[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC

CHƯƠNG 16



Lời này cũng giống như tấu chương can gián của các đại thần, Hoàng đế nhíu mày, không trả lời ngay.

"Ham vui nhất thời thì thế nào, học theo Thái Tổ thì thế nào?"

"Hoàng phu của Nhân Tông hoàng đế mất sớm, sau lại bị Thị quân Tiết thị mê hoặc, quen biết ba tháng đã phong làm Hoàng phu. Thị quân Tiết thị tính tình nông nổi thiếu chín chắn, chưa đầy một năm mà Nhân Tông hoàng đế đã chán ghét, lại chỉ vì lo sợ thanh danh nên mới không phế truất, lúc tuổi cao mới âm thầm hối hận, thường nói với các thị thần rằng: 'Đây là sai lầm tuổi trẻ của trẫm, thực sự đã làm khổ trẫm cả đời'. Phu thê là một thể, không thể so sánh với việc sắc phong phi tần được, niềm vui nhất thời như mây khói thoảng qua, đại hôn dời lại đợi ba năm nữa cũng không có gì trở ngại. Thế nên Quan gia hà tất vội vàng, vì niềm vui nhất thời mà chuốc lấy hận cả đời?"

"Còn nếu trẫm muốn noi Thái Tổ hoàng đế thì sao?"

"Thái Tổ hoàng đế lập Hậu, khi ấy mọi người đều cho rằng Thái Tổ sinh tình nên tuỳ hứng, thỏa mãn cái nhất thời, nhưng kỳ thực không phải là vậy. Năm xưa, trên danh nghĩa Thái Tổ hoàng đế ban ba chỉ dụ trong một ngày, nhưng kỳ thực từ lâu đã sắp xếp ổn thỏa với Lễ bộ và Quang Lộc tự thì mới có thể hoàn thành đại lễ trong ba ngày, khiến Ngự sử và Nội các không kịp trở tay. Từ khi Thái Tổ hoàng đế còn ở phủ đệ thì Thánh Văn hoàng hậu đã chấp chưởng tiềm để, quản lý nội trạch, các thần tử cũng đều biết rõ, vì vậy trong tấu chương đều không ai can gián chuyện Thánh Văn hoàng hậu quản lý hậu cung, nếu có thì lời lẽ cũng rất chừng mực. Sau này có nhiều người nói năm đó Ngự sử dâng tấu cáo buộc Thánh Văn hoàng hậu mê hoặc quân chủ để loạn chính, nhưng thực ra đó đều chỉ là những lời đồn thổi lưu truyền sai lệch, không phải sự thật."

"Trẫm cũng nghĩ như vậy." Hoàng đế gật đầu, "Nữ đế lập hậu, danh phận nghe có vẻ kinh động đến thế tục mà thôi, kỳ thực không có gì gây trở ngại. Các đại thần ai nấy đều lo lắng về hoàng tự, nhưng không nghĩ đến việc Tiên đế cũng có Hoàng phu có thị quân, nhưng cuối cùng người kế thừa đại thống lại là trẫm."

