[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 22
Chỉ cần được người có tâm lo liệu, mọi việc đương nhiên là trôi chảy ngay. Chỉ trong ba ngày, cái tên 'Cố Uyên' trên bảng danh sách cung nữ dự tuyển đã được thay bằng 'Hồ Uyển'. Triệu Vinh lo liệu xong xuôi tất cả văn thư giấy tờ mới đến phòng trực bên ngoài Thượng Nghi cục. Lại thấy Từ Tam ngồi trên ghế thêu dưới cửa sổ, Cố Uyên đứng trong sân, còn đồ đệ của Từ Tam là Từ Vân đứng cách Cố Uyên vài bước, cầm chặt thước giới luật trong tay. Hắn đứng ở cửa viện nghe một lát rồi bước đến trước mặt Từ Tam, hạ giọng cười khà khà: "A Vân cũng đến tuổi nhận đồ đệ rồi cơ à? Nhìn cũng ra dáng đấy chứ.""A Ích chỗ ngươi chẳng phải đã nhận cả đệ tử đời sau rồi sao? Hắn còn nhỏ hơn A Vân một tuổi!" Từ Tam lườm hắn một cái, "Cố cô nương này có thiên phú học hành, tay chân vững vàng nhanh nhẹn lại tháo vát, tính tình cũng cẩn thận, ngoài việc quá nhân từ ra thì không có một chút khuyết điểm nào. A Vân đã muốn thu nhận nhưng vẫn chưa nói rõ với cô ấy. Nếu ngươi không có chỗ nào sắp xếp cho cô ấy vào thì hay là cứ để cô ấy ở Thượng Nghi cục này đi, ta cũng không để cho chịu thiệt thòi. Thấy sao?"Những người ở Thượng Nghi cục này lâu năm đều rất mến những người mới mà thông minh, học nhanh hiểu nhanh. Triệu Vinh biết cái bệnh yêu tài của Từ Tam cô cô lại tái phát rồi, không trả lời thẳng mà chỉ ậm ừ cho qua rồi đưa văn thư cho nàng: "Xong xuôi cả rồi. Cô cô xem..." Hắn hất hàm về phía Cố Uyên, "Cô ấy thế nào?""Đúng là một người trẻ đạo đức tốt, ngay thẳng." Từ Tam do dự, "Nếu bảo ta nói một lời công bằng thì vốn dĩ với thân phận của cô ấy, được Tuỳ Vương điện hạ để mắt tới cũng tính là phúc phận hiếm có rồi, nhưng với tâm tính kia... thật sự không hợp để hầu hạ chủ tử đâu. Chi bằng cứ ở lại đây với ta, không gây sự chú ý, cũng thanh tĩnh.""Thanh tĩnh để mà ngồi ghế lạnh sao?" Triệu Vinh không đồng tình, "Cô ấy đi hay ở không phải chuyện chúng ta quyết định được, có quý nhân ở trên làm chủ rồi, cô cô đừng lo hão nữa. Cô cô hãy gọi cô ấy qua đây, ta có chuyện muốn nói." Nói rồi hắn thong thả bước vào phòng trà bên cạnh.Từ Tam thở dài một tiếng. Thấy đã đến giờ, Từ Vân lệnh cho các cung nữ nhỏ tuổi được tự nghỉ ngơi, còn mình lại tiếp tục giảng giải cho Cố Uyên. Từ Tam vẫy tay gọi hai người, nói: "A Uyên, đi pha giúp ta một ấm trà!"Cố Uyên không nghĩ nhiều, quay người vén rèm vào phòng trà đã thấy Triệu Vinh đang đứng trước cửa sổ, liền cúi người hành lễ theo quy củ trong cung: "Triệu sư phụ an.""Cô nương an, cô nương an." Triệu Vinh không nhận lễ của nàng, nghiêng người tránh đi, miệng lại tấm tắc khen ngợi, "Cố cô nương quả nhiên thông minh thiên bẩm, quy củ có khí độ thế này, nói là người mới vào cung cũng không ai tin đâu! Có thể thấy là Cố cô nương và nơi cung cấm này thực sự có duyên phận với nhau, phải không?""Thảo dân nhà nghèo như ta thì có duyên phận gì với cung cấm?" Trong cung có vô số