[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 17



Cố Uyên không phân bua, lặng lẽ thi lễ với Hứa Chí Huyền một cái rồi theo nha dịch, đi ra khỏi Nha môn Hình bộ từ cổng phụ. Vừa bước ra ngoài đã một tên cai ngục chạy lên, đưa cho Cố Uyên một gói đồ: "Đây là hành lý của cô nương, hãy ký vào giấy nhận đi."

Gói đồ trong tay nhẹ tựa không, rõ ràng ngoài vài bộ y phục ra chẳng có gì khác. Cố Uyên khẽ cười một nụ cười đắng chát, cũng không tranh cãi gì, mượn bút mực từ phòng gác cổng, ký tên mình vào giấy nhận.

Tên cai ngục nhận lấy, thổi phù một cái rồi giơ ngón tay cái khen: "Cô nương hiểu lễ, biết thời thế, tương lai ắt sẽ phát đạt!"

Hứa Tịch và Lý Thanh đã nhận được tin tức từ sớm, từ sáng sớm đã đợi ở cổng Nha môn, giờ thấy Cố Uyên bước ra liền vội kéo nàng vào một quán trà nhỏ, gọi mấy món điểm tâm cho nàng lót dạ rồi hỏi han tình hình.

Cố Uyên không giấu giếm gì, kể lại hết sự tình. Hứa Tịch nghe xong, phẫn nộ ngập trời, đập bàn: "Thật nực cười! Vị quan kia sao có thể hồ đồ như vậy? Bây giờ còn sớm, ta và A Thanh sẽ đi đánh trống Đăng Văn với cô!"

"Đánh trống Đăng Văn thì cũng vô ích thôi." Lý Thanh kéo nàng lại, "Thập Nhất kia lai lịch bất minh, chỉ cần vị Hứa đại nhân kia một mực khẳng định là giặc thì khó mà minh oan." Nàng nhìn Cố Uyên, "A Uyên, mấy ngày nay chúng tôi cũng đã đến chùa Báo Quốc dò hỏi, mấy sư sãi kia phủi sạch trách nhiệm, vị Thôi quản gia lại biến mất không thấy bóng dáng. Cô tiếp xúc với họ nhiều hơn chúng tôi, có biết thêm gì không?"

"Theo lời vị Hứa đại nhân kia thì loại trà đó cực kỳ quý giá, người thường không thể chạm tới." Cố Uyên nói, "Thập Nhất tiểu thư rất quen thuộc với kỳ Tước khảo, lại rất chuyên tâm vào văn Bát cổ, nếu như họ là thật, thì hẳn là tông thất. Còn tỷ tỷ của cô ấy luận đàm văn chương rất tinh tế chuẩn xác, tuổi tác khí chất cũng tương tự với Tùy Vương điện hạ trong lời đồn... Nhưng ta lại cảm thấy Thập Nhất dường như còn cao quý hơn nữa, điều này rất kỳ quái."

Hứa Tịch như có điều suy nghĩ, bỗng mắt sáng lên: "Hay... Thập Nhất kia chính là đương kim Thánh thượng?"

Cố Uyên cười khổ rồi chỉ lắc đầu. Lý Thanh thấy nàng chưa động đến điểm tâm, đẩy một đĩa bánh hoa quế đến trước mặt Cố Uyên, rồi giải thích: "Nghe nói Thánh thượng chuyên tâm học hành lắm, thánh học cực uyên thâm, các đế sư đều xuất thân từ Hàn Lâm viện, Thánh thượng không thể nào lại không biết viết văn Bát Cổ. Huống chi tông thất trong kinh ít nhất cũng cả ngàn người, ai cũng đều phải thi Tước khảo, không lẽ chỉ có mỗi Tùy Vương điện hạ thích văn chương?"

"Vậy thì nan giải rồi..." Hứa Tịch nhíu mày, "Như mò kim đáy bể, biết tìm từ đâu?"

"Thử dán tờ tìm người trước, rồi đến các phủ đệ dâng danh thiếp, dù không vào được cũng có thể sẽ gặp may." Lý Thanh nói, "Nhưng ta lo một chuyện khác. Vị Hứa đại nhân kia tuy đáng ghét nhưng có một câu hắn nói đúng. Những vị quý nhân này không dễ đối phó, ta thấy Thập Nhất kia tính tình cũng rất kiêu ngạo, không biết có phải do A Uyên nói sai một câu mà đắc tội với nàng, nàng mới nghĩ ra cách này để trả thù? Bằng không trên đường nhập kinh chúng ta chưa từng nói chuyện với bọn lính tải lương một câu nào, sao giờ lại vô cớ vu oan cho cô?"

