[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 9



Bước chân Thôi Thành Tú vừa vào tới tiền viện Nội đình, đã thấy Thôi Hỉ, Tổng quản của Nhân Thọ cung, đứng dưới mái ngói tí tách nước mưa rơi. Thôi Hỉ xưa kia là người cũ của Chiêu Càn điện, trước từng hầu hạ Tiên đế, sau này hầu hạ Thái hậu, dù luận vai vế hay luận tư lịch, trong Nội đình này đều đứng hàng đầu.

Thôi Thành Tú không dám chậm trễ, vội bước tới tươi cười: "Đáng lẽ ta phải tới thỉnh an ma ma mới phải, sao hôm nay ma ma lại tới đây?" Rồi quay sang quắc mắt mắng mấy tiểu thái giám trực trong Nội đình: "Thôi Hỉ sư phụ đứng đây đợi mà các ngươi cứ đứng nhìn chằm chằm như thế à?"

"Họ vừa hết ca trực, ta bảo cứ nghỉ ngơi, đừng ra hầu hạ." Thôi Hỷ hầu cận Tiên đế nhiều năm, tính tình cũng ít nhiều trở nên bình thản ổn trọng, ít nói ít cười. "Ngươi theo hầu Quan gia xuất cung, mọi việc thuận lợi chứ? Hôm nay nương nương vui vẻ, cho truyền mấy vị phu nhân Quốc công vào cung trò chuyện, đang truyền ngươi tới hỏi chuyện đấy, mau thay y phục, đi cùng ta thôi."

Trong cung có quy tắc, phàm là Thái giám hầu trước mặt Ngự tiền, khi hết phiên túc trực rồi cũng vẫn phải chuẩn bị sẵn một bộ y phục sạch sẽ tinh tươm treo trên giá gỗ bên giường, phòng khi bất ngờ được triệu kiến hoặc có việc khẩn cấp. Thôi Thành Tú vào phòng, lập tức thay quần áo, dặn dò Thôi Tam Thuận vài câu rồi vội vã theo Thôi Hỉ đi.

Nhân Thọ cung quả nhiên rất náo nhiệt. Thôi Thành Tú vào điện, phủ phục dập dầu, con mắt liếc nhìn một vòng thấy mấy vị phu nhân đều ngồi đó, khi trả lời những câu hỏi của Thái hậu lại càng nhân cơ hội tâng lòng hiếu thảo của Hoàng đế lên đến tận mây xanh.

Các vị phu nhân cũng đua nhau nịnh hót, Thái hậu vui vẻ ra mặt: "Hoàng đế hiếu thuận là chuyện mười mươi, không thể chê điều gì. Chúng ta đều là người nhà, cũng không cần phải nói lời khách sáo, dịp ấy các ngươi cũng tới đi, chúng ta cùng sum họp."

Rồi lại sai Thôi Hỉ thay mình đích thân tiễn mấy vị phu nhân ra ngoài.

Giờ đây trong điện chỉ còn lại mấy tâm phúc của Thái hậu, Thôi Thành Tú dần thấy yên tâm. Quả nhiên Thái hậu do dự một chút, mở miệng hỏi: "Ngày này ngươi đi theo hầu bên Hoàng đế, có để ý thấy người nào lọt vào mắt xanh của chủ tử không?"

Thôi Thành Tú đã chuẩn bị sẵn rồi, câu trả lời cũng kín kẽ không lộ sơ hở: "Nương nương biết tính tình của Quan gia đấy ạ, vốn là ổn trọng điềm đạm, tâm tư của ngài thế nào chẳng bao giờ mang ra làm chuyện phiếm với ai. Thỉnh thoảng chỉ nhắc tới mấy cái tên, cũng là đều liên quan đến việc quân quốc đại sự mà thôi. Gần đây Quan gia xuất cung vi hành, khi về có nhắc tới mấy cô nương nhập kinh ứng thí tình cờ gặp được ở trên đường. Nô tài thấy Quan gia thích bàn luận văn chương sách vở với họ, còn ngoài ra, xin thứ cho nô tài mắt mờ, không nhìn ra điều gì đặc biệt hơn thế."

