[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 4



Loạn đầu thô phục bất yểm quốc sắc


Hứa Tịch bề ngoài cởi mở mạnh dạn, nhưng thực ra tâm tính mềm yếu, không phải là loại người có thể ra đường để tranh luận hơn thua phân cao thấp với người khác. Cố Uyên vội vã búi mái tóc mình lên thành một kiểu nhất oa ty đơn giản, búi tóc đen không hề có trang sức, rồi khoác ngoại sam lên người bước nhanh ra ngoài. Nàng đi thẳng đến trước cổng, quả nhiên khi ấy Hứa Tịch đã thất thế, chỉ còn giọng khàn khàn đầy bức xúc:

"Tóm lại chúng tôi vẫn còn có văn thư trong tay, giấy trắng mực đen còn ghi rõ ràng, cùng lắm thì chúng ta lên công đường để cho người đời phán xử thật công bằng!"

"Lên công đường thì làm gì? Đi khắp thiên hạ cũng không thấy ở đâu có cái lý chủ nhà mà lại không được ở nhà mình!" Người đó đã nhìn thấu sự yếu thế của cô nàng, giọng điệu càng trở nên ngang ngược: "Ban đầu ta đã không muốn cho mấy người thuê rồi, là do mấy người khẩn khoản chèo kéo nên ta mới thấy thương tình cho ở. Kết quả thế nào? Nuôi ong tay áo! Giờ còn muốn lên công đường? Được, được, chúng ta gặp nhau ở cửa quan, dù sao ta cũng chẳng có công danh gì để mất, Ngũ Gia ta sẽ cùng ngươi theo kiện đến cùng! Kỳ thi sắp tới của ngươi có mệnh hệ gì thì cũng đừng quay ra trách ta!"

Người xưa nói lưu manh Kinh thành là khó đối phó nhất, quả nhiên, chỉ một câu hù dọa mà làm cho người ta không nói nên lời. Cố Uyên nhanh chóng bước lên trên, đứng che chắn trước Hứa Tịch, cúi đầu chào : "Ngũ Gia, không phải chúng tôi không chịu dọn đi, chỉ là đường đột quá, gây ra khó xử, trở tay không kịp." Nàng nhíu mày cắn môi giả vờ suy nghĩ một lúc, "Ta thấy ngài là người ngay thẳng có sao nói vậy, liệu có thể nào cho chúng tôi biết vì việc gấp gáp gì mà phải lấy lại nhà ngay lập tức hay không? Nếu có thể cùng nhau bàn bạc, biết đâu sẽ có cách giải quyết ổn thỏa cho cả đôi bên?"

Chiêu lùi một bước để tiến hai bước này không phải là quá tinh vi, nhưng nhờ giọng điệu chân thành mà khiến người nghe thoải mái. Ngũ Gia liếc nhìn mấy gã lực lưỡng đứng phía sau, bề ngoài tỏ ra ngang ngược nhưng trong lòng cũng là khó xử. Thật lòng mà nói, hắn không muốn làm mất lòng mấy vị khách thuê này, một là mấy tiểu thư này biết điều không gây chuyện, tiền thuê nhà lại trả đúng hẹn đều đặn; hai là dù sao cũng là người nhập Kinh ứng thí, biết đâu sớm thôi một bước lên mây. Hắn cũng hiểu muốn sống ở Kinh thành thì phải biết giữ đường lui, chớ có tự rước họa vào thân.

"Không giấu gì tiểu thư." Hắn lùi lại một bước, để mấy gã lực lưỡng ra mặt, "vị Tần nhị gia này là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn bây giờ muốn thuê nhà, lại thích chỗ này, mấy chục năm tình nghĩa ta không nỡ từ chối. Hay là, hai người tự thương lượng với nhau?"

Tần Nhị là Kinh vệ bách hộ mới được điều về phủ Tuỳ Vương, nếu so võ công thì có mười Ngũ Gia cũng không địch nổi, nhưng nếu so độ ngang ngược thì mười Tần Nhị cũng không được một Ngũ Gia. Đối mặt với một tiểu thư xinh đẹp nhẹ nhàng, hắn cũng chỉ biết trợn mắt làm dữ: "Chỗ lão tử thích, ai dám không chịu nhường?"

