[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 18



Nhờ phúc đức của Đạo trưởng Huyền Vân Tử ở Xung Vân quán, Cố Uyên cùng nhóm cung nữ được phủ Nội Vụ tuyển chọn ra đã thuận lợi bước được vào cung môn. Việc tuyển chọn cung nữ vốn rất khắt khe, bao đời nay số người bị loại bỏ nhiều vô kể, chỉ khoảng hai ba phần mười là vượt qua được, bởi vậy dù chỉ có chưa đầy hai mươi vị trí còn trống, nhưng phủ Nội Vụ đã sơ tuyển loại ra hơn trăm người.

Các quan phủ Nội Vụ đã quá quen việc rồi, sắp xếp thứ tự dựa theo hình dong tướng mạo ghi trong sổ sách. Danh sách chia thành từng đội năm người, Cố Uyên tuổi đã cao lại có dáng người cũng cao, bèn được xếp ở phía sau, theo thứ tự Thiên Địa Huyền Hoàng thì rơi vào đội Thử, số Giáp. Dù đã vào tháng tám, cái nắng cuối mùa thu vẫn vô cùng hanh khô gay gắt, ánh mặt trời thiêu đốt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu và tấm lưng. Sân đá xanh trước phòng làm việc của Thượng Nghi cục không có bóng râm che, đứng nghiêm trong thời gian một nén hương đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Phàm là sĩ tử ứng thí thì đều đã học lễ nghi cung đình để tránh thất lễ trong điện thi hoặc sau này khi xuất sĩ làm quan cũng chu toàn lễ tiết, thế nên Cố Uyên chịu đựng được, nhưng thiếu nữ váy xanh đứng bên phải nàng thì xem ra đã không chịu nổi nữa rồi, lén liếc nhìn Cố Uyên rồi lại cúi đầu xuống nhìn mặt đất, chẳng mấy chốc đã liêu xiêu lảo đảo muốn ngã.

Hàng năm, ở các buổi diễn tập lễ nghi cung đình, vẫn luôn có vài tân tú tài ngã lăn ra đất vì chịu không thấu. Thấy thiếu nữ kia gục xuống, Cố Uyên dùng phản xạ cực tốt bước sang đỡ lấy tức thì, tay nhanh nhẹn nới hai vạt cổ áo của nàng ra, thấy miệng mũi cô gái khô ráo không bọt không dãi mới thở phào nhẹ nhõm. Thiếu nữ áo hồng bên phải của cô nương vừa ngã xuống cũng kịp phản ứng, thấy Cố Uyên đã kịp đỡ liền chạy đến đỡ phía bên kia, hướng về phía cửa sổ gọi to: "Các cô cô ơi, có người bị trúng nắng rồi ạ!"

Mấy nữ quan trung niên đứng dưới cửa sổ liếc nhau, một người lên tiếng: "Hai cô, đỡ người ấy lại đây!"

Đặt cô gái nằm thẳng dưới hiên cửa sổ, theo lời các nữ quan, Cố Uyên lấy nước và khăn đắp lên trán của thiếu nữ. Lúc đó người váy hồng đã bưng bát thuốc đến, thấy cô nương váy xanh lờ đờ mở mắt liền đưa bát thuốc lên miệng, hạ giọng trách mắng: "Mau uống nhanh đi. Sáng sớm bảo ăn nhiều vào, cứ không nghe!"

Giọng cô nàng rất nhỏ, chỉ Cố Uyên nghe rõ. Cố Uyên không nói gì, thấy các nữ quan lại nhìn sang thì cũng không nán lại nữa, đợi cô nương uống xong thuốc thì liền trở về hàng.

Sau một thời gian đứng nghiêm dưới nắng, những người thể chất yếu đuối, tư thế không vững, quá cao quá thấp quá gầy quá béo đều bị loại, chỉ trong chớp mắt số người đứng đó đã giảm đi một nửa. Những người được chọn vẫn chia thành đội năm người, lần này Cố Uyên được phân vào đội Hoàng, vô tình lại cùng với cô nương váy xanh.

Chạng vạng hôm đó, khi đã vào phòng nghỉ được chỉ định sẵn an, có cô nương tiến đến cảm ơn Cố Uyên: "Biểu muội của ta có thể chất không được tốt, may mà hôm nay có tỷ giúp đỡ."

Cố Uyên mỉm cười ôn hoà: "Chỉ là việc nhỏ, không đáng gì cả."

Thiếu nữ ngẩn ngơ: "Vừa nãy ta đã thấy tỷ tỷ rất xinh đẹp rồi, giờ cười lên lại còn càng đẹp hơn! Tỷ tỷ cũng là người kinh thành à? Ta thấy có lẽ tuổi tỷ tỷ cũng không nhỏ nữa, đợt cung tuyển lớn năm ngoái sao tỷ tỷ không đi? A cha ta nói năm ngoái đó là tuyển tuỳ thị cho các quý nhân trong cung, nếu được tuyển, vào được là thăng chức nhanh như diều gặp gió! Tiếc là lúc đó ta vẫn còn nhỏ, chỉ kịp đợt này."