Thái hậu quả nhiên không để ý, chỉ thở dài: "Hoàng đế lần đầu xuất cung lại đúng lúc đại khoa sắp tới, quen biết mấy người này cũng là lẽ đương nhiên. Mấy vị Thế tử, Công hầu hầu vẫn luôn học bài, đọc sách ở Văn Hoa điện, họ đều là bạn học cùng Hoàng đế từ nhỏ, ngươi theo sau quan sát, thấy Hoàng đế có đặc biệt yêu thích ai không?"

Thôi Thành Tú nhăn mặt: "Nô tài ngu dốt, chỉ thấy Quan gia đối xử với các Thế tử điện hạ bình đẳng bác ái, chẳng ai hơn ai."

"A Trịnh cũng nói vậy." Thái hậu quay sang thở dài với Hứa ma ma đứng sau lưng: "Trước kia ai gia đã nói Hoàng đế còn trẻ mà tính tình đã quá ổn trọng, nên tìm mấy người tính tình hài hước vui vẻ để trò chuyện, mà mấy nhà trong hoàng tộc đều cẩn trọng quá đáng, sợ rách việc, đưa vào cung toàn là những đứa ngoan ngoãn ít nói chỉ biết hầu đọc sách, ngoài đọc sách với luyện võ ra không dám nói thêm lời nào. Giờ mắt thấy Hoàng đế sắp tới lúc phải tính đến đại hôn lại đua nhau dâng biểu xin tiến cung. Thế mấy năm trước làm gì mà không lo sớm đi?"

"Mấy tiên sinh ở Văn Hoa điện cũng quá là nghiêm khắc, dạy toàn những đứa trẻ đơn thuần." Hứa ma ma an ủi Thái hậu: "Mấy vị Thế tử điện hạ kỳ thực cũng đều giống Quan gia, trong đầu chỉ có chí tiến thủ mà thôi - biết đâu nhầm lại thành đúng, hợp với tính khí của Quan gia thì sao?"

"Tiên đế băng hà sớm, ai gia không hiểu chính sự, lại không trực tiếp nuôi dạy con, các đại thần ngày ngày dâng sớ nhắc tới tích xưa Hoàng đế tiền triều mê muội chơi bời bỏ bê việc nước, mà ai gia cũng sợ phụ lòng Tiên đế, cho nên quản Hoàng đế có chút quá nghiêm khắc..." Khuôn mặt Thái hậu hiện lên chút hối hận: "Biết thế ai gia đã nghe lời A Trịnh, không để Hàn Lâm viện đưa người tới giảng dạy nhiều như vậy, để nó được thoải mái một chút, có lẽ cũng đã thân thiết hơn với các thị đồng."

"Tiên đế đích thân định khóa trình cho Quan gia, nương nương sao có thể thay đổi được?" Hứa ma ma nói: "Giờ Quan gia sắp gánh vác giang sơn, đủ thấy Tiên đế nhìn xa trông rộng. Mấy thị đồng kia cũng là do Tiên đế tự tay chọn, biết đâu sau này sẽ tự có kết quả?"

Thái hậu lại lắc đầu: "Gần đây ta đã âm thầm quan sát rồi, thị đồng đều là những người chăm chỉ tốt lành cả, nhưng xét tư chất, nhìn thế nào cũng chỉ là tư chất của bề tôi, đứng cạnh Nguyên Gia không thấy xứng chút nào cả, cứ như thiếu mất một sợi dây. Ôi! Ta thật rất sợ sẽ để Nguyên Gia thiệt thòi!" Rồi quay sang Thôi Thành Tú: "Tháng chín tới đây Hoàng đế làm lễ kết tóc, tháng giêng sang năm sẽ là đại điển thân chính. Tuy lệ thường những năm trở lại đây nữ tử đều để đến mười bảy mười tám mới thành hôn, nhưng từ giờ cũng nên xem xét mà chọn lựa. Ai gia thấy trong cung quy củ rườm rà, không tự nhiên thoải mái, sắp tới mười sáu tháng sáu ai gia sẽ cùng Hoàng đế tới báo Quốc tự dâng hương, nhân tiện tổ chức gặp mặt luôn cũng tốt. Nếu Hoàng đế có người mình yêu thích, lại thêm được Phật tổ tác thành, ấy ắt là nhân duyên tốt đẹp. Nếu không có thì cứ để tất cả tự mà giải tán, cũng tránh được đàm tiếu. Tạm thời cứ như vậy đi."

