[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 6
Dù chưa chính chức thân chính, lại cũng có Loan Nghi ti và Nội Các giúp việc, nhưng Hoàng đế rốt cuộc vẫn là Hoàng đế. Theo lệ cũ, mỗi ngày, những tấu chương đã được Loan Nghi ti và Nội Các đưa dự thảo và điểm son đều được trình lên Ngụ án. Sau khi ngự lãm, khi ấy mới gửi lại Nội Các, cho các Trung Thư xá nhân sao chép chỉ dụ vào sổ lưu trữ, rồi chuyển cho Thượng Bảo cục để xin đóng ấn Ngự bảo, bấy giờ mới ban bố xuống cho thiên hạ.Ngồi trên ngai vàng cai quản vạn phương, dù thiên hạ thái bình thịnh trị thì công cán cũng không bao giờ hết. Lại sắp đến mùa lũ mùa thu, chỉ cần Hoàng đế vắng mặt một ngày là tấu chương trên án đã chất thành đống cao mấy thước. Ngồi trước án từ giờ Ngọ đến giờ Tuất mới chịu dừng bút dùng bữa, buông đũa rửa tay rồi lại ngồi trước bàn Ngự án bất động như tượng. Thôi Thành Tú đổi trà mang vào, thấy Quân thượng nhíu mày trước chồng tấu chương cũng không dám nói to, chỉ cẩn thận nhắc nhỏ: "Bẩm, Thái hậu căn dặn, Quan gia dùng bữa xong nhất định phải nghỉ ngơi chốc lát, vừa để dưỡng thần, vừa để thư giãn giải tỏa mệt mỏi, ngồi lâu sẽ hại thân thể."Hoàng đế không để ý tới, chỉ chau mày tập trung suy nghĩ. Một một lúc, bỗng nhiên hỏi: "Hôm nay tới phiên vị nào trực? Ai đang trực ở Loan Nghi ti?"Lồng ngực Thôi Thành Tú vang tiếng "thình thịch", liếc nhìn nữ quan chưởng án bên cạnh Quân thượng. Nữ quan trả lời trôi chảy, âm thanh tuôn ra như châu ngọc: "Bẩm, hiện giờ ở Loan Nghi ti có Trịnh đại nhân, ở Nội Các có Ngô đại nhân bộ Hình và Tần đại nhân Ngự Sử đài.""Đúng người trẫm đang tìm." Hoàng đế gộp hai bản tấu lại đặt vào hộp tấu sự, ra hiệu cho nữ quan đóng hộp mang đi. "Đưa hai bản tấu này cho mấy vị đại nhân xem, đồng thời tra lại biểu ghi chép xem mưa nắng hai bờ Trường giang mấy năm qua thế nào, bảo họ bàn luận một chút, trẫm sẽ đợi ở điện Thanh Hòa."Vì những năm qua các vị đại thần có nhiệm vụ dìu dắt Tân đế quản việc triều chính, những tấu chương Hoàng đế có chỗ chưa tỏ tường hoặc không hài lòng, trước đến nay đều được các nữ quan Loan Nghi ti và các đại thần Nội Các giải thích rõ ràng. Hoàng đế rất cẩn thận trong việc triều chính, hễ có chỗ nào nghi vấn bất minh, lập tức triệu người đến hỏi. Vì vậy hai nơi này ngày nào cũng đều cắt cử quan lại trực đêm, phòng khi Hoàng đế truyền triệu.Chính vụ hôm nay dường như rất phức tạp. Mấy vị đại nhân vừa giải thích vừa tranh luận với Hoàng đế đến tận canh ba. Khi luận chính, nội thị không được phép nghe, không được phép thấy. Thôi Thành Tú đứng ngoài cửa điện chờ đến sáng, nguyên một đêm đổi trà mấy lần, một lần đưa điểm tâm, chỉ nghe được một chút ít. Ngự tiền tuyệt mật, không ai dám nhìn nhiều nghe nhiều hỏi nhiều, nhưng qua nhiều năm nhiều tháng tích lũy công phu, con cáo già chốn nội cung như Thôi Thành Tú cũng mang máng được chút ít. Cũng một chút ít đó, đủ để Thôi Thành Tú hiểu rằng Tổng đốc Thuỷ vận Trịnh Đình Cơ sắp gặp đại hoạ rồi.Mấy năm nay, thời tiết đúng là không tốt, nhưng nhờ quốc khố dồi dào và cũng vì thương dân, ba năm trước triều đình hạ chỉ miễn thuế ba năm cho chúng dân hai bên bờ Trường giang, lại bỏ ra rất nhiều ngân lượng từ Quốc khố, lệnh cho nha môn Thuỷ vận chỉnh đốn đê điều sông ngòi. Không ngờ lại giao