Dáng người cô nàng cũng cao ráo không kém Cố Uyên nhưng gương mặt trái xoan vẫn còn vẻ ngây thơ, rõ ràng tuổi còn nhỏ. Nói giọng quan thoại chuẩn chỉ đúng kinh thành, cô nàng liên tục hỏi tên họ quê quán của Cố Uyên, rồi tự giới thiệu gia thế: "Ta họ Vệ, tên An, người nhà gọi là An nương. Gốc gác nhà ta ở kinh thành, tiệm lâu năm Vệ gia ở phường An Lạc chính là hiệu buôn của gia đình. A mẫu của ta năm xưa cũng từng làm việc ở trong cung, thấy ta đã mười ba tuổi, bảo không thể cứ ngốc nghếch lo chơi bời mãi, bèn muốn ta vào cung vài năm để mở mang tầm mắt, may ra còn tích lũy được chút của hồi môn, thế là đưa ta vào đây!"

Theo quy định trong cung, cứ năm năm một lần khảo sát, những thái giám cung nữ không đạt yêu cầu sẽ bị giáng chức hoặc loại bỏ. Người làm việc trong cung đủ năm năm hoặc quá năm mươi tuổi đều có thể xin xuất cung về quê. Dù một số chức vụ quan trọng không cho phép, nhưng những vị trí thông thường đều được chấp thuận. Nghe Vệ An khẳng định chắc nịch, rõ ràng ở kinh xưởng này không có chức vụ quan trọng, trong lòng Cố Uyên cũng yên tâm phần nào.

Vì trong cung đang tất bật chuẩn bị yến Trung Thu ngày 15 tháng 8, vòng phúc tuyển được định vào ngày 29. Ngày Trung Thu, các quản sự trong cung đều bận rộn, Thượng Nghi cục điều hết nhân lực vào lo việc nội cung, chỉ để lại hai nữ quan trực ở Ngoại trị phòng để trông coi các cung nữ ứng tuyển mà thôi.

Vệ An và Cố Uyên đứng cạnh nhau bên ô cửa sổ, có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài. Mắt thấy cảnh đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe cờ lọng như mây, Vệ An mê mẩn tấm tắc khen ngợi, còn Cố Uyên thì chỉ thấy sốt ruột: Nàng mạo hiểm tiến cung chính là vì ngày hôm nay, không ngờ bây giờ chỉ thấy xe như nước ngựa như rồng, mà lại chẳng thể thấy được mặt người trong xe!

Đang sốt ruột, bỗng có người ló đầu vào ngưỡng cửa, hỏi: "Từ cô cô có ở đây không? Sư phụ sai ta đến đưa quà ngày lễ!"

Người nữ quan cao hơn trong hai vị cô cô đang ngồi nói chuyện dưới cửa sổ đứng dậy, giọng điệu thân mật: "Sao mà sư phụ cậu vẫn khách sáo như vậy! Sức khỏe ông ấy vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt, vẫn tốt." Viên thái giám khoảng ba mươi tuổi vẫy tay ra hiệu cho hai tiểu thái giám bên ngoài khiêng một giỏ đầy ắp vào, rồi bước lên thềm, chắp tay chào nữ quan.

Mấy cung nữ trong này đều không hiểu chuyện gì, chỉ có Vệ An trộm bĩu môi, còn Cố Uyên thì dù ngoài mặt không biểu cảm nhưng trong lòng đã dậy sóng, lặng lẽ lùi lại một bước, kéo Vệ An. Vệ An lùi theo Cố Uyên vào sau đám đông, thì thầm: "Đó là đôi 'đối thực', cũng gọi là 'thái hộ'. A nương ta nói những người ở trong cung cả đời, hầu như đều..."

"Không phải chuyện này." Cố Uyên ngắt lời, nét mặt hơi tái đi, "Giọng nói của vị nội quan kia... giọng của nội quan đều như vậy sao?"

"Giọng của nội quan đương nhiên đều là như vậy." Vệ An trả lời nhanh nhảu, "Thái giám ở tuổi trẻ như thế kia giọng vẫn còn có chút khàn khàn, nghe nói già đi sẽ còn khó nghe hơn!"

"Ở phủ đệ của hoàng thất... cũng có nội quan như vậy ư?"

"Vậy thì như ở trong cung rồi còn gì?" Vệ An chớp mắt, "A nương ta nói thái giám cung nữ, mấy người đó, ngoài trong cung ra thì chỉ có ở phủ tước Vương mới có thôi!"

Lẽ nào thật sự là Tùy Vương? Cố Uyên suy đoán không ngừng, nghĩ đến lần trước dâng thiếp đã bị từ chối trước cổng phủ Tùy Vương, lại thầm cười đắng - thân phận của Lâm Thập Nhất này, càng ngày nàng càng không dám nghĩ tới.

Khoa Loan Nghi và Văn khoa đều có quy tắc giống nhau, đó là các quan chủ khảo sẽ chọn ra mười bài thi xuất sắc để trình lên Hoàng đế ngự lãm, rồi khâm định tam giáp. Ngày 19 tháng 8, nữ quan tấu sự dâng danh sách cùng mười bài thi lên Ngự án, Hoàng đế một tay cầm bút chấm chu sa, một tay cầm danh sách của sĩ tử xuất sắc, thế nhưng trong lòng lại ẩn hiện hoang mang không rõ nguyên do.