Thái hậu nghĩ ngợi, lại quay sang Hứa ma ma: "Ta thấy mấy tên nô tài này cũng vẫn chưa hiểu được mấu chốt đâu. Vẫn là ngươi hãy đích thân chuyển lời tới Hoàng đế, bảo rằng khẩu dụ của ta, nếu nó có ai vừa mắt hay là yêu thích, bất luận là phẩm cấp là gì hay xuất thân thế nào, cứ mở lời nói với ta. Dù sao cũng phải xem mặt, dù không thành nhưng chúng ta cũng biết được Hoàng đế ưa loại người nào, là văn hay là võ? Trầm tĩnh hay hoạt bát? Chúng ta còn thời gian, có thể từ từ lựa chọn. Bảo Hoàng đế đừng ngại, đây là việc lớn cả đời, không có gì kiêng kỵ, nếu thật sự không nói ra được thì viết giấy gửi ta cũng được."

Hứa ma ma khom người vâng dạ, đi cùng Thôi Thành Tú tới Thanh Hòa điện gặp Hoàng đế.

Hoàng đế vốn là người làm việc theo phong cách việc hôm nay chớ để ngày mai, sau khi dùng bữa tối liền truyền công văn khẩn tấu và tấu chương còn tồn trong ngày tới. Đọc say sưa, biết Thôi Thành Tú đã vào cũng không thèm ngẩng đầu.

"Đồ đạc đã đưa tới xong xuôi chưa?"

Thôi Thành Tú liếc nhìn Hứa ma ma đang đứng sau lưng, thành thật trả lời:

"Bẩm, xong xuôi rồi ạ. Nô tài thấy giường cũng xập xệ cũ kĩ, đã tự chủ trương bảo mấy tiểu ni cô đưa giường mới tới. Phải sắp xếp nên lỡ mất chút thời gian, xin Quan gia tha tội."

"Nói xằng." Hoàng đế dừng bút, liếc mắt lên nhìn hắn: "Một chén trà Dương Tiễn thôi mà nàng ta thà khát khô cổ cũng không chịu uống, đời nào chịu nhận những thứ đó?" Rồi liền nhìn thấy Hứa ma ma đang mỉm cười sau lưng Thôi Thành Tú, vội đứng dậy: "Hứa ma ma tới rồi, có phải mẫu hậu có chỉ dụ gì không? Đám người càng ngày càng không biết phép tắc, người từ cung mẫu hậu tới, sao lại không báo trước?"

"Là nô tì không cho báo." Hứa ma ma cúi người hành lễ: "Ý là của Thái hậu nương nương, người sai nô tì lặng lẽ đi một chuyến. Đang mải nghe Thôi tổng quản báo cáo với Quan gia, nhất thời chưa kịp hành lễ, xin Quan gia tha tội."

Hoàng đế vốn rất lễ độ với tâm phúc của Thái hậu, liền sai tiểu thái giám mang ghế nhỏ tới, lại ban trà, rồi mới nói:

"Gần đây trẫm xuất cung, tình cờ gặp một nữ tú tài đi thi Nữ khoa, nói ra cũng thật trùng hợp, nàng ta là đồng hương của Lý Thụy Nương. Trẫm nghe Thụy Nương nhắc qua, nói văn chương của người đó còn hơn Thuỵ Nương một bậc, chỉ tiếc năm đó vì bệnh nặng nên bỏ Thần đồng khoa, trẫm nghe xong cũng lưu tâm. Qua tiếp xúc thấy quả thực là nhân tài thực học, nhân phẩm ngay thẳng, vừa đọc sách thánh hiền vừa chép văn Bát cổ để bán lại cho tiệm sách kiếm thêm tiền trang trải. Trẫm sinh lòng yêu tài muốn giúp đỡ một chút, vậy mà dẫu chỉ một chút nàng ta cũng kiên quyết không nhận. Chỉ điểm này thôi, đã là hơn hẳn nhiều quan triều đình rồi. Hành trang của nàng ta quá đơn sơ, trẫm mới bảo Thôi Thành Tú tìm cách quan tâm cho tinh tế, kẻo người ta khổ cực phạm bệnh cũ lỡ đại khoa, triều đình mất đi một hiền tài là vô cùng đáng tiếc."

