[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 20
Đại điển khoa cử của quốc gia là chuyện không cho phép một chút sai sót nào xảy ra, chuyện Hoàng đế đêm khuya sai người tới truy tra hiệu đính bài thi đã lan truyền khắp kinh thành. Từ Chương và Trịnh Loan dẫn đầu một đám quan viên chủ khảo có liên quan đến xin tội, các đại thần lại tranh luận về việc xử phạt mấy vị quan viên tắc trách. Mãi đến quá nửa buổi trưa mới có kết quả: Từ Chương và Trịnh Loan đều bị phạt bổng lộc hai tháng, các quan viên có bài thi chấm sai bị phạt nửa năm lương, giáng một bậc chức vị để xét lại.So với sự coi trọng nghiêm túc của Hoàng đế đối với kỳ thi này, hình phạt như thế là nhẹ nhàng một cách bất ngờ, vài vị Ngự sử dâng tấu đều ngạc nhiên mà nhìn nhau, không hiểu vì sao Hoàng đế lại giơ rất cao mà đánh rất khẽ như vậy.Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, nhất cử nhất động của quần thần đều thu vào tầm mắt, thế nhưng vẫn tĩnh như dòng nước vững như ngọn núi, giọng nói cũng vững vàng: "Trẫm sai người xét lại bài thi chỉ là để giải mối nghi hoặc trong lòng, không có ý nghi ngờ Từ sư phó và Trịnh tiên sinh. Những bài thi đó trẫm cũng đã xem qua, đại khái cũng coi như là đánh giá hợp lý. Người đâu phải thánh nhân, chỉ cần không có tham ô hối lộ, một chút sơ suất trong khi làm việc cũng không cần truy cứu quá mức, chỉ cần răn đe nhẹ nhàng là được rồi, nuôi dưỡng mạch văn quan trong triều vẫn là quan trọng hơn."Lời nói này dứt khoát như búa bổ, đã là sơ suất vô ý thì không còn lý do gì để tiếp tục truy cứu nữa. Vài vị Ngự sử ủ dột lùi sang một bên, Từ Chương nhìn thấy cảnh ấy, mặt không chút biểu cảm, trong lòng lại cười khẩy một tiếng. Nếu Hoàng đế truy cứu đến cùng, lại gặp phải kẻ tiểu nhân a dua nịnh hót mà liên lụy đến nhiều bên, triều đình không chỉ sinh án lệ khoa thi mà sĩ tử cũng phải thi lại, tiêu tốn nhân lực và của cải. Thế nhưng, những suy xét này về đại cục này xem ra lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của những kẻ tiểu nhân bỏ đá xuống giếng kia – Từ Chương đã quyết định, lần giảng bài sau sẽ giảng cho Hoàng đế nghe điển tích đảng tranh của tiền triều, phải phòng ngừa từ sớm mới được.Việc giảng bài cho Hoàng đế, theo lệ là do Chưởng viện Hàn lâm viện cùng các Sư phó Nhật giảng thương nghị, sau khi lên giáo án sẽ đưa vào cung vào mùng một hàng tháng. Từ Chương, sau khi bãi triều vội vã trở về Hàn lâm viện, vừa mới trải giấy bút ra đã liền có một thái giám đến truyền lời: "Quan gia có khẩu dụ, mời Từ sư phó đến Văn Hoa điện."Các Sư phó Nhật giảng gần như ngày nào cũng gặp mặt Hoàng đế, vậy nên việc đặc biệt triệu kiến là rất hiếm, Từ Chương khó hiểu, trăm mối không thể giải. Bụng mang đầy nghi hoặc vào đến Văn Hoa điện đã thấy Thượng thư Hình bộ Ngô Giang, Thị lang Hình bộ Hứa Chí Huyền, Chính khanh Đại lý tự Vương Bác đều tề tựu đủ cả, rõ ràng là thế trận của một phiên Tam ti hội thẩm."Quan gia..." Thần sắc của những người trong điện đều không được tốt, Từ Chương càng xác định là có chuyện, bèn tiến lên, chắp tay nói: "Đã quá giờ Ngọ, bảng đã yết ngoài Ngọ môn, mọi người tự có công luận. Nếu như giờ thay đổi đột ngột, chỉ e những kẻ có lòng bất chính sẽ suy diễn xuyên tạc, gây ra chuyện không hay. Hơn nữa, phong khí khoan hòa của giới sĩ tử là phúc của quốc gia, nếu như xử trí quá nghiêm khắc sẽ làm thui chột văn khí..."Hoàng đế mỉm cười: "Việc khoa cử lần này trẫm không truy cứu nữa. Chỉ là giờ có vài việc về hình luật cần ý kiến của khanh." Nàng vừa nói vừa chỉ vào một