[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 19
Sau tiết Lập Thu, gió về đêm cũng ngày một se lạnh. Lúc thắp đèn nội cung, trời lất phất mưa, đến đêm thì mưa nặng hạt. Thôi Thành Tú đi một vòng từ Nhật Tinh môn đến Nguyệt Tinh môn kho trở về Ngoại trị phòng thì Thôi Tam Thuận đã chuẩn bị sẵn trà nóng, giúp hắn cởi áo choàng rồi nở nụ cười lấy lòng: "Sư phụ, một lớp mưa thu là một lớp lạnh, sự tận tâm của ngài thật không chê vào đâu được!""Thôi thôi, đừng dùng những lời hoa mỹ sáo rỗng đó để đối phó ta, chi bằng nghĩ cách làm khó tên tiểu tử họ Ngụy kia đi!" Thôi Thành Tú xua tay như xua ruồi, ngồi xuống bên bàn bát tiên. Thấy mấy tiểu thái giám khác đều rụt rè nhìn mình, hắn vừa uống trà vừa thấy khó chịu trong lòng: Đường đường một đại Tổng quản lại phải chờ đệ tử lấy lòng nịnh hót, đúng là phượng hoàng mất thế cũng không bằng gà! Tại sao mình lại sơ suất, để lọt sơ hở vào tay tên tiểu tử Ngụy Phùng Xuân kia chứ?"Sư phụ," Thôi Tam Thuận ghé sát vào đầu gối hắn, thấp giọng hỏi: "Mai con trực, trước Quan gia thì phải nói thế nào ạ?""Tối qua ta đã dạy ngươi rồi mà?" Thôi Thành Tú trừng mắt với hắn, "Khi bưng trà vào, nếu thấy Quan gia có vẻ hài lòng thì thuận miệng nhắc một câu 'trà Dương Tiễn trong Ngự Trà phòng chỉ còn hơn một lạng', nếu Quan gia nhớ đến Cố cô nương thì ngươi cứ phụ hoạ mà nói tiếp. Còn nếu không, ngươi phải tìm cách thêm một câu 'Hôm nay vừa yết bảng, dưới bảng biết bao người đang đợi chọn rể chọn con dâu, không biết Hứa cô nương, Lý cô nương thế nào?' Việc này còn phải để ta dạy hai lần sao?""Sư phụ..." Thôi Tam Thuận vẫn còn chút do dự, "Trước trong cung đã náo loạn một trận rồi. Nếu Thái hậu lão nương nương biết chúng ta làm như vậy, chỉ sợ...""Trời sập thì có ta đây, sợ gì chứ?" Thôi Thành Tú hằn học mắng hắn, lại giáo huấn: "Ngươi thì hiểu gì? Cố cô nương đó tài cao chín đấu, à không, phải chín thạch, nói chung là thế nào cũng đỗ. Quan gia đã xem bảng rồi, lẽ nào không có chút suy nghĩ gì? Điện thí sắp gặp mặt rồi, chúng ta làm nô tài, giúp dọn đường trước cũng là việc nên làm!"Hắn còn định nói tiếp thì một tiểu thái giám vén rèm đi vào, cả người ướt sũng vì mưa, khom người vái chào Thôi Thành Tú: "Thôi Tổng quản, Quan gia triệu kiến ngài đến Tây Noãn các, có chuyện muốn hỏi."Thôi Thành Tú lật đật đứng dậy, lòng mở cờ nở hoa: Canh tư mà Hoàng đế còn chưa ngủ, khéo khi là không thể quên được Cố cô nương đây mà! Còn Ngụy Phùng Xuân đi ra từ phía Tây điện, tay cầm chiếc bình trà bằng đồng, xem ra vừa mới uống một bát trà đậm xong, đắng đến mức nhe răng nhếch mép, lườm nguýt Thôi Thành Tú một cái. Thôi Thành Tú cũng chẳng hề bận tâm chút nào, trong lòng còn khinh bỉ, chỉ thức một đêm thôi cũng không chịu nổi mà còn muốn leo lên cao, đúng là mơ tưởng hão huyền!Cởi áo khoác mưa đưa cho thái giám đứng trực ngoài hành lang, sau khi đã chỉnh tề y phục, hắn nở một nụ cười, vui vẻ nhận lấy khay trà từ tay Thôi Tam Thuận rồi vào bước vào Tây Noãn các, đặt