Lời này khớp với lời Thôi Thành Tú như một, Hứa ma ma không nghĩ nhiều gì nữa. Đợi những nội thị xung quanh lui xuống, Hứa ma ma mới thuật lại nguyên văn lời Thái hậu, lại nói: "Nương nương suy tính chọn lựa lại chỉ sợ chọn phải người không hợp ý Quan gia. Nếu Quan gia có một người tâm đầu ý hợp, nương nương cũng sẽ rất vui lòng."

Việc này thực sự ngoài dự tính của Nguyên Gia. Nguyên Gia bên ngoài thì ôn hòa, bên trong thì mạnh mẽ, nhìn thì bình đẳng bác ái, thực tế vẫn có cái tự cao của Thiên tử đấy. Nàng vẫn luôn nghĩ rằng một ai đó phải hơn những kẻ tầm thường thì mới xứng với mình. Tuy nhiều năm học cùng các thị đồng đều là tôn tử nhà vương công hầu tước, thế nhưng trước sau cũng chỉ xem là bề tôi tâm phúc sau này mà thôi, chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ. Từ nhỏ Nguyên Gia đã không thích gần gũi người khác, nay chỉ cần nghĩ đến việc thành hôn với một trong số mấy người này, phải kề cận thân mật với nhau thôi đã liền thấy chán ghét khó chịu, chỉ muốn đuổi hết đi cho rảnh mắt. Trong lòng thầm tính toán sang năm thân chính sẽ lập tức có thể phân chức tước, giao công việc để bọn họ ly kinh, lại sợ Hứa ma ma nhìn ra manh mối gì, bèn giữ cho ánh mắt chăm chú nhìn tấu chương: "Thực sự không có ai để đề cử. Lòng trẫm chỉ lo việc thân chính, sợ xử lý chính sự không tốt, làm Tiên đế thất vọng, chưa nghĩ tới chuyện gì khác."

Hứa ma ma thấy Hoàng đế không nhìn mình, cũng tự cho rằng có lẽ Hoàng đế có chút thẹn thùng, trong lòng thầm cười vị Quân thượng nghiêm túc này dù sao cũng có tính khí của thiếu nữ, lại nói: "Vậy Quan gia thử suy nghĩ một chút, xem có ý tưởng gì cho chuyện này không? Dù kỳ quái cũng không sao."

"Thực sự, trẫm không có ý tưởng gì." Dù sao cũng là việc lớn cả đời, Hoàng đế cũng bị làm cho ý loạn tâm phiền rồi, tấu chương cũng không đọc nổi nữa. Thấy Hứa ma ma vẫn chỉ đang ngồi ghế nhỏ mỉm cười nhìn mình, liền bình tâm suy nghĩ một chút. Bất ngờ thay, có một ý nghĩ vụt sáng lóe lên, ánh mắt nàng cũng lay động, mà vẫn giữ bình tĩnh, giọng điềm đạm:

"Chỉ là, nhắc tới chuyện này, từ nhỏ trẫm nghe một tích cũ, bây giờ cũng vẫn không hiểu, có lúc muốn hỏi các tiên sinh lại sợ bị chê là không chuyên tâm học hành, nên chưa từng hỏi. Trẫm từng thắc mắc, từ thời Minh Tông trở đi, các Nữ đế đều tuyển thị quân, lập Hoàng phu để nối dõi tôn tự. Chỉ có Thái Tổ hoàng đế, năm xưa nhất thống thiên hạ, vốn là vô cùng anh minh, tại sao lại lập Hậu?"