Đây chính là điều nhiều ngày nay Cố Uyên không thể giải thích được, nàng nhớ lại hôm đó Thập Nhất ngồi trước mặt mình nói năng dõng dạc trôi chảy đầy tự tin rồi lại hoảng hốt bỏ đi, lúc ấy ấp úng như lời bị nghẹn trong cổ họng. Nàng đặt miếng bánh hoa quế vừa cắn một miếng xuống, cười nhạt: "Nếu nói là đắc tội thì quả thật ta đã đắc tội với Thập Nhất."

"Vậy càng khó hơn." Hứa Tịch nói, "Chỉ cần cô ta trốn biệt trong phủ đến ngày 20 tháng 8, đợi cô bị đuổi khỏi kinh thành rồi thì sợ rằng chúng ta càng khó tìm hơn."

"Dù tìm được hay không cũng phải thử." Lý Thanh nói, "Chúng ta cứ làm đi." Thấy Cố Uyên định nói, nàng trừng mắt ngay: "Ta biết cô muốn nói gì, nhưng trong kinh thành chỉ có ba chúng ta nương tựa nhau, chúng ta không giúp thì còn ai giúp? Thôi, đừng nói nữa, giữ sức đi!"

"Đúng vậy." Hứa Tịch rót trà cho Cố Uyên, thúc giục, "Mau ăn đi, phải no bụng đã, nơi này nhiều phủ đệ Vương gia, lát nữa chúng ta viết tờ giấy tìm người rồi đi các phủ đệ thử vận may. Biết đâu gặp được một hai người biết chuyện?"

Ba người bàn bạc xong, mua mấy tờ danh thiếp trống ngoài phố, điền vào rồi đến các phủ vương gia thử vận may.

Vận may quả thật khó gặp, mấy ngày liền bôn ba, đi hơn mười phủ đệ tông thất nhưng không dâng được một tờ thiếp. Hôm nay ba người đến phủ Dụ Vương, người này nổi danh bá đạo, ngay cả tôi tớ gác ở cổng cũng tỏ thái độ hung dữ, không giống lương dân.

Cố Uyên đứng bên kia đường, do dự một chút, rồi nói: "Hai người đừng đi cùng, để ta đi một mình."

"Sao mà được?" Hứa và Lý đồng thanh, "Chính những nơi như thế này mới phải đi cùng nhau!"

Mấy người còn đang phân bua co thì từ trong cổng đã có một nam tử thanh y bước ra, nhìn ba người rồi quát: "Đây là nơi nào mà các ngươi dám... Cố cô nương?"

Cố Uyên nghe giọng nói quen thuộc, nhìn kỹ lại cũng giật mình, chỉnh lại tay áo rồi thi lễ: "Sao Chu Ngũ gia lại ở nơi đây?"

"Một lời khó nói hết!" Chu Ngũ liếc nhìn xung quanh, thở dài, "Sao mấy cô nương lại đến đây? Có việc gì quan trọng?"

Lý Thanh liếc mắt nhìn Cố Uyên, thấy nàng khẽ lắc đầu như không muốn phiền hà đến hắn, vội nhanh miệng: "Cũng không có việc gì, Chu Ngũ gia vào được đến phủ vương gia rồi, xem ra tính tình cũng tốt hơn nhiều."

"Suýt thành chó săn ấy chứ!" Chu Ngũ chỉ về phía quán trà đối diện, "Bây giờ ta ở trong phủ này cũng có chút sức nặng, việc đơn giản thì cũng nói được vài câu, nếu mấy cô nương không chê thì hãy cùng đến đó ngồi nói chuyện. Trong phủ này chẳng có ai để nói chuyện thoải mái, buồn chết đi được!"

Cố Uyên thấy giọng điệu hắn cứng rắn nhưng thần sắc lại u uất, cũng động lòng, bèn thi lễ: "Vậy làm phiền Chu Ngũ gia rồi."