văn bản đặt trên Ngự án, lại nói, "Từ sư phó là người trong giới văn lâm, hãy xem thử hành động của sĩ tử này có nên được coi là hành vi bất chính không?"Quan nữ giám bưng văn bản tới cho Từ Chương, Từ Chương liếc qua bìa tờ cung trạng, chỉ thấy cái tên Cố Uyên quen thuộc như đã nghe qua ở đâu đó. Mở văn bản ra thấy mấy chữ 'phủ Tùng Giang, Ngô Châu' thì chợt bừng tỉnh, cho tới khi đọc xong toàn bộ từ đầu đến cuối, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đặt cả cuốn lại lên Ngự án: "Xin thứ cho thần ngu muội, thần thực sự không thấy hành vi của vị sĩ tử này có gì là bất chính. Cho dù trà Dương Tiễn kia là trà quý đi chăng nữa thì cũng không phải vật cấm trong hoàng cung. Đang buổi thái bình trịnh trị, đời sống xa hoa, ăn uống cầu kỳ..." Hắn không đồng tình, lắc đầu, "Vốn dĩ không phải là chuyện lạ."Trước lời ấy, sắc mặt Ngô Giang càng khó coi hơn, nhưng Hứa Chí Huyền vẫn không cam tâm: "Quan gia, người tặng trà kia có thân phận bất minh, lai lịch mờ ám, thần cho rằng...""Lai lịch mờ ám thì có sao? Chỉ cần bản thân giữ gìn sự chính trực của chính mình, lai lịch trong sạch, tư tưởng ngay thẳng, giao du với ai thì có gì mà đáng ngại?" Từ Chương cười khẩy, "Quan gia không ban trà cho Hứa thị lang nhưng có năm nào phủ đệ của Hứa thị lang thiếu trà Dương Tiễn để uống đâu? Trịnh Đình Cơ năm xưa làm quan ở Hình bộ, Hứa thị lang và hắn cũng là có giao tình đấy, chẳng lẽ Hứa thị lang cũng là đồng đảng với Trịnh Đình Cơ? Sĩ tử còn trẻ, có lúc chưa chu toàn cũng là lẽ thường, quốc gia tuyển chọn hiền tài để dùng, quan trọng cần sự bao dung. Nếu cứ xét xử võ đoán mà gây ra chuyện thì không nói đến việc gây tổn hại đến phong khí của giới sĩ tử mà xét về quốc pháp cũng chưa chắc đã công bằng.""Trẫm cũng nghĩ vậy." Hoàng đế gật đầu nói, "Dù cho Lâm Thập Nhất kia có là kẻ cướp cũng không có gì đáng ngại, huống hồ người ta thực tế lại chẳng phải kẻ xấu?"Lời này vừa thốt ra, những người trong điện đều sửng sốt. Hứa Chí Huyền sáng mắt lên, chớp lấy thời cơ cúi đầu dập mạnh xuống: "Người tặng trà kia không phải kẻ cướp thì rốt cuộc là ai? Xin Quan gia minh xét.""Có gì mà phải minh xét?" Hoàng đế cười một cách nhàn nhạt, "Trà cống là từ Đại Nội mà ra, Lâm Thập Nhất kia chính là trẫm."Ngô Giang kinh ngạc trong lòng mà chỉ vuốt râu không nói, Hứa Chí Huyền lại mừng rỡ, dập đầu thật mạnh: "Thần tội đáng muôn chết, xin hỏi Cố Uyên có tài đức gì mà lại có thể được ân sủng như thế?"Từ Chương không thể nhịn được nữa, nhìn hắn mà cười khinh bỉ, bèn tiến lên: "Quan gia, lai lịch của Cố Uyên, thần cũng biết rõ. Thần có thể mạo muội nói một lời không?""Để trẫm nói thì hơn." Hoàng đế ngồi sau Ngự án vững như núi Thái Sơn, vẻ mặt thản nhiên không hề có chút né tránh, "Trẫm mà không nói rõ, chỉ e sau này vẫn sẽ có người nói ra nói vào."Thần tuyệt đối không dám." Ngô Giang và Vương Bác cùng cúi đầu nói ngay, mà Hoàng đế lại đưa tay lên ngăn bọn họ: "Có liên quan gì đến các khanh? Ngày ấy trẫm trò chuyện cùng Lý Thụy Nương trong buổi nhật giảng, nghe nàng nhắc đến sĩ tử đồng hương, nói Cố Uyên người ấy văn tài xuất chúng, chỉ là thân thể ốm yếu không thể vào triều ứng thí, nên trẫm đã để ý trong lòng. Hôm đó vi hành, đang ngồi xem các sĩ tử luận văn thì tình cờ gặp được, thấy cô ấy đúng là có văn tài vượt trội, khổ nỗi gia cảnh bần hàn đạm bạc phải chép sách kiếm lộ phí, nhất thời trẫm nảy sinh lòng tiếc nhân tài, muốn giúp đỡ ít nhiều nhưng lại bị nàng liên tục cự tuyệt. Tiết tháo như vậy cũng là rất hiếm có, Trẫm lại nhớ vẫn