Giọng Nguyên Gia rất bình thản, rất tự nhiên, Hứa ma ma cũng coi như chuyện phiếm, cười nói: "Thái Tổ hoàng đế anh minh thiên bẩm, cao ý của ngài, nô tỳ không dám phỏng đoán. Nhưng khi còn trẻ nô tỳ có được nghe người già trong cung kể chuyện xưa, kể rằng Thái Tổ hoàng đế từng nói Thánh Văn hoàng hậu là cao nhân mà trời cao giáng xuống phò tá ngài, không giống người thường. Bởi thế nên sau khi Thánh Văn hoàng hậu qua đời, Thái Tổ hoàng đế cũng bỏ trống Hậu vị, không lập Hậu nữa, cũng không nạp thêm ai khác, cứ thế cô độc một đời. Thái Tổ hoàng đế vốn là phiên Vương, Ý Tông hoàng đế đoản mệnh, trước khi băng hà đã giao giang sơn cho ngài, ngài lên ngôi bình định tứ hải là thuận theo thiên ý. Đời sau, Minh Tông hoàng đế là thời thái bình thịnh trị, để nối dõi tông đường đã tuyển mấy thị quân, sau sinh hạ Nhân Tông hoàng đế, lại cũng là một vị minh quân. Như vậy, mọi sự trên đời phải hợp với ý trời, Quan gia thấy phải không?"

"Trẫm cũng nghĩ vậy." Hoàng đế nhíu mày rồi đầu mày nhanh chóng giãn ra: "Nói tới chuyện này, đây là nghi vấn duy nhất của trẫm. Còn lại, trẫm thực sự không có suy nghĩ gì.

"Đây cũng là lẽ thường tình. Còn lâu mới tới mười sáu tháng sáu, Quan gia cứ từ từ suy nghĩ, có ý tưởng gì xin hãy nói với lão nương nương, hoặc nếu ngại thì cứ để nô tỳ truyền lờ cũng được." Hứa ma ma ngồi đợi thêm một lúc, thấy Hoàng đế thật sự không có gì để nói, liền đứng dậy cáo lui: "Đã muộn rồi, Quan gia nghỉ sớm."

Hoàng đế cười hiền, thản nhiên tiễn Hứa ma ma ra ngoài. Ngoài mặt không chút biểu lộ, trong lòng gần như biển xô sóng cuộn. Nguyên Gia là thiên tử thời thái bình thịnh trị, từ khi kế vị đã nghe không ít chuyện về Thời hoàng đế, Điệu hoàng đế, cũng biết việc khai chi tán diệp là trọng trách của tông miếu, trước giờ chưa từng nghi ngờ hay suy nghĩ khác đi.

Nhưng giờ, đại hôn sắp tới, nàng lại chợt nảy sinh ra một ý nghĩ về Thái Tổ hoàng đế năm xưa.

"Giờ này Quan gia chưa nghỉ đâu, ngươi xuống Ngự thiện phòng một chuyến lấy trà, lúc dâng trà lên nhớ khéo léo nhắc tới Cố cô nương một câu." Hoàng đế và Hứa ma ma chưa trò chuyện xong, Thôi Thành Tú buồn ngủ díp mắt, đương nhiên cũng không dám rời chủ tử, chỉ có thể đứng bên cửa sổ mong ngóng. Vừa nói dứt lời đã thấy Hứa ma ma đi ra, rồi các nội thị lặng lẽ vào điện cắt bấc tắt đèn, liền bảo Thôi Tam Thuận tới Ngự thiện phòng lấy canh an thần.

"Sư phụ." Thôi Tam Thuận có chút do dự: "Chúng ta dốc sức tác hợp như vậy, vạn nhất sang năm Quan gia đại hôn mà Cố cô nương không phải người được chọn thì sao?"

