[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 21



Hứa Chí Huyền thất thểu ra khỏi Thừa Thiên môn, dọc theo đường Trường An rồi cứ đi về phía tây, tòa nha môn thứ hai là chính đường Hình bộ. Hắn đi vào từ cửa phụ, trên đường đi vừa lê gót vừa nghiến răng nghiến lợi: Mười năm đèn sách, thi đỗ rồi được phân về Hình bộ, bắt đầu từ chức Kiểm hiệu chính Bát phẩm, hai mươi năm khổ công gây dựng nay mới trở thành quan Nhị phẩm đứng trước bàn bát đài, ấy thế mà giờ phải đổ sông đổ bể hết cả hay sao?

Làm quan, điều đầu tiên phải học là Mười hai thuật Đăng Long. Hứa Chí Huyền vẫn cứ nghiến chặt hàm răng rồi răng bước vào tiền sảnh, ngồi xuống sau chiếc bàn sách, thở hổn hển một hơi rồi lấy ra tờ khẩu cung vụ án của Cố Uyên từ trong tập văn án, vừa xem vừa nhẩm thầm trong bụng.

Tiểu sai bên cạnh hắn bước tới, cẩn thận khẽ khàng bẩm báo: "Đại nhân, Trình tư ngục cầu kiến."

Hứa Chí Huyền không để tâm, lướt qua lời khai một lượt từ đầu đến cuối, dựa vào lưng ghế nhắm mắt trầm tư nửa khắc rồi mới cười lạnh một tiếng: "Ta đang muốn tìm cô ta đây, cho cô ta vào!"

Nhìn thấy Trình Tố đi theo sau tên tiểu sai ôm văn thư vào cửa, Hứa Chí Huyền ngồi nghiêm lên cho chỉnh tề, cao giọng quát mắng: "Trình Tố to gan! Ngươi, chẳng lẽ ngươi lại cấu kết với bè đảng họ Trịnh để vu oan người lương thiện? Còn không mau khai thật với bản quan?"

"Đại nhân nói vậy là sao?" Trình Tố đặt văn thư lên bàn, thong thả chắp tay thi lễ, "Nội các vừa mới truyền chỉ, nói rằng năm nay có lễ cài trâm của Thánh thượng, Thánh thượng hạ chỉ tạm hoãn thi hành án một năm, hạ quan đang chỉnh lý danh sách phạm nhân và hồ sơ tử tù sắp bị xử trảm, bận rộn như thế thì làm sao có thể đi vu oan người lương thiện?"

"Ngươi còn giả vờ hồ đồ?" Hứa Chí Huyền chỉ hận Trình Tố cứ cố tình giả vờ ngu dốt, càng quyết định đẩy nàng ta làm vật tế thần. Hắn cười lạnh nói, "Gã sai dịch trên thuyền tải lương kia và Cố Uyên vốn không quen biết, tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ đổ vấy cho cô ta? Nếu ngươi không có thù oán với cô ta thì hà tất phải mượn gió bẻ măng trước mặt bổn quan?"

Trình Tố không vội vàng, cười, "Đại nhân minh xét, hạ quan với nàng kia vốn là thầy trò, chỉ có ân tình, nào có tư oán? Nếu Cố Uyên được thăng tiến thì ta cũng vẻ vang, hà tất phải vu oan? Có điều nàng ta mê hoặc thánh tâm như vậy, ngay cả chư vị đại nhân trong Nội các cũng khó dung thứ cho hành vi bất chính như vậy, huống hồ là chúng ta?"

"Mê hoặc thánh tâm cái gì?" Lời này đúng câu hỏi mà Hoàng đế đã dùng để chất vấn Hứa Chí Huyền. Hứa Chí Huyền thầm mừng rỡ, mặt mày cau có, "Quan gia và Cố Uyên kết giao tặng trà chẳng qua là xuất phát từ lòng yêu tài học, chuyện này trong triều ai ai cũng biết mà ngươi nói càn đoán bậy, phỉ báng quân vương như vậy là có ý gì?"

"Thật là lạ." Trình Tố vẫn thong dong, nói, "Hạ quan nghe nói Cố Uyên đã nhập cung rồi đấy, lẽ nào Quan gia chiêu hiền đãi sĩ mà lại phải cần cho người vào hậu cung?"

"Cái gì cơ?" Mắt Hứa Chí Huyền bỗng sáng lên, không còn giữ được vẻ nghiêm nghị nữa, nghiêng người mà đứng dậy hỏi, "Thật sao?"