trứng cho ác, vị Tổng đốc này không những bất tài mà còn tham nhũng. Hành vi thiếu trách nhiệm của hắn bị Ngự sử cải trang đi tuần phát hiện ra và hạch tội không nói, lại còn dám to gan lớn mật nảy sinh âm mưu giết người diệt khẩu, sai người mai phục bên sông giả làm thuỷ phỉ, chặn giết Ngự sử trên đường hồi kinh. Việc này tuy đã đến tai Quân thượng, chứng cứ rõ ràng, nhưng nội tình lại liên đới rất rộng. Cách xử trí mà Loan Nghi ti và Nội Các đề cử lên Hoàng đế cũng có chỗ bất đồng. Những năm gần đây Hoàng đế càng lúc càng có chủ kiến hơn, rất quyết đoán, bèn truyền cả lên ngự lãm một lượt.Sau khi cả hai bên đều đã tỏ tường giải thích rõ đầu đuôi, Hoàng đế nói: "Làm càn tới như vậy, thật hiếm thấy. Trẫm thấy không cần đợi đến tháng tám, hãy tra xét khẩn trương từ ngay bây giờ đi. Ban đầu trẫm cũng nghĩ không nên bứt dây động rừng mà cứ đợi sau mùa lũ thu mới hành động, nhưng giờ xem ra nha môn thuỷ vận và thuỷ doanh quả thật đã cấu kết với nhau! Ra tay tàn độc như vậy, cũng không mảy may để tâm đến sinh tử của chúng dân. Bây giờ lập tức cho người đi kiểm tra đê điều, may ra còn có thể tránh được cảnh mất bò mới lo làm chuồng."Hoàng đế vốn cẩn trọng trong câu chữ, tính tình kiệm lời lại chưa thân chính, bình thường của rất ít khi nói dài dòng với bề tôi. Hôm nay nói đến như vậy, rõ ràng là vô cùng tức giận. Loan Nghi ti và Ngự Sử đài cũng đều theo chủ trương nghiêm tra ngay, đều rất vui mừng. Tả Đô Ngự sử Tần Hưởng nói: "Bẩm, Ngự Sử đài đã lệnh cho Tuần án Ngự sử của các châu phối hợp với các huyện lệnh dọc sông để lập tức kiểm tra các đoạn đê điều. Nay Trịnh Đình Cơ bị bắt, bớt đi một tầng cản trở, chắc tra xét sẽ dễ hơn.""Vụ án này liên đới sâu rất, phải tách từng việc ra mới xử trí được." Chưởng ấn Loan Nghi ti Trịnh Gia nói. "Nghiêm tra dấu hiệu tham ô ở Thuỷ vận, chỉnh đốn thủy doanh, kiểm tra đê điều, mỗi việc chỉ định riêng ra người chịu trách nhiệm cuối cùng, kết quả thế nào sau cùng mới tổng hợp lại. Cần phải khẩn trương, kẻo mùa lũ thu sắp tới""Còn một việc nữa." Thượng thư Bộ Hình Ngô Giang lên tiếng. "Lệ thường, các kỳ thi lớn đều có tú tài, cử nhân đi thuyền chở hàng xuôi dòng vào kinh, không ngoại trừ khả năng cũng có những người vốn dĩ dính líu đến việc kinh doanh thủy vận, có thể cũng sẽ có người có liên quan đến quá trình điều tra. Dù thực sự chỉ là đi thuyền quá giang chứ không dính líu, nhưng chứng cứ trình lên để xác nhận ngoại phạm cũng tốn nhiều thời gian. Vậy những người nhập kinh ứng thí này có được áp dụng lệ cũ, miễn truyền không?""Không miễn." Hoàng đế lạnh lùng. "Trẫm biết tật xấu của đám cử nhân hiện nay, nhiều kẻ tìm đường nhập kinh thật sớm thực ra không phải để yên tâm sôi kinh nấu sử, mà là để tìm cửa hối lộ chạy chọt. Nghe mật báo, cũng có những kẻ người để tránh thuế mà đã thuê thuyền chở hàng công vụ của phủ nha để chở đồ tư vào kinh buôn bán. Đương nhiên, trẫm không trách những người xuôi thuyền quá giang để cho tiết kiệm, sĩ tử vốn nghèo. Những người lợi dụng điều đó để trục tư lợi, dù có tài hoa đến đâu thì sau này cũng có ích gì cho triều đình đây? Những người nhập kinh ứng thí khoa cử năm nay, bất kỳ ai có liên quan cũng đều không được phép bỏ qua — sớm ngày phát giác, may ra triều đình còn đỡ tốn bổng lộc.""Đúng thực là vậy." Tả Đô Ngự sử Tần Hưởng vuốt râu cười. "Nếu cứ như Quan gia nói, ngày sau chúng thần cũng đỡ vất vả.""Còn một việc nữa." Khi mọi người hành lễ định lui, Hoàng đế bỗng nhiên ngăn lại. "Trẫm biết trong vụ án này còn có một điều kiêng kỵ mà các khanh không tiện nói ra. Trẫm cần Nội Các các bộ truyền dụ cho trên dưới quần thần: Nếu tông thất có liên quan, tội càng nặng thêm một bậc. Nên nhớ, dù quốc pháp tha, gia pháp tổ tông cũng không tha!"Câu này quả thật đúng trọng tâm. Hoàng đế vốn dĩ là Trưởng nữ của Cung vương, từ khi sinh ra đã được chọn làm Hoàng nữ, nhập cung được Tiên đế nuôi dưỡng chăm sóc trong cung, năm tuổi được lập làm Trữ quân kế vị. Cung vương dâng tấu xin lui về đất phong, cả nhà dời đến Vân Châu ẩn cư, quan viên bình thường không được gặp bao giờ, lại chỉ để lại trưởng tử ở kinh thành, các ngày lễ tết vào triều hành lễ cho đúng đạo nhà Đế vương. Người con trai này của Cung Vương, bình thường không bước ra khỏi phủ một bước. Bởi thế, không có chủ nhân áp chế, tiểu nhân mới lộng hành. Cung vương phi Trịnh thị là trưởng tỷ của Trịnh Đình Cơ, trước đây được Thái hậu và Hoàng đế quý mến, bởi thế mới được tin tưởng cho cái chức Tổng đốc Thuỷ vận. Hoàng đế lại sắp thân chính, nghĩ đến đó, bề tôi cũng phải có chút kiêng dè. Giờ Hoàng đế đã cho chỉ dụ, ai nấy đều yên tâm mà thẳng tay làm việc.Bề tôi yên tâm, Hoàng đế lại có chút u uất, về tẩm cung cũng mãi không ngủ được, bèn lại ngồi dậy đọc sách. Thấy canh năm sắp hết, Quân thượng lại thức trắng cả đêm, Thôi Thành Tú bèn đích thân tới Ngự thiện phòng, khi trở về thấy dẫn một tiểu thái giám bưng canh an thần đến trước bàn sách: "Bẩm, nương nương có chỉ sáng nay người phải lễ Phật, Quan gia không cần di giá thỉnh an. Hôm nay là ngày nghỉ, các đại nhân chắc chắn sẽ không đến, Quan gia đã thức cả đêm rồi, xin người uống canh an thần rồi nghỉ ngơi."Hoàng đế đang phiền muộn thì chớ, bỏ sách xuống cho hắn ánh mắt lạnh: "Ngươi lại nhiều chuyện với Thái hậu?""Làm sao nô dài dám!" Thôi Thành Tú vội quỳ xuống biện bạch. "Nô tài xuống Ngự thiện phòng sai nấu canh cho Quan gia, trùng hợp gặp được Thôi Hỉ ở Nhân Thọ cung qua lấy canh sâm của lão nương nương mà thôi, sau đó mới được nghe lão nương nương truyền chỉ đến! Quan gia minh giám!" Thấy hoàng đế gật đầu rồi lại cầm sách lên,
trước hết hắn ra hiệu cho thái giám cung nữ hầu cận lui ra hết, mới bước lên nói nhỏ: "Quan gia, nô tài nghe được một chuyện nữa. Tùy Vương điện hạ và Dụ Vương điện hạ... dường như có chút bất hòa.""Dụ Vương lại gây chuyện?" Dụ vương là vị tôn tử chơi bời trác táng có tiếng của tông thất, tuy không tạo sóng gió gì to tát nhưng luôn luôn gây chuyện vặt vãnh, Hoàng đế vốn không ưa. Quả nhiên, nghe xong liền nhíu mày, "Lần này là chuyện gì?""Không phải đối đầu trực tiếp." Thôi Thành Tú nói. "Gần đây Dụ Vương điện hạ tin theo đạo sĩ ở Xung Vân quán giảng phong thủy, muốn xây một biệt viện để làm chỗ phụng thờ, thành thử ra tìm mua nhà khắp kinh thành. Vốn là nhìn trúng một nhà dân, cũng thương lượng xong giá cả rồi, không ngờ nhà đó trước ấy vừa mới cho tú tài nhập kinh ứng thí đến thuê. Người đó tham tiền, Dụ Vương phủ trả cao hơn giá cho thuê là cái chắc, bèn hủy ước rồi bắt mấy người kia dọn ra. Mà cũng thật trùng hợp, mấy người