kẻ lanh lợi giảo hoạt, miệng lưỡi như hoa, Cố Uyên cũng đột nhiên dấy lên cảnh giác, "Được đến đây một chuyến để mở mang tầm mắt đã là cơ hội quý hóa hiếm có trong đời Cố Uyên rồi, nào dám vọng tưởng điều hơn gì nữa?""Tâm tính tốt lành." Triệu Vinh giơ ngón cái, "Tính cách không kiêu ngạo không hấp tấp như thế này mà ở trong cung là rất có tiềm năng thăng tiến đấy!" Hắn thấy Cố Uyên càng thêm thận trọng, lại cười một tiếng, dùng văn thư trong tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Cô hãy nhìn những người này, hiện giờ chịu khổ chịu tội, bị các cô cô dùng thước mà đánh, dạy dỗ nghiêm khắc như thế, nhưng quay đi quay lại biết đâu có vài người trong ấy lại được quý nhân để mắt, bay lên cành vàng. Các cô cô có phận sự của mình thì dám dạy dám phạt, còn những người như chúng ta thì đương nhiên không dám đắc tội với ai. Ở đây lâu rồi, gặp ai cũng nói lời khách sáo dễ nghe, nhất thời thuận miệng nói vài câu, mong cô nương đừng để trong lòng." Hắn nói rồi ngồi xuống trước bàn, nhìn Cố Uyên thổi lửa vào lò nhỏ, vừa suy nghĩ lời lẽ vừa rũ mi mà nhìn, dùng ánh mắt liếc qua khuôn mặt Cố Uyên. Khuôn mặt trái xoan, vầng trán không rộng không hẹp, cằm thon gọn cân đối, tướng mạo đoan chính, là tướng có phúc khí, ngũ quan cũng rất đẹp, mày dài mắt sáng, mũi thẳng môi đỏ, kết hợp với nhau tạo thành một khuôn mặt trí thức, nhân hậu. Nói một cách công bằng, trong cung này không thiếu gì mỹ nhân, cứ ba năm lại một lần đại tuyển, cung nữ dự tuyển đều phải qua Thượng Nghi cục này, chẳng lẽ Triệu Vinh chưa từng thấy qua khuôn mặt xinh đẹp nào hay sao? Dù Cố Uyên nổi bật thật đấy, nhưng trong mắt Triệu Vinh cũng chỉ có thể coi là hạng cao của tầm trung thôi, chưa đến mức tuyệt thế mỹ nhân khiến người ta vừa thấy đã ngây ngẩn. Một khuôn mặt đoan chính rốt cuộc có gì mà khiến Hoàng đế và Tuỳ Vương đều quan tâm đến thế? Hắn mím môi đang suy nghĩ lung tung, thấy Cố Uyên nâng ấm trà rót trà ra, bưng cho mình một chén, rồi lại sắp xếp mấy chén khác vào khay trà, vội vàng giơ tay: "Cô nương, khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi cô."Cố Uyên quay người lại: "Triệu sư phụ có chuyện gì?"Dáng người này cao ráo thon thả, không tệ, nhưng cũng không có gì đặc biệt quyến rũ liêu nhân, rốt cuộc Quan gia vì điểm gì mà để mắt tới cơ chứ? Triệu Vinh càng nhìn càng thấy trăm mối khó giải, hắn bèn lấy lại tinh thần, tạm gác những ý nghĩ đó sang một bên, quay sang Cố Uyên nói: "Cô nương biết đấy, ta và Huyền Vân Tử có tình nghĩa với nhau, qua lại đã mười mấy năm, vì mối quan hệ này mà ta coi cô nương như là vãn bối, không nói những lời sáo rỗng. Cô nương từng nói đây là lần đầu tiên đến kinh thành, ở đây không có oán xưa, không có thù cũ, ta cũng tin tưởng là thật. Nhưng cô nương mới ở kinh thành được hai ba tháng, làm sao mà lại đắc tội đến cả đại nhân trong Nội các? Giờ đây Tiết đại nhân chỉ đích danh cô nương, muốn điều tra chuyện cô nương giả