"Lời này do hai người bằng hữu cùng nhập kinh ứng thí với Cố Uyên đích thân nói với hạ quan, bọn họ đã tự tay tiễn Cố Uyên vào cung, còn đích thân nhờ hạ quan chiếu cố, làm sao không thật được?"

"Xem ra Quan gia quả thật là có ý muốn che mắt chúng ta." Hứa Chí Huyền ngồi thụp xuống ghế, tay nắm chặt tay vịn bằng gỗ hoa lê như thể làm vậy có thể nắm chắc được tia hy vọng sống sót, ngửa đầu thở ra một hơi thật dài, giọng nói bỗng trở nên dịu lại, "Vừa rồi bổn quan đã thất lễ rồi, Trình tư ngục đừng để trong lòng. Hôm Quan gia biết chuyện nên chất vấn, chuyện liên quan đến tính mạng thực sự không thể không hỏi cho rõ ràng."

"Hạ quan nào dám trách tội đại nhân?" Trình Tố cười lạnh trong lòng, mặt không chút biểu cảm, chắp tay vái chào, "Đại nhân hỏi, hạ quan đương nhiên phải bẩm báo rõ ràng."

"Vậy Cố Uyên đã vào tới nơi nào trong nội cung rồi? Lẽ nào bây giờ đã ở trước Ngự tiền?"

"Giờ thì không phải, nhưng cũng sớm thôi." Trình Tố khẽ mỉm cười, "Nghe nói là mượn danh nghĩa Thái hậu nương nương giao nhiệm vụ khắc kinh văn, xưởng kinh đang tuyển người. Đại nhân thử nghĩ xem, trong cung tuy tuyển người hiệu đính cần biết chữ biết nghĩa, nhưng cung nữ dự tuyển đều có dưới mười sáu, Cố Uyên đã ngoài hai mươi, theo lệ thì còn không qua được vòng sơ tuyển, làm sao mà lúc này vẫn còn ở trong cung? Có thể thấy đây chỉ là một cái cớ, một danh nghĩa mà thôi. Cấm cung nghiêm ngặt không thể tùy tiện, Cố Uyên mới đến kinh thành có cửa nào mà trót lọt được? Chuyện này nếu không phải có người cố ý sắp xếp thì còn ai nữa?"

"Nói rất đúng." Hứa Chí Huyền càng nghĩ càng thấy xác đáng, hắn ở kinh thành đã lâu, cũng có chút nghe ngóng về quy củ trong cung. Tiêu chuẩn tuổi tác để tuyển cung nữ trong cung và tuyển nha hoàn ngoài dân gian cơ bản là giống nhau: ba năm một lần đại tuyển, đều là chọn tiểu nha đầu mười tuổi trở xuống, cần người gấp thì tuyển chọn bằng những kỳ tuyển nhỏ, cũng phải dưới mười sáu tuổi mới được, vì còn trẻ dễ dạy dỗ quy củ. Rõ ràng có thể thấy ở đây có gian lận! Cố Uyên không có quan hệ, lại chẳng có tiền bạc, ngoài Hoàng đế ra thì nàng còn có thể dựa vào ai?

Hoàng đế không dễ đối phó, nếu mình đột nhiên dâng một bản tấu lên, e rằng lại bị một đạo lý cao cả nào đó áp xuống đầu. Lần này Hứa Chí Huyền quyết định đánh chắc tiến chắc, trước hết nén giận lật lại Nội vụ phủ tắc lệ, đọc đi đọc lại mấy điều khoản về việc giả mạo thân phận để nhập cung, lại nghiền ngẫm nhẩm đi nhẩm lại mấy lời nói. Đến tối, hắn lét lút âm thầm đến thăm Học sĩ Cẩn Thân điện Tiết Hiếu Thông.

Tiết Hiếu Thông là một đại nho nổi danh thiên hạ, đối nhân xử thế công bằng đoan chính, trước đây ở vụ nghị sự lễ nghi lập Hậu của Hoàng đế hắn cũng là người phản đối mạnh mẽ nhất, vua tôi suýt nữa thì trở mặt. Hứa Chí Huyền không dám đả động đến vụ án của Cố Uyên, chỉ nói đi nói lại việc Cố Uyên giấu tuổi vào cung. Tiết Hiếu Thông quả nhiên là để tâm, hỏi Hứa Chí Huyền mấy lần, nghe kĩ càng, vuốt râu trắng suy nghĩ một lát rồi cầm bút viết một phong thư, đưa cho Hứa Chí Huyền nói:

"Chuyện này rất quan trọng, nếu để tin đồn lan ra e rằng sẽ làm tổn hại danh tiếng của Quan gia. Lão phu có một học trò làm quản sự ở tạp hoá của Hoàng gia trong Nội Vụ phủ, ngươi đưa thư cho hắn, bảo hắn âm thầm dò la." Nói rồi lại vỗ gối thở dài, "Quan gia từ nhỏ đã thông minh, năm xưa khai tâm, lão phu giảng Tam Tự Kinh, Thần Đồng Thi, gần như là nhìn qua vài lần đã nhớ, thực là thánh minh bẩm sinh. Tiên đế băng hà đã đặc biệt dặn dò chúng ta phải phụ tá Quan gia cho tốt, xa kẻ tiểu nhân gần người quân tử, tuyệt đối không được để đi vào con đường của phế đế tiền triều. Mấy năm nay lão phu ở Nội các, chỉ cảm thấy Quan gia cần chính anh minh, phế đế tiền triều sao có thể so sánh? Nào ngờ Quan gia còn trẻ tuổi đã bị người ta lợi dụng trong chuyện tình ái..."

Hắn lẩm bẩm oán trách, Hứa Chí Huyền đành cung kính chờ nửa khắc mới tìm được cơ hội cáo từ. Hắn giấu phong thư trong tay áo, ngồi trong kiệu, trong lòng âm thầm nảy sinh một tia đắc ý: "Kẻ đọc sách thánh hiền quả nhiên dễ lừa, dễ dùng, bảo sao Hoàng thượng lại thích đám mọt sách như Từ Chương!"

Nghĩ đến lời nói của Hoàng đế ở điện Văn Hoa, Hứa Chí Huyền đã quyết định: Lần này hắn cũng sẽ chỉ vin vào chuyện Cố Uyên giấu tuổi vào cung, cứ theo điều lệ giả mạo thân phận mà xử lý, đuổi nàng ra khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được trở về. Hoàng đế chẳng lẽ có thể nhẫn nhịn, không mảy may tư tâm hay sao?

Phàm là người có thể làm quản sự trong Nội Vụ phủ thì không ai là kẻ khờ khạo.

Tiết Hiếu Thông là người đoan chính thẳng tính, còn học trò của ông ta là Lã Khôn thì lăn lộn trong Nội vụ phủ nhiều năm, dù cho vẻ ngoài vẫn đoan trang nghiêm nghị nhưng bên trong đã sớm mài thành viên bi thủy tinh, trơn tuột không thể nắm giữ, là một kẻ có thể nói lời của người với người, nói lời của quỷ với quỷ.

Giả vờ mang dáng vẻ của một tên học trò dưới trướng các lão học giả mà dò xét toan tính của Hứa Chí Huyền, hắn nhìn chằm chằm phong thư rồi thấy khó xử: Thầy thì không thể đắc tội, nhưng Hoàng đế chẳng lẽ lại có thể đắc tội hay sao?

Các đại thần trong triều đều nói Quân thượng ở nơi cửu ngũ chí tôn, phong phạm y hệt Tiên đế, nhưng các nội thần trong cung lại có suy nghĩ khác. Tiên đế có vẻ ngoài nghiêm nghị ít nói, nhưng bên trong cực kỳ ôn hậu và hiền lành, đối với các đại thần luôn cực kỳ tôn trọng và hòa nhã, đối với nội thần cũng luôn hiền hậu khoan dung, lúc nào cũng hòa quang đồng trần, cười cho qua chuyện.

Quan gia đây cũng một vẻ ngoài điềm tĩnh ít nói cũng không thịnh nộ phát cáu, nhưng chỉ cần nhìn ngài thanh sắc bất động thôi thì từ trên xuống dưới đã phải tự chấn chỉnh đâu ra đó, vậy thôi là biết Hoàng đế rất để ý, lại để bụng, tuyệt đối không phải người dễ lừa.

Giờ đây Cố Uyên rõ ràng là người được Quan gia che chở, nếu mình đâm thủng tầng không thì Quan gia có thể sẽ nể mặt Tiên đế mà bỏ qua cho sư phụ mình, nhưng mình thì tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp. Dù cho Quan gia nể cả mặt sư phụ mà không trừng phạt mình đi chăng nữa, nhưng sư phụ đã ngoài bảy mươi, đợi khi không còn mà Quan gia truy cứu chuyện cũ thì mình chẳng phải cũng không còn chỗ dựa sao?