nói trà Dương Tiễn là trà quân tử, nhất thời hứng khởi, bèn tặng cho nàng một ít, một là để khen ngợi tiết tháo của nàng, hai là vật đây là thứ quý giá bán đi sẽ được không ít tiền, ở kinh thành vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có thể dùng để cứu nguy. Cố Uyên vốn cũng không chịu nhận, là trẫm thấy nàng không rành về trà mới lừa nàng đây là trà bình thường, cuối cùng nàng mới miễn cưỡng nhận. "Khuôn mặt Hoàng thượng khẽ mỉm cười, giọng điệu không hỉ nộ ái ố, "Trẫm chỉ nghĩ sau này nàng xuất sĩ làm quan cũng sẽ có một giai thoại quân thần tương ngộ, ai ngờ lại thành tai bay vạ gió?"Câu nói này quả thực còn lợi hại hơn cả lời huấn thị nghiêm khắc. Mặt mày Hứa Chí Huyền xám ngoét, quỳ rạp trên đất không dám hé răng. Ngô Giang dập đầu nhận tội, lại nói: "Vụ án này quả thực đã xét xử oan sai rồi. Chỉ có điều án Trịnh Đình Cơ hiện chưa kết thúc, nếu đột nhiên lật lại vụ án, e có vài người không biết là triều đình công bằng mà lại tưởng là đảng phái của họ Trịnh vẫn còn một đường sống, sẽ gây ra sóng gió...""Chính vì vậy trẫm mới không đề cập đến trong buổi thượng triều." Hoàng thượng đã sớm có tính toán, giờ phút này càng thêm ung dung, "Hứa Chí Huyền xử lý công việc quá vội vàng, quá cảm tính, thiếu công minh. Trẫm nghĩ, một án nhỏ mà còn vậy, thì những vụ án do hắn xử lý thế nào cũng có sai sót, khó mà bảo đảm minh bạch, cần phải xem xét lại, nếu có oan tình gì cũng còn có thể vãn hồi. Về phần công danh của Cố Uyên..." Hoàng đế hơi trầm ngâm, "Năm nay đã bị lỡ, cũng không cần bổ sung nữa. Các khanh hãy viết một phong thư riêng gửi về địa phương để quan lại sở tại để tâm đến trường hợp đặc biệt cất nhắc. Mặc dù chịu thiệt thòi nhưng đến khoa thi năm sau vẫn phải tạo điều kiện để nàng lên kinh ứng thí, đừng để người hiền tài phải nản lòng.""Quan gia minh triết." Từ Chương yêu thích học trò, thay Cố Uyên tạ ơn, trong khi Ngô Giang và mấy người kia mặt mũi xám xịt rời khỏi điện. Hứa Chí Huyền suy nghĩ cẩn thận, chợt bừng tỉnh, hướng về phía Ngô Giang, nói: "Ngô đại nhân, Quan gia và Cố Uyên...""Ngươi nghĩ ta không nghe ra sao?" Ngô Giang ngửa mặt thở dài một tiếng, "Nội tình e rằng chưa chắc đã đơn giản như gã mọt sách Từ Chương nghĩ. Chỉ là việc nào ra việc đó, ngươi đã quá hồ đồ mà làm ra chuyện như vậy, ta thấy, trừ việc tự mình xin từ quan thì không có con đường thứ hai để đi đâu." Hắn thấy Hứa Chí Huyền tái nhợt, còn muốn cầu xin, lại thở dài một tiếng, "Ta nói đến đấy thôi, ngươi tự liệu mà làm!" Nói rồi phất tay áo bỏ đi.Thế nhưng khi hắn bước ra Ngọ môn, nhìn Hứa Chí Huyền đang đứng ngây người chết đứng không biết phải làm sao ở bậc thềm giữa quảng trường cung điện, hắn cũng không khỏi lại thở dài: Hoàng đế đã rõ ràng muốn truy cứu đến cùng, tự xin từ quan có lẽ còn có thể bảo toàn lực lượng, mà nếu còn lưu luyến chức vị thì chẳng lẽ chờ Hoàng đế tra lại án cũ, tìm được cớ mà tịch thu gia sản, chém luôn cả đầu sao?Cố Uyên, hắn lặp lại cái tên này trong lòng một lần nữa, càng không khỏi cười khổ: Hoàng đế nói năng một cách thản nhiên đường hoàng như thể thật sự chỉ là quý trọng hiền tài, thực tế là đổ hết trách nhiệm lên vai mình mình, nhẹ nhàng đẩy Cố Uyên ra khỏi thị phi này, âm thầm bảo vệ che chở. Chu đáo tỉ mỉ như vậy, và cái ý vị ngấm ngầm của một cơn thịnh nộ nổi lên vì mỹ nhân khiến cho hắn nghĩ thêm một chút đã liền cảm thấy kinh hãi."Tương lai sóng gió rồi đây!" Hắn ngẩng đầu nhìn trời cảm khái một tiếng rồi quay gót đi vào Nội Các.
—— Hết chương 20 ——
—— Hết chương 20 ——