Tĩnh nữ kỳ xu,
Sĩ ngã ư thành ngu,
Ái nhi bất kiến,
Tao thủ trì trù.
Tề Nguyệt thúc ngựa trở về phủ, đi được nửa đường, đột nhiên ghìm cương lại. Nàng kéo dây cương quay đầu ngựa, tấm áo choàng màu đỏ thẫm bay phấp phới trong gió đêm.
Trước cổng phủ lớn Nam Minh, dãy đèn lồng đung đưa nhè nhẹ trong gió. Tề Nguyệt đi đi lại lại trước cửa viện của Thượng Quan Thời Vu rất lâu, ngón tay vô thức xoa xoa tờ hoa tiên trong tay áo.
Cuối cùng, nàng cong ngón tay, gõ nhẹ vào cửa viện.
"Trường Lăng quận vương?" Tì nữ mở cửa mặt, vẻ mặt kinh ngạc, "Quận vương xin chờ chút, nô tì đi báo với tiểu thư."
Tề Nguyệt đứng ngoài cửa, khi chờ đợi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh đến kinh người. Mùi hương hoa hải đường trong viện hòa cùng chút hương thuốc thoang thoảng, khiến nàng nhớ đến hơi ấm từ đầu ngón tay người đó đêm qua.
Trong nội viện, Hoà Cát vội vã băng qua hành lang: "Tiểu thư, Trường Lăng quận vương tới."
Thượng Quan Thời Vu đang cầm bút, mực trên đầu bút loang ra một vệt trên giấy. Hôm nay nàng thấy Tề Nguyệt theo Tề Trạm đến An Quảng phủ, trong lòng vẫn còn chút uất khí chưa tan.
"Cứ nói ta đã đi ngủ rồi." Nàng nói, như không để ý, nhưng ánh mắt không tự chủ nhìn ra cửa sổ.
Hoà Cát gật đầu, định lui ra, bỗng nghe thấy tiếng tranh cãi ở cửa viện.
"Quận vương, ngài không thể..."
Cây bút được đặt xuống, Thượng Quan Thời Vu nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, nhìn qua lớp rèm thấy Tề Nguyệt đã đứng giữa sân, mũ quan không biết lúc lỏng từ lúc nào, vài sợi tóc xõa xuống trán, trông có chút bối rối.
"Để Quận vương vào." Giọng nói vội vàng hơn nàng tưởng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hoà Cát, nàng đã quay người chỉnh xiêm y, mấy ngón tay hơi lơi ở cổ áo.
Khi Tề Nguyệt bước vào nội thất, Thượng Quan Thời Vu đã trở lại vẻ bình thản quen thuộc. Nàng ngồi thẳng lưng trước ánh nến, ánh sáng làm dịu đi đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt nàng, ngay cả cách nàng gập sách cũng hoàn hảo đến từng ly.
"Đêm khuya Quận vương đến đây có việc gì?"
Tề Nguyệt đứng bên cửa, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào. Nàng đột nhiên không dám tiến lên, sợ làm tan biến giấc mộng như hoa trong gương, càng sợ những ký ức sau khi say chỉ là ảo tưởng điên rồ của mình.
"Có thứ này..." Cuối cùng nàng rút tờ hoa tiên từ tay áo, "Trình nhi đưa cho ta."
Thượng Quan Thời Vu đương nhiên nhận ra nét chữ trên đó, chính là nét chữ nàng viết lúc sáng nay.
Nàng đặt sách xuống bàn, tỏ ra bình tĩnh, "Quận vương đến đây lúc đêm khuya như vậy chỉ vì mẩu giấy này?"
Mùi trầm thủy hòa cùng vị thuốc đắng càng thêm nồng.
Tề Nguyệt lơ đãng bước thêm một bước, ký ức vụn vỡ đêm qua ùa về, đầu ngón tay nóng bỏng lướt qua chân mày, môi chạm vào môi và tiếng thở dài nén lại bên tai...
Nhữ
ng thứ
này rốt cuộc là mộng hay thự
c? "Ta đến là vì muốn hỏi..." Giọng nghẹn lại trong cổ họng, "Câu này, là viết cho..."
Lời đến cửa miệng lại nghẹn lại, chỉ còn tiếng thở dài khẽ khàng.
Thượng Quan Thời Vu ngẩng mặt, đối diện ánh mắt cháy bỏng của Tề Nguyệt, đôi mắt chứa đầy tình cảm nàng biết, nhưng không dám đáp lại. Nàng quay mặt đi, tay gấp cuốn sách trên bàn, tránh ánh mắt đối phương.
"Chỉ là nổi hứng chép mấy câu thơ."
"Vậy sao?" Giọng Tề Nguyệt khàn đặc.