"Gì mà không được chọn? Nói chuyện không biết giữ miệng gì cả!" Thôi Thành Tú trừng mắt, quát thầm: "Trong cung có bao nhiêu người mong được ban ơn mưa móc, bao nhiêu người dập đầu trước Phật tổ đến nứt cả trán ra cũng không với được tới, thế mà Cố cô nương đây là tổ tiên tích đức, mồ mả phát lộc đấy! Quan gia chúng ta trọng tình, sau này dù tình cảm có phai nhạt nhưng cũng sẽ thỉnh thoảng chiếu cố, thế thôi cũng đủ đưa nàng ta lên mây xanh rồi, lại còn muốn chiếm đoạt Quân thượng làm của riêng vĩnh cửu sao? Ở đời có tỷ muội kết nghĩa, huynh đệ kết nghĩa, nhưng Quan gia là ai chứ? Ngoài Hoàng phu tương lai..." Hắn giơ một ngón tay lên: "Đó mới là phu thê chân chính, ai dám ngang hàng với Hoàng phu? Mà, dù là hoàng phu đi chăng nữa, cũng không thể một mình độc chiếm Quân thượng được! Bất luận là nam hay nữ, đã là Hoàng đế thì không thể không có tam cung lục viện. Ơ, thế ngươi nói xem, trong cung nhiều phòng như thế là để làm gì? Nghĩ xem năm xưa Tiên đế có bao nhiêu thị quân?" Hắn nhếch môi, nhìn về phía Tây: "Được sủng, không được sủng, sao nữa? Có người không muốn nhập cung, bị cha mẹ tham phú quý ép phải nhập cung, mà người ta còn là tiểu Hầu gia đấy! Cuối cùng thì thế nào? Chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn ở đây nguyên cả một đời, ở đến lúc chết! Trong cung này, rốt cuộc chỉ có một chủ thôi, Quân thượng đã phán thì rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm, như các đại nhân thường nói thiên tử nổi giận xác trải ngàn dặm, ai mà dám cứng cổ chống lại tiền đồ sinh tử của mình?"

Hắn đang giảng giải dài dòng một thôi một hồi đến ù cả tai, chợt thấy Thái giám trong điện bước ra, đứng trước thềm, từ xa ra hiệu truyền triệu, thế là vội chỉnh đốn y phục, nở nụ cười tươi bước vào điện.

Hoàng đế quả nhiên còn nhớ chuyện ấy, hỏi ngay: "Nàng ta nhận rồi?"

"Quan gia anh minh, đúng là Cố cô nương mãi không chịu nhận." Thôi Thành Tú đã chuẩn bị sẵn lời, giờ thao thao bất tuyệt: "Sau nô tài nhớ tới Quan gia thường hay nói câu "Ước được nhà rộng muôn ngàn gian, khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan," thế là liền nói giường tre này đã mục ruỗng rồi, mấy tiểu ni cô trong am chắc cũng không để ý, cô nương bây giờ vẫn nằm tạm được, nhưng khách sau này tới nằm xuống lại sập giường thì sao? Cứ coi như Quan gia bố thí cho khách sau, tích phúc ấy mà, cô nương chỉ là tình cờ dùng tạm mấy ngày thôi. Cứ phải diễn giải phân tích nửa canh giờ, cuối cùng Cố cô nương mới miễn cưỡng chịu nhận."

Nguyên Gia mỉm cười, gật gật đầu: "Quả đúng là tính khí của nàng."

"Ôi, tấm lòng Quan gia, khiến người ta không thể không cảm động!" Thôi Thành Tú phấn chấn tinh thần, càng nói càng thấy linh tinh: "Hứa cô nương và Lý cô nương ai nấy đều khen Quan gia tinh tế chu đáo, còn Cố cô nương... tuy rằng không nói, nhưng cũng gật đầu. Lúc nô tài sắp đi, Cố cô nương còn hỏi tình hình bài vở của Quan gia, ấy chẳng phải người ta cũng nhớ tới Quan gia sao?"

Câu này chạm đúng nơi mềm mại trong lòng Nguyên Gia, nàng gật đầu, khóe miệng bất giác vẽ nụ cười: "Thế là cũng có nhắc tới trẫm rồi?"

"Ngàn lần là thật, tai nô tài nghe rõ ràng!" Thôi Thành Tú trả lời dứt khoát, thấy hoàng đế vui vẻ ra mặt, bản thân cũng hớn hở thầm nghĩ: Chuyện này phải tranh thủ rèn lúc sắt nóng, nhìn biểu hiện thế này là đã chắc tám chín phần mười, dù Cố cô nương không muốn chút nào thì cũng không chống lại được miệng vàng lời ngọc của thiên tử! Thế còn... được sủng bao lâu phải tùy thuộc vào bản lĩnh quyến rũ, sau này ta truyền cho Cố cô nương vài chiêu, vận may của ta không phải tới rồi đó sao?

—— Hết chương 9 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...