"Chao, lời của vị huynh đài này thú vị quá!" Một giọng the thé vọng tới từ đám đông bên ngoài, giọng điệu không nóng không lạnh, "Trong Kinh thành này nơi đẹp nhất là Cấm thành, nếu huynh đài thích nơi ấy, chẳng lẽ Quân thượng cũng phải dọn đi?"

Tần Nhị nghe thấy giọng nói này trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, miệng vẫn cứng rắn: "Cả Kinh thành này ai chẳng biết ta là Tần Nhị? Ta cũng không ngại nói thẳng, có quý nhân cần dùng nơi này, hôm nay các ngươi dọn phải dọn, không dọn cũng phải dọn, nếu không lỡ thời cơ, đắc tội với quý nhân - thiên hạ này không có thuốc hối hận đâu!"

Hắn ưỡn ngực lên, ra vẻ hung dữ như cáo mượn oai hùm. Tôn Đắc Tú bĩu môi, thấy đã đến lúc rồi, không tiếp lời Tần Nhị nữa, chỉnh lại mũ rồi bước đến trước mặt Cố Uyên, cung kính hành lễ, hai tay dâng danh thiếp lên: "Hai vị tiểu thư đây có phải là Cố tiểu thư và Hứa tiểu thư không? Tiểu nhân tên Tôn Đắc Tú, phụng mệnh chủ nhân, Lâm Cửu nương tử, đến mời hai vị tới luận văn." Hắn ngẩng đầu cười với Cố Uyên, "Tiểu thư là người văn nhã, nói chuyện với bọn du đãng này cũng chỉ mất thể diện. Xin mời hai vị về phòng nghỉ ngơi, để tiểu nhân thương lượng với vị Tần Nhị gia này."

Hứa Tịch lập tức thở phào, kéo áo Cố Uyên. Cố Uyên do dự một chút, rồi cúi chào Tôn Đắc Tú, nói nhỏ với hắn: "Vậy xin phiền Tôn quản gia."

"Không dám, không dám." Tôn Đắc Tú vừa tránh lễ, vừa liếc nhìn Cố Uyên. Hắn là Nội quản phủ Tuỳ Vương, không phụng mệnh chủ tử thì không ra khỏi phủ, nay mới gặp Cố Uyên là lần đầu. Nhìn Cố Uyên từ đầu đến chân, hắn thầm nghĩ: Người xưa nói loạn đầu thô phục bất yểm quốc sắc[1], quả nhiên mỹ nhân thật sự thì dù ăn mặc thế nào cũng không che giấu được sắc đẹp. Hắn từng gặp qua nhiều mỹ nhân, nhưng người đẹp tới thế này không quá năm đầu ngón tay. Hôm nay gặp được một người, chẳng trách Tùy Vương điện hạ cứ nhớ mãi.

[1] Tóc rối, áo thô không giấu được quốc sắc thiên hương.

Nghĩ ngợi thoáng qua, hắn làm bộ tranh cãi với Tần Nhị một lúc, rồi quay vào viện, đến trước cửa phòng, cúi chào Hứa Tịch và Lý Thanh đang sốt ruột chờ: "Làm mấy vị tiểu thư kinh sợ rồi."

"Không sao, không sao," Hứa Tịch thấy Tần Nhị vẫn đứng ở cổng viện bèn sốt ruột hỏi, "Tôn quản gia, Tần Nhị đã đồng ý chưa?"

Tôn Đắc Tú giả vờ do dự: "Không giấu gì tiểu thư, hắn dựa uy của chủ nhân, thực ra cũng chỉ là một tên du đãng không đáng để ý. Nhưng Tần Nhị lại quen biết người nhà phủ Dụ Vương, ta ném chuột sợ vỡ bình, thật khó để trừng trị. Hơn nữa loại tiểu nhân này xảo trá, nếu sau này hắn trả thù, tiểu thư không phòng bị mà bị thiệt hại thì lại càng không đáng. Theo tiểu nhân...," ánh mắt hắn liếc quanh phòng, "chỗ này thật sự không xứng với tiểu thư đâu, chủ nhân tối qua về phủ còn than thở không có nhiều thời gian gần gũi với mấy vị tiểu thư, chi bằng nhân cơ hội này chuyển ra khỏi đây, đó chẳng phải tốt sao?"