đó chính là hội của cô nương họ Cố ngày đó. Tôn Đắc Tú phụng mệnh Tùy Vương điện hạ tới đưa thiếp, vừa lúc gặp nhau ở đó, thế là tranh cãi vài câu.""Chỉ cần không phải hại dân lành hay cưỡng đoạt đất, còn lại thuận mua vừa bán thôi." Hoàng đế nói. "Chỗ đó phong thủy tốt tới vậy sao? Ban đầu mấy người họ tới đó thuê, sau đó Dụ Vương lại nhìn trúng?""Nô tài nghe Tôn Đắc Tú nói nơi đó cũng không phải tốt lành gì, đối diện Tuyên Vũ môn, lại gần Xung Vân quán. Trong tay Dự Vương điện hạ bây giờ không còn có nhiều ngân lượng lắm, Dụ vương phi là người tay hòm chìa khoá thì rõ không thể để tên đạo sĩ có lừa phỉnh rồi, thế là hạ nhân Dụ Vương phủ phụng mệnh chủ tử cũng chỉ tìm một nơi cho có mà thôi. Mang tiếng là tìm đất mà chẳng thèm tìm trong nội đô kinh thành, lại đi tìm ở nơi hẻo lánh như thế, đã vậy chủ đất lại còn là một tay bất hảo có tiếng. Đã tính như thế rồi, ai mà ngờ chỗ đó mà lại cũng có sĩ tử dừng chân?" Thấy ánh mắt Hoàng đế vẫn đang dán vào sách nhưng cũng không quở trách mình lắm lời, hắn liều mạng tiếp tục lải nhải. "Nô tài còn nghe Tôn Đắc Tú nói mấy cô nương đó học hành giỏi giang như vậy mà nơi ở thật quá đỗi tồi tàn. Trong phòng chỉ có hai cái giường cũ, một cái bàn nát, một cái ghế tróc, không có lấy một món đồ nào khác. Còn hành lý cũng đơn sơ, tổng cộng chỉ có một rương tre đựng sách, cầm lên thấy nhẹ tênh. Tên chủ nhà cũng rất hung dữ, ban đầu Tôn Đắc Tú muốn ra mặt trừng trị, nhưng sau nghĩ lại, nghĩ chủ nhà tham tiền ác độc như vậy, sau này nếu hắn sinh lòng trả thù thì chẳng phải là hại cho mấy cô nương hay sao? Thế là Tôn Đắc Tú định mời mấy cô nương ấy đến trú tạm trong chùa Báo Quốc, cũng tiện bàn luận văn chương với Tuỳ Vương điện hạ, nhưng mấy cô nương khách sáo từ chối. Cuối cùng họ quyết định tạm trú ở am Từ Thọ, đợi tới khi tìm được chỗ rồi mới dọn đi. Hiện giờ khắp kinh thành đâu đâu cũng có sĩ tử nhập kinh ứng thí, đương nhiên không dễ tìm chỗ ở, nghe nói họ chạy vạy khắp nơi mà không tìm được chỗ nào.Hoàng đế mím môi, bỗng bỏ sách xuống, nói: "Ngươi lắm lời quá thể, làm trẫm đọc sách cũng không yên." Nói xong, uống hết chén canh an thần trong một hơi, lại nói. "Chuẩn bị đi, chiều tới sẽ xuất cung một chuyến."Thôi Thành Tú mừng rỡ, vâng dạ lạy một cái mới đi ra. Ra khỏi cửa điện hắn vỗ tay nhẹ một cái, mấy nội thị điển thiếp ngoài cửa lần lượt đi vào hầu hạ Hoàng đế thay áo nghỉ ngơi. Qua chừng một nén hương, bọn họ lại lui ra, tay ra hiệu với Thôi Thành Tú, ý báo Quân thượng đã ngủ.Thôi Thành Tú không dám đi xa, bèn vào Nội quan phòng dặn dò Thôi Tam Thuận vài câu, rồi ngả lưng trên giường mà chợp mắt. Thoáng chốc, đã ngủ gần hai canh giờ. Hắn vội bật dậy chỉnh đốn y phục, lại thấy Tư y nữ quan tư bưng từng hộp gỗ đi ngang qua , liền hiểu vừa kịp lúc Hoàng đế đã rửa mặt xong. Thôi Thành Tú tức khắc truyền điểm tâm, quả nhiên Hoàng đế dùng bữa xong liền truyền gọi hắn vào điện."