[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 8



Liếc nhìn bóng nắng đổ dưới cửa sổ, Thôi Tam Thuận khom người dâng khay trà lên Hoàng đế: "Nô tài đã ra ngoài hỏi rồi, ở đây chỉ có loại trà này là tạm được thôi, Cố cô nương và Thập Nhất tiểu thư uống tạm cho đỡ khát."

Hoàng đế uống trà này quen rồi, không mảy may để ý. Nhưng Cố Uyên lại thấy hương trà không tầm thường, ghé mắt thấy nước trà trong chén trong xanh mà màu đậm, lá trà xếp đều đặn ngay ngắn, dù cho có không rành trà đạo cũng nhận ra đây là trà loại quý hiếm, bèn đặt sang một bên, nói với thiếu nữ: "Lúc nào thì Thập Nhất tiểu thư phải về?"

Câu hỏi này đúng ý Thôi Tam Thuận, hắn nhân cơ hội này khuyên nhủ Hoàng đế: "Tiểu thư, từ khi rời chùa Báo Quốc đến giờ cũng đã gần nửa canh giờ rồi, nếu mấy người bên kia không tìm thấy chúng ta..."

Đã có lý do để quang minh chính đại thăm hỏi thì việc giấu giếm lét lút cũng trở thành thừa thãi, như vẽ rắn thêm chân.

Hoàng đế liếc Thôi Tam Thuận một cái, chỉ nói: "Vậy để họ tới đây. Ngươi đi thông báo một tiếng, nói ta đang ở am Từ Thọ." Rồi quay lại, tiếp tục nghe Cố Uyên giảng giải về quy cách văn chương.

Nhưng lời này lại khiến Thôi Tam Thuận nghi hoặc, do dự một lúc rồi cúi đầu lui ra, vừa đi vừa nghĩ cách nói. Chẳng hay vừa bước khỏi cửa sau của am thì đã đụng phải một người đang hối hả bước vào. Người đó suýt đụng phải hắn, tức giận mắng nhiếc: "Ngươi mù hay sao mà..."

Giọng nói bỗng dừng bặt, Thôi Tam Thuận cũng giật mình, quỳ sụp xuống: "Sư phụ, con..."

"Tên tiểu tử này!" Thôi Thành Tú kéo hắn ra một bên, nhưng không hề nổi giận mà khuôn mặt mập mạp còn hớn hở lên, cằm hếch hếch về phía trong am: "Thập Nhất tiểu thư đang ở trong đó đúng không?"

"Vâng ạ." Hoàng đế đã phán, Thôi Tam Thuận không giấu giếm gì là thuật lại lời Hoàng đế với Thôi Thành Tú, rồi còn do dự nói thêm: "Sư phụ, con thấy tiểu thư nhà ta đối xử với Cố cô nương không giống bình thường chút nào, nếu như, nếu như vị kia mà biết được, theo tính tình ấy thì chúng ta chỉ có nước chết... Sư phụ hầu tiểu thư đã lâu, sư phụ thấy thế nào?"

Thôi Thành Tú liếm môi: "Nói một câu thế này, nếu Cố cô nương mà là nam tử thì ẩn tình trong chuyện này đã chắc đến tám chín phần mười, còn Cố cô nương là nữ tử..." Hắn cười bất đắc dĩ, "Người ta tử tế, hợp tính với tiểu thư thì sẽ thân thiết thôi mà, đoán già đoán non làm gì. Mà dù có cái gì đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã thành chuyện lớn."

Rồi hạ thấp giọng: "Ngươi không nghe Tôn Đắc Tú nói đấy à? Xưa kia Tùy Vương điện hạ vì một Nữ quan mà cũng căng thẳng kháng cự với lão Tùy Vương bao nhiêu lâu?Mà cũng ở cái tuổi này thôi, tâm đầu ý hợp tới độ không thèm để mắt tới mấy thị quân, nhưng cứ đợi thêm vài tuổi nữa, cưới thì cưới, gả thì gả, chán rồi thì buông không chút do dự. Nói trắng ra, lòng nữ nhi như biển sâu, dù Quan gia có anh minh đến đâu thì trong chuyện tình cảm cũng sẽ không khác. Ngươi đừng lo làm gì, chúng ta làm nô tài thì chỉ cần hầu hạ chủ tử cho tốt, còn lại không cần quan tâm. Tính khí Quan gia ngươi không biết sao? Lòng Quan gia ấm, chỉ cần chúng ta trung thành thì tuyệt đối không thiệt thòi." Nói rồi hắn nhìn Thôi Tam Thuận một cái bén ngót, "Nếu cái miệng này của ngươi mà không kín, làm hỏng việc của Quan gia..."