Lã Khôn nhấp trà suy nghĩ trước sau nửa khắc, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế: Thầy đã ra mặt, chuyện không thể chối từ, nhưng làm thế nào thì vẫn là do mình quyết định. Trong cung có rất nhiều người có quyền lực, chỉ cần hơi ra dấu một chút để người ta che giấu chuyện này trước, mình điều tra không ra gì thì cũng là chuyện hợp lý phải không?

Quản sự xưởng kinh là Triệu Vinh, hắn không thân, nhưng Triệu Vinh có người bạn thân là Từ Tam, một cô cô ở Thượng Nghi cục, và cũng là tỷ muội kết nghĩa với phu nhân Trương thị của Lã Khôn năm xưa.

Lã Khôn nhẹ nhàng thổi lời bay qua ấy, ngày hôm sau Triệu Vinh liền dẫn theo Huyền Vân Tử, mượn cớ mang bùa cầu con đến tặng cho Trương thị, rồi tự mình đến thăm Lã Khôn.

"Bần đạo là người tu hành, sao dám phạm cấm cung? Chỉ là làm chút việc thiện, tích chút công đức mà thôi." Huyền Vân Tử với phong thái tiên phong đạo cốt, vuốt chòm râu trắng, "Thực không dám giấu, Cố thị ấy có dung mạo đẹp, tướng phú quý vô cùng, bần đạo thấy nàng đang bị kẻ tiểu nhân quấy phá hãm hại, trước mắt có chút tiểu họa nên mới nảy ra ý định đưa nàng nhập cung, một là để giúp nàng tiêu tai giải hạn, hai là để kết thiện duyên cho nàng với người trong cung. Lã thí chủ, nếu hôm nay ngài ra tay tương trợ nàng, sau này ắt sẽ có hậu phúc."

"Mệnh phú quý là do trời sinh, hạ quan cũng không dám vọng tưởng hậu phúc gì." Lã Khôn trong lòng mừng rỡ, mặt ngoài vẫn từ chối, "Chỉ là Hứa thị lang kia quá đáng quá, đường đường mệnh quan triều đình mà dưới thì đi bức bách một nữ tử yếu ớt, trên thì lừa dối ân sư của hạ quan, hạ quan làm việc này cũng chỉ xuất phát từ lòng nghĩa khí công tâm, cầu an lòng mà thôi. Chỉ là chỗ hạ quan tuy có lo liệu được, nhưng lỡ Hứa thị lang tìm người khác thì sao..."

"Thực không dám giấu..." Triệu Vinh cười nói, "Cố cô nương này có quý nhân phù trợ, có thể vào cung, ngoài lòng từ bi của Huyền Vân đạo trưởng thì cũng là nhờ được quý nhân chiếu cố. Hôm qua ta nhận được tin liền truyền lời qua bên kia, hôm nay vị quý nhân đó liền ra lệnh: Vì có người đang rình rập ám toán như thế thì tốt nhất là nên rút củi đáy nồi, một lần là xong. Tháng trước có một cung nhân thô sử ở Tẩy Y cục vừa qua đời, tuổi và quê quán giống y hệt Cố Uyên, giờ vẫn chưa kịp xóa hồ sơ. Bây giờ tro cốt vẫn còn ở An Lạc đường, cha mẹ nàng ta là người tứ xứ lưu lạc đến kinh thành, nghèo khổ cùng cực, đưa con gái vào để có cơm ăn, không có ý nghĩ nào khác. Bây giờ cho họ chút tiền bạc hậu hĩnh, bảo họ thôi đừng ký đơn từ mà cứ âm thầm mang tro cốt con gái về quê thì chẳng lẽ họ còn không đồng ý?"

"Đây đúng là cách giải quyết." Lã Khôn suy nghĩ, rồi lại nói, "Cung nữ kia đã ở trong cung lâu ngày..."

"Không sao." Triệu Vinh cười, "Trong Tẩy Y cục thì ngoài những kẻ chỉ làm được việc tay chân thì còn có những cung nhân trọng tội không thấy ánh mặt trời. Dù có quen biết với Hồ Uyển kia, ai có thể ra mặt nói lung tung? Hơn nữa Hồ Uyển kia mắc bệnh lao phổi đã cách ly gần một năm, vì bệnh này lây lan nên cũng không có ai đến thăm, bây giờ e rằng những người quen biết cũng không nhớ rõ nữa. Bây giờ chỉ cần nói là dưỡng bệnh khỏi rồi, được điều đến xưởng kinh làm việc, nhưng trước tiên phải kiểm tra lại quy củ từ đầu để không ai bắt bẻ được."