chiếc chén trà nhỏ màu hải đường đỏ lên ngự án: "Thức đêm dễ tổn thương thân thể, Quan gia uống chút trà cho thư thái."Hoàng đế có vẻ như vừa mới nghỉ ngơi xong, bên ngoài trung y lụa màu vàng chỉ khoác một chiếc áo choàng bằng sa thiên thanh, không thắt đai lưng, dựa vào chiếc gối mây thêu hoa văn rồng cuộn chỉ vàng, một tay cầm cuốn sách, tay kia nhẹ nhàng gõ lên ngự án: "Trung Thu, rằm tháng tám, trẫm phái ngươi đến am Từ Thọ dâng công đức, các ni cô ở đó nói gì?""Bẩm Quan gia," Thôi Thành Tú mừng rỡ khôn xiết nhưng không dám lộ ra mặt, chỉ cười mỉm chi, "Mấy ni cô ở đó kín miệng lắm, chỉ nói ba vị tiểu nương tử đã gặp được cố nhân rồi dọn đến ở cùng người đó. Ngoài ra không hé răng thêm nửa lời. Nô tài đành đến chùa Báo Quốc, lại nghe các hòa thượng nói là có vị tiên sinh dạy hai cô nương họ Hứa, họ Lý cũng tình cờ ở kinh thành. Khi đi lễ chùa họ đã vô tình gặp nhau rồi đi cùng nhau luôn.""Tiên sinh? Đó là người như thế nào?""Nghe nói là một vị phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc trông như quan viên bình thường ở kinh thành... nhưng cử chỉ phong thái lại giống hệt Cố cô nương!" Thôi Thành Tú nói, đột nhiên đánh cái giật mình trong lòng, bất giác nhớ lại người đã va phải ở cổng chùa hôm đó.Càng nghĩ càng thấy giống, hắn liền bẩm: "Hình như... nô tài cũng từng gặp một vị như vậy, lúc đó nô tài còn nghĩ với khí chất này, nếu đứng cùng Cố cô nương, người ta chắc chắn sẽ tưởng là người một nhà!""Thật sự như vậy sao?" Hoàng đế suy nghĩ, mới nói, "Trẫm nhớ năm Thiên Thọ nguyên niên, Loan Nghi ty sau khi khảo sát khắp cửu châu đã thăng chức cho vài Giáo dụ từ các châu lên các Bộ ở kinh thành, chắc là người đó cũng nhập kinh vào dịp ấy. Thụy Nương cũng từng nhắc đến, nói rằng sư phụ khai tâm của cô ấy cũng đang ở kinh thành, vậy thì chắc chắn là người đó rồi."Ngày nay, sĩ tử trọng nghĩa sư đồ, tiếp đến là trọng tình đồng niên, thầy thăm nhà trò, trò thăm phủ thầy vốn cũng là một phong tục đã thành lệ. Thấy đã có le lói manh mối, Hoàng đế âm thầm thở phào, hạ lệnh: "Ngươi đến Loan Nghi ty kiểm tra giấy tờ xem Giáo dụ ở Ngô Châu năm đó là ai, hiện tại đang giữ chức quan gì. Rồi kiểm tra lý lịch của Cố Uyên xem có khớp không, nếu khớp thì đi xem Giáo dụ đó hiện đang ở đâu. Xong xuôi bẩm báo với trẫm.""Vâng." Thôi Thành Tú phấn khởi đáp một tiếng, ra khỏi điện, trở về Nhật Tinh môn, đến phòng trực của Loan Nghi cục nhận thẻ bài rồi đến Loan Nghi ty ở ngay đối diện, bắt đầu kiểm tra tra hồ sơ. Đây là một việc rất đơn giản, không lâu sau đã có hai nữ quan coi giữ sổ sách bước tới, mỗi người bưng một cuốn sách lớn ra, đọc cho Thôi Thành Tú nghe:"Ngô Châu có Giáo dụ được thăng chức nhập kinh, tên Trình Tố, tháng Bảy năm Thiên Thọ nguyên niên nhậm chức, hiện tại vừa được thăng chức Hữu chưởng sự Tư Ngục ty, Hình Bộ.""Là cô ta rồi." Nữ quan bên cạnh trải giấy trắng chấm mực đen, chép lại từng chữ một sao chép theo đúng thể thức. Nữ quan giữ sổ sách lại tìm lật tìm