Thôi Tam Thuận bị hắn nhìn mà lạnh cả lưng, vội vã gật đầu: "Con nghe lời sư phụ, đánh chết cũng không nói!"

Thôi Thành Tú dạy dỗ đồ đệ xong, một tay che mắt nhìn mặt trời, một tay bấm đốt tính thời gian, sai Thôi Tam Thuận về báo tin cho Hứa Hoan, lại dặn dò vài câu rồi mới đi vào chùa. Bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng vui như mở hội, nghĩ thầm, cơ hội của mình cuối cùng đã đến rồi đây!

Muốn được nổi trội hơn người thì bản lĩnh phải có một hai điểm hơn người. Với bề tôi, bản lĩnh đó tốt nhất nên là tài năng và thực lực, hai thứ đó mà kém thì chí ít cũng nhờ hồng phúc tổ tiên, mà nếu hoạn quan không nó tài văn chương thi phú mà cũng thiếu hụt hồng phúc tổ tiên thì đương nhiên không dựa vào ai được nữa rồi, chỉ biết nịnh hót lấy lòng mà thôi. Lẽ đó, chủ nhân tuổi nhỏ sẽ dễ đoán ý mà lấy lòng, có điều Hoàng đế trẻ tuổi này lại có tính cách điềm tĩnh vượt tuổi, từ nhỏ chỉ một lòng học văn luyện võ trị quốc, khiến cho Thôi Thành Tú muốn xu nịnh cũng không biết phải làm sao.

Nhưng bây giờ khác rồi, hắn sờ cằm, cười một tiếng: Quan rõ ràng đã để Cố Uyên trong lòng, dù có ý gì sâu xa hay không, cũng không quan trọng. Nếu chỉ là mến mộ tài năng quý trọng hiền tài, sau này Cố Uyên đỗ đạt khoa cử, có Hoàng đế chiếu cố, tự nhiên sẽ nhanh chóng thăng tiến, hắn cũng kết được thiện duyên với Loan Nghi ty; còn nếu thực sự có ý gì đó khác, tương lai việc tốt nếu thành thì hắn sẽ là đệ nhất công thần, há không tốt sao?

Càng nghĩ càng đắc ý, bước chân càng nhẹ tênh. Trước tiên hắn vào điện Phật thành kính thắp hương, quỳ trước Phật tổ chắp tay dập đầu, thành tâm khấn vái: "Phật tổ ơi, tiểu nhân với nơi này của ngài quả là có duyên! Ngài từ bi, phù hộ cho Cố cô nương khoa này đỗ đạt thật cao, đừng để cô ấy thi trượt phải khăn gói về quê..." Khấn vái xong, Thôi Thành Tú đứng dậy, tìm ni cô trụ trì Huệ Tĩnh cung tiến chút tiền đèn nến dầu thơm, lại dặn dò kỹ càng.

Kinh thành là nơi quý nhân qua lại nhiều, từ khi Thôi Tam Thuận đến xin trà, Huệ Tĩnh sư cô đã biết hôm nay gặp thí chủ có điều kiện, lúc này vui mừng khôn xiết.

Sắp xếp xong xuôi, Thôi Thành Tú theo sư cô vào sân viện nơi Cố Uyên ở.

Rèm trúc trong gian chính đang mở, hắn ngó vào nhìn thấy Cố Uyên ngồi bên án thư, cúi đầu viết chữ, còn Hoàng đế đang đứng bên cạnh chăm chú mài mực. Hắn giật thót cả mình, thầm nghĩ quả nhiên Cố cô nương này đúng là người có phúc lớn to bằng cái đình!

Cố Uyên không ngẩng đầu lên, vẫn tập trung vào nét chữ, mà Hoàng đế nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn, thấy Thôi Thành Tú, mới bảo: "Pha thêm hai chén trà." Rồi nhíu mày nhìn chén trà trên bàn.

Thôi Thành Tú lại gần, thấy hai chén trà trên bàn một không một đầy, mắt chớp chớp liền hiểu ý, lẳng lặng cúi đầu lui ra. Hắn đến chỗ Huệ Tĩnh lựa tới lựa lui cuối cùng mới tìm được gói trà bình dân rẻ tiền, đợi tiểu ni cô pha xong lại bưng vào.

