vu.

Lời hôm qua thánh thượng nói trong thư phòng văng vẳng bên tai: "Trường Lăng được khanh dạy dỗ từ nhỏ, thân cận với khanh... mà An Quảng Vương bao năm không để mắt đến văn võ bá quan, nay lại chỉ quan tâm đến điệt tử của trẫm..."

Nàng không thể, cũng không dám để Tề Nguyệt dính vào vòng xoáy quyền lực này.

"Quận vương say rồi." Nàng lại dùng ngữ điệu xa cách ấy, "Ngày mai còn phải vào triều."

"Ngày mai nghỉ." Tề Nguyệt lại nắm tay nàng, kéo nàng lên bậc thềm, "Trong phủ mới có..."

"Trường Lăng quận vương, xin giữ tự trọng." Nàng nghiêm mặt, vạch rõ ranh giới.

Câu nói như gáo nước lạnh dội vào đầu, khiến Tề Nguyệt tỉnh táo. Đôi mắt hổ phách tối sầm như ngọn đèn vụt tắt. Thượng Quan Thời Vu đứng nguyên chỗ, nhìn dáng vẻ của Tề Nguyệt mà lòng như bị kim châm.

"Ta quá phận rồi." Tề Nguyệt hành lễ, chỉ có giọng nói hơi run, "Đa tạ... nữ phó đưa ta về phủ."

Thượng Quan Thời Vu nhìn bóng lưng cô độc đi về phía cổng, tà áo đỏ bị ánh trăng tẩy trắng như lá phong lụi tàn.

"A Nguyệt."

Tiếng gọi này bật ra ngoài ý muốn. Nàng thấy bóng lưng kia cứng đờ, vạt áo ngừng phất phơ, nhưng người vẫn kiên quyết không quay đầu.

"Canh giải rượu..." Thượng Quan Thời Vu đưa áo choàng quấn bình canh cho Liên Trúc, "Nhớ uống."

Câu nói nhẹ như tiếng thở dài nhưng khiến vai Tề Nguyệt giãn ra. Dưới ánh trăng, người kia đưa tay lau mặt, rồi quay lại nở nụ cười.

"Ta sẽ uống, đắng mấy ta cũng uống."

Khi xe ngựa rời đi, Thượng Quan Thời Vu vẫn còn nhìn thấy bóng lưng Tề Nguyệt đứng trước cổng. Nàng nắm chặt chiếc khăn tay trong tay áo, trên đó ngoài mùi canh giải rượu còn vương nét chữ chưa viết xong:

"Ký kiến quân tử..."

Nửa sau bị vết nước làm nhòe.

———

Ánh sáng ban mai vừa lướt qua mái hiên, Thượng Quan Thời An đã bị cơn đau đầu hành hạ cho tỉnh giấc.

Y nhăn nhó ngồi dậy, phát hiện ra trung y nhăn nhúm như rau muối, ống tay áo thì còn dính vết rượu nho.

Chết rồi, nếu bị tỷ tỷ thấy...

"Công tử tỉnh rồi?" Tiểu đồng bưng chậu đồng vào, cánh hoa trong nước rung rinh theo bước chân, "Đại tiểu thư kêu nếu công tử tỉnh rồi thì đến gặp."

Chậu đồng đặt lên giá 'rầm' một cái khiến Thượng Quan Thời An nhói thái dương.

Chết tiệt, sao tỷ tỷ dậy sm thế?

Y xoa xoa trán, chợt nhớ lại đùi cừu nướng đêm qua ở Túy Tiên lâu, cùng... đôi mắt đỏ ngầu của Trường Lăng.

"Giờ là mấy giờ?" Giọng khàn đặc.

"Giờ Mão tam khắc." Tiểu đồng đưa canh giải rượu, mép bát còn bốc khói, "Đại tiểu thư dậy từ lúc trời chưa sáng, ở trong thư phòng chép 'Nữ giới' cả buổi."

Tay Thượng Quan Thời An run bắn, thuốc sóng sánh đổ lên chăn gấm, để lại vệt đen.

Chép 'Nữ giới'? Đáng sợ sợ hơn cả đánh roi. Lần cuối cùng y thấy tỷ tỷ chép sách này là tám năm trước, khi công tử Lễ bộ Thị lang đến cầu hôn.

"Đi..." Y nuốt nước bọt, cổ lộ rõ yết hầu như cá mắc lưới, "Đến phủ Trường Lăng quận vương đưa thiếp, mời huynh ấy đến ngắm bức họa mới."

Có chết cũng phải kéo thêm người!

Khi đi qua hành lang, Thượng Quan Thời An bước chậm hơn tử tù ra pháp trường. Y đếm hoa văn hoa sen trên gạch, một đóa, hai đóa, cứ mỗi ba bước lại dừng sửa áo, như thể có thể trì hoãn thời gian. Sương sớm thấm ướt mũi giày, hơi lạnh từ chân bò lên người khiến y nhớ lại mùi trầm trong xe đêm qua cùng cảm giác tay áo tỷ tỷ quẹt vào má khi ném cái áo choàng.