Đã chuẩn bị xong chưa?""Bẩm, đã xong." Thôi Thành Tú thấy Quân thượng đã đã thay thường phục, vui vẻ trả lời. "Quan gia xuất cung, có cần báo với Tuỳ Vương điện hạ một tiếng không? Hay là... sai người đến am Từ Thọ sắp xếp trước?"Không ngờ Hoàng đế lại lắc đầu: "Không cần. Chỉ cần truyền Hứa Hoan cùng trẫm đi chùa Báo Quốc. Hai người các ngươi cùng nhau xem xét một chút xem chùa ngoài chùa có gì không ổn hay không. Mấy ngày nữa trẫm đưa Thái hậu xuất cung, nhất định phải khiến Thái hậu hài lòng."Vừa nghe, Thôi Thành Tú thấy thật ngạc nhiên, tới khi bước chân ra khỏi cửa son rồi bỗng mới hiểu ra: Am Từ Thọ và chùa Báo Quốc chỉ cách nhau có một bức tường, Hoàng đế làm xong chính sự ắt sẽ tới gặp Cố cô nương!Chỉ là, không ngờ tới Hoàng đế dường như thật sự không hề nghĩ tới am Từ Thọ.Hoàng đế vào chùa Báo Quốc thắp hương, thắp hương xong lại thong thả ngồi ôn chuyện cũ năm xưa về Tiên đế cùng với cùng phương trượng Liễu Nhàn. Thấy hai người trò chuyện vui vẻ liên miên không ngớt, Hứa Hoan cũng sinh sốt ruột. Thôi Thành Tú đứng đợi thêm một chút, lại thêm một chút, đợi mà chẳng thấy Hoàng đế có ý đứng dậy, bấy giờ mới bực bội lẳng lặng đi theo Hứa Hoan đi ra cửa, vừa đi vừa nghi hoặc: Lẽ nào mình đã đoán sai?Hoàng đế và phương trượng đàm luận thật lâu về trà đạo, nói đủ thứ trên trời dưới biển xong mới chịu đứng dậy ra khỏi phòng khách. Thôi Tam Thuận vội chạy tới theo sát gót Hoàng đế, lại thấy Hoàng đế đi thẳng một đường bước nhanh về phía hậu viện. Vào tới hậu viện mới dừng bước đứng lại nhìn quanh, nhìn quanh đâu đấy rồi lại bước về phía dãy tường thấp phía tây của viện. Thấy chủ tử đứng nhìn bức tường, Thôi Tam Thuận run rẩy cả tay chân, lập tức chạy lên chắn trước mặt chủ tử, quỳ sụp: "Thập Nhất tiểu thư, người muốn ra am Từ Thọ thì cứ đi từ cửa Tây ra là được, hà tất phải mạo hiểm thế này?"Nhưng Hoàng đế không để ý đến hắn, tránh sang một bước, nhìn bức tường thấp trước mặt một lúc, rồi không nói không rằng mà dúi cái quạt vào tay Thôi Tam Thuận, còn mình thì xách vạt áo cài vào đai lưng."Quan... quan... Thập Nhất tiểu thư!" Thôi Tam Thuận hoảng sắp khóc. "Lão phu nhân ở nhà mà biết được sẽ lột da nô tài!""Nhỏ cái miệng! Ta với ngươi lẳng lặng đi qua bên ấy ngồi với họ một lúc rồi về, sẽ không ai biết được." Hoàng đế quay lại liếc hắn, mắt sắc lẹm. "Ngươi mà còn lắm lời nhiều chuyện thì không cần đợi người khác lột da đâu, ta sẽ lấy đầu ngươi trước!"Đây rõ ràng là đe doạ trắng trợn. Thôi Tam Thuận mếu máo, gần như nằm rạp xuống đất lí nhí khẩn cầu: "Quan gia ơi quan gia, nô tài có mười cái đầu cũng không chịu nổi! Xin Quan gia thương xót, kia có cửa tây..."Hoàng đế cười cười: "Ta mà đi từ cửa tây ra thì chưa tới lượt ngươi nhiều chuyện, người nào cần biết đều đã biết hết cả rồi."Thấy Thôi Tam Thuận phát hoảng, Hoàng đế lạt mềm buộc chặt, lại dịu giọng nói: "Đây cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chiều ý ta cho ta vui chơi một lát mà thôi. Thế ngươi đợi ở đây, hay là cùng ta đi?"Thôi Tam Thuận ngẩng đầu với một vẻ mặt quyết tâm tới khôi hài, ước lượng độ cao của bức tường một chút rồi đứng dậy nói với Hoàng đế: "Để nô tài trèo trước dò đường:" Nói xong, khệ nệ khiêng một tảng đá lớn từ góc viện ra kê sát chân tường, trèo lên, hai tay đu lên còn hai chân đạp đạp, thế là bổng lên rồi nhảy 'phịch' một cái. Trong am rất yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng rõ, mà tiếng chân hắn chạm đất thì hỡi ôi là vang và truyền rất xa! Thôi Tam Thuận liền nhìn quanh bốn phía, thấy không ai đến, thầm kêu may mắn, thế là đè giọng nói với phía bên kia tường: "Bên này không có ai cả, nô tài đợi ở đây!"Lời vừa dứt, Hoàng đế đã trèo lên đu người lên tường, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống một cái - chỉ là chân vừa chạm đất còn chưa kịp đứng vững thì ba vị cô nương đã như cơn gió cuốn từ đâu tới, đứng sừng sững trước mặt hai người, mỗi người lăm lăm một cây sào trong tay."