"Ngươi đến phủ An Quảng." Giọng nàng run nhẹ, "Bây giờ lại đến đây hỏi ta những chuyện này?"
"Ta đến dạy Thành nhi bắn cung, không phải đến gặp Thất thúc." Lời biện giải buột khỏi miệng, trong căn phòng tĩnh lặng nghe càng đột ngột.
Nói xong liền hối hận, vội vàng như vậy, như có tật giật mình.
Nàng thực ra có điều khác muốn hỏi hơn: Có phải nàng cũng biết? Có phải nàng cũng...
"Quận vương về đi, đêm khuya sương lạnh..."
Tề Nguyệt đột nhiên tới đây, nắm lấy cổ tay nàng.
Cũng như đêm qua, mạch đập nhanh đến kinh người. Nàng nhớ lại đêm qua, đó là trong mộng, hay là thực? Đôi tay này đã từng buộc dây áo cho nàng, đầu ngón tay lưu luyến trên da nàng.
"Tỷ tỷ biết vì sao ta đến."
Thượng Quan Thời Vu nhìn hai ống tay áo đan vào nhau, quan phục đỏ thẫm đè lên váy lụa trắng ngà, như hoa mai đỏ nở giữa cả trời tuyết. Nàng biết mình nên rút tay lại, nhưng đầu ngón tay phản bội lại lý trí, khẽ cong nhẹ rồi để yên.
"Ta không biết." Lời nói dối khiến chính nàng cũng giật mình.
Tề Nguyệt lúc này muốn bày tỏ hết lòng mình, nhưng nhìn hàng mi run nhẹ của đối phương, chợt lại không nỡ ép buộc.
Cuối cùng chỉ nói: "Ta đã hứa rồi, ta sẽ không đến gần Thất thúc."
Thượng Quan Thời Vu không đáp, cũng không nhìn người kia. Nàng sợ một khi nhìn người nàng sẽ sụp đổ, sợ tình cảm trào dâng trong mắt mình sẽ làm đối phương hoảng sợ, và nàng càng sợ... mình đẩy người trước mắt vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Tề Nguyệt nhìn hai bóng hình gần nhau nhưng không chạm được tới nhau đổ trên tường, đành buông tay và lùi bước. Khi quay gót đi, mẩu hoa tiên trong tay áo cũng lặng lẽ rơi xuống.
Nếu nàng đã quyết tâm, mình cứ
ép làm gì? Khi tiếng cửa khép lại vang lên, Thượng Quan Thời Vu bấy giờ mới quay lại, chậm rãi bước đến trước tờ hoa tiên, cúi xuống nhặt như đang nhặt lên sự kìm nén dần vỡ vụn của chính mình.
Tiếng vó ngựa Xích Ca trên phố dài nghe càng thêm hiu quạnh.
Tề Nguyệt buông lỏng dây cương, để ngựa bước đi chậm rãi, gió đêm thổi qua mặt, nhưng không thể thổi tan nỗi u uất trong lòng. Tay áo trống rỗng, tờ hoa tiên rốt cuộc đã ở lại ở phủ Nam Minh.
Khi rẽ qua góc phố, một tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa vang lên, chỉ thấy một con ngựa ô dũng mãnh đang phi nước đại tới, trên lưng ngựa là Thượng Quan Thời An một thân hắc y tay bó, vai còn vương bụi từ trường bắn.
"Chà, Trường Lăng quận vương của chúng ta đây mà?" Thượng Quan Thời An ghìm cương, con ngựa ô phì phò trước mặt Xích Ca.
Y phủi bụi trên vai, "Nửa đêm thất thểu ở đây, chẳng lẽ là lại bị a tỷ ta cự tuyệt?"
Tề Nguyệt gượng cười, dưới ánh trăng, nàng thấy ánh mắt đùa cợt trong mắt Thượng Quan Thời An,
"Vừa từ doanh trại về?"
"Luyện võ liền ba ngày, xương cốt sắp rã rời rồi." Thượng Quan Thời An vặn vẹo cổ, rồi đột nhiên thúc ngựa tiến lại gần.
"Nghe nói đêm qua có người say rượu ngã ở phủ ta, còn được dìu vào tây sương phòng?"
Tai Tề Nguyệt nóng bừng, ngón tay nắm dây cương siết chặt.
Ký ức lại ùa về, hơi ấm từ đầu ngón tay người đó lướt qua chân mày, hơi thở run nhẹ khi cởi áo...
"Ta thấy..." Thượng Quan Thời An cười lớn vỗ đùi, "May cho huynh, ta giả ốm rời phủ, ngươi mới có cơ hội nán lại viện a tỷ ta đấy!"