lý lịch của Cố Uyên, nhưng lần này khó mở miệng, có chút do dự: "Cố Uyên kết giao với giặc, hành vi bất chính, Hình bộ đã ra giấy thông báo tước tư cách thi, bãi đường công danh, giao hạn ngày phải rời kinh. Bản lý lịch này... trong cung có cần không?""Cái gì cơ?" Thôi Thành Tú kinh ngạc, cầm lấy đọc thật kỹ, trong lòng thầm kêu khổ: Nếu Quan gia lại vì chuyện này mà bất hoà với các đại thần thì mười cái đầu của mình cũng không đủ để chặt! Tại sao cái vị Cố cô nương này không gây hại cho người khác mà chỉ gây họa cho mình Thôi Thành Tú hắn chứ? Chẳng lẽ bát tự xung khắc?!Thôi Thành Tú vừa tự trách mình vừa cắn răng lấy bản chép lý lịch quay về điện Thanh Hòa. Từ xa, hắn đã thấy ngự liễn đi tới từ đầu hành lang bên kia đi tới, bèn vội vàng cúi đầu lùi sang nhường đường, bụng bảo dạ sẽ ngậm miệng bẩm báo sau. Ai ngờ Hoàng đế đã nhìn thấy hắn, khẽ gõ mũi hài một cái, ngự liễn lập tức dừng lại trước mặt hắn, không nhúc nhích."Đã tra rõ chưa?""Vâng ạ..." Thôi Thành Tú cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, dâng xấp giấy vốn ôm trong lồng ngực lên cho Hoàng đế. Hoàng đế cầm lấy, lật giở mà xem, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, xem đi xem lại tờ giấy mỏng manh đó mấy lần rồi đột nhiên đanh cả giọng lại: "Lá gan to lắm!"Câu này khiến Thôi Thành Tú sợ vỡ mật, vội vàng khuyên nhủ Hoàng đế: "Quan gia, việc này khó hiểu quá, vẫn chưa rõ ràng, e rằng có nội tình. Hay là... nô tài đi tra xét lại một chút?""Cầm cái này đến Loan Nghi cục nhận thẻ bài." Hoàng đế tháo một chiếc ngọc bội từ thắt lưng rồi ném từ trên ngự liễn xuống cho hắn, "Đến nha môn Hình bộ truyền ý chỉ của trẫm, tất cả hồ sơ án này phải được đưa đến điện Thanh Hòa.""Quan gia...""Không cần phải lo." Hoàng đế nắm chặt tờ giấy bông trong lòng bàn tay, cười lạnh: "Bọn họ đang chờ trẫm nổi giận đây mà. Chỉ cần trẫm mở miệng trần tình thay cho nàng thì nàng chính là kẻ mê hoặc quân thượng, chính là hành vi bất chính đấy. Tính hay lắm.""Quan gia!" Thôi Thành Tú quỳ xuống dập đầu, "Nô tài sẽ lập tức xuất cung tìm Cố cô nương, thử xem...""Không có gì để xem." Nụ cười của Hoàng đế càng thêm mơ hồ, "Trẫm biết chuyện gì đang xảy ra. Ngươi cứ đến Hình bộ trước, sau đó thông báo cho Hàn Lâm viện. Hôm nay trẫm có chính sự cần bàn bạc, sau khi tan triều hẵng triệu bọn họ và người của Hình bộ cùng đến bẩm báo!"Nhìn ngự liễn từ từ đi xa, Thôi Thành Tú ủ rũ mặt mày quỳ trên nền đá lạnh lẽo, trong lòng cũng lạnh buốt: Quan gia giận dữ như vậy, xem ra mọi chuyện sắp vượt tầm kiểm soát đến nơi. Sau này nếu mà tiền triều nổi sóng, quan lại ghi thù, liệu một nội quan như hắn còn sống nổi không?Cố cô nương này thoạt nhìn thì rõ là một người tốt, thế mà tại sao luôn gây ra chuyện chứ? Thôi Thành Tú dập đầu mấy cái về phía Tây, chắp tay cầu nguyện: "Phật Tổ gia gia soi xét, Cố cô nương này, quả là không thể dây vào được. Giờ đây con đã ăn năn hối cải lắm rồi, xin hãy tha cho con lần này đi!"—— Hết chương 19 ——