Ôi, mấy vị cô nương vẫn khoẻ chứ? Chuyện này..." Thấy Hứa Tịch trợn tròn đôi mắt mà nhìn, Thôi Tam Thuận cười mấy tiếng khô khốc, còn đang ấp úng đã thấy Hoàng đế rất ư tự nhiên quay phắt sang quở trách mình: "Đã tìm thấy cây quạt của ta chưa? Lâu như vậy còn không thấy mặt mũi ngươi đâu, thì ra là ở đây trốn việc!""Nô tài làm sao lại dám trốn việc! Chỉ tại nô tài đầu óc ngu xuẩn, mắt mũi mù mờ, tìm dưới đất rất lâu mà chẳng thấy đâu, thì ra quạt của tiểu thư mắc trên ngọn cây." Thôi Tam Thuận bừng tỉnh, vội vàng đưa cái quạt lại cho Hoàng đế. Trong lòng lại tự nhủ, chẳng trách sư phụ vẫn thường nói Quan gia anh minh, còn trẻ mà tâm tư biết tính toán hơn người ta phải ba bảy phần. Chao ôi, ngay cả tới trèo tường cũng chuẩn bị sẵn cớ!
——— Hết chương 6 ———
Nhà đài bình: Quan gia là một cá thể tâm cơ vượt trội :))))
trước hết hắn ra hiệu cho thái giám cung nữ hầu cận lui ra hết, mới bước lên nói nhỏ: "Quan gia, nô tài nghe được một chuyện nữa. Tùy Vương điện hạ và Dụ Vương điện hạ... dường như có chút bất hòa.""Dụ Vương lại gây chuyện?" Dụ vương là vị tôn tử chơi bời trác táng có tiếng của tông thất, tuy không tạo sóng gió gì to tát nhưng luôn luôn gây chuyện vặt vãnh, Hoàng đế vốn không ưa. Quả nhiên, nghe xong liền nhíu mày, "Lần này là chuyện gì?""Không phải đối đầu trực tiếp." Thôi Thành Tú nói. "Gần đây Dụ Vương điện hạ tin theo đạo sĩ ở Xung Vân quán giảng phong thủy, muốn xây một biệt viện để làm chỗ phụng thờ, thành thử ra tìm mua nhà khắp kinh thành. Vốn là nhìn trúng một nhà dân, cũng thương lượng xong giá cả rồi, không ngờ nhà đó trước ấy vừa mới cho tú tài nhập kinh ứng thí đến thuê. Người đó tham tiền, Dụ Vương phủ trả cao hơn giá cho thuê là cái chắc, bèn hủy ước rồi bắt mấy người kia dọn ra. Mà cũng thật trùng hợp, mấy người đó chính là hội của cô nương họ Cố ngày đó. Tôn Đắc Tú phụng mệnh Tùy Vương điện hạ tới đưa thiếp, vừa lúc gặp nhau ở đó, thế là tranh cãi vài câu.""Chỉ cần không phải hại dân lành hay cưỡng đoạt đất, còn lại thuận mua vừa bán thôi." Hoàng đế nói. "Chỗ đó phong thủy tốt tới vậy sao? Ban đầu mấy người họ tới đó thuê, sau đó Dụ Vương lại nhìn trúng?""Nô tài nghe Tôn Đắc Tú nói nơi đó cũng không phải tốt lành gì, đối diện Tuyên Vũ môn, lại gần Xung Vân quán. Trong tay Dự Vương điện hạ bây giờ không còn có nhiều ngân lượng lắm, Dụ vương phi là người tay hòm chìa khoá thì rõ không thể để tên đạo sĩ có lừa phỉnh rồi, thế là hạ nhân Dụ Vương phủ phụng mệnh chủ tử cũng chỉ tìm một nơi cho có mà thôi. Mang tiếng là tìm đất mà chẳng thèm tìm trong nội đô kinh thành, lại đi tìm ở nơi hẻo lánh như thế, đã vậy chủ đất lại còn là một tay bất hảo có tiếng. Đã tính như thế rồi, ai mà ngờ chỗ đó mà lại cũng có sĩ tử dừng chân?" Thấy ánh mắt Hoàng đế vẫn đang dán vào sách nhưng cũng không quở trách mình lắm lời, hắn liều mạng tiếp tục lải nhải. "Nô tài còn nghe Tôn Đắc Tú nói mấy cô nương đó học hành giỏi giang như vậy mà nơi ở thật quá đỗi tồi tàn. Trong phòng chỉ có hai cái giường cũ, một cái bàn nát, một cái ghế tróc, không có lấy một món đồ nào khác. Còn hành lý cũng đơn sơ, tổng cộng chỉ có một rương tre đựng sách, cầm lên thấy nhẹ tênh. Tên chủ nhà cũng rất hung dữ, ban đầu Tôn Đắc Tú muốn ra mặt trừng trị, nhưng sau nghĩ lại, nghĩ chủ nhà tham tiền ác độc như vậy, sau này nếu hắn sinh lòng trả thù thì chẳng phải là hại cho mấy cô nương hay sao? Thế là Tôn Đắc Tú định mời mấy cô nương ấy đến trú tạm trong chùa Báo Quốc, cũng tiện bàn luận văn chương với Tuỳ Vương điện hạ, nhưng mấy cô nương khách sáo từ chối. Cuối cùng họ quyết định tạm trú ở am Từ Thọ, đợi tới khi tìm được chỗ rồi mới dọn đi. Hiện giờ khắp kinh thành đâu đâu cũng có sĩ tử nhập kinh ứng thí, đương nhiên không dễ tìm chỗ ở, nghe nói họ chạy vạy khắp nơi mà không tìm được chỗ nào.Hoàng đế mím môi, bỗng bỏ sách xuống, nói: "Ngươi lắm lời quá thể, làm trẫm đọc sách cũng không yên." Nói xong, uống hết chén canh an thần trong một hơi, lại nói. "Chuẩn bị đi, chiều tới sẽ xuất cung một chuyến."Thôi Thành Tú mừng rỡ, vâng dạ lạy một cái mới đi ra. Ra khỏi cửa điện hắn vỗ tay nhẹ một cái, mấy nội thị điển thiếp ngoài cửa lần lượt đi vào hầu hạ Hoàng đế thay áo nghỉ ngơi. Qua chừng một nén hương, bọn họ lại lui ra, tay ra hiệu với Thôi Thành Tú, ý báo Quân thượng đã ngủ.Thôi Thành Tú không dám đi xa, bèn vào Nội quan phòng dặn dò Thôi Tam Thuận vài câu, rồi ngả lưng trên giường mà chợp mắt. Thoáng chốc, đã ngủ gần hai canh giờ. Hắn vội bật dậy chỉnh đốn y phục, lại thấy Tư y nữ quan tư bưng từng hộp gỗ đi ngang qua , liền hiểu vừa kịp lúc Hoàng đế đã rửa mặt xong. Thôi Thành Tú tức khắc truyền điểm tâm, quả nhiên Hoàng đế dùng bữa xong liền truyền gọi hắn vào điện."Đã chuẩn bị xong chưa?""Bẩm, đã xong." Thôi Thành Tú thấy Quân thượng đã đã thay thường phục, vui vẻ trả lời. "Quan gia xuất cung, có cần báo với Tuỳ Vương điện hạ một tiếng không? Hay là... sai người đến am Từ Thọ sắp xếp trước?"Không ngờ Hoàng đế lại lắc đầu: "Không cần. Chỉ cần truyền Hứa Hoan cùng trẫm đi chùa Báo Quốc. Hai người các ngươi cùng nhau xem xét một chút xem chùa ngoài chùa có gì không ổn hay không. Mấy ngày nữa trẫm đưa Thái hậu xuất cung, nhất định phải khiến Thái hậu hài lòng."Vừa nghe, Thôi Thành Tú thấy thật ngạc nhiên, tới khi bước chân ra khỏi cửa son rồi bỗng mới hiểu ra: Am Từ Thọ và chùa Báo Quốc chỉ cách nhau có một bức tường, Hoàng đế làm xong chính sự ắt sẽ tới gặp Cố cô nương!Chỉ là, không ngờ tới Hoàng đế dường như thật sự không hề nghĩ tới am Từ Thọ.Hoàng đế vào chùa Báo Quốc thắp hương, thắp hương xong lại thong thả ngồi ôn chuyện cũ năm xưa về Tiên đế cùng với cùng phương trượng Liễu Nhàn. Thấy hai người trò chuyện vui vẻ liên miên không ngớt, Hứa Hoan cũng sinh sốt ruột. Thôi Thành Tú đứng đợi thêm một chút, lại thêm một chút, đợi mà chẳng thấy Hoàng đế có ý đứng dậy, bấy giờ mới bực bội lẳng lặng đi theo Hứa Hoan đi ra cửa, vừa đi vừa nghi hoặc: Lẽ nào mình đã đoán sai?Hoàng đế và phương trượng đàm luận thật lâu về trà đạo, nói đủ thứ trên trời dưới biển xong mới chịu đứng dậy ra khỏi phòng khách. Thôi Tam Thuận vội chạy tới theo sát gót Hoàng đế, lại thấy Hoàng đế đi thẳng một đường bước nhanh về phía hậu viện. Vào tới hậu viện