"Minh Tông và Tiên đế đều có hoàng phu thị quân, nhưng đều có nỗi lo lắng khôn nguôi về Hoàng tự, có thể thấy con cái là số mệnh, là cái phước trời cho, không phải chuyện con người có thể sắp xếp hay quyết định." Trịnh Giả khẽ mỉm cười, "Quan gia lập hậu hay lập phu, vốn chỉ là chuyện danh phận, nhưng trong đó ẩn chứa nhiều mối họa, điểm này thần không thể không tâu. Năm đó, ban đầu Thành Tông nhận nuôi dưỡng Tấn Uy vương trong cung, sau lại phong Minh Tông làm thân vương, đều mở phủ phụ chính, vì ngôi Thái tử mà trong triều minh tranh ám đấu hơn mười năm, mãi đến khi kế hoạch mưu sát Thành Tông của Tấn Uy vương bị bại lộ thì mới kết thúc. Trong hơn mười năm đó triều chính đình trệ, nhân tài đảng tranh, gần như hao tổn nguyên khí. Nếu năm đó Thái Tổ sớm ngày lập Thành Tông làm Thái tử để định rõ danh phận quân thần thì về sau hà tất phải đau lòng xử trảm Tấn Uy vương, khiến cho chư vương kinh sợ, dẫn đến nguy cơ khôn lường? Ngay cả Tiên đế cũng vậy, tuổi già cũng bị ngôi Thái tử gây nhiều phiền não, trải qua nhiều thử thách cũng mới có thể truyền ngôi cho Quan gia. Hiện nay tông thất phồn thịnh, nếu Quan gia lập Hậu, sau này Hoàng tự ắt là xuất thân từ tông thất, các vị thân vương hiện giờ đều đang tuổi tráng niên, há không nổi tham vọng giành lấy một chỗ cho con cháu sau này? Quan gia vừa thân chính, đứng chưa vững chân đã dấy lên tranh chấp, làm sao có thể tập trung trị quốc bình thiên hạ? Loan Nghi ty vốn không nên lắm lời về việc Đế vương gia, chỉ là các đại thần nhao nhao mà nói về vấn đề danh phận nhưng không nhắc đến điểm then chốt này, thần mới bất đắc dĩ phải nói ra."

Rồi nàng ung dung trải áo bái lạy: "Nay đại hôn sẽ hoãn tới ba năm nữa, giờ Quan gia không cần vội vàng tranh chấp với các đại thần; sau này dù lập hậu hay lập phu, Loan Nghi ty đều tuân theo thánh mệnh. Chỉ xin Quan gia hãy lấy xã tắc sinh linh làm trọng, cẩn thận suy nghĩ, không thể mở ra cánh cửa dẫn vào thời loạn, không thể dấy lên mầm mống đảng phái tranh đấu, được như vậy, thiên hạ may mắn biết bao!"

Lời nói rất rõ ràng, cũng rất có lý: lập nam hay nữ vốn là việc riêng của Hoàng đế, nhưng liên quan đến ngôi Thái tử, Hoàng đế lại vừa mới thân chính, vì việc này mà xung đột với đại thần, khiến các thân vương dòm ngó, đó chính là hôn quân rồi.

Hoàng đế mím môi, lâu sau mới nói: "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"

Trịnh Giả trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi: "Người khiến Quan gia chung tình há lại là kẻ bất chấp an nguy của xã tắc sinh linh? Thần tin vào sự sáng suốt của Quan gia, cũng tin vào tuệ nhãn của Quan gia."

Hoàng đế im lặng.

Theo chế độ, khoa Loan Nghi mùa thu sẽ vào các ngày mồng 9, 12, 15 tháng 8, thi về thời văn, sách luận, thi từ, vào ngày 20 tháng 8 thì yết bảng. Hoàng đế vốn mong muốn rằng trước khi yết bảng thì sẽ học theo Thái Tổ hoàng đế mà hành động quyết đoán, lập Hậu cho mình - Nguyên Gia nghĩ mình đã không thể cho người ta con cái, nếu ngay cả danh phận phu thê đường hoàng mà cũng không thể cho thì còn có thể lấy gì để so với với vị hôn phu tương lai của Cố Uyên, lấy cái gì để bày tỏ tấm lòng trân trọng thực sự của mình với Cố Uyên đây?