Y nháy mắt, "Thế nào? Gối ở tây sương phòng có êm không?"
Gió đêm thổi tan làn mây mỏng, ánh trăng bỗng sáng hơn. Tề Nguyệt nhìn hai bóng dáng kéo dài trên mặt đất, nhớ lại bóng hình cô độc bên cửa sổ của Thượng Quan Thời Vu lúc nãy, trong lòng như bị kim châm.
"Thời An." Giọng nàng hơi khàn, "Vu tỷ tỷ..."
"Tỷ tỷ là cái thùng không đáy." Thượng Quan Thời An phẩy tay, "Rõ ràng trong lòng toàn nhớ nhung lại cứ làm ra vẻ lạnh lùng."
Hắn đột nhiên hạ giọng, "Hôm trước nàng ở thư phòng chép 'Chính phong' cả ngày, sáng nay còn tự tay nấu canh giải rượu..."
Tề Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt dưới ánh trăng sáng rực. Vậy bốn chữ 'vân hồ bất hỷ' trên hoa tiên kia, đúng là...
"Nhưng mà..." Thượng Quan Thời An đột ngột chuyển đề tài, "Những điều này không thể nói ở đây được." Y vỗ vào bao tên rỗng, "Nghe nói Tu Tiên tửu lâu có đầu bếp Tây Vực mới đến, còn đùi dê nướng rượu nho..."
Tề Nguyệt nhìn nụ cười ranh mãnh của Thượng Quan Thời An, bỗng thấy ngực nhẹ hẳn, nàng cười, vung roi chỉ về phía cuối phố: "Thì đi!"
Hai kỵ sĩ song mã cùng đi, khi qua bức tường cao phủ Nam Minh, Tề Nguyệt không tự giác nhìn về phía khu viện quen thuộc. Trong viện, nơi đó, Thượng Quan Thời Vu đang chăm chú nhìn tờ hoa tiên, đầu ngón tay lướt qua bốn chữ 'vân hồ bất hỷ', nét mực đã khô từ lâu, nhưng trong lòng nàng lại vẫn thấm ẩm ướt.
Nàng đột nhiên đứng dậy, lấy từ giá sách xuống cuốn Kinh Thi, tiếng giở trang sách trong đêm tĩnh lặng nghe càng rõ. Dòng chú thích ở trang ba mươi sáu, nét mực còn mới.
"Tĩnh nữ kỳ xu,
Sĩ ngã ư thành ngu,
Ái nhi bất kiến,
Tao thủ trì trù.[1]"
[1]Tĩnh nữ
, Kinh Thi."Ngườ
i con gái yêu kiều nhàn nhã,Đợ
i góc thành, nàng đã hẹn nhau.Yêu nàng chẳng thấy nàng đâu,Bâng khuâng ta cứ
gãi đầu dậm chân."Bên cạnh thêm một dòng chữ nhỏ: "Phi bất kiến dã, thị bất cảm kiến."
————
Đèn lồng tửu lâu Tu Tiên đung đưa trong gió đêm, in bóng chữ "tửu" lên phiến đá xanh.
Bên trong, lầu hai, mùi trầm hòa cùng hương rượu khiến người ta say khướt.
"Thêm một bình nữa!" Thượng Quan Thời An vỗ bàn hét, bình rượu rung lên.
"Huynh không biết đâu, mấy ngày nay trong doanh trại, lũ tân binh..."
Tề Nguyệt chống cằm, đôi mắt phản chiếu ánh nến như hai vũng rượu long lanh. Đầu ngón tay nàng vô thức vẽ vòng quanh miệng chén, trong làn sóng rượu dường như lại thấy người kia nhíu mày khi cầm bút.
"Này!"
Một chén rượu đột nhiên đưa tới trước mặt, gương mặt đỏ ửng của Thượng Quan Thời An dưới ánh nến.
"Ta vừa nói huynh có nghe không? Cái năm tỷ tỷ ta làm lễ kết tóc, công tử nhà Thị lang Lễ bộ đến cầu hôn tỷ tỷ, bị nàng dọa cho ngã xuống cả hồ sen..."
"Nàng..." Đầu ngón tay xoa xoa hoa văn dây leo trên chén, "Nàng đã làm gì?"
Thượng Quan Thời An đột nhiên tiến sát, hơi thở nồng nàn mùi rượu nho phả vào tai nàng: "Vì tên khốn đó nói 'nữ tử vô tài chính là đức'." Y cười khẩy, ngửa cổ uống cạn chén rượu, "Thế là a tỷ ta lập tức chép một bài 'Nữ giới' ném thẳng vào mặt hắn..."
