[BH] [EDIT] BỨC LƯƠNG VI PHI - LÂM THÁC
CHƯƠNG 14
Thôi Thành Tú vội vã chạy về, khi vào tới trong cung thì đã quá giờ Thìn. Theo lệ, buổi giảng của Hoàng đế thường kéo dài đến giờ Ngọ, hắn bèn ở trong phòng của mình nghỉ ngơi hoàn hồn một phen, đợi sau khi Hoàng đế dùng bữa trưa xong mới vào điện bẩm báo: "Bẩm Quan gia, việc hôm qua người dặn dò đã xong rồi ạ."Hoàng đế ngồi bên ngự án, không ngẩng đầu lên, chỉ xem tấu chương: "Nàng đã nhận rồi à? Có lời gì nhắn lại không?"Giọng điệu nhàn nhạt, như thể không có chút mong đợi nào. Thôi Thành Tú hơi chần chừ, rồi lại cung kính đáp lời: "Đã nhận rồi, cũng không có lời gì nhắn lại, chỉ là...""Chuyện này đến đây là kết thúc." Hoàng đế nhàn nhạt nói, liếc nhìn hắn một cái, "Chớ nhắc lại nữa."Thôi Thành Tú sững sờ. Phó tổng quản Ngụy Phùng Xuân đứng bên cạnh cúi đầu, âm thầm đắc ý bĩu môi. Cùng hầu ở Ngự tiền, lẽ nào hắn không hiểu tâm tư của Thôi Thành Tú? Tên này chẳng có chí tiến thủ, chỉ một lòng muốn lôi kéo Quan gia xuất cung, lần này thì sáng mắt rồi chứ gì!Việc Ngự tiền tổng quản và Phó tổng quản minh tranh ám đấu là một bí mật công khai trong cấm thành. Thấy Thôi Thành Tú ủ rũ mặt mày đành lui xuống, Ngụy Phùng Xuân âm thầm phấn khởi trong lòng, hớn hở tâu chuyện với Hoàng đế: "Việc gì mà làm cả đêm, chẳng phải là mượn cớ xuất cung dạo chơi thành ngoại sao? Làm đêm qua Quan gia cứ phải ngóng trông mãi, chúng nô tài nhìn thấy, thực sự là..."Hoàng đế đặt tấu chương xuống, lạnh mắt liếc hắn một cái: "Lắm lời!"Hoàng đế vốn là thường không biểu lộ hỉ nộ ái ố ra mặt, ánh mắt lạnh và ngữ điệu sẵng như vậy là rất hiếm thấy. Ngụy Phùng Xuân rùng mình, im bặt không dám nói gì nữa, cúi đầu cung kính hầu hạ quân thượng đọc tấu chương một lát, áng chừng đã gần tới giờ, hắn mới e dè tâu: "Đêm qua Quan gia ngủ không ngon, bây giờ có muốn nghỉ ngơi một chút không ạ?"Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Ngụy Phùng Xuân đi vài bước ra cửa điện, khẽ vỗ hai tay. Mấy vị nữ quan của ty thiết đang đợi sẵn ở hành lang liền tuần tự vào điện, chốc lát sau tất cả lại đều lui ra, một chủ sự nhẹ giọng báo với Ngụy Phùng Xuân:"Có ý chỉ, Quan gia muốn tĩnh tâm nghỉ ngơi một chút, không cần người ở lại hầu trong điện."Ngụy Phùng Xuân không dám chậm trễ, khom lưng cúi đầu vái vọng một cái về phía gian trong, nhẹ giọng nói: "Chúng nô tài xin lui." Rồi phất tay, dẫn tất cả mọi người ra khỏi điện. Bên ngoài đã hoàn toàn tĩnh lặng, Hoàng đế nằm thẳng thắn ngay ngắn trong màn trướng xanh biếc mà lòng rối như tơ vò, không muốn nghĩ tới, nhưng lại cũng không ngừng hồi tưởng. Trên đời này, thứ khó tìm nhất chính là thuốc hối hận. Từ lúc đó đến bây giờ, Nguyên Gia đã vô số lần hối hận: Sao mình lại có thể hành động lỗ mãng như vậy chứ?Trước, tuy người ấy khách sáo với mình, nhưng nhìn chung cũng vẫn là hợp chuyện, mỗi khi tán ngẫu luôn hòa hợp vui vẻ, lại ăn ý gần gũi. Nhưng giờ Thôi Thành Tú phải mất cả đêm mới có thể thuyết phục nàng đồng ý nhận một gói trà của mình. Nghĩ đến đây thôi, Nguyên Gia đã cảm thấy trái tim mình như bị ai cứa một nhát dao: Người đó đã thực sự, hoàn toàn, triệt để muốn tránh mặt mình, xa lánh mình rồi; nhưng nàng sinh ác cảm và có ý nghĩ như thế âu cũng là vừa hợp lý vừa hợp lễ, vốn dĩ nàng