Hứa Tịch và Lý Thanh nhìn nhau, đều thất vọng. Lời Tôn Đắc Tú nói khéo, nhưng thực ra là chịu thua. Rõ ràng Tần Nhị có phủ Dụ Vương chống lưng, không ai dám đụng vào. Ba người cũng đành cảm ơn Tôn Đắc Tú, và cũng không để ý đến nửa sau trong lời hắn, chỉ coi đó là lời xã giao, khiêm tốn đáp vài câu rồi tiễn hắn ra cửa.

Nhưng Tôn Đắc Tú không đi, vẫn cười niềm nở: "Tiểu nhân bất tài quá, còn phải thuê xe dẫn đường cho mấy vị tiểu thư thuê nữa chứ, sao có thể đi ngay được? Chủ nhân hiện đang ở chùa Báo Quốc, còn vài gian phòng trống, mấy vị tiểu thư thấy sao?"

Mấy người tuy trẻ tuổi chưa hiểu quá nhiều về thế sự nhưng ít nhiều cũng đã được mở mang tầm mắt trên hành trình nhập Kinh, vả lại linh tính đều cảm thấy có chút không ổn, đồng thanh từ chối: "Như vậy phiền quá, chúng tôi thật không dám nhận. Ân tình của Cửu nương tử, ngày khác chúng tôi sẽ đến chùa Báo Quốc tạ ơn."

Hoạn quan giỏi nhất món nịnh hót giả vờ tội nghiệp, Tôn Đắc Tú vẫn cười như hoa: "Hay là thế này đi, mấy hôm trước ta đi qua am Từ Thọ, nghe nói có khách về quê chịu tang, hiện đang để trống một cái viện, vừa yên tĩnh vừa rộng rãi, lại gần chùa Báo Quốc, chỉ sợ phong thuỷ không tốt. Nhưng nếu tiểu thư phúc lớn, không kiêng kỵ gì thì cứ tạm ở đó, đợi tìm được nhà sẽ dọn đi. Thế nào? Tiểu thư cũng biết chủ nhân ta rất trượng nghĩa, nếu tiểu nhân bỏ mặc tiểu thư mà về, e chủ nhân sẽ đánh gãy chân tiểu nhân mất, tiểu thư nhân từ, mong thương xót."

Hứa Tịch và Lý Thanh còn do dự, đều thấy chiếc bánh từ trời rơi xuống này sao mà quá trùng hợp, nhưng Cố Uyên đã nhận lời. Thấy Tôn Đắc Tú cười hớn hở ra cửa thuê xe, Hứa Tịch và Lý Thanh kéo tay áo Cố Uyên: "Uyên muội, chuyện hôm nay có chút kỳ dị. Bỗng nhiên những chuyện này xảy ra, không phải bọn ta đa nghi, nhưng thật sự quá trùng hợp!"

"Cũng chưa chắc." Trong lòng Cố Uyên còn bất an hơn hai người cộng lại, nhưng bề ngoài vẫn điềm đạm an ủi: "Nhà giàu có khác với người như chúng ta, thỉnh thoảng có vài gian phòng trống cũng là chuyện thường, chúng ta lại không ở trong nhà Cửu nương tử, chỉ gần một chút mà thôi. Am cũng lại không giống như chùa, khách vãng lai qua lại đa phần là nữ, hơn nữa chúng ta chỉ nghỉ tạm vài ngày, tìm được nhà sẽ dọn đi, có gì phải lo? Ở Kinh thành xa hoa này, có lẽ những chuyện chúng ta cho là chuyện lớn, người ta còn chẳng để ý tới!"

"Cũng phải." Hứa Tịch vui vẻ yên tâm trở lại, "Không nói đâu xa, chỉ một bữa tiệc ở Phúc Khánh lâu cũng đáng giá mấy tháng tiền nhà của chúng ta rồi. Nghe nói nhà giàu có sẵn viện, ai hảo tâm sẽ cho người nghèo đến ở, chúng ta nay coi như cũng mượn gió đi."

Tâm tư Lý Thanh sâu hơn Hứa Tịch, nàng kín đáo liếc nhìn Cố Uyên, nhưng cũng không nói gì, chỉ thúc giục Hứa Tịch thu dọn đồ đạc. Hành lý ba người đều đơn giản, chẳng mấy chốc đã thu xếp xong. Tôn Đắc Tú dẫn tiểu đồng vào, khiêng hành lý lên xe, rồi ba người nhanh chóng giải quyết tiền nhà với Ngũ Gia, và do Ngũ Gia phá ước, theo như văn thư phải hoàn lại tiền thuê tháng đó. Xong xuôi, lên xe ngựa, đi vào am Từ Thọ trong mông lung.