Ngụy Phùng Xuân thấy Hoàng đế mơ màng, tưởng là mệt, liền khẽ nói: "Quan gia nghỉ ngơi chút đi ạ, những việc này để lát nữa xử lý cũng được?"

Hoàng đế gật đầu, đứng dậy, chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong điện, tay vẫn nắm chặt tờ danh sách. Đi vòng quanh điện mấy chục vòng mà mặt không biểu cảm, bỗng nhiên lại ném danh sách vào hộp tấu chương: "Trẫm tin tưởng Từ tiên sinh và Trịnh tiên sinh. Cứ theo như xếp hạng hai người đã chấm trong này mà định tam giáp, yết bảng đi! Chép lại một bản để lưu trữ là được."

Hoàng đế vốn siêng năng chính sự, hành động như vậy thật là hiếm thấy. Thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, Ngụy Phùng Xuân đợi nữ quan lui ra, liền khuyên nhủ: "Gần đây Quan gia ngủ không ngon, hay là giờ nghỉ ngơi chút đi ạ?"

Hoàng đế nhíu mày, vẫn không nói, chỉ giữ một vẻ mặt đầy tâm sự, một lúc sau bỗng mở miệng: "Thi Đình đã định vào ngày hai mươi chín?"

"Vâng. Khâm Thiên giám chọn ngày, nói đó là đại cát." Ngụy Phùng Xuân thấy Hoàng đế liếc nhìn Ngự án, vội dâng chén trà sứ trắng lên. Hoàng đế nhận, uống vài ngụm, giọng như có chút cảm khái: "Lần này trẫm sẽ đích thân đi xem. Triều phục đã chuẩn bị xong chưa?"

Khoa thi năm Thiên Thọ nguyên niên và khoa thi năm Thiên Thọ thứ hai, do Hoàng đế còn nhỏ tuổi nên Nội Các cùng với Loan Nghi ty chủ trì. Khoa năm nay, tuy Hoàng đế chưa thân chính nhưng đã đủ tuổi đảm đương, dù không tự thân khảo thí nhưng sẽ thân lâm, tính ra, đây là lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ và đại triều Hoàng đế chủ trì một sự kiện lớn như vậy.

Nghe Hoàng đế hỏi đến triều phục, Ngụy Phùng Xuân vội cười nói: "Đương nhiên là đã chuẩn bị xong rồi! Hôm qua người ở Tứ Chấp khố còn tới dâng mẫu, đẹp đẽ uy nghi lắm ạ, đường kim mũi chỉ đều là thượng phẩm. Bậc ấy khí phách chỉ có uy đức của Quan gia mới đảm đương nổi thôi!"

Nhưng Hoàng đế nghe nịnh bợ vẫn chỉ nhàn nhạt: "Nhưng trông có vẻ quá là quá nghiêm."

Hoàng đế có thể tùy ý bàn luận kiểu dáng long bào, nhưng Ngụy Phùng Xuân thì không thể, đành ngậm miệng. May mà Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi lại trở lại bình thường, cầm bút lên phê tấu chương đọc chính vụ, không có chút dị thường nào.

Ngụy Phùng Xuân thở phào, không ngờ buổi chiều hôm ấy Nội Các và Loan Nghi ty đưa danh sách bảng vàng Nữ khoa đến, Hoàng đế nhíu mày nhìn chằm chằm một lúc rồi đột nhiên sắc mặt tái hẳn đi, lại còn sai người đến Lễ bộ tra xét lại danh sách bài thi.

Ngụy Phùng Xuân theo hầu Hoàng đế ở trong điện đợi đến quá nửa đêm, khi ấy mấy nữ quan mới đối chiếu xong bản gốc và bản chép của danh sách sĩ tử Nữ khoa, quả nhiên là có mấy bản sai sót. Ngụy Phùng Xuân vừa nghe vừa thầm khâm phục: Không trách nói thiên tử thánh minh như ngọn đèn soi tỏ, Quan gia mới nhìn qua danh sách thôi đã biết có sai sót!

Hắn liếc mắt nhìn thấy Hoàng đế ngồi chống cằm sau án, dung mạo trang nghiêm tĩnh như nước trầm như núi, trong lòng càng thêm khâm phục. Nhưng hắn không biết rằng lúc này những lời tấu trình đều như những hạt châu lăn qua tai Hoàng đế mà không lọt vào nổi một chữ.

Bởi vì, trong lòng Nguyên Gia lúc này chỉ nơm nớp điên đảo một nỗi lo - tên của Lý Thanh, Hứa Tịch không có trên bảng vàng nhưng có trong danh sách đánh trượt; tên Cố Uyên không có trên bảng vàng, trong danh sách đánh trượt cũng không có!

Cố Uyên của Quan gia biến mất rồi.

—— Hết chương 18 ——



Quan gia mất v rồi, v thì đang tìm Quan gia :((

Chương trước Chương tiếp
Loading...