Nhưng hắn không dâng Hoàng đế trước mà nói với Cố Uyên: "Cố cô nương hao tâm tổn sức, dừng tay nghỉ uống trà một lát rồi viết tiếp cũng không muộn!"

Cố Uyên vốn đang rất khát, tâm trí lại dồn hết vào bài văn, thấy trà đưa tới tay cũng theo bản năng tiếp lấy. Cầm lên rồi nàng mới nhận ra ngay là không ổn, nhưng đã cầm lên thì chẳng thể bỏ xuống nữa. Thoáng nhìn vào chén trà mới thấy trà này không giống lúc trước, bấy giờ trong lòng mới nhẹ nhõm, uống một hơi cạn, nói với Thôi Thành Tú: "Phiền Thôi quản gia."

Thôi Thành Tú liếc thấy Hoàng đế đang nhìn Cố Uyên với ánh mắt chất chứa sự tán thưởng, trong lòng hắn cũng càng thêm thiện cảm với Cố Uyên, vậy là mặt cười như hoa:

"Cố cô nương là bạn của tiểu chủ nhân, cũng như tiểu chủ nhân vậy, nô tài đâu dám nhận lời như thế?" Rồi lại nhỏ giọng khuyên Hoàng đế, "Thập Nhất tiểu thư, giờ đã không còn sớm nữa, phu nhân ở nhà nhớ lắm, chúng ta nên về thôi!"

Thực sự đã trễ, không thể trì hoãn thêm nữa. Hoàng đế gật đầu, gấp đề bài Cố Uyên soạn cho cất vào, cáo từ rồi ra về.

Cố Uyên vẫn ngồi đó chép thêm một lúc sách. Nhìn ra thấy trời sắp tối, bụng bảo dạ tự hỏi hai người Hứa, Lý kia đã biến đi đâu, thì bỗng nghe tiếng cười nói vang vọng vào từ ngoài cổng.

Hứa Tịch và Lý Thanh ôm bọc đồ gì đó bước vào, vừa thấy Cố Uyên liền nói: "A Uyên là quý nhân của Lâm phủ, sao vẫn còn ở đây?"

Cố Uyên ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi, Hứa Hy đã chất đống đồ lên bàn, vừa lau mồ hôi vừa cười thành tiếng. Nhìn thấy chén trà còn đầy trên bàn, cầm lên uống cạn, kinh ngạc reo lên: "Trà gì đây? Ta chưa từng uống bao giờ!"

"Là trà Dương Tiễn của Hoài Châu." Lý Thanh tiếp lấy chén trà, xem xét. "Khi còn nhỏ ta từng giúp việc ở tiệm trà của a cữu, đã từng được thấy loại trà này rồi. Loại này, chất lượng hàng trung bình cũng phải bảy tám lượng bạc một cân, mà loại thượng hạng thế này, chỉ e chắc trả giá gấp đôi còn không mua nổi. Trà này nhà thường dân đừng nói tới uống, ngửi thôi cũng không dám."

"Chao ôi! Nhờ phúc A Uyên, ta được thoả cái miệng!" Hứa Tịch chỉ vào gói đồ trên bàn mà cười. "A Uyên, bọn ta vừa vào cổng đã bị sư cô gọi lạ đưa rất nhiều thứ, nói hôm nay có vị quý khách tới đây dâng quà cho sư phụ của người ấy. Tặng nhiều đồ lắm, chia cho cả người hữu duyên, ta và A Thanh thấy kỳ lạ mới mở xem sổ cung tiến, trên đó ghi rõ tên cô! Cô thu nhận đệ tử hào phóng như vậy từ bao giờ thế? Nếu còn ai nữa thì giới thiệu cho ta và A Thanh, chúng ta cùng chuyên tâm dạy học, cả đời không lo!"

Cố Uyên thấy gói đồ rất lớn, mở ra thấy ba chiếc chăn bông mới, không khỏi ngẩn người, sững sờ. Chất liệu chỉ là loại vải hết sức bình dân mà thôi, hoa văn cũng thật là giản dị, nhưng lại khiến nàng bất an hơn cả lúc nhận chén trà Dương Tiễn.

Thấy sắc mặt Lý Thanh cũng trở nên nghiêm trọng, Cố Uyên thở dài: "Ta chỉ giảng cho Thập Nhất nương một số điều cơ bản về văn Bát cổ mà thôi. Cô nương ấy trước kia thực sự chưa được giảng nhiều về mấy thứ ấy, nhưng thái độ rất nghiêm túc, rất chăm học, gợi ý thoáng qua là đã hiểu ngay." Lại nghĩ tới người ấy phản đề của mình, không khỏi mỉm cười, "Nét chữ lão luyện, văn phong sắc bén, chỉ là quy cách chưa hợp với Bát cổ, lại luôn quên kiêng kỵ húy. Ta nghĩ, chắc không phải nhà giàu hay quý tộc, mà khả năng là tông thất."