"Công tử." Tiểu đồng phía sau nhắc nhở, "Công tử nhanh lên... đại tiểu thư ghét nhất người chậm trễ..."

"Ta biết!" Y quay đầu trừng mắt, khiến chim họa mi dưới hiên sợ hãi bay vụt.

Chết tiệt, sao lại dẫn Trường Lăng đi uống rượu?

Khi rẽ qua khúc hành lang cuối, từ xa y đã thấy bóng người in trên giấy cửa sổ thư phòng, ngồi thẳng tắp, tay cầm bút vững như núi, từng sợi tóc đều toát ra khí sắc lạnh lùng.

"Tỷ tỷ..."

Thượng Quan Thời Vu không ngẩng đầu, ngòi bút lông chạy trên giấy như bay.

Lư hương mạ vàng trên bàn, trầm cháy rực, nhưng mùi mực không che được vị đắng của thuốc.

"Quỳ xuống."

Hai chữ nhẹ như lưỡi hái Tử thần rơi xuống cổ.

Thượng Quan Thời An thấy đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống nền gạch.

Cảm giác lạnh buốt xuyên qua vải, y nhìn hoa văn mây thêu trên váy tỷ tỷ, nhớ lại cảnh thuở nhỏ bị phạt quỳ vì không thuộc 'Luận Ngữ', cũng viên gạch quen thuộc, cũng độ cứng quen thuộc như thế này.

"Biết sai ở đâu không?"

Ngòi bút dừng lại, để lại vệt mực trên giấy. Thượng Quan Thời Vu cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ trong ánh sáng.

"Không được dẫn Trường Lăng đi uống rượu..." Giọng càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối nuốt vào bụng.

"Còn gì nữa?"

Bút mực đặt lên ngọn núi ngọc, phát ra tiếng 'tách'. Thượng Quan Thời An cảm thấy âm thanh này giống như tiếng sợi thần kinh căng thẳng nên đứt phựt.

"Không được... không được hát 'Tòng quân hành' ở Túy Tiên lâu."

Nghiên mực bị đập xuống bàn, khiến nước trong chén trà gợn sóng.

Thượng Quan Thời Vu đứng dậy, "Ngươi biết rõ tửu lượng y kém, biết rõ đêm qua y... như thế còn cố ý bày trò..."

Đoạn cuối đột ngột dừng, không nói nữa. Thượng Quan Thời An liếc trộm, kinh ngạc thấy vành tai tỷ tỷ ửng hồng.

Thật là một chuyện lạ.

"A tỷ..." Y dũng cảm kéo tay áo nàng, "Trường Lăng nói hôm nay sẽ đến thưởng lãm tranh..."

"Ngươi!"

Thượng Quan Thời Vu giật phắt tay áo lại, chiếc vòng ngọc bích đập mạnh vào bàn.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài sân. Âm thanh đế giày da gõ trên gạch xanh hòa cùng tiếng ngọc bội va chạm vào đai lưng, mỗi bước đi như giẫm lên tim người.

Thượng Quan Thời Vu cứng cả người, tờ giấy trên bàn bị những ngón tay siết chặt.

Cửa thư phòng khẽ vang lên tiếng gõ.

"Vu tỷ tỷ." Tiếng Tề Nguyệt vọng qua cánh cửa chạm hoa, mang theo chút dè dặt, "Ta đến lấy áo choàng hôm qua bỏ quên..."

Lời chưa dứt, tiếng nghiên mực lần nữa va mạnh vào bàn, vang lên trong phòng. Giọng Thượng Quan Thời Vu vọng qua cánh cửa chạm khắc: "Quỳ đến giờ Ngọ!"

Mí mắt Tề Nguyệt khẽ run. Nàng quá quen giọng điệu này rồi.

Năm đó, nàng trốn ra giáo trường tỷ thí, khi về cũng bị người ấy quở mắng phạt quỳ bằng giọng lạnh như băng, nhưng vừa thấy đầu gối nàng chạm gạch đã vội sai người lót đệm mềm.

Cánh cửa chạm hoa bất ngờ mở ra, Thượng Quan Thời An cúi gằm mặt bước ra, bộ dạng như chim cút bị tạt mưa, cả dải lưu trên mũ quan cũng ủ rũ rủ xuống.

Thấy Tề Nguyệt, mắt y bỗng sáng lên như kẻ chết đuối vớ được cọc, nhưng rồi lại sụp vai xuống, biểu cảm nhăn nhó hơn cả khóc.

"Trường Lăng..." Y oán thán, "Ta đã gọi nhầm người rồi!"

—— Hết chương 17 ——



Nhà đài nói: Nữ phó tuổi cọp, chỉ dữ như cọp 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...