Quả nhiên, nghe Cố Uyên kể sự việc và nói ý định, Chu Ngũ vỗ bàn than thở:

"Đời người là như thế đấy! Ngày trước lão Chu ta ở Chu Gia Hương, tuy không làm được việc tốt đẹp ân nghĩa gì nhưng cũng chưa từng giết người đốt nhà. Ấy là còn chưa kể khi bán căn nhà của ta cho Dụ Vương điện hạ, ta cũng không đòi thêm một đồng, chỉ tại tên đạo sĩ đáng ghét kia cứ bảo ta mệnh cách gì đó toàn hỏa sẽ không làm ăn được gì nên hồn đâu, xui ta xin vào Vương phủ làm cho hắn ngày sau mới yên thân. Tiên sư lão! A mẫu ta là kỹ nữ Chu Gia Hương, mất sớm, ngay cả cha là ai cũng không biết, ai biết mặt mũi cái bát tự trông thế nào? Ở Chu Gia Hương ta cũng không thiếu rượu thịt, không phải là vui hơn ở đây sao? Nhưng ở đây ấy à, dù lòng đầy oán hận nhưng ngày nào cũng phải nở nụ cười nịnh bợ thế thôi!"

"Thật là oan ức cho Chu Ngũ gia quá." Lý Thanh nghe hắn nói dài dòng văn tự, vội ngắt lời, "Giờ Chu Ngũ gia đã theo quý nhân rồi, hiểu biết hơn chúng tôi nhiều. Thế... có thấy tông thất nào như chúng tôi tả không?"

"Ta theo tên đạo sĩ kia một thời gian thì chỉ gặp toàn những kẻ thích đan dược, chưa thấy tông thất nào." Chu Ngũ suy nghĩ, bỗng nảy ra ý, nói với Cố Uyên, "Nhưng tên đạo sĩ kia đúng là giỏi xem mệnh thật, hay mấy cô nương theo ta gặp hắn thử xem, biết đâu có tin tức."

Hắn dẫn Cố Uyên và mấy người vào cổng đạo quán, rẽ vào con đường nhỏ lát đá xanh, đi qua mấy khoảnh sân, đến một gian đan phòng mới dừng lại, vào báo cáo rồi mời mọi người vào.

Trong tĩnh thất, một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ ngồi trên bồ đoàn, đầu đội khăn Lữ Dương, khoác hạc trường, mở mắt nhìn Cố Uyên và mọi người một cái rồi lại nhắm mắt, nói: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Thuyền quyên sánh với anh hùng, nhân duyên tiền định xe trùng đôi ta. Duyên phận giữa tiểu thư và người đó không nhạt đâu, ắt sẽ gặp lại."

Cố Uyên vốn chỉ thử hỏi xem sao, giờ nghe lời nói kỳ quái, liền hỏi: "Vẫn hiểu duyên sâu duyên cạn tự trời định, nhưng hiện giờ ta muốn tìm người đó thì tìm ở đâu?"

"Không cần tìm, không cần tìm." Lão đạo sĩ xua tay, "Ba năm đèn lửa hội Nguyên Tiêu, mọi điều tự nhiên sẽ rõ."

Nghe câu này, Cố Uyên biết đạo sĩ chỉ lừa người thôi, suy nghĩ rồi nói: "Đạo trưởng, ý trời đã vậy, không thể thay đổi. Nhưng sức người kiên trì có lẽ cũng có cách, không biết đạo trưởng có thể chỉ điểm chút ít không?"

"Nếu cô đã muốn nghịch thiên ý thì ta cũng đành bó tay." Lão đạo sĩ thấy nàng nói năng rất hợp ý, không làm khó mình, trong lòng mừng lại giả vờ vuốt râu cười, "Người đó không phải hạng tầm thường, muốn mặt đối mặt thì cũng khó. Nhưng giờ có cơ hội này: Thái hậu và Thái phi đều sùng Phật, nhưng tăng ni xưa nay nếu không có chiếu chỉ thì không được vào nội cung, có việc gì cần đều chọn tuyển thái giám cung nữ mà thôi. Ta quen biết một viên quản sự, hôm trước đánh cờ nghe hắn nói Thái hậu đang phát nguyện in một vạn bản kinh tặng chúng dân để cầu phúc cho Tiên đế, giờ trong Kinh xưởng thiếu người hiệu đính chỉnh sửa, đang tìm con cái nhà lương thiện để tuyển vào phụ việc. Tiểu thư giờ đã mất đường sự nghiệp công danh, dù sao cũng là con nhà lành, thế là đủ tiêu chuẩn rồi, sao không thử?"