Nàng lớn lên trong cung, hiểu rõ lời của Trịnh Giả, chỉ là biết thì vẫn biết, nhưng vẫn sinh hy vọng le lói, nay hy vọng đó bị nước lạnh dập tắt thì hiện thực sẽ càng rõ ràng hơn trước mắt: xưa nay các sĩ tử và Hàn Lâm viện đều cùng chung khí khái, nếu Nguyên Gia kiên quyết yêu cầu Lục bộ Cửu khanh công khai nghị sự về chuyện lập Hậu, Hàn Lâm viện và Quốc Tử giám tất sẽ xúi giục các sĩ tử thanh lưu dâng sớ, đến lúc đó trò hề điên khùng này của nàng truyền đến tai Cố Uyên, rồi nàng sẽ nghĩ gì? Sẽ cho rằng Hoàng đế này việc bé xé ra to, đang yên lành sinh sự, hay cũng giống như các đại thần kia, cho rằng nàng tuổi trẻ hoang đường, không màng thanh danh?

Hoàng đế thấy trong lòng đau như cắt nhưng đầu óc lại càng tỉnh ra hẳn, nhẹ nhàng gật đầu với Trịnh Giả: "Trịnh tiên sinh nói rất có lý, trẫm phụng theo ý chỉ của Thái hậu, đại hôn dời lại ba năm, hoàng phu thị quân cũng đợi ba năm sau rồi quyết định. Cứ làm như vậy đi."

Hoàng đế đã nhượng bộ, các đại thần cũng không còn gì để tranh cãi. Ngày đại triều mồng 1 tháng 8, quân thần bàn luận chính vụ, quân thần hòa hợp, không còn đối đầu. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, bề ngoài bình thản nghe các đại thần trình bày, trong lòng lại âm thầm trào lên vị đắng: quan lại và thường dân đều có gia đình, đều có huynh đệ tỉ muội, thái giám cung nữ cũng còn có tri kỷ, bất luận là ai trên thế gian này thì cũng đều có thể tìm được một người đặc biệt để đặt vào lòng thương mà yêu trân trọng, cả đời đối xử bình đẳng tương kính như tân. Mà thân là Hoàng đế, vẫn nói là kẻ tôn quý nhất thiên hạ, toạ trấn giang sơn, quyết định sinh tử, ấy thế mà định mệnh đã là chỉ có thể lẻ loi trôi nổi trên chín tầng mây, không thể dựa dẫm vào gia quyến thân thích. Ý nghĩa của 'cùng long hữu hối', Nguyên Gia biết, nhưng đây là lần đầu tự mình nếm trải.

Hoàng đế đang đau lòng, không biết rằng phía dưới kia có Thị lang Hình bộ Hứa Chí Huyền cũng giống như nàng, bề ngoài bình tĩnh mà trong lòng chất chứa nỗi buồn: hắn nghe theo lời xúi giục của Trịnh Tố giam Cố Uyên trong ngục, định đợi khi quân thần tranh cãi kịch liệt không thể phân giải sẽ liền dâng sớ lên Nội các, đề nghị tước bỏ con đường công danh của Cố Uyên rồi đuổi ra khỏi kinh, lúc đó sẽ không còn người mê hoặc thánh tâm, Hoàng đế tự nhiên tỉnh ngộ, mà công lao xoay chuyển tình thế sẽ nằm chắc trong tay hắn. Chỉ không ngờ đột nhiên Hoàng đế lại nghe lời can gián của Loan Nghi ty, kế hoạch hoàn hảo của hắn lập tức biến thành cục than hồng: Sĩ tử Đại Tề đâu phải loại dễ ăn, không có tội mà lại vô cớ giam người trong ngục, chỉ sợ hắn rồi sẽ phải cúi đầu xin Cố Uyên tha thứ.

Hứa Chí Huyền nặng nề tâm sự trở về Nha môn Hình bộ, việc đầu tiên là tìm Trình Tố bàn bạc.