"E rằng thực sự là tông thất rồi." Mặt Lý Thanh mặt không vui vẻ chút nào, "A Uyên, chúng ta xa lạ nơi đất khách, lại từ hương thôn Ngô Châu đến đây, không thể so với nơi đế kinh phồn hoa nhiều người lắm của. Ta tính thế này, nếu thi được đỗ đạt, được bổng lộc gì đó ta sẽ lập tức dùng để mua lễ vật tới cảm tạ hai tiểu thư Lâm gia, coi là trả ơn. Nhưng bây giờ... không giấu gì cô, hôm nay mắt ta giật liên tục, không biết có phải có chuyện gì không?"

"Thập Nhất tiểu thư tuy đúng là kỳ lạ nhưng vẫn luôn rất lễ độ." Cố Uyên nói, "Ta thấy hành động của tiểu thư nếu có gì sai sót thì cũng chỉ là do còn trẻ tuổi, chưa hiểu thế sự mà thôi, không phải cố ý khinh người. Chẳng phải..."

Chưa dứt lời, Hứa Tịch đã bật cười.

Thấy Lý Thanh trừng mắt với mình, cô nàng vội xua tay: "Ta cười không có ý gì đâu! Có điều cô vừa nói một câu mà A Uyên đã liền tuôn một tràng bào chữa cho tiểu cô nương Lâm gia rồi! Người ta có ý gì hay không cũng kệ đi, mà Lâm tiểu thư trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, cũng xứng với A Uyên, cớ gì cô phải làm kẻ ác chia rẽ người ta?"

"Ta làm gì có ý đó, chỉ đang nói sự thật mà thôi." Cố Uyên nghe lời ấy cũng thấy có chút mất tự nhiên, cười khổ. "Suy cho cùng, chúng ta và Lâm tiểu thư cũng chỉ tiếp xúc hai lần, tất cả những điều này đều là khen ngợi công tâm, quý mến bình thường mà thôi. Cô lấy đâu ra lắm ý tưởng như vậy?"

"Bình thường hay bất thường còn khó nói." Lý Thanh đáp, "Chúng ta xa lạ đất khách, phòng lòng người không thể không cẩn thận. Vừa rồi ta và A Tịch ra phố mua mực mới thấy Học chính nha môn dán bố cáo. Đợt lũ mùa thu sắp đến, các châu gấp gáp tu sửa gia cố đê điều, Công bộ sẽ dùng cả thuyền hàng để chở gỗ chở đất, sau kỳ thi sĩ tử nào muốn xuôi thuyền về quê thì phải đến Học chính nha môn nhận tiền hỗ trợ để tự thuê thuyền về. Ta với A Thanh đã ghi tên giùm cô rồi, nếu sau này có chuyện gì thì cũng luôn có bằng chứng ở đấy, nhờ Học chính giúp đỡ một phen. Chỉ là... quy trình đăng ký này rất kỳ lạ, không những phải ghi tên mà còn phải ghi rõ ngày lên thuyền, ngày xuống thuyền."

Cố Uyên nói: "Có lẽ là để đề phòng người giả mạo, hoặc người dùng tiền của nha môn để la cà ngao du tới nơi khác, nên phải khớp với hộ tịch mới được."

"Chắc là vậy." Lý Thanh gật đầu, lại trừng mắt với Hứa Tịch. "Tính tình của A Uyên, cô không hiểu sao? Nếu ham giàu sang thì A Uyên về quê thành thân không phải là xong chuyện rồi sao? Gia cảnh Lã sư huynh khá giả nhất nhì một vùng, tướng mạo tuấn tú, lại hiểu con người A Uyên. A Uyên ở bên huynh ấy chẳng phải là yên tâm hơn nhiều so với mấy vị tiểu thư giàu sang kiêu ngạo sao?"