mới dừng bước đứng lại nhìn quanh, nhìn quanh đâu đấy rồi lại bước về phía dãy tường thấp phía tây của viện. Thấy chủ tử đứng nhìn bức tường, Thôi Tam Thuận run rẩy cả tay chân, lập tức chạy lên chắn trước mặt chủ tử, quỳ sụp: "Thập Nhất tiểu thư, người muốn ra am Từ Thọ thì cứ đi từ cửa Tây ra là được, hà tất phải mạo hiểm thế này?"Nhưng Hoàng đế không để ý đến hắn, tránh sang một bước, nhìn bức tường thấp trước mặt một lúc, rồi không nói không rằng mà dúi cái quạt vào tay Thôi Tam Thuận, còn mình thì xách vạt áo cài vào đai lưng."Quan... quan... Thập Nhất tiểu thư!" Thôi Tam Thuận hoảng sắp khóc. "Lão phu nhân ở nhà mà biết được sẽ lột da nô tài!""Nhỏ cái miệng! Ta với ngươi lẳng lặng đi qua bên ấy ngồi với họ một lúc rồi về, sẽ không ai biết được." Hoàng đế quay lại liếc hắn, mắt sắc lẹm. "Ngươi mà còn lắm lời nhiều chuyện thì không cần đợi người khác lột da đâu, ta sẽ lấy đầu ngươi trước!"Đây rõ ràng là đe doạ trắng trợn. Thôi Tam Thuận mếu máo, gần như nằm rạp xuống đất lí nhí khẩn cầu: "Quan gia ơi quan gia, nô tài có mười cái đầu cũng không chịu nổi! Xin Quan gia thương xót, kia có cửa tây..."Hoàng đế cười cười: "Ta mà đi từ cửa tây ra thì chưa tới lượt ngươi nhiều chuyện, người nào cần biết đều đã biết hết cả rồi."Thấy Thôi Tam Thuận phát hoảng, Hoàng đế lạt mềm buộc chặt, lại dịu giọng nói: "Đây cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chiều ý ta cho ta vui chơi một lát mà thôi. Thế ngươi đợi ở đây, hay là cùng ta đi?"Thôi Tam Thuận ngẩng đầu với một vẻ mặt quyết tâm tới khôi hài, ước lượng độ cao của bức tường một chút rồi đứng dậy nói với Hoàng đế: "Để nô tài trèo trước dò đường:" Nói xong, khệ nệ khiêng một tảng đá lớn từ góc viện ra kê sát chân tường, trèo lên, hai tay đu lên còn hai chân đạp đạp, thế là bổng lên rồi nhảy 'phịch' một cái. Trong am rất yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng rõ, mà tiếng chân hắn chạm đất thì hỡi ôi là vang và truyền rất xa! Thôi Tam Thuận liền nhìn quanh bốn phía, thấy không ai đến, thầm kêu may mắn, thế là đè giọng nói với phía bên kia tường: "Bên này không có ai cả, nô tài đợi ở đây!"Lời vừa dứt, Hoàng đế đã trèo lên đu người lên tường, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống một cái - chỉ là chân vừa chạm đất còn chưa kịp đứng vững thì ba vị cô nương đã như cơn gió cuốn từ đâu tới, đứng sừng sững trước mặt hai người, mỗi người lăm lăm một cây sào trong tay."Ôi, mấy vị cô nương vẫn khoẻ chứ? Chuyện này..." Thấy Hứa Tịch trợn tròn đôi mắt mà nhìn, Thôi Tam Thuận cười mấy tiếng khô khốc, còn đang ấp úng đã thấy Hoàng đế rất ư tự nhiên quay phắt sang quở trách mình: "Đã tìm thấy cây quạt của ta chưa? Lâu như vậy còn không thấy mặt mũi ngươi đâu, thì ra là ở đây trốn việc!""Nô tài làm sao lại dám trốn việc! Chỉ tại nô tài đầu óc ngu xuẩn, mắt mũi mù mờ, tìm dưới đất rất lâu mà chẳng thấy đâu, thì ra quạt của tiểu thư mắc trên ngọn cây." Thôi Tam Thuận bừng tỉnh, vội vàng đưa cái quạt lại cho Hoàng đế. Trong lòng lại tự nhủ, chẳng trách sư phụ vẫn thường nói Quan gia anh minh, còn trẻ mà tâm tư biết tính toán hơn người ta phải ba bảy phần. Chao ôi, ngay cả tới trèo tường cũng chuẩn bị sẵn cớ!
——— Hết chương 6 ———
Nhà đài bình: Quan gia là một cá thể tâm cơ vượt trội :))))