mạo thân phận để nhập kinh, chuyện này là sao?"Mặt Cố Uyên trắng bệch trong chớp mắt, cắn môi mà hành lễ với Triệu Vinh: "Triệu sư phụ, Tiết đại nhân là bậc đại Nho nổi danh khắp thiên hạ, văn chương của ông ấy tôi đã đọc nhiều, nhưng chưa từng trực tiếp gặp người. Kể cả vị Hứa đại nhân kia ở Hình bộ, Cố Uyên cũng không hề quen biết. Chẳng hay vì sao mấy vị đại nhân này lại như vậy?" Nàng nhíu mày, mỉm một nụ cười khổ, "Cố Uyên thực sự không biết. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nếu các đại nhân nhất quyết truy cứu đến cùng, vậy thì Cố Uyên nhất định sẽ một mình gánh chịu, tuyệt nhiên không liên lụy người khác.""Sao lại nói lời khách sáo thế?" Triệu Vinh vội vàng đỡ nàng dậy, "Không nói đến chuyện có liên lụy hay không, nếu ta thực sự sợ liên lụy thì hà tất phải đến đây? Cứ đưa lời lên trên mà tiễn cô đến Thận Hình ty thì chẳng phải là xong sao? Một là ta với lão Huyền Vân có tình nghĩa, hai là tiếp xúc với Cố cô nương ta thấy cô là người ngay thẳng, nhân hậu, ta cũng không nỡ hại cô. Thứ nữa, Cố cô nương là người thông minh, ta cũng không giấu cô, hiện tại đối thủ của ta đang được bên trên trọng dụng, nếu ta có bụng dạ đen tối mà bán đứng cô thì hắn cũng sẽ tìm truy cứu đến cả ta. Chúng ta bây giờ thực sự là những con châu chấu đậu cùng một sợi dây, giờ đây dù cô nương có muốn đi tự thú thì ta cũng phải ngăn lại!""Vậy ý của Triệu sư phụ là—""Cố cô nương là người theo nghiệp thánh hiền, đã bước lên đường công danh thì ở Học chính nha môn đều có hồ sơ để tra, năm sinh hay quê quán đều có cả, không thể chối cãi." Triệu Vinh nghiêm túc, khẽ ho một tiếng, "Trước đây là ta sơ suất, nghĩ rằng chỉ là vài ngày, dỗ dành người ta rồi lờ đi là được, hà tất phải làm lớn chuyện? Bây giờ xem ra dù kẻ thù của cô là ai đi chăng nữa thì thân phận cũng không tầm thường đâu, đã vậy còn thủ đoạn thâm hiểm, tâm tư ác độc. Chúng ta cũng phải ra tay dứt khoát rồi."Hắn nói rồi chỉ vào tập văn thư trên bàn, "Cô nương hãy xem đi, đây là lý lịch cung nữ chính thức ở trong cung này, là thật, không một chút giả dối. Cô ta mệnh mỏng, vừa qua đời tháng trước, cha mẹ đều là dân nghèo cùng khổ lưu lạc từ Ngô Châu đến kinh thành cũng chỉ trông chờ vào con gái ở trong cung. Nội Vụ phủ ban tiền bạc và lương thực hàng tháng để gửi về gia đình, cũng có thể sống qua ngày, mà giờ đây trụ cột đột nhiên không còn nữa. Họ khóc lóc thảm thiết, nói còn hai đứa con gái quá nhỏ chưa thể vào cung, bây giờ cả nhà không còn đường sống. Ta thấy họ khóc lóc thê lương thật thảm hại mới có lòng giúp đỡ họ một tay, lại nghĩ đến việc của cô nương... Đây chẳng phải là ông trời đang mở đường, ban cho cô một đường sống đấy sao? Hồ Uyển kia có tuổi tác và quê quán gần như là y hệt cô, bây giờ cô hãy lấy thân phận của nàng ta làm thân phận của mình rồi ở nơi này vài ngày, một là để tạm thời tránh kẻ thù, hai là để gia đình kia được lĩnh thêm hai tháng tiền lương nữa. Người