"Vậy chắc chúng ta lo xa quá rồi." Hứa Tịch ôm xấp chăn trên bàn lên, cười. "Tâm A Uyên vững như bàn thạch, tâm không động thì dù Lâm tiểu thư có mến mộ thật sự đi chăng nữa cũng có thể làm gì chứ? Công khai cướp người sao? Chúng ta đỗ đạt xong sẽ đều có công danh, sẽ đăng ký xuất sĩ ở Học chính, giả mà có chuyện bị người ta ức hiếp thì cũng sẽ có Học chính nha môn đứng ra bảo vệ. Mà nếu Học chính không bảo vệ nổi thì còn Thánh thượng anh minh, cùng lắm ta đến Ngọ Môn đánh trống kêu oan. Cứ nghĩ thế đi, có gì đáng sợ chứ? Trời cho mà không lấy ắt mang họa, chăn này ta nhận, ta không ngại các cô chê cười đâu. Trước khi lên đường nhập kinh a mẫu ta phải đổi cái chăn mới cho ta mang theo, nếu khoa này ta không đỗ, ít nhất cũng có quà mang về cho bà."

Nói rồi liền ôm chăn mang vào gian Đông, Lý Thanh trừng mắt nhìn rèm một lúc, cuối cùng bất lực, cười: "Đồ ngốc! Thôi, của đã đến tay thì đành an phận, biết đâu là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều, lo sợ không đâu? Nói thế thôi, chăn này vẫn là không nên dùng, có điều hòm sách của cô sợ là không chứa nổi, để ta giữ tạm một chiếc." Nói rồi cũng ôm chăn vào gian Đông.

"Lo sợ không đâu?" Cố Uyên đứng bên án thư, ngón tay lướt nhẹ trên mặt chăn. Nàng ngẩn người, hồi lâu sau mới chớp đôi mắt đẹp, thở dài cười khổ. Thập Nhất tiểu thư kia đứng nghiêm mài mực cho mình, đó chính là một cái lễ của trò đối với thầy đấy. Học trò này thái độ nghiêm cẩn, ánh mắt trầm tĩnh, hành vi không có chút gì vượt lễ, nhưng ánh mắt ấy đặt lên người Cố Uyên lại khiến nàng bất giác có cái cảm giác không thể ngồi yên. Chẳng hiểu là do nàng quá nhạy cảm hay là do giữa nàng và người kia có một mối nghiệt duyên từ kiếp nào đó mà nàng còn không nhớ - khi sư đồ đối mắt nhìn nhau, đáy lòng Cố Uyên gần như trào ra một linh cảm hối hận vì đã dẫn sói vào nhà.

Nàng còn đang ngẫm nghĩ và cảm thán, Huệ Tĩnh sư cô đã dẫn tiểu ni cô vào viện, nhìn vào phòng, khách khí chắp tay: "Mấy vị cô nương ở đây ổn chứ? Hôm nay có mấy vị khách tới cung tiến bàn ghế, trong chùa chật chội quá rồi, xin phiền cô nương để tạm nơi đây!"

Nhìn bàn mới, ghế mới, giường mới lần lượt được khiêng vào, lúc này, Cố Uyên hối hận sâu sắc!

Chỉ có điều, nàng không biết rằng lúc ấy, bên ngoài am Từ Thọ, Thôi Thành Tú và đồ đệ của hắn cũng đang bàn tán to nhỏ.

Thôi Tam Thuận nói, mặt lo lắng: "Sư phụ, Quan gia chỉ bảo đưa chăn thôi, chúng ta lại đưa nhiều thứ như vậy... sẽ không phá hỏng việc của Quan gia chứ?"

"Ngươi thì biết cái gì?" Thôi Thành Tú liếc xéo hắn, "Sau này Quan gia sẽ thường xuyên qua lại nơi ấy, ngày nào cũng ngồi chỗ đồ đạc tồi tàn rách nát, dù người không để ý, chúng ta làm nô tài nhìn mà cũng đau lòng thay!"

"Nhưng nếu Cố cô nương không nhận..."

"Không nhận? Đồ đưa tới rồi không trả lại được, nàng ta làm sao mà không nhận?" Thôi Thành Tú hừ một tiếng, mặt không để ý, trong lòng vui như mở cờ: Quan gia quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của Cố cô nương như thế là đủ thấy đã bảy tám phần chắc chắn. Chỉ là Cố cô nương có vẻ lạnh nhạt không mặn mà, hắn còn không mau mau bắt đầu làm ấm tảng đá này đi thôi, tương lai vậy là đã có người để dựa vào rồi!

——— Hết chương 8 ———






Nhà đài bình: Quan gia tài năng, đám nô tài của quan gia thì tài lanh... Chị Uyên bắt đầu thấy phiền. :))

Chương trước Chương tiếp
Loading...