Cố Uyên chưa kịp trả lời, Hứa Tịch đã nói: "Vào cung như vậy... chẳng phải là sẽ không còn đường ra sao?"

Lão đạo sĩ cười lớn: "Không phải, không phải. Theo lệ tuyển chọn cung nữ, tuổi không được quá 13, lớn nhất cũng không được quá 16. Tiểu thư đã ngoài 20, sao mà vào cung được? Nhưng chỉ cần qua sơ tuyển thì sẽ được ở lại Thượng Nghi ti chờ vòng phúc khảo. Ngoại Trị phòng của Thượng Nghi ti nằm ở ngay Tây Hoa môn, ngày 16 tháng 8 sẽ tổ chức yến tiệc tông thất, nhiều người qua lại, tiểu thư có thể nhân lúc đó tìm người, còn nếu không có người thì tới vòng phúc khảo tự nhiên cũng sẽ ra khỏi cung thôi, không sao, không sao." Thấy mọi người do dự, hắn lại cười hết sức tiên phong đạo cốt, "Tiểu thư cứ về suy nghĩ, nếu muốn đi, ngày mai đến Xung Vân quán cũng được."

"A Uyên." Hứa Tịch im lặng suốt đường đi, đến khi về am Từ Thọ mới kéo tay áo Cố Uyên, "Ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy lời đạo sĩ không đáng tin đâu, thôi bỏ qua đi."

"Ta hỏi sư chùa Báo Quốc rồi, họ cũng nói chuyện Thái hậu in kinh là thật, hai ngàn bản sẽ được gửi đến chùa." Lý Thanh vội vàng vào cửa, uống một hơi hết chén trà, "Nhưng lời đạo sĩ có đáng tin không thì còn chưa biết."

"Họ đã tặng kinh, ắt biết viên quản sự của Kinh xưởng." Cố Uyên khẽ cắn môi, ngẩng đầu, "Hôm nay đã mồng 7 tháng 8, người đó vẫn biệt tăm không manh mối, hãy thử vận may vậy." Nàng cười nhẹ, "Đạo sĩ nói một câu rất đúng, tuổi tác của ta như vậy, sao có thể bị tuyển vào cung được chứ? Chỉ là vào cung xem một chút thôi."

"Đúng vậy." Hứa Tịch vỗ tay, "Nghe nói điểm tâm trong cung tuyệt hảo, A Uyên xem một vòng xong nhớ mang về cho chúng ta mấy miếng. Nếu không được thì kể lại cũng được."

"Nhảm nhí. A Uyên còn có việc chính phải làm, đâu rảnh lo chuyện này?" Lý Thanh trừng mắt, nói với Cố Uyên, "A Uyên vào cung phải rất cẩn thận. Nghe nói quy củ trong cung nghiêm khắc lắm, chớ đi quá một bước, hãy cứ đứng ngoài Tây Hoa môn mà đợi thôi, đừng vào cửa. Mà bức tường thành ngoài Tây Hoa môn có chạm khắc 108 con sư tử, đợi chán thì có thể đếm thử."

"Đây không phải nhảm nhí sao?" Hứa Tịch kéo tay Cố Uyên, "A Uyên nói xem!"

Cố Uyên biết hai người cố ý bông đùa để không khí bớt căng thẳng, cũng mỉm cười: "Nghe nói bia lễ nghi trong Thượng Nghi ti là ngự bút của Minh Tông hoàng đế, nếu không bị ai phát hiện, ta sẽ lén chép lại một bản, dù không dọa được người ta thì cũng sẽ bán được giá cao."

"Vậy thì..." Lý Thanh cúi đầu trước Cố Uyên, "Lộ phí hồi hương nhờ cả vào A Uyên rồi!"

Ba cô gái nhìn nhau, cùng cười. Cố Uyên mỉm cười, nhưng trong lòng đã quyết định: Kỳ thi đang đến rất gần rồi, không thể làm phiền Hứa Tịch và Lý Thanh nữa, và cũng không thể về quê trong oan ức nhục nhã cực độ như vậy được, dù cấm thành kia có là hang hùm miệng sói, nàng cũng nhất định phải xông vào!

—— Hết chương 17 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...