"Triệu quản sự nói đúng." Lã Khôn suy nghĩ, rồi lại nảy ra một ý tưởng, "Theo ta thấy, Hồ Uyển, Cố Uyên, tên gần giống nhau, quê quán và tuổi tác cũng giống nhau, chắc là người khác nghe chuyện không rõ mới nhầm tưởng là Cố Uyên."

"Lã đại nhân quả nhiên nhanh trí!" Triệu Vinh hô lên tán thưởng, "Như vậy thì khớp một cách hoàn hảo, e rằng Tiết đại nhân cũng không còn gì để nói!"

"Không dám, không dám." Lã Khôn và Triệu Vinh mấy người nhìn nhau cười lớn, trong lòng sáng như gương: Kiểu đánh tráo tinh vi như vậy, tâm tư chu đáo như vậy, ngoài Hoàng đế ra, còn ai có thể làm được? Cố cô nương này có hậu phúc hay không tạm thời không nói, hiện giờ âm thầm làm việc cho quý nhân như vậy, hậu phúc của chính hắn thì có thể thấy trước được rồi.

Mấy người lại khách sáo trò chuyện một lúc, Triệu Vinh và Huyền Vân Tử đứng dậy cáo từ, ra khỏi Lã phủ, cả hai người đều không còn nụ cười. Triệu Vinh thở dài một tiếng: "Đâu phải ai cũng như Tiết đại học sĩ, chuyện lớn này nếu sau này bị lộ ra, theo quy củ trong cung thì đạo trưởng và ta đều phải ra pháp trường để mà chịu nghìn nhát tùng xẻo. Ta nghe lời Cố cô nương này nói thì dường như nàng ấy không có quan hệ thân thiết gì với Quan gia cả, thế mà Điện hạ lại tốn nhiều công sức như vậy đưa nàng vào cung, vạn nhất..."

Huyền Vân Tử không có biểu cảm gì: "Ngươi hãy giữ lại hồ sơ nhập cung của cô ấy, nếu thật sự đến ngày tàn đó thì dùng một gói thuốc tiễn nàng đi, cùng với tập hồ sơ ấy hóa thành tro tàn mà rải xuống Ngự hà, ai có thể biết?"

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả," Huyền Vân Tử đưa tay vỗ vai hắn một cái, "Tuỳ Vương điện hạ thần cơ diệu toán, vài ngày nữa tự nhiên còn có chiêu. Ngươi cứ yên tâm chờ đi! Hơn nữa, đây cũng không phải tội mưu phản gì lớn, tác thành cho Quan gia một mối nhân duyên tốt đẹp, sau này Quan gia biết được chỉ sợ thưởng còn không kịp ấy chứ!"

Mặt hắn thản nhiên, trong lòng cũng chắc chắn như vậy: Triều đình khoan dung tôn thất, chỉ cần không ngược đãi dân hại dân, không mưu toan loạn chính, chút thủ đoạn này vẫn có thể thoát tội. Huống hồ kế hoạch này nếu có liên lụy thì cũng không chỉ một mình Tuỳ Vương, Hoàng đế có ý muốn lập Hậu, các đại thần đều cố chấp ngăn cản, các thân vương tuy không nói gì, nhưng trong lòng thực ra đều không tán thành. Hoàng đế là thiên tử thời bình, triều đình vững chắc, dù sau này có chuyện tranh ngôi cửu ngũ thì cũng không đến mức như trước đây, huống hồ chưa chắc là đã có? Tiên đế thiên vị, bao nhiêu tông thất lại nhất định chọn một đứa trẻ năm tuổi để kế thừa đại thống. Lại thấy đứa trẻ này cũng hết sức cố gắng, bản lĩnh trên tiền triều không có gì để chê, các thân vương đời này không thể ngóc đầu lên được mà chẳng lẽ còn không cho phép họ sắp xếp cho đời con cháu sao?

—— Hết chương 21 ——

Quan gia lấy cả lễ cài trâm ra làm c hoãn 1 năm thi hành án để chị Uyên không bị đuổi khỏi kinh thành khăn gói quả mướp về quê. :))) Quả nhiên Quan gia là bá đạo tổng tài thi cổ đại, xui mỗi tin chị Uyên vào cung lại đến tai trà xanh đậm đặc Trình Tố trước cả Quan gia 😂

Chương trước Chương tiếp
Loading...