đã có hôn ước, đã có hôn phu, ngày thành thân đường đường chính chính sẽ không còn xa nữa. Con người nàng lại tự trọng ngay thẳng không ham phú quý giàu sang, vậy thì có cớ gì mà lại để ý đến một tiểu cô nương mà ngoài phú quý ra chắc chắn chẳng thể cho nàng được cái gì cơ chứ?Nguyên Gia lại nghĩ, nếu mình có thể noi gương Thái Tổ thì có lẽ còn có cách cứu vãn. Nhưng nếu nàng đã sinh lòng chán ghét và xem mình như rắn rết mà tránh cho xa, vậy thì lúc đó ngay cả một tia hy vọng cứu vãn cũng chẳng còn lại chút nào. Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay như đầu bút, phác từng nét vào trong hư không. Từng nét, từng nét như thể sẽ khắc sâu vào trong tim. Rõ ràng trong lòng bây giờ tràn ngập hai chữ này, nhưng giờ đây nàng lại không muốn nghe bất cứ một ai nhắc đến. Cố Uyên, hai chữ này, Nguyên Gia sợ rồi.Và, kể từ đó, Thôi Thành Tú không bao giờ xuất hiện ở am Từ Thọ thêm lần nào nữa. Cố Uyên và hai người bạn của mình cứ bình lặng, an ổn ở trong am cho đến tháng Bảy. Rằm tháng Bảy là tiết Trung Nguyên, các chùa trong thành đều tổ chức lễ Vu Lan. Đương nhiên, lễ lạt lại làm cho mấy sĩ tử ở trong am sát vách không thể tập trung sôi kinh nấu sử được. Hứa Tịch đi thưởng ngoạn chùa Báo Quốc suốt cả một ngày mới về, bấm đốt ngón tay kể cho Cố Uyên nghe một lượt về những nhà quyền quý đến chùa để dâng hương nghe kinh.Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Hứa Tịch nói: "Nghe nói tôn trưởng nhà Lâm cô nương có quan hệ rất sâu sắc với ngôi chùa này, thế mà lần này lại không đích thân đến.""Kinh thành này có biết bao nhiêu chùa chiền, chẳng nhẽ mỗi nhà chỉ được chăm hương khói cho một chùa? Lẽ nào lại không cho người ta đi dâng hương ở chỗ khác?" Lý Thanh thấy Cố Uyên dù vẫn đang cúi đầu chép sách rất tập trung, nhưng ở góc trang giấy đã dính một giọt mực. Lý Thanh lườm Hứa Tịch một cái, kiếm cớ kéo nàng ra ngoài sân, nói nhỏ: "Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?""Chẳng phải là vì A Uyên hay sao?" Hứa Tịch bĩu môi, "Cô ấy không nói ra nhưng chẳng lẽ ta không có mắt nhìn? Từng tập văn Bát cổ mà cô ấy đang miệt mài chép đó là rút từ cả khoa Loan Nghi lẫn khoa Tước Khảo, chép xong còn tự thêm ghi chú, tự thêm bình giải, khoanh tròn gạch chân đủ kiểu, công chép một tập cũng phải bằng công chép ba tập bình thường rồi. Cố ấy hao tâm tốn sức như vậy, ai biết liệu có phải tiểu cô nương nhà họ Lâm kia đã nói gì đó khiến cô ấy phải sống chết báo đáp ân huệ cho bằng được hay không? Bây giờ kỳ thi đã cận kề rồi, dù cho có muốn báo ân thì cũng không thể đánh đổi tiền đồ của mình chứ. Ta định đi đòi công đạo cho cô ấy, ai ngờ mấy hòa thượng ở chùa Báo Quốc vị nào vị đều trơn như cá chạch, không thể nào hỏi được gì!""A Uyên không phải là người không biết cân nhắc." Lý Thanh nói, "Ta cũng đã hỏi cô ấy rồi, nghe giọng điệu không giống như đang bị ai ép buộc gì cả, mà còn giống như đây là mong muốn xuất phát từ tâm, là sở nguyện. Cô ấy có nền tảng văn chương vững chắc, mà với bản lĩnh của Cố Uyên thì cũng không cần phải lâm trận mới mài gươm như chúng ta. Dù sao cũng không có gì đáng ngại, cứ để cho cô ấy ấy chép đi."Hai người đang bàn bạc thì nghe thấy một trận ồn ào vang lên nơi xa xa, từ phía cổng chùa. Không lâu sau, trụ trì Tuệ Tĩnh mang một vẻ mặt hoảng sợ chạy vào đây, còn dẫn theo vài nha dịch mình đồng da sắt mặc y phục tay chẽn màu xanh đen đến, run rẩy chỉ tay về phía hai người, nói: "Hai vị thí chủ này chính là người ở cùng với Cố thí chủ."Hai người nghe giọng trụ trì run rẩy khác hẳn thường ngày liền hoang mang, chưa kịp định hình thì tên đội trưởng đã giơ thẻ bài ra, cười nói với hai người: "Tại hạ Lý Thần, người của Hình bộ, phụng mệnh bắt một mình Cố Uyên. Hai vị tiểu nương tử nếu không có việc gì gấp thì cũng hãy đi cùng ta?"Miệng hắn cười, lời hắn khách khí, nhưng đám quan binh phía sau đã đồng loạt rút nửa thanh đao ra khỏi vỏ. Lý Thanh và Hứa Tịch nhìn nhau một cái, rồi đồng ý. Đám quan binh này đều là những kẻ có kinh nghiệm, đã làm việc lâu năm rồi, một mặt thì dùng lời lẽ ôn hoà để trấn an, mặt khác thì đã hùng hổ xộc thẳng vào trong sân. Chỉ một lúc sau thôi đã nghe thấy tiếng đồ đạc va vào nhau, sau đó một tên nha dịch dẫn Cố Uyên ra, hai tên khác theo phía sau tay xách rương sách và các thứ đồ dùng khác, đưa một tờ giấy cho Lý Thần và nói: "Tiểu nương tử này rất thật thà, cũng không có hành lý gì cả, chỉ có mấy thứ này thôi. Hạ quan đã ghi lại hết vào danh sách rồi, đến lúc đó sẽ giao nộp cả một thể."Hứa Tịch bất bình vô cùng, đang định lên tiếng lại thấy Cố Uyên phóng tới cho mình một ánh mắt, vậy là liền im bặt, nóng lòng chờ đến nha môn rồi sẽ đòi công đạo cho Cố Uyên. Nào ngờ, thủ tục ở nha môn Hình bộ lại quá đơn giản, chỉ phái một viên nha dịch tới ghi lại lời khai của hai người, xong rồi liền dùng giọng ôn hòa khách sáo mời hai người đi ra ngoài. Hai người vốn cứ nghĩ Cố Uyên cũng sẽ dễ dàng thoát thân như vậy, bèn nán lại ở cổng phụ một hồi lâu. Tới khi trời đã khuya mà vẫn không thấy bóng dáng Cố Uyên đâu, trong lòng đang bồn chồn lo lắng nóng như lửa đốt thì chợt thấy ở nơi cổng phụ có một vị nữ quan bước ra. Nữ quan ấy khoảng bốn mươi tuổi, mặc quan phục màu xanh lục, đi qua được vài bước lại quay đầu lại, giơ lồng đèn lên nhìn Lý Thanh và Hứa Tịch một lúc, đột nhiên cao giọng nói như thể ngạc nhiên: "Hai người các cô, tại sao lại ở đây?"Lý Thanh nghe giọng nói ấy thấy có chút quen tai bèn nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt nữ quan ấy một lúc, đột nhiên đôi mắt sáng lên vì vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến đến hành lễ, nói: "Có Trình tiên sinh ở đây, A Uyên được cứu rồi!""Cố Uyên cũng dự kỳ thi năm nay sao?" Trình Tố cũng ngạc nhiên vô cùng, hỏi ngay: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Nghe Lý Thanh và Hứa Tịch kể lại toàn bộ sự việc, Trình Tố cũng nhíu đôi mày: "Ta có nghe nói bọn cướp biển đó đã khai ra có một nữ sĩ tử tàng trữ tang vật, đã bị tra ra và bắt đến đây rồi, không ngờ nữ sĩ tử đó lại là Cố Uyên. Ta nghĩ nàng ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy đâu, nhưng hành tung của hai vị tiểu nương tử mà các cô nhắc đến lại rất kỳ lạ. Thời buổi hiện nay thói đời bất hảo, cũng có nhiều người giả dạng quý tộc để lừa đảo, mà nếu đúng là như vậy, e rằng nàng ấy không thể thoát khỏi liên quan. Ta sẽ vào trong nha môn hỏi cho kỹ hơn, còn hai cô hãy về ôn bài vở đi, đừng để lỡ tiền đồ." Trình Tố nói xong thấy hai người vẫn không chịu về, lại nghiêm mặt nói: "Cố Uyên ở đây đã có ta lo liệu, cơm ăn áo mặc các cô không cần phải bận tâm. Nếu nàng ấy trong sạch, chắc chắn sẽ được thả sớm thôi, vẫn có thể tham gia thi cử bình thường. Hai cô vốn đã không bằng nàng ấy lại còn bị phân tâm như vậy, nếu thi trượt, chẳng phải sẽ khiến Cố Uyên áy náy suốt đời hay sao?"Thật là ra dáng vẻ của một tiên sinh, hai người cũng không còn cách nào khác, đành phải cáo từ. Trình Tố đợi hai người đi xa, suy nghĩ một lát rồi quay vào cổng phụ, đi theo lối đi nhỏ đến phòng Ký lục, lấy bản kê khai vật phẩm tịch thu ra xem thật kỹ rồi giấu vào trong tay áo.Trình Tố đến đại sảnh cầu kiến Thị lang Hình bộ, Hứa Chí Huyền."Vị tiểu nương tử đó ấy à, ta vừa mới gặp rồi, không hề giống như người phạm pháp." Sau khi Hứa Chí Huyền nghe Trình Tố tâu thì rất không đồng tình, vuốt mấy sợi râu, nói chậm rãi: "Cùng lắm là tuổi trẻ không hiểu chuyện thôi, kết giao bằng hữu lầm với bọn kẻ gian. Cứ để cô ấy ở trong ngục một ngày coi như là bài học, ngày mai răn dạy vài câu rồi cho về cũng được, sao lại phải huỷ hoại danh dự, tuyệt đường công danh của cô ấy làm gì? Như vậy chẳng phải quá khắc nghiệt sao?""Hôm qua đại nhân đã nhắc với ta rằng hai ngày trước Thánh thượng đã hạ chỉ muốn Nội các nghiên cứu bàn bạc về nghi lễ sách phong Hoàng hậu của Thái Tổ. Nhưng Nội các đã trả lại chỉ dụ, khước từ lĩnh chỉ, hiện trong triều đang tranh cãi gay gắt, chẳng hay chuyện ấy có phải thật không ạ?""Chuyện như vậy ai dám nói bừa?" Hứa Chí Huyền nói, "Thánh thượng tuổi trẻ mà ra dáng minh quân, vốn thông tuệ hiểu lễ nghĩa, không biết đã gặp phải kẻ tiểu nhân nào đầu độc mê hoặc mà đột nhiên lại nảy ra ý nghĩ như vậy. Chỉ hận những kẻ hầu trước Ngự tiền quá đỗi trung thành, miệng kín như bưng, ta và mấy vị đại nhân có hỏi thế nào cũng không thể tra ra được. Nếu không, nhất định sẽ cùng nhau dâng tấu can gian, mời Thái hậu nương nương đứng ra làm chủ, nhất định phải trừ khử kẻ gian này."Trình Tố mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra bản kê khai vật phẩm tịch thu và cả gói trà Dương Tiễn, cùng đưa cả cho Hứa Chí Huyền: "Mấy ngày trước hạ quan đến am Từ Thọ dâng hương, tình cờ lại thấy có một người trông có vẻ là trung sử từ trong đi ra, thấy rất kỳ lạ, vì vậy để ý. Hôm nay nghĩ lại, đi tra hỏi một chút, biết được người tên Cố Uyên đó dung mạo xinh đẹp khác thường, y trang giản dị mà trong hành lý lại có trà cống năm nay vừa mới được đưa vào kinh. Lại có người dùng danh nghĩa Lâm Thập Nhất ủng hộ tiền hương hỏa cho cô ta, để cho cô ta ở trong am Từ Thọ. Chẳng phải là đã trùng khớp rồi sao?" Trình Tố ngừng một chút, lại nói. "Không giấu gì đại nhân, năm xưa khi ta còn dạy học ở Ngô Châu, quả thực cũng đã từng dạy dỗ cô gái này. Quả là một tài năng thiên bẩm, thông minh đáng bồi dưỡng, chỉ tiếc là tuổi còn trẻ mà tâm địa đã bất chính, có chút nhan sắc mà vô đạo. Cô ta để vào được khoa Thần Đồng mà cả gan bày mưu kế quyến rũ ta, bị ta xua đuổi đi, nghe nói xấu hổ đến mức mấy năm không dám ra khỏi nhà, nay lại tìm đường vào kinh. Bấy lâu ta cứ tưởng cô gái này đã thay đổi tâm tính, ai ngờ nay lại gây ra chuyện tày đình như vậy. Một người tâm địa xấu xa như vậy mà để đến trước thánh nhan thì sẽ ra sao đây?"
—— Hết chương 14 ——
—— Hết chương 14 ——