Trong nhà thượng phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tề Nguyệt nhìn bóng trăng vỡ trong chén, nhớ lại tấm quan phục màu tím bên bờ Thái Dịch. Vu tỷ tỷ của nàng vốn nên tung hoành nơi triều đường, giờ đây lại làm một Nữ phó.
Thượng Quan Thời An dùng ngón tay nhúng vào rượu rồi vẽ vòng tròn trên bàn, "Những năm nay, trong lòng tỷ tỷ ta luôn luôn..."
'Rầm' một tiếng, cửa phòng mở toang ra.
Tiểu nhị vừa cười vừa bước vào: "Hai vị khách quý, xe ngựa phủ Nam Minh đã tới dưới lầu rồi."
Thượng Quan Thời An lờ đờ vẫy tay: "Nói bậy! Ta vẫn còn có thể..." Lời chưa dứt mà đầu đã gục xuống, trán đập vào đĩa bạc.
Tề Nguyệt định đỡ, nhưng bản thân cũng loạng choạng. Nàng mơ hồ thấy bóng lưng hoảng hốt của tiểu nhị, nghe tiếng chân loạn xạ trên cầu thang. Cơn say như sóng cuộn, thoáng chốc dường như lại trở về đêm trước, có người cởi mũ quan cho nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua vành tai nóng bỏng và luồn vào y phục.
Bánh xe ngựa phủ Nam Minh nghiến trên phiến đá xanh, Thượng Quan Thời Vu ngồi thẳng lưng trong xe, xoa xoa đường vân trên áo choàng màu đen đang đặt trên gối.
Mùi trầm thủy từ lò xông tỏa ra, nhưng không che được mùi canh giải rượu còn vương trên chiếc khăn tay trong tay áo. Đó là thứ nàng chuẩn bị từ trước, ngay cả bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại làm chuyện thừa này.
"Tiểu thư, đến nơi rồi."
Tiếng của Hoà Cát kéo nàng về thực tại, đầu ngón tay lơ lửng trên rèm xe một lúc, cuối cùng kéo ra một góc, nàng nhìn. Trước Tu Tiên tửu lâu là hàng đèn lồng treo cao, có hai bóng người xiêu vẹo đang được người hầu đỡ xuống lầu.
Áo choàng màu đỏ thẫm của Tề Nguyệt bị gió đêm thổi bay, mũ ngọc lệch về một bên, mấy sợi tóc dính trên gò má đỏ ửng, giống hệt lúc say rượu ngã vào lòng nàng đêm qua. Lúc đó hơi thở nóng hổi còn vương bên cổ, tiếng "Vu tỷ tỷ" mơ hồ vẫn văng vẳng bên tai, giờ đây đều hóa thành những mũi kim nhỏ, châm vào tim nàng sao đau nhói .
Thượng Quan Thời An dựa cả người lên người tiểu nhị, còn đang cao giọng hát Tòng quân hành.
"A tỷ!" Thượng Quan Thời An đột nhiên đứng thẳng khỏi tiểu nhị, loạng choạng xông đến trước xe ngựa.
"Đệ... Đệ đưa Trường Lăng về!" Y đắc ý vỗ lưng Tề Nguyệt, suýt nữa làm nàng ngã chúi.
"Làm càn!" Thượng Quan Thời Vu quát, giọng run vì giận.
Nàng lại thấy Tề Nguyệt ngẩng đôi mắt mơ màng, đôi mắt hổ phách phản chiếu ánh đèn lồng ấm áp, giống hệt ánh mắt nhìn nàng đêm qua dưới ánh nến. Gió đêm cuốn lá khô dính lên áo Tề Nguyệt, Thượng Quan Thời Vu giơ tay định phủi, nhưng giữa chừng lại đổi ý, nàng quay người lấy chiếc áo choàng từ tay Hoà Cát, thẳng tay ném lên đầu em trai: "Khoác vào! Thất tha thất thểu!"
Áo choàng màu đen trùm lên đầu và trượt từ vai Thượng Quan Thời An tuột xuống, phả mùi trầm thủy quen thuộc phả vào mặt Tề Nguyệt. Nàng mơ hồ nắm lấy một góc áo, đầu ngón tay chạm vào hoa văn trúc xanh thêu trên đó. Giống hệt hoa văn trên ống tay áo của người.
"Lên xe." Thượng Quan Thời Vu lạnh giọng nói, nhưng bản thân lại đứng im. Gió đêm thổi bay vạt váy dài, lộ ra mũi hài ướt nhẹ, chính là canh giải rượu đánh đổ lúc vội vàng trước khi lên đường.
Cho đến khi hai người kia đã được người hầu đỡ lên xe, nàng mới vịn tay Hoà Cát bước lên thềm, cố ý chọn vị trí xa Tề Nguyệt nhất để ngồi.
—— Hết chương 16 ——