Trình Tố nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hứa đại nhân còn nhớ chuyện năm ngoái không? Nhi tử của Bố chính sứ Lăng Châu đi du ngoạn rồi quấy nhiễu ở địa phương, tống tiền cả quan viên, đi đến Hồ Châu mới bị tri huyện Tống Dương chặn lại, khép tội giả mạo quý nhân làm ô uế thanh danh rồi đánh cho một trận, đưa thẳng đến Bố chính ty Lăng Châu. Vì dư luận mà Bố chính sứ Lăng Châu không thể phản bác được, lại có thanh lưu trong triều bảo vệ, vị tri huyện Tống Dương kia cuối cùng vẫn bình yên vô sự. Nay, với chuyện này, sao đại nhân sao không học theo một lần?" Thấy Hứa Chí Huyền nghe mà vẫn không hiểu ý, Trình Tố thẳng thắn nói rõ: "Sĩ tử bình thường há lại có trà cống? Đã có điểm khả nghi thì đại nhân cũng nên hỏi cho rõ mới phải."

"Đúng vậy!"

Hứa Chí Huyền chợt hiểu ra, lập tức chuẩn bị xong xuôi, ngày hôm sau mở phiên tra hỏi.

Thấy phạm nhân đã đưa được đến, hắn giả vờ quát hỏi: "Kẻ nào ở dưới kia?"

Cố Uyên rũ mắt, thi lễ: "Cố Uyên kính lễ đại nhân."

Hứa Chí Huyền liếc nhìn Cố Uyên vài cái. Thiên lao hình bộ quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, giàu nghèo đều đối xử như nhau, không hành hạ, cũng không cung phụng. Hứa Chí Huyền thấy nhiều phạm nhân lắm rồi, dù mỹ nhân có đẹp đến thế nào mà vào tới trong ngục thì cũng đều như ngọc bị bụi che hết, có chút xộc xệch lộn xộn là chuyện đương nhiên. Nay, duy chỉ có Cố Uyên này, dù người cũng mảnh mai tiều tụy, nhưng có thể thấy dung mạo y phục vẫn chỉnh tề sạch sẽ, áo phạm nhân rộng thùng thình mặc trên người lại chẳng có vẻ thô kệch mà lại càng thêm vẻ liễu yếu đào tơ khiến người ta động lòng, chẳng trách mê hoặc Hoàng đế thần hồn điên đảo.

Hứa Chí Huyền trong lòng đã quyết, trước tiên hỏi mấy câu theo quy củ, sau đó thẳng vào vấn đề: "Ngươi tự xưng là sĩ tử bình thường, không qua lại với giới quyền quý, nhưng trong hành lý lại có vật này." Hắn chỉ vào chén trà do nha dịch dâng lên, "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trà này ngươi khai là do Lâm Thập Nhất tiểu thư tặng, vậy Lâm Thập Nhất rốt cuộc là ai?"

Cố Uyên có chút sững sờ, lần trước nàng khai với Hứa Chí Huyền, Hứa Chí Huyền vẫn vui vẻ hòa nhã, dường như không để tâm, nay lại nghiêm nghị lạnh lùng, lẽ nào thân phận Thập Nhất kia thật sự có vấn đề?

Nàng cắn môi, nói: "Ta quen biết cô ấy không lâu, chỉ là cùng chí hướng nên bàn luận văn chương mà thôi, thực sự không biết thân phận hay nơi ở của cô ấy."

Thấy Cố Uyên do dự, Hứa Chí Huyền thầm mừng, lập tức quyết định, nếu Cố Uyên nói rõ, đó chính là tội mê hoặc Hoàng đế rõ ràng; nếu nàng không nói rõ, thì Lâm Thập Nhất chính là giặc cướp!

Hắn ho một tiếng, nghiêm mặt quát hỏi: "Vô lý! Trà cống đáng giá ngàn vàng, nếu cô ta chỉ là quen biết ngươi qua loa, há lại lấy trà này để tặng? Đủ thấy là nói bừa, lừa gạt bản quan. Ta cũng đã sai người đến nội phủ tra xét rồi: trà này trong cung chỉ ban cho hai vị tông thất, một là Bắc Vương điện hạ, tuổi đã ba mươi, không hợp phải tuổi tác của Lâm Thập Nhất; một là Tuỳ Vương điện hạ, hiện đang có thai, đóng cửa dưỡng thân, sao có thể cùng ngươi ở am Từ Thọ đàm luận văn chương, tặng ngươi cống trà? Còn lại, công thần đại thần, càng khác xa hình dáng mà ngươi nói. Chỉ có Trịnh Đình Cơ ngạo mạn phạm thượng, từng vì tư lợi mà tự tiện giữ lại trà cống để dùng, lại chia cho tâm phúc, nếu người ngươi nói không phải bịa đặt thì chính là người của họ Trịnh. Ngươi có quan hệ mật thiết với cô ta - thế nào, còn chối cãi nữa không?"