Tiểu viện trong am Từ Thọ quả nhiên rộng rãi yên tĩnh, chính phòng ba gian quay về hướng nam, mỗi bên một gian sương phòng, một góc còn có gian nhỏ để pha trà, đều được dọn dẹp sạch sẽ cả. Lý Thanh thấy chính phòng rộng rãi, bảo tiểu đồng khiêng một cái sập từ gian tây vào, đặt hành lý ba người ở gian đông, lại nói với Cố Uyên: "Uyên muội, ba chúng ta đã quen ngủ cùng nhau, nay vẫn nên ở cùng phòng thôi, sau này dọn đi cũng tiện."

Tôn Đắc Tú không nói gì nhiều, vờ cười rồi cúi chào từ biệt, ra khỏi cửa am mới cáu kỉnh: "Toàn đồ nhà quê không biết phải trái! Mắt cứ như mắt tôm! Trong Kinh thành này Tuỳ Vương điện hạ để mắt đến ai? Được phúc lớn từ trên trời rơi xuống lại còn sợ bị lừa, cân nhắc đong đếm. Nếu là người khôn ngoan thì tranh nhau cảm tạ còn không kịp!"

"Sư phụ, con thấy Cố tiểu thư cũng có lễ lắm." Đệ tử hắn, người giả làm tiểu đồng, tên Tôn Lễ nói, "Chuyến này cũng là nhờ cô ấy đồng ý nên mới thuận lợi, cũng gửi tiền cảm tạ chúng ta, không giống một kẻ không biết điều."

"Cô ta thì được." Tôn Đắc Tú nguôi giận, "Chỉ là hai người kia thật là kém cỏi, lại không hiểu chuyện." Hắn suy nghĩ một lúc, lại cười lạnh, "Muốn dọn đi đâu nữa? Ngươi đi nói với Tần Nhị canh chừng kỹ vào cho ta, nếu bên ngoài có kẻ không biết điều dám cho bọn họ thuê nhà, làm hỏng việc của chủ nhân thì ta sẽ đập vỡ đầu chó của hắn!"

Nhờ hồng phúc của Tôn Đắc Tú, mấy ngày Cố Uyên chạy khắp Kinh thành, quả nhiên, không thuê được nhà.

"Hiện tại sắp đến kỳ thi rồi, cũng khó kiếm nhà trống cho người thuê." Bất an trong lòng Cố Uyên ngày một tăng, nhưng bề ngoài vẫn an ủi hai người kia: "Chúng ta ở đây mấy ngày, Cửu nương tử chỉ sai người tới hỏi một lần, có lẽ sợ chúng ta ngại nên không đến. Nay sắp đến ngày thi, chi bằng cứ ở đây yên tâm chuẩn bị cho tốt, nếu đỗ đạt cũng có thể báo đáp."

Hứa Tịch và Lý Thanh cùng đi tìm, tìm mấy ngày vẫn không có kết quả, lại thấy gia chủ nhà họ Lý quả nhiên không có ai đến am, vậy là cũng biến bất an thành cảm kích, yên tâm chăm chỉ ôn luyện. Họ chăm, Cố Uyên còn càng chăm hơn, mỗi ngày ngoài đọc sách, luyện chữ thì còn chép sách để đem đến hiệu sách bán. Nàng chỉ nói với hai người kia rằng đó là nắm bắt thời cơ để kiếm tiền, nhưng trong lòng lại có tính toán khác: Tiểu viện am Từ Thọ không phải nơi dễ ở, không nói đâu xa, tiền hương khói một tháng đã là mười lượng, hai tháng là hai mươi lượng, giờ nàng chỉ còn mười ba lượng, ngày đêm chép sách đem đi bán, qua kỳ thi chắc cũng đủ trả tiền nhà cho gia chủ nhà họ Lý chứ?

—— Hết chương 4 ——


Nhà đài bình: Độc lạ Hoàng hậu chạy khắp kinh thành bán sách và săn nhà thuê.......

Chương trước Chương tiếp
Loading...