ta có thêm thời gian để tìm kế sinh nhai cũng coi như cô nương làm một việc thiện mà tích đức, thế nào?"Cố Uyên lật giở, xem kỹ phong văn thư đó một lượt, rồi hỏi Triệu Vinh: "Vậy hậu sự của Hồ cô nương kia thì...""Thi thể đó đã được đưa đến trường hóa thân để thiêu rồi." Triệu Vinh nói, "Cha mẹ nàng ta vừa mới đưa tro cốt về rồi, chỉ là chưa điểm chỉ vào văn thư thôi. Cố cô nương hãy yên tâm, ta cũng là người ăn chay ngày mùng một ngày rằm, không làm những chuyện tuyệt đường sống của người khác đâu.""Nếu đã như vậy..." Cố Uyên hít một hơi thật sâu, đẩy văn thư lại cho Triệu Vinh. "Tất cả mọi chuyện nhờ Triệu sư phụ sắp xếp, Cố Uyên xin tuân mệnh.""Cố cô nương quả nhiên là người quyết đoán, là người thông minh!" Triệu Vinh vốn tưởng còn phải tốn nhiều lời lẽ, giờ đây thật sự mừng rỡ khôn xiết, giơ ngón tay cái với Cố Uyên. "Cô nương thật là thấu tình đạt lý! Cũng không cần cô nương làm gì cả, chỉ cần học thuộc những thông tin trong văn thư này và nhớ rằng mình là Hồ Uyển là được. Còn những người khác, các cô cô tự có cách, nửa năm một năm sẽ bình an vô sự, cô nương không cần lo lắng..." Hắn chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội ho một tiếng, "Cuối tháng này cô nương có thể xuất cung thì đương nhiên càng tốt!" Thấy vẻ mặt Cố Uyên vẫn bình thường như không hề để ý những lời mình vừa lỡ buột miệng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy cáo từ.Cố Uyên tiễn hắn ra ngoài, lễ nghi chu đáo, rồi quay lại pha lại ấm trà nóng mang đến đặt trước mặt Từ Tam. Từ Tam nhìn nàng, có chút ngượng nghịu, chỉ nói: "Ngươi đã đồng ý với hắn rồi? Chuyện này, chuyện này... đợi qua được ải thì sẽ ổn thôi!" Dừng một chút lại nói, "Ngươi từng nói người nhà gọi ngươi là A Uyên, vậy bây giờ cứ theo thói quen của Ngô Châu, gọi ngươi là A Uyển, âm gần giống nhau, ngươi cũng dễ quen.""Không sao." Cố Uyên khẽ nói, "Gọi Uyển nương theo tục lệ của Đế kinh cũng được vậy. Nhập gia tùy tục, trái quy củ trong cung cũng không phải là tốt."Ánh mắt nàng trong veo, giọng nói nàng bình thản, không hề có một chút bất cam hay nghi ngờ. Từ Tam nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng một lúc rất lâu rồi lệnh cho Cố Uyên lui xuống, còn mình bưng chén trà lạnh lên, âm thầm thở dài một trận: Ở Thượng Nghi cục đã lâu, nhìn cảnh thăng trầm trong cuộc đời người khác đã thành quen mắt, từ sớm đã không còn những tham vọng hão huyền, những ý nghĩ nịnh nọt để tiến thân cũng đã bay biến tiêu tán từ lâu, chỉ cảm thấy rằng bình yên an ổn mới là phúc phận. Cái ung dung trước vinh nhục, cái bình tĩnh trước nghịch cảnh và những tư duy uyên bác của Cố Uyên về sách vở thực sự khiến nàng hài lòng, khiến nàng cũng thực lòng muốn giúp đỡ một tay. Từ Tam lại tự hỏi trong lòng, một người trẻ tâm sáng, tính tốt như vậy, sao vận số lại kém đến thế?"Họa là nơi phúc tựa, phúc là nơi họa nấp." Từ Tam lẩm bẩm một câu rồi đứng dậy đến trước mặt các cung nữ nhỏ tuổi, cầm tay uốn nắn tư thế hành lễ của từng đứa trẻ một. Cố Uyên đi theo Từ Vân, một người bên trái, một người bên phải theo sau Từ Tam. Trên gương mặt nàng vẫn là một sự bình thản như cũ, không một gợn sóng.Trước mắt nàng, ánh nắng nơi cấm cung thật đẹp, vân đá trên con đường lát đá xanh lấp lánh lên như những vầng hào quang, nhưng nàng lại cảm thấy mình như đang bước đi trên mây, bị bao vây bởi sương và tương lai là một mảng trắng xóa. Nàng chưa hiểu hết quy củ trong cung, nhưng cũng có thể nhìn ra tức thì rằng việc có thể dễ dàng tìm ra một cung nữ chết bệnh có lai lịch thích hợp đến mức vừa khớp chỉ trong trong vài ngày, và sau đó lại có thể làm được những thủ đoạn như vậy - đây tuyệt đối không nằm trong quyền hạn của một quản sự nhỏ bé. Một vụ án hết sức mờ mịt của một sĩ tử vô danh, trước có đại nhân Hình bộ gây khó gây dễ, bây giờ lại có đại thần Nội các truy cứu, nguyên do chắc chắn cũng không đơn giản chỉ là vì kết giao với kẻ cướp.Nàng nghĩ, e rằng kẻ mà mình đã kết giao chẳng phải là kẻ cướp. Cố Uyên ngẩng đầu nhìn một góc tường cung, tường đỏ ngói lưu ly rực rỡ dưới ánh nắng. Tường cung cao vút ngăn cách bầu trời trong xanh thành một khối hình vuông vức, và khi một hàng nhạn thu bay vụt qua khoảng không vuông vức đó, khóe môi Cố Uyên đã nở một nụ cười không dễ để nhận ra. Họa phúc sau này nàng không thể biết, nhưng họa phúc trước mắt nàng đã thấy rất rõ. Dù Triệu Vinh đảm bảo rằng nàng nhất định sẽ bị loại ở vòng phúc tuyển cung nữ vào ngày 29 tháng 8, dù Lý Thanh và Hứa Tịch vẫn đang chờ ở ngoài cửa cung để cùng nàng về quê, nhưng trong lòng Cố Uyên giờ đây đã rõ mồn một một sự thật: Hai cánh cửa cung nặng trịch đã khép lại, nàng đã không thể ra ngoài được nữa rồi.
—— Hết chương 22 ——
Nếu như 'Lưỡng Đô Ký Sự' tôn vinh tinh thần 'đại nho' trong các mối quan hệ quân thần, phu thê, phụ tử, huynh đệ, bằng hữu, cho thấy đức tính và đối nhân xử thế của người xưa thì tinh thần của 'Bức Lương Vi Phi' là mỉa mai, đả kích, lên án thói đạo đức giả, nham hiểm của những kẻ tiểu nhân đội lốt đại nhân, nhân danh chữ nghĩa để làm chuyện trái đạo. Cái thú vị của 'Bức Lương Vi Phi' là những kẻ càng nhiều chữ, càng chức tước thì càng tiểu nhân, còn những người bình thường như Cố Uyên, thậm chí là tầm thường như các nô tài, thì lại càng có tình người, có đạo lý.
—— Hết chương 22 ——
Nếu như 'Lưỡng Đô Ký Sự' tôn vinh tinh thần 'đại nho' trong các mối quan hệ quân thần, phu thê, phụ tử, huynh đệ, bằng hữu, cho thấy đức tính và đối nhân xử thế của người xưa thì tinh thần của 'Bức Lương Vi Phi' là mỉa mai, đả kích, lên án thói đạo đức giả, nham hiểm của những kẻ tiểu nhân đội lốt đại nhân, nhân danh chữ nghĩa để làm chuyện trái đạo. Cái thú vị của 'Bức Lương Vi Phi' là những kẻ càng nhiều chữ, càng chức tước thì càng tiểu nhân, còn những người bình thường như Cố Uyên, thậm chí là tầm thường như các nô tài, thì lại càng có tình người, có đạo lý.