Hắn không cho Cố Uyên giải thích gì cả, rút mấy cái thẻ tre từ trên án ném xuống, "Nhân chứng vật chứng rõ ràng, nếu ngươi còn chối tội, chỉ là thêm khổ thân - ngươi suy nghĩ kỹ chưa?"

Cố Uyên không phải kẻ ngu đần, dù lần đầu dính vào công đường thì cũng biết trước mắt không nên tính toán thiệt hơn. Thấy Hứa Chí Huyền không cho phân bua đã bày ra trò doạ nạt bức cung, đánh lận con đen, bản thân lại thực sự không nói rõ được lai lịch của Thập Nhất đó, suy nghĩ một chút, liền che theo chiều gió: "Ta thực không biết lai lịch Lâm Thập Nhất, nay nghĩ lại, quả nhiên là cử chỉ khả nghi, có lẽ đúng chính là giặc đảng Trịnh, đây là sự thực, xin đại nhân minh xét!"

Hứa Chí Huyền nghe nàng thuận theo ý mình, vuốt râu cười một tiếng: "Đã như vậy rồi, ngươi cứ viết khẩu cung ra." Hắn nhìn Cố Uyên trải giấy lên nền đá thanh, cầm bút viết ngay, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm thở phào. Có tờ giấy này trong tay, dù là Hoàng đế thì cũng không bắt bẻ được hắn!

Nhân chứng vật chứng đầy đủ rõ ràng, phạm nhân ký tên vào tờ khai, quy trình thẩm vấn coi như hoàn tất. Hứa Chí Huyền viết một mạch ra bản án: Cố thị kết giao với giặc, hành vi bất chính, nay cách bỏ tư cách thi, đoạn tuyệt đường công danh, vĩnh viễn không bổ dụng. Viết xong lại vui vẻ mỉm cười với Cố Uyên: "Thánh thượng có chỉ, phàm sĩ tử nào xác bị tuyên án thì đều phải gửi trả về địa phương để quản thúc nghiêm ngặt. Theo lệ ngươi phải lập tức rời kinh, bản quan thương ngươi trẻ tuổi nhà nghèo, lại bị người ta lừa, cho ngươi thêm thời gian chuẩn bị, trước ngày 20 tháng 8 yết bảng hãy cố kiếm chút lộ phí rồi về quê đi!"

Câu này vừa nói ra, hắn tự cảm thấy rất đắc ý, cho rằng mình liệu sự như thần: bản thân xét án không có sai sót, lại có lòng nhân hậu, cho Cố Uyên chút đường lui, dù cho nếu sau này hoạ hoằn nàng có được thế lực, thì Hoàng đế cũng không trách cứ được. Thiên tử kim khẩu ngọc ngôn, bề tôi làm theo chỉ dụ, có gì đáng trách? Nghĩ thêm một chút, hắn lại giả vờ ngốc nghếch, nghiêm mặt thêm một câu giáo huấn: "Bản quan cũng đã tra xét rồi, ngươi ở trong ngục nhiều ngày mà không có một Lâm Thập Nhất nào đến đầu thú. Ta xem ngươi cũng không giống như đang nói dối, có lẽ người đó cố tình bẫy ngươi. Ngươi còn trẻ, đường đời còn dài, sau này không được khinh suất tin người, sinh ra chuyện nữa!"

—— Hết chương 16 ——

Chương trước Chương tiếp
Loading...